Lệ Xuân Ba thở dài một tiếng thật sâu, nói: "Năm đó, ta thật sự sai rồi. Nhất thời cố chấp, lại khiến ngươi cả đời không vui. Năm đó... là ta sai rồi."
Khuôn mặt Lệ Tương Tư đột nhiên kích động đỏ bừng, tiếp đó đưa tay che mặt, kìm chế không cho mình khóc lên thành tiếng, thanh âm phảng phất như bị chẹn lại, liên tiếp ho khan mấy tiếng, mới gian nan nói: "Thủy chung vẫn là nhi tử quá mức chấp nhất... Chỉ là... chỉ là Tiểu Hàn thật sự oan uổng. Nàng là một nữ tử tốt..."
Lệ Xuân Ba thở dài thật sâu.
Lúc trước, Lệ Tương Tư từng yêu sâu sắc một nữ nhân. Nhưng thanh danh người nữ nhân đó trên giang hồ thật sự không tốt. Lệ Xuân Ba tự cảm thấy, nhi tử mình khổ tâm dạy dỗ lại bị nữ nhân như vậy mê hoặc, đương nhiên là nổi giận lôi đình, kiên quyết không đồng ý hôn sự của nhi tử.
Lệ Tương Tư liên tục đau khổ cầu xin, rốt cuộc khiến Lệ Xuân Ba nổi giận, tự mình rời núi, tìm được nữ nhân kia, cuối cùng càng đích tay đánh chết nữ tử kia, đoạn tuyệt hoàn toàn niệm tưởng của nhi tử.
Thời điểm đó, Lệ Tương Tư không ngờ giống như mất hồn, ngày ngày đều lưu luyến ở bên ngôi mộ cô đơn kia, chết cũng không chịu rời đi.
Sau đó nhờ cơ duyên xảo hợp, Lệ Xuân Ba bất ngờ biết được, nữ tử kia kỳ thật không phải tồi tệ như lời đồn đãi. Nguyên nhân sự tình bất quá chỉ là nàng bị người ta bức hôn. Nàng liều chết không theo, nhưng gia tộc người bức hôn rất có thế lực, cố ý bôi nhọ thanh danh nàng, đúng là ba người nói thành sự thật... cuối cùng gây thành chuyện đáng tiếc này.
Vì việc này, Lệ Xuân Ba hối tiếc không thôi, phẫn nộ mà xuất thủ, đích thân giết sạch gia tộc kia. Đó cũng là lần duy nhất trong đời, Lệ Xuân Ba có hành động diệt môn. Nhưng người yêu nhi tử cuối cùng vẫn chết rồi, không thể sống lại. Hơn nữa còn là chết trong tay mình. Nhi tử có thể vì nữ nhân mình mà đòi nợ máu lão tử sao?
Lệ Tương Tư tên thật vốn là Lệ Khinh Tiếu, ý muốn cả đời tươi cười vui vẻ. Chính là mong ước, chúc phúc của Lệ Xuân Ba đối với nhi tử.
Nhưng mấy năm sau chuyện đó, Lệ Tương Tư đổi tên mình thành Lệ Tương Tư, Lệ Xuân Ba cũng không hề ngăn cản.
Có lẽ một khắc cô nương kia chết đi, nụ cười khẽ (khinh tiếu) cũng theo nàng mà đi. Kiếp này khó nhìn thấy nữa, chỉ còn lại một người tương tư khắc cốt.....
Hoàng hôn cổ đạo một người si, huyết kiếm thoáng hồng vẫn tương tư, chính là xuất phát từ chuyện này.
Lệ Tương Tư uy chấn giang hồ, vang danh thiên hạ, nhưng không có ai biết, mỗi một lần hạ thủ, trong lòng hắn đều tương tư khắc cốt! Bởi vì kiếm trong tay hắn, là do nữ tử trước kia tặng cho!
Trên đời thần binh vô số, thanh kiếm này cũng không phải hàng đầu, thậm chí đến bình thường cũng không tính. Nhưng cả đời Lệ Tương Tư lại chưa từng thay binh khí.
Một kiếm một tương tư.
Mà chuyện này, cũng trở thành khúc mắc lớn nhất giữa phụ tử Lệ Xuân Ba và Lệ Tương Tư. Lệ Xuân Ba sau lại bế quan nhiều năm không ra, đem toàn bộ quyền lực gia tộc giao cho nhi tử, cũng là vì nguyên nhân này.
Trải qua mấy năm hồi tưởng thống khổ, Lệ Tương Tư rốt cuộc cũng thành thân sinh con, truyền thừa hậu đại. Có hậu nhân, cũng là có người thừa kế chuyển giao thực lực. Từ đó hắn đơn độc bước chân vào giang hồ, mấy năm mới trở về nhà một lần.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Lệ thị gia tộc loạn hơn gia tộc khác.
Dù sao chẳng ai có thể nghĩ tới, một lần tiếc nuối trước kia, Lệ Tương Tư lại khắc ghi hồi tưởng vạn năm! Mỗi một năm, tới ngày giỗ nữ tử kia, Lệ Tương Tư đều tới bên mộ phần của nàng, cuồng ca nâng chén, khuynh tình nhất túy!
Một lần hiểu lầm, tạo thành thống khổ cả đời. Hơn nữa còn là cuộc đời kéo dài cả vạn năm tuế nguyệt.
Hiện giờ, giờ phút này, sau vạn năm, Lệ Xuân Ba rốt cuộc cũng tự mình nhận sai với nhi tử. Lệ Tương Tư làm sao không có thể không kích động? Không thể kìm chế?
Cả người Lệ Tương Tư run rẩy, nước mắt rơi như mưa, gần như không thể đứng vững. Thân thể như thế, tâm tình kích động càng có thể tưởng tượng được.
"Nàng tên là gì? Ta còn chưa biết nàng tên là gì!" Lệ Xuân Ba nhẹ giọng hỏi.
"Thanh Mộng Hàn." Lệ Tương Tư nghẹn ngào, chậm rãi đọc ra cái tên này. Cái tên này, vạn năm qua, hơn ba trăm sáu mươi lăm vạn đêm khuya, đều hiện lên trong lòng hắn.
Ba trăm sáu mươi lăm vạn ngày đêm! Nghĩ tới con số này, Mạc Thiên Cơ cũng cảm thấy chấn động tâm thần.
"Thanh Mộng Hàn, cái tên rất dễ nghe...." Ánh mắt Lệ Xuân Ba vẫn thẫn thở nhìn hư không trước mặt, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc, tên dễ nghe lại là bất tường... Hồng nhan tử khứ, khanh chi mộng hàn ( Hồng nhan chết rồi, người còn lại chỉ biết cô đơn giữa đêm lạnh.)
Tiếp đó thở dài thật sâu: "Khí tiết nam nhi, vạn tử không biến mất. Nhưng danh tiết nữ nhi, há có thể khinh nhục. Mạc Thiên Cơ, ta cầu ngươi một chuyện...."
Mạc Thiên Cơ nói: "Xin nói."
"Cuộc chiến hôm nay, Lệ gia bị diệt đã được định trước. Nếu như ta bỏ mình, xin hãy mời Cửu Kiếp kiếm chủ, chủ trì hôn lễ cho nhi tử ta cùng Thanh Mộng hàn, để tro cốt bọn họ cùng mai táng một chỗ. Thanh Mộng Hàn, là con dâu trưởng Lệ gia ta!" Lệ Xuân Ba buồn bã nói: "Đến lúc đó, hãy đem linh vị lão phu tới, nhận cung phụng hương khói, chuyện của bọn họ, ta đồng ý!"
"Phụ thân!" Lệ Tương Tư quỳ phốc xuống đất, cả người run rẩy. Đây cũng là lão nhân hơn vạn tuổi, cường giả bát phẩm chí tôn đỉnh phong, không ngờ lúc này toàn thân cũng run rẩy, lệ tuôn như suối, khóc lớn thành tiếng: "Đa tạ phụ thân thành toàn! Nhi tử cũng thay Tiểu Hàn tạ ơn phụ thân thành toàn!"
Lại quay đầu, vái Mạc Thiên Cơ một cái thật sâu: "Đa tạ Mạc quân sư! Đa tạ kiếm chủ đại nhân thành toàn! Mộ Tiểu Hàn ở..."
Mạc Thiên Cơ gật đầu, nghiêm cẩn nhớ kỹ, tiếp đó nói: "Xin hai vị tiền bối yên tâm, Thiên Cơ thay đại ca hứa hẹn, nhất định sẽ không tiếc giá nào, bảo vệ một tia hôn phách Lệ tiền bối bất diệt, sau khi chủ trì hôn lễ, hợp tác một chỗ, sẽ đích thân đưa Lệ tiền bối vào luân hồi, cùng người đó gặp gỡ, hi vọng tiếp tục đoạn tình duyên này!"
Mạc Thiên Cơ lần này hứa hẹn, có thể nói là rất nặng, thậm chí còn có hứa hẹn thêm.
Thân hình Lệ Xuân Ba run lên, nói: "Đa tạ! Không biết...."
Mạc Thiên Cơ nói: "Đại ca của ta... Có Thiên Biện lan, còn có Bổ Thiên ngọc."
Lệ Xuân Ba nghe xong cả người chấn động, nói: "Nếu như vậy, xin đa tạ, kính nhờ rồi."
Quay đầu nói với Lệ Tương Tư: "Ngươi nhớ kỹ chưa? Trận đại chiến này, vô luận có đối mặt với tình cảnh thế nào, cũng không được phép liều mạng thi triển chiêu pháp thần hồn câu diệt! Kiếp này thiếu sót, chớ quên bù đắp."
Lệ Tương Tư liên tục gật đầu, lệ rơi đầy mặt, đột nhiên ngẩn ra, nói với Mạc Thiên Cơ: "Nếu kiếm chủ đại nhân có dị bảo bậc này... vậy... phụ..."
Lệ Xuân Ba quả quyết cắt ngang lời hắn, nói: "Lệ gia truyền thừa vạn năm, hưng vì ta, diệt cũng vì ta. Lệ Xuân Ba ta, thế nào còn vọng tưởng kéo dài hơi tàn. kết quả hôm nay, chỉ có thể mà thôi. Ta cũng không muốn tiếp tục lưu lại trên thế gian này nữa...."
Hắn khẽ nói: "Tình nghĩa chỉ là mây khói, huynh đệ chỉ là mây bay. Tất cả kiên trì đều là hư ảo, hết thảy không lưu ác tâm! Lệ Xuân Ba ta, đời này cũng sống đủ rồi!"
Mạc Thiên Cơ thở dài thật sâu.
Hắn thở dài, cũng là vì hiểu rõ ý tứ Lệ Xuân Ba.
Bị chính các huynh đệ uy bức thương hại, khiến cho vị lão nhân này tâm như tro nguội, không còn luyến tiếc gì hồng trần nữa... Đó là thương hại đến từ chính huynh đệ đó!
Sắc mặt Lệ Xuân Ba trở nên bình thản, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Lệ Tương Tư, nói: "Con ta, nếu có kiếp sau, chớ tương tư."
Lệ Tương Tư lệ tuôn như suối, năm đó đặt tên Khinh Tiếu, là hi vọng cả đời mình vui vẻ. Hôm nay một câu "chớ tương tư", cũng là lời chúc phúc cuối cùng, chứa đứng vô tận chua xót, áy náy.
"Quyết chiến đi!"
Tiêu Thần Vũ đối diện hét lên giận dữ, đột nhiên từ mặt đất bay lên, mang theo một đạo kiếm quang bá sát vô hạn tiêu điều, bay thẳng tới chân trời.
Khắp thiên sơn vạn hạp, đều văng vẳng vọng lại tiếng thét giận dữ này.
Quyết chiến đi!
Quyết chiến đi!
Chiến đi!
Chiến đi!
"Vậy quyết chiến đi!" Lệ Xuân Ba bên này cười một tiếng: "Tiêu nhị ca, ngài nóng vội như vậy sao?"
Tiêu Thần Vũ cười lớn một tiếng, thân hình đột nhiên lay động, nhoáng cái đã vượt qua khoảng cách ngàn trượng, giống như một ngôi sao băng, phi thân tới một đỉnh núi chính giữa quần sơn, quát: "Mạc Thiên Cơ,! Ngươi đi ra! Lão phu có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Mạc Thiên Cơ cũng không chần chờ, bay vụt lên giữa không trung, mỉm cười nói: "Tiêu tiền bối có chuyện gì muốn hỏi ta?"
Mạc Thiên Cơ tuy chỉ là chí tôn lục phẩm, khoảng cách tới cảnh giới Ngự Khí Hành Thiên của chí tôn cửu phẩm, vẫn còn một đoạn khá lớn. Nhưng phiêu phù trên không trung trong thời gian ngắn thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa song phương khoảng cách xa xôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn tới lẫn nhau, cũng không lo lắng Tiêu Thần Vũ đột nhiên làm khó dễ.
Tiêu Thần Vũ cho dù mạnh hơn nữa, cũng không dám đơn độc xông vào trọng trận địa địch nhân. Mạc Thiên Cơ dám hiện thân đối thoại, cũng là vì nguyên nhân này.
Tiêu Thần Vũ hung hăng nhìn Mạc Thiên Cơ, thanh âm hắn từ kích động dần chuyển thành bi phẫn: "Mạc Thiên Cơ, ta chỉ hỏi ngươi, nhị tệ ta, Tiêu Thần Lôi ở đâu?"
Mạc Thiên Cơ tươi cười chân thành, nói: "Tiêu Thần Lôi sao... Cái này đúng là ta biết, chúng ta đã từng giao chủ."
Tiêu Thần Vũ hét lớn một tiếng: "Hiện giờ hắn ở đâu?"
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, hiện giờ hắn đã hóa thành tro bụi. Hoàn toàn tan biến vào thế gian này. Ta chỉ có thể hi vọng Tiêu lão tiền bối có thể nén lại bi thương, chấp nhạn sự thật. Dù sao đại bi đại hỉ đối với lão nhân gia nhiều tuổi như ngài cũng không phải chuyện tốt. Ngàn vạn lần phải nén bi thương mới tốt!"
Vốn dĩ bản tâm Mạc Thiên Cơ không muốn nói thế, sử dụng ngôn từ tàn nhẫn kích động Tiêu Thần Vũ. Nhưng giờ phút này quyết chiến đã nổ ra. Tiêu Thần Vũ lại là đệ nhất cường giả của phe liên quân, sau đó lại càng quyết chiến với đệ nhất cường giả Lệ Xuân Ba bên ta. Nếu như bây giờ có thể đảo loạn tâm cảnh của hắn, đối với quyết chiến cường giả sau đó tất có ảnh hưởng.
Trên chiến trường, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Tiêu Thần Vũ nghe vậy liền chấn động, thân thể bỗng nhiên thoáng lảo đảo, chỉ cảm thấy trước mắt sao trăng bay loạn, cắn răng, gằn giọng hỏi: "Là các ngươi làm?"
Thanh âm tuy đã đè ép tới cực điểm, nhưng oanh một tiếng, lại giống như một tiếng sấm nổ giữa không trung.
Mạc Thiên Cơ thở dài, nói: "Nói thật, ta cũng không muốn thừa nhận. bất quá... Có vẻ thật là chúng ta làm. Sự thật là như thế..."
Tiêu Thần Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chỉ cảm thấy trái tim mình chậm rãi trầm xuống.
Hai hàng nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, sau một một hồi lâu, mới bình tĩnh nói: "Được lắm! Từ hôm nay trở đi, Tiêu gia chúng ta, cùng cửu kiếp, cùng Cửu Kiếp kiếm chủ, không chết không thôi!"
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "nói như vậy, chẳng lẽ trước kia Tiêu gia và cửu kiếp chúng ta là bằng hữu tương giao tâm đầu ý hợp sao... Cho dù chúng ta không giết nhị đệ ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta? Tiêu gia sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Tiêu lão, ngươi nói như vậy, không khỏi quá đề cao mình rồi?"