Khi Quy thừa tướng cùng Lam đại tướng quân xuống liếc mắt liền thấy được Quy Gia Tùng cùng Lam Thừa Chí.
Hai vị triều đình cao nhân này thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh: Còn tưởng rằng trong đó cũng chỉ có chuyện của Bạch Lãng mà thôi, đang suy nghĩ đi xem náo nhiệt, thế nào ngay cả người nhà chúng ta cũng ở nơi đây? Có thể ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì khác a! Muốn mạng già của ta ư!
Hai người vội bước lên phía trước.
"Thằng oắt con...." Hai người vừa muốn nổi giận thì thấy Lam Thừa Chí cùng Quy Gia Tùng vẻ mặt đưa đám, giành trước giải thích nói: "Trong đó không có chuyện của chúng ta..., đôi ta chính là đi tham gia náo nhiệt xem náo nhiệt mà thôi...."
Quy thừa tướng cùng Lam đại tướng quân nghe lời này, như nghe thấy tiếng trời, nhất thời nới lỏng người.
Mẹ kiếp, suýt nữa bị hai người các ngươi hù dọa ra bệnh tim! Nhưng ngay sau đó chính là giận tím mặt, bốp hai cái bạt tai đi tới nói: "Vô liêm sỉ! Chẳng lẽ không biết cõi đời này có chút náo nhiệt có thể nhìn, có chút náo nhiệt là không thể nhìn sao!"
Hai vị đại công tử bị đánh hung hăng vẹo đầu đi, suýt nữa phun ra máu tươi.
Có thể thấy được trong lòng hai vị đại lão này chính là rất tức giận, còn có sự hoảng sợ nữa.
Chẳng qua là một màn hai lão dạy cháu trai này lại không có quá nhiều người chú ý tới, dù sao tất cả người đang chú ý đến Sở Dương cùng Bạch đại tướng quân, chẳng qua là biến hóa kế tiếp lại làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên khi hai người nhảy ra, rõ ràng chính là chắn trước mặt Sở Dương, đang đối mặt với Bạch đại tướng quân.
Chẳng lẽ nói..., hai người này đứng ra thật ra là cùng Bạch đại tướng quân chống đối sao?
Bạch đại tướng quân lúc này sắc mặt rất khó nhìn, tương đối khó coi, vô cùng khó coi.
Trực giác hắn biết được, hôm nay chuyện này dường như không phải là đơn giản như vậy, không đơn thuần như vậy.
Nhưng một hơi tức ở trong lồng ngực cũng là không nói không được mà cả giận nói: "Lão Quy, lão Lam, hai người các ngươi đây là muốn cùng ta đối nghịch sao?"
Quy thừa tướng câu lũ thân thể, tuổi già sức yếu nói: "Khụ khụ... Theo như nhân tình thế sự mà nói, chúng ta tự nhiên là không nên nội chiến, bất quá chuyện này từ đầu đến cuối nguyên do rõ ràng sáng tỏ, xác là hậu nhân của lão Bạch ngươi phạm vào tối kỵ, coi như là đã chết, đó cũng là trừng phạt đứng tội, không sai; mà lão Bạch ngươi không phân tốt xấu tùy ý thiên vị như vậy chúng ta thật sự là nhìn không được."
Bạch đại tướng quân không có tin tưởng vào lỗ tai nói: "Ngươi là nói... Các ngươi thật sự muốn đứng về phía người bên ngoài cùng ta gây sự sao?^^.
Lam đại tướng quân nhất phái chính khí nghiêm nghị nói: "Lão Bạch, chúng ta không phải là gây sự với ngươi mà là muốn duy trì phong khí của Đông Hoàng Thiên, công đạo tự tại nhân tâm, hắc bạch há lại cho điên đảo?! Đông Hoàng Thiên chúng ta luôn luôn chính là tuân thủ pháp luật, chuyện Bạch Lãng làm, người người oán trách, súc sinh không bằng! Chúng ta vì sao phải ủng hộ nó?"
Những lời này nói xong thật là đại nghĩa lẫm nhiên!
Bạch đại tướng quân giận đến mức trước mắt tối đen, hung hăng nói: "Hảo hảo tốt, khó khăn được lúc các ngươi lỗi lạc như vậy, nhưng, hôm nay người này ta không giết không được. Coi như là vì vậy mà trở mặt, coi như là để cho bệ hạ biết được, nói vậy cũng sẽ không trách tội ta!"
Hai cái lão đối thủ dứt khoát dắt tay nhau xem thường, để cho Bạch đại tướng quân giận phát muốn điên, hoàn toàn bỏ qua lập trường.
Ở trước mắt bao người, há có thể mất mặt? Tự nhiên là cái gì cũng không để ý!
Vốn một hậu nhân coi như là chính xác bị người giết, cũng không coi là đại sự gì nhưng bây giờ đã diễn biến thành tranh đoạt thể diện, tranh đoạt ý khí rồi.
"Không, ta nhất định sẽ trách tội!" Một cái âm thanh trong trẻo nói: "Mà người, ngươi vô luận như thế nào cũng không có thể giết!"
Theo cái thanh âm chợt vang lên, trong lúc bất chợt không trung nhất phái quân uy chấn động, tựa như hoàng giả xuất hành, quân lâm thiên hạ!
Đông Hoàng, Tuyết Lệ Hàn đến!
Thân ảnh Tuyết Lệ Hàn ở trên không trung đột ngột xuất hiện, một thân áo vàng đứng chắp tay, nhàn nhạt nhìn Bạch đại tướng quân, trong mắt đều là một mảnh thất vọng.
" làm bậy tự gây nghiệt, không thể sống! Bạch tướng quân, như thế nào dám đi ngược lại, hoang dâm vô sỉ, tham hoa háo sắc, chẳng biết xấu hổ, tội ác đầy đầu..., ngươi lại còn đại lực duy trì bao che như vậy là đạo lý gì?" Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: "Mà quân bộ lệnh phù lại cứ như vậy tùy ý để ở trong nhà, tùy ý cho tử tôn lấy dùng điều động quân đội... Bạch Thế Đường, ngươi giải thích thế nào!"
Bạch đại tướng quân nhìn Đông Hoàng nghiêm nghị hiện thân, sắc mặt thoáng cái xám xịt.
Mà Bạch Lãng đang treo ngược ở phía trên cũng rốt cục không thể tin mở to hai mắt nhìn, trong mắt đều là một mảnh tuyệt vọng.
Sở Dương thần sắc bất động, nhưng rốt cục đứng lên, trầm giọng nói: "Ngươi đã đến rồi."
Tuyết Lệ Hàn cười khổ nói: "Ngươi đã đến rồi, ta có thể không tới sao?"
Những lời này vừa ra, tất cả mọi người cực kỳ khiếp sợ. Trong đó đặc biệt là Bạch đại tướng quân, mới vừa rồi còn đang hoài nghi, trước mắt đủ loại có phải là đối phương bố trí gài mình hay không. Là do Quy thừa tướng, Lam đại tướng quân liên thủ làm khó dễ, ý đồ hoàn toàn vặn ngã, vây hãm bản thân và việc Đông Hoàng hiện thân làm đòn cuối cùng!
Nhưng hiện tại xem ra đây cũng không phải là có chuyện như vậy, bởi vì người hậu bối của mình trêu chọc vào căn bản là sẽ không vì bất luận kẻ nào làm việc! Bởi vì... Nghe Đông Hoàng bệ hạ nói những lời này thì dường như người này lại ngay cả Đông Hoàng bệ hạ cũng không dám đắc tội?
Hắn tới, Đông Hoàng bệ hạ nhất định phải đến?
Đây rốt cuộc là người nào a!
Bị treo ngược ở trên cây cột, Bạch đại công tử lúc rốt cuộc hiểu rõ, đã biết một lần này đá vào thiết bản rồi! Lần này thật là háo sắc mà rước lấy mầm tai vạ, họa này đã không chỉ bản thân chịu không nổi mà sợ rằng, ngay cả lão tổ tông... Thậm chí cả cả Bạch thị gia tộc cũng muốn chịu không nổi!
Giờ phút này không khỏi hối hận. Dĩ nhiên hơn nữa là vì mình xui xẻo ai thán. Loại mạnh mẽ tồn tại này cả đời chỉ sợ chỉ thấy được một lần này cũng là lớn lao phúc phận. Mà bản thân không chỉ có thấy..., hơn nữa còn muốn cướp vợ của người ta?
Bạch đại công tử giờ khắc này trên căn bản đã là mất đi ngôn ngữ.
Sở Dương thản nhiên nói: "Ta từng nói qua, đối với người như vậy, ta muốn tra tìm gốc gác! Đem chỗ dựa vào lớn nhất của hắn xoá sạch đi sau đó mới giết! Chẳng qua là đùa giỡn phu nhân của ta, ta chỉ giết chết bản thân hắn là xong chuyện; nhưng nếu là thế lực sau lưng vẫn muốn che chở, còn muốn dung túng, như vậy, ngay cả thế lực sau lưng hắn cũng phải bị giết chết!"
Hắn quay đầu nói: "Bạch đại thiếu, ta hiện tại coi như ở trước mặt chỗ dựa của ngươi giết chết ngươi! Hiện tại ngươi còn cho là ta làm không được hay không đây?"
Mọi người câm như hến, cả phòng vắng lặng.
Tồn tại ngay cả Đông Hoàng bệ hạ cũng không dám đắc tội, Bạch đại thiếu lại cứ muốn gióng trống khua chiêng đoạt lão bà của người ta..., phần khả năng, bực bản lãnh gây họa này quá là xuất chúng rồi, cũng thật sự là đăng phong tạo cực, có hậu vô lai giả hay không thì còn chưa biết được, dù sao chưa từng có ai dám khẳng định, cho dù Nguyên Thù Đồ sống lại so với Bạch đại thiếu cũng phải có điều không kịp.
Nguyên Thù Đồ..., chỉ là muốn muốn cướp một nữ nhân mà thôi. Mà Bạch đại công tử chính là ba người cũng muốn! xê xích không thể tính bằng lẽ thường...
Bạch đại tướng quân rốt cục hiểu rõ, hậu nhân của mình lần này chọc tới dạng tồn tại gì rồi.
Nhưng, chuyện cho tới bây giờ đã muộn rồi. Hắn biết rõ, trải qua chuyện này: Ở trên Đông Hoàng Thiên Thiên Đình bản thân đã không còn có quyền nói chuyện nữa. Trong Quân đội mình cũng đã không có quyền lực nói chuyện nữa!
Thậm chí, Bạch thị gia tộc có thể bảo toàn được hay không cũng chưa biết được.
.. xem tại TruyenFull.vn
Mất mát cùng khiếp sợ, còn có sự hối hận làm cho Bạch đại tướng quân gần như hỏng mất.
"Bệ hạ..., bệ hạ...." Bạch đại tướng quân nước mắt tung hoành, chậm rãi quỳ xuống nói: "Bệ hạ..., cựu thần đi theo ngài trước sau mười vạn năm, tự hỏi không có công cũng có lao, còn có vô tận vất vả cực nhọc... Chẳng lẽ, bệ hạ ngài hôm nay thật..., một điểm tình cũ cũng không niệm sao?"
Tuyết Lệ Hàn trong mắt hiện lên một tia thống khổ, thở dài nói: "Bạch Thế Đường, ta và ngươi quân thần sống chung mười vạn năm, thật là một đoạn thời gian không ngắn..., ngươi quả thật có công lao có khổ ải, cho nên ta vẫn sử dụng ngươi, ngươi là người rất có năng lực... Từng bước đi đến bây giờ thực không dễ. Cho nên ta mới có thể chờ ngươi, chờ ngươi nói thẳng thắn với ta."
Bạch đại tướng quân trên mặt tức thì lộ ra vẻ khó có thể tin được mà kinh hãi. Ngay sau đó, hắn đầu gối ngã quỵ cuống quít dâp đầu nói: "Cựu thần biết sai rồi."
"Không, ngươi còn chưa biết sai!" Tuyết Lệ Hàn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta đang đợi ngươi, chờ ngươi nói với ta minh một ít chuyện, nhưng ngươi thủy chung vẫn không nhúc nhích. Hôm nay, cũng đã không sai biệt lắm...."
Bạch Thế Đường như rơi xuống vết nứt, cả người lạnh như băng nói: "Bệ hạ... Ngài cũng biết rồi...."
Tuyết Lệ Hàn thở dài nói: "Quân thần một cuộc, ta vẫn không bỏ được... Nhưng lúc này..." Hắn nhẹ khẽ thở ra một hơi nói: "Sắp dụng binh Tử Tiêu Thiên, ta đây đã không cho phép một cái cái đinh tiếp tục tồn tại cạnh mình nữa."
Bạch đại tướng quân thất hồn lạc phách quỳ, thần sắc tựa hồ trong nháy mắt già nua trăm vạn năm.
Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: Thì ra việc ta tới Đông Hoàng Thiên nằm vùng, Đông Hoàng bệ hạ đã biết rồi...,
Sở Dương không có để ý đến phản ứng của Bạch đại tướng quân nữa mà đứng lên, chậm rãi đến gần Bạch đại thiếu, thản nhiên nói: "Nhớ kỹ, kiếp sau..., ngàn vạn lần không nên khởi sắc tâm với lão bà của người khác nữa..., một người đàn ông yêu thích sắc đẹp cũng không phải là bệnh lớn, tuy nhiên nếu vượt ra khỏi điểm mấu chốt, đó chính là muốn chết...."
Hắn chậm rãi vươn tay đè xuống đầu Bạch đại thiếu nhẹ giọng nói: "Vạn ác dâm cầm đầu... Ta nói, đời này kiếp này cái không thể... tha thứ nhất, chính là người như thế!"
"Mà nữ nhân của ta, ở cõi đời này đừng bảo là ngươi..., coi như là chín Đại Đế Quân cùng Thánh Quân liên thủ, cũng không có thể động vào! Người nào động vào các nàng, ta giết kẻ ấy!"
Sở Dương trên tay vừa dung lực, "Ba " một tiếng vang nhỏ, đầu vị Bạch đại thiếu này đột nhiên bạo liệt ra.
Máu tươi bắn tung tóe, có không ít giọt văng lên mặt Bạch đại tướng quân nhưng hắn vẫn giống như ngu si vậy không nhúc nhích.