Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Đổng Vô Thương như sắt đá, một lúc lâu, cũng không có nhúc nhích.

Sau một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, nói: "Lệ Hùng Đồ, ngươi cần gì phải làm vậy?"Lệ Hùng Đồ lạnh lùng nói: "Chết ở dưới đao của ngươi, mới là kết quả tốt nhất với ta! Đổng Vô Thương, ngươi rút đao của ngươi ra! Giết ta! Nhanh lên! Không cần lề mề, đừng để ta xem thường ngươi!"

"Ta không giết ngươi, không phải vì quý trọng anh hùng! Ta không giết ngươi, cũng không có nghĩa là, sau này ta không thể giết ngươi!" Đổng Vô Thương lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi không nợ ta! Ngươi cũng không mất thể diện!"

"Ngươi nghĩ chết trận một cách vinh quang, ta hiểu. Nhưng ta không có sứ mệnh phải giết ngươi!"

"Nếu ngươi cảm thấy ta xem thường ngươi, như vậy, ở thời điểm ta và ngươi quyết chiến tiếp theo thì ngươi cũng có thể thả ta một lần!" Ánh mắt Đổng Vô Thương giống như như đao nhìn Lệ Hùng Đồ: "Thế nào, ngươi cảm thấy ngươi không làm được sao?"

Lệ Hùng Đồ cẩn thận nhìn vẻ mặt của Đổng Vô Thương, sắc mặt từ từ lạnh lên, chậm rãi nói: "Ngươi nói thật sao?"

Đổng Vô Thương không trả lơi, vòng qua hắn, bước trở về.

Phía sau, Lệ Hùng Đồ lớn tiếng quát: "Đổng Vô Thương! Ta nhớ kỹ ngươi! Nếu có lần sau, ta nhất định tha cho ngươi khỏi chết!" Hắn cười ha ha, mói mọt cách thê lương và hung hăng: "Để cho ngươi cũng cảm thụ được, cảm giác này là gì!"Đổng Vô Thương dừng bước, cũng không quay đầu lại, trầm trầm nói: "Ta chờ ngươi! Chờ ngày mà ngươi có thể thắng mà tha mạng cho ta!"

Sau đó liền bước nhanh về, nữa không ngừng lại lần nữa.

Lúc hắn đi đến trung gian, đột nhiên vừa đi vừa quát lên: "Lệ Bạt Thiên! Còn xuống mang hắn lên đi? Nhớ cho kỹ, ngươi còn thiếu ta một trận chiến! Nếu trong tương lai Đổng Vô Thương ta có thể giết lên Thượng Tam Thiên, chắc chắn sẽ đích thân dùng đao chém ngươi!"

Lệ Bạt Thiên đáp ứng một tiếng, không lo lắng Đổng Vô Thương nói gì, chỉ nghe hắn nói câu ‘ Mang Lệ Hùng Đồ đi’, thì lòng như lửa đốt chạy về phía Lệ Hùng Đồ.

Lệ Hùng Đồ nghĩ muốn nói gì, nhưng vẫn còn chưa kịp nói, đã bị Lệ Bạt Thiên đánh ngất, ôm lấy rồi bay lên.

Hắn biết, bằng tư chất cùng tiềm lực của Lệ Hùng Đồ, nếu là đến gia tộc, tất nhiên sẽ là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng! Một khi có thành tựu, thì người mang theo Lệ Hùng Đồ trở về, cũng sẽ được ghi nhận một cái công lao lớn!

Việc này do Đổng Vô Thương cho phép, nên chấp pháp giả cũng không thể nói gì.

Gặp Đổng Vô Thương bước nhanh đi tới, uy phong lẫm liệt; vẻ mặt Mặc Lệ Nhi đã đầy tươi cười, trong mắt có chứa nước mắt, chạy vội ra ngoài, cầm lấy tay hắn, truyền nguyên khí tinh thuần qua cho hắn, để hắn chữa thương.

Nhóm người Sở Dương cũng có thể nhìn ra được, Đổng Vô Thương càng chạy thì bước chân càng lảo đảo, bộ dạng rõ ràng là không chịu nổi nữa. Sợ rằng lúc hắn đi tới trước mặt mọi người, chính là lúc hắn ngã xuống.

Nhưng, đám huynh đệ đều nhìn thấy, nhưng không có một người nào ra tay đỡ lấy.

Bởi vì, đây là vinh quang của Đổng Vô Thương! Nếu cần người khác đỡ lấy, thì giống như mất đi một phần ý nghĩa của trận đại chiến giữa các anh hùng vậy.

Cho nên Đổng Vô Thương tình nguyện ngã xuống. Mặc dù trong lòng hắn không hề muốn chút nào, nhưng hắn lại càng không muốn bị đỡ lấy!

Nhưng Mặc Lệ Nhi thì khác!

Bởi vì nàng là nữ nhân!

Đỡ lấy nam nhân của mình chiến thắng trở về, chính là chuyện hạnh phúc cũng như kiêu ngạo nhất trong cuộc đời của một nữ nhân! Bất kể là ai cũng chỉ có hâm mộ, không có người chỉ trích!

Nếu ngay cả việc đỡ nam nhân của mình cũng phải chịu chỉ trích, như vậy…Chẳng lẽ ngươi hy vọng lúc ngươi bị trọng thương thì vợ ngươi chẳng quan tâm đến sao? Như vậy thì kiếm vợ để làm gì?

Ưu thế của nữ nhân, vào lúc này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn!

Đổng Vô Thương rốt cục được Mặc Lệ Nhi đỡ lấy, đi tới trước mặt Mạc Thiên Cơ, trầm mặt, nhìn Mạc Thiên Cơ, nói: "Tại sao?"Trước khi xuất chiến, chính Mạc Thiên Cơ nói với hắn một câu như thế này: nếu chênh lệch không lớn, thì hãy bảo toàn chính mình, đánh chết hắn! Nếu là chênh lệch hơi lớn, như vậy, trọng thương hắn, không cần giết! Giữ lại hắn, có trọng dụng!

Đổng Vô Thương nghe, cho nên cũng làm như vậy.

Hắn hiểu được ý tứ của Mạc Thiên Cơ: nếu là thực lực kém không nhiều, như vậy bản thân có thể bị đối phương vồ đến, đồng quy vu tận, cho nên, khi đó muốn dùng hết sức giết!

Nhưng nếu có thể thành thạo, như vậy, sẽ phải lợi dụng Lệ Hùng Đồ, hoàn thành mưu kế có lợi đối với bên mình’’

Đổng Vô Thương cũng không dị nghị.

Cho nên thực lực của hắn, nhìn qua là cùng Lệ Hùng Đồ không phân cao thấp, nhưng trên thực tế, thì ngay từ đầu hắn đã giữ lại một phần thực lực.

Nhưng đánh một trận này xong, anh hùng hán có cảm giác tương đồng làm cho Đổng Vô Thương đột nhiên có chút ghét khi phải làm việc này.

Hắn biết, Lệ Hùng Đồ có thể chịu đựng được, nhưng cũng biết, bây giờ Lệ Hùng Đồ bị bản thân hắn tha mạng, tất nhiên là sống không bằng chết!

Đổi lại chính mình, cũng là như thế!

Mấy lần, Đổng Vô Thương đều suy nghĩ, có nên không cần nghe Mạc Thiên Cơ dặn bảo hay không, một đao thành toàn cho Lệ Hùng Đồ! Đó là điều Lệ Hùng Đồ khát vọng nhất, cũng là tôn trọng lớn nhất của bản thân đối với một đối thủ đáng giá tôn kính như Lệ Hùng Đồ!

Nhưng cuối cùng hắn cũng không có ra tay.

Cho nên giờ phút này mới có thể tới chất vấn Mạc Thiên Cơ.

Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Có một số việc ngươi không hiểu được, nhưng ta muốn lợi dụng Lệ Hùng Đồ, cho Lệ thị gia tộc của Thượng Tam Thiên tạo thành một loại ảo giác! Làm tốt một cái chuẩn bị cho tương lai chúng ta tiến quân lên Thượng Tam Thiên.Đổng Vô Thương tức giận nói: "Nhưng một nhân vật anh hùng như thế, bị ngươi lợi dụng như thế, nội tâm ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?"

"Nếu ta không lợi dụng hắn, các ngươi vì vậy mà chết, ta sẽ hổ thẹn." Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: "Nhưng nếu lợi dụng hắn mà bảo toàn được các ngươi, bảo toàn được chúng ta, ta cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào!"

Hắn cười một tiếng lạnh lùng, nói: "Chính bởi vì hắn là anh hùng, cho nên, mới có thể bị người lợi dụng! Chính bởi vì hắn là anh hùng, cho nên, mới có thể chết sớm! Xương trắng trên đời này, nhanh nhất luôn là anh hùng!"

Đổng Vô Thương cảm thấy chán nản: "Ngươi!""Anh hùng nếu là không bị lợi dụng, tại sao có thể thành anh hùng?" Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: "Cho ngươi một sự lựa chọn, một bên là tôn trọng đối thủ là anh hùng của ngươi, rồi đem huynh đệ của ngươi đưa vào chỗ chết! Một bên là để cho ngươi lợi dụng anh hùng, để các huynh đệ cũng có thể sống sót! Ngươi lựa chọn một cái cho ta!"

Đổng Vô Thương quay đầu rời đi, giận đến bộ mặt phát tím: "Ta với Mạc Thiên Cơ ngươi, căn bản cũng không có lời nói chung!"

Nhưng Mạc Thiên Cơ không tức giận, thản nhiên nói: "Ngươi nếu dám nói có lời nói chung với ta, vậy ngươi cũng không phải là Đổng Vô Thương, mà thành Thần Bàn Quỷ Toán!"

Xì, nét mặt Mặc Lệ Nhi tươi cười như hoa. Dìu lấy Đổng Vô Thương vẫn tức giận, đi về phía trướng bồng dành cho người bị thương.

Đối diện, trong đội ngũ của Hắc Ma.

Hắc Ma nhìn nữ nhi dắt lấy Đổng Vô Thương, vẻ mặt tươi cười, cả người tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy loại tình cảm từ tận đáy lòng của thiếu nữ, không khỏi an tâm thở dài một hơi.

Vẻ mặt này, hạnh phúc này, sợ rằng nữ nhi của mình ở bên mình cả đời, cũng khó mà nhìn thấy đi?

Hôm nay, vì nụ cười hạnh phúc của nữ nhi, giây phút hạnh phúc này, dù bản thân làm gì..., thì tất cả cũng đáng giá!

Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Dương, thản nhiên nói: "Theo ngươi thì như thế nào?"Hắn đang hỏi Sở Dương, cũng là đang hỏi nhóm người Cố Độc Hành.

Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đồng thời lắc đầu: "Đừng hỏi ta, ta cảm thấy được các ngươi cũng có đạo lý."Cố Độc Hành trầm mặc một chút, nói: "Ta đồng ý Đổng Vô Thương!"Sở Dương lại trầm tư một hồi lâu, nói: "Trong lòng ta rất mâu thuẫn, một mặt, biết giữ lại Lệ Hùng Đồ có tác dụng; hơn nữa có thể tránh cho chúng ta rất nhiều nguy cơ.Nhưng trong nội tâm, nhưng cũng đồng dạng khát vọng, sẽ làm cho nam nhân như hắn chết trận!"Mạc Thiên Cơ gật đầu hiểu rõ.

Sở Dương bước đi thong thả hai bước, cân nhắc một chút, nói: "Nếu là ta là Đổng Vô Thương, ta sẽ không một chút nào do dự giết chết Lệ Hùng Đồ! Hơn nữa, tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội thở thêm một lần nào!"

Mạc Thiên Cơ cười.

Hắn hiểu được ý của Sở Dương.

Kỷ Mặc nói: "Không sai, thật sự Vô Thương nên trực tiếp đánh ngất xỉu Lệ Hùng Đồ."

"Ngươi mới thực sự sai lầm!" Sở Dương trầm trọng nói: "Ngay mặt nói rõ, Lệ Hùng Đồ sẽ không xuống dốc đi xuống, nhưng nếu để hắn từ trong sự sỉ nhục tỉnh lại, Lệ Hùng Đồ tuyệt đối sẽ lập tức tự sát! Hơn nữa chết không nhắm mắt! Đó mới là vũ nhục lớn nhất!""Các ngươi đều hiểu rõ anh hùng! Tất cả đều kính trọng hảo hán!" Mạc Thiên Cơ nói một cách lãnh đạm: "Cũng chỉ có Mạc Thiên Cơ ta, là không biết đến những thứ này."

"Ta chỉ nhìn thấy thắng bại, chỉ thấy sựu sống chết của các ngươi." Mạc Thiên Cơ nói: "Về phần người khác, ngay cả là cái thế anh hùng, chỉ cần là kẻ địch, lúc nên lừa gạt sẽ phải lừa gạt. Lúc cần hắn chết, thì phải giết hắn. Thời điểm có thể lợi dụng, thì muốn lợi dụng tuyệt đối!"Hắn cười lạnh một tiếng: "Nếu ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có, Lệ Hùng Đồ đâu còn là anh hùng?"Mạc Thiên Cơ chắp tay xoay người bỏ đi, từ từ nói: "Nếu là chúng ta huynh đệ bên trong, phải có người chịu tiếng xấu, như vậy, do Mạc Thiên Cơ ta chịu đi! Lệ Hùng Đồ thì lấy việc chết làm vinh quang, mà Mạc Thiên Cơ ta thì bị người khác mắng càng nhiều, thì càng cảm thấy tự hào! Ta chỉ cần sự nghiệp to lớn tươi đẹp phía trước, thì e ngại gì ngàn người mắng chửi sau lưng?!"

Sở Dương mỉm cười nói: "Này này cũng chính là chỗ mà ngươi thành công, mà sự kiên trì của chúng ta và Vô Thương, cũng đúng là chỗ mà chúng ta có thể thành công! Là huynh đệ, cố tìm cái chung, gác lại những sự bất đồng, cần gì ngay cả suy nghĩ cũng thống nhất? Thiên Cơ..., nếu là tất cả bọn ta cũng nghĩ như ngươi, sợ rằng chúng ta chính là kẻ thù sống chết, mà không phải huynh đệ sống chết có nhau."

Mạc Thiên Cơ nở nụ cười ấm áp, nói: Ừ.

Đồng loại luôn không thể cùng tồn tại: Đổng Vô Thương cùng Lệ Hùng Đồ giống nhau, nhưng vừa thấy mặt liền quyết chiến sinh tử, chính là vì thế."

"Chúng ta cùng một chỗ, chính là vì chúng ta khác nhau!"

Mạc Thiên Cơ bấm ngón tay tính toán rồi nói: "Nếu như thế, bên phía Lệ Hùng Đồ, lại phải thêm một chút việc." Hắn xoay người nhìn Úy Công Tử, nói: "Úy huynh, chuyện này, công lực người khác quá thấp, sợ rằng muốn phiền toái ngươi một lần."Úy Công Tử nói: "Không sao."Mạc Thiên Cơ nói: "Đến lúc đó, sau khi đánh xong thì Lệ Bạt Thiên sẽ mang theo Lệ Hùng Đồ rời đi, Sở Dương đem đan dược của ngươi cho Úy huynh, sau đó Úy huynh che mặt xuất hiện tặng thuốc, hiện ra một chút tuyệt thế thủ đoạn! Phải làm một cách bí ẩn, còn muốn làm ám muội mà không lưu dấu vết nhưng muốn ý nghĩa sâu xa."

Úy Công Tử cười cạc cạc một tiếng: "Rất thú vị!"

Trong lòng Sở Dương vừa động: chỉ cần Lệ Hùng Đồ ăn thuốc vào thì lành lại ngay lập tức, như vậy, bằng sự hiểu rõ của chín đại chủ tể gia tộc đối với Cửu Kiếp Kiếm chủ, tất nhiên sẽ biết Cửu Trọng Đan, hơn nữa, đầu tiên cũng sẽ hoài nghi về nó.

Trên đời này, không còn có loại dược vật thứ hai, có thể làm được điểm này!

Cho dù Lệ Hùng Đồ thề thốt với lão tổ tông Lệ gia một vạn lần rằng không quen biết Cửu Kiếp Kiếm Chủ, sợ rằng gia tộc Lệ thị cũng sẽ không tin tưởng....

Một kế này của Mạc Thiên Cơ quả nhiên là cực kì độc ác, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK