Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đả tự bởi: Mộc Hà Sa – Truyện FULL

Nhuế Bất Thông nói xong liền đột nhiên nhìn Thạch Thiên Chiếu cười nói: "Ngươi tên là gì?"

Thạch Thiên Chiếu ngẩn ra nói: "Thạch Thiên Chiếu!"

Nhuế Bất Thông chậm rãi gật đầu nói: "Thạch Thiên Chiếu? Ân, ta đã biết rồi. Ngươi chết đi".

Trường kiếm liền lao đến! Đám người Thạch Thiên Chiếu đã sớm nhìn ra, kẻ trước mặt này mặc dù có chút si ngốc, điên điên khùng khùng nhưng lại là một cao thủ! Thấp nhất cũng là Thánh cấp tu vi, bởi vậy đều đã âm thầm đề phòng.

Tuy nhiên cũng không giống như tưởng tượng, hắn tiếp đó cũng không ra tay luôn, một khắc trước còn giả ngây giả dại thì ngay sau đó bắt đầu hỏi tính danh và tiếp theo liền động thủ!

Đối diện với kiếm phong phát lạnh, Thạch Thiên Chiếu mau lui ra, ở phía sau hắn hai vị lục phẩm Thánh cấp cao thủ lập tức đón lấy.

Thương thương hai tiếng, hai gã rút kiếm ra khỏi vỏ, trên mặt mang theo một chút châm chọc. Tu vi hai người bọn họ so với Nhuế Bất Thông thì cao hơn, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra, kẻ trước mặt này chỉ là một Thánh cấp ngũ phẩm mà thôi!

Đối với hai người mà nói, thật sự là một bữa ăn sáng!

"Nha!~" Nhuế Bất Thông gào thét lớn xông lên, thanh âm cao vút, quái hình quái trạng, rất có một phong thái " Ta có chết cũng muốn có kẻ đi theo", phong thái rất bi tráng!

Hai vị lục phẩm thánh cấp cao thủ hung hăng đâm một kiếm ra ngoài, kiếm quang run lên, trên không trung chợt hiện lên một đạo sí bạch.

Nhuế Bất Thông toàn thân lao đến, đoản kiếm không sợ hãi chút nào đón nhận hai thanh trường kiếm. Trong mắt hai vị lục phẩm thánh cấp lộ ra vẻ tàn khốc!

Ngũ phẩm lại dám đánh lục phẩm? Thật sự là chán sống rồi. Xem ra chúng ta một kiếm sẽ đem ngươi trực tiếp đánh ngã!

Bốn phía mọi người đều có nhãn lực cao minh nên đều biết một trận chiến này tuyệt đối không thể nào thua, ai nấy đều ôm tay cười nhìn, tựa như đang nhìn hai con đại khôi lang đang chà đạp một con thỏ trắng nhỏ bé.

Dưới con mắt mọi người nhìn trừng trừng, tam kiếm tương giao, hai dài một ngắn. Sát sát, hai tiếng kiếm giao vang lên, giống như là một thanh trường kiếm sắc bén chém đứt hai thanh gỗ vậy. Trong mắt hai vị thánh cấp cao thủ không thể tin được, hai thanh kiếm trong phút chốc đã bị chém gẫy, ngay sau đó đoản kiếm của Nhuế Bất Thông liền giống như Độc Long hung hăng xẹt qua cổ họng bọn họ!

Huyết quang tóe ra, ngay lúc đó Nhuế Bất Thông không nói gì mà liền vọt vào đám người.

Xoạt xoạt xoạt…….

Lần này thật sự là kỳ biến xuất hiện. Tất cả mọi người thật không ngờ, đoản kiếm trong tay Nhuế Bất Thông dĩ nhiên là một thanh thần binh lợi khí!

Không chỉ có hai vị lục phẩm thánh cấp bất ngờ không đề phòng gặp độc thủ mà đám người phía sau hắn cơ bản đều ôm tay xem kịch vui, nay đột nhiên bị tiếp cận, hai vị lục phẩm thánh cấp cao thủ đối mặt với một gã ngũ phẩm thánh cấp lại không cản được một chiêu đã chết bỏ mạng, cả đám không đề phòng bị Nhuế Bất Thông vọt vào!

Lần này thật sự là hổ vào bầy dê.

Mọi người vốn tuyệt đối không đến mức vô dụng như vậy nhưng hiện tại chỉ nghe thấy vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nhuế Bất Thông một phen huy động đoản kiếm xoạt xoạt xoạt liền cắt đứt cổ bảy tám người, đâm vào tim năm sáu người, còn có vài tên bị Nhuế Bất Thông chém đứt tay chân.

Huyết quang tận trời!

Mặt đất đầy tuyết trắng lúc này là một mảnh tiên diễm!

Nhuế Bất Thông cuồng khiếu mà tiếp tục xông vào, một đường đánh thọc sâu, ven đường toàn là tiếng đinh đinh đang đang, không biết bao nhiêu binh khí đã bị hắn chặt đứt nhưng rốt cục hắn đã bị ngăn lại và rơi vào trong vòng vây trùng trùng.

Thạch Thiên Chiếu chẳng khác gì là vừa nhặt lại được một mạng, cả người đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nghĩ mà sợ hãi không thôi; Nếu không phải gia tộc mình cho hai vị lục phẩm thánh cấp cao thủ đi lên cản trở đồng thời bản thân hắn lắc mình thối lui sang một bên thì giờ khắc này mình đã biến thành bảy tám đoạn rồi.

Giờ phút này hồn vía chưa định lại đã điên cuồng rống to: "Cùng tiến lên! Giết hắn đi, giết hắn đi, giết hắn hắn hắn hắn hắn……".

Tuy nhiên không cần hắn nói, các vị cao thủ đã đồng loạt xông lên, đao kiếm quyền chưởng đồng thời ra tay. Nhuế Bất Thông điên cuồng kêu to, điên cuồng chiến đấu, dĩ đả thương đổi đả thương, lấy mạng đổi mạng: "Lão tử nếu đã ra đây, sẽ không tính còn sống trở về! Giết giết giết…..".

Cơ hồ là trong nháy mắt, trên người hắn đầy máu, không biết đã trúng nhiều bao nhiêu kiếm, vài vị thánh cấp cao thủ đồng loạt ra tay điên cuồng xuất chưởng.

Bịch một tiếng, Nhuế Bất Thông trúng chưởng bèn đưa tay bẻ đoản kiếm trong tay mình thành hai đoạn rồi cười ha ha nói: "Lão tử đã cận kề cái chết, cũng không có các ngươi lấy chuôi kiếm này! Ta hủy nó đi!"

Lời còn chưa dứt, hắn đã như tú cầu bị ném lên giữa không trung, cả người đầy máu tươi ùng ục xối ra, người đã không còn khí tức nữa.

Mọi người đều có loại tâm tư này: Thần binh như thế có ai mà không mơ ước chứ? Tuy nhiên lúc hắn phải chết thì lại đem thanh kiếm này hủy đu? Đây thật sự là hỗn đản tới cực điểm!

Các vị thánh cấp cao thủ đều hổn hển xông lên, rầm rầm rầm vài tiếng, toàn thân thể Nhuế Bất Thông đã bị đánh thành một đống thịt nhão, nhưng một trận chém giết này hắn đã giết chết được hai mươi ba cao thủ và đánh cho năm người tàn tật! nguồn TruyenFull.vn

Trong Lan Hương viên, Sở Dương tuy rằng biết rõ bản lĩnh bất tử của Nhuế Bất Thông như khóe mắt vẫn như rách ra, cơ hồ muốn lao ra ngoài.

Đổng Vô Thương giữ hắn lại nói: "Không có việc gì đâu".

Thấy Nhuế Bất Thông đã chết, đám người Thạch Thiên Chiếu cũng không thể nhẫn nại nữa gầm rú: "Xông vào! Giết Sở Dương!"

Tất cả gào thét rồi như thủy triều lao đến.

Bịch một tiếng đá văng đại môn, còn có người lăng không bay lên, từ phía trên không trung bay vào. Diện tích của Lan Hương viên không lớn nên trong phút chốc đã chất đầy người rồi.

Chỉ có nhân mã của Diệp gia và Dạ gia, hai đại gia tộc này là khinh thường việc tranh chấp nên ở lại bên ngoài.

Ngay sau đó, rầm rầm rầm uỳnh……

Tất cả nhân mã từ trên không trung bay vào, ngay cả cao thủ dưới thánh cấp bát phẩm đều đột nhiên rơi xuống bình bịch, sau khi rơi xuống mặt đất thì đã không còn hô hấp rồi.

Còn đám đi vào trên mặt đất thì tu vi khá thấp nên thân mình lay động một chút rồi đột nhiên ngã sấp xuống, cả người lập tức xanh tím, hô hấp hoàn toàn chấm dứt. Mọi người đại kinh thất sắc.

"Kịch độc! Đáng chết……Lui mau!"

Đám người lại như thủy triều lui ra ngoài. Bọn người Thạch Thiên Chiếu và Gia Cát Trường Trường trên thân có bảo vật tránh độc nên không trúng độc nhưng đã sợ tới mức đại tiểu tiện gần như không thể khống chế được. Tổng cộng có hơn năm trăm người thì một lớp xông vào lần này gần bốn trăm nhưng trước mắt đi ra lại không còn tới năm mươi người!

Ba trăm năm mươi người nằm ngổn ngang trên mặt tuyết trong Lan Hương viên, các màu quần áo đều có, cứ như vậy mà nằm ở bên trong, sắc mặt xanh lét tím tái và không còn hô hấp nữa!

Trước mắt bao người, một thiếu niên dáng người khôi ngô đột nhiên xuất hiện ở cửa Lan Hương viên. Hắn vừa xuất hiện, khí thế giống như là một tòa núi cao hùng vĩ, hắn chỉ vừa đứng như vậy nhưng khí chất uyên đình nhạc trì, trời sinh hào hùng cứ như vậy mà triển lộ ra, tay phải cầm theo một thanh đại đao màu đen.

Hắn ngẩng đầu nhìn rồi liếc mắt ra ngoài cửa một cái, tựa như không nhìn thấy ai ngoài cửa vậy mà chậm rãi đi đến cạnh đám tử thi nằm lăn lóc trong viện rồi đột nhiên giơ tay lên, nhổ một bãi nước miếng vào lòng bàn tay rồi thì thào nói: "Lão Đại đã nói rồi, muốn chứng mình địch nhân đã chết thì tốt nhất là phải chặt bỏ đầu hắn xem hắn còn động đậy hay không!"

Sau đó hắn nâng đao lên, trên mặt đất, một cái thi thể áo xanh đã bị hắn băm xuống đầu, sau đó thân mình hắn lập tức bay múa hóa thành một đạo thiểm điện bay lượn trong viện, hơn ba trăm cỗ thi thể bị hắn dùng đao chém xuống đầu, sau đó đá một cước, hơn ba trăm cái đầu chứ như vậy chồng chất ở trong sân cao thành một đống!

Sau khi hoàn thành tất cả, hắn đột nhiên vung đao thét dài và cười ha ha nói: "Trong tay có trường đao, cười chém đầu Võ thánh! Thống khoái, thống khoái!"

Ngoài cửa, đám người Thạch Thiên Chiếu nhìn đang muốn giận dữ mắng mỏ thì đột nhiên bang bang vài tiếng, vài tên thất phẩm Võ thánh đi theo bên người hắn thân mình chợt lay động rồi gục xuống, sau đó số người ngã xuống càng lúc càng nhiều.

Trong đám người xông vào rồi rút ra lại tiếp tục ngã xuống, lúc này chỉ còn có gần ba mươi người. Tuy nhiên người nào người ấy sắc mặt xanh lét tím tái run rẩy vài cái rồi sẽ không còn hô hấp, chỉ có vài vị Thất phẩm thánh cấp là còn thống khổ hấp hối hồi lâu rồi mới ngừng thở.

Tuy bọn họ tu vi thâm hậu nhưng vẫn không chống cự nổi mấy chục loại thiên hạ tuyệt độc do Sở Dương bố trí cùng nhau phát tác! Từ cửa lớn xông vào trong viện, cũng đã ít nhất trúng đến ba lượt độc!

Có chạy ra được thì cũng đã trúng độc, đến hiện tại đã nhịn không được nữa rồi! Lúc này trong số xông vào chỉ còn có hai mươi bốn người còn đứng được.

Những người này đều có tu vi ngoài bát phẩm Võ thánh, người nào cũng có đủ tu vi để ngăn cản độc vụ nhưng ba trăm năm mươi người với hai mươi bốn ngưới, cái này tương phản thật lớn và làm cho mỗi người đều cơ hồ hỏng mất!

Biến hóa này quá mức đột ngột làm cho mọi người đều phát run. Vô số bông tuyết rơi xuống bám vào trên mặt, thấm sâu vào xương khiến cho mọi người đều cảm giác tâm mình giống như đóa hoa tuyết này vậy.

Ánh mắt lộ ra sợ hãi.

Đây là độc gì vậy? Sao bá đạo như thế?

Tất cả mọi người đều lạnh lẽo nhìn vào trong viện nhưng không ai chú ý tới, phía sau chúng có một khối thi thể nát đang nhàn nhạt phát ra hồng quang loáng thoáng.

Đổng Vô Thương chém xong đầu người thì đi lên phía trước vài bước, đao phong trong tay hạ xuống cắm xuống sân viện, hai tay cầm chuôi đao ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, một cỗ khí tức uy mãnh cứ như vậy từ trên người hắn thản nhiên phát ra đồng thời hét to một tiếng: "Ai tới chịu chết?!"

Theo một tiếng hét lớn này, một cỗ đao ý lăng lệ mạnh mẽ phá không mà đến!

Đứng phía trước là một vị thánh cấp bát phẩm cao thủ Lan gia, bị cỗ đao ý lăng lệ này đánh vào thì chỉ cảm thấy ngực đau nhói rồi oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Dạ Thí Vũ sắc mặt trầm trọng lẩm bẩm nói: "Trung đao Thánh quân, thấp nhất cũng là thất phẩm!"

Diệp Mộng Sắc buồn bã thở dài nói: "Lúc đầu nhìn thấy, hắn chỉ là một vị Đao Hoàng, giờ phút này đã là Thánh quân! Lúc ấy, ra cảm thấy người này tiền đồ bất khả hạn lượng nên cực lực mời chào nhưng lại bị Chấp pháp giả giành trước một bước, nhưng cũng thật không ngờ tốc độ tiến cảnh của hắn lại kinh khủng đến thế!"

Tuy nhiên lúc này, Dạ gia Dạ Sắc đi lên phía trước một bước, hai tay dang ra rồi oanh một tiếng, hàng rào tứ phía của Lan Hương viên đồng loạt sập xuống, gạch đá bay tán loạn ra ngoài, nơi này liền biến thánh một mảnh đất bằng phẳng.

Hai tay của hắn không ngừng bay múa, trên không trung đột nhiên nổi trận gió to, trận gió mang theo vô số bông tuyết hướng về phía Lan Hương viên điên cuồng bay tới, thổi trùm lên đống đầu người và thi thể trong viện, thoáng cái tất cả đều biến mất

Sạch sẽ!

Mọi người ánh mắt sáng ngời.

Trải qua lần này, cho dù độc vụ có lợi hại cũng đã bị tẩy đi rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK