Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lăng Tiêu vốn đầy mình lửa giận, rõ ràng là cô không tuân thủ quy tắc, chạm vào điểm mấu chốt của hắn, hắn đã cảnh cáo cô hết lần này tới lần khác, bảo cô đừng giấu hắn làm chuyện gì, nhưng cô có nghe không?
Cô tin lời Lăng Hàn mà lén điều tra hắn, còn giấu giếm không báo lại chuyện của Tích Nhi, tự chủ trương đưa ra chủ ý kia cho dì Hà rồi kéo bà nội vào chuyện này.

Cô có nghĩ đến nếu Tích Nhi không phải cốt nhục của ba thì bà nội sẽ thất vọng đến mức nào, sau đó làm sao bà nội hàn gắn lại vết rách giữa bà và hắn sinh ra vì chuyện này?
Chẳng lẽ cô không nên bị trừng phạt sao?
Nhưng nghe Thịnh Hoàn Hoàn nhận sai xin lỗi, thừa nhận là cô suy xét không chu toàn, còn hối hận xen vào việc người khác, nhúng tay vào chuyện của Tích Nhi thì trong lòng Lăng Tiêu lại đặc biệt bực bội.

Cái gì gọi là xen vào việc của người khác?
“Lúc tôi bị anh đuổi ra ngoài, tôi đã nhận sai chuyện này rồi, cũng đã nói xin lỗi anh, hiện tại xem ra anh vẫn không thể tha thứ.” Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, trực tiếp nghẹn nước mắt ngược vào, giọng điệu cũng khôi phục bình tĩnh: “Lăng Tiêu, tôi và anh ở bên nhau không dài không ngắn, trong thời gian này, tôi chưa từng làm chuyện gì xin lỗi anh, tôi không thẹn với lương tâm.”
“Tin tưởng là song phương, tôi không tin anh, cũng như anh không hề tin tưởng tôi, ai cũng đừng trách ai.

Tôi rất cảm kích anh đã duỗi tay khi tôi sa sút nhất cần được giúp nhất, nếu anh muốn kết thúc thì tôi cũng không muốn nợ anh.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu mà bước đến: “Nếu đêm nay anh muốn tôi thì tôi có thể ở lại, đêm mai muốn tôi, tôi cũng có thể lại đây, nhưng buổi sáng ngày kia, chúng ta sẽ đi làm giấy chứng nhận ly hôn, từ đây không ai nợ ai.”

Rõ ràng những lời cô nói là cái hắn muốn, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại như chạm vào điểm yếu của Lăng Tiêu, làm sắc mặt hắn càng ngày càng đen, như bầu trời mây đen giăng đầy.

Tâm tình muốn mang cô về khách sạn lúc nãy đã biến mất.

Bởi vì cô thể hiện như ước gì cách hắn thật xa, ước gì cắt đứt quan hệ với hắn, ước gì ly hôn với hắn.

Một khi đã như vậy, hắn cần gì phải miễn cưỡng cô nữa?
Ngày đó đuổi cô ra khỏi Lăng Phủ, hắn đã quyết định vĩnh viễn không cho cô trở về, cho dù ba không nói những lời đó thì hắn cũng sẽ ly hôn với cô.

Bởi vì hắn đã sinh ra kỳ vọng không nên có với cô, mà cô lại làm hắn thất vọng.

Bởi vì chuyện của Lăng Hoa Thanh và An Lan, từ nhỏ đến lớn Lăng Tiêu luôn khịt mũi coi thường tình yêu, cũng chưa từng rung động trước ai, chỉ có cô có thể tác động đến cảm xúc của hắn.

Nhưng cô lại làm hắn thất vọng rồi.

Cô đã làm hắn thất vọng một lần thì hắn sẽ không cho cô thêm cơ hội thứ hai, rõ ràng là chờ mong không nên có, cần gì lại lãng phí tâm tư?
Vẻ mặt Lăng Tiêu khôi phục lạnh nhạt, như lúc trước lần đầu tiên gặp Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn cao ngạo xa cách khó tiếp cận như vậy: “Nếu Thịnh tiểu thư quả quyết như thế thì tôi làm theo ý của cô, 8h sáng thứ hai gặp ở Cục Dân Chính.”
Lăng Tiêu đi rồi, sau khi để lại câu nói kia thì bỏ đi không quay đầu lại.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng lạnh lẽo vô tình của Lăng Tiêu, tay không khỏi siết chặt lớp áo trước ngực, nơi đó bỗng đau nhói, giọt nước mắt kia cuối cùng vẫn chảy ra khỏi hốc mắt.

Cô biết lần này mình và Lăng Tiêu thật sự kết thúc rồi!
Cô cho rằng mình sẽ không đau, nhưng cơn đau lúc này trong lòng lại làm cô khó thở, thì ra dấu vết mà hắn để lại trong lòng cô đã sâu hơn cả dự đoán.

Nhưng cô không hối hận, nếu biết cô và hắn sẽ không có kết cục tốt, vậy thì phải nhân lúc còn sớm mà cắt đứt, còn phải cắt dứt khoát hoàn toàn.


Trước khi bọn họ chưa hoàn toàn chán ghét đối phương!
Bây giờ là kết quả tốt nhất, không phải sao?
Trên đường trở về, Lăng Tiêu nhận được điện thoại của Đường Dật.

Đường Dật nói: “Tình trạng của Mộ Tư không thể tiếp tục kéo dài, rốt cuộc anh đang đợi cái gì, một câu thôi, trị hay là không trị?”
Người lo lắng kêu anh về nước là hắn, hiện tại kêu anh chờ cũng là hắn, Đường Dật không rõ rốt cuộc hắn đang đợi cái gì?
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà đáp lại ba chữ: “Tùy ý anh.”
Tiếp theo hắn đã tắt điện thoại.

Lăng Tiêu vốn muốn dùng bệnh của Mộ Tư để ép Thịnh Hoàn Hoàn đi vào khuôn khổ, buộc cô ngoan ngoãn tới tìm hắn, nhưng hiện tại hắn đã không có hứng thú.

Đường Dật nhìn di động mà ngơ ra: “Cmn, anh ta có ý gì?”
Đường Nguyên Minh ngồi trên lầu không chờ được người liền suy đoán ra Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu mang đi, anh ngồi ở đây hồi lâu chưa rời đi, gương mặt bị sương khói lượn lờ nhìn không ra cảm xúc gì, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là Thịnh Hoàn Hoàn gọi lại.

Đường Nguyên Minh giật giật, ngón tay thon dài bóp tắt tàn thuốc trong tay, phun sạch sương khói trong miệng rồi mới nghe máy.

Giọng nói mang đầy ý xin lỗi của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức truyền đến: “Xin lỗi anh Minh, vừa rồi em gặp chút chuyện, hiện tại anh còn ở trên lầu không?”
Đường Nguyên Minh không nhanh không chậm cầm lấy túi công văn cô để lại, đứng dậy, không đáp mà hỏi lại: “Em ở đâu, anh đi tìm em.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi ở bên ngoài nhà ăn.”
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn thấy Đường Nguyên Minh thì lập tức nghênh đón: “Thực xin lỗi anh Minh, nhất định đợi thật lâu đúng không!”
Đường Nguyên Minh nhìn khuôn mặt nhỏ đầy ý xin lỗi trước mặt thì không hỏi nhiều, chỉ đưa túi công văn cho cô rồi nói đùa: “May mà anh không gấp.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì càng áy náy, cô vốn có việc nhờ người, lại để người ta đợi cô lâu như vậy: “Thật xin lỗi.”
“Được rồi, đừng nhăn mặt lại, không đẹp.” Đường Nguyên Minh cười cười, chớp chớp mắt với cô: “Nếu em thật sự thấy băn khoăn thì đưa anh về đi.”
“A?”

Cô chạy xe máy đến mà!
Hắn nói: “Anh không lái xe lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì chỉ chỉ chiếc Halley cách đó không xa: “Em lái nó lại đây, nếu anh không ngại...”
Đường Nguyên Minh nhướng mày, đưa tay về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Đưa chìa khóa cho anh.”
“A?”
“Chẳng lẽ em muốn anh ngồi phía sau?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến hình ảnh đó thì rất muốn gật đầu, nhưng cô không dám, dù sao trước kia luôn là cô đi theo sau mông hắn, hiện tại muốn vượt quyền thì đâu dễ như vậy.

Vì thế cô ngoan ngoãn giao chìa khóa ra: “Nhưng chỉ có một cái mũ, sẽ bị cảnh sát giao thông bắt.”
Nhìn đôi mắt tươi đẹp lại cất giấu tia xảo trá của cô, Đường Nguyên Minh không khỏi bật cười, cưng chiều mà nói: “Bị bắt tính ta.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đưa mũ lên đội lên đầu anh: “Đi thôi!”
Vì tránh mập mờ, trên đường Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cố tình duy trì khoảng cách, không để hai người dựa gần quá, nhưng cô không ngờ vẫn bị kẻ có ý xấu chụp phải.

Cứ thế sau khi cô và Lăng Tiêu ly hôn đã bị người ta tung tin là sinh hoạt cá nhân không đàng hoàng, lén gặp một người đàn ông thần bí khi đang có chồng nên mới bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài.


Lăng Phủ, An Lan vẫn đang đợi Lăng Tiêu trở về.

Hai ngày này hắn luôn ở bên ngoài, hình như cố ý lảng tránh bà, cho nên An Lan vẫn không thể tâm sự với Lăng Tiêu.

Nhưng đêm nay, rốt cuộc An Lan cnng chờ được Lăng Tiêu....


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK