Lan Khánh Thiên ngây ra như phỗng, đột nhiên cả người run rẩy, cười ha ha: "Đám hỗn đản Gia Cát gia các ngươi, thế nào, các ngươi chịu chết chưa? Ha ha... Ta đã sớm nói rồi, Nguyệt tiền bối chắc chắn không bị thương, thế nào? Các ngươi mở mắt ra mà nhìn đi!"
Cười nói vui vẻ sảng khoái, mới xoay người về phía Nguyệt Linh Tuyết, nói: "Ha ha, Nguyệt tiền bối quả nhiên bình an vô sự. Ta thật sự yên tâm rồi. Lần này Gia Cát gia tộc muốn phục kích tiền bối, vãn bối sợ tiền bối có việc gì, liều mạng chạy tới, là mặt lá trái, hiện tại cuối cùng cũng thở phào một hơi! Ha ha, ta đã sớm nghĩ tới, tiền bối uy vũ, há có thể bị bọn đạo chích ám toán?"
Người của Gia Cát gia tộc cũng sững sờ ngây ngẩn, nghe xong không khỏi chửi ầm lên: "Lan Khánh Thiên! Ta fuk con mẹ ngươi, ngươi còn là người hay không? Làm sao ngươi có thể vô sỉ như thế? Lần này truy kích không phải là ngươi khởi xướng sao? Ngươi ngậm máu phun người như thế, còn.. nửa điểm liêm sỉ hay không?"
Lan Khánh Thiên cười lạnh, nói: "Đây là âm mưu của Gia Cát gia tộc các ngươi, muốn phá hư quan hệ của chúng ta. Hiện giờ ngươi còn muốn nói cái gì? Nếu không phải Lan Khánh Thiên ta hiểu rõ âm mưu của các ngươi, lần này chẳng phải đã bị các ngươi gài bẫy? Gia Cát gia tộc quả nhiên là trí tuệ gia tộc, bội phục bội phục!"
Mọi người nghẹn họng trận trối mà nhìn.
Lan Khánh Thiên này đúng là vô sỉ tới cảnh giới đăng phong tạo cực rồi. Không ngờ đến nước này còn có thể đổi trắng thay đen như vậy.
Vừa mới rồi còn muốn lấy mạng người ta, vừa thấy thương thế Nguyệt Linh Tuyết không trầm trọng như trong tưởng tượng, không ngờ đã lập tức trở mặt lại rồi?
Sở Dương càng bội phục. Lĩnh hội hoàn toàn được câu nói: Nghĩ sao nói vậy, kiểu gì cũng có lý. Môi trên là thiên, môi dưới là địa.
Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Thì ra là thế, Khánh Thiên, đa tạ hảo ý của ngươi. Hiện tại ngươi làm cho ta một chuyện."
Lan Khánh Thiên nói: "Xin Nguyệt tiền bối phân phó, vãn bối quyết không chối từ."
Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi đi giết sạch đám người của Gia Cát gia! Giết xong, ta lại nói chuyện với ngươi."
"Ách... Cái này!" Lan Khánh Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ có thể đáp ứng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trong lòng Sở Dương cười như điên.
Nguyệt Linh Tuyết cũng thật là ác độc.
Kế xua hổ nuốt lang như thế, thật không biết một người chính trực như Nguyệt Linh Tuyết làm sao lại nghĩ ra được. Chỉ cần hai nhà đánh nhau, nhất định sẽ là lưỡng bại câu thương!
Đến lúc đó, bên phe mình muốn chiếm tiện nghi thế nào thì chiếm tiện nghi thế đó!
Tròng mắt Lan Khánh Thiên đảo một vòng, nói: "Nguyện tiền bối, cái này...."
"Thế nào? Ngươi không muốn làm?" Phong Vũ Nhu từ phía sau bay tới, lăng không ba trượng, nhưng tốc độ lại rất chậm, từ từ mà tới. Mọi người đều biết, cùng một khoảng cách, ngươi vù một cái nhảy qua, so với chậm rãi bay tới, mức độ khó khăn không thể nghi ngờ là cách biệt trời một trời một vực!
Ánh mắt Lan Khánh Thiên co rụt lại, cuối cùng xác định: Phong Nguyệt căn bản không bị thương!
Rống lớn một tiếng: "Các huynh đệ! Chúng ta giết đám tạp chủng Gia Cát gia tộc dám châm ngòi ly gián này!"
Hét lớn một tiếng, Lan gia ai nấy đều liều mạng tranh nhau, bổ nhào tới như lang như hổ.
Người của Gia Cát gia tộc đều tức tới cả người run lên, miệng mắt méo mó: "Lên! Giết đám Lan gia đê tiên vô sỉ này!" Song phương tựa như hai dòng nước lũ đối lập, cùng xuất động, hò hét liên tục, đao kiếm chớp động, huyết nhục tung tóe, chẳng mấy chốc đã đánh nhau cực kỳ kịch liệt!
Lan Khánh Thiên cũng là bất đắc dĩ, lúc trước nói nhiều như vậy, đã đắc tội Nguyệt Linh Tuyết. Hắn biết, đây là Nguyệt Linh Tuyết đang dùng kế xua hổ nuốt lang.
Nhưng không theo không được!
Bởi vì Nguyệt Linh Tuyết đã động sát khí, cho dù hai nhà bất động, Nguyệt Linh Tuyết vẫn hạ thủ giết chết bọn hắn! Cho nên chỉ có nghe lời, giết hết đám người của Gia Cát gia tộc trước, lại cầu xin Nguyệt Linh Tuyết tha thứ, mới có một đường sinh cơ!
Tuy nó rất xa vời!
Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng chỉ còn một cái cơ hội này thôi.
Hai nhà đánh nhau cực kỳ kịch liệt.
Đám người Sở Dương khoanh tay đứng nhìn, chỉ trỏ bình luạn.
Mới chỉ nửa nén hương thời gian, nhưng song phương đều đã chết không ít người.
Vũ Tuyệt Thành mất kiên nhẫn nói: "Thương thế các ngươi khôi phục rồi, còn không làm thịt hết bọn chúng đi. Để đám hỗn đản này đánh nhau, có gì hay ho để xem đâu cơ chứ?"
Nguyệt Linh Tuyết cười nói: "Xả cục tức trong lòng mà thôi. Hiện giờ bọn hắn đánh nhau gần xong rồi, chúng ta cũng nên động thủ thôi!"
Phu thê hai người cười dài một tiếng, hai thanh trường kiếm cùng xuất khỏi vỏ, bất ngờ chém giết đám người đang giao chiến.
Sở Dương không chút hứng thú, phát lệnh, xe trượt tuyết tiếp tục dọc theo con đường đi tiếp. Thương thế Phong Nguyệt đã khôi phục được phần lớn, giải quyết những người này căn bản không thành vấn đề.
Xem hay không xem cũng thế thôi.
Chỉ là, trong lòng Sở Dương lại càng tăng thêm mấy phần sát ý đối với cửu đại gia tộc.
Phía sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Lan Khánh Thiên: "Nguyệt tiền bối, làm sao ngài...."
Tiếng kêu thảm thiết im bặt.
Đám người Sở Dương đi được mấy dặm, Phong Nguyệt mới đuổi tới. Một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi. Sở Dương mỉm cười: "Giải quyết xong? Có cảm thấy trong lòng rất vui vẻ?"
Nguyệt Linh Tuyết cười haha, noiá: "Không sai, quả thật có chút sảng khoái."
Sở Dương mỉm cười, nói: "Nếu sau này ngài có làm Pháp Tôn, bản thân ngay thẳng không sao cả, nhưng làm việc phải có thêm một chút mưu trí. Chính như một cái triều đình, trung thần lương tướng không ít, nhưng gian vọng tiểu nhân cũng không thiếu. Biết được thủ đoạn của gian vọng tiểu nhân, tuy mình không nhất định phải là tiểu nhân.. nhưng dù sao cũng nên có tâm phòng bị người."
Nguyệt Linh Tuyết gật đầu: "Ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói."
Phong Vũ Nhu mỉm cười ôn nhu.
Trước kia, nếu Sở Dương nói những lời này, có lẽ chẳng có ai tin, thậm chí còn cười nhạt. Nhưng bây giờ nói ra những lời này, phân lượng lại bất đồng. Bởi vì hắn là Cửu Kiếp kiếm chủ! Pháp Tôn hiện tại đã lộ rõ ý thù địch, Sở Dương dễ dàng tha thứ cho hắn sống sót mới là quái.
Dọc theo con đường này, đi vô cùng an bình. Đối với chuyện Lan Mai Tiên, Phong Nguyệt không nói gì, Sở Dương cũng không muốn hỏi nhiều.
Ba ngày sau, Phong Vũ Nhu mới vô tình hữu ý nói một câu: "Sở Dương, Mai Tiên... chính là sư phụ mẫu thân ngươi đó."
Những lời này khiến Sở Dương chấn động.
"Nàng rốt cuộc còn sống hay đã chết?" Sở Dương hỏi.
"Có lẽ là không chết. Nghe nói Lan Khánh Thiên cứu nàng, cho người hộ tống nàng về nhà. Bất quá, nàng bị thương tổn rất nặng, lại trúng tuyệt độc, chỉ sợ... cũng không sống được bao lâu nưã."
Phong Vũ Nhu thở dài: "Trước kia, nàng cũng là một nữ hài tử thuần khiết, đáng yêu...."
Sở Dương trầm mặc, nói: "Ai rồi cũng sẽ thay đổi."
Nguyệt Linh Tuyết vẫn luôn một mức lắng nghe, giờ phút này, lại thở một hơi thật dài. Cũng không biết là hắn thở dài vì cái gì...
Chúng ta đi đâu?" Phong Vũ Nhu thayd dổi chủ đề.
"Đi Đông Nam, về nhà của ta." Sở Dương nói: "Hai người các ngươi hiện tại tuy đã khôi phục hơn phân nửa tu vi, nhưng sinh mệnh bản nguyên vẫn chưa khôi phục lại. Mà thương thế của Vũ Tuyệt Thành tiền bối cũng rất nghiêm trọng, cần có một chỗ tĩnh dưỡng. Sư nương ta cũng cần có nơi ổn thỏa. Các ngươi tới nơi đó rồi, thu xếp xong xuôi, ta mới có thể yên tâm, hơn nữa có các ngươi ở đó, chiếu cố cho nhau, không sở hở chút nào, an nguy của Sở gia, ta cũng không cần quan tâm."
Hắn cười cười: "Ta sẽ từ nơi đó xuất phát, tiếp tục đi con đường của ta. Tìm kiếm đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm!"
Nguyệt Linh Tuyết nói: "Kỳ thật, hiện tại ngươi đã có thể đi tìm đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm rồi. Có hai người chúng ta hộ tống, chẳng lẽ ngươi còn lo lắng?"
Sở Dương mỉm cười có chút ấm áp: "Ta yên tâm, chỉ là... ta nhớ mẹ ta!"
Thanh âm Sở Dương thực bình tĩnh, nhưng Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu trong lòng đều khẽ run lên, từ trong một câu đó nghe ra được tình cảm của Sở Dương đối với thân nhân. Ta nhớ mẹ ta...
Chỉ bởi vì một lý do như vậy, Sở Dương thân là Cửu Kiếp kiếm chủ, thậm chí không tiếc chậm trễ quá trình Cửu Kiếp kiếm, cũng phải về nhà thăm mẹ một lần.
Ai biết lòng kẻ tha hương?
Phong Vũ Nhu đột nhiên rất hâm mộ mẫu thân Sở Dương.
Bởi vì nàng có một nhi tử quan tâm tới nàng như vậy.
Sở Dương lặng lẽ lấy từ trong người ra một lọ Sinh Linh tuyền thủy, đưa cho hai người: "Đây là Sinh Linh tuyền thủy, có thể tăng cường sinh cơ. Không biết có hữu dụng với hai người các ngươi hay không... Trước mắt, Sinh Linh tuyền của ta đã bắt đầu chuyển hóa thành Sinh Mệnh tuyền, chờ đến khi đạt tới tầng cấp Sinh Mệnh tuyền, là có thể giải quyết vấn đề con nối dõi của hai người các ngươi rồi...."
Trên mặt Phong Vũ Nhu thoáng đỏ bừng, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhận lấy, nói: "Đa tạ ngươi, Sở Dương."
Sở Dương trầm giọng nói: "Vì ta, mẹ ta đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết, rầu rĩ mấy chục năm không vui. Thân là phụ mẫu, không dễ, nhưng hạnh phúc. Ta rất rõ ràng nỗi khổ của các ngươi, cũng rất hy vọng có thể sớm giúp các ngươi hoàn thành nguyện vọng."
Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu.
Một đường ra khỏi chính nam, khi bắt đầu đi về Đông Nam thì tin tức truyền ra: Dược cốc, bị tiêu diệt hoàn toàn, không biết là bị thế lực nào nhổ tận gốc!
Toàn bộ Dược cốc, hóa thành tro bụi!
Từ nay về sau, hoàn toàn biến mất khỏi Cửu Trọng Thiên đại lục!
Tin tức này khiến tâm tình mọi người trầm trọng.
Khi sắp tới Hắc Huyết tùng lâm, Sở Dương lấy ra một khối ngọc bài mà Tử Tà Tình lưu lại, vận công kích phát, bên trong lập tức tràn ra một cỗ khí tức uy nghiêm.
Chính là khí tức của Tử Tà Tình.
Tựa như thân ảnh bạch y bồng bềnh kia vẫn còn đang ở bên cạnh mình, mỉm cười yêu kiều, vui buồn lẫn lộn.
Trong lòng Sở Dương ẩn ước chua xót, đeo ngọc bài lên người, nhịn không được lại thở dài một hơi.
Mỗi khi gặp tình huống này, Mạc Khinh Vũ lại phi thường im lặng.
Chỉ lẳng lặng đi cùng hắn, không nói câu nào, cặp mắt lớn thân thiết dị thường nhìn Sở Dương.
Cuối cùng cũng tới Hắc Huyết tùng lâm.
Tiến vào, mọi người lập tức chấn kinh!
Chỉ thấy hai bên đường, vô số linh thú, bao gồm cả phi cầm, đều xếp thành hai hàng chỉnh tề, từ lớn đến nhỏ, không một chút thanh âm, không một chút hỗn loạn.
Mèo và chuột sóng vai, lang cùng thỏ song song, không xâm phạm lẫn nhau.
Cung kính giống như một đội quân danh dự, trải dài khắp đại lộ, cung nghênh mọi người. Trong mắt mỗi một con linh thú, đều lộ vẻ kính sợ.
"Trời ơi... thật đáng yêu!" Vừa thấy tình cảnh này, Mạc Khinh Vũ cùng Sở Nhạc Nhi gần như hưng phấn muốn ngất. Hai nữ tử này đều thích tiểu động vật nghe lời, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này, quả thực là vui quên trời quên đất, chạy khắp nơi, sờ sờ chỗ này, nhìn nhìn chỗ kia, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng.
Các vị linh thú thấy hai tiểu hài tử này cứ sờ sờ đầu mình, trong lòng rất không hài lòng: Móa! Coi chúng ta là sủng vật của ngươi hả?