Nhưng trong mắt Đao Vương thì lại thấy gã đang sợ hãi nên vội mở lời an ủi: " Yên tâm đi tiểu tử, lão phu tuyệt sẽ không yên để cho chúng nhởn nhơ!"
"Dạ! Vậy tiền bối định làm gì?" Sở Dương tròng mắt đảo quanh hỏi.
"Hừ. vậy còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đuổi tận giết tuyệt!" Mặt Đao Vương đằng đằng sát khí gằn giọng.
"Vậy thì thật là đáng tiếc!" Sở Dương vội đáp: "Bọn chúng nếu thật sự có ý định như vậy dĩ nhiên sẽ mang theo hảo dược. Kiếm Vương tiền bối lại thụ thương nặng như vậy…" Nói đến đó giọng hắn đã lạc đi vì thổn thức.
Đao Vương lòng thầm cảm động, giọng vô cùng hiền từ khen: "Đứa nhỏ thật là có lương tâm!"
"Tốt nhất là đầu tiên lừa chúng gặp mặt, sau đó làm bộ hòa giải lấy được thuốc giải đảm bảo tính mạng Kiếm Vương tiền bối thoát khỏi nguy hiểm. Sau đó thì…Hắc hắc, tiền bối cùng hạ quan nội ứng ngoại hợp, tới bắt bọn chúng như bắt rùa trong rọ. Để cho tên Đệ Ngũ Khinh Nhu kia không những mất linh dược mà còn hao binh tổn tướng. Khiến lão khốn nạn đó cũng biết xót của một lần, đồng thời cũng dạy hắn một bài học cho hắn biết trên đời này thiên ngoại hữu thiên, người giỏi hơn người. Dù lão tự cho mình là đa mưu túc trí nhưng tại Hắc Ma gia tộc đúng là không đáng kể chút nào!" Sở Dương độc ác nói.
"Không sai!" Đao Vương đứng lên, đáp với giọng ngạo nghễ đầy vẻ hả hê: "Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất định sẽ thua dưới mưu kế của lão phu! Hắc hắc, nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu biết lão phu khám phá ra gian kế của hắn, không biết sẽ có cảm tưởng gì? Ha ha ha…"
Nói xong lão ngửa mặt lên trời cười dài, bộ dáng cực kì vui vẻ.
Thua dưới mưu kế của lão á? Bên trong mặt nạ khóe miệng Sở Dương co quắp một trận, chửi thầm: Ông đúng là được nhận thức…Da mặt dày đến trình độ của lão đúng là lần đầu lão tử gặp đó!
Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu mà biết chuyện này thì không biết hắn có tức đến nổi ngẩng mặt lên trời hộc ra một trăm ngụm máu tươi, rồi sau đó cầm dao cắt cổ, xẻ mình ra thành mấy trăm mảnh rồi đào cái hố tống xác xuống hay không nữa.
Đúng là quá oan rồi!!!
"Sở Ngự Tọa, việc này lão phu phải nhanh chóng trở về an bài. Mặt khác, mấy người trong gia tộc vừa đến đây cũng muốn tham gia vào hành động lần này." Đôi mắt Đao Vương tỏa ra sát ý điên cuồng, gằn từng tiếng: "Đệ Ngũ Khinh Nhu cho Hắc Ma gia tộc chúng ta là kẻ đần mà đùa nghịch. Hắc hắc, hắn cho hắn là ai chứ? Mẹ kiếp! Bây giờ mà không giết cho bọn chúng người ngã ngựa đổ, lão tử đúng là không còn mặt mũi nào tồn tại giữa nhân thế này nữa!"
"Nỗi niềm của tiền bối làm hạ quan cảm động đến phát khóc rồi đây!" Sở Dương giọng đầy căm phẫn: "Đúng là khiến tiền bối chê cười! Thiết Vân cùng Đại Triệu tranh đấu bất quá cũng chỉ là sự tình ở Hạ Tam Thiên. Đệ Ngũ Khinh Nhu thực sự muốn liên lụy đến người vô tội khác ư? Hạ quan đúng là vô cùng khinh bỉ. Vấy chuyện vào người vô tội khác thì còn gọi là đệ nhất trí giả nữa sao?"
"Đệ nhất trí giả ư? Ha ha ha…" Đao Vương nghĩ đến mình đã khám phá ra mưu kế của một kẻ "đệ nhất trí giả", đúng là vô cùng đắc ý. Lão thầm nghĩ hiện tại cái đệ nhất trí giả phải là ta mới đúng!
"Tốt rồi, lão phu phải đi về chuẩn bị! Ngươi ở đây cũng chuẩn bị cho tốt vào. Nhưng xem ra ngươi ở đây cũng không có chuyện quan trọng gì cần làm đâu!" Đao Vương cười đáp.
"Đó là tất nhiên! Có cao thủ là tiền bối ngài, hạ quan chỉ cần đi theo phất cờ reo hò trợ uy là được. Nhưng mà được dính một chút quang hoa của tiền bối thì đó là một vinh dự lớn lao rồi!" Sở Dương cũng cười ha ha đáp.
"Thưa tiền bối, vãn bối kính xin ngài giúp một việc…" Sở Ngự Toa thừa dịp bầu không khí hòa hợp đưa ra yêu cầu của mình: " Đệ Ngũ Khinh Nhu lần này đến đây còn có ý định cứu ra một người trọng yếu của bọn chúng, nhưng mà kẻ này đã chết. Có hay không…Hắc hắc!!"
"Ngươi muốn lão phu tìm giả trang thành người đó? Sau đó thừa cơ đánh trọng thương kẻ tới cứu hắn?" Không thể không nói, trong quá trình nói chuyện với gã Sở Ngự Tọa này, Đao Vương đã dần dần được khai trí, mỗi lúc một thông minh hơn rồi! Lúc bây giờ đã khác xưa, khi nói chuyện với Sở Diêm Vương lão cũng đã bắt đầu học được đối đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Đúng vậy! Tiền bối thật sáng suốt!" Sở Dương tràn đây hâm mộ đáp: "Vãn bối đúng là có nghĩ như thế thật bất quá không có thấu triệt được như tiền bối nha!"
"Không có, không có! Ha ha ha…" Đao Vương cười ha hả, nhẹ an ủi: "Vạn sự trên đời cần học vấn, cảnh đời nhìn thấu ở văn chương. Ngươi vẫn còn trẻ, một số việc không nghĩ được sâu xa cũng là chuyện khó tránh khỏi!"
"Dạ, dạ! Tiền bối quả nhiên cao minh, vãn bối bội phục, bội phục!! Ha ha ha…" Sở Dương nhanh miệng nhờ cậy: "Nếu đã như vậy thì việc này liền hoàn toàn nhờ cậy tiền bối rồi!"
"Ta đồng ý!" Đao Vương vỗ tay đồng ý, liền đáp một câu như giải được đại nạn trong lòng Sở Ngự Tọa của chúng ta: "Ngươi đợi một chút, ta rất nhanh sẽ phái người tới đây giúp ngươi. À, bát phẩm Võ Tôn có đủ không?"
"Đủ, quả thực quá đủ rồi!" Sở Dương cười ha ha: "Dùng bát phẩm Võ Tôn để làm cạm bẫy. Việc này quả thực là giết gà bằng dao mổ trâu, dễ như trở bàn tay ấy mà!"
"Ha ha ha… nếu là như vậy thì lão phu yên tâm rồi!" Đao Vương đáp xong liền đứng lên, có chút lưu luyến đáp: "Lão phu phải đi rồi!"
Thật sự là không nỡ rời nơi này đi một chút nào! Ở chỗ này mình quả thực là tài hoa hơn người, tư duy nhanh nhẹn đến ngay cả chính bản thân mình cũng không thể tin được - Lão thầm nghĩ.
"Tiền bối đi thong thả!" Sở Dương lại không quên vuốt mông ngựa thêm một cái: "Tiền bối mưu khôn trí sâu, tính toán không chút sai sót. Một nhân tài như vậy lại ẩn cư giang hồ, thật sự đáng tiếc. Ngài xem Đại Nguyên Soái Thiết Vân Quốc chúng ta…"
"Ha ha, tiểu tử đừng mơ mộng hão huyền nữa!" Đao Vương lắc đầu đáp nhưng trong lòng lão lại vô cùng đắc ý, thi hứng bỗng dâng trào, liền xuất khẩu thành thơ:
"Thân tại trong giang hồ
Chết làm ma giang hồ
Giết người không chớp mắt
Đó mới chính là ta!"
Làm xong lão liền rung đùi đắc ý đến cùng cực.
"Thơ hay!" Sở Diêm Vương hô lên khen ngợi: "Bài thơ này tuy chỉ có bốn câu ngắn gọn nhưng lại thể hiện tính tình nhàn vân dã hạc, tự do tiêu sái, không hề bị trói buộc. Không những thế nó còn bao hàm cả giang hồ thiết huyết, võ lâm uy dũng. Nổi bậc hơn cả là nhân cách xuất chúng của một cá nhân vượt qua bao lớp thanh niên, mang tấm lòng sáng hơn nhật nguyệt, vượt cao cả trời xanh. Khiến cho người khác vừa nghe liền bất giác cúi đầu thể hiện sự kính nể vô vàn." (Vãi cả Sở Diêm Vương)
"Ha ha ha…, Ngươi cũng được lắm. Tiểu tử ngươi lại vuốt mông ngựa ta rồi!" Tiếng cười sảng khoái vang lên trong bầu không khí hòa hợp tới cực điểm. Hai tên một già một trẻ dùng loại ánh mắt mà ai-cũng-biết-là-gì đá lông nheo vài cái với nhau. Đao Vương vô cùng khoan khoái, toàn thân sướng rơn, miệng cười ha hả cất bước đi ra khỏi phòng.
Còn tâm tình Sở Diêm Vương càng thêm khoan khoái dễ chịu gấp vạn lần, cười ha ha bước vào bên trong.
Ô Thiến Thiến sau khi vào cửa thì liền chứng kiến gã Sở Diêm Vương tay đang cầm lấy một quyển sách nhi đồng che lấy miệng, cố gắng không tạo ra âm thanh mà cười lệch cả miệng. Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, toàn thân run bần bật như động kinh.
"Ngươi ổn không?" Ô Thiến Thiến liền bị dọa khiếp vía, giọng run run hỏi. Chuyện gì mà có thể khiến tên Sở Diêm Vương này vui vẻ đến như thế? Đúng là không bình thường rồi!
Mới vừa rồi mình còn nghe hắn khóc thảm thiết như nhà có tang, miệng thì mắng Đệ Ngũ Khinh Nhu đến tát nước không kịp kia mà? Lẽ nào ta nghe nhầm chứ?"
Hắn cùng với Hắc Ma Đao Vương đàm đạo là chuyện tuyệt đối cơ mật nên chỉ có Sở Dương cùng Đao Vương hai người ở đấy. Nếu không cô Ô Thiến Thiến bé nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống này tùy tiện phá lên cười chỉ một tiếng thôi thì cũng có thể đem toàn bộ kế hoạch của Sở Diêm Vương phá hủy toàn bộ rồi!
"Ha ha ha" Sở Diêm Vương sử dụng "nụ cười trong im lặng"của mình để thể hiện mình đang vui sướng cực độ, bả vai gã run lên liên hồi như một người đang "cuổng trời" đứng giữa mùa đông khắc nghiệt.
Một lúc lâu sau rốt cục hắn cũng đã không cười nỗi nữa, dần dần khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
"Tột cùng là có chuyện gì hả?" Ô Thiến Thiến bị hắn cười cho sợ luôn rồi!
"Ha ha ha ha" " Không hỏi thì thôi, nhắc đến lại khiên tên Sở Diêm Vương nổ ra một tràng cười đinh tai nhức óc. Ô Thiến Thiến khó chịu bịt chặt lỗ tai nhìn hắn, mặt vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Sở Diêm Vương càng cười càng không thể khống chế, một tay vỗ vào đùi một tay vỗ vào bàn bồm bộp, cả người run rẩy, nước mắt ràn rụa cười to: "Ha….ha...ha…chính là...con mẹ nó ngu…há há há".
Ô Thiến Thiến giận đến nỗi mắt cắt không còn chút máu, đùng đùng tức giận bỏ đi ra ngoài, trong lòng tức tối mắng: đúng là một tên tâm thần không có thuốc chữa.
Có lòng tốt hỏi thăm mà hắn lại mắng chửi mình, còn mắng đến khó nghe như vậy.
Vào lúc đám người Hắc Ma thế gia cùng Sở Ngự Toa đang ôm ấp hy vọng vào lúc chạng vạng của một ngày nào đó Đệ Ngũ Khinh NHu sẽ phái một đội quân tiến vào Thiết Vân thành thì..
Trong đêm tối, một đám người vô thanh vô tức lẻn vào Thiết Vân thành, đến thẳng ngay nơi ẩn thân của Âm Vô Pháp.
Không thể không nói, tổ chức tình báo của Đệ Ngũ Khinh Nhu không hổ đã nhiều năm cắm dùi tại Thiết Vân thành này. Nơi đây đúng là vô cùng bí mật.
Bên trong, gã Tam Vương Âm Vô Pháp đã chỉ còn lại một hơi thở. Người trông coi cho hắn là hai vị Võ Tôn, cũng là đang sống trong cảnh một ngày dài bằng cả hai năm! Một nơi ẩn nấp bí mật đến như thế thì làm sao mà có được linh đan diệu dược gì cơ chứ?
Hơn nữa càng không thể tìm đại phu. Bọn chúng chỉ có thể lén lén lút lút mua một chút thuốc rồi phải tranh thủ thời gian trở về ngay lập tức. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị bại lộ, nguy hiểm luôn luôn rình rập xung quanh.
Vì không biết làm sao nên hai vị Võ Tôn đành phải thay phiên nhau dùng tinh khí thuần nguyên kéo dài tánh mạng cho Âm Vô Pháp, những ngày này hai người cũng đã mệt mỏi chẳng kém gì Âm Vô Pháp.
Có thể giúp Âm Vô Pháp kiên trì đến thời điểm này đã là một kì tích lớn lao rồi! Nếu viện binh cứ chậm chạp không đến thì cho dù Âm Vô Pháp có không chết thì cũng có lúc hai bọn họ như suy kiệt nguy khí mà tử vong mà thôi!
Vào khoảnh khắc khi Khổng Thương Tâm nhìn thấy Âm Vô Pháp thì hắn đã vô cùng kích động, đau đớn xuýt nữa đã rơi nước mắt. Trông Âm Vô Pháp bây giờ không khác gì một cái bộ xương di động, những vết thương vẫn còn rất mới đang ròng ròng máu tươi, nhưng miệng vết thương bên ngoài đã là tím đen cả lại rồi.
Hơi thở khò khè, đã không còn sức hít thở. Rõ ràng đã trong trạng thái hấp hối rồi!
Khống Thương Tâm nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, thân người nhỏ bé nhanh nhẹn. Lão vốn là một độc hành đạo tặc ở Trung Tam Tiên. Về sau vì đắc tội với người không thể đụng vào, lão bất đắc dĩ phải chạy nạn, cùng hai huynh đệ Âm Vô Pháp, Âm Vô Thiên chạy trốn xuống Hạ Tam Thiên. Về sau ba người cùng gia nhập Kim Mã Kỵ Sĩ Đường trở thành ba vị Vương Tọa.
Tình cảm giữa ba người có thể nói sâu như biển cả. Giờ phút này chứng kiến cảnh Âm Vô Pháp trong tình cảnh thê thảm như thếm lão sao có thể không vừa thương xót vừa tức giận?
Cả đời không nhỏ lệ, kiếp này mãi thương tâm. (Tác giả chơi chữ: thương tâm cũng là Khống Thương Tâm)
Câu này chính là nói về tình cảnh của hai người. Khống Thương Tâm vì một người huynh đệ mà đã nhỏ lệ.
Không thấy lệ rơi không đổ lệ, vừa thấy thương tâm đã thương tâm!
Thương tâm Đao Vương - Khống Thương Tâm, nghe qua danh tự tựa hồ như lão là người trách trời thương dân. Nhưng chỉ có những người biết rõ ý nghĩa mới hiểu được lòng dạ Khống Thương Tâm độc ác đến mức nào.
Cả đời không đổ lệ nhưng hắn chuyên làm cho người khác phải đổ lệ. Kiếp này sợ mình bị thương tâm cho nên hắn đều làm cho địch nhân phải thương tâm. Có thù tất báo chính là tính cách của Khống Thương Tâm.
"Tam đệ!" Khống Thương Tâm nhanh chân chạy tới, hai mắt đã đỏ quạch.