“Có chuyện gì sao?”
Thượng Quan Nguyệt nói: “Vừa rồi có người báo cho tôi biết, một trong số người theo đuổi tôi đang chặn ở cổng Đại học Đế Kinh, hơn nữa anh ta vừa mới gọi điện cho chú của mình.”
“Chú của anh ta là trưởng thư ký của Đế Kinh, cũng là nhân vật có mặt mũi trước mặt Thị trưởng, cho nên nếu là người có danh phận không đủ cao, dưới hắn một chút thôi thì một câu nói của ông ta đã đủ đẩy người đó đến đường cùng."
"Trưởng thư ký của thành phố?"
Lương Siêu sờ chóp mũi, mỉm cười: "Nghe ra thân phận rất trâu bò nha, nhưng mà, hình như tôi và ông ta không dính gì tới nhau đâu?"
Nghe vậy, Thượng Quan Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.
"Chẳng lẽ anh chỉ là tay mơ mới gia nhập Võ Minh thôi sao? Anh không biết hệ thống cấp bậc trong tổng bộ Võ Minh có liên hệ với hệ thống của toàn bộ Viêm Hạ quốc sao?"
"Ví dụ như chú của người theo đuổi tôi có chức vị tương đương với cấp trưởng lão ở Võ Minh."
"Các trưởng lão trong Võ Minh được chia thành sáu cấp, cho nên chức của ông ta là trưởng lão cấp năm."
"Ồ."
Nghe xong, Lương Siêu ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước hắn đã nghe Cơ Lăng Tuyết nói, chức chỉ huy sứ ngoài biên chế của hắn hình như là trưởng lão cấp hai, địa vị chỉ kém những trưởng lão cấp một thôi, dư sức đè bẹp cái kia trưởng thư kí thành phố kia rồi!
Thượng Quan Nguyệt giải thích xong thì nhướng mày khinh thường nhìn Lương Siêu: "Anh... Không phải là anh còn chưa được làm tới chức trưởng lão đấy chứ?"
"À…"
"Bí mật."
Nói xong, hắn nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ thoải mái tự đắc, không lo lắng của hắn khiến Thượng Quan Nguyện thầm trợn mắt. Đồng thời cũng có chút tò mò về cấp bậc hắn trong Võ Minh.
Nhưng vừa nãy hắn còn không biết chuyện cấp bậc trong Vĩ Minh có móc nối với chức danh trong Viêm Hạ Quốc, cho nên cô ta khẳng định chắc chắc hắn là người mới vào.
Vậy mà sau khi biết rằng chú của Trương Thỉ có chức vị tương đương với trưởng lão cấp năm lại không hề hoảng sợ.
Chẳng lẽ hắn là một trưởng lão vừa mới được Võ Minh đặc biệt tuyển dụng?
Trước đây cô có nghe cha nói trưởng lão được đặc biệt tuyển vào chỉ có thể dừng ở cấp bốn.
“Hừ, cùng lắm cũng chỉ là trưởng lão cấp bốn, ra vẻ cái gì chứ?”
Đợi cô lẩm bẩm xong, tài xế bên kia cũng đã đã tới cổng đại học Đế đô.
Người vừa xuống xe là một thanh niên mặc vest sắc mặt lạnh lùng đi về phía hắn, vẻ mặt khó coi.
Thấy đường đi của mình bị chặn, Lương Siêu nhướng mày liếc nhìn người này.
"Làm gì vậy?"
"Ông và Nguyệt Nhi có quan hệ như thế nào?"
"Đêm qua ông đưa Nguyệt Nhi về nhà của mình, ông đã làm gì với em ấy rồi?"
Trương Trì vừa hỏi vậy, Lương Siêu chưa nói gì, Thượng Quan Nguyệt đã nghe không nổi nữa, quở trách: "Trương Trì, anh điên rồi sao! Sao anh có thể ăn nói hàm hồ như vậy!"
"Khỏi cần nói giữa hắn và tôi không có gì, dù có đi nữa thì cũng không liên quan đến anh!"
Trương Thỉ nghe nói xong, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Đối với hắn ta, lời nói của Thượng Quan Nguyệt, không khác gì thừa nhận cô có quan hệ gì đó với tên họ Lương này!
"Họ Lương, ông vừa đến ngày đầu tiên đã dám cướp người phụ nữ của tôi, ông là cái thá gì chứ hả..."
Vừa nói, hắn ta vừa giơ tay định tát Lương Siêu một cái.
Chỉ là trước khi đó, Lương Siêu đã nắm chặt cổ tay của hắn ta, hơi dùng sức một chút làm hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn.
“Buông tay!”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc Audi cách đó không xa vội vàng xuống xe lao tới.
Người đàn ông trung niên đeo cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nhìn qua có chút giống Trương Thỉ.
Gã chỉ vào mũi Lương Siêu và khiển trách: "Là một giáo viên, sao anh có thể ra tay với học sinh của mình như vậy! Kiến thức bao năm của anh bỏ cho chó tha hết rồi sao?"
Sau đó, gã lại chỉ vào Thượng Quan Nguyệt và nói: "Còn cô, cô là con gái tại sao có thể ăn nói lớn tiếng như vậy, còn ra thể thống gì chứ hả?"
"Cháu của tôi toàn tâm toàn ý với cô nhưng cô lại vì một người vừa quen hôm qua mà gào rống với cậu ta, lương tâm đâu?"
"Thậm chí tôi còn nghe nói ngày hôm qua cô còn ở chung một chỗ với người mới quen biết được mấy tiếng này. Hành vi buông thả như vậy, quả thật đã làm tất cả phụ nữ ở Viêm Hạ Quốc xấu mặt rồi!"
Thượng Quan Nguyệt: "..."
Lương Siêu: "..."
Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cả hai đều hiểu ý nghĩa trong mắt nhau.
Có phải người này bị bệnh rồi không?
Vì đầu óc gã có bệnh, Lương Siêu cũng không thèm nói nhảm với tên này, mà nhìn thẳng vào Trương Trì.
"Cậu cũng là học sinh lớp của lớp tôi sao?"
"Cho nên việc cậu cần làm nhất bây giờ chính là trở về lớp học, hơn nữa còn là chạy nhanh về, bởi vì bây giờ chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào học."
"Mà ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, hôm nay trốn học và vô cớ đến muộn sẽ bị nghiêm trị, đừng nói với tôi là cậu không thấy."
Thấy vậy Lương Siêu tiếp tục giả bộ ở trước mặt mình, Trương Thỉ lập tức cười nói: “Tên họ Lương này, tối hôm qua bị mắng trong nhóm lớp còn chưa đủ sao"
"Bây giờ còn dám giả bộ trước mặt bản thiếu gia đây? Không phải Nguyệt Nhi còn chưa nói cho ông biết chú tôi là ai đó chứ?"
Chú của Trương Thỉ nghe vậy đưa tay nới lỏng cà vạt dưới cổ, vẻ mặt cao ngạo nói: "Anh vừa nói gì? Nghiêm trị?"
"Anh đang đe dọa học sinh của mình?"
"Bây giờ tôi rất nghi vấn chức danh giáo sư anh là làm thế nào có được đây!"
"Giờ anh mau chóng xin lỗi cháu trai của tôi mau, nếu không…"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Thấy gã ta còn cố gắng chứng minh sự tồn tại nhưng vẫn ngu xuẩn như vậy, Lương Siêu trực tiếp xem gã thành không khí, nói với Trương Thỉ: "Một lời nhắc nhở thân thiện cuối cùng dành cho cậu, hãy nhanh chóng trở lại lớp học, nếu không hôm nay tôi sẽ phạt cậu đến cùng."
"Hiểu chưa?"
"Làm càn!"
Đang đợi Trương Thỉ nói chuyện thì Trương Vĩ bị làm lơ nãy giờ lập tức nổi giận: "Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Anh có nghe thấy tôi nói gì không hả!"
"Ở trước mặt tôi mà dám kiêu ngạo như vậy chắc chắn phải trả giá!"
"Nghe rõ đây, bây giờ tôi chính thức thông báo cho anh biết, với tư cách là trưởng thư ký của thành phố trưởng, tôi chính thức thu hồi chức danh giáo sư của anh!"
Trương Thỉ nhìn Lương Siêu với một nụ cười tự mãn, tưởng rằng sau khi nghe những lời này, hắn sẽ sửng sốt một hồi, sau đó thức thời khom lưng nhận lỗi.
Thầm nghĩ chắc chắn hắn sẽ cầu xin mình giúp hắn cầu chú mình bỏ qua, nhưng cuối cùng chỉ thấy Lương Siêu nhướng mày, nhưng thay vì lộ ra sự bất ngờ và kinh hoảng, thì đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh!
"Thật sao?"
"Ông định cắt chức tôi thật hả?"
Nghe Lương Siêu hỏi, Trương Vũ khịt mũi: "Đương nhiên là thật. Anh cho rằng tôi sẽ giỡn với anh sao?"
Lương Mạc lập tức vỗ tay, kích động nói: "Cám ơn ngài đây, thật sự là tôi cũng không muốn làm nữa!"
"Ah đúng rồi, tôi ngoại trừ làm giáo sư Trung y, còn có một chức quan nhàn tản, xin ngài đây thương xót, dứt khoát cắt hết giúp tôi, đã làm gì làm cho trót nhé?"
Nói xong, hắn lấy ra một lệnh bài hình rồng từ trong túi, ném nó vào người Trương Vũ như ném một đồng xu.