Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 634

Mộ Thành Chu nghe Mộ Tư nói xong thì trào phúng cười lạnh, trực tiếp tắt điện thoại.

Kỳ thật trước khi tới, ông ta đã giấu con mình đi, Mộ Tư căn bản không có khả năng tìm được, cho nên anh ta uy hiếp vô dụng, chỉ làm ông ta cảm thấy buồn cười.

Còn nữa, nếu Mộ Tư tới thì anh ta còn sống sót rời đi được sao?

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thành Chu buộc Thịnh Hoàn Hoàn đi đến căn phòng phía trước, khi đi ngang qua đập chứa nước thì giơ tay lên ném điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn xuống.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tư đi đau lòng cho chiếc điện thoại, cô lo là sau khi đi phòng thì hai người đàn ông kia sẽ động tay động chân, cô càng lo Mộ Tư không có cách nào cứu mình.

Thỉnh thoảng lá cây bốn phía sàn sạt rung động, hiển nhiên Mộ Thành Chu còn có giúp đỡ khác mai phục trong rừng cây xung quanh, cô không biết đối phương có bao nhiêu người, trong tay có bao nhiêu khẩu súng.

Tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại càng chặt, Mộ Tư, chỉ mong anh bình tĩnh một chút, đừng xúc động.

Nếu không, không chỉ anh đi lên tặng đầu người, cô cũng không trốn khỏi tay mấy tên biến thái này.

Dọc theo đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn như bình tĩnh, kỳ thật sau lưng sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lòng bàn tay và mu bàn tay lạnh lẽo.

Cũng may Mộ Thành Chu chỉ đẩy cô vào nhà kho, có lẽ mấy tên này đói bụng thật lâu, chỉ uống rượu ăn thịt ngấu nghiến.

Cánh cửa bị đóng lại, nhà kho là một mảnh hắc ám, mấy con cá nhỏ bị mắc vào lưới cá đã thối rữa phát mùi hôi, mùi này làm người ta buồn nôn.

Thịnh Hoàn Hoàn thò tay vào túi tây trang, lấy ra một mảnh khăn giấy trong đó, mở khăn giấy ra lập tức nhìn thấy một lưỡi dao hơi mỏng.

Không ai biết Thịnh Hoàn Hoàn sợ chết đến mức nào.

Sau khi biết Mộ Thành Chu chạy khỏi ngục giam, ngày nào cô cũng mang dao trong túi, dùng khăn giấy gói lại, là vì sợ bị Mộ Thành Chu coi thành mồi như hôm nay.

Không chỉ như vậy, trên cẳng chân của cô còn cột một con dao găm và một cây súng giả loại nhỏ.

Súng giả chung quy không phải thật, chỉ làm người ta chậm lại, chỗ tốt duy nhất chính là đạn nhiều hơn súng thật thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết trong tay Mộ Thành Chu còn có bao nhiêu viên đạn, còn có ba người Trần Vân Phàm, nếu chỉ dựa vào cô thì rất khó lao ra ngoài.

Huống chi, bên ngoài còn có mai phục chờ bọn họ!

Người định không bằng trời định.

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa cắt được dây thừng thì Trần Vân Phàm ngoài phòng đã ăn xong, buông đũa xuống đứng lên: “Tôi đi xem con nhỏ kia có thành thật không.”

Nghe thấy giọng nói của Trần Vân Phàm, tim Thịnh Hoàn Hoàn đập lỡ một nhịp, lập tức tăng nhanh tốc độ.

Vài giây sau, cánh cửa bị đẩy ra, Trần Vân Phàm đi đến.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gã một cái rồi dựa đầu vào bức tường sau lưng.

Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng dựa vào tường, có vẻ rất bình tĩnh thản nhiên, trên mặt trừ dấu bạt tay ra thì không có chút chật vật nào.

Trần Vân Phàm thấy dáng vẻ này của cô thì rất khó chịu. Gã muốn thấy Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi run rẩy, muốn cô chật vật không chịu nổi, muốn cô quỳ xuống đất xin tha. Mà không phải như bây giờ, lông tóc vô thương ngồi ở chỗ này, còn dám làm lơ gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK