Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các vị, lần này xuất chinh là vì đối mặt với Tam tinh Thánh tộc, là vì cả Trung tam thiên!" Cố Độc Hành cũng không nói nhảm, gọn gàng dứt khoát nói ra: "Có thể chúng ta sẽ chết, hoặc là mất tích! Cũng có thể phải tan thân trong miệng của Linh Thú! Lần này, ta chỉ muốn nói một câu!"

Phía dưới, ánh mắt của hai nghìn người đang nhìn vào bàn Tất cả im lặng không nói lời này!

Cố Độc Hành đứng hiên ngang dưới lá cờ lớn, rút kiếm vung lên, quát lớn: "Những lời này chính là: ở sau lưng chúng ta chính là nhà của chúng ta! Là cha mẹ của chúng ta! Là người thân của chúng ta! Là con cái của chúng ta!"

"Bởi vậy, lên đường!" Lời nói còn chưa dứt, Cố Độc Hành đã phi thân đứng lên ngựa, xoay người lại, khom người ôm quyền nói: "Nghĩa phụ, bảo trọng!" Cố Vân Lan nhẹ nhàng phất tay rồi nói: "Ta chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi, đó chính là còn sống trở về!"

" Vâng"

Đại kỳ bay lên, Cố Độc Hành đi trước, phía sau đoàn đội hùng tráng như gió lốc quét qua, móng sắt boong boong đạp vỡ băng tuyết!

Nhìn cả đoàn người ngựa hùng tráng biến mất trước cứa, Cố văn Lan đứng yên không động thật lâu.

"Gia chủ!" bên cạnh hắn đột nhiên hiện ra một bóng ngườí, chính là vị trường lão vừa rồi đi gọi Cố Độc Hành "Gia chủ vẫn còn hoài nghi Độc Hành thiếu gia hay sao?"

"Không!" cố vân Lan trầm trầm nói: "từ khi nó trở về thì ta đã không còn hoài nghi tới nó rồi!"

Vị trướng lão kia cảm thấy rất bất ngờ.

"Chúng ta là Cố gia, chúng ta họ Cố!" Cố Vân Lan tiếp tục nói: "Ta là cha ruột của Cố Viêm Dưong và Cố Viêm Nguyệt. Ta tuyệt đối không muốn để bọn họ chết đi. Nhưng cả gia tộc Cố thị, hầu hết mọi người đều mong hai đứa nó sớm chết... Phải không?"

Trướng lão cúi đầu không dám lên tiếng.

"Hai người bọn nó thật sự không phải là người tài có thể bồi dưỡng được!" Cố Vân Lan thở dài một tiếng và nói: "Còn Cố Độc Hành thì phải!"

Lần này, trưởng lão cũng lại không phủ nhận.

"Bởi vậy... vì Cố gia, phải quên chuyện này đi!" Cố Vân Lan nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống rồi lại nói: "Ta hy vọng Cố gia hưng thịnh dài lâu không suy bại!" Sau đó, hẳn liền củi đầu.

Làm gia chủ của một gia tộc, nên buông tha thì phải buông tha, nên hy sinh thì phải hy sinh! Nhưng liệu có ai thật sự hiểu được rằng sau khi buông tha cùng hy sinh thì người làm gia chủ sẽ phải chịu bao nhiêu chua chát, đau khổ hay không?

Không có ai biết! Hoặc là có những người cảm động lây, nhưng không ai nói ra!

Không có một người nào cả!

"Nhìn tiến cảnh của Độc Hành thiếu gia thì trước ba mươi tuổi là có thể đột phá Kiếm đế! Hơn nữa Độc Hành thiếu gia với Diệu Linh tiểu thư có tình cảm sâu đậm. Đến lúc bọn họ lấy nhau, Độc Hành thiếu gia không chỉ là nghĩa tử của ngài mà còn là con rể.. Con rể coi như là nữa con trai...

Trưởng lão ở bên cạnh hắn nói tiếp: "Gia chủ không cần phải lo lắng gì cả... Người thừa kế tương lai của Cố gia chính là cháu của ngài, mà cũng là cháu ngoại của ngài, lại còn có thế bảo đảm cho gia tộc Cố thị truyền thừa muôn đời... Gia chủ, như thế cũng là tốt rồi, không phải sao? Phải biết là trên thế gian này không có chuyện gì là hoàn mỹ cả..."

"
Không tệ Như vậy cũng rất tốt." Cố Vân Lan ngây người, cười rồi khẽ lẩm bẩm: "Phải biếtt trên thế gian này không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ... Cho tới giờ chưa từng có gì là thập toàn thập mỹ... Thôi thôi...!"

Cố Vân Lan xoay người đi vào trong trang viên "
Ta tới thăm Diệu Linh. Trải qua thời gian dài như vậy, nha đầu này chịu khổ rồi... Nói xong thân hình đã biển mất.

Vị trưởng lão này cũng thở dài đi theo, trong lòng thì thấy may mắn vô cùng.

Cuối cùng thì gia tộc Cô thị đã không còn nguy cơ nữa..

Ở trên một mảnh hoang nguyên, Mạnh Siêu Nhiên cùng Đàm Đàm đã tới Trung tam thiên từ sớm, đang trên đường đi tới chiến khu Thương Lan.

Đánh chết Mạnh Siêu Nhiên cũng không ngờ rằng bản thân mình vốn là vì

tránh họa, không muốn tăng thêm phiền phức cho Sở Dương nên mới mang theo Đàm Đàm rời xa vòng xoáy ở Hạ tam thiên mà đi tới Trung tam thiên.

Nhưng sau khi đến Trung tam thiên thì tất cả mọi chuyện lại nằm ngoài dự tính của hắn.

Đầu tiên là hắn phát hiện ra mình thay đổi. Trình độ linh khí nồng đậm của Trung tam thiên cao gấp mấy lần Hạ tam thiên. Dưới sự kích thích của linh khí nơi này cộng thêm sự xúc tiến của phương pháp rèn luyện thân thể kỳ diệu mà sư phụ truyền cho, Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên phát hiện tu vi của mình lại tăng mạnh!

Khi ở Hạ tam thiên, bản thân hắn chỉ có thể miễn cưỡng hoàn thành được bộ động tác mà sd dạy cho hắn. Nhưng đến Trung tam thiên, sau khi hoàn thành lần đầu tiên mới chính thức bài trừ được tạp chết tích tự bên trong thân thể. Theo sau đó là bắt đầu bộc phát! Mạnh Siêu Nhiên vô cũng quý trọng cơ hội như vậy, mỗi ngày đều đặn tập bộ động tác kia ba lần.Đến ngày thứ ba, tạp chất bên trong cơ thể hắn đã bài trừ xong...

Tiếp đó, thứ nhất là vì linh khí Trung tam thiên nồng đậm. thứ hai là vì có Hấp linh Thánh ngư ớ bên người dẫn tới việc mật độ linh khí ở chỗ hai người bọn họ cao hơn nơi khác đến mấy lầm.

Mạnh Siêu Nhiên liền phát hiện tu vi của hắn tăng lên như ngồi hỏa tiễn vậy.

Trong vòng ba ngày không ngờ đột phá một phẩm giai!

Hai tháng sau, Mạnh Siêu Nhiên lại trực tiếp đột phá tới võ tôn cửu phẩm đỉnh phong, cách đột phá tới Vương cấp chỉ còn một bước ngắn ngủi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lúc này cơ thể dường như thích ứng được mật độ linh khí của Trung tam thiên nên dần chậm lại. Nhưng công lực trong cơ thể vẫn tăng nhanh gấp mấy lần so với ở Hạ tam thiên...

Còn về phần Đàm Đàm thì càng khoa trương hơn. Bởi vì Hấp linh Thánh cư không lúc nào là không ớ bên cạnh hắn, mà người này lại giống như nổi cơn điên, gần như là ngay cả cớm cũng không ăn. Bình thường chỉ có luyện công và luyện công...

Lần đầu tiên làm xong đầy đủ bộ động tác kia, thắt lưng của Đảm Đảm gần như sắp gãy nhưng hiệu quả tốt đẹp sau đó khiến cho Đàm Đàm vui mừng hết cỡ.

Từ võ giả lục phẩm ổn định tăng ổn định, trong vòng hai tháng gần như là ba bôn ngày liền tăng thêm một phẩm, giống như là cưỡi mây bay lến, vững vàng đột phá vũ sư, sau đó từ từ đi tới. Sau khi Mạnh Siêu Nhiên khôi phục tiến cảnh bình thường thì Đàm Đàm vẫn còn đang tăng mạnh.

Cho tới ngày hôm nay, Đàm Đàm đã đột phá vũ Tông nhất phẩm!

Tốc độ tăng cấp như vậy, ngay cả Mạnh Siêu Nhiên cũng cảm giác giống như nằm mơ. Hắn kiểm tra lại thân thể của Đàm Đàm một lần phát hiện ra hình như Đàm Đàm mở ra một loại thể chất kỳ quái, hoàn toàn khác với lúc trước.

Điều này làm cho Mạnh Siêu Nhiên càng thêm không hiểu ra sao nữa. Loại thế chất kỳ quái này của Đàm Đàm rốt cục là ẩn giấu từ khi sinh ra hay là đến Trung tam thiên mới bị thay đôi?

Nếu là bẫm sinh thì vì sao bản thân mình lại không phát hiện ra? Còn nếu như tới Trung tam thiên mới bị thay đổi thì Mạnh Siêu Nhiên càng cảm thấy kỳ quái hơn. Chưa nghe nói đến chuyện từ Hạ tam thiên đi tới Trung tam thiên mà thế chất thay đổi hoàn toàn

Thậm chí ngay cả tư chất cũng thay đổi luôn.

Sau khi Đàm Đàm đột phát tới vũ tông thì Mạnh Siêu Nhiên cuối cùng cũng cảm thấy không thế tiếp tục như vậy được nữa. Hiện giờ Đàm Đàm cần nhất không phải là thăng cấp mà là chiến đấu.

Bời vậy hắn lập tức đưa ra quyết định mang Đàm Đàm đi tới chiến khu Thương Lan. Một đường đi một đường lịch lãm. Lúc bắt đầu xuất phát, Mạnh Siêu Nhiên thậm chí còn không biết chiến khu Thương Lan đã xảy ra biến cố khổng lồ như vậy. Cho tới một ngày đi đến Băng Kính sơn.

Băng Kính Sơn chính là một vách đá cực lớn, từ trên xuống dưới giống như bị đao gọt, Ở dưới chân vách đá là một mảnh bình nguyên lớn. Đến mùa đông vách núi nơi này bị đóng băng sẽ tạo thành một mặt gương cực lớn. Người đi trên đường giống như đang đi trong gương vậy! Đậy chính là một trong những cảnh kỳ lạ của Trung tam thiên.

Vượt qua Băng Kính Sơn chính là chiến khu Thương Lan. Thậm chí có thể nói rằng Băng Kính sơn thật ra là một phần của chiến khu Thương Lan.

Kết quả là khi đi tới đây, Mạnh Siêu Nhiên gần như hỏng mất.

Đàm Đàm vừa nhìn thấy một cái gương lớn như thế nhất thời kinh hãi thất sắc.

Hắn khiếp sợ nhìn vào vách núi, hô to: "Sư phụ, sư phụ, cái ngọn núi này chính là một cái gương..."

Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười thản nhiên

Nhưng ngay sau đó liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau khi nói xong Đàm Đàm khiếp sợ nhìn chính mình ở trong gương trừng mắt há mồm.

Mạnh Siêu Nhiên cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn Chỉ thấy Đàm Đàm ờ trong gương hai mắt mở to, vẻ mặt khiếp sợ. Nhưng cũng không ngờ rằng bời vì như thế làm biến dạng khuôn mặt nên vế mặt này của Đàm Đàm thoạt nhìn lại rất anh tuấn!

Hai hàng lông mày không còn một lên một xuống nữa mà trông ngang nhau. Sống mũi cũng không hướng lên nữa, mà đôi tai to đùng đón gió giống như thu lại, ngược lại còn lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

Mạnh Siêu Nhiên thất kinh một lúc, quay đầu ra nhìn Đàm Đàm, phát hiện ra quả thật là như vậy! Thật sự là khi Đàm Đàm biểu hiện ra vẻ khiếp sợ vô cùng lại trờ nên đẹp mắt nhiều như vậy.

Nhưng ngay sau đó Đàm Đàm lập tức hưng phấn lên Hắn vừa hưng phấn thì vẻ mặt khiếp sợ mãt đi, lại khôi phục lại bộ dạng bình thường.

"Sư phụ... vừa rồi bộ dạng kia có phải rất đẹp trai hay không?" Đàm Đàm cai hứng chạy tới nhìn Mạnh Siêu Nhiên.

"Ừ, so với hiện giờ thì thuận mắt hơn nhiều!" Mạnh $iêu Nhiên lúc ấy cũng thấy cao hứng. Dù sao thì bộ đang của đồ đệ mình... cũng quả là không nói được gì.

Kết quả tiếp theo khiến cho Mạnh $iêu Nhiên buồn bực. Bỡi vì Đàm Đàm trực tiếp lại sát gương đi vào bước quay đầu, nhe răng nhếch miệng soi gương. Đi vài bước nữa lại quay đầu, tiếp tục nhe ràng nhếch miệng biến hóa vẻ mặt.

Cuối cũng sau khi làm xong hơn mười lần thì Đàm Đàm cũng phát hiện ra chỉ có lúc bản thân mình khiếp sợ thì bộ dạng lả dễ nhìn nhất. Cho nên cực hình của Mạnh $iêu Nhiên lại bắt đầu

"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm khiếp sợ nói: "Người nhìn xem nơi đây có một ngọn cỏ!"

Mạnh Siêu Nhiên cười nhàn nhạt.

"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm khiếp sợ nói: "Cỏ đều xanh ngắt!"

Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười

"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm tiếp tục khiếp sợ: "Người nhìn xem trời thật cao!"

Mạnh Siêu Nhiên cười khan.

"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm cảng kinh hãi: "Người nhìn xem dưới mặt đất có đất..."

Mạnh Siêu Nhiên cười đến cứng ngắc.

"Oa! $ư phụ!" Đàm Đàm cả kinh nói: "Người nhìn ta mà xem!"

Khóe miệng Mạnh Siêu Nhiên co giật!

"Oa! $ư phụ!" Đàm Đàm vẫn duy trì bộ dáng khiếp sợ: "Có phải ta rất tuấn tú hay không?"

Thân thế Mạnh $iêu Nhiên có chút lung lay.

"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm bu lại gần: "Có phải ta càng đẹp trai hơn không?"

Mạnh Siêu Nhiên rơi lệ đầy mặt... Gần như hỏng mất!

Định lực của Mạnh Siêu Nhiên cao tới mức nào? Nói thẳng ra, nếu chỉ bàn luận về định lực thì ngay cả Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng tuyệt đối không bằng được Mạnh Siêu Nhiên!

Thật sự chính là đứng trước núi lớn đổ sụp mà mặt không đổi sắc, biển rộng đổi thay mà không chớp mắt. Sinh ly tử biệt cũng thản nhiên, giữa trăm vạn người cũng coi như không có!

Định lực như vậy có thể nói là từ xưa đến nay khó gặp! Nhưng cuối cùng hôm nay Mạnh Siêu Nhiên lại thua bởi một người đồ đệ mà tự tay mình nuôi từ bé! Bị Đàm Đàm đánh bại thân thoại định lực đệ nhất của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK