Trong tiếng quát to, phe đối phương hai vị cao thủ lao lên nghênh chiến; Tạ Đan Quỳnh thấy vậy nhưng vẫn liều mạng xông thẳng mà qua, Quỳnh Hoa đột nhiên phóng ra thành đầy trời yên hà.
Hai vị tướng địch còn chưa tới kịp đã ha hả quái khiếu rồi hai cái tay bưng kín cổ họng, máu tươi bay ra xa và rồi thân thể chậm rãi ngã xuống.
Thì ra yên hà xinh đẹp cũng là có thể giết người!
Đây là nhận thức chung của những người bỏ mạng dưới Quỳnh Hoa.
Thân ảnh Tạ Đan Quỳnh giống như như gió lặng lẽ xẹt qua, cho đến khi hai viên cao thủ tướng địch kia té ngã trên đất thì hắn đã ra xa không dưới một trăm trượng! Bện cạnh lại vừa đã có thêm hơn ba trăm cái vong hồn nữa!
Hiện tại, khoảng cách đến trung quân của Vũ Trì Trì ước chừng còn ngàn trượng nữa!
Vũ Trì Trì bên kia trung quân đã bất đầu phát động thế công, số còn lưu lại thủ vệ soái trướng cũng không phải là rất nhiều. Nhưng việc Tạ Đan Quỳnh muốn ở trong vạn mã thiên quân mạnh mẽ giết vào đại doanh của đối phương, còn muốn trắng trợn giết chết chủ tướng của đối phương thì vân là một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành!
Nhìn trong thiên quân vạn mã một người với thế không thể đỡ xông xáo tung hoàng, nơi hắn đi qua người ngã ngựa đổ, vô số quân tinh nhuệ đang ở dưới tay người này bị chém chết như thái dưa rau vậy, nơi hắn đi qua dĩ nhiên là một cái Huyết Hà thẳng tắp!
Vũ Trì Tri hơi híp mắt lại than thở nói: "Quỳnh Hoa quả nhiên danh bất hư truyền."
Bên cạnh, một người nhẹ nhàng nói: "Bất quá, lấy tu vi của hắn hiện tại lại vọng tưởng muốn áp dụng hành động chém đầu chúng ta thì quá cuồng vọng rồi, vân là quá mức không biết tự lượng sức mình."
Trong đại trướng, những người khác nghe vậy thì cười to lên, người người trong tiếng cười cũng tràn đầy ý trào phúng.
Trên thực tế, giờ phút này hướng đi và ý đồ của Tạ Đan Quỳnh, tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng nhưng tất cả mọi người không cho là Tạ Đan Quỳnh có được năng lực này! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Không từ mà biệt, giờ phút này trong đại trướng, người tu vi không thua kém Tạ Đan Quỳnh có hơn mười người! Mà còn có ba bốn người chính là cao thủ tu vi hơn xa Tạ Đan Quỳnh mà trong ba bốn người đó vừa lúc có mục tiêu của Tạ Đan Quỳnh lần này, đó là Vũ Trì Trì!
Ở bối cảnh thực lực cách xa nhau như vậy, ý đồ chém đầu tướng địch của Tạ Đan Quỳnh xác suất thành công tất nhiên chưa đầy 1 phần vạn!
Vũ Trì Tri mắt ưng nhìn thân ảnh trong vạn mà thiên quân đẫm máu chém giết mà lại vẫn tiêu sái kia thản nhiên nói: "Hôm nay chiến cuộc đã định, bọn ta đang nhàm chán đây, cho hắn tới đây để chúng ta tự mình lành giáo một chút xem thủ đoạn của vị Quỳnh Hoa này như thế nào!"
"Dạ!"
Một tiếng hiệu lệnh vang lên, tất cả địch nhân vây công Tạ Đan Quỳnh đột nhiên giống như thủy triều nhanh chóng thối lui.
Con đường dẫn tới lều lớn của Vũ Trì Trì thoáng cái mở ra rộng rãi không trở ngại! Lối đi thẳng tắp thông tới trước!
Một chuyên ngoài dự liệu lấy hình thức này ngoài ý muốn xuất hiện!
Tạ Đan Quỳnh hít một hơi thật sâu, từ từ co duỗi ngón tay mình đã gần như cho đơ ra, chậm rãi hoạt động thân thể và các nơi các đốt ngón tay, từ từ vận công khôi phục thương thế chỉ có là tốc độ hắn đi tới thì lại cũng không có giảm bớt chút nào!
vẫn giống như sao băng hướng về mục tiêu của mình xông qua!
Tạ Đan Quỳnh hiểu rõ địch nhân đã khám phá ra mưu đồ của mình mà giờ khắc này lại tạo ra một cái tốc hành thông lộ như vậy tất nhiên là đã bố trí tốt bẫy rập, đợi mình qua chịu chết.
Nhưng mình đã đi đến nơi này, làm sao có thể đến trận lại lùi bước chứ! Bất kể phía trước là Đao Sơn haỵ là biển lửa, vô luận phía trước khó khăn khốn khổ như thế nào, một lần này thủy chung vân phải xông vào!
Muốn phá tử cục, chỉ có tìm đường sống tại trong tử cảnh! Mắt thấy Tạ Đan Quỳnh không chút do dự chậm rãi xông lên.
Trong đại trướng, có không ít tướng quân trên mặt cũng nhịn không được toát ra vẻ tán thưởng cùng kính trọng.
2 bên mặc dù đối địch nhưng lại cũng không ảnh hưởng đến sự kính trọng của anh hùng nam nhi với nhau! Đường cùng mà có thể làm ra lựa chọn như vậy thật sự là ít có!
Tạ Đan Quỳnh, không hổ danh là nam nhi!
Roẹt!
Thân ảnh Tạ Đan Quỳnh cực tốc bay vút đến và ở trước lều lớn hiện thân ra. Toàn thân tuy vô số máu đen nhưng không làm giảm một thân tiêu sái khí độ chút nào. Thân thể cao to lộ ra vẻ ngọc thụ lâm phong. Hắn chậm rãi bước đi thong thả hai bước rồi mỉm cười nói: "Vũ soái soái trướng dựa vào nước, dễ thủ khó công, quả nhiên là vị trí vô cùng tốt! Không hổ là đương đại binh pháp đại gia, Tạ mỗ kiến thức rồi."
Hắn giờ phút này bộ dạng giống như là một vị quý công tử đang đi du sơn ngoạn thủy, chỉ điểm giang sơn, thật sự không giống như là đến đây chém giết!
Vũ Trì Trì nhàn nhạt cười cười nói: "Tạ khôi thủ khí độ, cũng là đáng quý, có thể nói là nhân tài đương thời! Vũ mô cực kỳ thưởng thức ngươi."
Tạ Đan Quỳnh lắc đầu nói: "Ngươi thưởng thức là vô dụng, ta tới đây chính là muốn lấy thủ cấp của ngươi!"
"Ha ha ha ha...
Trong đại trướng, ba bốn mươi người đồng thời cười ha ha thành tiếng.
Tạ Đan Quỳnh đến nơi này, sau khi đã thấy được đội hình của đối phương lại còn có thể nói ra chuyên lấy thủ cấp Vũ Trì Trì, thật sự là có chút cuồng vọng quá mức!
Hay hoặc giả là quá mức không biết tự lượng sức mình đây?!
"Chỉ cần Tạ khôi thủ ngươi có đại ca bản lãnh này, thủ cấp của bổn soái ngươi bất cứ lúc nào có thể lấy đi." Vũ Trì Trì cười ha ha, nhưng ngay sau đó thần tỉnh trên mặt trở nên ngưng trọng trước nay chưa có trầm giọng hỏi nói: "Tạ Đan Quỳnh, ta cuối cùng hỏi ngươi một câu...
"Chuyên cho tới bây giờ, tình thế đã rõ, ngươi còn không chịu đầu hàng ta sao?" Vũ Trì Trì từng chữ hỏi.
"Ngươi hôm nay đã đến đường cùng, chỉ cần bổn soái ra lệnh một tiếng, trăm vạn thương binh cùng gần ba trăm vạn gia quyển, còn người của ngươi nữa hiện ở trên chiến trường không đến bốn mươi vạn người, toàn bộ sẽ hôi phi yên diệt! Thậm chí, việc ngươi có thể đi tới chỗ này của bổn soái cũng là do bổn soái ân tứ!"
Vũ Trì Trì ngưng trọng nói: "Như thế, ngươi còn không chịu đầu hàng sao?"
Tạ Đan Quỳnh tiêu sái mỉm cười nói: "Nghe ý của Vũ soái thì nếu ta đầu hàng thì những người này cũng có thể sống sót sao?!"
Vũ Trì Trì chậm rãi lắc đầu nói: "Đó là chuyện tuyệt đối không thể! Hoặc là, trong đó có một phần có thể sống sót, tỷ như thuộc hạ dưới trướng của ngươi ta có thể cho thoát tử tội, nhưng những người vốn lệ thuộc Trảm Mộng quân cùng gia quyện của bọn hắn, toàn bộ cũng không thể không chết!"
"Lời nói đàng hoàng mà nói, người ta coi trọng cũng chỉ có Tạ Đan Quỳnh ngươi mà thôi!" Vũ Trì Trì nói: "Chỉ cần ngươi chịu đầu hàng, ta bảo đảm, ngươi chẳng những sẽ không bị truy cứu tội thu dụng phản nghịch hay làm phản, ngược lại có thể cả đời vinh hoa phú quý, cả đời bình lộ thanh vân, ta hứa hẹn ngươi, có thể đứng hàng đầu ở Thiên Đình!"
Đứng hàng đầu ở Thiên Đỉnh!
Những lời này, tất nhiên làm cho không ít người mắt sáng lên. Điều kiện của Vũ Trì Trì không thể nghi ngờ là tương đối hậu đãi!
Tạ Đan Quỳnh than thở một tiếng nói: "Tuyệt đại đa số thuộc hạ của ta cũng bị một câu nói của ngươi mạt sát, như thế ta lại có thể đầu hàng sao?! Thiên Ý trêu người sao?"
Đang khi nói chuyên, hắn đột nhiên chậm rãi cởi chiến bào trên người đã dính đầy máu đen xuống để lộ ra bên trong một thân trang phục rồi cười nói: "Chờ chốc lát, ta đổi lại bộ y phục."
Mọi người đồng thời ngạc nhiên. Đến nơi này rồi, thằng này lại còn muốn ở trước mặt địch nhân thay quần áo?!
Đây là làm sao?
Nhưng là, hành động này lại tựa như mơ hồ toát ra một chút dư địa có thể cứu vãn, chẳng lẽ Tạ Đan Quỳnh bị lời của Vũ soái đả động rồi?
Tạ Đan Quỳnh hào phóng đem huyết sắc chiến bào kia tùy tùy tiện tiện ném ra ngoài, ngay sau đó ngón tay khẽ vẽ trên mặt cái nhẫn rồi một cái áo bào trắng xuất hiện.
Tạ Đan Quỳnh chậm rãi mặc vào cái áo bào trắng kia. Bạch y không nhiễm một hạt bụi, giống như Tuyết Liên trên đỉnh Tuyết Sơn thánh khiết vô cùng.
Bạch y trắng hơn tuyết đã che đi tất cả vết thương trên người Tạ Đan Quỳnh. Vào giờ khắc này, tinh thần hắn toả sáng, anh tuấn tiêu sái, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nơi nơi đều là ưu nhã cao quý.
Tựa như là lúc ban đầu ở Trung Tam Thiên gặp gỡ Sở Dương lần đầu kia, vẫn là vị cao quý tuyệt đại công tử kia!
"Ta bình sinh khốc hỉ bạch y, ngay cả ra trận lâm địch cũng là như thể." Tạ Đan Quỳnh từ từ đưa tay vào đai lưng, "Ba " một tiếng lấy ra một cái chiết phiến rồi mỉm cười nói: "bạch y này của ta chính là do phu nhân của ta đích thân làm cho ta. Cái thanh chiết phiến này chính là gia phụ khi ta phi thăng Thiên Khuyết tặng cho ta...
Tạ Đan Quỳnh mỉm cười nói: "Vũ Trì Trì, ngươi để cho ta bình yên đi tới nơi đây, ta há lại có thể không tặng ngươi đại lê, Quỳnh Hoa mở ra!"
Trong lúc bất chợt, cả trong đại trướng, vô thanh vô tức không có chút dấu hiệu nào trong nháy mắt nở rộ tràn đầy Quỳnh Hoa! Tựa hồ có vô số cánh hoa từ trên trời rơi xuống, vừa tựa hồ như có vô số cánh hoa từ dưới đất xông ra!
Còn có vô số cánh hoa từ trong hư không phóng ra! Chẳng qua là mỗi một cánh hoa cũng lóe ra hàn quang u lãnh ưu nhà.
Khiếp tâm hồn người!
Đoạt nhân mạng phách!
Mặc dù mọi người đà sớm phòng bị Tạ Đan Quỳnh đột nhiên xuất thủ đánh bất ngờ, nhưng mọi người nhưng như cù không ngờ ràng, Tạ Đan Quỳnh lại xuất thủ đột ngột như thể!
Không ai biết, Tạ Đan Quỳnh giờ phút này trong lòng đang thở dài. Tại sao ta không phải là Vũ Tuyệt Thành, hoặc là Sở Nhạc Nhi cũng tốt, nếu không được là Lão Đại Sở Dương cũng được mà!
Nếu là Vũ Tuyệt Thành hoặc là Sở Nhạc Nhi, trong khoảng cách gần như vậy chẳng khác gì là tánh mạng của mọi người cũng đà nằm trong tay bọn họ, tùy ý bọn họ xử trí!
Nếu là Sở Dương, trong phạm vi gần như vậy, lấy uy lực của Cửu Kiếp Kiếm pháp, nếu liều lĩnh một kích toàn lực thì việc đánh chết Vũ Trì Trì cũng là có hi vọng!
Nhưng cái này thỉ xem ra Tạ Đan Quỳnh không có được! Hắn chỉ có thể bằng vào Quỳnh Hoa của mình!
Quỳnh Hoa mở, Bách Hoa bại!
Vũ Trì Trì hừ lạnh một tiếng nói: "Sớm biết ngươi có ngón này! Nhưng ta vẫn dám để cho ngươi đến chỗ này, chẳng lẽ vẫn chưa thể nói rõ được vấn đề sao?!"
Trong đại trướng, tất cả cao thủ đồng thời xuất kích!
Thân ảnh Tạ Đan Quỳnh như lưu quang đột ngột bay lên, không biết có bao nhiêu lực lượng trầm trọng như núi đánh vào trên người hắn nhưng hắn vân như không biết mà chỉ một lòng hướng về Vũ Trì Trì công kích!
Vũ Trì Trì kêu lên một tiếng đau đớn, một mảnh rực rỡ Quỳnh Hoa đã cắt vào đầu vai hắn nhưng hắn cũng đồng thời vung chưởng đánh trúng ngực Tạ Đan Quỳnh.