Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1127

Thẩm Tu Nghi nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt con dao găm sắc bén đâm nhanh về hướng Lăng Hoa Thanh, trong đôi mắt trợn to đầy thù hận mãnh liệt.

“Bịch” một tiếng, con dao găm rớt xuống đất.

Một tiếng hét thảm vang lên từ miệng Thẩm Tu Nghi, Lăng Hoa Thanh căm ghét buông lỏng tay ra rồi đá một chân vào bụng cô ấy.

Thẩm Tu Nghi ngã xuống đất, bàn tay bị bẻ gãy kia không cách nào động đậy, cứ như một miếng vải rách treo trên người.

Ám sát thất bại đã báo trước kết cục bi thảm của Thẩm Tu Nghi.

Chỉ nghe tiếng nói lạnh lẽo của Lăng Hoa Thanh vang lên trên hành lang: “Giam ả lại, giữ ấm trà trên mặt đất kia lại cho ả.”

Nói xong ông ta không nhìn thêm nữa mà quay người đi xuống lầu dưới.

“Lăng Hoa Thanh, tôi không cho phép ông động vào cô ấy.” Sắc mặt An Lan trắng bệch, mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm bà căn bản không kịp cứu vãn, chỉ có thể xông lên nắm chặt cánh tay Lăng Hoa Thanh không để ông ta đi: “Là tôi sai cô ấy làm, muốn làm gì thì nhắm vào tôi này.”

Lăng Hoa Thanh bóp cằm An Lan rồi lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Bà cho rằng mình thoát được sao? Đừng nóng vội, chờ tôi xử lý ả xong sẽ đến phiên bà, suy nghĩ kỹ xem làm sao lấy lòng tôi đi, có lẽ tôi sẽ cho bà chịu ít đau khổ một chút.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta đảo qua da thịt trắng ngần trên ngực bà, sắc mặt trầm xuống, bóp chặt cánh tay bà rồi ném vào trong phòng và khoá chốt ngoài lại.

Làm xong mọi chuyện, ông ta mặc kệ An Lan kêu khóc trong phòng mà quay người ra lệnh cho quản gia: “Đưa bộ quần áo cho phu nhân, để hai nữ hầu đi vào canh chừng.”

Quản gia vội đáp: “Vâng.”

Lăng Hoa Thanh liếc nhìn người phụ nữ trên mặt đất một cái, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Điều tra lai lịch của người người phụ nữ này.”

Thẩm Tu Nghi trên mặt đất đã bị vệ sĩ khống chế, cô ấy oán hận trừng bóng lưng Lăng Hoa Thanh mà thét lên: “Lăng Hoa Thanh, mày chết không yên lành, tao làm quỷ cũng không bỏ qua cho mày…”

Bước chân của Lăng Hoa Thanh không tạm dừng chút nào.

Một kẻ hấp hối sắp chết thì có gì đáng cho ông ta tức giận?

Một lát sau Lăng Hoa Thanh đã xuất hiện ở phòng khách, Lăng Tiêu đứng lên từ trên ghế salon: “Ba.”

Lăng Hoa Thanh khẽ gật đầu, mặt không cảm xúc hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Lăng Tiêu thản nhiên trả lời: “Còn chưa ăn.”

Lăng Tiêu thật sự chưa ăn, lúc ở nhà hàng hải sản hắn chỉ lo đút Thịnh Hoàn Hoàn ăn, bản thân chỉ uống mấy ngụm rượu, mùi rượu đã tan trên đường đến rồi.

“Vậy cùng ăn đi!”

“Được.”

Cả quá trình làm Phùng Việt cảm thấy rất áp lực rất hoảng hốt, họ giống hai ba con chỗ nào! ! !

Mãi đến khi người hầu bưng đồ ăn lên đủ, hai ba con cũng không trò chuyện gì nữa, cho đến lúc Lăng Tiêu hỏi về An Lan: “Người phụ nữ kia đâu?”

Đã rất nhiều năm Lăng Tiêu không gọi An Lan là “Mẹ”, trong lòng hắn thì bà không xứng làm vợ, càng không xứng làm mẹ.

Gần đây bởi vì chuyện của Tích Nhi và An Niên nên trong lòng Lăng Tiêu hơi buông lỏng, nhưng hắn vẫn không nói ra được tiếng “Mẹ” kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK