Tiêu Thần Vũ ẩn ước của thấy không ổn. Lệ Xuân Ba đi xua mây mù, mình cũng đóng góp một nửa công sức đó.
Nói như vậy, mình nhất thời nhớ tới tình huynh đệ, nhưng lại biến thành "giúp địch" rồi? Chẳng lẽ không phải trong vô thanh vô tức, mình lại bị đối phương lợi dụng một vố lớn? Hơn nữa xong việc đối phương còn quay đầu đối phó mình? Nghĩ tới điểm này, Tiêu Thần Vũ gần như muốn hộc máu rồi.
Đem đá đập vào chân mình... Chuyện này nếu xuất hiện trên người một vị chí tôn cửu phẩm... vậy cũng quá... đáng cười rồi.
Vị thủy tổ Tiêu gia này gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lời này giải thích thế nào?"
"Cái gọi là Tam Quang Toàn Càn Chuyển Khôn đại trận, chính là lợi dụng uy năng thiên địa - Nhật Nguyệt Tinh tam quang, hóa thành linh lực mênh mông dung nhập vào trong đại trận, khiến cho vùng đất bị đại trận này bao phủ, trong vòng vạn năm, tuyệt đối không để lay động mảy may! Đương nhiên, bởi vì nơi này chính là Tây Bắc, hàng năm không thấy nhật nguyệt tinh, thủ đoạn dùng nhân lực xua tan mây mù u ám tuyệt đối không thể kéo dài. Tin tưởng chẳng mất bao lâu, mây mù sẽ một lần nữa bao phủ Tây Bắc đại địa. Năng lượng Nhật Nguyệt Tinh tam quang cũng bị cắt đứt. Đại trân này nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì ba năm là sụp đổ."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài: "Chỉ là kết cục đại trận này tham dự quyết chiến, đã không thể nghịch chuyển nữa rồi. Nếu song phương cùng xác định quyết chiến, trong vòng vài ngày là có thể phân định thắng bại, nào phải mất tới ba năm..."
"Vây... hôm đó lão phu...." Tiêu Thần Vũ trợn mắt líu lưỡi.
"À, ý nghĩ của tiền đối dĩ nhiên là đúng. Lúc trước Lệ Xuân Ba tiêu hao nguyên lực hành động, nói về hiệu quả, nhiều nhất cũng chỉ có thể bằng một nửa lúc này. Nếu như bày trận, tin tưởng tử tinh sử dụng cũng không vượt qua con số năm ức. Phạm vi trận pháp bao phủ tất giảm mạnh. Nếu là như vậy, chúng ta có lẽ còn có cơ hội lợi dụng. Nhưng Tiêu lão niệm tình cũ thò vào một tay, lại càng khiến bầu trời trong vắt không một gợn mây. Nhật nguyệt tinh tam quang chiếu thẳng xuống không chút cản trở... Xem như một phen giúp địch triệt để rồi...."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, nói: "Hiện tại đại trận đã thành, có nói gì cũng vô dụng."
Mà ngay tại thời điểm Đệ Ngũ Khinh Nhu giải thích với mọi người, quang mang tử tinh trên mặt đất đã không còn chớp động, tiếp đó, trên bầu trời tựa hồ có cái gì đó hô ứng, một đạo quang mang chói mắt vô cùng, từ liệt dương trên không chiếu xuống!
Đạo quang mang chói mắt kia tựa như cầu vồng kinh thiên, chuẩn xác chiếu vào chính giữa quần sơn. Lập tức, một cỗ khí tức khổng lồ, nóng rực dị thường, ầm ầm dữ dội tràn ra tứ phía.
Cỗ nhiệt lượng khổng lồ này, độ nóng đủ để nung kim chảy đá. Đám người Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng nhìn từ xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được loại nhiệt độ gần như là thiêu đốt kim thiết này.
Nhưng đạo quang mạng nóng rực từ trên liệt dương kia chiếu thẳng xuống đại địa, thậm chí ngay cả tuyết đọng trên mặt đất cũng không có nửa điểm dấu hiệu tan chảy.
Tiếp đó, từ phương hướng đối diện, lại có một đạo quang mang bạch sắc trong trẻo nhưng lại lạnh lùng tới cực điểm, cũng chậm rãi chiếu xuống, hòa quyện vào đạo quang mang nóng rực kia. Chính là quang mang của mặt trăng.
Giống như có hai vị thiên thần thần lực vô song, đang tác chiến trên trời cao, mỗi người một thanh kiếm, mãnh liệt va chạm với nhau.
Lại trong nháy mắt, trên bầu trời lại xuất hiện vô số điểm quang mang, vô số quang điểm lập tức phủ kín toàn bộ bầu trời, vô số tinh quang thanh lãnh giống như sao giăng khắp bầu trời, chi chít chiếu xuống đại địa.
Tinh quang thanh lãnh, mảnh như sợi tóc, nhưng lại có tới mấy chục mấy trăm ức đạo! Bao phủ toàn bộ đại đại, từng ngọn cây cọng cỏ, từng tảng đá khe nứt, từng bông tuyết từng hạt bụi đều không hề bỏ sót.
Một cảm giác giống như vỡ tan không tiếng động, chợt dâng lên.
Tiếp đó, ba loại quang mang cùng nhau biến mất, hoàn toàn không còn tăm tích.
Một vị chí tôn bát phẩm không tin, thử đưa tay nắm lấy một viên đá lớn bằng nắm tay dưới chân. Nhưng cho dù vị chí tôn bát phẩm này đã dốc hết lực lượng toàn thân, vậy mà vẫn ko thể lay động tảng đá kia.
Mọi người đều trong chấn động tỉnh lại, đều tự mình thử nghiệm. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Duy nhất có thể nhấc lên khỏi mặt đất, cũng chỉ là tuyết đọng mà thôi. Nhưng những viên đá nằm trên mặt đất, cho dù chỉ là một viên đá bằng móng tay, không ngờ đều không lay động nổi!
Tất cả mọi thứ, giống như đều hòa thành một thể với thiên địa rồi.
Đây mới thực sự là tường đồng vách sắt đúng nghĩa!
Nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh trước mắt, lại nghĩ tới những lời Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa nói... Khuôn mặt già nua của Tiêu Thần Vũ lại biến thành màu tím tái.
Vừa xấu hổ vừa tức giận. Cảm xúc xấu hổ vô cùng mãnh liệt dâng lên, thở hổn hển, hai mắt đều đỏ lừ.
Tiêu Thần Vũ ta, không ngờ vào lúc quyết chiến, lại dùng toàn bộ lực lượng của mình, đi trợ giúp địch nhân? Để đối phó chính lực lượng mình suất lĩnh?
Đây... đây là chuyện buồn cười cỡ nào chứ....
"Tiêu lão bớt giận. Ta nghĩ, cái này đại để là kế hoạch của Mạc Thiên Cơ, vị tất đã liên quan tới Lệ Xuân Ba. Ta thậm chí còn hoài nghi, cho tới giờ khắc này, Lệ Xuân Ba còn không biết tầm quan trọng của một đêm đó. Ngay cả hắn cũng bị Mạc Thiên Cơ tính kế."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Mạc Thiên Cơ ngay từ đầu đã cho người chuẩn bị đầy đủ tử tinh, rất hiển nhiên, hắn đã sớm nghĩ tới điểm này. Trước đó, hắn thậm chí còn biết trước được, Tiêu lão nhất định sẽ nghĩ Lệ lão chỉ muốn khích lệ tộc nhân... Mà với giao tình huynh đệ của Tiêu lão và Lệ lão, khi Lệ lão tuyệt vọng như thế, không tiếc tiêu hao nguyên lực bản thân cũng phải hoàn thành tâm nguyện chiến đấu dưới tinh không, Tiêu lão nhất định sẽ xuất thủ tương trợ. Cho nên mới cố ý sắp đặt tất cả."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài nói: "Năng lực tính toán từng tấc nhân tâm của Mạc Thiên Cơ, quả thật đáng sợ. Hết thảy, đều nằm trong tính toán của hắn! Bao gồm cả phản ứng của phe chúng ta... Mạc Thiên Cơ này, thật không hổ là thần bàn quỷ tính! Quả nhiên lợi hại!"
Hắn còn chưa nói hết lời, nhưng chỉ nói thế thôi, Tiêu Thần Vũ cũng đã xấu hổ vô cùng rồi.
Mình đường đường là gia chủ Tiêu gia, cường giả có số má đương đại, lão nhân tinh sống hơn vạn năm, không ngờ lại bị đối phương tính kế từ đầu tới cuối, sai sử như con rối... Hơn nữa người này lại chỉ là một tiểu tử miệng chưa dứt sữa, điều này khiến hắn làm sao chịu nổi chứ!
Hai mắt Tiêu Thần Vũ đỏ lừ, một thân y phục không gió mà bay, phật phật trong không trung. Râu tóc bạc phơ cũng lập tức dựng đứng lên, nghiến răng trợn mắt hét lớn một tiếng: "Mạc Thiên Cơ, tên tiểu bối nhà ngươi khinh người quá đáng! Lão phu không đội trời chung với ngươi!"
"Xin Tiêu lão bớt giận." Ở sâu trong đáy mắt Mạc Thiên Cơ thoáng chớp động quang mang, nói: "Nếu tính sâu một tầng, địch nhân vị tất đã không muốn mượn cơ hội này, chọc giận ngài, khiến cho ngài mất đi lý trí. Ngài là chủ soái quân ta, nếu như ngài bởi vì phẫn nộ mà hành động theo cảm tính, bọn họ lại càng có nhiều cơ hội phản kích."
Kỳ thật, địch nhân có thừa cơ hay không, Đệ Ngũ Khinh Nhu không quan tâm. Nhưng giờ phút này, Tiêu Thần Vũ nổi giận như vậy, loại lửa giận của cấp bậc chí tôn, có thể bỗng không gia tăng bao nhiêu chiến lực thì thật sự khó phỏng đoán được.
Hơn nữa, sau khi lửa giận bốc lên, một điểm tình cảm cuối cùng cũng không còn cản tay Tiêu Thần Vũ được nữa.
Đây mới là điều Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn thấy.
Hóa bị động thành chủ động, hóa lửa giận thành sức mạnh, đây đúng là thủ đoạn của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Thủ đoạn phản kích sắc bén nhất khi trí giả bị vây trong hoàn cảnh xấu.
"Mạc Thiên Cơ dẫn động thiên tượng, khởi động nhật nguyệt tinh tam quang, xem ra, quyết chiến sắp chính thức khởi động rồi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu hít một hơi thật sâu, sắc mặt có vẻ bình tĩnh dị thường.
Cho dù ngươi chiếm cứ địa lợi thì sao, ta còn có nhân hòa. Nhân hòa mới là yếu tố quan trọng nhất trên chiến trường. Nhất là trong tay ta, lại là quân đội do siêu cường võ giả có năng lực bài sơn đảo hải tạo thành!
Bản thân ta muốn xem xem, ngươi còn có phép mầu gì, có thể bù đắp lại chênh lệch khổng lồ này!
Cho dù ngươi có xuất tất cả các loại thủ đoạn, cũng không thể thay đổi kết cục cuối cùng!
Bắt đầu từ giờ khắc này, để ngươi ta chân chính đánh một trận đi!
"Lát nữa, chỉ có thể chỉ huy từ không trung rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Lan lão, còn có vị tiền bối chấp pháp giả này, lát nữa phải làm phiền hai vị hiệp trợ ta bảo trì chỉ huy trên không."
Lan Mặc Phong cùng vị chí tôn cửu phẩm cầm đầu chấp pháp giả kia đều nghiêm mặt đáp ứng.
Đối diện với núi non trùng điệp như mê cung kia, cho dù là đứng trên đỉnh núi, cũng khó thể nào nhìn toàn diện đại cục. E rằng, chỉ có đứng trên không trung, mới có thể chân chính nhìn suốt ngàn dặm.
"Chuẩn bị chiến tranh!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng hạ lệnh.
Hai chữ này, tràn đầy mùi vị huyết tinh nhất, khiến tất cả mọi người rùng mình trong lòng.
Rốt cuộc, cũng bắt đầu rồi sao?
...
Đối diện.
"Tiêu Thần Vũ hẳn tuyệt đối không ngờ tới, lúc trước hắn trượng nghĩa tương trợ, lại đưa đội ngũ của hắn rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan!" Lệ Tương Tư cười ha ha, rất là sảng khoái: "Sắc mặt Tiêu Thần Vũ hiện giờ nhất định sẽ hay ho. Đáng tiếc không được nhìn thấy. Nếu như có thể nhìn thấy, mới gọi là hoàn mỹ."
Lệ Xuân Ba nhíu mày: "Ngươi nói cái gì vậy? Láo toét!"
Lệ Tương Tư co rụt đầu lại: "À, là Tiêu nhị bá."
Tuổi tác Lệ Tương Tư kỳ thật đã vượt qua vạn tuổi rồi. Nhưng nghe phụ thân răn dạy, trong lòng vẫn sợ hãi. Đó là một loại e ngại thiên tính đối với phụ thân. Trên đời này, nhi tử không sợ lão tử, dù sao cũng rất ít.
Lệ Xuân Ba thản nhiên nói: "Cho dù là đối địch như thế, nhưng trưởng ấu thứ tự không thể bỏ qua! Hiện giờ lâm vào cục diện này, ngươi có thể tự tay giết nhị bá ngươi, hay là nhị bá ngươi tự tay giết ngươi. Cái này không có gì đáng trách. Trên chiến trường, vốn không nói tới tinh thần. Nhưng vô luận thế nào, thái độ ngôn ngữ không thể vứt bỏ! Tên của nhị bá ngươi là thứ ngươi có thể gọi thẳng ra sao?"
"Vâng, phụ thân giáo huấn đúng lắm, nhi tử nhớ kỹ." Lệ Tương Tư toát mồ hôi hột.
Lệ Xuân Ba hừ một tiếng: "Những năm gần đây, ta bế quan lâu năm không ra, toàn bộ gia tộc đều do ngươi chủ trì xử lý. hiện giờ thành ra thế này, ngươi còn mặt mũi trào phúng người khác? ngươi không thấy xấu hổ sao?"
Lệ Tương Tư mặt vàng nhu đất, im lặng không dám ho he một tiếng.
Ánh mắt Lệ Xuân Ba nhìn về phía xa, thanh âm đột nhiên biến thành nhu hòa, nói: "Những năm này, hàng năm người đều đi? Tế lễ nàng sao?"