Giang Noãn nói xong, ngón tay mảnh khảnh chọc vào mu bàn tay anh, thấy anh im lặng, cô nũng nịu nói: "Anh, em hứa sẽ ngoan, anh không nói gì em sẽ coi như anh đồng ý!"
Hứa Yến còn chưa kịp mở miệng, Giang Noãn đã chu đôi môi mềm mại hồng nhuận, cúi người lại gần, hôn lên môi anh vài cái, còn táo bạo vươn đầu lưỡi hồng hào ra l.i.ế.m môi dưới của anh.
Hứa Yến hít hà một hơi rồi nhanh chóng kéo cô ra, không quên liếc nhìn về phía cửa, may mà cửa đã đóng, anh nắm tay Giang Noãn, vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ cô: "Đang ở bệnh viện! Chú ý tránh bị ảnh hưởng!"
"Nói như anh không hưởng thụ ý!" Lúc cô đến gần, anh còn nhắm mắt trước! Hừ! Người đàn ông c.h.ế.t bầm này!
Hứa Yến bị lời nói của cô làm cho nghẹn lời, anh ho mấy tiếng, vành tai đỏ lên, vội vàng chuyển chủ đề: "Lát nữa Trương Phong đến, anh sẽ nhờ cậu ấy đưa em đến nhà trọ, trong khoảng thời gian này em đừng đến phía bắc, bên đó hỗn loạn."
Như vậy đã đồng ý cho cô ở lại đây, cô thầm cười, nhưng cô không muốn ở trọ, phòng bệnh đơn của Hứa Yến khá tốt, có phòng tắm riêng, một chiếc giường cho người chăm sóc!
Cô thông minh lanh lợi chớp mắt, bĩu môi tỏ vẻ đáng thương: "Em không dám, em sợ, anh yên tâm để em ở một mình à? Em ngủ ở đây với anh..."
Giang Noãn ngồi ở trên giường người chăm sóc, cầm gối trên giường lên, nhìn Hứa Yến với đôi mắt to ngấn nước không chớp.
Nhưng người đàn ông ý chí sắt đá: "Sợ thì quay về Bắc Kinh."
Giang Noãn cúi đầu, ủ rũ nói: "Anh không thương em, vậy em đi ở nhà trọ, ở một môi trường xa lạ em nhất định sẽ không dám ngủ."
Hứa Yến không muốn cô như thế này, cô cau mày, hai mắt đỏ hoe, bĩu môi, giọng điệu trầm thấp, anh không thể cứng rắn được, chưa tới hai phút đã bị đánh bại, nhìn cô cúi đầu, thỏa hiệp nói: "Nếu muốn ở đây, phải chú ý tránh bị ảnh hưởng."
Tầng phòng đơn này rất yên tĩnh, ít người qua lại, ngoại trừ các bác sĩ và y tá, mà cô là bạn gái, cũng là vợ chưa cưới của anh, nếu bên ngoài nói xấu về cô, anh sẽ bảo vệ cô.
Khóc lóc, làm nũng, mục tiêu của Giang Noãn đã đạt được!
Sắc mặt Hứa Yến vẫn còn rất tái nhợt, hiện tại cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, trong thời gian nghỉ ngơi Giang Noãn muốn đi trung tâm mua sắm mua một số đồ dùng, cô nói với anh, anh lập tức bảo Trương Phong đi cùng cô.
...
Các cửa hàng bách hóa ở thành phố Liêu Ninh nhỏ hơn các cửa hàng ở Bắc Kinh một chút, nhưng cũng bán những thứ tương tự như ở Bắc Kinh.
Giang Noãn đi đến khu bán quần áo, Trương Phong chở cô đến đây, Trương Phong vẫn đang đợi ở bên ngoài, lát nữa anh ấy phải đưa cô trở lại bệnh viện.
Cô đến vội nên mang theo ít quần áo thay, mặc dù trong không gian chứa nhiều đồ vật, có quần áo, đồ dùng vệ sinh, nhưng cô sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, cô phải xem những đồ cần mua, và quần áo của Hứa Yến đều bỏ lại thành phố Cát Lâm, cô phải mua cho anh một số bộ quần áo thoải mái.
Cô đến khu quần áo nam trước, chỉ có một nhân viên bán hàng, ở đây không có nhiều người, nhân viên bán hàng lại đang ngủ gật.
Giang Noãn đã quen nhìn cảnh này, nên cô tự đi chọn quần áo cho Hứa Yến.
Bây giờ đang là mùa đông, hầu hết nam nữ trong cửa hàng bách hóa đều mặc quần áo màu xám, mà Giang Noãn đang mặc một chiếc áo khoác bông màu vàng ngỗng dài dưới đầu gối một chút, trông ấm áp và không quá cồng kềnh.
Mũ của áo khoác bông có một vòng lông tơ, khiến làn da vốn đã trắng mịn của Giang Noãn lại càng sáng mọng nước hơn, trông vừa dễ thương vừa rung động lòng người.
Bên dưới áo khoác bông lộ ra đường viền hoa của chiếc váy đen, chân đi một đôi giày da cừu sáng bóng.
Phong cách ăn mặc này vừa tây vừa xinh đẹp, rất bắt mắt, có lẽ là như vậy, nhân viên bán hàng họ La ngủ gật liếc mắt nhìn qua bên này, ánh mắt sáng lên, nâng cao tinh thần, lập tức bước tới như vớ được cục vàng.
Nhìn lên nhìn xuống một lượt đã biết cô gái này là người có tiền, vội vàng tươi cười đi lên phục vụ cô gái, nếu cô gái mua nhiều cô ấy cũng sẽ được nhiều hoa hồng!