Tuyết Lệ Hàn đôi môi run rẩy, nghe Tử Tà Tình nhẹ giọng ngâm tụng mà ánh mắt mờ mịt vô thần, sắc mặt càng thấy ảm nhiên, thở dài không dứt.
"cái này... Có phải chính là... Khinh Ca Mạn Vũ Cửu Trọng Thiên... Công pháp ca quyết hay không?" Tử Tà Tình một đôi mắt như thu thủy chăm chú nhìn vào Tuyết Lệ Hàn nói.
Nhưng những lời này lúc nói đi ra cũng bị gián đoạn nhiều lần.
Thậm chí đã có chút thở hồng hộc. Có thể thấy được Tử Tà Tỉnh khi hỏi những lời này trong lòng kích động như thế nào.
Tuyết Lệ Hàn trong mắt cũng có tất cả cực kỳ phức tạp thoáng hiện mà nhẹ giọng nói: "Chính xác... Đây chính là... Khinh Ca Mạn Vũ Cửu Trọng Thiên... Công pháp ca quyết."
Tử Tà Tình "Ưm" một tiếng, cơ hồ là hôn mê bất tỉnh.
Nàng thảm đạm cười, yểu ớt nói: "Không trách được... Ở trong sơn động này còn có mấy cái bàn, một chút gia cụ, cũng là sử dụng Tinh Thần Thiết vô cùng thượng thừa, Thất Tinh đàn mộc tạo thành. Chỉ là ta sau khi ra đời, khi hiểu được đi xem thì phía trên cũng đã bị gỉ vết loang lổ, thậm chí có một chút đã hoàn toàn hủ hóa trở thành phấn vụn, ta ban đầu u mê không biết, cũng không biết những món đồ kia đã sớm chứng minh thân phân lai lịch của ta không tầm thường..."
"Chẳng lẽ nói, ta từ khi được an trí tiến vào cái sơn động kia mãi cho đến khi ta ra đời... Hẳn là đã qua mấy chục vạn năm năm tháng rồi sao? Chắc là như vậy, trừ phi bị vô số năm tháng ăn mòn nếu không những vật kia có thể bị hủ nát đây?"
Tử Tà Tình vô ý thức lẩm bẩm tự nói.
Tựa hồ cũng là đang hỏi chuyên. Nhưng không biết đang hỏi người nào, hoặc như là tự hỏi tự đáp, đáp án đã sớm hiểu rõ rồi.
Tuyết Lệ Hàn đối với cảnh trước mắt trong lúc nhất thời không biết nên đáp như thể nào, chỉ thở dài một tiếng.
"Chính xác, ở bên cạnh ta cũng không có thiếu vật khác, nhưng khi ta ra đời những thứ kia đã sớm nhìn không ra vật gì, năm tháng dài, vật gì tồn tại cho được..."
Tử Tà Tình hắc hắc cười khổ nói.
Sở Dương có thể rõ ràng cảm giác được, Tử Tà Tình giờ khắc này rất nhu nhược, nàng bây giờ giống như là một đứa trẻ mờ mịt, cô linh vô thân vô cố, cô độc, đi lại ở trong thiên địa này, cơ khổ không chỗ nương tựa.
Sở Dương tâm niệm vận chuyển, lực lượng trên cánh tay vừa gia tăng thêm chút khí lực đem nàng ôm chặt ở trong lòng của mình. Dùng nhiệt độ cùng lực lượng của mình nói cho nàng biết: Ngươi không cô độc! Hiện tại, tương lai cũng vĩnh viên sẽ không cô độc!
Ngươi còn có ta!
Tựa vào trong bộ ngực vạm vỡ của Sở Dương, Tử Tà Tình tựa hồ cảm thấy một sự an tâm, có chỗ dựa kiên cố, nàng không khôi hướng vào trong ngực của hắn rụt vào một chút, thân thể mềm mại lại có chút ít run rẩy co rúm lại.
Một hồi lâu im lặng, Tử Tà Tình nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ta vốn tưởng ràng, bản thân không cha không mẹ, trời sinh trời nuôi... Cứ như vậy cô linh linh độc lập với thiên địa, không có ai quan tâm, không có ai ái hộ, cũng không có bất kỳ chỗ dựa vào nào... Hơn nữa không có bất kỳ thân phận lai lịch nào..."
"Cho nên, mỗi lần nhìn thấy hài tử nhà người khác tựa vào lòng mẫu thân làm nũng, nắm tay phụ thân sôi nổi cũng chỉ có sự hâm mộ mà thôi..."
"Đã từng có một lần, khi ta đồ diệt một Hổ tộc thấy một con Hổ dùng thân thể của mình bảo vệ cho một con hổ con mới ra đời, khi kháng cự không nổi, nó dứt khoát dùng thân thể của mình nghênh đón công kích của ta, thà ràng bị ta đánh chết chứ cũng không để cho ta làm thương tổn đầu hổ con kia. Thời điểm đó, ta đột nhiên cảm nhận được tự đáy lòng sự hâm mộ... mà lúc đó buông tha cho bọn họ."
"Ngày đó, ta sau khi đi rồi còn len lén lộn trở lại, ẩn thân ở trong bóng tối hâm mộ nhìn đầu hổ con kia rúc vào trong lòng hổ mẹ, quan tâm hừ hừ, dùng đầu lưỡi liếm vết thương của nhau..."
"Khi đó ta thậm chí hy vọng ta không phải là cao thủ phất tay cũng có thể diệt được 1 bầy cường giả mà chỉ là tiểu lão hổ kia..."
Tử Tà Tình trong mắt có hai giọt nước mắt im ắng chảy xuống.
"Có thể là chuyên như vậy, vĩnh viễn sẽ không phát sinh ở trên người của ta; cảm giác như vậy, ta cũng vĩnh viễn không có thể cảm nhận được..."
"Ta rốt cục tập thành thói quen một mình, thói quen chính mình độc lập đối mặt với đầy trời Phong Vũ... Cũng là thói quen chính mình giãy dụa. khi gặp cường địch chính mình giãy dụa chạy trối chết, khi vui vẻ chính mình tự hưởng thụ; khi thống khổ tìm một chỗ không người tự mình an ủi mình, khi yểu ớt thời thời khắc khắc tự nói với mình, cõi đời này trừ chính mình ra, không có ai giúp ta; cũng không có ai chịu giúp ta... Bởi vỉ bọn họ cũng không phải là... Thân nhân của ta, càng thêm không phải là cha mẹ của ta, từ đầu tới cuối, ta chỉ có một thân một mình."
Thanh âm của Tử Tà Tình từ từ sục sôi lần, chẳng qua là, thủy chung xen lẫn một tia nghẹn ngào.
"Vốn là, ta đã sớm đã thành thói hết thảy, nhưng là giờ phút này, ta ngoài ý muốn phát hiện ra, ta lại có cha mẹ... Hơn nữa cha mẹ của ta còn là cái thế anh hùng, quyền khuynh thiên hạ, quân lâm Thiên Khuyết như vậy!"
Tử Tà Tình thống khổ nói: "Cảm giác như vậy, còn chưa kịp vui mừng, chuyện tàn khốc cũng đã nói cho ta biết... Nếu ta là con của bọn họ... Ta cũng vậy vân như cũ là cô nhi... Như cũ vô thân vô cố... Vân như cũ là cô độc..."
"Bởi vì bọn họ... Đã sớm chết đi trăm vạn năm..."
"Ha hả a..." Tử Tà Tình khổ sở cười, nước mắt trên mặt chảy xuôi nói: "Chuyên như vậy, đối với ta mà nói, sao mà tàn khốc... Ta từ lúc sanh ra nguyên vọng chính là hy vọng có thể tựa vào trong ngực mẫu thân khóc một cuộc mà làm nũng, sau đó nghe được cha của ta nói một câu: Bất kể con gây ra tai họa gì, phụ thân cũng thay con gánh vác!"
"Chuyên như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có trong nháy mắt, chỉ sợ cũng chỉ cần một câu nói... Ta cũng thỏa mãn rồi. Nhưng... Ở trong đời ta nó vĩnh viễn rất xa xôi, không bao giờ... có thể có được thời điểm như vậy nữa, thì ra mệnh ta hẳn là nhất định khi còn sống không chỗ nương tựa rồi..."
Thấy bộ dạng của Tử Tà Tình, Sở Dương đau lòng vô cùng, hắn ôm nàng nhẹ giọng nói: "Sẽ không còn là cả đời không chỗ nương tựa, ngươi còn có ta mà. Bất kể ngươi gây ra họa gì... Ta cũng thay ngươi gánh vác, vĩnh viễn thay ngươi gánh vác."
Mạc Khinh Vũ nắm chặt tay Tử Tà Tình ứa nước mắt an ủi nói: "Tử tỷ tỷ, ngươi còn có ta mà."
Tuyết Lệ Hàn cũng nhẹ giọng kiên quyết nói: " Đúng... Nha đầu, ngươi còn có ta! Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ là phụ thân của ngươi... Nha đầu, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, cũng không quản ngươi gây họa gì, ta cũng thay ngươi gánh lấy!"
"Quản chi.. Ngươi muốn cho vùng trời này... Sập xuống!" Tuyết Lệ Hàn ngửa đầu, nhìn bầu trời, nhìn này trời cao nhẹ giọng cũng là kiên quyết nói. I
Chỉ cần, chỉ cần là ngươi nguyên ý...
Cái buổi tối này bất luận là đối với Tử Tà Tình hay là Sở Dương, hay hoặc giả là Tuyết Lệ Hàn, cũng có một ý nghĩa trọng đại, đáng cả đời ghi khắc!
Tuyết Lệ Hàn cố nhiên kích động. Nguồn tại http://Truyện FULL
Huynh đệ của mình buông tay cõi trần, tan thành mây khói không để lại một chút ấn ký nào, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lại vẫn có huyết mạch bảo tồn, cho đến hơn trăm vạn năm sau mới nhìn thấy.
Người nào nói trời cao vô tỉnh, ai nói trời cao không có mắt, trời cao cũng thương anh hùng vô tội!
Đông Hoàng bởi vì phần vui mừng này mà thoáng chốc tràn đầy động lực, tràn đầy cảm kích đối với trời cao.
Tử Tà Tình kích động càng thêm có thể hiểu được.
Vốn cho là bản thân nhất định cả đời cô tịch, ngay cả có Sở Dương làm bạn, nhân sinh trên đường không cô đơn bản thân huyết thống không rõ, thủy chung vẫn là chuyện nhân sinh chuyện ăn năn, nhân sinh không trọn vẹn, nay có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Mặc dù đau lòng vì cũng đã không thể cùng song thân gặp lại, nhưng cũng tự hào vì song thân của mình, cuộc sống của mình mặc dù vẫn có sự tiếc nuối, cũng không trọn vẹn!
Mà người còn lại không thể nói trực tiếp, nhiều lắm là chỉ có thể nói là gián tiếp như Sở Dương cũng là cả đời khó quên.
Bởi vỉ buổi tối hôm đó, Tuyết Lệ Hàn tìm cớ vô cùng giàu nhân ái đánh cho Sở Dương một trận, bữa tiệc đánh này thật là đất rung núi chuyển, thiên buồn địa thảm, cuối cùng Tuyết Lệ Hàn vẫn nghiêm mặt hướng về phía Sở Dương sưng mặt sưng mũi không còn hình người nói một câu: "Ngươi tên đại hoa tâm này! Ta nói cho ngươi biết, hiện tại đã là ván đã đóng thuyền, ta cũng không có biện pháp, nhưng tiểu tử ngươi nhớ lấy, sau này đối với cháu gái ta tốt một chút! Ngươi nếu là dám bắt nạt nàng... Ngươi thử một chút!"
Sở Dương gục trên mặt đất rơi lệ đầy mặt nói: "Trời cao a, đại địa a, các ngươi động không trợn mắt lần mà nhìn, trên đời này lại có kẻ không nói lý lẽ như vậy, lật ngược phải trái như vậy, hai ta đây đến tột cùng là ai khi dễ ai đây?"
Hắn bi phẫn nói: "Vốn là còn tưởng ràng huynh đệ ngươi là tên khốn kiếp, thì ra ngươi hơn không phải là một món đồ, hắn nhiều nhất chính là một tên khốn kiếp, con mẹ nó ngươi chính là một ngụy quân tử đại khốn kiếp... Ngươi sao không tìm hiểu rõ trạng huống rồi hay lên tiếng có được hay không... Không phân tốt xấu đánh ta... Ngươi không nói đạo lý?"
"Hơn nữa... nàng từ lúc nào đà biến thành nữ chất nhi của ngươi? mẹ nó, Tử Hào là huynh đệ ngươi, chẳng lẽ ta cũng không phải là... Làm sao trong chớp mắt ngươi đại ca của ta lại muốn làm cha vợ của ta... Ngươi có biết xấu hổ hay không ngươi..."
Sở Ngự Tọa lộ ra vẻ ủy khuất cực kỳ nói.
Con mẹ nó ngày hôm đó thật lòng không có cách nào qua được ; vốn đã bị Tử Tà Tình ngược đãi trăm ngàn lần, một tàn bạo... Hiện tại lại có một Đông Hoàng làm chỗ dựa...
Chỗ dựa này lại thật sự là quá cứng rắn đi!
Cho tới bây giờ một khắc trước, Sở Dương hiện tại nhìn mình như là có thể vô địch thiên hạ rồi! Có thể nói chuyện lớn tiếng rồi! Dù thế nào, các anh em ta cũng là một hán tử, nói cái gì cũng không thể khiến người nhà vợ, nhà mẹ đẻ xem thường được!
Bọn ngươi các anh em sau khi có đủ thực lực... Sở Dương chém xéo mắt ngó chừng Tuyết Lệ Hàn suy nghĩ: Gia hỏa này thân phận bất cứ lúc nào cũng có thể có biển hóa, vốn là Đông Hoàng sau lại biến thành anh em của ta, sau đó lại là Đông Hoàng, nhưng bây giờ lại mơ hồ lại lấy thân phận cha vợ của ta chơi ta.
Mẹ kiếp, hôm nay các anh em nhẫn nhượng ngươi, bọn ngươi có thực lực mà, sau này có thực lực ta nhất định đem tên cha vợ giả bộ này
hung hăng sửa chữa một bữa! Sở Dương trong lòng tàn bạo nghĩ như thế.