Sau khi được chia thịt heo vào mấy ngày trước, mọi người lại được gọi đi đổi điểm công để nhận tiền và phát khẩu phần ăn!
Đội sản xuất của thôn Thanh Thủy sẽ trả một nửa số điểm công cho các thành viên vào mỗi tháng, phần còn lại là tính chia lợi nhuận hàng năm dựa trên tổng điểm công của người dân vào trước năm mới. Cả nhà trong thôn đều dựa vào số điểm công kiếm được trong đội sản xuất để nuôi sống gia đình. Con cái đi học, mua sắm quần áo, dầu, muối, mắm dấm và các chi phí khác đều dựa vào điểm công này, cuộc sống càng eo hẹp.
Năm nay bội thu, giá của một điểm công là năm xu, tăng hơn năm trước một xu, khẩu phần lương thực của mọi người được nhận cũng tăng hơn 5kg. Điều này khiến mọi người rất vui mừng! Năm nay có thể là một năm bao no rồi!
Sau khi mọi người nhận được tiền và lương thực, bọn họ đều nắm chặt trong tay, cười rộng đến mang tai, đây là tiền bọn họ vất vả kiếm được trong một năm qua đấy!
Mùa hè Giang Noãn mới về quê, mùa đông lại không phải đi làm, chỉ làm việc có hơn ba tháng. Ngày thường làm việc được năm điểm công, lúc thu hoạch gấp được mười điểm nên lần này cô chỉ được mười mấy đồng, một túi nhỏ ngũ cốc tinh chế và một túi lớn ngũ cốc thô. Trừ thanh niên trí thức mới đến ra, những người khác đều được chia rất nhiều tiền, suy cho cùng đó là tiền và khẩu phần ăn mà họ có được từ việc đi làm trong một năm qua.
...
Sau khi đám Giang Noãn đến huyện, liếc mắt nhìn là thấy đèn lồng đỏ và đồ trang trí được treo bên ngoài các cửa hàng trên phố, tạo nên một khung cảnh tết yên bình, không khí của lễ hội mùa xuân rất đậm đà.
Sắp đến tết rồi, mua hàng hóa ngày tết là ưu tiên hàng đầu của các gia đình. Đường phố nhộn nhịp người qua lại, rất náo nhiệt, mọi người đều bận rộn mua sắm đồ tết ở cửa hàng bách hóa và hợp tác xã mua bán, không kém cạnh những người chú, người cô đang tranh nhau mua giá rẻ đặc biệt ở đời sau!
Giang Noãn và các thanh niên trí thức đã quyết định cùng nhau mua hàng hóa năm mới như câu đối xuân, chữ chúc phúc, giấy cắt hoa, pháo, thịt gà, vịt, lợn, cá, bột mì và các mặt hàng khác.
Mọi người chia quân ra nhiều ngả khác nhau, chẳng mấy chốc ai nấy đều quay về với đầy ắp đồ đạc trên tay.
Giang Noãn còn đến bưu điện để xem có thư gửi cho mình không, đúng như dự đoán, có một bức thư và một gói hàng lớn.
Sau khi lên xe lừa, Giang Noãn nóng lòng mở thư ra, hóa ra là bên ông ngoại muốn đưa cô trở về thành phố, bảo cô kiên nhẫn chờ một thời gian nữa, rồi lại dặn dò cô phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bị bệnh, bọn họ sẽ sớm được đoàn tụ.
Cô cũng muốn trở lại thành phố, dù sao thì cô cũng không muốn làm công việc đồng áng mỗi ngày, ở thành phố thuận tiện cho cô khởi nghiệp và kiếm tiền hơn!
Tiếp tục đọc xuống dưới, cô nhăn mũi, trong thư có nói ông Hứa gửi chút đồ tết nhờ cô mang đến cho Hứa Yến.
Mặt cô đen lại có dấu chấm hỏi, cô khó hiểu, sao lại bảo cô đưa cho anh? Làm cô phải đi thật xa như thế! Có phải anh ấy không thể tự mình rời khỏi nơi đóng quân đâu, lần trước anh ấy còn giúp cô lấy đồ đấy...
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ tới lần trước anh giúp cô lấy đồ và đánh tên lùn kia. Giang Noãn chớp mắt, trong lòng chợt cảm thấy áy náy, anh đã giúp đỡ mình nhiều như vậy, dường như cô còn chưa trịnh trọng cảm ơn anh.
Giang Noãn cẩn thận suy nghĩ, ngoài việc đưa đồ của ông Hứa cho anh thì cô còn phải làm gì để cảm ơn anh đây? Phiền não thật đấy.