Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mộ Tư gật đầu: “Có thể nói như thế.”
Lúc này cánh cửa mở ra, Hứa Trữ Viễn tiến vào, nhìn quanh một vòng rồi đi đến bên cạnh Mộ Tư, nhìn Mộ Thành Chu và nói: “Bên ngoài đều xử lý tốt, mấy người này nên giải quyết thế nào?”
Mộ Tư dùng chiếc khăn trắng trên tay chùi chùi khẩu súng, sau đó đặt súng trước mặt Mộ Thành Chu, không cảm xúc mà nhìn ông ta và nói: “Đi cho có thể diện đi! Dùng mang của ông đền tội cho những người chết đi, từ đây ân oán của chúng ta mới coi như hoàn toàn kết thúc.”
Nói cách khác, chỉ khi nào Mộ Thành Chu chết đi thì vợ con ông ta mới bình an được.
Mộ Thành Chu không cam lòng nhìn Mộ Tư: “Mày muốn tao chết, rồi lại không dám tự ra tay, tao nói cho mày biết, tao sẽ không làm theo ý mày, chỉ cần tao tồn tại ngày nào thì mày không được an bình ngày đó.”
“Ông quá đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ tôi.”
Mộ Tư đứng thẳng lên, vung tay lên dùng sức rút thanh kiếm cắm trên bàn tay Mộ Thành Chu ra.
Máu bắn lên mặt Mộ Thành, đau đớn làm ông ta suýt hôn mê, cổ họng phát ra tiếng rống đau đớn.
Mộ Tư đứng trên cao nhìn xuống ông ta, ánh mắt lạnh nhạt như một người không có tình cảm, giọng nói vẫn ôn hoà như ngọc: “Dù gì cũng là chú cháu, tao vốn muốn cho ông ra đi thể diện một chút, nếu ông không cảm kích thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”

Nói xong, Mộ Tư nhìn qua Hứa Trữ Viễn: “Cậu đi giúp ông ta một tay.”
Hứa Trữ Viễn gật đầu, lấy găng tay trắng từ trong túi ra rồi đeo vào.
Mộ Thành Chu sợ hãi lui về phía sau: “Mày muốn làm gì?”
Hứa Trữ Viễn cười lạnh, ngũ quan tà ác mà quái gỡ: “Mộ Thành Chu cướp súng vượt ngục bắt cóc giết người, sợ tội tự sát ở đập chứa nước XX.”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Mộ Thành Chu, anh ta nhặt cây súng trên đất lên, ngồi xổm trước mặt Mộ Thành Chu mà buộc ông ta cầm lấy súng.
“Đừng giãy giụa, vô dụng.”
Mộ Thành Chu đã đến tuổi trung niên, hơn nữa ở tù đã lâu, thân thể sớm không bằng trước kia, căn bản là không phải đối thủ của Hứa Trữ Viễn.

Hứa Trữ Viễn vừa dùng sức đã đặt súng lên thái dương của Mộ Thành Chu.
Mặt Mộ Thành Chu như tro tàn, mồ hôi chảy như mưa, cả người run rẩy: “Mộ Tư, tao muốn gặp vợ con lần cuối.”
Mộ Tư không phản ứng, đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi dùng tay che mắt cô lại.
Khóe miệng Hứa Trữ Viễn nhếch lên ý cười rất tà ác, sau đó bóp mạnh cò súng.
“Phanh!” Tiếng súng vang lên, Mộ Thành Chu chậm rãi ngã xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn kéo tay Mộ Tư xuống, thấy Mộ Thành Chu ngã vào vũng máu, không giãy giụa bao lâu đã tắt thở, ông ta mở to hai mắt, dáng vẻ thật dữ tợn đáng sợ.
Từ đầu tới đuôi, cô không nói chen vào một câu.
Mà trên mặt người đàn ông bên cạnh cô không có một tia cảm xúc khác thường.
Thịnh Hoàn Hoàn luôn biết Mộ Tư là người tàn nhẫn, nếu Lăng Tiêu là người xấu thì Mộ Tư cũng không phải người tốt gì.
Chỉ là lúc trước cô yêu anh quá nhiều, không cảm thấy anh đáng sợ, hiện giờ cô mới thật sự cảm nhận được Mộ Tư tàn nhẫn, sự đáng sợ của anh không thua Lăng Tiêu chút nào.
“Bị dọa?” Thấy mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, Mộ Tư nhăn mày lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.”

Đi theo bên cạnh Mộ Tư nhiều năm như thế, đây không phải lần đầu tiên cô thấy chuyện như vậy, lúc trước Mộ Thành Chu phái người ám sát anh, khi đó đã chết bao nhiêu người! Cô còn tự tay mọi đạn giúp Mộ Tư!
Chỉ là lúc này không giống nữa, khi đó cô không cảm thấy Mộ Tư đáng sợ, nhưng hiện tại cô lại hơi sợ người đàn ông trước mặt, tuy biết Mộ Thành Chu chết chưa hết tội, nhưng Mộ Tư không chớp mắt lấy một cái...
“Mấy người này xử lý thế nào?”
Mãi đến khi Mộ Thành Chu hoàn toàn tắt thở, Hứa Trữ Viễn mới đứng lên, chỉ vào mấy người đàn ông không dám thở mạnh trên mặt đất kia.
Trần Vân Phàm, tên béo và khỉ ốm thấy Mộ Thành Chu bị giết trước mặt bọn họ thì bị dọa nát gan, không dám hó hé một tiếng.
Mộ Tư nhìn về phía Trần Vân Phàm, gã lập tức bò dật, run run quỳ đó, lau máu trên mặt đi rồi cầu xin Mộ Tư tha cho: “Đừng giết tôi, Mộ Thành Chu sợ tội tự sát, chết chưa hết tội.”
Khỉ ốm là người khôn khéo, lúc này cũng lập tức bò lên: “Mộ Thành Chu bắt cóc Thịnh tiểu thư, hành vi phạm tội bại lộ nên sợ tội tự sát.”
Tên béo ngẩn người, cũng vội quỳ phụ họa.
Tầm mắt Mộ Tư xẹt qua gương mặt tên béo và khỉ ốm, cuối cùng tập trung vào Trần Vân Phàm: “Mặt Thịnh Hoàn Hoàn là bị ai đánh?”
Thân thể Trần Vân Phàm đột nhiên run lên, đầy mặt sợ hãi: “Là...!Là tôi.”
“À?” Mộ Tư nhướng mày, cây gậy trong tay dời về phía trước: “Tay nào đánh?”
Trần Vân Phàm càng run rẩy sợ hãi, lập tức cầu cứu Thịnh Hoàn Hoàn.
Bỗng nhiên cậy gậy đập mạnh xuống đất: “Tôi hỏi tay nào đánh.”
Trần Vân Phàm lại run run, duỗi bàn tay phải run rẩy ra ngoài, mồ hôi và nước mắt trượt xuống mặt, trông rất chật vật: “Đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi, tôi không dám nhắm vào Thịnh Hoàn Hoàn nữa, không dám nữa.”
Đứng trước cái chết, Trần Vân Phàm không có tôn nghiêm, càng khỏi nói đến thù hận.
“Trễ rồi.”
Mộ Tư ấn viên đá quý trong lòng bàn tay xuống, cây gậy lại biến thành kiếm, anh quyết đoán nâng kiếm chém mạnh xuống.
Trần Vân Phàm trợn trắng hai mắt, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, nhưng tay gã lại không tổn hao gì mà nằm ở vị trí cũ.
“Hoàn Hoàn?”

“Người này để tôi tự giải quyết.”
Thì ra vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy tay Mộ Tư, cản cản thanh kiếm kia chém xuống.
Mộ Tư xử lý ân oán giữa mình và Mộ Thành Chu như thế nào thì cô mặc kệ, nhưng Trần Vân Phàm là nhắm vào cô, không liên quan đến Mộ Tư, chuyện của cô nên để cô tự xử lý.
Thịnh Hoàn Hoàn lấy bồn nước từ phòng bếp ra rồi tạt lên mặt Trần Vân Phàm.
Trần Vân Phàm ho khan vài tiếng, sau đó từ từ tỉnh táo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn ném chậu xuống, nhìn về phía tên béo quỳ gối phía sau Trần Vân Phàm: “Tên béo, nói xem người này bảo các người làm nhục tôi thế nào?”
Tên béo bị điểm danh run run thịt mỡ trên người, nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói: “Hắn...!Hắn bảo tôi và anh Sinh cưỡng...!Hủy đi trong sạch của cô, còn...!Còn bảo chúng tôi quay lại rồi đăng lên mạng.”
Mặt Trần Vân Phàm không còn chút máu, lúc này chối cãi đã không còn ý nghĩa gì, gã lập tức quỳ lạy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn anh biết sai rồi, em tha cho anh lần này, anh họ không dám, không dám nữa.”
“Tha cho anh?” Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên: “Quá muộn.”
Dứt lời, cô dẫm một chân lên cánh tay Trần Vân Phàm rồi lấy ra một con dao găm từ ống quần, quyết đoán giơ tay chém xuống.
“A a a...”
Dao găm đâm xuyên qua bàn tay Trần Vân Phàm, gã đau đớn kêu thảm thiết liên tục, ánh mắt như con rắn độc trừng Thịnh Hoàn Hoàn: “Con điếm, tao muốn giết mày.”
Người đàn ông này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô ra tay chỉ đâm lên tay gã một dao, nếu là Mộ Tư thì vừa rồi bàn tay gã đã bị chặt đứt.
Xem ra làm người thật sự không thể quá nhân từ.
Tới lúc này mà Trần Vân Phàm vẫn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu cho gã cơ hội làm lại thì chuyện hôm nay vẫn sẽ xảy ra..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK