Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hùng Thành đột nhiên xoay người, nhìn Sở Dương.

Tổ tôn hai người im lặng nhìn nhau.

"Bọn họ tới tìm người đi chấp pháp công đường, nhất định là vì chuyện đêm hôm đó, dù sao 'thần y' ngươi xuất hiện cũng quá trùng hợp." Sở lão gia tử nhíu mày nói: "Hơn nữa chuyện này lại do chấp pháp giả thực hiện, gia tộc không thể can thiệp! Mọi việc đều phải dựa vào ngươi thôi."

"Ta biết." Sở Dương thản nhiên nói: "Ta không làm gì cả, bọn họ cũng không thể đổ lên đầu ta được. Gia gia ngươi có thể yên tâm."

Sở lão gia tử thở dài: Không làm chuyện gì, liền không sợ đổ tội lên đầu sao? Tiểu tử ngươi nghĩ thật đơn giản? Chỉ bằng một chút hoài nghi cũng có thể giết người, huống chi là chuyện lớn như thế?

Đối với chấp pháp giả mà nói, giết một hai người tính là đại sự gì?

"Đi đi, hết thảy phải cẩn thận chú ý." Sở lão gia tử thở dài, thần sắc u ám vô cùng.

"Chuyện này, trước tiên không nên nói cho mẫu thân." Sở Dương nói.

"Chỉ sợ nàng đã biết rồi." Sở Hùng Thành cười khổ: "Chấp pháp giả làm việc, từ trước tới giờ đều không che che giấu giấu. Nếu bọn hắn đã trắng trợn xông vào Sở gia tìm người, mẫu thân ngươi làm sao lại không biết?"

Sắc mặt Sở Dương trầm xuống, nặng nề nói: "Chấp pháp giả chết tiết!"

...

Đi theo sau hai vị chấp pháp giả ra khỏi đại môn Sở gia, Sở Dương không kìm lòng nổi quay đầu nhìn lại.

Mẫu thân đang ở phía sau, gần như không đứng vững nổi nữa, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo tựa như muốn ngã. Hoàn toàn phải dựa vào phụ thân đỡ, mới đứng vững được ở đó.

Sở Dương đứng thẳng tắp, trịnh trọng nói: "Nương, ta sẽ trở về!"

Một câu nói đó, tựa như chém đinh chặt sắt, tràn đầy lực lượng khiến cho người ta cảm thấy tin phục.

Thần kinh Dương Nhược Lan gần như đã sụp đổ rồi, nhưng sau khi nghe được những lời này, lại tựa như có thêm một cây trụ tinh thần, nhìn hài tử một cái thật sâu, nhẹ giọng nói: "Nương chờ ngươi trở về."

Sở Dương gật đầu, dứt khoát xoay người, nhanh chóng rời đi.

Đại môn Sở gia, Mấy người huynh đệ Sở Đằng Hổ ánh mắt lộ ra một tia sáng khoái. Sở Hùng Thành thần tình lo lắng, Sở Phi Lăng sắc mặt ngưng trọng, huyệt thái dương còn ẩn ước nhảy lên.

Hai vị chấp pháp giả một phải một trái, đi cùng với Sở Dương. Trong cái túi trên lưng hai người đều căng đầy tử tinh. Tất cả đều là Sở Hùng Thành nhét vào.

Sở lão gia tử hạ trọng lễ: Xin hai vị chấp pháp giả chiếu cố tôn nhi một chút.

"Tiểu tử, ngươi còn muốn trở về sao?" Hai vị chấp pháp giả rõ ràng cực kỳ khinh thường câu Sở Dương vừa nói. Đã vào chấp pháp đường rồi, có mấy người có thể nguyên lành rời đi?

"Chấp pháp giả cũng không thể không nói lý. Hơn nữa, chấp pháp đường tuy danh tiếng đáng sợ, nhưng cũng là nơi duy nhất trên Cửu Trọng Thiên đại lục giảng đạo lý, luận thị phi!" Sở Dương thản nhiên nói: "Nếu ta không làm gì sai, không xúc phạm tới luật pháp Cửu Trọng Thiên, vì sao ta lại không thể trở về?"

"Có phạm tội hay không, không phải ngươi nói là được. Mà là do chấp pháp đường chúng ta định đoạt." Chấp pháp giả bên trái hời hợt nói.

"Đó là đương nhiên." Thanh âm Sở Dương cũng rất lạnh nhạt.

Sau khi lên đường, vượt qua một cái ngã tư đường, Sở gia phía sau đã không nhìn thấy nữa rồi.

Ở trên con đường này, đang có một người bước đi. Đột nhiên người này ồ một tiếng, tựa hồ có chút ngạc nhiên lập tức nhảy ra trước mặt: "Sở Dương? Tại sao lại là ngươi? Ngươi phải đi đâu vậy?"

Sở Dương nhìn hắn chằm chằm, thản nhiên nói: "Ta phải đi đâu, ngài không biết sao? Nhị thúc của ta?"

Ngươi tới, đúng là Sở Phi Long đã mất tích từ bốn hôm trước.

Hắn không ngờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đúng vào thời khắc này.

Nhưng sự xuất hiện của hắn lại khiến Sở Dương chứng thực được nỗi lo lắng trong lòng. Cho nên Sở Dương nói chuyện, không chút khách khí.

Sở Phi Long nghe vậy, tựa hồ ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hai người trái phải Sở Dương, đồng tử co rụt lại, nói: "Xin hỏi hai vị chấp pháp giả đại nhân, chất nhi ta phạm vào tội gì?"

Hai vị chấp pháp giả nhìn nhìn Sở Phi Long, nói: "Sở Phi Long, chất nhi ngươi phạm tội gì, còn cần chúng ta định đoạt."

Sở Phi Long lâp tức ngẩn ra, lui lại phía sau một bước: "Xin chấp pháp giả đại nhân công bằng chấp pháp, trả lại sự trong sạch cho chất nhi ta. Chất nhi ta vừa mới trở về, còn không hiểu biết Thượng Tam Thiên, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin đậi nhân hãy bao dung."

Chấp pháp giả vẫn lạnh tanh như tiền, nói: "Sở Phi Long, ngươi nói nhiều quá rồi đấy."

Sở Phi Long tránh sang một bước, nghiêng người tránh đường, nói với Sở Dương: "Dương Dương, ngươi chớ lo lắng. Nhị thúc về nhà xem xem tình huống, sau đó lập tức tới chấp pháp đường đón ngươi."

Sở Dương thản nhiên nói: "Đa tạ nhị thúc."

Ba người lướt qua Sở Phi Long mà đi. Sở Phi Long tựa hồ kinh ngạc đứng ngây ngẩn một hồi lâu, mới đột nhiên chuyển mình, xoạt một tiếng tiến về gia tộc.

Trong ý niệm.

Kiếm linh nói: "Có lẽ là Sở Phi Long làm."

Sở Dương cười lạnh: "Tuyệt đối là hắn làm!"

Sở Dương nhớ lại, Sở Phi Long xuất hiện lúc này, Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu được, Sở Phi Long mất tích mất ngày hôm nay là để đi làm cái gì. Chắc là từ khi sự tình phát sinh, Sở Phi Long vẫn luôn luôn điều tra. Mà đêm hôm đó, khi mình triển khai trị liệu... Sở Phi Long cũng mất tích đúng thời điểm đó...

Chắc chắn là đi chỗ chấp pháp giả rồi....

Chuyện này nhất định là hắn làm không thể nghi ngờ.

Hoài nghi duy nhất của Sở Dương chính là: Sở Phi Long xuất hiện ở nơi này, không hề có đạo lý! Chỉ để nói mấy câu vô nghĩa hay sao? Hiển nhiên là ko có khả năng. Với tâm cơ thâm trầm của Sở Phi Long, hiển nhiên không có khả năng làm chuyện ngây thơ như cố ý tới cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Khả năng duy nhất có thể là... Vừa rồi, trong mấy câu hắn nói, có truyền tới tin tức nào đó...

Nhưng Sở Dương phân tích từng câu từng chữ, lại không phát hiện ra điều gì.

Hết thảy đều rất bình thường....

Điều này khiến trong lòng Sở Dương thực không thoải mái.

...

Tựa hồ tất cả cơ cấu chấp pháp trên thế gian, đều âm trầm nặng nề như chấp pháp đường trước mắt. Tất cả bài trí, đều có một màu sắc âm u, khiến người ta có một loại cảm giác bị đè nén.

Tựa như địa ngục tới từ truyền thuyết, tràn đầy khí tức âm trầm khủng bố. Khiến cho người ta vừa tiến vào nơi này, đã có cảm giác kinh tâm đảm chiến.

Hai vị thiết bài chấp pháp dẫn Sở Dương tới nơi này rồi lui ra ngoài.

Bên trong có hai người.

Sở Dương nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy một trong hai người đang ngồi trên ghế, sắc mặt có chút tái nhợt, bả vai trái mềm oặt xuống không hề nhúc nhích.

Người còn lại là một lão lão giả đầu hói, râu tóc hoa râm phất phơ, một đôi mắt hung ác tàn nhẫn tựa như kền kền ăn xác trên xa mạc vậy.

Hai người đều nhìn Sở Dương, quan sát chặt chẽ phản ứng của hắn.

Sở Dương đứng trước mặt, cách bọn hắn chừng một trượng, vẻ mặt vô tội nhìn hai người.

"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!" Lão giả đầu hói cất một tiếng cuồng tiếu giống như cú rúc, nói: "Không nghĩ tới, Sở đại thiếu gia trẻ tuổi như vậy mà đã là môt vị đại thần y đỉnh cấp, thất kính thất kính."

Sở Dương có chút sợ hãi nhìn hắn, hơi ngập ngừng nói: "Vị... tiền bối này... Không biết... cho gọi vãn bối... là có... chuyện gì?"

Không ngờ giống như sợ hãi tới nói năng lắp bắp.

"Ngươi sợ cái gì?" Lão giả đầu hói nhìn Sở Dương, ánh mắt bức tới. Một cỗ khí tức lặng lẽ tràn ra, tập trung lên toàn thân Sở Dương.

Tất cả tim đập, mạch đập, lỗ chân lông, ánh mắt... thậm chí là lỗ chân lông đóng khép lại trong nháy mắt... cũng đều rơi hết vào tri giác của lão giả đầu hói.

Kiếm linh lặng lẽ triển khai đối phó.

Trên mặt Sở Dương túa ra mồ hôi như mưa, có chút lắp bắp, nói ra từng chữ một: "Ta... vãn bối có thể... không sợ... sao... Nơi này chính là chấp pháp... đường... Vừa mới vào, ta cũng đã cảm thấy... sợ hãi rồi...."

Hắn nói năng đứt quãng, mạch đập ánh mắt nhịp tim hắn cũng theo loại sợ hãi này của hắn mà không ngừng biến hóa. Tim đập như trống, rõ ràng là một kẻ nhát gan sợ phiền phức. Từ nhà quê đột nhiên biến thành đại công tử, không tránh được có chút tự ti từ trong xương tủy, còn có một chút biểu hiện kiêu ngạo kiên cường chống đỡ, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

"Ngươi không có tu vi?" Lão đầu hói này nhíu mày. Lần này quan sát, không ngờ phát hiện trên người đối phương không hề có huyền công lưu động. Cái này thật kỳ lạ. Chẳng lẽ, vị đại thiếu gia Sở gia lưu lạc bên ngoài này, chỉ là một người bình thường?

"Không, ta có!" Sở Dương lớn tiếng nói, tựa hồ vô cùng oán hận, lập tức lại suy sụp cúi đầu: "Chỉ tiếc bị người ta phế đi...."

Xoạt một tiếng, vị lão giả đầu hói đã tới bên người Sở Dương, một trảo chụp lấy uyển mạch của hắn.

Thân thể Sở Dương tựa hồ lui lại một bước theo bản năng, tránh né một chút, nhưng vẫn không thể thoát được. Trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ ảo não. Rơi vào trong mắt hai dại cao thủ, có ý là: ta vốn có thể né tránh, nhưng tu vi bị phế rồi, trốn không thoát thôi...

Một loại thần cái cô đơn như vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lão giả đầu hói hừ lạnh một tiếng: "Thủ pháp của ta, chỉ cần ngươi không phải là quân cấp lục phẩm trở lên, thì không thể nào tránh thoát. Ngươi tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ trước khi bị phế, đã đạt tới quân cấp?"

Trong những lời này, lộ rõ ý chê cười.

Nhưng thần sắc hắn lại trở nên trầm trọng, nói: "Quả nhiên bị phế rồi... Người phế bỏ ngươi, thủ pháp rất xảo diệu, bá đạo...."

Cũng là kiếm linh lặng lẽ chặn đứng đan điền kinh mạch Sở Dương, phối với với lão giả đầu hói tra xét.

"Ngươi có biết ai là người phế bỏ ngươi?" Ánh mắt lão giả đầu hói sáng quắc, hỏi. Đồng thời cũng nhìn Tần Bảo Thiện, khẽ gật gật đầu.

Tần Bảo Thiện tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Không biết." Sở Dương ủ rũ nói.

"Sư phụ ngươi là ai?" Lão giả đầu hói hỏi.

"Đỗ Thế Tình." Sở Dương đối đáp trôi chảy.

"Đỗ Thế Tình?" Hai người đều có chút kinh ngạc. Đỗ Thế Tình là nhân vật nào vậy?

"Sư phụ ta ở Hạ Tam Thiên, được người ta xưng tụng là đệ nhất thần y! Có thể khởi tử hồi sinh, một thân y thuật kinh thiên địa khiếp quỷ thần!" Sở Dương ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Nếu như tiền bối không tin, có thể tới Hạ Tam Thiên nghe ngóng là biết! Tất cả Hạ Tam Thiên, người không biết sư phụ ta, gần như không tồn tại."

"Đệ nhất thần y Hạ Tam Thiên?" Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện đều buồn cười. Ở trong mắt bọn hắn, một đại phu Hạ Tam Thiên có thể tài giỏi tới mức nào chứ? Vậy mà tên tiểu tử này lại có thể sùng bá tới bộ dáng thế này?

"Sư phụ ta không chỉ có y thuật độc nhất vô nhị mà huyền công cũng vô cùng cao cường. Đã là vương tọa nhất phẩm! Một thân công phu cực kỳ nổi tiếng!" Sở Dương tiếp tục kiêu ngạo.

Vương tọa nhất phẩm, nổi tiếng?

Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện lập tức tắt tiếng! Sư phụ ngươi là vương tọa nhất phẩm mà cũng nổi tiếng, vậy hai người chúng ta quân cấp ngũ lục phẩm thì tính là cái gì? Thiên thần hóa phàm nhân à?

Con bà nói, đụng phải một tên nhà quê chân đất mắt toét rồi...

"Khụ khụ...." Lão giả đầu hói rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ho khan hai tiếng, cố gắng đè nén cảm giác buồn cười trong lòng xuống, tiếp tục hỏi: "Thủ pháp ngươi trị liệu cho hơn sáu mươi người đêm hôm đó, cũng là sư phụ dạy ngươi?"

Sở Dương tựa hồ mâu thuẫn một hồi, rốt cuộc mới gian nan không tình nguyện nói: "Cái này... không phải..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK