Trí giả, cũng có thể giết cường giả.
Cho nên, Đệ Ngũ Khinh Nhu bên mình cũng phải phát huy toàn lực, mới có thể đối kháng được. Nếu như trong lúc đối đầu, lại có chút vướng tay, chỉ sợ lần quyết chiến này... cho dù thắng thì cũng là thắng thảm, nguyên khí đại thương là không thể tránh khỏi.
Bởi vì đối phương tuyệt đối sẽ nắm lấy tất cả cơ hội lợi dụng!
Cho nên vào giờ khắc này, hắn là người đầu tiên tỏ thái độ, toàn lực ủng hộ Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Quả nhiên, khi hắn nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất thời lại càng thêm khác thường.
Đệ Ngũ Khinh Nhu hít vào thở ra một hơi thật sâu, nói: "Lập tức chỉnh đốn đại quân, dùng tốc độ cao nhất truy kích! Nếu như ta đoán không lầm, chiến trường quyết chiến chân chính, chính là quần sơn mênh mông phía trước một ngàn dặm!"
Mọi người đồng thanh ứng tiếng, đều tự đi chỉnh đốn đại quân.
Sau một hồi lâu, bên này vẫn còn tuyết băng núi lở lác đác, chưa hoàn toàn chấm dứt, Nhưng tất cả mọi người đã từ bên trong bò ra, đứng thật chỉnh tề, tiến thẳng về phía trước.
Nhưng thần sắc trên mặt mọi người, rõ ràng không còn nhẹ nhàng như trước vụ bạo tạc nữa rồi...
Mạc Thiên Cơ có thể gây ra bất ngờ một lần, nếu như có thể gây ra bất ngờ lần thứ hai.... liệu có tới lượt ta hay không?
Mắt thấy nhân mã phe Lệ gia dưới sự chỉ huy của Mạc Thiên Cơ, rầm rộ nhanh chóng rút vào bên trong quần sơn địa thế phức tạp. Vũ Tuyệt Thành thoáng thở dài một hơi. hắn vạn lần không ngờ tới, Mạc Thiên Cơ khua chiêng gióng trống lựa chọn nơi này làm địa điểm quyết chiến, không ngờ trừ để chiếm một lần tiện nghi ra, căn bản không còn ý gì khác. Nói cho cùng, chính là một hư chiêu mà thôi!
"Hiện giờ, trường chiến tranh này rốt cuộc cũng bắt đầu rồi." Sở Dương đứng trên đỉnh núi, thở dài một tiếng: "Chiến tranh bắt đầu, nhưng cũng có nghĩa là đi tới điểm cuối. Lệ gia lại tiến gần tới diệt vong thêm một bước."
Mạc Khinh Vũ nói: "Một trận vừa rồi, Lệ gia tuy chiếm một chút tiện nghi, nhưng trong lòng nhị ca chỉ sợ cũng không quá dễ chịu. Chiến cuộc thật sự quá thảm liệt rồi... Nhiều hán tử huyết tính như vậy, cứ thế hóa thành mây khói."
Sở Dương lặng lẽ ôm nàng vào trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, ngươi sai rồi. Tám ngàn người này, đều chết có ý nghĩa. Chiến quả bọn họ mang lại, sớm vượt qua giá trị bản thân bọn họ... Có thể chết lừng lẫy như thế, bọn họ hẳn còn phải cảm tạ Mạc Thiên Cơ mới đúng. Bởi vì bọn họ nhất định có thể lưu danh sử sách, danh truyền vạn cổ."
Mặc Lệ Nhi nói: "Đúng vậy, cứ nhìn thế cục tiến triển như hiện giờ, vô luận thế nào bọn họ cũng phải chết. Nếu không chết anh hùng khí khái như vậy, cũng chỉ có thể bị địch nhân chà đạp, tàn sát như heo như chó mà thôi. Chết không có tôn nghiêm, không có giá trị! Hiện giờ như vậy, có thể nói là chết rất có giá trị, chết rất huy hoàng rồi."
Vũ Tuyệt Thành nói: "Đúng vậy, nếu nhất định phải chết, có thể chết vinh quang một chút, đối với một nam nhân mà nói, có thể nói đã là an ủi lớn nhất. Hơn nữa còn có thể đè ép sĩ khí đối phương."
Đổng Vô Thương vẫn một mực im lặng, lúc này lại mở miệng, nhàn nhạt nói: "Nói đúng lắm, nói hay lắm."
Vũ Tuyệt Thành trợn trắng mắt.
Thằng ranh này, thật sự không biết kinh lão tôn hiền gì cả. Khẩu khí cứ như là trưởng bối đang khích lệ hậu bối vậy. Quá láo, chờ tìm được cơ hội, lão tử nhất định phải chiếu cố tiểu tử ngươi thật tốt, cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
"Thời gian cũng tới rồi, nên đến phiên chúng ta bên này xuất thủ." Sở Dương khẽ cười, mày kiếm đột nhiên chậm rãi nhướng lên, trong mắt chớp động thần thái kỳ dị mơ hồ.
"Lão đại, ngươi... không phải ngươi muốn hiển lộ thân trong trận chiến này chứ?" Đổng Vô Thương cảm nhận được khí thế trên người Sở Dương liên tục dâng lên, hai mắt không khỏi sáng ngời, hỏi.
Mọi người đều quay lại nhìn Sở Dương.
Mọi người còn không nghĩ tới phương diện này, không nghĩ tới cái tên Đổng Vô Thương nổi danh ngu ngốc này lại là người đầu tiên nghĩ tới.
Hiện tại hiển lộ thân phận, các huynh đệ đều có thực lực chí tôn lục phẩm, nếu so với cửu kiếp trước kia, đúng là cường đại xưa nay chưa từng có. Nhưng so sánh với chiến lực đỉnh cấp hiện tại trên đại lục mà nói, lại không tính là siêu quần thoát tục cỡ nào, thậm chí có thể nói là hiểm trở trùng trùng, nguy hiểm càng gia tăng gấp mấy chục lần.
Chẳng khác gì đưa thân vào nơi đầu sóng ngọn gió, mạo hiểm quá lớn!
Đây chính là một quyết định trọng đại, cũng là một quyết định phi thường nguy hiểm!
Sở Dương nhe răng cười nói: "Vô Thương nói không sai, ta chính là có ý đó. Cửu Kiếp kiếm đã có vạn năm chưa quang minh chính đại xuất hiện trên đại lục này rồi. Ta muốn thanh đệ nhất thần binh này, vào hôm nay, sẽ tỏa ra hào quang chân thực của nó!"
Vũ Tuyệt Thành lắp bắp kinh hãi: "Sở Dương, quyết định này của ngươi, liệu có nên suy nghĩ thêm một chút không. Hiện giờ bộc lộ thân phận, chỉ sợ trăm cái hại mà không có một cái lợi. Thật sự không phải thời điểm thích hợp!"
Lời Vũ Tuyệt Thành cũng không phải không có lý. Phải biết rằng, Lệ gia sắp bị diệt tới nơi, mà Lệ gia cũng đã kết thúc. Thế lực bố cục Thượng Tam Thiên nhất định sẽ bị phân chia lại một lần nữa. Bởi vì lợi ích lôi kéo, nhất định sẽ khiến các đại thế lực xung đột lẫn nhau. Sở Dương nhất mạch chỉ cần dĩ dật đãi lao, tìm cơ hội trong loạn cục, trái phải khích bác trước sau châm ngòi, đợi các đại thế lực sống mái với nhau, ngồi trong bóng tối ngư ông đắc lợi, đó mới là chính đạo.
Cửu kiếp thế hệ này không giống với cửu kiếp đời trước không giống. Bởi vì không có chấp pháp giả ủng hộ, lại còn có thêm đại thế lực thù địch là chấp pháp giả.
Hiện giờ tùy tiện hiện thân, ngược lại sẽ khiến cửu đại thế gia một lần nữa liên thủ với nhau. Dù sao, Cửu Kiếp kiếm chủ mới là địch nhân lớn nhất của cửu dại thế gia, địch nhân chung!
Mặc Lệ Nhi cùng Mạc Khinh Vũ cũng có chút lo lắng. Các nàng tuy rất tin tưởng vào năng lực của Sở Dương, nhưng thực lực địch ta đối lập chênh lệch quá lớn. Lệ gia chính là một tấm gương hiện rõ trước mắt. Đối mặt với thực lực tuyệt đối, cho dù kế sách có hoàn mỹ thế nào đi nữa, cũng không thể nào xoay chuyển tình thế, chuyển bại thành thắng! Nắm tay lớn, mới là đạo lý cứng rắn!
"Nói thật, ta làm sao muốn sớm bạo lộ như vậy." Sở Dương mỉm cười nói: "Theo ý định ban đầu của ta, chờ các huynh đệ đều đạt tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm rồi, mới bộc lộ thân phận, kinh sợ bọn đạo chích, quét ngang thiên hạ. Nhưng hiện tại, ta lại không thể tiếp tục ẩn giấu nữa. Thời gian không ủng hộ ta!"
Tâm niệm Vũ Tuyệt Thành vừa động, có chút ngộ ra, nói: "Là bởi vì đạo khí tức hắc sắc lúc trước? Thiên ma?"
Sở Dương nặng nề gật đầu, nói: "Không thể, chính là bởi vì Thiên ma. Tung tích Thiên ma xuất hiện trên Cửu Trọng Thiên đại lục, ta đã không còn lựa chọn nào khác!"
"Nếu ta cứ tiếp tục ẩn náu, bí mật gia tăng thực lực của mình, vậy toàn bộ đại lục này nhất định sẽ nổi lên phân tranh tứ phía, tự giết lẫn nhau. Nếu cứ hoàn toàn bỏ mặc cho tới chung cuộc, đến lúc chúng ta thống nhất Cửu Trọng Thiên xong, cao thủ có thể may mắn sống sót, chỉ sợ không thể vượt qua 1/10 số lượng hiện tại."
"Nếu không có tai họa ngầm Thiên ma này, ta có thể không quan tâm rốt cuộc chết bao nhiêu người."
"Nhưng hiện tại, Thiên ma đã hàng lâm Cửu Trọng Thiên đại lục rồi. Ta không biết rốt cuộc là vì cái gì, hoặc là có nguyên nhân gì... Là tự nguyện hay là bị bức bách, thậm chí là trùng hợp, nhưng hiện tại, Thiên ma tồn tại chính là sự thật, tồn tại trên Cửu Trọng Thiên đại lục này!"
"Mà lực lượng hiện hữu của chúng ta, căn bản không thể địch nổi."
"Thiên ma là địch nhân chung của tất cả nhân loại chúng ta. Điểm này, không thể phủ nhận, bất luận kẻ nào cũng không. Nếu như cường địch đã tới trước mặt rồi, mọi người vẫn không thể nhất trí đối ngoại, ta chỉ sợ... Không đợi đến khi cửu kiếp huynh đệ chúng ta thống nhất Cửu Trọng Thiên, thế giới này đã biến thành một căn cứ của Thiên ma rồi!"
Vũ Tuyệt Thành nhíu mày trầm ngâm, nói: "Điểm này có phải quá lo lắng không. Đạo khí tức hàng lâm lúc trước, vị tất đã là chân thân Thiên ma?"
Sở Dương lắc đầu, bình tĩnh nói: "Vũ tiền bối nói như vậy không khỏi có chút lừa mình đối người rồi... Trên người Pháp Tôn đã có Thiên ma khí, tu vi Pháp Tôn đương kim thế gian cho dù không phải thứ nhất thì ít nhất cũng có thể bước vào hàng ngũ trước năm. Nhưng khí tức Thiên ma trên người hắn mới có bao nhiêu? Hoàn toàn không thể so sánh. Lại càng không nói tới Dạ Túy của Dạ gia."
"Mà khí tức hàng lâm kia, gần như bao phủ toàn bộ thiên hạ rồi... Uy lực của nó sẽ như thế nào chứ?"
"Nếu khí tức bậc này, vẫn chỉ là một tàn thi Thiên ma, hay là một mảnh vụn binh khi nào đó vượt qua thời không tới nơi này, ta tuyệt đối không tin."
"Cho nên, nhất định có Thiên ma hàng lâm! Điểm này, chúng ta không thể phủ nhận nữa rồi."
Một khi ứng phó không ốt, toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục, vô luận Thượng Tam Thiên, Trung Tam Thiên hay là Hạ Tam Thiên, nhất định sẽ bị diệt sạch."
"Sở Dương ta tuy không phải là chí sĩ lòng hoài thiên hạ gì gì đó, nhưng thiên hạ này, lại có quá nhiều người lương thiện vô tội... Cho dù chúng ta có thể tự bảo vệ mình, nhưng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn người trong thiên hạ biến thành huyết thực của Thiên ma?"
Sở Dương mỉm cười ấm áp: "Huống chi, trong đó còn có thân nhân của chúng ta, còn có rất nhiều người chúng ta quan tâm."
"Nhưng chỉ cần Cửu Kiếp kiếm chủ hiện thân, đương nhiên sẽ hình thành một hạch tâm."
"Đến lúc đó, vô luận đại gia tộc nào, nếu như có thể quyết định chiến đấu với Thiên ma, ta nhất định sẽ không giết tuyệt đại gia tộc đó. Vận mệnh của cửu đại gia tộc bị diệt bởi Cửu Kiếp kiếm chủ, từ nay về sau cũng có thể được sửa lại. Chính là như thế."
"Khó!" Vũ Tuyệt Thành lắc đầu: "Ngươi nghĩ như vậy, ta chỉ có thể dùng câu 'mơ mộng viển vông' để hình dung. Cửu đại gia tộc, đối với túc mệnh cửu kiếp, rất xem trọng!"
"Năm đó ta cùng các huynh đệ, cũng từng gặp được loại tình huống này. Lúc dó chúng ta cũng không muốn tạo quá nhiều sát nghiệp, nhưng... cửu đại gia tộc tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi nhân từ nương tay mà ngừng đối đầu với ngươi... Các loại âm mưu, các loại thủ đoạn đê tiện, ùn ùn không dứt..."
"Ta chỉ hỏi ngươi, nếu ngươi thật bại lộ thân phận, bọn họ vẫn muốn đối phó ngươi. Đến lúc đó, ngươi sẽ làm thế nào?" Vũ Tuyệt Thành hỏi.
"Ta bại lộ thân phận, ý nghĩa chính là đối phó Thiên ma! Điểm này, nhất định phải nói rõ ràng. Nếu như sau khi ta nói rõ nguyên cơ, bọn họ vẫn cho rằng ta là địch nhân số một, vậy ta sẽ giết bọn hắn. Đồ gia diệt tộc hàn toàn, tuyệt đối không có một chút áy náy nào! Vào thời khắc này, nếu còn muốn nội chiến, giết có gì đáng tiếc?"
Sở Dương khẽ cười nhàn nhạt: "Huống chi, võ giả trên đời này, đây chỉ có cửu đại gia tộc mà thôi. Còn có vô số thế gia khác. Mà cỗ lực lượng này cũng không thể bỏ qua được."
"Chiến cũng được, bị diệt cũng được, ta là kiếm chủ, trách nhiệm này ta phải nhận. Tư thái này, cũng nhất định phải có."