Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên lùn bị lời nói và ánh mắt của Giang Noãn làm cho hoảng sợ, không dám làm trái lời cô nói, đơn giản là vì anh quân nhân hùng mạnh đứng sau lưng cô cũng tuân theo mệnh lệnh của Giang Noãn. Anh ta liều mạng gật đầu!

Thấy vậy, Giang Noãn mới để anh ta đi. Nhìn thấy tên lùn đi khập khiễng, cô quay lại nhìn Hứa Yến.

Giang Noãn rất chân thành nói cảm ơn anh, đợi một lúc sau cô mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hứa Yến: "Không cần, lần đầu gặp mặt tôi giả vờ không quen biết cô, mong cô đừng để bụng."

Giang Noãn sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười.

"Sao tôi lại để bụng chứ! Dù sao thì chúng ta cũng đã lâu không gặp lại nhau rồi, nếu không phải ông ngoại nhắc tới thì tôi thật sự không nhớ ra." Cô mặt dày nói, thật ra cô đã giận anh rất lâu.

Không hiểu vì sao, khi Hứa Yến nghe xong lời Giang Noãn nói mình không nhớ tới anh, thì trong lòng anh có chút ngột ngạt.

"Ông ngoại cô gửi cho cô hai gói đồ, đúng lúng tôi đi lấy thư mà ông nội gửi cho nên tiện thể mang đến cho cô. Nó ở cách chỗ này không xa, cô đợi ở đây đi, tôi đi lấy!" Không chờ Giang Noãn đáp, Hứa Yến đã dang rộng đôi chân dài bước đi.

Giang Noãn hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe Hứa Yến nói chuyện với mình lâu như vậy, anh lại giúp cô mang gói đồ đến, những oán giận trước đây của Giang Noãn với anh đã sớm biến mất, có lẽ còn lâu hơn thế, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Hứa Yến một tay xách một gói lớn và một gói lớn vác trên vai.

Khóe miệng cô giật giật, rốt cuộc bên ông ngoại đã gửi đồ gì cho mình thế, gói lớn như vậy lại còn là hai gói.

Trông rất nặng! Cô định chạy lên giúp Hứa Yến khiêng một chút, giảm bớt gánh nặng cho anh.

Chỉ nghe Hứa Yến nói: "Không cần giúp, không nặng đâu."

Giang Noãn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Hứa Yến giúp cô để hai gói đồ vào phòng ký túc xá của cô, sau đó rời đi.

Giang Noãn muốn khiêng lên xem có nặng không.

Má ơi! Một con gà yếu ớt như cô hoàn toàn không nhấc nổi!

Cô dở khóc dở cười, họ là người thân của cô đó nha!

Cô mở gói đồ ra, trời ơi! Cô sẽ không bị đóng băng trong mùa đông này nữa! Gia đình đã gửi cho cô một chiếc chăn bông nặng ít nhất năm kg, một chiếc chăn bông mỏng dùng để lót ngủ. Ba bộ đồ lót ấm bằng len, một chiếc áo khoác bông màu hồng, ủng đi tuyết, tất, găng tay, khăn quàng cổ, túi chườm nước ấm, mọi thứ để giữ ấm đều chuẩn bị dành cho cô.

Cô sụt xịt cái mũi hơi chua xót, tiếp tục mở gói đồ thứ hai, có một bộ sách giáo khoa cấp ba! Ngoài ra còn có một cuốn sách bài tập dày bao gồm các đề khác nhau, một số thịt bò khô, thịt cừu...

Sau khi cô thu dọn mọi thứ, Giang Noãn nghe thấy nhóm người lên núi đã trở lại.

Giang Noãn có thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Tú Hà sau khi nhìn thấy mình, cũng nghe thấy Tưởng Tú Hà nghiến răng hỏi: "Giang Noãn? Sao cô lại ở đây?!"

Giang Noãn bình tĩnh đáp: "Tôi vốn muốn đến huyện, nhưng vừa bước ra khỏi cửa lại không ngờ có người giúp tôi mang gói đồ tới. Tôi vừa bước chân ra khỏi cửa đã quay trở lại ngay, thật là may mắn."

Tưởng Tú Hà nghe xong sắc mặt trở nên rất khó coi, con đĩ khốn kiếp này, để cho cô nhảy nhót thêm hai ngày nữ, chờ sau khi Nhị Lưu Tử cưới cô ta, xem cô ta có cười được nữa hay không!

Giang Noãn nhìn qua, coi như không nhìn thấy nụ cười u ám của Tưởng Tú Hà, cô cố gắng kìm nén ý muốn xông tới tát cho người phụ nữ ghê tởm này vài cái. Cô tự an ủi mình trong lòng, mình phải nhịn trước, mấy ngày nữa người phụ nữ độc ác này sẽ phải cút khỏi đây!

...

Trên đường Hứa Yến trở lại nơi đóng quân, tâm trạng của anh đã trở lại bình thường.

Hứa Yến suy nghĩ rồi lấy giấy bút ra viết thư hồi âm cho ông cụ ở nhà.

Sáng nay anh đến huyện sớm để làm việc, nhân tiện ghé qua bưu điện để xem có thư nào gửi cho anh không.

Khi nhân viên giao cho anh bức thư và gói hàng, anh ta còn lẩm bẩm: "Sao đồng chí Giang Noãn vẫn chưa đến nhận gói hàng nhỉ, hai kiện hàng lớn này chiếm quá nhiều diện tích, sắp không có chỗ đứng nữa rồi."

Hứa Yến không biết tại sao mình lại bị ma xui quỷ khiến giúp Giang Noãn nhận đồ.

Khi trở lại nơi đóng quân, Hứa Yến mở thư ông nội gửi cho trước, đọc xong anh nhíu mày lại. Một nửa bức thư là mắng anh, mắng anh là đồ vô tâm lâu như vậy rồi cũng không viết thư về cho ông ấy, mắng anh như này như nọ. Một nửa bức thư còn lại là khen ngợi Giang Noãn, nói Giang Noãn hiếu thảo và gửi rất nhiều thứ cho mình.

Hứa Yến càng đọc càng thấy kỳ quái, cái gì mà bảo anh phải cố gắng, cưới Giang Noãn về làm vợ?

Anh mở gói đồ ra, tất cả đều là đồ dùng của con gái, khăn quàng cổ, dây buộc tóc... Không có cái nào gửi cho anh, mục đích rất rõ ràng, chính là để anh đưa cho Giang Noãn.

Làm ẩu làm càn, cô gái nhà người ta còn không tính là quen anh lắm, lần này anh đi đưa, không biết sẽ ép người ta trốn tránh mình bao xa nữa? Dù chưa bao giờ tán gái nhưng anh vẫn hiểu được phải có chừng mực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK