Mặc dù sau khi tách ra mỗi người đều sẽ tao ngộ nguy cơ sinh tử, thậm chí không chỉ một lần; nhưng, nhưng nhất định phải tách ra!
Cố Độc Hành nói rất đúng, bởi vì mỗi người, đều có đặc sắc trên nhân sinh của mình!
Ngay cả chết...
Mà Cố Độc Hành cố ý đề xuất trong lúc này, chính là có ý mượn núi đao biển lửa để rèn luyện.
- Được! Vậy chúng ta mỗi người mỗi đường! - Sở Dương tâm niệm đã định, mỉm cười.
- Ừm, ta đi xem Ngạo Ba trước, sau đó từ chỗ Ngạo Ba về gia tộc. - Kỷ Mặc hưng phấn đến lông mi cũng run lên.
La Khắc Địch chế nhạo:
- Nhìn Tạ Đan Phượng chẳng khác nào thấy được Ngạo Ba của ngươi. Ngạo Ba của ngươi mặc dù cường hãn, nhưng so với Đàm đại tẩu thì có lẽ còn hơi kém đấy.
- Cũng chưa hẳn!
Nhuế Bất Thông lòng đầy căm phẫn phản bác:
- Ngạo Ba cường hãn hơn Đàm đại tẩu nhiều, chỉ cái chân thôi cũng to như thắt lưng của Kỷ tam ca rồi!
Mọi người liền cười đến lăn lộn!
Kỷ Mặc trợn mắt nhìn. Lập tức, tròng mắt láo liên, không biết nghĩ tới cái gì, lén lút kéo Sở Dương đến một bên, thần thần bí bí hỏi:
- Lão đại, thuốc của ngươi...đối với người bình thường hữu dụng không?
- Thuốc?
Sở Dương không hiểu ra sao nhìn hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Kỷ Mặc lại nghiêng đầu nhìn một chút, ghé vào lỗ tai Sở Dương nói:
- Chính là thuốc ngươi cho La Khắc Địch chữa bệnh, đối với ta hữu dụng không?
- Có người nói cũng hữu dụng... có thể đề thăng gấp đôi.
Sở Dương cảnh giác nhìn hắn:
- Ngươi muốn làm gì?
Kỷ Mặc liền hưng phấn nhảy dựng lên:
- Đại ca... lão đại, cho ta một lọ. Cho ta một lọ đi... ta muốn triệt để hàng phục con cọp mẹ kia...
Sở Dương choáng váng:
- Không cho!
Kỷ Mặc sắc mặt suy sụp, năn nỉ:
- Lão đại...
Nói rồi, một bên cầu xin, một bên đá lông nheo...
Sở Dương run cả người:
- Cho cho...
Nói rồi lấy ra một bình ngọc nhỏ, đưa cho hắn:
- Ngươi trước... thử xem... Khụ khụ, nếu là...lại thêm...Ừm, hiểu chưa?
- Hiểu! Hiểu!
Kỷ Mặc vô cùng vui vẻ, nhìn bình ngọc như trân bảo bỏ vào trong người, trong hai con mắt đều là ánh sáng của ước mơ.
Quay đầu lại, thấy mọi người đều hồ nghi nhìn hai người, Kỷ Mặc hừ mũi, lập tức sầm mặt lại, ho khan vài tiếng, liền ôm quyền thi lễ xung quanh:
- Các vị huynh đệ, nếu mọi người phân tán hành động, ta cùng các ngươi không tiện đường, đi trước đây, ha ha ha...
Nói rồi buông tay, rất không có hình tượng xoa xoa đũng quần, lại vù một tiếng chạy ra ngoài.
Sở Dương lắc đầu: vội vã thế không biết? Nhìn chút tiền đồ ấy...
Lập tức, một người khác khẩn cấp nhảy ra:
- Lão đại, các vị huynh đệ, ta cũng đi trước một bước.
La Khắc Địch cười như phật Di Lặc, tên này, liên tục chào cờ đã vài ngày, càng lúc càng khó chịu, lúc này thấy Kỷ Mặc đi rồi, hắn cũng nhảy ra.
- Trên đường cẩn...
Sở Dương còn chưa nói hết, La Khắc Địch đã mất dạng rồi, từ xa truyền đến tiếng cười hưng phấn mà dâm đãng...
Đám người Sở Dương đều sa sẩm mặt mày.
Cố Độc Hành trong lòng mấp máy, nghĩ đến mình đã là Kiếm Đế, nhớ tới ước định cùng Tiểu Diệu tỷ, không khỏi lòng cũng nóng như lửa đốt, nỗi nhớ nhà như mũi tên. Hắn liếm liếm môi, nói:
- Lão đại, vậy...ta cũng đi đây.
Sở Dương quái dị nhìn hắn, cười nói:
- Hả? Tiểu Diệu tỷ khiến ngươi kìm lòng không đậu rồi?
Gương mặt lạnh buốt của Cố Độc Hành liền đỏ như hồng chín, ngay cả da đầu cũng phát nhiệt:
- Mới... mới...
Muốn nói 'mới không phải', nhưng dù sao không thể lừa dối nội tâm của mình, rốt cuộc cả giận nói:
- Đi đây.
Vù một tiếng hóa thành một đoàn kiếm quang.
- Lão đại... Yên tâm. Ta cũng đi đây.
Trong đôi mắt Đổng Vô Thương lóe lên cảm tình cháy bỏng.
- Vô Thương, ngươi trên đường... phải cẩn thận.
Người Sở Dương lo lắng nhất chính là Đổng Vô Thương.
- Ừm, ta hiểu mà.
Đổng Vô Thương gật đầu thật sâu:
- Ta sẽ sống hội hợp với mọi người.
Đổng Vô Thương xoay người, lưng đeo Mặc đao, để lại bóng lưng to lớn, bước từng bước đi ra ngoài.
Ngạo Tà Vân nhìn mọi người rời đi, không khỏi cảm thán:
- Giữa huynh đệ các ngươi, cảm tình rất tốt.
Hắn ước ao cười:
- Khi ly biệt, có thể đều tự tìm lý do, hòa tan nỗi buồn ly biệt cho đối phương. Đây mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng càng có thể nhìn thấy, đây đó đều đặt nó ở trong lòng. Bất kể cái gì, đều suy nghĩ vì huynh đệ. Đây mới là huynh đệ!
Sở Dương nhìn ngoài cửa, tâm tư như đã không còn ở đây:
- Ha ha... Nếu bảy huynh đệ gia tộc Ngạo Tà Vân ngươi có được hai người như vậy...Ngạo thị gia tộc các ngươi sẽ không có loạn trong giặc ngoài gì rồi.
- Không sai!
Ngạo Tà Vân cười khổ:
- Dù cho có một... cũng là ta, tha thiết ước mơ đều cầu không được. Trong mắt họ chỉ có ngôi vị thiếu chủ dưới cái đùi, cho tới bây giờ căn bản không có Ngạo Tà Vân ta.
Sở Dương lặng lẽ nói:
- Đại gia tộc, cũng như một đế quốc hoàng gia. Nếu như chỉ có một mình thái tử là thiên tài, như vậy, hoàng đế sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhưng nếu mấy hoàng tử đều là thiên tài, đều có tài định quốc an bang kinh thiên vĩ địa, cùng có dã tâm không chịu cô đơn. Như vậy, quốc gia này mặc dù toàn là người thừa kế thiên tài, nhưng cũng là điềm báo suy bại!
- Ngạo thị gia tộc các ngươi, thoáng cái xuất hiện bảy thiên tài, có lẽ thế hệ trước gia tộc đều rất vui mừng, cho rằng Ngạo thị gia tộc có thể từ nay về sau càng thêm sừng sững không ngã, nhưng ta muốn nói, cái này vừa vặn ngược lại. Ngạo thị gia tộc các ngươi đã ở vào trong điềm báo suy bại!
- Nếu Ngạo Tà Vân ngươi không hạ quyết tâm, sớm ngăn chặn. Sợ rằng cái ngày Ngạo thị gia tộc tan vỡ đã sắp đến!
Sở Dương nhẹ nhàng nói.
Ngạo Tà Vân sợ hãi đến run lên, nhịn không được thi lễ thật sâu:
- Thụ giáo rồi!
- Ừm, ta cũng phải đi rồi. Đi xem Mạc Thiên Cơ tới cùng đang làm trò quỷ gì.
Sở Dương phất tay:
- Tạ Đan Quỳnh hẳn là sắp từ Ngạo thị gia tộc trở về, hai người các ngươi trò chuyện, hẳn là sẽ rõ ràng rất nhiều chuyện.
Ngạo Tà Vân sắc mặt trầm trọng gật đầu.
- Đàm Đàm, ngươi phải bảo trọng!
Sở Dương đi ra cửa, cũng không quay đầu lại.
Đàm Đàm gật mạnh đầu. Hắn biết "bảo trọng" của Sở Dương có ý gì. Có lẽ, chỉ có mình và Sở Dương mới có thể minh bạch ý của những lời này.
Bảo trọng này, cũng không phải bảo trọng sinh mệnh!
- Ngoài ra... Đàm Đàm, ngươi đề thăng thực lực của Bất Thông lên đi!
Sở Dương nói xong những lời này thì tung người lên, để lại một câu:
- Thay ta cáo từ với mọi người Tạ thị gia tộc, ta đi trước một bước đây.
Ngạo Tà Vân nhìn bóng lưng của Sở Dương, trong lòng âm thầm phát thệ, không chỉ thực lực của Nhuế Bất Thông, thực lực của ta cũng phải đề thăng lên.
Hắn không chú ý, khi Sở Dương nói xong câu nói kia, vẻ mặt của Nhuế Bất Thông đã như muốn khóc.
Nhuế Bất Thông biết Ngạo Tà Vân muốn tham gia đặc huấn, nhất thời hưng phấn:
- Ngươi xác định?
- Đương nhiên! - Ngạo Tà Vân ngang nhiên nói.
- Thật tốt quá! - Nhuế Bất Thông ôm cổ hắn, trong lòng rơi lệ: rốt cuộc có một tên chịu chết...
Ngạo Tà Vân cảm giác có chút không thích hợp, dò xét:
- Chắc không phải luyện cho người ta tàn phế luôn đấy chứ?
Đàm Đàm cười chất phác, trung hậu thành thật nói:
- Ha ha, đều là trải qua thực tiễn, rất có hiệu quả.
Ngạo Tà Vân yên lòng, nhìn vẻ mặt trung hậu của người này, bộ dạng không thông đạo lí đối nhân xử thế, chắc hẳn cũng sẽ không quá phận...
****
Buổi sáng đầu tiên Ngạo Tà Vân tham gia đặc huấn, trôi qua còn chưa đến 1/3 thời gian thì hối hận rồi. Tên hỗn đản Đàm Đàm này không ngờ cởi hết quần áo của hai người, trói lại để cho họ tu luyện. Đồng thời có mục tiêu nghiêm ngặt, không đạt được mục tiêu, sẽ chét mật ong lên tiểu kê kê của hai người rồi ném vào bụi hoa...
Chỉ trải qua một lần, Ngạo Tà Vân liền tan vỡ!
Bắt đầu từ giờ khắc này, Ngạo Tà Vân đột nhiên phát giác, thì ra mình còn có tiềm lực lớn như vậy! Bắt đầu chân chính liều mạng tu luyện... thì ra cũng rất nhanh.
Buổi chiều vẫn tu luyện như vậy, nhưng Ngạo đại công tử không ngờ thời gian chỉ trôi qua 2/3 thì đã hoàn thành mục tiêu huấn luyện! Sau đó có chút hả hê nhìn Nhuế Bất Thông bị trói tay chân, hai chân dạng ra, chét mật ong lên tiểu kê kê, sau đó ném vào bụi hoa kêu thảm thiết...
Phương pháp huấn luyện của Đàm Đàm rất đơn điệu; so với đa dạng của Sở Dương, không thể nghi ngờ khô khan hơn rất nhiều! Nhưng... hiệu quả không gì sánh kịp!
Ngày hôm sau vẫn huấn luyện như thế này...
Phát triển đến sau đó, Ngạo Tà Vân, vị đại công tử của đệ nhất đại gia tộc Trung Tam Thiên, vừa nhìn thấy khuôn mặt chất phác của Đàm Đàm thì nhịn không được run rẩy cả người, khuôn mặt xám ngắt...
Một câu nói có uy lực nhất của Đàm Đàm là: ngày hôm nay nếu không đạt được yêu cầu của ta, sẽ lột sạch đồ của hai người ném vào bụi hoa, đồng thời bảo Đan Phượng dẫn bọn tỷ muội của nàng đến đây tham quan, thuận tiện tập hội họa...
Khi Đàm Đàm nói những lời này, hắn cười chất phác, rất hồn nhiên, có chút chờ đợi, trong mắt tỏa sáng.
Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông thì dựng thẳng cả tóc gáy.
Trong hai ngày Ngạo Tà Vân đã mắng mình hơn một nghìn lần: Mình đúng là ngu! Tham gia đặc huấn cái gì... hiện tại thực sự là... khóc không ra nước mắt...
Âu thị gia tộc bị diệt, đại sự này dường như cơn lốc, đã truyền khắp Trung Tam Thiên!
Hơn mười gia tộc, bắt đầu đồng thời rục rịch.
Mấy ngày hôm trước Ngạo thị gia tộc biết được tin tức Âu thị gia tộc bị diệt. Khi biết Âu thị gia tộc liên hợp với gia tộc khác truy sát Ngạo Tà Vân, trong gia tộc đang khẩn cấp thương nghị; vẫn còn chưa thương nghị ra kết quả, thì tin tức Âu thị gia tộc bị diệt đã truyền đến.
Ngạo thị gia tộc cố kỵ duy nhất cũng chính là Âu thị gia tộc. Hôm nay cường địch đã qua, gia chủ Ngạo Thiên Hành lập tức: phát động: Xuất binh!
Ra lệnh một tiếng, Ngạo thị gia tộc toàn diện xuất phát. Từng tốp nhân mã nối đuôi nhau đi khắp giang hồ!
Nhất định nợ máu phải trả bằng máu!
Liên minh của Âu thị gia tộc sau khi biết Âu thị gia tộc bị diệt, người người cảm thấy bất an; vì tự bảo vệ mình càng ôm sát vào nhau, đồng thời mỗi gia tộc đều cố gắng phái người đi ra ngoài tìm viện binh, thậm chí...
Nhưng trong giang hồ cuồn cuộn không ngớt, vẫn là ba chữ 'Thiên Binh các'!
- Đó là tổ chức gì? Không ngờ trong một đêm có thể tiêu diệt thực lực của Âu thị gia tộc? Chẳng phải rất mạnh?
- Cái này ngươi không biết rồi...lại đây ta nói cho mà nghe...
***
Đồng thời trong lúc đó, sau khi Mạc Thiên Cơ nhận được tin tức này, lập tức bật dậy khỏi ghế, đi chân đất xông ra ngoài, hét lên, gọi đám người Đổng Vô Lệ tới...
Một trận bão táp, đến lúc này đã chân chính hình thành! Uy lực của cơn bão này, thậm chí lan đến gần mỗi một người trên Trung Tam Thiên!