Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92: Có tôi ở đây, cô không chết được đâu!

“Chạy mau! Chạy vào trong thôn!”

“Để chị ở lại cản ông ta!”

Sau khi đẩy mấy đứa trẻ xung quanh ra, trong lòng Hạ Tử Yên chùng xuống. Cô dứt khoát đi tới chỗ Lỗ Trì và dùng toàn bộ sức lực đánh ra 1 chưởng!

“Ha…”

Lỗ Trì cười vô cùng quái dị và dễ dàng tránh được 1 đòn này của Hạ Tử Yên chỉ trong nháy mắt.

Thấy vậy, Hạ Tử Yên dốc toàn lực tấn công. Tốc độ tấn công của cô càng ngày càng nhanh nhưng sau 10 chiêu liên tiếp, cô vẫn không đánh trúng một chiêu nào vào người ông ta.

Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy mệt dần, Lỗ Trì đột nhiên tăng tốc và xuất hiện ngay phía sau cô, ông ta dùng một chưởng đánh mạnh vào lưng cô.

“Phụt!”

Hạ Tử Yên phun một ngụm máu và ngã xuống đất. Điều này khiến cho mấy đứa trẻ sợ hãi tới mức không dám cử động, trong lòng trở nên lo lắng.

“Mấy đứa còn đứng đấy làm gì! Chạy mau!”

“Muốn chạy ư?”

Lỗ Trì hừ lạnh một tiếng, nói: “Nên giữ sức đi, hôm nay đừng có ai mong chạy thoát!”

Nói xong, chỉ thấy ông ta vung tay áo lên!

Một màn sương đen độc trùng xuất hiện trở lại và trôi về phía đám trẻ.

Cùng lúc đó, ông ta di chuyển tới chỗ Hạ Tử Yên và dùng tay nắm lấy cằm của cô, khóe miệng khẽ nhếch.

“Chậc chậc…Bây giờ đúng là hiếm thấy cô gái xinh đẹp thuần khiết nào như cô.”

“Trước khi biến cô thành chất dinh dưỡng nuôi Cổ vương, để tôi cho một lần cảm thụ niềm vui sướng trở thành phụ nữ như thế nào, làm như vậy cũng được coi là tích đức tuổi già đúng không?”

“Ha ha!”

Hạ Tử Yên nghe vậy thì nổi giận.

“Ông là đồ vô liêm sỉ!”

“Đồ bỉ ổi!”

Cô vừa la hét vừa giãy dụa nhưng cô đã bị thương nặng nên làm sao có thể là đối thủ của Lỗ Trì được.

Xoạt!

Sau khi áo ngoài của Hạ Tử Yên bị xé ra, chiếc áo ngực viền đăng ten màu đỏ mà cô đang mặc bị lộ ra hoàn toàn khiến cho đôi mắt Lỗ Trì sáng lên.

“Ha ha ha!”

“Tốt, tốt lắm! Đúng là gu mà ông đây thích!”

Thấy Lỗ Trì định giương móng vuốt về phía mình, chỉ trong nháy mắt Hạ Tử Yên căng chặt toàn thân, nét tuyệt vọng trên khuôn mặt xinh đẹp ngày càng đậm.

Thế nhưng ngay sau đó.

Xoẹt!

Trong không trung truyền đến tiếng xé gió, sắc mặt của Lỗ Trì đột nhiên thay đổi. Lúc này, ông ta không còn tâm trạng làm việc nữa mà phi thân nhảy lên còn Hạ Tử Yên cũng nhìn thấy một tia sáng lướt qua.

Giống như một cây châm vàng.

Trong lúc sợ hãi, trong đầu cô chợt hiện ra hình bóng của một người.

“Lương Siêu!”

Hạ Tử Yên cố nén cảm giác đau đớn để ngồi dậy, sau đó cô nhìn thấy một chàng trẻ đang tiến đến từ xa.

Tuy tốc độ không nhanh nhưng chỉ trong chốc lát đã vượt qua cả trăm mét để tới gần.

Nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn Hạ Tử Yên kích động tới phát khóc.

Dường như chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh, cho dù cô có làm bất cứ chuyện gì cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm…

Lúc này, Lỗ Trì cũng ổn định thân hình lại nhưng khi nhìn thấy Lương Siêu, ông ta trợn trừng mắt như nhìn thấy quỷ!

“Cậu, rốt cuộc cậu là người hay quỷ!”

“Ông bị ngốc à? Quỷ mà lại chạy giữa ban ngày ban mặt như thế ư?”

Mặc dù bị nói một câu như vậy nhưng Lỗ Trì vẫn nhìn hắn với vẻ khó thể tin nổi.

“Cậu, rõ ràng cậu đã trúng cổ độc của tôi. Làm sao cậu có thể sống đến tận bây giờ !”

Lương Siêu cười lạnh nói: “Chút độc nho nhỏ đấy của ông mà cũng có thể gây khó dễ cho tôi được ư?”

“Trước đó, tôi còn đang thắc mắc tại sao những cổ sư lại hạ cổ lên người mình. Hiện tại tôi đã hiểu rõ hóa ra bọn họ đều muốn giúp ông khôi phục tu vi nên muốn luyện hóa ra Cổ vương đúng không?”

Lương Siêu vừa dứt lời, Lỗ Trì không nói gì mà đã xoay người bỏ chạy!

“Thằng nhãi, cậu không chết càng tốt!”

“Cậu cứ chờ đấy, rất nhanh thôi chính tay tôi sẽ giết cậu! Tôi sẽ tự tay báo thù!”

“Ông còn muốn báo thù?”

Lương Siêu thầm nghĩ ông già này nghĩ quá nhiều rồi, hắn lập tức đuổi theo.

Thấy vậy, Lỗ Trì lập tức lấy ra một cái túi vải mang theo bên người và ném về phía lũ trẻ.

Khi túi vải vừa mở ra, một đám trùng độc sương đen khác bay về phía lũ trẻ.

“Nếu như cậu còn dám đuổi theo tôi, thậm chí còn giết được cả tôi thì cô bạn gái bé nhỏ xinh đẹp của cậu cùng với mấy đứa trẻ kia nhất định phải chôn cùng tôi!”

“Mẹ nó!”

Lương Siêu tức giận tới mức chửi thề, đây cũng chính là lý do vì sao hắn ghét cổ sư.

Đánh không lại liền bỏ chạy, hơn nữa còn chạy cực nhanh.

Mấu chốt là ở chỗ tìm kiếm lá chắn, kỹ thuật tuyệt đối là đỉnh cao!

Rơi vào đường cùng, Lương Siêu cũng phải từ bỏ việc đuổi giết.

Khi hắn đang định đi giải cứu Hạ Tử Yên và lũ trẻ, nhưng ngay khi vừa quay đầu lại thì đã thấy đàn độc trùng sương đen kia bao phủ lấy toàn bộ lũ trẻ còn Hạ Tử Yên lại đột nhiên dùng sức vọt qua đó!

Sau khi dẫn dắt đoàn độc trùng xong, chỉ trong nháy mắt toàn thân cô bị chúng bao phủ…

“Này cô!”

Lương Siêu vô cùng tức giận, hắn lập tức vận chuyển huyền khí đánh mấy chưởng về phía độc trùng sương đen khiến cho bay tán loạn rồi vội vàng chạy qua đó.

Hạ Tử Yên nằm trên mặt đất, toàn thân chằng chịt vết thương do bị độc trùng cắn, khóe miệng còn đọng lại một tia máu đen…

Cảm giác được Lương Siêu tới gần, cô gắng gượng mở mí mắt. Sau khi ho ra hai ngụm máu đen, cô miễn cưỡng nở nụ cười với hắn.

Thấy vậy, Lương Siêu tức giận mắng.

“Cô có thể đừng làm bừa như vậy được không!”

“Cô cứ không coi mạng sống của mình ra gì như vậy sao!”

Hạ Tử Yên vừa cười vừa yếu ớt nói: “Mấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy, tôi, tôi không thể cứ thấy chết mà không cứu được…”

Sau khi cảm nhận được Lương Siêu lần này thật sự tức giận, cô dùng sức nắm lấy tay hắn. Chỉ trong nháy mắt, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên má.

Sợ hãi, bất đắc dĩ cùng với rất nhiều cảm xúc khác nhau đan xen khiến cô khóc nức nở: “Tôi, tôi sắp chết rồi, anh có thể đừng hung dữ với tôi như vậy được không?”

“Kể từ khi quen anh, tôi, tôi không phải vẫn luôn làm bừa như vậy sao. Nên anh cứ để cho tôi làm bừa một lần cuối cùng này đi…Sau khi tôi chết, anh cũng có thể từ hôn như ý muốn…”

Lương Siêu hơi ngạc nhiên. Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô ngất, hắn chợt cảm thấy trong lòng có chút xúc động.

Sau khi vội vàng thu lại cảm xúc, hắn dùng kim châm phong bế tâm mạch của Hạ Tử Yên lại và nói thầm: “Cô nói nhảm gì vậy!”

“Đường đường là truyền nhân Thiên Y, chỉ cần có tôi ở đây thì cô muốn chết cũng khó!”

Ba giờ chiều.

Sau khi Lương Siêu trở về nhà với Hạ Tử Yên ở trên lưng cùng với lũ trẻ, Hàn Phỉ đứng chờ mãi ở cổng thôn thấy vậy thì vô cùng đau lòng.

“Bác sĩ Lương!”

“Tử Yên, cậu ấy…”

“Yên tâm đi, cô ấy không sao nhưng cần phải nghỉ ngơi một tháng.”

Nghe vậy, trong lòng Hàn Phỉ mới yên tâm trở lại, thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, cho rằng Lỗ Trì bị dọa sợ nên sẽ không đến ngôi làng này nữa, Lương Siêu dẫn mọi người lên đường trở về nhà.

Không lâu sau, Liễu Băng Khanh đang chơi cùng với Nghiên Nghiên gọi video tới.

“Bao giờ anh về?”

Lương Siêu cười nói: “Bây giờ tôi đang trên đường về.”

“Được, vậy tôi…”

“Nghiên Nghiên!”

Cô còn chưa nói xong, một việc bất ngờ xảy ra!

Nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Liễu Băng Khanh, Lương Siêu lập tức nhìn kỹ thì thấy một nhóm người xông vào và bắt Lương Nghiên đi qua video!
Chương 93: Tôi đến để phá rối

Cuộc gọi video lập tức bị ngắt, Lương Siêu gọi liên tục cho Liễu Băng Khanh mấy chục cuộc nhưng đối phương đều không nghe máy!

Hắn rất chắc chắn rằng không chỉ em gái hắn mà cả Liễu Băng Khanh cũng đang gặp nguy hiểm!

Hai mắt hắn dần dần đỏ lên!

Hàn Phỉ ngồi bên cạnh phát hiện ra hắn có gì đó không đúng, cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Lương, có chuyện gì vậy? Mặt của anh…”

Lương Siêu lắc đầu không trả lời, hắn lập tức đi gọi điện thoại cho Hạ Tam Hải.

“Alo, Tiểu Siêu à.”

“Hôm qua, cháu nói rằng hôm nay các cháu trở về đúng không? Bây giờ…”

“Ông Hạ.”

Lương Siêu ngắt lời nói: “Vừa nãy, em gái của cháu và Băng Khanh đã bị người ta bắt cóc rồi.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Hạ Tam Hải ngồi trong văn phòng đứng bật dậy!

Tuy rằng ông ấy không rõ sức nặng của Liễu Băng Khanh trong lòng Lương Siêu như thế nào nhưng ông ấy lại biết rất rõ sức nặng của Lương Nghiên trong lòng Lương Siêu giống như vảy ngược của rồng!

Chạm vào vảy ngược của rồng, chắc chắn sẽ chết!

Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy?

Suy nghĩ một hồi, ông ấy đã lập tức có suy đoán.

“Tiểu Lương, lẽ nào là do người của võ quán Lục Hợp làm?”

“Tiêu Bắc Quang thấy cháu bị động né tránh chiến đấu cho nên muốn dùng thủ đoạn này để ép cháu tiếp nhận lời đề nghị của ông ta?”

“Hoặc cũng có thể là do đệ tử Vương Thiên Hào của ông ta tự mình làm? Cậu ta muốn…”

Nói tới đây, Hạ Tam Hải không nói tiếp nữa.

Ông ấy cũng từng nghe một chút về tính cách của Vương Thiên Hào, nếu như Lương Nghiên thực sự rơi vào tay cậu ta thì chắc chắn cô bé sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều hơn so với việc bị Tiêu Bắc Quang bắt ép làm mối đe dọa…

Đương nhiên trong lòng Lương Siêu cũng biết rõ chuyện này.

Sau khi hít một hơi thật sâu, trong giọng nói của hắn mang theo tia sát ý!

“Không cần biết là ai làm, mong ông nhanh chóng điều tra trong thời gian ngắn nhất.”

“Khi cháu trở về Trấn Giang, ít nhất cháu phải biết được em gái của cháu và Băng Khanh ở đâu, nếu không…”

Đang định nói tiếp, giọng nói của Lương Siêu trở nên hơi khàn khàn.

“Cháu không ngại khuấy đảo cả bầu trời Trấn Giang đâu.”

Nghe thấy vậy, mặc dù không nhìn thấy Lương Siêu nhưng Hạ Tam Hải vẫn rùng mình.

“Tiểu Lương, ông…”

“Tút tút tút…”

Nghe thấy thanh âm tút tút từ ddienj thoại, Hạ Tam Hải không khỏi giật mình.

Ông ấy biết lần này Lương Siêu nổi giận thật rồi!

Thiên Y nổi giận, máu chảy thành sông!

Hơn nữa, ông ấy từng chứng kiến phong thái của Lương Siêu cho nên ông ấy biết lời này không phải nói suông!

“Tiêu Bắc Quang, Vương gia…”

“Hừ…”

“Lúc này đây, sợ là thần tiên cũng không cứu nổi mấy người!”

Sau khi vỗ bàn đầy tức giận, Hạ Tam Hải lập tức phái người đi điều tra tung tích của Liễu Băng Khanh và Lương Nghiên.

Ngay sau đó, ông ấy còn đích thân đến võ quán Lục Hợp.

Những việc như thế này không thể chậm trễ!

Lỡ như hai người đó, đặc biệt alf Lương Nghiên thật sự xảy ra chuyện gì thì e rằng cả Trấn Giang này sẽ long trời lở đất mất!

Trên xe trở về Trấn Giang.

Lúc này Hạ Tử Yên cũng tỉnh lại, Hàn Phỉ thấy vậy liền chạy tới nói nhỏ với cô.

Sau khi nghe xong, Hạ Tử Yên không khỏi cau mày, Cô nhìn thấy Lương Siêu cứ yên lặng như vậy khiến cho cô có cảm giác áp bách vô cùng nặng nề. Cô nhẹ giọng hỏi: “Liễu tiểu thư và Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì sao?”

“Rốt cuộc…”

“Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện khác không cần quan tâm.”

Lương Siêu ngắt lời cô, hắn cố nở nụ cười rồi đứng dậy đảm nhận vị trí tài xế lái xe, sau đó hắn đạp mạnh chân ga!

Nhất thời, tốc độ của chiếc xe tăng vọt đi thẳng về phía Trấn Giang!

Ba tiếng sau.

Việc đầu tiên Lương Siêu làm chính là nhờ Hàn Phỉ đưa Hạ Tử Yên tới bệnh viện nghỉ ngơi còn hắn quay trở về Hạ gia.

Sau khi thấy hắn trở về, Hạ Tam Hải ngồi trong phòng đứng bật dậy ra đón.

“Vừa rồi ông gọi điện thoại cho cháu mấy lần nhưng đều tắt máy, lẽ nào điện thoại hết pin sao?”

Lương Siêu gật đầu, khuôn mặt u ám chờ đợi câu nói tiếp theo của Hạ Tam Hải.

Thấy vậy, Hạ Tam Hải liền hiểu ra, ông ấy nói: “Trước khi đi, cháu giao phó Nghiên Nghiên cho ông cho nên ông thật sự không thể chối bỏ trách nhiệm trong việc này, ông thật sự xin lỗi.”

Thấy Hạ Tam Hải cúi người xin lỗi mình, Lương Siêu vội đỡ ông ấy dậy: “Ông Hạ, chuyện này không liên quan tới ông. Cháu chỉ muốn biết Băng Khanh và em gái của cháu…”

“Cháu yên tâm!”

Hạ Tam Hải vội nói: “Ông đã đưa người về đây rồi, trên cơ bản không có việc gì nghiêm trọng.”

“Cơ bản?”

“Không nghiêm trọng?”

Lương Siêu cau mày, hắn rất không thích mấy từ này.

“Anh!”

Nghe thấy tiếng kêu lớn truyền tới từ cầu thang, Lương Siêu vội vàng xoay người lại và thấy Lương Nghiên chạy tới với đôi chân trần và mái tóc ướt, trên mặt cô bé còn có một vết tát đỏ tươi…

Sau khi nhào vòng lòng hắn, Lương Nghiên nức nở nói, rõ ràng là cô bé còn chưa hết sợ hãi.

Cảm nhận được sự run rẩy từ thân hình bé nhỏ, Lương Siêu cố nén cơn lửa giận trong lòng và vỗ về an ủi cô bé.

“Được rồi Nghiên Nghiên, không sao đâu, có anh ở đây rồi.”

Sau khi dỗ dành một lúc, thấy tâm trạng của Lương Nghiên cũng đã dịu đi, Lương Siêu muốn xem cô bé còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không.

Lương Nghiên nói: “Anh, em không sao đâu, chỉ là chị dâu Băng Khanh…”

“Chị ấy vì bảo vệ em…”

“Tôi không sao đâu.”

Lúc này, Liễu Băng Khanh đi xuống và yếu ớt nói.

Thế nhưng lúc này, cô ăn mặc xộc xệch. Cổ áo, tay áo và chiếc quần lót lụa đen ôm lấy đùi đều có dấu hiệu bị xé rách.

Ngoài hai dấu tay trên mặt, trên trán còn quấn một miếng gạc.

Thấy vậy, cơn giận trong lòng Lương Siêu tăng cao!

Cảm thấy nhiệt độ trong phòng khách giảm mạnh, Liễu Băng Khanh vội nói: “Tôi thật sự không sao đâu. Cũng may là ông Hạ tới kịp lúc nên tôi chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”

“Vậy nếu tới trễ thì sao?”

Lương Siêu trầm giọng hỏi, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Tam Hải.

“Ông Hạ, là ai làm?”

Hạ Tam Hải đành nói thật: “Lúc ông tới tìm người ở võ quán Lục Hợp, Vương Thiên Hào cùng với mấy anh em đang đùa giỡn Liễu tiểu thư còn vết tát trên mặt Nghiên Nghiên cũng chính là do Vương Thiên Hào gây ra.”

“Có điều việc này là do chính đám người Vương Thiên Hào tự làm nên Tiêu Bắc Quang không hề biết. Sau khi biết được, ông ta còn giáo huấn đám người Vương Thiên Hào nữa.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Lương Siêu gật gật đầu, sau khi an ủi Nghiên Nghiên và Liễu Băng Khanh một lúc thì rời đi.

Hạ Tam Hải cảm thấy có gì đó không ổn nên lập tức đuổi theo.

“Tiểu Lương, cháu muốn đi đâu?”

“Võ quán Lục Hợp.”

“Cháu đừng kích động, lúc ông ở đó, nhìn qua quả thực Tiêu Bắc Quang không hề biết việc này.”

Lương Siêu cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Không dạy dỗ tử tế là lỗi của thầy.”

“Mặc kệ ông ta có biết hay không, người làm sư phụ như ông ta không thoát khỏi liên quan.”

Võ quán Lục Hợp.

Vừa tới cửa, Lương Siêu đã đụng phải người quen.

Thiết quyền Vương Ninh.

Nhìn thấy Lương Siêu, Vương Ninh lập tức chắp tay hành lễ với vẻ sùng bái.

“Xin chào Lương đại sư.”

Lương Siêu thản nhiên gật đầu: “Ông tới đây làm gì?”

Vương Ninh cười nói: “Hôm nay là ngày Tiêu Bắc Quang thu nhận học trò mới nên mời tôi tới ủng hộ.”

“Lương đại sư, ngài tới đây làm gì?”

“Tôi ư?”

Lương Siêu ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo tren cao của võ quán Lục Hợp, hắn mở miệng nói.

“Tôi tới để phá rối.”
Chương 94: Phá vỡ kỹ thuật của ông!

Bên trong sảnh chính của võ quán Lục Hợp.

Lúc này, buổi lễ bái sư đang được tiến hành. Ngoại trừ các thành viên trong võ quán còn có rất nhiều người khác trong giới võ đạo được Tiếu Bắc Quang mời đến.

Khi Vương Ninh và Lương Siêu cùng nhau bước vào, mọi người lần lượt đứng dậy chắp tay hành lễ.

Bất kể thân phận là tông sư võ đạo hay là phó phân bộ của phân bộ Vũ Minh, ông ta đều nhận được sự tiếp đãi long trọng.

Về phần Lương Siêu, hắn trực tiếp bị mọi người bỏ qua vì với tuổi tác này của hắn, bọn họ đều coi hắn trở thành người hầu đi cùng hoặc là đệ tử.

Tuy nhiên ngay sau đó, đột nhiên Vương Ninh bước lên phía trước và dùng chân đạp nát gạch đá xanh trên mặt đất, đồng thời ông ta giơ tay chỉ thẳng về phía Tiếu Bắc Quang đang đứng ở võ đài chính giữa đại sảnh.

“Tên họ Tiếu kia! Ông muốn tìm chết phải không!”

“Mau lăn xuống đây đấu cùng tôi một trận!”

Xì xào!

Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều ồ lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vương Ninh và Tiếu Bắc Quang vì họ đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tuy rằng giữa các tông sư võ đạo với nhau cũng có tỉ võ nhưng dường như tỉ võ vào ngày hôm nay có vẻ không thích hợp lắm?

Sắc mặt của Tiếu Bắc Quang hơi tối lại, ông ta xuống đài với vẻ ngượng ngùng.

“Vương Ninh, ông đang phát điên gì vậy?”

“Muốn tỉ võ với nhau cũng được nhưng chúng ta có thể lựa chọn một khoảng thời gian khác…”

“Thời gian khác cái đầu ông ấy!”

Vương Ninh chửi thề, hoàn toàn không để cho đối phương một chút mặt mũi nào.

“Không phải ông thích đưa chiến thư cho người khác lắm sao, lại còn muốn chiến một trận sinh tử nữa?”

“Mau lăn xuống đây! Hôm nay ông đây nhất định phải giết chết ông!”

Thấy Vương Ninh có vẻ như đang không nói giỡn, Tiếu Bắc Quang liền cau mày: “Gần đây tôi không hề chọc giận ông, lẽ nào ông hiểu lầm tôi chuyện gì sao?”

“Hiểu lầm cái đếch gì!”

“Lương đại sư từng chỉ điểm cho tôi! Nếu như ông dám đánh ngài ấy thì chính là kẻ địch của tôi!”

“Lương đại sư?”

Tiếu Bắc Quang với mọi người còn đang tự hỏi, Lương Siêu liền vỗ vai Vương Ninh.

“Tôi nhận lòng tốt của ông nhưng chuyện của tôi không cần người khác nhúng tay vào.”

“Lương đại sư, ngài cứ để tôi chiến trận này đi, tôi bảo đảm…”

“Lui ra đi.”

Lương Siêu nói thêm gì đó khiến cho Vương Ninh đành ngậm miệng lại. Ông ta chắp tay lui về phía sau 2 bước, điều này khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.

Một người trẻ tuổi như vậy lại chỉ điểm cho Vương Ninh ư?

Không thể nào.

Thế nhưng đột nhiên Tiếu Bắc Quang nghĩ tới chuyện gì đó, con ngươi hơi co rút lại rồi hỏi với vẻ kinh ngạc: “Cậu là Lương Siêu?”

“Đúng.”

Lương Siêu gật gật đầu: “Nếu như ông đã biết tôi là ai, vậy thì chắc hẳn ông cũng biết hôm nay tôi tới đây để làm gì nhỉ?”

“Hôm nay, tôi sẽ phá nát võ quán Lục Hợp này.”

“Vớ vẩn!”

Lần này Tiếu Bắc Quang còn chưa kịp mở miệng tỏ thái độ thì mấy tên đệ tử của ông ta đã nhảy ra, thậm chí bọn họ còn tới trước mặt Lương Siêu và chửi thẳng vào mặt hắn với vẻ kiêu ngạo.

“Tên họ Lương kia, đây không phải là nơi để mày ra oai đâu!”

“Hừ, trước đó do mày nhát gan không dám nhận chiến thư, sư phụ của bọn tao đã không truy cứu rồi. Vậy mà mày còn dám tới đây làm loạn trước mặt nhiều khách khứa như thế ư?”

“Mày muốn chết hả!”

“...”

Ánh mắt Lương Siêu đảo qua từng người một, hắn đã nhận ra ngay bọn họ chính là người đã bắt Lương Nghiên và Liễu Băng Khanh trong cuộc gọi video!

Vì thế hắn cũng chẳng buồn nhiều lời mà ra tay luôn!

Không đến vài giây, tất cả mọi người nghe được âm thanh va chạm và nhìn thấy người đứng gần Lương Siêu nhất đã bị đánh bay tới võ đài cách đó 10 mét!

Sau khi phun ra một ngụm máu, tên đó liền hôn mê bất tỉnh. Cho dù anh ta còn sống hay không thì tu vi cũng đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Còn mấy người khác chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy âm thanh kêu la thảm thiết.

Cả tay và chân đều bị đánh gãy, cả đám nằm la liệt trên mặt đất như mấy con tôm. Ngoại trừ mấy tiếng kêu rên yếu ớt, ngay cả cử động nhẹ một chút cũng không nổi!

Tất cả mọi chuyện diễn ra dường như chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến cho những người có mặt tại đó phải há hốc mồm vì kinh ngạc!

Chỉ trong vài giây đã hạ gục cả đám!

Chỉ trong phút chốc mà bốn đệ tử của Tiếu Bắc Quang đều bị tiêu diệt. Điều này khiến mọi người có nhận thức mới về thực lực của người trẻ tuổi này!

Khi nhìn lại Tiếu Bắc Quang trên võ đài, sắc mặt ông ta tối sầm lại.

“Lấy tu vi của một tông sư ra để bắt nạt đệ tử của tôi, thậm chí còn ra tay độc ác như vậy?”

“Tên họ Lương kia, cậu thật sự cho rằng ở võ quán Lục Hợp không có người sao, chẳng lẽ Tiếu Bắc Quang tôi dễ bị bắt nạt lắm sao!”

“Sao nào, ông không phục ư?”

“Ông cho rằng tôi là kẻ bắt nạt à?”

Lương Siêu cau mày nói: “Vậy ông đừng nói nhiều nữa, hiện tại ông có thể lăn xuống đây để báo thù cho mấy tên khốn kia.”

Tiếu Bắc Quang nắm chặt tay thành nắm đấm, Vương Ninh thấy vậy thì cười lạnh nói: “Coi như trước đây chúng ta cũng từng là bạn nên tôi khuyên ông một câu.”

“Ông mau quỳ xuống nhận lỗi với Lương đại sư đi, sau đó đưa đại đệ tử của ông ra đây, cuối cùng tốt nhất là ông nên đóng cửa võ quán và tìm chỗ khác mà sống đi.”

“Nếu như ông nghe lời khuyên của tôi thì ông có thể tránh được một số rắc rối.”

Ánh mắt của Tiếu Bắc Quang tràn ngập sự lạnh lùng cùng với sát khí!

“Các người khinh người quá đáng!”

“Nếu như cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ đáp ứng cậu!”

Sau khi hét lớn một tiếng, ông ta dậm chân bay ra khỏi võ đài và dùng quyền thẳng về phía Lương Siêu.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì cho rằng Lương Siêu quá bất cẩn.

Nếu như phạm sai lầm một lần thì có thể mất mạng ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, Lương Siêu lùi lại một bức và dùng tay kết ấn rồi hét lớn một tiếng.

“Huyền Quang Trảo, ngưng!”

Rất nhanh, một màn ánh sáng vàng nhạt lập tức hình thành ở trước mặt hắn giúp hắn đỡ lấy một quyền của Tiếu Bắc Quang.

Còn Tiếu Bắc Quang sau khi va phải tấm màn ánh sáng huyền khí, ông ta cũng cảm nhận được năng lực phòng ngự cực mạnh của nó, ông ta lập tức sử dụng kĩ năng thành danh của mình!

“Lục Hợp Kính!”

“Phá!”

Cánh tay phải của ông ta run lên với tần suất mà mắt thường có thể nhìn thấy nhưng từ đó lại phát ra 6 luồng năng lượng hắc ám!

Mặc dù chỉ nhiều hơn Vương Thiên Hào 3 luồng nhưng uy lực lại không chỉ mạnh hơn gấp đôi.

Dưới tác động điên cuồng của 6 luồng năng lượng hắc ám, tấm màn ánh sáng huyền khí bắt đầu chấn động kịch liệt. Thấy vậy, Lương Siêu vội tạo thêm mấy kết ấn nữa.

“Chấn!”

Ầm!

Khi tiếng nổ ầm vang lên, tấm màn sáng huyền khí cũng vỡ tan và Tiếu Bắc Quang cũng lực phản đánh bật ra phía sau!

Quần áo trên người ông ta rách tả tơi, toàn thân vô cùng chật vật.

Tuy nhiên ngay khi ông ta vừa mới ổn định thân hình, ông ta nhìn thấy Lương Siêu đột nhiên chỉ tay lên bầu trời và ngưng tụ ra một thanh kiếm huyền khí ánh sáng!

Thanh kiếm ánh sáng lơ lửng trên đầu hắn phát ra tiếng vù vù. Nó phát ra khí tức cực kỳ sắc bén khiến cho da đầu Tiếu Bắc Quang tê dại.

Kỹ thuật mức này không chỉ ông ta mà ngay cả mọi người ở đây cũng chưa từng nghe nói đến cũng như chưa từng thấy qua!

“Rốt cuộc đây là loại kỹ thuật gì?”

“Để phá kỹ thuật của ông.”

Nói xong, kiếm của Lương Siêu xuyên qua không khí theo chỉ dẫn của hắn bay về phía Tiếu Bắc Quang đầy mạnh mẽ, không gì có thể cản trở nổi!
Chương 95: Hai con đường, ông chọn một đi!

Tiếu Bắc Quang lập tức dựng tóc gáy, dưới sự kích thích của loại nguy hiểm cực độ này, thực lực của bản thân cũng trong nháy mắt được bộc lộ đến cực điểm: "Lục Hợp Kính, Liệt Sơn Quyền

Trong nháy mắt, sáu đạo quyền ấn đã bị đánh bay ra ngoài hết cái này đến cái khác, và những kiếm quang bạo phát lao tới trong nháy mắt va chạm vào nhau.

Bùm! Bùm, bùm, bùm... Bùm!

Trong chưa đầy một giây, chỉ thấy kiếm quang xuyên qua năm dấu quyền ấn liên tiếp với một sức mạnh hủy diệt. Chỉ có quyền ấn cuối cùng mới ngưng lại được.

Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Một giây sau, khi thanh kiếm ánh sáng vàng nhạt rung lên, dấu ấn quyền ấn cuối cùng cũng tan biến.

Sau khi kiếm quang được giải phóng ánh sáng vàng chói lọi, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt dày đặc sợ hãi trên mặt Tiếu Bắc Quang.

Khoảnh khắc tiếp theo, kiếm quang lướt qua Tiếu Bắc Quang, và có một ánh sáng màu máu trên đó ...

Xoẹt!

Một cánh tay bị chặt đứt!

"A!"

Sau khi Tiếu Bắc Quang kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, ông ta quỳ một chân xuống giống như một quả bóng xì hơi, nắm chặt vết nứt nhẵn như gương ở gốc cánh tay trái, toàn thân kịch liệt run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra!

Toàn trận cuộc im lặng như tờ, giống như chết!

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Chỉ mới chiến đấu được vài chiêu ngắn ngủi mà Lương Siêu đã dễ dàng chặt đứt cánh tay của Tiếu Bắc Quang như vậy, hơn nữa rõ ràng vẫn còn không dùng hết sức.

Thực lực này, đơn giản là quá mạnh!

Bọn họ đều là đại cao thủ, nhưng khoảng cách sức mạnh này...thật sự rất lớn!

Thật đáng sợ!

Mà khi các thành viên của võ quán Lục Hợp nhìn thấy cảnh này, tất cả đều bắt đầu hoảng sợ.

Lúc này, sư huynh vô pháp vô thiên của bọn họ là thực sự đã đá nhầm vào sắt rồi!

Thậm chí trước đó còn tính mang kẻ biến thái đáng sợ như vậy về võ quán!

Nếu muốn nói về việc đào hố hãm hại sư phụ thì hắn tuyệt đối là kẻ đầu tiên làm chuyện đó!

Để không bị liên lụy, rất nhanh không ít người len lén trốn từ cửa sau, trong lòng bắt đầu nghĩ đến việc đi học một nơi khác.

Sau một lúc, Tiếu Bắc Quang chịu đựng cơn đau dữ dội và từ từ đứng dậy. Nhớ lại khoảng thời gian mà ông ta nghĩ Lương Siêu là một tên nhát gan không dám đánh nhau, trên mặt tràn đầy sự tự giễu, hèn nhát cái quái gì, rõ ràng là mình không cùng đẳng cấp với người ta cho nên mới không thèm nói chuyện với ông.

Mà trước giao thủ trong lòng ông ta cũng rõ ràng rành mạch rồi, đối phương đã coi như là hạ thủ lưu tình, ở lệnh cuối cùng kia phần chuôi kiếm quang đột nhiên dịch ra vài phân, nếu không thứ ông ta mất không chỉ một cánh tay đâu, mà ngay cả tính mạng cũng phải bỏ tại đây.

“Lương đại sư…"

“Cảm ơn, cảm ơn cậu đã thủ hạ lưu tình, từ bi tha mạng cho tôi."

Khi nói xong, Tiếu Bắc Quang quay đầu lại bái một cái trước Lương Siêu.

“Ông không cần cảm ơn tôi."

Lương Siêu nhẹ nhàng nói: "Tôi giữ cho ông sống là bởi vì muốn hỏi ông, Vương Thiên Hào đang ở đâu?”

“Cái này…”

Tiếu bắc quang không khỏi nhíu nhíu mày, có chút do dự.

Sư phụ bán đứng đồ đệ, chuyện này thật có chút không đáng mặt người.

Nhưng vừa nghĩ tới tên nhãi con Vương Thiên Hào kia đã đào hố hãm hại mình khổ sở như vậy, Tiếu Bắc Quang giận không có chỗ phát tiết.

Cái tình sư đồ chó má gì chứ, tất cả chả là cái mẹ gì cả!

“Lương đại sư, ngày mai là lễ mừng niêm yết ra thị trường của nhà họ Vương và tập đoàn Vương, Vương Thiên Hào đang là cổ động trong đó, hẳn là đang bận rộn với vấn đề này.”

“Về địa điểm tổ chức lễ niêm yết kia, họ quyết định tổ chức tại Câu lạc bộ Thiên Hồ."

"Lễ niêm yết sao?"

"A..."

"Được, rất tốt."

Sau một tiếng a nhẹ, Lương Siêu xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại: "Từ giờ trở đi, võ quán Lục Hợp của ông sẽ giải tán, đây chính là một chút giáo huấn cho cái người làm sư phụ là ông đây.”

Một chút?

Vừa cụt tay, vừa đóng võ quán mà còn bảo là một chút sao?

Tiếu Bắc Quang trong lòng cảm thấy chua xót.

Sớm biết như vậy thì ông đã nghe theo lời khuyên của Vương Ninh rồi…

Nhưng bây giờ ông ta không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận mình xui xẻo: "Được, mọi việc tùy ý Lương đại sư phân phó.”

Hạ gia.

Thấy Lương Siêu trở về sớm như vậy, Hạ Tam Hải vẫn luôn lo lắng vội vàng bu lại.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông ấy, Lương Siêu nói: "Ông Hạ yên tâm, tôi không có giết Tiếu Bắc Quang, tôi chỉ là chặt đứt một cánh tay của ông ta và khiến ông ta phải đóng võ quán, vậy coi như là cơ hội cuối cùng cho ông ta đi."

“Đứt, đứt tay ư?”

Hạ tam hải da mặt run lên, một lát sau cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi.

“Haizz..."

"Bày ra nhiều hố chơi đệ tử mình như vậy, tên Tiếu Bắc Quang đó cũng là đáng đời, e rằng cái mũ của vị sư phụ khó tính nhất Trấn Giang đúng là đội lên đầu ông ta rồi."

Sau đó hạ tam hải lại hỏi: "Vương Thiên Hào và nhà họ Vương, cậu chuẩn bị xử trí như thế nào?"

Dù gì Vương Thiên Hào mới là kẻ chủ mưu đã tấn công Liễu Băng Khanh và Lương Nghiên.

Lương Siêu nghe vậy, nhất thời cười lạnh thấu xương.

“Ông Hạ, chuyện này ông không cần lo lắng, tôi có cách làm của mình."

Hạ Tam Hải còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lúc này một cuộc điện thoại truyền đến. Sau khi kết nối và nghe được đối phương nói vài câu xong vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi."

“Tiểu Lương à, phân bộ võ minh bên kia đột nhiên truyền tới tin tức nói rằng một số thành viên đã chết một cách kỳ lạ, tôi cần phải quay lại ngay lập tức để xử lý."

Trước khi rời đi, Hạ Tam Hải vội vàng thuyết phục hắn vài lời, ông ấy nói:

"Nhà họ Vương được xưng là ông vua không ngai vàng trong giới kinh doanh, thực lực tuyệt đối không yếu, bối cảnh còn có chút thần bí, tôi kiến nghị cậu dạy cho đối phương chút giáo huấn là được rồi, thật sự không cần làm chuyện quá tuyệt tình đâu.”

“Ừ.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy."

Lương Siêu cười đắc ý, nói đùa: "Tôi không phải sát nhân, không có khả năng diệt sạch toàn bộ Vương gia."

“Cái này, haizz…”

Ông ấy thở dài sau đó Hạ Tam Hải vội vã rời đi.

Sau đó Lương Siêu lấy điện thoại di động ra, mở WeChat và cho mười tám người lão đại trong giới kia vào một nhóm rồi gửi một tin nhắn.

Chỉ vài phút sau.

Tinh tinh tinh!!!

Từng mẩu tin Wechat trả lời hắn, cách giải quyết vấn đề của những ông tai to mặt lớn cũng rất nhất trí.

“Ok, hiểu rồi!”

"Tôi hiểu rồi, Lương thần y như Thiên Lôi, sai đâu tôi đánh đó.”

“…”

Ngay hôm sau.

Câu lạc bộ Thiên Hồ.

Đây là địa điểm tổ chức lễ niêm yết của tập đoàn Vương thị, giờ đây nó tràn ngập không khí vui mừng.

Ngay khi Lương Siêu đến cổng của câu lạc bộ, Vương Thiên Hào nhìn thấy hắn, ngay lập tức hai mắt đỏ lên: "Lương Siêu!"

"Mày còn dám ló mặt đến đây à! Mày!”

Tiếng quát chói tai vang lên xong, mấy người bảo vệ trong nháy mắt vọt tới rồi bao vây quanh Lương Siêu.

Lương Siêu quét mắt nhìn mấy người bảo vệ, không khỏi bật cười.

Rõ ràng, mấy tên ngốc trước mặt này không biết chuyện gì đã xảy ra ở võ quán Lục Hợp ngày hôm qua.

Ngay khi Vương Thiên Hào vừa hạ lệnh động thủ thì Vương Hồng Ba vừa bước ra ngoài.

“Dừng lại."

"Cha à, tên đó là Lương Siêu, người đã đánh phế một cánh tay của con!"

"Câm miệng! Con không biết hôm nay là ngày gì sao?"

“Làm chuyện ầm ầm lên như vậy thì người mất mặt cũng chỉ là Vương thị chúng ta thôi.”

Vương Thiên Hào nhất thời nghẹn ứ không nói nên lời, chỉ có thể hận thù nhìn chằm chằm Lương Siêu, sau đó Vương Hồng Ba thờ ơ liếc nhìn Lương Siêu, nói: "Cậu nhóc, nể tình hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Vương chúng tôi, tôi có thể cho cho cậu một cơ hội."

“Mau chữa khỏi cánh tay của con tôi, nếu vậy thì chuyện trước đó có thể xóa bỏ, Vương gia của tôi cũng sẽ không tính toán với cậu nữa.”

Vương Thiên Hạo nghe vậy vẻ mặt không cam lòng, thầm nghĩ như vậy thật quá dễ dàng cho tên đó rồi!

Nhưng ngay sau khi nhìn thấy Lương Siêu hừ một cái, rồi hắn lập tức duỗi ra hai ngón tay nói.

"Hoặc là, bây giờ ông chủ động rút khỏi thị trường, sau đó thủ tiêu bàn tay kia của con trai ông đã đánh em gái tôi đi, sau đó bỏ ra 1 tỷ để chuộc lại lỗi lầm của mình.”

Hoặc hai là tôi sẽ triệt để tiêu diệt toàn bộ Vương gia các người.”

“Hai con đường, ông chọn một đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK