Sở Nhạc Nhi đảo tròng mắt, nói: "Đồ nhi nghe nói Pháp Tôn từng lừa gạt sư phụ, chính là đại cừu nhân của sư phụ, cho nên vô luận thế nào, đồ nhi cũng phải báo thù rửa hận cho sư phụ, thay sư phụ xả giận!"
"Hắn vậy mà dám kết thù với sư phụ? Thực là đáng chết!" Sở Nhạc Nhi lòng đầy căm phẫn nói.
Tuy biết rõ đồ nhi đang vuốt mông ngựa. Nàng muốn tra tấn Pháp Tôn tuyệt đối là bởi vì Pháp Tôn bịa đặt vu khống Sở Dương, nói Sở Dương là vực ngoại thiên ma, lời này quả thực nửa điểm chân thực cũng không có, nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn sướng rung đùi: "Đồ nhi ngoan."
Sở Nhạc Nhi cười tủm tỉm nói: "Đúng nha, ai đắc tội sư phụ ta, ta liền đánh hắn! Sư phụ, ngươi sẽ giúp ta đúng không?"
"Đúng!" Vũ Tuyệt Thành nói: "Nhưng ta vừa rồi khen người, không phải bởi vì ngươi muốn báo thù cho ta."
"Vậy là vì cái gì?" Sở Nhạc Nhi mơ hồ hỏi.
"Đó là bởi vì, đồ nhi của ta hiện tại đã đạt tới cảnh giới nói dối không đỏ mặt, dùng một loại khẩu khí chân thực tuyệt đối để nói một câu ngay cả bản thân mình cũng không tin... Điều này thật sự là không uổng công vị sư dạy dỗ. Trong lòng vi sư thật an ủi." Vũ Tuyệt Thành nói.
"Ai nha nha... sư phụ...." Sở Nhạc Nhi thẹn thùng nói: "Đồ nhi không tốt như vậy sao...."
Vũ Tuyệt Thành trợn trắng mắt, thở dài.
Vị đồ đệ ranh ma cổ quái này thật đúng là khiến Vũ đại nhân đau đầu tới cực điểm!
Thông minh, quá thông minh! Đã gặp qua là không quên được, suy một ra ba... Nhưng chỉ là hơi quá thông minh một chút.
Có đôi khi, thông minh tới mức đem sư phụ của mình ra đùa bỡn như thằng ngốc. Tỷ như trợn mắt bịa đặt mà vẻ mặt còn chân thành đáng yêu... Tỷ như nửa điểm cũng không tin người còn lộ ra vẻ mặt thuần khiết vô hại... Tỷ như âm thầm bỡn cợt người khác mà vẻ mặt còn điềm đạm đáng yêu... Tỷ như chuyện gì cũng biết, nhưng lại ra vẻ không biết chút nào...
Duy nhất khiến hắn cảm thấy an ủi chính là đồ nhi luyện công không phải chăm chỉ bình thường, tiến cảnh cũng không phải nhanh bình thường!
Điều này khiến người đầu tiên làm sư phụ như Vũ Tuyệt Thành có một loại cảm giác thỏa mãn.
Nhất là sau khi rời khỏi Dạ gia, Vũ Tuyệt Thành từng vô ý hỏi, ngươi vơ vét những bảo vật gì trong tàng bảo khố Dạ gia?
Sở Nhạc Nhi vẻ mặt ngượng ngùng, nói: Thấy nhà bọn hắn với sư phụ là bạn cũ, không thể không biết xấu hổ lấy nhiều, chỉ lấy mấy thứ chưa từng thấy qua, chuẩn bị tặng cho đại ca, nghe nói đại ca rất thích mấy thứ đó..v..v..
Khiến cho Vũ Tuyệt Thành tức giận tới muốn chết đương trường, thở dài một hơi: "Nha đầu ngốc ơi là ngốc, làm sao ngươi cứ thành thật như vậy... Cái này thật đúng với câu, tiến vào bảo sơn, tay không mà về... Thật sự là khiến lão phu cuồng thán mà...
Thế là Vũ Tuyệt Thành bảo Sở Nhạc Nhi lấy ra mấy thứ đó, để hắn bình luận một phen. Thuận tiện cũng dạy dỗ đệ tử, về sau làm người tuyệt đối không thể thành thật như vậy. Bảo ngươi đi lấy, ngươi cứ chọn những thứ tốt nhất... Ừm, dù sao cũng ko phải của chúng ta, không lấy thì phí..
Nhưng Sở Nhạc Nhi vừa lấy ra hai món, lần lượt là Tử Tinh chi hồn và Ngọc Tuyết linh sâm, Vũ Tuyệt Thành đã ngất xỉu tại chỗ.
Đây... chính là không dám lấy nhiều sao?
Khi tiếp tục lấy ra Đế Vương kiếm, Vũ Tuyệt Thành đã lắc đầu thở dài, tưởng tượng thấy sắc mặt khó coi của Dạ Trầm Trầm, trong lòng lại có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Nhưng khi mấy thứ như Nguyệt Hoa thiên bảo lại được lần lượt lấy ra...
Vũ Tuyệt Thành hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Hắn không thể không thừa nhận, mình già rồi... Dù sao, nếu như để cho mình tiến vào, mấy thứ này vô luận thế nào mình cũng không lấy được...
"Sư phụ, mấy thứ này có được không?"
Nghe được câu này của Sở Nhạc Nhi, Vũ Tuyệt Thành có một loại cảm giác muốn hộc máu, có được không? Được! Hơn nữa còn rất được ấy chứ!
"Ta phỏng chừng Dạ Trầm Trầm hiện tại nhất định đang khóc!" Vũ Tuyệt Thành ác ý đoán.
"Làm sao ngươi lại lấy được?" Vũ Tuyệt Thành hỏi đệ tử.
Sở Nhạc Nhi lộ ra một biểu tình thẹn thùng, điềm đạm đáng yêu: "Không có gì... Chỉ cho bọn hắn nếm thử hai thứ mà sư phụ thường khen ngợi... Tiếp đó bảo bọn hắn lấy ra thứ tốt nhất cho ta lựa chọn một chút... Không hơn."
Vũ Tuyệt Thành nghe xong lời này mà có một loại xúc động mãnh liệt. Phi thường muốn lập tức tuyên bố với đồ đệ của mình: "Ngươi đã xuất sư rồi!"
Da mặt dày như vậy, tâm ngoan thủ lạt như vậy, lão phu cả đời đúng là không bằng ngươi...
Hổ hẹn quá.
"Sư phụ, Tây Bắc có phải có rất nhiều cao thủ?" Sở Nhạc Nhi hỏi: "Mấy ngày nay đều nghe thấy cóngười nói chuyện Tây Bắc... Hình như Dạ gia cũng đang trên đường đi Tây Bắc... Chí tôn cũng có không ít?"
"Đi theo vi sư, cho dù phía trước là một vạn chí tôn, ngươi cũng không cần quan tâm." Vũ Tuyệt Thành tự phụ nói.
Khi nói những lời này, quả thực có một loại phong thái vô địch thiên hạ và tịch mịch không đối thủ.
Ý là: Đồ nhi, ngươi không bái nhầm sư phụ đâu!
Sở Nhạc Nhi lập tức rất là không hài lòng, bĩu môi nói: "Sư phụ thật đáng ghét, ai bảo ngươi mèo khen mèo dài đuôi? Ta là hỏi... Sở Dương ca ca ở Tây Bắc có nguy hiểm hay không…"
Vũ Tuyệt Thành lập tức cảm giác giống như đang ăn một mỹ vị, đột nhiên phi vào một con ruồi, uất ức khỏi phải nói, hung tợn nói: "Tại vì trong mắt vi sư, Tây Bắc không có cao thủ! Nhưng ở trong mắt đại ca ngươi, khắp nơi đều là cao thủ! Tùy tiện một người cũng có thể đập chết hắn bảy tám lần trong nháy mắt!"
"Chỉ bằng vào chút tu vi vớ vẩn của hắn, một ngón tay út của vi sư cũng có thể di chết, thổi một hơi cũng có thể khiến hắn hít thở không thông mà chết, một cái rắm cũng có thể bắn chết hắn...."
Vũ Tuyệt Thành càng nói càng nhiến răng nghiến lợi, càng nói càng đã nghiền, phảng phất như đã một rắm bắn chết tên Sở Dương dám phá hư cảm giác tốt đẹp của mình...
Mặt nhỏ Sở Nhạc Nhi đen lại, phi thường bất thiện nhìn hắn: "Sư phụ...."
"Hả? Đồ nhi ngoan?"
"Lần trước ta níu ria mép của ngươi, vừa đu đưa vừa chạy rất là thú vị...." Sở Nhạc Nhi xoa tay: "Chúng ta làm lại một lần đi."
Níu lấy ria mép của ta, vừa đu đưa vừa chạy, rất là thú vị?
Khuôn mặt già nua của Vũ Tuyệt Thành khẽ run lên một cái, vội vàng sửa lại miệng: "Kỳ thật... Đại ca ngươi ở Tây Bắc không có chuyện gì đâu. Hắn tuổi trẻ anh tuấn, tu vi không thấp, rồi phong độ lại tốt, hơn nữa tính tình chính trực, mọi người bình thường cũng sẽ không đi ức hiếp quân tử như hắn đâu... dù sao giang hồ hiện tại, vẫn rất chú ý quy củ...."
Vũ Tuyệt Thành vừa nói, trong dạ dày vừa muốn ói.
"Hi hi hi hi...." Ánh mắt Sở Nhạc Nhi liền biến thành nguyệt nha nhi. Nha đầu này thích nhất là người ta khen đại ca của nàng...
Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần vừa bắt đầu đã khen đại ca nàng, nàng liền lập tức thân thiết nồng nhiệt.
"Còn gì nữa không sư phụ?" Sở Nhạc Nhi hưng trí bừng bừng thúc giục: "Đại ca của ta còn chỗ nào tốt nữa?"
Mặt Vũ Tuyệt Thành tái đi rồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"À... Đại ca ngươi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hiền lành hữu lý, cử chỉ có phong độ, mày kiếm mắt sáng, tâm địa thiện lương giúp người làm niềm vui... ọe..."
"Ủa... Phía trước tựa hồ có tiếng gì đó?" Lỗ tai Sở Nhạc Nhi từ trước đến giừ vẫn rất thính.
"Đúng là có tiếng gì đó, chỉ là cách đây hai mươi dặm lộ trình...." Vũ Tuyệt Thành nói: "Chúng ta không đi xem náo nhiệt nữa. Nhanh chóng đi Tây Bắc tìm đại ca ngươi tốt hơn!"
"Ừm!" Sở Nhạc Nhi nhu thuận gật đầu.
Đích xác có động tĩnh, hơn nữa động tĩnh không nhỏ.
"Hảo ý của tiền bối, vãn bối xin tâm lĩnh!" Sở Dương nhẹ nhàng uyển chuyển cự tuyệt đối phương chào mời.
"Tiểu tử, ngươi cho rằng lời lão tổ ta nói, thối lắm hay sao?" Ánh mắt hoàng y lão nhân đối diện cực kỳ nguy hiểm.
"Nào có... Chỉ là đám người vãn bối thật sự không chịu được ước thúc. Cho dù... Ha ha, chỉ sợ lại phá hư quy củ của quý gia tộc."
"Hừ! Phá hư quy củ hay không, lão phu định đoạt! Hôm nay lão phu đã nói lời ra khỏi miệng, nếu ngươi không đáp ứng thì chính là không cho lão phu mặt mũi! Ngươi không cho lão phu mặt mũi, lão phu vì sao phải cho ngươi mặt mũi? Kết cục trước mặt! Tiểu tử, ngươi cân nhắc cho kỹ!"
Hoàng bào lão giả lạnh lùng âm hiểm nhìn năm người: "Tính tình lão phu không tốt, các ngươi chỉ có một hơi thở thời gian, ta đếm tới ba, không đáp ứng, chính là chết!"
Nói xong liền dựng ba đầu ngón tay lên: "Một!"
Hắn muốn mời chào năm người Sở Dương, đươngn hiên là không có ý tốt.
Truy Phong chí tôn đội của Trần gia rất khan hiếm. Bởi vì bát phẩm linh thú Truy Phong chính là linh thú khó thuần hóa, cái này không phải nói nữa. Hơn nữa vị lão tổ tông kia cũng chết rồi.
Cũng không có khả năng thuần hóa thêm linh thú nữa.
Thậm chí hậu đại mà những Truy Phong thú hiện tại sinh sản ra, được nuôi dưỡng từ bé, nhưng dã tính vẫn khó thuần. Một mình chiến đấu thì được, nhưng một khi phối hợp với chủ nhân, chính là sơ hở chồng chất.
Dã tính và kiêu ngạo của bát cấp linh thú, không có phương pháp thuần thú thì tuyệt đối không thể hủy diệt.
Khiến cho ấu thú tực tiếp không thể dùng.
Đó là chưa kể tới, ba trăm con Truy Phong thú hiện tại cực kỳ trung thành với chủ nhân đương nhiệm. Nếu một trong những người này chết đi... thì cũng tương đương với trực tiếp tuyên bố: con Truy Phong thú đó cho dù không chết thì cũng vô dụng.
Cho nên, mỗi một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều vô cùng cẩn thận, nhất định phải tìm mấy kẻ chết thay hoặc là vật hi sinh trên đường. Những người này chủ yếu là dùng cho ngoại vi, hoặc là trinh sát, hoặc là những vị trí hi sinh khác.
Trước kia đương nhiên là lấy trọng lợi ra để dụ dỗ...
Nhưng lần này thật sự là quá gấp, vừa nghe nói Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện, gia thủ lập tức ra mệnh lệnh như lôi đình, Truy Phong kỵ đội lập tức ngày xêm xuất phát, ven đường cũng không phát hiện ra kẻ nào thích hợp, hiện giờ rốt cuộc cũng phát hiện, hơn nữa còn là một lúc năm người...
Thời gian cấp bách, làm sao còn hứng thú chậm rãi dụ dỗ?
Không muốn? Ta đánh cho ngươi nguyện ý!
"Tính tình ngươi không tốt?" Sở Dương cơ hồ bị hắn chọc cho nổi giận, trong mắt chậm rãi tỏa ra hào quang lấp lánh, thản nhiên nói: "Tính tình của ngươi không tốt, tính tình của ta cũng không tốt đâu."
Phía sau, bốn người đã tức tới muốn nổ tung. Sở Dương cũng không thể nhịn được nữa.
Người tranh một hơi, phật tranh một lư hương. Bị người cưỡng ép tới mức này, nếu còn có thể nhịn được nữa, thì đúng không phải là nam nhân rồi.
Tuy lực không bằng người, thế cục trước mắt càng thêm ác liệt, nhưng Sở Dương tuyệt đối sẽ không chịu thua.
Trần gia tính là thứ gì, cũng muốn lão tử làm nô tài?
Lông mày hoàng bào lão giả chậm rãi nhướng lên, âm trầm nhìn Sở Dương: "Tính tình ngươi cũng không tốt?"
Khóe miệng Sở Dương lộ ra một nụ cười trào phóng, thản nhiên nói: "Ngươi đã khiến ta mất hứng rồi!"
Hoàng bào lão giả sửng sốt, lập tức cười ha ha. Tiếng cười chưa dứt, thanh âm bốn người cùng vang lên: "Tính tình đám lão tử cũng càng không tốt! Ngươi thì thế nào?"