Chu Hưng nhìn phó phân bộ đang đi tới với vẻ căm hận.
Thấy ông ta không muốn quỳ xuống, phó phân bộ Giang Thành Phùng Thiên Cương nói với vẻ chế nhạo: “Chu Hưng, gần đây xương cốt của ông càng ngày càng cứng đấy.”
“Cũng được, nếu như ông đã không muốn quỳ thì tôi sẽ giúp ông quỳ!”
Nói xong, Phùng Thiên Cương đá mạnh một cú vào đầu gối của Chu Hưng. Thấy thế, Sở Hà, Sở Diệu Y cùng với những người khác ở phân bộ Thiên Hải giật mình.
Bọn họ đều có thể nhìn ra cú đá này không hề nể nang chút nào, một cú đá của cao thủ tông sư đủ khiến cho Chu Hưng gãy chân!
Như vậy cho đến ngày thi đấu giữa các phân bộ, phân bộ Thiên Hải chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn nhất đối với tất cả mọi người.
Ngay khi mọi người ở phân bộ Thiên Hải còn đang lo lắng.
Vút!
Một tiếng xé gió lướt qua, ngay sau đó, sắc mặt của Phùng Thiên Cương đột nhiên thay đổi. Sau khi vừa ngã xuống mặt đất, ông ta vội ôm chân kêu gào thảm thiết.
“A!”
“Chân của tôi!”
Mọi người thấy vậy đều sửng sốt, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra bắp chân của ông ta bị một chiếc đũa đâm xuyên qua, máu chảy đầm đìa…
“Hay lắm!”
Chu Hưng cùng với các thành viên khác của phân bộ Thiên Hải âm thầm vỗ tay khen ngợi với vẻ hả hê.
Bị tát một cú thẳng vào mặt như vậy, sắc mặt Tôn Bác tối sầm lại.
“Là ai làm!”
“Đâm sau lưng người khác thì có gì giỏi chứ, có gan thì cút ra đây!”
Vừa dứt lời, một thanh niên ngồi ở một góc trong nhà hàng chậm rãi đứng dậy, trong tay hắn vẫn còn cầm một chiếc đũa và mỉm cười nhìn ông ta.
“Tôi làm đấy.”
“Tôi thấy mấy người có vẻ như rất thích bắt nạt người khác cho nên tôi cũng muốn thử trải nghiệm xem sao.”
“Ừm, không tồi, cảm giác khi bắt nạt người khác quả thực khá vui.”
“Lương Siêu!”
Sở Diệu Y kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc còn Chu Hưng và đám người Sở Hà cũng thở phào một hơi.
Thấy vậy, phó phân bộ Giang Thành tức giận hừ hừ, ông ta định đi về phía Lương Siêu nhưng bị Tôn Bác cản lại.
Là người đứng đầu một phân bộ Vũ Minh nên ông ta vẫn có cái nhìn căn bản.
Người thanh niên này cách Phùng Thiên Cương khoảng 30m, vậy mà hắn có thể phi chiếc đũa chuẩn xác thẳng vào bắp chân cực kỳ vạm vỡ của Phùng Thiên Cương.
Dựa vào lực đạo, có lẽ tu vi của đối phương đã đạt đến cảnh giới tông sư.
Không thể khinh thường một tông sư trẻ được.
Sau khi đánh giá Lương Siêu một hồi, Tôn Bác chắp tay chào hắn.
“Không biết cậu là ai, dường như trước đó chúng tôi chưa từng đắc tội với cậu thì phải?”
Lương Siêu cười nói: “Câu hỏi của ông có chút buồn cười. Vậy phân bộ Thiên Hải người ta cũng đâu từng đắc tội với các người, thế nhưng không phải các người đang sỉ nhục bọn họ hay sao?”
“Người ta tức giận mới nói các người được 2 câu, vậy mà các người lại bắt người ta quỳ xuống xin lỗi. Hiện tại tôi cũng đang làm giống y như vậy, nhìn thấy một đám người yếu ớt như gà nên tôi muốn bắt nạt một chút ấy mà.”
“Đã hiểu chưa?”
Nghe vậy, Sở Diệu Y không nhịn được mà bật cười.
Suốt nửa tháng, tính tình của người này không hề thay đổi, vẫn luôn hài hước như vậy khiến cho đám người Tôn Bác cảm thấy ngứa ngáy, sắc mặt càng tệ hại hơn.
“Đối nghịch với phân bộ Vũ Minh của tôi, cậu chắc chắn mình có thể gánh được hậu quả này chứ?”
Nhất thời, Sở Diệu Y lập tức tỏ vẻ khinh thường. Thấy thực lực của Lương Siêu không hề yếu kém nên bọn họ bắt đầu mượn ngọn núi lớn Vũ Minh này ra để chèn ép ư?
Phi!
“Xì, vốn dĩ hắn là người của phân bộ Thiên Hải chúng tôi nên cho dù có đánh bại tất cả các người thì cũng chỉ coi là mâu thuẫn nội bộ chứ không thể nói là đối nghịch với Vũ Minh được.”
Sở Diệu Y vừa nói vừa đi tới bên cạnh Lương Siêu khiến cho cả đám Tôn Bác ngạc nhiên.
Từ lúc nào mà phân bộ Vũ Minh Thiên Hải lại có được một tông sư trẻ như vậy?
Sao bọn họ chưa từng nghe bất cứ tin tức nào về chuyện này?
Nếu biết từ sớm thì bọn họ cũng sẽ không vội vàng tới phân bộ Vũ Minh Thiên Hải để tìm được cảm giác tồn tại, ít ra cũng phải đợi cho đến khi bọn họ nắm được toàn bộ thực lực của thằng nhóc này đã.
Lương Siêu nhìn thấy bên khóe miệng của Sở Diệu Y vẫn còn tia máu, hắn cau mày hỏi: “Ai làm?”
“Ông ta.”
Sở Diệu Y chỉ vào Phương Thiên Cương, người vừa được hai người khác nâng dậy đang ôm chặt lấy đùi với vẻ phẫn nộ.
“Ồ.”
“Cô qua chờ ở một bên đi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”
Sở Diệu Y ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy vừa mới đứng sang một bên thì đã nghe thấy tiếng ‘xoẹt’ trong không khí.
“A!”
Lần này, đám người Tôn Bác của phân bộ Vũ Minh Giang Thành còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng la hét của Phùng Thiên Cương.
Khi quay đầu nhìn lại, nhất thời bọn họ hít sâu một hơi!
Chỉ thấy chiếc đũa đó đâm xuyên qua lòng bàn tay phải của Phùng Thiên Cương!
“Trưởng, trưởng bộ!”
Phùng Thiên Cương hét lên đầy giận dữ: “Thằng nhãi này, cậu ta khinh người quá đáng! Tôi không thể nuốt trôi cơn giận này được!”
“Câm mồm.”
Tôn Bác thấp giọng trách mắng, một người luôn bình tĩnh mọi lúc mọi nơi như ông ta gặp phải người kiêu ngạo như Lương Siêu cũng sắp không thể kìm chế nổi.
Để tìm kiếm sự bình ổn vào lúc này thì chuồn là thượng sách.
Trước cứ nhẫn nhịn đã, chờ đến khi điều tra rõ được thực lực của hắn yếu hơn mình thì sẽ xử lý hắn thật mạnh tay!
“Đi!”
Tôn Bác phất tay rời đi khiến đám Chu Hưng giật mình.
Cục tức lớn như vậy mà cũng nuốt trôi được ư?
Cứ ngậm ngùi rời đi như vậy sao?
Đúng là thất vọng!
Thấy vậy, Lương Siêu bật cười với *tính cách rùa của trưởng bộ phân bộ Giang Thành.
*Tính cách rùa: người thuộc nhóm này thường ngại xung đột, cố gắng né tránh mọi tình huống gây sự không thoải mái.
“Đứng lại, tôi đã cho các người đi chưa?”
Tôn Bác dừng chân, quay đầu nhìn Lương Siêu với vẻ lạnh lùng.
“Cậu còn muốn sao nữa.”
“Lúc nãy, tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi rất muốn bắt nạt đàn gà yếu ớt như mấy người nhưng mà tôi còn chưa bắt nạt xong nên đương nhiên các người chưa thể đi được.”
“Hiện tại tôi muốn người làm trưởng bộ là ông quỳ xuống dập đầu với tôi. Bây giờ ông muốn tự làm hay để tôi giúp ông?”
“Cậu!”
Nghe vậy, Tôn Bác vô cùng giận dữ và những phó phân bộ khác cũng không thể chịu nổi nữa. Bọn họ lập tức điên cuồng vận chuyển huyền khí và vọt về phía Lương Siêu!
“Thằng nhãi kia, cậu muốn chết phải không!”
“Để tôi chặt đứt hai tay của cậu xuống xong, xem cậu còn có thể ngông cuồng được nữa không!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nghe xong, Lương Siêu liếc nhìn ông ta với vẻ khinh thường rồi khẽ phất tay.
“Vù, vù!”
Sau khi hai tiếng xé gió lướt qua, tên phó phân bộ bay ngược ra phía sau dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người!
Cuối cùng, cả người bị dính chặt trên tường không nhúc nhích nổi, hai chiếc đũa giống như hai chiếc đinh gắn chặt ông ta vào tường…
“Này…”
Hầu hết mọi người trong phân bộ Giang Thành nuốt nước bọt ừng ực, khóe miệng Tôn Bác giật giật. Đến lúc này, ông ta đã xác định được thực lực của người thanh niên này nhất định cao hơn mình!
Nếu như ông ta đánh không lại thì cũng không còn lựa chọn nào ngoài việc từ bỏ trước…
Vì thế sau khi có người đỡ được phó phân bộ xuống khỏi tường, ông ta liền chắp tay với Lương Siêu.
“Chàng trai trẻ, lúc nãy là do tôi làm sai nên tôi thực lòng muốn xin lỗi trưởng bộ cùng với cô gái trẻ kia. Cậu có thể bỏ qua việc này được không?”
Lúc này, Lương Siêu lắc đầu: “Đừng nói đến bộ này bộ kia nữa, như vậy là không hay đâu.”
“Hôm nay tôi muốn thấy ông quỳ, rốt cuộc là ông có quỳ hay không?”
“Cậu!”
Bị ép bức tới đường cùng như thế, cuối cùng Tôn Bác không nhịn được nữa mà quát: “Thằng nhãi, tôi khuyên cậu đừng có mà được một tấc lại tiến một thước!”
“Tôi có quan hệ rất tốt với Bạch trưởng bộ của phân bộ Trấn Giang. Nếu như cậu dám động đến một sợi tóc của tôi thì Bạch trưởng bộ sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu đâu!”
Chương 117: 1 chọi 16?
“Người mà ông nói đến là Bạch Thiên Nam phải không?”
Lương Siêu cười chế nhạo nói.
“Làm càn!”
“Tên của Bạch trưởng bộ không phải là thứ mà cậu có thể gọi tùy tiện được đâu!”
Tôn Bác tức giận mắng mỏ còn đám người Chu Hưng và Sở Hà thì thấy Lương Siêu lại bắt đầu nghịch những chiếc đũa, có vẻ như hắn không có ý định buông tha.
Tiểu Thanh nói: “Lương đại sư, thôi bỏ đi.”
“Thực lực của Bạch bộ trưởng của phân bộ Trấn Giang thực sự rất mạnh, hơn nữa danh tiếng lại rất lớn nên không một ai dám gọi thẳng tên của ông ấy cả, nếu như bị biết được thì sẽ không biết xảy ra chuyện gì nữa.”
“Đúng vậy, Lương Siêu. Cho dù cậu có thật sự đánh một trận với Bạch trưởng bộ nhưng tốt hơn hết là không nên gặp mặt thì hơn.”
“...”
Nghe vậy, Lương Siêu mỉm cười.
“Bạch Thiên Nam, ông ta là cái thá gì chứ?”
“Đừng nói ông có quan hệ tốt với ông ta như thế nào, cho dù ông có là con trai của ông ta bị tôi bắt quỳ xuống, e rằng ông ta cũng không dám làm gì, ông có tin không?”
Tôn Bác: “…”
Chu Hưng, Sở Hà: “…”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lương Siêu. Kể từ khi Bạch Thiên Nam nhậm chức trưởng bộ phân bộ Trấn Giang, ông ta vẫn luôn là người có uy quyền cao nhất trong số các phân bộ Vũ Minh mấy năm gần đây.
Lương Siêu chính là người đầu tiên dám nói chuyện khiêu khích như vậy trước công chúng!
“Tên họ Lương kia!”
“Tôi nhớ kỹ cậu rồi, nếu như lời cậu nói hôm nay lọt vào tai Bạch bộ trưởng, ngài ấy nhất định sẽ…”
“Ồn ào quá.”
Lương Siêu mắng với vẻ không kiên nhẫn, hắn lười nghe những lời vô nghĩa này.
Hắn vung tay khiến cho hai chiếc đũa gỗ lại xuyên qua không trung!
Tôn Bác vẫn luôn vểnh tai nghe và mở to mắt định né tránh nhưng ông ta vừa có ý nghĩ đó thì hai bên đầu gối đã truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn!
“A!”
Cứ như vậy, Tôn Bác quỳ xuống trong tiếng kêu thảm thiết.
“Trưởng bộ!”
Những người thuộc phân bộ Giang Thành vội vàng tiến lên đỡ Tôn Bác và bọn họ đều nhìn Lương Siêu với vẻ oán hận và bất lực giống hệt như Chu Hưng lúc nãy.
“Nếu như làm sớm thì tôi đã không phải ra tay rồi, đúng là uổng phí công sức.”
Nói xong, Lương Siêu vứt chiếc đũa trong tay xuống rồi phất tay với bọn họ.
“Được rồi, các người có thể đi được rồi.”
“Hãy nhớ kỹ nếu như làm nhục người khác thì một ngày nào đó sẽ bị làm nhục lại. Hôm nay coi như tôi dạy miễn phí cho các người bài học này.”
Nghe vậy, cả đám người thuộc phân bộ Giang Thành đều tức giận nhưng lại không dám lên tiếng, đành im lặng đưa Tôn Bác rời đi.
“Haizz…”
Chu Hưng thở dài nói: “Lương đại sư, sau hôm nay, coi như ngài với Bạch trưởng bộ coi như là tử địch với nhau rồi.”
“Ồ, không sao cả.”
“Dù sao mối quan hệ giữa tôi với ông ta cũng không được tốt lắm, thậm chí trước đây chúng tôi gặp nhau còn như nước với lửa nên tôi không để ý tới việc vặt vãnh này.”
“Hả?”
Trong chốc lát, mọi người đều sửng sốt. Sau đó, bọn họ quay trở lại phòng riêng tiếp tục bữa ăn. Cả đám người vừa ăn vừa nghe Lương Siêu kể về những chuyện xảy ra gần đây ở Trấn Giang.
Sau khi nghe Lương Siêu nói rằng hắn đã giết ba tên cổ sư phạm rất nhiều tội ác Vệ Tranh, Mạnh Khuê và Lỗ Trì, Sở Diệu Y đang uống nước trái cây liền phun ra đầy mặt Lương Siêu đang ngồi ở đối diện…
“Em xin lỗi, xin lỗi!”
Cô ấy vừa giải thích vừa đứng dậy đi lau mặt cho hắn.
“Cái đó, Lương Siêu, anh xác định là anh đang không nói khoác đấy chứ?”
“Nếu như ba tên cổ sư kia liên thủ với nhau thì ngay cả cao thủ cảnh giới tông sư cũng không thể địch nổi, anh…Không phải anh đang đạt đỉnh cảnh giới tông sư đấy chứ?”
Lương Siêu chỉ cười mà không nói gì.
Cùng lúc đó.
Tôn Bác bị thương nặng hai chân không đến bệnh viện ngay mà lại được người cõng tới ngay nhà riêng của Bạch Thiên Nam.
Còn Bạch Vân Hi vừa mới trở về còn mang theo một sư muội đồng môn về muốn đính hôn nên Bạch Thiên Nam đang rất vui mừng muốn tổ chức ngay một buổi tiệc gia đình.
Sau khi thấy Tôn Bác được khiêng vào với đôi chân đẫm máu, đương nhiên Bạch Thiên Nam không hề có sắc mặt tốt, thầm chửi đúng là xui xẻo.
“Ông bị làm sao vậy?”
“Bị thương như thế này không đi bệnh viện mà lại đến chỗ tôi làm gì?”
Tôn Bác hoàn toàn không nhận ra vẻ chán ghét trên mặt của Bạch Vân Hi mà cáo trạng luôn: “Lần này phân bộ Thiên Hải tới đây quá hung hăng. Vừa mới đến Trấn Giang, bọn họ đã khiến cho hai chân của tôi bị què. Mong Bạch trưởng làm chủ cho tôi!”
Bạch Thiên Nam hừ lạnh một tiếng, ông ta hiểu rất rõ Tôn Bác là người như thế nào.
Chắc chắn là không dẫm được người ta nên bị dẫm ngược lại.
Thế nhưng ngay sau đó đột nhiên ông ta nhận ra được điều gì đó liền cau mày hỏi.
“Ông vừa nói là phân bộ Thiên Hải ư?”
“Đúng!”
Tôn Bác gật đầu: “Chính là Chu Hưng trưởng phân bộ của phân bộ Thiên Hải. Không biết lần này bọn họ gặp vận may như thế nào lại có một vị tông sư trẻ làm chỗ dựa!”
“Hai chân này của tôi chính là…”
“Ông nói người tông sư trẻ đó tên là Lương Siêu phải không?”
Tôn Bác gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, thằng nhãi kia tên là Lương Siêu!”
“Tôi đã nói với cậu ta rằng quan hệ giữa tôi và Bạch trưởng bộ ngài khá tốt để cậu ta nể mặt ngài nhưng không ngờ cậu ta vẫn ra tay ác độc!”
“Cậu ta, cậu ta còn nói rằng ngài ở trong mắt cậu ta chẳng là cái thá gì cả. Cho dù tôi có làm con của ngài, quỳ xuống trước mặt hắn gọi là ông nội thì ngài cũng…”
Rầm!
Bạch Hạo Nhiên vỗ bàn đầy tức giận.
“Đcm!”
Sắc mặt của Bạch Thiên Nam tối sầm lại. Nếu như bình thường, chắc chắn ông ta sẽ cho rằng Tôn Bác đang thêm mắm dặm muối, cố ý gây sự.
Thế nhưng lần này, ông ta không hề nghi ngờ về khả năng học vẹt của Tôn Bác.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vân Nhã ngồi bên cạnh Bạch Thiên Nam cau mày nói: “Hạo Nhiên, đây có phải là Lương Siêu mà trước đó em từng nhắc đến không. Chính là người muốn tranh Thiên Sơn Tuyết Liên với Bạch sư huynh phải không?”
“Chị dâu, đúng vậy. Chính là thằng nhãi này!”
Vừa nghe vậy, Vân Nhã hừ lạnh mắng: “Đúng là con chó điên.”
“Không sao cả.”
Lúc này, Bạch Vân Hi đang ngồi ăn uống nhàn nhã mỉm cười nói.
“Cũng chỉ là một con châu chấu đá xe mà thôi, sẽ không tồn tại được lâu đâu.”
“Bố, trong cuộc thi giữa các phân bộ lần trước phải mất bao lâu mới chọn ra được vị trí lãnh đạo?”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Bạch Thiên Nam nói: “Bình thường thì mất khoảng 1 tuần, còn nhanh nhất cũng phải mất 5 ngày.”
“5 ngày sao ạ?”
Bạch Vân Hi lầm bầm, lúc này anh ta nói: “Con không có quá nhiều thời gian như vậy, vì thế bố hãy nhanh chóng tập hợp các thành viên mạnh nhất từ các phân bộ khác, ngoại trừ phân bộ Thiên Hải tới tham gia cuộc thi giữa các phân bộ vào ngày mai.”
“Con muốn cuộc thi lựa chọn ra vị trí lãnh đạo của cuộc thi phân bộ lần này sẽ được tổ chức vào ngày đầu tiên của cuộc thi.”
“Đến lúc đó, chắc chắn con sẽ chiếu cố Lương Siêu thật tốt.”
“A?”
“Anh, như vậy không phải là phạm quy hay sao? E rằng trưởng bộ của các phân bộ khác chưa chắc đã đồng ý.”
“Không đồng ý thì cứ đánh cho tới lúc bọn họ đồng ý thì thôi.”
“Đến lúc đó, để mười mấy người bọn họ cùng nhau khiêu chiến với con. Nếu như con có thể thắng thì đương nhiên bọn họ sẽ tuân theo quy củ thôi.”
Nghe vậy, Tôn Bác há hốc mồm.
Ngoại trừ Trấn Giang và Thiên Hải, trong tỉnh còn có mười mấy phân bộ nữa và đại diện của mỗi phân bộ đều là các tông sư.
Dựa theo ý của vị Bạch đại thiếu này, cậu ta muốn…
1 chọi 16?
Chương 118: Nếu tôi nói không thì sao?
“Ha ha, được!”
“Nếu như con đã có dã tâm như vậy thì bố tất nhiên sẽ thỏa mãn con rồi!”
“Hơn nữa, đây là lần đầu tiên con tham gia cuộc thi lớn của phân bộ Trấn Giang nên phần khí thế danh tiếng nhất định phải làm đủ, ít nhất thì tên tuổi của con phải vượt qua thằng nhãi họ Lương kia mới được.”
Bạch Vân Hi thờ ơ lắc đầu nói: “Danh vọng đối với con không quan trọng, nếu không phải vì 1 gốc Thiên Sơn Tuyết Liên đó thì con cũng sẽ không phải làm nhiều như vậy.”
Nhìn thấy tư thái cao cao tại thượng của Bạch Vân Hi, trong lòng của Tôn Bác cảm thấy yên tâm.
Bị những người như vậy nhắm đến, e rằng số phận của thằng nhãi họ Lương đó còn thảm hơn cả ông ta!
Hai ngày sau.
Khi cuộc đấu giá do Cổ Hiên Trai tổ chức bắt đầu, có không ít các đại lão từ các giới khác nhau ở Trấn Giang đến tham gia, thậm chí còn có không ít người trong giới võ đạo cũng tới.
Nhóm người Lương Siêu cũng tới đây từ sớm và tìm một vị trí để ngồi. Sau khi ngồi xuống, bọn họ nghe thấy xung quanh đang thảo luận về chuyện gì đó khá sôi nổi.
Sau khi nghe kĩ một hồi, bọn họ nhận ra mọi người đang nói về cùng 1 người.
Bạch Vân Hi.
“Mọi người đã nghe gì chưa? Hôm qua, Bạch Vân Hi một mình đánh bại liên minh 16 vị tông sư tới từ 16 phân bộ Vũ Minh!”
“Hừ, chuyện này cũng chẳng có gì mới mẻ. Còn có người nói rằng trước đó cậu ta đã tiêu diệt 3 người gây hại lớn trong giới võ đạo chúng ta Vệ Tranh, Mạnh Khuê và Lỗ Trì đấy!”
“ y da, thật không ngờ Bạch trưởng bộ lại có 1 người con trai mạnh như thế, e rằng thực lực còn mạnh hơn cả ông ta nữa nhỉ?”
Đám người Lương Siêu, Hạ Tử Yên nghe vậy thì ngơ ngác.
Ôi trời, còn có người vô liêm sỉ như vậy ư?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vì để tạo danh tiếng cho con trai mình trước cuộc thi mà ngay cả công lao của người khác cũng muốn cướp?
Mọi người xung quanh vẫn tiếp tục nghị luận.
“Ừm, tôi nghe nói trận chiến đầu tiên của cuộc thi phân bộ lần này chính là trận chiến giành chức vô địch. Không biết vị Bạch thiếu gia đó với Lương thần y, ai sẽ là người chiến thắng.”
“Tôi nghĩ người thắng chắc chắn là Bạch đại thiếu vì dù sao Lương thần y kia cũng là y sư. Cho dù đúng là một tông sư nhưng sức chiến đấu chưa chắc đã mạnh như thế.”
“...”
“Bạch đại thiếu tới rồi!”
Không biết là ai hét lên khiến cho cả đại sảnh đang ồn ào trở nên yên lặng. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa lớn.
Bọn họ trông thấy một thanh niên cao lớn trong bộ trang phục màu trắng được bao quanh bởi nhiều người đang bước vào cửa.
“Hóa ra đây là con cả của Bạch Thiên Nam, Bạch Vân Hi.”
Hạ Tử Yên nghiến răng nghiến lợi với vẻ khó chịu: “Vài năm trước, tên Bạch Vân Hi này đã rời khỏi Trấn Giang. Nghe nói anh ta đã gia nhập vào một môn phái võ thuật nổi tiếng và chuyên tâm dốc lòng học tập.”
“Tôi cũng không biết anh ta mạnh tới mức nào nhưng tôi từng nghe ông nội nói rằng thiên phú học võ của anh ta rất cao.”
“Cho nên khi anh đánh nhau với anh ta trong cuộc thi, nhất định phải cẩn thận một chút.”
Lương Siêu cười cười với vẻ không quan tâm.
Ngay khi Bạch Vân Hi vừa mới bước vào, hắn đã âm thầm cảm nhận được hơi thở và phát hiện có vẻ như anh ta mới đạt đỉnh cảnh giới tông sư chưa được bao lâu.
Đối với loại người này, hắn đánh tới 16 lần cũng được.
Sau khi Bạch Vân Hi ngồi xuống, Bạch Hạo Nhiên rất nhanh đã nhìn thấy Lương Siêu. Nhất thời sắc mặt của anh ta trở nên khó coi và thì thầm với Bạch Vân Hi vài câu.
“Ồ?”
Sau khi nghe xong, Bạch Vân Hi nhướng mày và nhìn Lương Siêu với ánh mắt sắc bén.
Trong lòng Hạ Tử Yên, Liễu Băng Khanh và Chu Hưng không khỏi căng thẳng khi cảm nhận được ánh mắt đầy thù địch của đối phương.
Thế nhưng dường như Lương Siêu hoàn toàn không phát hiện ra điều đó, hắn vẫn tiếp tục nhàn nhã thoải mái nhấp trà và ăn điểm tâm.
Lúc này, Vân Nhã ngồi bên cạnh Bạch Vân Hi hét về phía Lương Siêu với vẻ khinh thường: “Anh chính là người muốn tranh đóa Thiên Sơn Tuyết Liên kia với sư huynh của tôi phải không? Hừ, đúng là không biết tự lượng sức!”
Tuy nhiên Lương Siêu vẫn làm như không để ý tới, thậm chí hắn còn ngồi trò chuyện với Liễu Băng Khanh và Hạ Tử Yên.
“Nghe bác Bạch nói rằng anh đoạt đóa Thiên Sơn Tuyết Liên này là vì em gái phải không? Không phải là cô bé ngồi bên cạnh anh đấy chứ?”
“Hừ, chỉ là một con nhỏ nghèo rách nát mà cũng muốn dùng đóa Thiên Sơn Tuyết Liên này, đúng là phí của!”
Vẻ mặt của Lương Siêu đông cứng lại khi nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Lương Nghiên. Hắn ôm cô bé và nhìn về phía Vân Nhã.
Trước đó, cô ta khiêu khích và sỉ nhục hắn cũng chẳng quan tâm nhưng cô ta lại dám động vào người em gái yêu quý của hắn, không một ai được phép mắng con bé dù chỉ 1 câu!
“Bạch đại thiếu, người phụ nữ chua ngoa này là người của Bạch gia sao?”
“Đúng là chẳng có chút gia giáo nào cả.”
Vân Nhã trợn trừng hai mắt. Cô ta tu luyện ở tông môn từ nhỏ nên cô ta luôn coi thường các Huyền Vũ giả ở bên ngoài và cho rằng bọn họ chỉ là một đám chân lấm tay bùn.
Vậy mà hiện giờ cô ta lại bị một tên chân lấm tay bùn mắng là không có gia giáo khiến cho cô ta vô cùng tức giận.
“Đồ vô liêm sỉ! Anh muốn chết hả!”
Sau khi mắng một tiếng, Vân Nhã liền lật tay và sử dụng phi tiêu!
Vù vù!
Mấy chiếc phi tiêu phi về phía Lương Siêu cùng với những người bên cạnh hắn là Lương Nghiên, Liễu Băng Khanh và Hạ Tử Yên. Bạch Hạo Nhiên ngồi bên cạnh còn vỗ tay khen ngợi.
“Tay nghề tốt thật!”
Trước đây, anh ta thật sự không ngờ rằng người chị dâu trông nhỏ nhắn và yếu ớt như này lại mạnh như thế.
Lương Siêu tập trung ánh mắt, sau đó cầm lấy mấy hạt dưa trên bàn vung ra.
Keng keng!
Sau khi sự va chạm qua đi, mọi người đều thấy mấy cây phi tiếu kia đều bị bắn rơi xuống nhưng mấy hạt dưa vẫn bắn về phía Vân Nhã với tốc độ cực nhanh!
Người ra tay trước sử dụng phi tiêu làm bằng sắt tinh luyện còn người kia lại dùng hạt dưa để tấn công ngược lại.
“Sư muội, cẩn thận.”
Bạch Vân Hi quát lên một tiếng rồi đẩy cô ta sang một bên và bước lên trước dùng thân mình để chắn!
Một luồng huyền khí mạnh mẽ bộc phát khiến cho hạt dưa bay tới đều bị vỡ nát.
“Ồ.”
Thấy vậy, Lương Siêu gật gật đầu, thậm chí còn giơ ngón tay cái.
“Không tồi, Bạch đại thiếu thật sự có tài.”
“Tên khốn kiếp!”
“Sao anh lại dám ra tay với tôi? Anh có biết tôi là ai không hả?”
Sau khi bình tĩnh lại, Vân Nhã tức giận hỏi khiến cho Lương Siêu bật cười rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Thiểu não.”
Cô ta chọc người khác khó chịu bị người ta đánh lại cũng là chuyện đương nhiên, quan tâm cô ta là ai làm gì?
“Nhã Nhi.”
Bạch Vân Hi lắc đầu với cô ta ý bảo cô ta đừng nói nữa rồi nhìn về phía Lương Siêu, nói với giọng điệu ra lệnh: “Cậu mau lại đây, mau cúi đầu xin lỗi với vị hôn thê của tôi trước mặt mọi người.”
“Nếu như cô ấy chịu tha thứ cho cậu thì tôi sẽ coi như chuyện trước đó chưa từng xảy ra.”
Lương Siêu cảm thấy buồn cười, không biết tên này lấy đâu ra tự tin như vậy?
Tu vi cảnh giới tông sư đạt đỉnh sao?
“Nếu như tôi nói không muốn thì sao?”
Nghe xong lời này, Bạch Vân Hi híp mắt lại và khí thế của cảnh giới tông sư đạt đỉnh đã bộc phát ra chỉ trong nháy mắt!
“Nếu như cậu không chịu thì hãy đoạt giải nhất trong cuộc thi giữa các phân bộ Vũ Minh đi. Bây giờ có thể bắt đầu ngay.”
Xì xào!
Nhìn thấy sự đối chọi gay gắt, không ai nhường ai giữa hai người, mọi người ồ lên.
Mùi thuốc súng nồng nặc bắt đầu lan tràn trong không khí….
Chương 119: Chàng trai nhỏ nhà phú bà
Một lúc sau.
Bạch Vân Hi không nói gì nữa, sải bước đi đến giữa sân và ngoắc ngoắc ngón tay về phía Lương Siêu.
"Xuống đây, chiến đấu với tôi!"
Mà khi anh ta vừa nói xong, còn chưa kịp đợi Lương Siêu phản ứng, thì Tiết BÌnh AN, Hình Huy và những đại lão trong thương giới đều đứng dậy, lần lượt bước lên phía trước.
"Cậu Bạch, làm việc phải đúng nơi đúng chỗ, đến quy củ này cậu cũng không biết sao?"
“Đúng đó, hôm nay tổ chức buổi đấu giá ở Cổ Hiên Trai này, một việc rất tao nhã như vậy nhưng cậu lại muốn đánh đánh giết giết sao? Cậu có thấy điều đó phù hợp không?"
“Mọi người đều nhìn cả đó, ràng là vị hôn thê của cậu khiêu khích trước, cho dù đến xin lỗi thì cũng là cô ta xin lỗi em gái của bác sĩ Lương mới đúng.”
"..."
Mặt Bạch Vân Hi tối sầm lại, trước đó anh ta đã nghe Bạch Thiên Nam nói rằng Lương Siêu có mối quan hệ tốt với một số doanh nhân lớn ở Trấn Giang trước đây, nhưng lúc đầu anh ta hoàn toàn không coi ra gì.
Nhưng hiện tại xem ra, quan hệ này thực sự không chỉ là tốt thôi đâu.
"Lương Siêu, mày dầu gì cũng là một cao thủ tông sư vậy mà lại phải dựa vào những thương nhân này sao?"
"Không cảm thấy mất mặt?"
“Khà Khà…”
“Này cậu lớn Bạch, lời này nói sai rồi."
Lúc này truyền đến một trận tiếng cười mê sảng, mọi người sau khi nghe thấy tiếng nhìn xung quanh, liền nhìn thấy một mỹ nữ mặc áo sườn xám màu tím đậm cùng với mái tóc cuộn tròn của cô ấy đi qua.
Mỹ nữ khí chất ung dung hoa quý, vòng eo rắn nước dường như có thể khuấy động trái tim của hầu hết đàn ông.
Đây là trời sinh vưu vật!
Đúng vậy, đây là đánh giá về người phụ nữ này trong trái tim của hầu hết những người đàn ông có mặt ở đây.
Bạch Vân Hi đã từng thấy qua không ít mỹ nhân xuất thân từ tông môn võ đạo, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái này vẫn không khỏi mất bình tĩnh mà sỗ sàng, điều này khiến Vân Nhã có vẻ không vui.
Ngay cả Lương Siêu cũng nhìn thêm đôi chút, nhưng ngay sau đó nhận ra vậy không thích hợp, ngay lập tức lật mí mắt lên nhìn chằm chằm trần nhà.
Liễu Băng Khanh và Hạ Tử Yên nhìn thấy điều này, mỗi người đều nhìn hắn bằng một ánh mắt ‘xem như anh biết điều’, và tay đang đặt ở trên eo thịt mềm mại của hắn cũng thu lại.
"Cô là ai?"
Bạch Vân Hi chắp tay hỏi, mỹ nữ áo sườn xám mím môi đỏ mọng, kiều mỵ cười nói:
"Tôi tên là Mộc Khuynh Tuyết, xuất thân từ Cổ Hiên Trai, là người chủ trì buổi bán đấu giá này."
"Chậc."
Vân Nhã cười khinh bỉ, châm chọc nói: "Tôi còn tưởng rằng là nhân vật gì ghê gớm cơ. Ầm Ầm nửa ngày hóa ra chỉ là một người chủ trì đấu giá, lại ăn mặc xuề xòa lẳng lơ như vậy. Chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội chủ trì buổi đấu giá dụ dỗ đàn ông à?”
“Tiểu Nhã, bớt nói vài câu đi.”
Bạch Vân Hi chỉ giáo một tiếng, Mộ Khuynh Tuyết cũng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không để ý tới, sau đó cô ta vừa nhìn Lương Siêu, cười nói: "Tôi thấy Lương thần y tính tình phóng khoáng tự tại, cũng không giống kiểu thích núp sau lưng người khác sợ chiến."
“Có điều hôm nay thực sự không thích hợp để đánh nhau, không biết Bạch thiếu gia có thể cho tôi thể diện và tạm thời làm dịu sự việc để buổi đấu giá diễn ra thuận lợi không?"
Nghe vậy, Bạch Vân Hi liếc nhìn Lương Siêu vẫn đang ngồi bất động liền gật đầu ngay lập tức.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
“Được!”
“Bạch mỗ đương nhiên phải nể mặt Mộ tiểu thư rồi.”
Nói xong liền ngồi xuống lại.
Thấy thế, Lương Siêu không khỏi híp mắt.
Sau đó lại chú ý tới Mộ Khuynh Tuyết đang nhìn mình cười cười, thầm cảm thấy thú vị.
Có thể để một người điên như Bạch Vân Hi phải nể mặt như thế này, chỉ dựa vào vẻ ngoài và khí chất của cô ấy thôi có lẽ không đủ.
Xét về thân phận của người phụ nữ này, cũng là không bình thường.
Một lát sau.
Phong ba tạm thời bị đè xuống và cuộc đấu giá mà mọi người đang mong chờ chính thức bắt đầu.
Một số vật phẩm đấu giá đầu tiên, hoặc là ngọc cổ, thư pháp, hoặc hội họa và đồ trang sức, mấy thứ này Lương Siêu chẳng mấy hứng thú. Ngược lại Liễu Băng Khanh cũng đấu giá được một số thứ mình khá thích.
Mà mỗi khi Lương Siêu xung phong nhận việc, tình nguyện trả tiền cho cô thì Liễu Băng Khanh đều lắc đầu mà không cần suy nghĩ.
"Không cần đâu, tôi có rất nhiều tiền."
"Nếu nát nữa không có đủ tiền thì bảo tối ba đến năm vạn không thành vấn đề, hơn 1 tỷ cũng chả sao, chỉ trong vòng một phút là có tiền vào tài khoản.”
Lương Siêu một trận cười khổ, nhất là ở cảm thụ được những ánh mắt ghen tị và kỳ lạ từ nhiều người xung quanh, lại cảm thấy mình giống như một chàng trai đẹp trai được phú bà bao nuôi.
“À thì, Băng Khanh này, tôi biết cô là một chủ tịch xinh đẹp và có một doanh nghiệp lớn. Cô không thiếu tiền, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, bạn có thể đừng độc đoán và khí phách như vậy được không?"
"Điều này sẽ khiến tôi không có cảm giác tồn tại và người khác sẽ nghĩ tôi là tình nhân nhỏ mà cô bao."
Liễu Băng Khanh nhướng mày và chợt gật đầu.
Vừa hay lúc này có một tấm bình phong chạm rồng phượng được chế tác tinh xảo lúc này đang được đem ra đấu giá, Liễu Băng Khanh rất thích, giá đấu giá đã nâng lên 1200 vạn, cô lập tức giương cao tấm bảng.
"2000 vạn."
Trong lúc nhất thời cũng không có ai ra giá.
Một lúc sau, Liễu Băng Khanh liền ném bảng đấu giá cho Lương Siêu.
"Đây là coi như anh tặng tôi nhé, lát nữa nhớ trả tiền."
Lương Siêu: "..."
Tùy hứng cỡ vậy sao?
Thứ cô vừa đấu giá là cả mấy mươi vạn, mà ở đây thứ đắt nhất cũng chỉ trăm vạn, vậy mà đến mồm cô cái đã lên tận 2000 vạn!
Ác như vậy sao?!
Khoản tiền này giống như vắt khô hắn rồi!
Đang phát sầu lát nữa lấy đâu ra tiền để trả ba món đồ vật đấu giá kia, thì Mộ Khuynh Tuyết bên kia đã sai người mang tới một gốc cây nhân sâm cả thân đỏ như máu.
Nó là một trong hai loại thảo dược cấp vua, huyết sâm đỏ có lịch sử hàng trăm năm.
Mọi người nhìn thấy món hàng này sau đó trong chốc lát ngửi được mùi thơm khắp phòng, trong nháy mắt không tự chủ được thẳng người lên, bắt đầu xốc lại tinh thần.
Cuộc vui hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Chương 120: Tính tình của mấy phú hào trước giờ đều táo bạo vậy sao?
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Mộ Khuynh Tuyết hài lòng cười nói: "Mọi người ngồi ở đây đều là VIP cấp kim cương của Cổ Hiên Trai của ta, hơn nữa tôi cũng biết được một số tin tức về ba món đấu giá cuối cùng này, cho nên tôi sẽ không nói rườm rà thêm nữa.”
“Nói thẳng luôn, nhân sâm đỏ máu này giá khởi đầu là 1000 vạn và giới hạn tăng giá mỗi lần ít nhất là 100 vạn trở lên, bây giờ mọi người đều có thể đấu giá."
"1100 vạn!"
"Hừ, theo cách cộng của cô thì cơ nào mới xong? Tôi ra 1500 vạn."
“1600 vạn!"
"..."
"2000 vạn!"
Khi giá lên đến 2000 vạn, giọng nói của những người đến đấu giá trở nên im ắng hơn rất nhiều, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền giơ ra giá của mình.
"2100 vạn."
"Xí, thêm có 100 vạn thôi sao? Số tiền vậy còn chưa đủ để xấu hổ ấy."
Sau khi Vân Nhã cười một tiếng, Bạch Vân Hi liền giơ liên bảng giá.
Trực tiếp tăng giá 400 vạn, 2500 vạn.
Lương Siêu cười khổ một tiếng, lập tức bỏ vứt bảng kêu giá sang một bên, từ bỏ đấu giá.
Hắn không phải là không muốn loại đan dược cấp cao này, mà là bởi vì ví đóng mạng nhện cả rồi, về phương diện tài chính không thể so sánh với Bạch gia kinh doanh ba đời kia.
Cuối cùng, cây nhân sâm đỏ hàng trăm năm tuổi đã được Bạch Vân Hi đấu giá được.
Mộ Khuynh Tuyết liếc nhìn Lương Siêu, cũng không nói gì và nhờ người đấu giá lô thứ hai.
Giá khởi điểm cho cánh hoa Hàn Linh vẫn là 1000 vạn, cánh hoa Hàn Linh nhìn trong suốt như thủy tinh kia khiến Lương Nghiên vừa yêu thích vừa mong chờ, sau đó nhìn Lương Siêu với đôi mắt long lanh háo hức.
Thấy vậy, Lương Siêu cười vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô bé, ngay lập tức tăng giá lên 2000 vạn.
Vì đứa em gái bảo bối đã thích nó, vậy hắn phải đấu giá được nó.
Mọi người thấy thế, sau khi suy nghĩ một chút liền không hề tranh với hắn, hiện nay cái danh tiếng của bác sĩ thần kỳ của Lương Siêu đã lan rộng khắp Trấn Giang, mà các ông trùm kinh doanh ở đây là điều sợ nhất là cái chết, vì vậy không ai sẽ ngu ngốc đến mức xúc phạm một thiên tài thầy thuốc chữa bách bệnh nan y chỉ vì một cây hoa.
Mộ Khuynh Tuyết nhìn xung quanh khán giả và mỉm cười với Lương Siêu khi thấy không có ai giơ tấm bảng, lập tức giơ búa đấu giá lên: "2000 vạn lần một."
"2000 vạn lần hai."
"2000 vạn..."
"2500 vạn."
Đột nhiên một tiếng không biết ở đâu truyền tới khiến Mộ Khuynh Tuyết đang định gõ chiếc chùy đấu giá lại lần nữa dừng giữa không trung, mọi người nghe tiếng nhìn lại thấy Bạch Vân Hi đang cầm tấm biển liền lắc đầu cười khổ.
Xem ra, cậu thiếu gia họ Bạch này hôm nay quyết tâm muốn găng với Lương Siêu rồi.
"Mẹ nó
Ngay sau khi Lương Siêu lẩm bẩm chửi rủa, Liễu Băng Khanh đột nhiên giơ thẻ của mình lên.
5000 vạn!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Không chỉ những người có mặt ở đây, mà ngay cả Lương Siêu cũng đột nhiên bị sốc.
Nữ tổng giám đốc hào phóng đã ra tay quả thực không giống người thường
Sau khi gọi giá xong, Liễu Băng Khanh nhìn Bạch Vân Hi ủ rũ không tiếp tục theo giá, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý ngạo nghễ: "Không phải anh rất giàu sao? Tiếp tục theo đi?"
"Tôi muốn xem xem cái tảng đá nhà anh hôm nay có thể tạo nên bao nhiêu chấn động."
"Hừ."
Bạch Vân Hi hừ lạnh một tiếng, nhưng sau khi suy nghĩ một chút cũng không có ý định tăng giá nữa.
Hôm nay anh ta tới đây là vì lô hàng cuối cùng, những cánh hoa Hàn Linh này đối với anh ta là vô dụng, cũng không đáng để lãng phí quá nhiều tiền, đành chịu đựng một chút vậy.
“Lương Siêu, trước đó thì mày dựa vào mấy tên thương nhân phố phường kia, bây giờ lại dựa vào phụ nữ, không biết hai ngày sau mày có thể dựa vào ai khác trong cuộc thi cấp tỉnh để giành quán quân."
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu không hề khó chịu, thậm chí còn trả lời bằng một giọng điệu đồng cảm.
“Thằng nghèo hèn như mày, không có tiền theo thì cứ nói không có tiền theo, hoặc là ngậm chặt miệng như bị câm là được, chứ lấy đâu ra nhiều chuyện vớ vẩn như vậy chứ?"
“Làm người không phải lúc nào cũng phải thắng được, mà nhiều lúc thua cũng phải phục, mày hiểu không?”
Bài học này của Lương Siêu khiến Bạch Vân Hi ngạc nhiên, anh ta không biết phải nói gì.
Cuối cùng, Mộ Khuynh Tuyết đã làm dịu mọi thứ, cô ấy phái người mời ra lô đấu giá cuối cùng, đó là một thanh cổ kiếm toàn thân màu hoa oải hương.
"Thanh kiếm này, tên là Tử Vân kiếm, là một pháp bảo chân chính, nếu một người huyền vũ có được nó là không còn gì để nói, nó có thể tăng sức chiến đấu lên rất nhiều."
"Đương nhiên, đối với người bình thường nếu đấu giá được nó cũng có ích lợi, bởi vì thanh kiếm này là pháp khí, đã được đại sư luyện khí khai quang cho rồi, cho nên cũng có tác dụng trừ tà và trấn trạch thần kỳ.”
Mộ Khuynh Tuyết giới thiệu một cách tường tận, so với hai dược liệu cao cấp trước đó, rõ ràng pháp khí cổ xưa này quan trọng hơn.
"Giá khởi điểm vẫn là 1000 vạn, hiện tại mọi người đã có thể bắt đầu đấu giá."
"1500 vạn!"
"2000 vạn!"
"..."
Do có nhiều thương gia giàu có, các đệ tử Huyền Vũ lần lượt mở miệng, khiến món pháp khí cổ xưa này trở nên rất nổi tiếng, giá đã tăng vọt lên mức 4000 vạn.
"Món đồ này có lẽ anh thích đúng chứ?”
Liễu Băng Khanh hỏi một câu, chưa đợi Lương Siêu trả lời, cô lại giơ tấm biển ra giá.
"5000 vạn!”
“Ôi vãi!”
Lương Siêu thầm thốt ra một câu, sao trước đó không nhìn ra tính tình của cô gái này lại vội vã bá đạo vậy chứ?
Thứ này đúng thật là pháp khí, ok không sai, hơn nữa đẳng cấp cũng coi là không tệ, nhưng đối với giai đoạn trình hiện giờ của hắn thì nó đã không còn tí tác dụng bằng vỏ trứng gì rồi…
Nếu như thật sự đấu giá được thì triệt để coi như là bị mất tiền oan từ đầu tới cuối.
5000 vạn đó bà, để đấy làm gì đó không tốt hơn sao?
Càng nghĩ càng đau lòng, sau đó ngay lập tức Lương Siêu nhìn về phía Bạch Vân Hi, cầu nguyện rằng tên ngốc này sẽ không sợ hãi nữa, và sẽ đến cướp đồ với mình, lúc này hắn cũng đang nghĩ xem có nên chọc giận tên ngốc này hay không.
Nhưng Bách Vân Hi căn bản không cần hắn phải kích, hắn nhìn anh ta đang chòng chọc nhìn tới với một nụ cười khinh bỉ, có vẻ anh ta nghĩ cuối cùng cũng đến lượt mình lộ diện rồi.
Anh ta giơ tấm thẻ lên với vẻ mặt tự tin:
"Tôi ra giá gấp đôi, 1 tỷ."
Liễu Băng Khanh khẽ cau mày, trong khi Lương Siêu lại đang vui mừng không xiết.
Cái thằng ngu này nhiều lúc cũng thật đáng yêu quá đi mất.
Nhưng không đợi hắn vui mừng trong ba giây, ông chủ của ngành giải trí và truyền thông Trấn Giang, đã nhìn chằm chằm vào hắn, và ngay lập tức nghiến răng và đập bàn, hừ một tiếng nói: "Bạch thiếu gia, trước mặt Lương thần y không cần cậu ở đây ra vẻ ngầu lòi đâu.”
“Tôi thêm 6000 vạn vào số tiền 5000 vạn trước đó của Lương thần y!”
“Cả tôi nữa!”
Lại một vị lão đại lúc này giơ bảng: “Tôi giúp thêm 4000 vạn, tổng cộng 1 tỷ 50 vạn, để tôi xem thằng nhóc con nhà mày còn tranh với Lương thần y kiểu gì!”
Sắc mặt Lương Siêu trong nháy mắt suy sụp, chỉ cảm thấy tâm tính mình đều sắp bị hai người kia làm cho mông lung luôn.
Mẹ nó, hiện tại tính tình của mấy phú hào có tiền đều táo bạo như vậy sao?