"Chúng ta thì sao, tương lai còn phải xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết."
"Bổn sự độc môn, Sở Dương có thể chế tạo Cửu Trọng Thiên, mà Úy công tử lại có thể thôi sinh tất cả linh dược, cung cấp cho Sở Dương sử dụng. nếu như Úy công tử và Sở Dương song kiếm hợp bích... vậy kết quả sẽ như thế nào?" Mạc Thiên Cơ trầm ổn hỏi.
Mạc Khinh Vũ cùng Mặc Lệ Nhi đều hít một hơi lạnh thật sâu.
Một người có thể chế tạo Cửu Trọng Thiên khởi tử hồi sinh đề cao tu vi, một người có thể thôi sinh bất cứ linh dược gì. Nếu hai người liên hợp lại với nhau...
Nếu hai người này thật sự hợp tác, thật chẳng khác gì một tòa bảo khố di động, không gì có thể kháng cự được! Chỉ cần các huynh đệ chuẩn bị một hai viên trước mỗi lần chiến đấu, vậy mỗi người đều chẳng khác gì phượng hoàng tộc như Nhuế Bất Thông cả!
Giết không chết, đánh không tan!
Đây chính là tổ hợp xa hoa huyền ảo nhất trong truyền thuyết nha! Thần thoại, thần tích đều không đủ dùng để hình dung tổ hợp truyền kỳ này!
"Loại tổ hợp này, đủ khiến bất luận kẻ nào, thế lực nào trong thiên hạ cũng phải đỏ mắt. Thậm chí cho dù là Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng như vậy. Nhưng điều này lại trái ngược chí nguyện bình sinh của Úy công tử. Hắn... căn bản không muốn xông lên, cho nên truyền thuyết này cũng không thể thực hiện."
"Nhưng nếu Sở Dương giúp hắn tìm lại sinh mệnh chi tuyền, trợ giúp hắn khôi phục Tinh Linh chi thành, vậy đối với tinh linh tộc mà nói, có khác gì ân tái tạo! Đối với vị tinh linh duy nhất còn tồn tại như Úy công tử mà nói, càng là đại ân sánh ngang trời đất, đại ân vĩnh viễn không bao giờ trả hết!"
"Cho dù không nói tới giao tình bằng hữu giữa bọn họ, chỉ riêng một phần đại ân này, cũng đủ khiến Úy công tử phải giúp sức đời đưiò kiếp kiếp! Nếu như Sở Dương lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, Úy công tử lên làm sao đây? Có thể làm thế nào?"
"Chẳng lẽ trơ mắt nhìn ân nhân của mình tắm máu chiến đấu, còn mình lại hưởng thụ hoàn cảnh vô âu vô lo do ân nhân, huynh đệ sáng tạo ra, nhàn nhã độ thế sao?"
"Với tính cách Úy công tử mà nói, hắn làm sao có thể làm nhu vậy?"
"Nhưng nếu đi theo Sở Dương, chí nguyện bình sinh của hắn nên làm thế nào bây giờ? Hắn còn có rất nhiều vướng bận..."
Mạc Thiên Cơ nói tới đây, Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi đều thở dài.
Đúng vậy, đây quả thực là một vấn đề.
Khó có thể lưỡng toàn, trái phải đều khó, thật sự là một nút chết khó gỡ!
"Cho nên chuyện này liền biến thành chuyện khó xử." Mạc Thiên Cơ trầm giọng nói: "Mà Sở Dương làm sao lại để Úy công tử khó xử? Càng không muốn miễn cưỡng Úy công tử làm chuyện mà hắn không muốn làm. Cho nên hành vi hiện tại của Sở Dương, chính là để giải quyết vấn đề khó xử này.... Hắn biến chuyện này thành một hồi giao dịch! Một cuộc giao dịch tràn ngập lợi dụng trần trụi. Sau khi giao dịch, không ai còn nợ ai hết!"
"Tư thái hiện tại của hắn, từ bên trong mà nói, đã không hề thừa nhận Úy công tử là bằng hữu của mình. Quan hệ lẫn nhau chỉ là lợi dụng mà thôi. Mà bản thân Sở Dương cũng hét giá, liều mạng mặc cả, tận dụng tất cả mọi biện pháp chiếm tiện nghi, chiếm đoạn từng món bảo vật một."
"Cứ như vậy, quan hệ song phương cũng chỉ còn lại lợi ích. Đợi đến khi Tinh linh chi thành khôi phục, Sở Dương có thể công thành lui thân. Cho dù Úy công tử muốn báo đáp cái gì, Sở Dương cũng có thể thản nhiên cự tuyệt."
"Chẳng khác gì nói với Úy công tử, ngươi căn bản không nợ gì ta!"
"Cứ như vậy, trong lòng Úy công tử ít nhiều cũng dễ chịu hơn một chút."
"Cho nên hiện giờ Sở Dương làm như vậy, tất cả chúng ta đều cố gắng phối hợp. Không có người nào nói ra miệng, các ngươi lại chỉ thấy bề ngoài, chưa từng nghĩ tới sâu hơn một tầng."
"Sở Dương bắt chẹt càng nhiều, Úy công tử lại càng vui vẻ dễ chịu! Chính là đạo lý như vậy."
Mạc Thiên Cơ hít một hơi: "Cho nên ta mới nói, chuyện tình giữa nam nhân, nữ nhân các ngươi... tại phương diện này thật sự kém xa..."
Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi vẻ mặt hổ thẹn: "Thì ra là thế."
Mạc Khinh Vũ nói: "Ta còn đang nghi hoặc, Sở Dương là nam tử đại trượng phu trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể biến thành con buôn như vậy. Thì ra là có thâm ý khác!"
Mặc Lệ Nhi hít sâu một hơi nói: "Chỉ là như vậy... không khỏi có chút... quá đáng tiếc."
Đáng tiếc, có Sở Dương ở đây, tương đương với một lò luyện đan trời sinh, chỉ cần có đan dược là có thể luyện ra đan dược cuồn cuộn không ngừng. Mà có Úy công tử ở đây, tương đương với không bao giờ thiếu thốn linh dược...
Nếu như Úy công tử không lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, thiếu đi một khâu như vậy, cũng chỉ có bị động tìm kiếm linh dược, gần như mất đi phân nửa công năng rồi.
Không có linh dược, cơ bản chẳng khác gì không bột đố gột nên hồ!
"đúng là rất đáng tiếc." Mạc Thiên Cơ cũng thở dài: "Nhưng chúng ta không chỉ phải tôn trọng tâm nguyện bằng hữu, mà còn phải nghĩ cách thành toàn. Hiện giờ Sở Dương càng xảo trá bắt chặt, lại càng khiến trong lòng ta sinh kính ý. Nếu đổi lại là Mạc Thiên Cơ ta, ta thật sự không làm được chuyện này... Dù sao, đây cũng là dụ hoặc quá lớn."
"Mà Úy công tử vô luận làm thế nào, vô luận trả giá thế nào, trong mắt ta đều khó có thể so sánh với một Tinh linh chi thành tìm lại ánh mặt trời..."
"Nhưng Sở Dương lại có thể khiến loại sự tình này lặng lẽ phát sinh không một tiếng động. Trong chuyện này, tin tưởng cả ức vạn người cũng chưa chắc đã có một người không ích kỷ như thế.Nhưng Sở Dương lại làm dược rồi, thật sự làm được rồi."
Mạc Thiên Cơ thở dài một tiếng: "Từ khi ta phát hiện ra điểm này, ta đã biết, ta thật sự bị hắn khuất phục rồi. Ta không bằng Sở Dương, trí tuệ này, cả đời ta cũng không bằng..."
Hắn ấm áp nhìn Mạc Khinh Vũ: "Có lẽ ngươi không phát hiện ra, mấy ngày nay, Sở Dương tìm ngươi, ta không hề phản đối nửa điểm. Ở trước mặt ta, ngươi thoải mái khen ngợi hắn mà ta cũng không hề tức giận. Chỉ đơn giản vì hắn đáng để ngươi dựa vào, đáng để ngươi khen ngợi, cũng đáng để ngươi yêu thương. Càng đáng để Mạc Thiên Cơ ta tán thành."
Mạc Khinh Vũ đỏ mặt, trong lòng xấu hổ, còn có một chút kiêu ngạo không nói nên lời.
Đây là Sở Dương! Nam nhân ta xem trọng!
Hắn không giống như người thường như thế! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Còn nữa, đám huynh đệ chúng ta, cũng chính bởi vì nhận ra ẩn ý đằng sau chuyện này, cho nên mới càng thêm đồng lòng, càng thêm đoàn kết." Mạc Thiên Cơ lắc đầu nói: "Các huynh đệ vốn vẫn rất tốt, nhưng hai người trong đó, chính là Ngạo Tà Vân và Tạ Đan Quỳnh, thủ chung vẫn có chút... không hòa hợp nhau cho lắm. Tuy chỉ là một chút, nhưng thủy chung cũng có chút ngăn cách rồi."
"Tình cảm của hai người bọn họ và những người còn lại chúng ta vẫn kém hơn một chút. Căn bản mà nói, bất quá là số trời run rủi, long phượng không thể tách rời, cho nên bọn họ mới trở thành một trong cửu kiếp. Nhưng dù sao cũng không thể bằng được đám người Đổng Vô Thương Cố Độc Hành đã theo Sở Dương, từ Hạ Tam Thiên một đường dốc sức, tình cảm thâm hậu..."
"Nhưng sau khi trải qua chuyện này, loại cảm giác đó đã thu hẹp lại vô hạn. Trong mấy ngày hiện tại, gần như đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa. Có lẽ là hôm nay, hoặc là ngày mai, một tia không hợp nhau cuối cùng sẽ hoàn toàn tiêu tán." Mạc Thiên Cơ nói: "Chính bởi vì việc Sở Dương làm lần này. Có lẽ chính Sở Dương cũng chưa ý thức được biến hóa vi diệu này, nhưng ta đã cảm nhận được rõ ràng rồi. Mị lực nhân cách, hành xử quang minh chính đại, thật lòng đối đãi người khác, trong lúc vô tình hữu ý, thiện quả lại thành."
"Cho nên việc này, đối với chúng ta cũng có được lợi ích lớn lao."
"Có một vố việc vốn không cần phải nói ra, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu. Nhưng hôm nay nếu các ngươi đã hỏi tới ta, ta cũng nên giải thích cho rõ ràng." Mạc Thiên Cơ ôn hòa nói: "Bởi vì việc này các ngươi chỉ có thể hỏi ta. Không thể đi hỏi Sở Dương hay Đổng Vô Thương... nếu như hỏi, lại khiến bọn họ rất không vui."
Trong lòng Mạc Thiên Cơ lại thầm nói thêm một câu: Có lẽ Sở Dương sẽ bởi vì sủng ái Khinh Vũ mà không thèm để ý. Nhưng cái tên ngu ngốc Đổng Vô Thương kia nhất định sẽ nổi giận, bởi vì hắn sẽ cho rằng Mặc Lệ Nhi hoài nghi là sỉ nhục tình cảm giữa các huynh đệ...
Đương nhiên, trước mặt Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi, cho dù bên trong thật sự có khác biệt này, Mạc Thiên Cơ cũng không thể nói rõ ra được. bằng không, thật sự là đầu bị lừa đá rồi...
,,,,
Mạc Thiên Cơ thản nhiên đi ra khỏi phòng, tiếp tục tham dự cuộc vui bóc lột Úy công tử, thần thương khẩu khiến.
Mạc Khinh Vũ cùng Mặc Lệ Nhi đều không nói gì.
"Hai người chúng ta nghĩ quá đơn giản rồi." Mặc Lệ Nhi cười khổ một tiếng, nói: "Nam nhân... Nam nhân chân chính, khó tìm như kim dưới đáy biển. Rõ ràng là suy nghĩ cho người khác, rõ ràng là chuyện song phương đều hiểu rõ, nhưng lại cứ phải làm ra vẻ huyền bí. Sớm hiểu thấu lẫn nhau, nhưng bề ngoài vẫn phải giương cung bạt kiếm, giống như đang chuẩn bị đối đầu thật, khiến cho nữ nhân đằng sau lo lắng..."
"Thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi...."
Mạc Khinh Vũ mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ tỉnh ngộ, chậm rãi nói: "Có lẽ... đây chính là 'tự tôn' của nam nhân..."
Mặc Lệ Nhi có chút ngạc nhiên nhìn Mạc Khinh Vũ, giống như có chút suy nghĩ, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy!"
Sáng sớm ngày thứ hai, mười đại nam nhân hôm trước vẫn còn cãi vã tới nửa điểm, hiện giờ đều tinh thần tràn trề.
"Vụ đòi nợ ác mộng đã kết thúc. Lộ trình phía trước chỉ c̣òn chừng ba trăm dặm. Chỉ cần vượt qua ngọn núi kia, là có thể nhìn thấy mục tiêu của chúng ta." Úy công tử cười ha ha: "Lão tử rốt cuộc cũng trở lại!"
Lần này trở về, rất có khả năng sẽ hoàn thành giấc mộng mình theo đuổi cả đời, hoàn thành nghiệp lớn của chủng tộc.
Trong lòng Úy công tử vô hạn vui sướng và thư thái, thoáng quay đầu nhìn Sở Dương. Trong mắt Úy công tử thoáng xẹt qua một tia có lỗi, rất nhanh, gần như không bị bất luận kẻ nào phát hiện. Cho dù có nhìn thấy thì cũng làm bộ như không nhìn thấy.
Phần áy náy này, cứ áp trong lòng ta cả đời đi.
"Không sai! Mục tiêu càng lúc càng gần." Sở Dương cũng đắc ý cười rộ lên: "Vậy có nghĩa là ngày ngươi phải thực hiện hứa hẹn cũng càng lúc càng gần rồi. Úy huynh, ngàn vạn lần đừng keo kiệt đổi ý đấy. Thế giới này không phải thuốc gì cũng có bán. Cho dù ta có thể xuất ra Cửu Trọng Thiên, cũng không thể thay thế được thuốc hối hận đâu."