Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 988

Hiển nhiên đối phương đã sử dụng súng giảm thanh nên tiếng đạn bắn vào cửa sổ cũng không lớn, vệ sĩ lầu dưới không nghe thấy được.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tiếng súng không vang lên nữa, nhưng sau đó một loạt âm thanh nhỏ vụn đã truyền đến từ ban công, cửa sổ sát đất chưa kịp khóa lại bị đẩy ra.

Thịnh Hoàn Hoàn trốn sau ghế sô pha lập tức sắc mặt trắng bệch như tờ: Có người leo lên!

Rất nhanh, cô trông thấy một cái bóng trên mặt đất, trừ cái bóng này ra cô còn trông thấy máu của mình trên sàn nhà.

Vị trí của cô bị lộ rồi!

Một đôi giày da mới tinh xuất hiện trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.

Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?

Cô còn chưa đợi được ba tỉnh lại, còn chưa nhìn thấy Sam Sam lớn lên, còn chưa tìm ra nghĩ hung thủ hại ba, còn chưa…

Cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, cô không thể chết được!

Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng ép mình tỉnh táo lại, ánh mắt hơi dời lên phía trên, trên đầu cô không bị súng chỉa vào như trong dự liệu, cô lại nhìn lên trên nữa thì thấy một gương mặt cực kỳ anh tuấn.

“Lăng. . . Tiêu?”

Người tới là người mà cô hoàn toàn không ngờ được.

“Là tôi.” Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ núp sau ghế sô pha, cuống họng hơi giật giật.

Xác nhận người đến là Lăng Tiêu, nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn không biết cố gắng mà rơi xuống, nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Cô cũng không phát hiện giọng nói của mình vẫn còn run rẩy.

Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt hắn rơi vào cánh tay bị thương của cô, cũng may chỉ bị trầy da, máu tươi làm ướt làn da như sứ trắng của cô làm chấn động lòng người.

Ánh mắt hắn dời lên sắc mặt trắng bệch như tờ của cô, trên gương mặt tinh xảo có hai hàng nước mắt long lanh, cả người còn đang run lên nhè nhẹ, hiển nhiên đã bị dọa sợ.

“Tôi hỏi sao anh…”

Thịnh Hoàn Hoàn không nghe được đáp án nên có vẻ càng lo sợ xao động, giọng cũng cao lên mấy âm lượng, nhưng lại đột nhiên im bặt.

Mặt cô va vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Lăng Tiêu, thân thể lạnh buốt bất lực được ôm thật chặt.

Lăng Tiêu đặt cằm lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, hai tay ghì chặt cô vào lòng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không có gì, không có gì.”

Sự dịu dàng này lập tức làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khống chế, mũi cay cay mà “Oa” một tiếng bật khóc: “Vừa rồi… Vừa rồi có người muốn giết tôi, thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa là tôi bị bắn chết rồi.”

Lăng Tiêu nhìn ba đầu đạn trên mặt đất, sức lực trên tay lại mạnh lên mấy phần như muốn hung ác kéo người phụ nữ trong lòng vào thân thể mình, để cô trở thành một phần của hắn.

Cũng may, cũng may hắn đến kịp lúc!

Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi tới nhanh mà đi cũng nhanh, biết đối phương không phải người mình có thể ỷ lại nên sau một lúc phát tiết đã vội tìm về lý trí, lui ra khỏi lòng Lăng Tiêu: “Thật xin lỗi, tôi mất kiểm soát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK