Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vội vàng múc đầy một bát canh, múc một thìa, thổi lên rồi đưa vào miệng, nước canh êm dịu thơm ngon, phảng phất hương thơm thảo mộc, một ngụm cũng đủ xua tan cái lạnh trong người, làm ấm bụng, Giang Noãn thoải mái híp mắt.

Cô uống từng ngụm nhỏ, nước canh trong bát chẳng mấy chốc đã cạn, cô đặt bát xuống, gắp thêm một con tôm, ăn cùng một miếng cơm to, ngon, ngon quá, lúc này cô không chuyên tâm, chỉ chăm chú ăn cơm của mình, mình đúng là đầu bếp nấu ăn ngon!

Cho đến khi cô đã no khoảng bảy phần, cô mới cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình, cô mới chợt nhận ra hình như người nào ai đó chưa ăn miếng nào.

Giang Noãn lập tức ngẩng đầu khỏi bát cơm, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang yên lặng nhìn cô.

Giang Noãn lập tức biến thành áo bông tri kỷ, cô quan tâm hỏi: "Anh Hứa Yến, anh thuận tay trái không? Cần em đút cho anh ăn không?"

Hứa Yến bình tĩnh nhìn cô, lạnh lùng ừm một tiếng.

"Được, vậy em sẽ đút cho anh, đây đều là những món ăn em đặc biệt làm cho anh, toàn những món ăn giàu protein, vừa nãy em đói quá... Em chỉ ăn chút bữa sáng, sau đó đi tàu không ăn cơm trưa... còn bận mua quần áo cho anh, mua đồ ăn nấu ăn..." Giang Noãn làm nũng tỏ vẻ tủi thân với Hứa Yến. Cô là người nhất định phải nói cho đối phương biết mình đã làm gì cho đối phương, nếu không cô sẽ thiệt! Cô có thể chịu đựng tất cả nhưng thiệt thòi thì không!

Cô thích chọc anh đau lòng!

Ánh mắt anh đen như mực, đen như vực sâu, khi nhìn người khác sẽ có một loại lạnh lùng khó từ chối, trước đây chưa quen với anh, cô khó tránh khỏi sẽ có chút sợ hãi.

Nhưng có lẽ từ lúc ở quê anh cứu cô hết lần này đến lần khác, cho cô cảm giác rất an toàn, chút sợ hãi đó đã biến mất không tung tích, nhưng bây giờ cô lại dám làm dám nhõng nhẽo, còn dám nhảy nhót trên đầu anh, điên cuồng kiểm tra điểm mấu chốt của anh.

Sau khi nghe cô nói xong, cô lén liếc nhìn anh, đúng là nhìn thấy tình lý trong đó, nhưng cô cảm thấy vẻ đau lòng trong mắt anh dường như vượt xa tưởng tượng của cô.

Anh nhìn cô thật kỹ, đôi mắt còn vương chút tơ máu, như lộ ra vẻ điên cuồng bị đè nén, giống như vực sâu không đáy.

Tim cô đập lỡ nhịp, theo sau là nhịp đập nặng nề.

Cô bỗng cảm nhận được rất rõ ràng dường như anh yêu cô nhiều hơn cô nghĩ.

Nên diễn tả cảm giác rõ ràng này như nào nhỉ, nó giống như một câu cô đã đọc được khi lướt mạng trước khi xuyên sách: Bạn đứng gần ngọn lửa mà chẳng lẽ không cảm nhận được sao?

Cô cũng rất yêu anh, nếu không cô đâu sẵn lòng trả giá vì anh, cô là người theo chủ nghĩa ích kỷ.

Nhưng bây giờ và trong tương lai, cô sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, yêu anh nhiều hơn những gì anh nghĩ, cũng như cô cảm nhận được tình yêu của anh dành cho cô vậy.

Tâm trạng của cô vui như pháo hoa nở rộ, cô không nhịn được hôn lên môi anh.

Lại nghe thấy Hứa Yến nghiêm túc dạy cô, bảo cô không được làm bậy, cô bật cười, nụ cười tươi như một đóa hoa tươi thắm.

"Được rồi, em không làm bậy nữa, anh mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất." Cô nhanh chóng xúc một thìa tôm đưa vào miệng Hứa Yến.

Thấy ánh mắt xin khen ngợi của bé con, Hứa Yến không nhịn được bật cười khen: "Rất ngon, món em nấu là món ngon nhất mà anh từng ăn."

Cứ thế này, Giang Noãn kiên nhẫn đút thức ăn cùng canh từng miếng từng miếng cho anh, cuối cùng lại thành anh một miếng em một miếng dính với nhau ăn hết đồ ăn, cứ thế Giang Noãn đã ăn rất no.

Giang Noãn dọn dẹp bát đũa, nghỉ ngơi một lát rồi vào phòng tắm để đồ dùng vệ sinh của cô và Hứa Yến, nghĩ đến chuyện tắm rửa của người nào đó, Giang Noãn thò đầu ra khỏi phòng tắm, quan tâm hỏi người đàn ông đang dựa vào giường: "Anh ơi, vết thương của anh không chạm được nước, có cần em lau người cho anh không?"

Hứa Yến nghe xong cả người bắt đầu nóng lên, đặc biệt là vành tai đỏ bừng!

Anh nhanh chóng từ chối: "Không cần, anh tự lau."

Giang Noãn:...

Khắp người anh có chỗ nào mà cô chưa nhìn thấy đâu? Anh còn từng xin cô chạm vào cơ mà! Ăn cơm phải để cô đút, sao không để cô lau người cho? Tính xấu gì thế không biết!

Không muốn thì thôi, cô cũng mệt rồi.

Cô bê một chậu nước nóng với nhiệt độ vừa phải đặt lên bàn bên cạnh giường bệnh, đưa khăn tắm cho anh, sau đó không quan tâm tới anh nữa, cô cũng vội vàng đi tắm rửa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK