Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159

“Hoàn Hoàn, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo tớ rằng, Mộ Tư nhất định sẽ hối hận, đôi mắt của một người không biết nói dối, rõ ràng ánh mắt anh ta nhìn cậu rất rất dịu dàng, hoàn toàn khác với khi nhìn người khác. Đến bây giờ tớ vẫn không rõ vì sao anh ta lại bỏ rơi cậu vào ngày kết hôn, vì sao tình cảm nhiều năm qua lại thay đổi thất thường đến vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn chau mày, nhớ tới cú điện thoại tối hôm qua của Mộ Tư thì trong lòng rất phức tạp: “Lăng Kha, tớ không muốn nói đến anh ta nữa.”

Lăng Kha nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, cậu thật sự buông bỏ được sao?”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ ngủ say của Lăng Thiên Vũ: “Đều đã qua rồi, nghĩ thêm cũng chỉ lo sợ không đâu, hiện tại tớ chỉ muốn sống thật tốt, con người phải biết nhìn về phía trước.”

Nếu đã là chuyện không có khả năng thì đừng lo lắng suy nghĩ nữa.

Lăng Kha chỉ than thở thế sự vô thường, không lâu trước đây Thịnh Hoàn Hoàn còn vui vui mừng mừng gọi điện thoại nói cô sắp gả cho Mộ Tư, cô ấy phải làm phù dâu cho cô. Hiện giờ chưa qua bao lâu mà đã cảnh còn người mất!

“Lăng Tiêu có tốt với cậu không?”

Tính ra thì Lăng Tiêu và Lăng Kha cũng là bà con xa, chỉ là quan hệ rất xa cách, Lăng Kha cũng không có mặt mũi để nhắc đến.

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm nói: “Cũng coi như tốt đi!”

Lấy “Tiếng ác” và độ căm ghét phụ nữ của Lăng Tiêu, hắn đối xử với cô như vậy đã là khai ân, khoan hồng độ lượng.

Mắt thấy sắp đến Cố gia, Lăng Kha không hỏi thêm nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn một lòng nghĩ đến chuyện của Nam Tầm, không nghĩ tới lại gặp phải Mộ Tư ở ngoài cổng Cố gia.

Mộ Tư dựa vào chiếc xe thể thao, sơ mi trắng quần tây đen, vẻ mặt vạn năm không thay đổi, sạch sẽ ngăn nắp, ôn hoà như ngọc.

Nhưng ở bên chân anh ta lại đầy tàn thuốc.

Trong trí nhớ của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư rất ít chạm vào thuốc lá, anh ta không thích mùi đó, nhưng lúc này anh ta đang phun ra hít vào từng ngụm khói, thoạt nhìn có vẻ thực sốt ruột bất an, muốn dùng lượng lớn nicotin để làm tê liệt thần kinh.

Thấy có xe dừng lại, Mộ Tư ném điếu thuốc trong tay xuống.

Nhìn Mộ Tư bước từng bước tới, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện vết thương trên mặt và tư thế đi đường không nhanh nhẹn bằng ngày thường của anh ta.

Anh ta bị thương!

Là bị Lăng Tiêu đánh vào tối hôm qua sao?

Tay Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi siết chặt, ép mình dời mắt khỏi người anh ta.

“Xuống xe.” Đảo mắt Mộ Tư đã đi đến trước xe, giọng anh còn khàn hơn tối hôm qua: “Anh nói xuống xe, anh có lời muốn nói với em.”

“Hoàn Hoàn?” Lăng Kha phức tạp nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm cậu bé ngủ say trong lòng, vẻ mặt hờ hững.

Mà Mộ Tư nhìn nửa bên mặt của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng như bị kim đâm, anh ta lấy điện thoại của cô ra, cố nói với giọng bình tĩnh: “Hoàn Hoàn, anh mang điện thoại đến rồi, em xuống đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK