Mọi người tất nhiên là sẽ không mắc mưu.
Chỉ có Mạc Thiên Cơ mắt sáng lên, lẩm bẩm nói: "Một ăn mười? Ta đây cũng đặt cửu phẩm đỉnh phong, một khối tử tinh chi hồn." Hắn cười cười: "Ta là ca ca của tiểu Vũ, tất nhiên là phải kiêm định ủng hộ muội muội của mình."
Kỉ Mặc hưng gọi nhỏ: "Được! Phần của ngươi cũng là một ăn mười!"
Cười tới méo cả miệng, đó là một khối tử tinh chi hồn, là vật báu vô giá. Mạc Thiên Cơ lần này sẽ thua chắc. Không ngờ Kỷ nhị gia Kỉ Mặc ta không ngờ cũng có một ngày chiếm được tiện nghi của Mạc Thiên Cơ, hơn nữa còn là đại tiện nghi.
Nhưng, tiện nghi của Mạc Thiên Cơ thực sự dễ chiếm như vậy ư?
Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: "Ta nói này Kỉ Mặc, cá phải cá có công đạo, nhà cái cũng phải có vốn của nhà cái, ngươi đối với vụ cá nắm chắc thắng lợi là một chuyện, nhưng nếu ngươi vạn nhất thua thì ngươi có thể đền ta mười tử tinh chi hồn ư?"
"Cái này." Kỉ Mặc cứng họng, lập tức càn rỡ cười to: "Ngươi nói ta sẽ thua ư? Ta sao có thể thua được? Chẳng lẽ ngươi không biết, mười khách cá thì chín người thua, chỉ có mỗi nhà cái là không thua ư!"
" Cái này gọi là cá thì có thắng có thua, thế sự không có tuyệt đối, vạn nhất ngươi thua thì sao? Ngươi định tay không bắt giặc? Thua rồi thì té à?" Mạc Thiên Cơ vẫn tươi cười, nhưng trong bất động thanh sắc đã phóng ra áp lực.
"Ừ, nếu không ta không nhận bàn cược này của ngươi, thắng huynh đệ của mình cũng không có ý nghĩa, Kỉ Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể quyết định từ bỏ miếng thịt béo đã tới miệng. Thuận miệng bịa ra một lý do mà chính hắn cũng không tin được để giảng hòa.
"Cũng không đến nỗi phải vậy, ta cũng không cưỡng cầu muốn ngươi đền ta khối tử tinh chi hồn." Mạc Thiên Cơ nói: "Nếu ngươi vạn nhất thua, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, chúng ta cá vậy đi."
Kỉ Mặc mừng rỡ nói: "Ngươi nói đi! Không có chuyện gì là Kỷ nhị gia không dám đáp ứng."
Mạc Thiên Cơ cười hắc hắc: "Ta cũng không làm khó ngươi, nếu ngươi thua, sau này, mỗi lần trước khi ngươi nói chuyện đều phải nói trước một câu: Kỉ Mặc là thằng ngu. Sau đó thì mới bắt đầu nói chính văn. Sao hả? Có dám cá không? Chỉ một câu nói đổi được tử tinh chi hồn, vụ cược này coi như ngươi chiếm đại tiện nghi!"
Mọi người cười vang.
Điều kiện này của Mạc Thiên Cơ có thể nói là cực kỳ bỡn cợt.
Dùng công đạo của cá cược mà nói, yêu cầu của Mạc Thiên Cơ không hề quá đáng, quả thật Kỉ Mặc đã chiếm tiện nghi rất lớn, nhưng nếu Kỉ Mặc thua thật, vậy sẽ rất khó coi. Mọi người đều biết, Mạc Thiên Cơ đối với Kỉ Mặc có thể nói là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hơn nữa đối với cái miệng lươn lọe phạm tiện của Kỉ Mặc thì cực kỳ ức chế.
Mạc Thiên Cơ từng nói: Nếu Kỉ Mặc có thể khống chế tốt cái miệng đáng đánh và cái lưỡi đáng cắt của hắn, rồi thu liễm cái tính vô lại của hắn, tương lai thành tựu của Kỉ Mặc tuyệt đối sẽ không thua bất kỳ một ai đương thời.
Nhất là người này không lớn không nhỏ, trừ đối với Sở Dương ra thì đối với người khác đều rất tùy tiện, Mạc Thiên Cơ không thích nhất là người khác nói năng bố láo với mình, nhưng Kỉ Mặc thì lại lặp đi lặp lại nhiều lần.
Trước mắt vừa hay có cơ hội, dứt khoát thừa dịp này xử lý tật xấu của người này.
Nếu Kỉ Mặc thật sự thua, sau này cái miệng khi muốn nói, nhất định phải mắng mình một câu là thằng ngu trước. Như vậy, tin từ nay về sau Kỉ Mặc tuyệt đối sẽ nói ít đi, khi không thể không nói mới nói.
Kỉ Mặc bị Mạc Thiên Cơ nói cho tức giận đến mặt đỏ bừng, bất chấp tất cả hét lớn: "Ta há sợ ngươi sao? Cá thì cá! Có điều ngươi nếu thua thì cho ta thêm một khối tử tinh chi hồn!"
ừ, dù sao mình cũng là thắng chắc rồi, chỉ cần thắng thì ai còn để ý tới tiền đặt cược chó má gì đó nữa, đơn giản mượn cơ hội này kiếm thêm một khối tử tinh chi hồn cho lão bà đề thăng tu vi cũng tốt.
"Cá! Quyết định vậy đi, thiên địa chứng kiến, ai không cá là thắng ngu!" Mạc Thiên Cơ không chút do dự đáp ứng.
Kỉ Mặc hưng phấn đến ngã cả ra đất: "Lão tử hôm nay phát tài rồi, hôm nay đúng là ngày may mắn của lão tử, đầu tiên là tu vi tiến nhanh, còn có thứ tốt như tử tinh chi hồn tự tìm đến cửa, cái này gọi là phúc vô song chí, cái gì gọi là nhân phẩm, đây không phải là nhân phẩm ư?"
Mạc Thiên Cơ cười cười: "Chúc mừng nhân phẩm của ngươi bùng nổ, phát tài phát lộc."
Kỉ Mặc cười toe tóe, cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi rồi, hắn hoàn toàn không lo nếu thua thì ra sao.
Không biết có phải thiên ý hay không, bên này vừa quyết định tiền cược xong, dưới đất đột nhiên nổi lên một trận chấn động rất nhỏ, sau đó mọi người chỉ thấy vô số đại thụ hội tụ thành một gốc cây đại thụ siêu cấp lớn, chính là chỗ Sở Dương và Úy công tử đã đột ngột biến mất.
Hư không cứ như vậy tiêu thất, biến thành một mảng trống không.
Ngay sau đó, trên mảng đất trống đó lại có vô số cây cỏ sinh trưởng nhanh chóng, trước sau chỉ qua mấy cái hít thở đã biến thành một mảng bụi cỏ dị thường rậm rạp.
Chính là phương thức độc đáo che tai mắt người ta của tinh linh chi thành.
Nếu biến hóa này không phải hoàn thành trước mắt mọi người, nói ra thì sẽ không có ai tin, địa phương nào mà trước đó không hề có vật gì, chỉ thoáng cái sau đã hiện ra một cây đại thụ to đùng.
các huynh đệ thấy biến hóa này thì không khỏi tinh thần chấn động; cây đại thụ biến mất, đại biểu cho tinh linh chi thành đã triệt để sống lại, rồi lại ẩn núp, cũng có nghĩa là chuyện của lão đại ở bên dưới đã kết thúc, lão đại cuối cùng cũng muốn ra rồi.
Tuy rằng trước sau cũng chỉ có nửa tháng không gặp, nhưng mọi người vẫn có chút kích động, dù sao đề thăng giống như bánh từ trên trời rơi xuống vừa có rồi, ai mà không kích động muốn chia vui với lão đại?
Kỉ Mặc là kích động nhất.
Ừ, tất nhiên rồi, bởi vì hắn không chỉ có thể khoe thành tựu của mình, hơn nữa còn đút được một khoản tài phú lớn vào túi.
Kỷ nhị gia lúc này đã cười tới mắt híp thành đường chỉ, La Khắc Địch ở bên cạnh ghen tị nhìn hắn, trong miệng thì thào, tựa hồ đang mắng, đang oán giận, chuyện tốt như vậy sao mình không vét được chút mỡ chứ? Để thằng ôn Kỉ Mặc này chiếm hết tiện nghi rồi.
Ài, thất sách, ta vừa rồi sao không mở bàn cá trước, để cải trắng ngon cho thằng ôn này cắn mất, ta tuyệt đối không phải là đố kỵ, chỉ là không quen nhìn tiểu nhân đắc chí mà thôi.
Sở Dương cuối cùng cũng lòng đầy vui mừng trở về, đi tới, các huynh đệ, vốn tưởng rằng cho dù không xếp thành hàng nhiệt liệt hoan nghênh thì ít nhất cũng phải chạy tới hỏi han chứ, không nói người khác tiểu nha đầu khẳng định sẽ lao tới, cho dù tiểu nha đầu e lệ không lao tới, vẫn nên đi đến hỏi han vài câu là chắc rồi chứ? Không ngờ mười người ai nấy đều nhìn mình với vẻ quái dị.
Sao thế?
Sở Dương trong nháy mắt cho rằng mình chẳng lẽ hở mông à? Lúc trước mình hoàn toàn không chú ý tới khi đột phá đã làm rách sạch quần áo giày dép, may mắn là ở đó chỉ có hai đại nam nhân bọn họ, giờ phải chăng là...
Vội vàng cúi đầu nhìn, không đúng, quần áo của ta rất chỉnh tề, vừa rồi khi độn ra mặt đất, ta còn chú ý xem quần áo có rách không mà.
Nếu không phải ta hở mông, vậy thì có chuyện gì? Rốt cuộc là sao.
"Ta nói này, các ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì thế? Mặt ta có nhọ à?" Sở Dương buồn bực hỏi, quần áo tuy rằng là có vấn đề, nhưng chẳng lẽ là trên mặt dính nhọ ư?
"Ặc, khụ khụ." Vừa nghe thấy hắn hỏi, các huynh đệ cùng nhau ho khan, động tác đều nhịp, nhưng không có ai trả lời.
Kỳ thật cũng thể trách phản ứng của mọi người quỷ dị, thật sự là đám người Cố Độc Hành trong lòng rất buồn bực, sao hiện tại không ngờ không nhìn thấu tu vi của Sở Dương? Lão đại rốt cuộc đã tới trình độ gì rồi?
" Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Sao ai nấy lạ thế?"
"Khụ, không có gì, không có gì." Mạc Thiên Cơ ho khan một tiếng hỏi: "Ta nói này lão đại, tu vi hiện tại của ngài rốt cuộc đã tới trình độ nào rồi? Lần này chắc đề thăng không nhỏ chứ không hả?"
Đối mặt với tên diêm vương bí hiểm này, Thần Bàn Quỷ Toán có chút sợ hãi, vô ý đã dùng tới kính.
Sở Dương gật gật đầu, ánh mắt lướt qua trên người mỗi người, nói: "Không tồi, không tồi, mọi người đều đã là từ cửu phẩm chí tôn trở lên rồi. Ha ha ha, thật đáng mừng."
La Khắc Địch vội vàng hỏi: "Lão đại, ngươi thì sao? Ngươi tới trình độ gì rồi?"
Sở Dương trầm ngâm một chút, cảm thụ tình huống của mình, thâm trầm nói: "Nếu chỉ luận tu vi thì ta hiện tại đại khái là trình độ cửu phẩm chí tôn đỉnh phong!"
Hả?
Mọi người nghe vậy đều đại chấn, đoàn người tuy rằng không nhìn thấu tu vi của Sở Dương, nên cũng biết tu vi của hắn chắc trên mọi người, nhưng cũng vẫn chưa dám khẳng định Sở Dương đã tới cảnh giới đỉnh phong của võ giả Cửu Trùng Thiên!
Kỉ Mặc Trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngã quỵ, đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Sở Dương, hỏi: "Lão đại, ngài vừa rồi là thận trọng phỏng chừng là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, vậy nếu không thận trọng phỏng chừng thì sao..."
"Nếu thế thì ta hiện tại cho dù vẫn kém Pháp Tôn, Vũ Tuyệt Thành và Ninh Thiên Nhai, nhưng chắc cũng tới trình độ của hai vị tiền bối Phong Nguyệt rồi." Sở Dương trông thì như rất khiêm tốn trả lời.
Những lời này vừa ra, Mạc Khinh Vũ hoan hô một tiếng.
Mạc Thiên Cơ đột nhiên nắm chặt tay, vẻ mặt kích động.
Những người khác đều trợn mắt há hốc mồm, như gặp thần tiên.
La Khắc Địch thì ngây ngốc một hồi, đột nhiên Aha một tiếng rồi bật cười, cười đến nước mắt giàn giụa, thầm nghĩ: "Báo ứng, đây là báo ứng, ai bảo ngươi mở bàn cược, giờ biết sự nguy hại của cờ bạc rồi chứ!"
Kỉ Mặc triệt để mất đi tất cả hy vọng rồi, mặt buồn như đưa đám, suýt nữa thì bật khóc.
Trừ Mạc Thiên Cơ và Mạc Khinh Vũ ra, tất cả huynh đệ tham dự cá cược đều thua.
Không ai thắng cả.
Tiền đặt cược của đám người Cố Độc Hành đương nhiên bị nhà cái ăn sạch, nhưng có vẻ như nhà cái Kỉ Mặc cũng thua đau.
Chỉ có chỉ có hai người thắng, nhưng trong đó là một đền mười, tất cả tiền đặt cược hắn kiếm được trả cho một mình Mạc Khinh Vũ cũng vẫn chưa đủ.
Càng đừng nói tới một mục cá khác,
" Kỉ Mặc là thằng ngu!"
Cái này...
Ông trời ơi! Đừng trêu ta vậy chứ?