Những người đàn ông chưa kết hôn cũng ghen tị muốn chết, họ còn nói không biết cuộc đời này còn có cơ hội tìm được bạn gái tốt như vậy không?
Ngay cả Triệu Lị Lị cũng hâm mộ, bị tình yêu của họ làm ghen tị, điên cuồng hét lớn trong lòng: Người cô đơn cũng muốn có tình yêu ngọt ngào! Rất muốn!
Nghe những lời nói của ông Hứa, trái tim của Hứa Yến như được nhồi bông mềm, nóng bừng lên, anh rất nóng lòng muốn gặp cô.
Lúc này đèn trong phòng vụt tắt, mọi người có mặt đều cầm một ngọn nến, thắp sáng ngọn nến, bàn ăn rất rộng, họ đặt từng cây nến đã thắp sáng lên giữa bàn ăn, đặt chúng theo hình trái tim.
Căn phòng mờ mịt được ánh nến chiếu sáng, lúc này Giang Noãn cầm một chiếc bánh kem xuất hiện ngoài cửa, trên bánh kem cắm một ngọn nến, cô bước từng bước đi tới trước mặt anh.
Ánh nến lấp lánh, chiếu vào khuôn mặt dịu dàng của cô, trong đôi mắt tươi cười của cô lộ ra vẻ xinh đẹp.
Hứa Yến không nỡ chớp mắt, anh đứng thẳng ở chỗ cũ, mất hồn, chăm chú, nóng bỏng nhìn Giang Noãn đang tới gần.
"Anh Hứa Yến, sinh nhật vui vẻ, đây là sinh nhật đầu tiên em bên anh, sau này năm nào em cũng sẽ đón sinh nhật với anh... và tất nhiên là cả gia đình..."
Hứa Yến nghe giọng nói quyến rũ của Giang Noãn và những gì cô nói, cổ họng anh đột nhiên thắt lại khó nói nên lời, hai mắt nóng rực, chỉ ngây người nhìn cô.
Giang Noãn đặt chiếc bánh kem vào giữa trái tim, sau đó mọi người bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật, tiếng hát lớn đến mức lấn át tiếng trái tim đang đập điên cuồng của anh.
...
Sau khi ăn uống no nê, nhân lúc mọi người trong phòng đang trò chuyện uống rượu, Giang Noãn kéo tay Hứa Yếm.
Hứa Yến nhìn Giang Noãn kéo mình đứng dậy rời khỏi bàn ăn, anh đi sát theo sau.
Hai người một trước một sau vào phòng anh.
Chờ Hứa Yến bước vào, Giang Noãn lập tức đóng cửa lại.
Cô cười tinh nghịch với Hứa Yến, kéo anh đến bên giường, cô kéo chăn bông lên nói: "Ten ten ten ten! Quà sinh nhật của anh! Bất ngờ không? Anh có vui không?"
Ẩn dưới lớp chăn bông là một bộ quần áo, một chiếc áo len đen có thêu hai chữ “J N”[1] bằng len trắng.
[1] 江暖 (Jiāng nuǎn): Giang Noãn
江暖 (Jiāng nuǎn): Giang Noãn
Quần là một chiếc quần màu đen bằng vải thô, dáng ống suông, còn có một chiếc khăn quàng cổ màu đen, bên trên cũng thêu hai chữ kia bằng len trắng...
Giang Noãn xoay người một vòng: "Anh nhìn bộ em đang mặc này, thấy rồi chứ? À đúng rồi, em để khăn quàng cổ ở nhà không đem theo, lát nữa em về lấy cho anh xem!"
Cô mặc cùng một chiếc áo len màu trắng, quần áo của cô là kiểu dáng ngắn, thêu chữ “X Y”[1] bằng len đen, mặc một chiếc váy dài màu đen nhiều nếp gấp.
[1] 许晏 (Xǔ yàn): Hứa Yến
许晏 (Xǔ yàn): Hứa Yến
Giang Noãn nhìn dáng vẻ sững sờ của người đàn ông trước mặt, nói: "Em thức mấy đêm mới làm xong, sao anh không nói gì, rốt cuộc anh có nhận ra không..."
Anh nhận ra, đương nhiên nhận ra, cuối cùng anh không nhịn được ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, nghẹn ngào khó chịu, khó khăn nói: "Cảm ơn em..."
Đầu của người đàn ông vùi vào vai và cổ cô, Giang Noãn khựng lại khi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của anh, sau đó cô cảm thấy trên vai và cổ có chút ẩm ướt.
Anh khóc?
Trái tim cô lập tức bao trùm một cảm giác chua xót, hai mắt trở nên nóng rực, cô vờ như không biết anh đang khóc, Giang Noãn bình tĩnh lại, giả vờ bình tĩnh nói tiếp: "Anh, em có một món quà khác cho anh, em cho anh một điều ước, chỉ cần em làm được, em sẽ biến nó thành hiện thực, anh phải suy nghĩ kỹ anh muốn điều gì, chỉ có một thôi đó! À đúng rồi, không được quá đáng, không được nói điều em không làm được..."
Người đàn ông ôm cô im lặng hồi lâu, Giang Noãn cho rằng anh chưa nghĩ xong, cô định nói nguyện vọng này có thời hạn rất lâu, anh có thể suy nghĩ từ từ...
Nhưng cô còn chưa kịp nói, bên tai đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông, giọng nói rất run rẩy, anh nói: "Điều ước của anh là hy vọng Giang Noãn sẽ kết hôn với anh."