Ngày hôm sau họ còn truyền tin cho người thân và bạn bè của mình ở những con hẻm khác, bày ra vẻ mặt chán ghét nói con gái lớn nhà họ Dư bình thường giả vờ chân yếu tay mềm với ăn nói nhẹ nhàng, tối hôm qua cãi nhau với Dư miệng rộng ghê lắm, khí thế với chất giọng đó không thua gì mẹ nó! Cãi nhau hẳn một tiếng mới dừng lại đấy!
Trong thời đại chú trọng danh tiếng này, “câu chuyện vinh quang” của Dư Đan được một truyền mười mười truyền một trăm, đến cuối cùng những người sống trong một tòa nhà dân cư lớn và cả những con hẻm khác đều nhìn Dư Đan với ánh mắt kỳ lạ. Hình tượng ngây thơ trong trắng, ngoan ngoãn hiền lành mà Dư Đan xây dựng suốt mười mấy năm qua bị phá hủy sạch sành sanh!
....
Buổi trưa Giang Noãn không đi đến nhà ăn cùng đám Lý Nguyên Nguyên mà là đi thẳng về nhà, hôm nay cô có một nhiệm vụ quan trọng, đó là đến quân đội đưa cơm cho Hứa Yến!
Hết cách rồi, hôm qua cô đã suy nghĩ lại, gần đây cô hơi gây sự vô cớ với Hứa Yến.
Đã đến lúc cô nên cưng chiều anh, ngoài việc khiến anh hạnh phúc ra, thì điều quan trọng hơn tất nhiên là khiến anh sau này phải nuông chiều mình nhiều hơn!
Trong tình yêu phải yêu thương lẫn nhau! Cô nhìn nhận và hiểu điều này một cách sâu sắc!
Sáng sớm cô dậy làm một ít đồ ăn cho anh, tuy hộp cơm giữ ấm nhưng đến trưa thì đồ ăn không còn nóng hổi nữa, cô vội vàng đến nhà ăn nhờ đầu bếp hâm nóng trước cho mình.
Sau đó cô bắt xe buýt đi hết hai mươi phút, cuối cùng đã đến quân đội Bắc Kinh.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, ở cửa có một tảng đá lớn, trên đó có khắc tám câu: Sứ mệnh, kiên trì, bảo vệ, quân đội tinh nhuệ, chăm chỉ, trung thành, hun đúc linh hồn và cống hiến, khiến người ta kinh ngạc và kính trọng.
Bên trong có rất nhiều tòa nhà, bao gồm cả tòa nhà văn phòng và tòa nhà dành cho gia đình... Ở giữa là quảng trường kéo cờ rất rộng, ngoài ra còn có một sân tập rất lớn.
Nơi này lớn hơn nơi đóng quân ở nông thôn nhiều, quản lý càng chặt chẽ, ngoài cổng có một hàng binh lính đứng canh!
Bên cạnh có một vài người vợ quân nhân đi cùng nhau đi ngang qua mình, cô đi theo sau họ, định đi qua và nhờ quân lính canh gác thông báo cho Hứa Yến đến đón mình.
Mấy chị vợ quân nhân đi phía trước đang tán gẫu nhiệt tình, cô sợ Hứa Yến đã ăn cơm rồi nên chuẩn bị đi nhanh hơn.
Nhưng khi cô bỗng nhiên nghe thấy hai chữ “Trương Hân” bên tai, cô sững sờ dừng bước chân.
Là nữ chính sao? Cô ta cũng ở đây?
Oh my god!
Cô nhanh chóng vểnh tai lên để lắng nghe những gì các chị vợ quân nhân nói.
Cho đến khi các cô vợ quân nhân nói sang chuyện khác và ngừng nói về Trương Hân, cô mới phân tích kỹ những gì mình mới nghe được từ các chị vợ quân nhân. Trương Hân trong miệng các cô ấy hình như có tính cách rất tốt, rất hào phóng, các cô vợ quân nhân này đều nói Trương Hân đã cho họ xi-rô, bánh ngọt rất ngon này nọ. Có vẻ như nữ chính rất được lòng các cô vợ quân nhân.
Ngoài ra qua lời họ nói có thể nhìn ra họ hâm mộ Trương Hân, dường như Trương Hân rất được Triệu Chấn Dương yêu thương cưng chiều.
Cô nghe thấy một cô vợ quân nhân ghen tị nói: "Đại đội trưởng Triệu ấy, ngày hôm qua tôi thấy anh ta xách một cái túi về nhà, tôi nhìn lướt qua thì đó là váy đấy."
"Còn nữa, có lần tôi sang trả lại bát cho Trương Hân, mọi người đoán xem tôi đã nhìn thấy gì? Ôi trời ơi! Bát trong nhà họ là đại đội trưởng Triệu rửa đó, Trương Hân không phải làm gì cả, chỉ cần ngồi trên ghế đẩu cắn hạt dưa!"
"Đại đội trưởng Triệu thương vợ quá, làm tôi ghen tị c.h.ế.t đi được! Ông chồng nhà tôi vừa về đến nhà là nằm trên giường như ông già ấy, không thèm nhúc nhích! Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương!"
Giang Noãn: Ồ! Đây là hào quang của nữ chính! Nam chính coi cô ta như bảo bối nâng trong lòng bàn tay!