Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 352 Ba phút là đủ

Nghe xong, bác Tô lập tức hiểu ra ý của cô, không hiểu sao lại cười rồi khẽ thở dài: "Thôi được, thằng ranh kia sớm muộn gì cũng phải biết, chỉ là tâm ý của đại tiểu thư thay đổi nhanh quá, quả thực là làm lão hủ hơi kinh ngạc."

Tiêu Thi Nhã nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, hờn dỗi trợn trừng nhìn bác Tô một chút, không để ý đến ông ta nữa mà quay người muốn rời khỏi.

Bác Tôt hấy thế vội vàng đuổi theo, nói: "Cần lão hủ đi theo ngài không? Dù sao..."

"Không cần." Tiêu Thi Nhã quơ quơ cây quạt, cười lạnh và nói: "Dù cho đám đàn ông thô lỗ đó cả vạn lá gan cũng không dám ra tay với tôi, bác Tô yên tâm là được."

"Được."

Nói đến phía Lương Siêu, sau khi trò chuyện hai câu với các cô gái để họ đỡ buồn thì đã rời đi theo Miller.

Nhưng vừa ra cửa đã thấy một chiếc Maybach nằm ngang bên ngoài biệt thự.

Cửa sổ xe hạ xuống, Diệp Khuynh Thành thò đầu ra nhìn về phía Lương Siêu, trong mắt mang theo một tia oán trách cùng u oán.

"Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói với em? Hơn nữa nhìn anh như vậy là chuẩn bị đến Vạn Thú Tông à? Em có nghe nói đến tông môn kia, thực lực rất mạnh, trước khi đi không chuẩn bị nói với em một tiếng à? Rốt cuộc anh có biết người ta lo lắng cho anh đến mức nào không?"

"À..." Lương Siêu nhất thời hơi xấu hổ, không phản bác được.

Từ lần trước cứu Diệp Khuynh Thành khỏi vụ tai nạn liên hoàn do Diệp Tiêu giăng ra, Lương Siêu biết quan hệ giữa mình và cô gái này đang ấm lên rất nhanh. Dù họ không làm rõ, cũng chưa triệt để xác định, nhưng trong lòng đều hiểu rõ sự mập mờ này.

Cho nên trước khi đi không nói với đối phương một tiếng thật sự hơi quá đáng.

"Thật có lỗi, hiện tại anh không có tâm tình giải thích cái gì, chờ anh trở lại sẽ..."

"Được rồi, đừng nói nhiều lời, lên xe đi, em đưa anh đi."

"Anh đưa em?"

Lương Siêu khẽ giật mình, sau đó không cần suy nghĩ mà lập tức lắc đầu, nhưng vừa hé miệng còn chưa lên tiếng thì Diệp Khuynh Thành đã nói: "Yên tâm, em không lên núi cùng anh. Chỉ đưa anh đến thành phố của Vạn Thú Tông rồi em lập tức trở lại, vậy được chưa?"

Lúc này, các cô gái đều đi ra.

"Lương Siêu, để Diệp đổng sự tiễn anh một đoạn đường đi."

"Đúng vậy, đi nhanh về nhanh, mang Nghiên Nghiên về rồi ban đêm em tiếp tục ôm co bé đi ngủ."

"Diệp đổng sự, trên đường đi cô cũng khuyên con lừa bướng bỉnh này một chút, chỉ cần Nghiên Nghiên không có việc gì, bình an mang người về là được, đừng tiếp tục làm lớn chuyện, vậy cũng không tốt cho anh ấy."

"..."

Đây là lần đầu tiên Diệp Khuynh Thành tiếp xúc với các cô gái, vô ý thức nghĩ đến sau này có khả năng mình sẽ trở thành một thành viên trong bọn họ, không khỏi có chút xấu hổ.

Mà Lương Siêu không từ chối nữa, trên đường đi có giai nhân ở bên cũng rất tốt.

Nhưng ngay khi hắn muốn lên xe thì một lan gió thổi vào mặt, sau đó đã thấy hai bóng người lao đến, đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Siêu.

Là hai lão già, Lương Siêu còn quen biết một trong số đó, chính là lão già mấy ngày trước đi cùng Mạc Tiểu Hàm ở buổi hòa nhạc của Cung Vũ, Mông Hoằng.

"Sư huynh, chính là thằng ranh này! Tiểu thiếu gia Mạc gia bị hắn hại chết, dáng vẻ bây giờ của tôi cũng do hắn ban tặng!"

Nghe xong, biết đối phương đến đây không có ý tốt, tìm ra giúp đỡ muốn gây sự, vậy Lương Siêu cũng không kiêng nể mà trực tiếp bắt đầu vạch trần vết thương của ông ta: "Này, cuối cùng cánh tay phải của ông cũng không gắn lại được à?"

"Mày!" Mông Hoằng nghe vậy thì lập tức nổi giận!

Trong trận chiến đêm đó, cmn cánh tay phải của ông ta bị nổ thành thịt nát! Còn gắn lại cái cọng lông!

"Sư đệ." Một lão già khác đưa tay ra hiệu ông ta đừng nổi nóng, sau đó lạnh lùng nói: "Mạc gia là gia tộc thế tục do mạch Thanh Vi Sơn ta che chở."

Thanh Vi Sơn?

Lương Siêu nhướng mày kiếm lên, hắn cũng có nghe nói qua môn phái này, Đạo gia có rất nhiều chi nhánh, mà Thanh Vi Sơn này là một nhánh không lớn không nhỏ trong đó. Tính ra cũng coi như đồng tông đồng nguyên với hắn.

"Thiếu gia Mạc gia chết là vì cậu, cậu phải đưa ra một lời giải thích. Mà sư đệ tôi cũng gãy một cánh tay vì cậu, thậm chí căn cơ võ đạo cũng bị trọng thương, kiếp này thành tựu võ đạo đã triệt để dừng bước, khó mà tiến thêm, cậu cũng phải chịu trách nhiệm."

Lương Siêu: "..."

Lão già này thật cmn phiền quá!

Mạc Tiểu Hàm chết là do không may, sư đệ ông mất một cánh tay do người ta phế, đó là vì học nghệ không tinh! Có liên quan cái đinh gì đến tôi?

Lương Siêu không thèm để ý đến ông ta, cũng không có tâm tư phí lời, nói một tiếng "Ồn ào" rồi đưa mắt ra hiệu với Miller đang đứng bên cạnh.

"Tiêu diệt bọn chúng, nể mặt chúng cũng xuất thân Đạo gia, không cần lấy mạng, nhưng phải dạy cho một bài học nhớ đời, tránh để sau này phiền phức."

Nói xong thì hắn bước lên xe của Diệp Khuynh Thành dưới ánh mắt phẫn nộ của hai lão già, sau đó lại hạ cửa sổ xe xuống rồi nói thêm một câu.

"Nhanh, tôi đang gấp, chỉ cho anh năm phút."

"Khà..." Miller nghe vậy thì lập tức nhếch miệng cười một tiếng, vừa làm nóng người vừa nói: "Hai lão già vô dụng mà thôi, năm phút quá lâu, ba phút là đủ."

Hai người lập tức nổi giận, thấy người ta xem thường rồi nhưng chưa từng thấy quá đáng như vậy!

Nhưng ngay sau một khắc, khi Miller triệt để bùng nổ khí tức thì hai người lập tức trợn tròn mắt...

Hai người bọn họ một kẻ là Kim Đan sơ kỳ nửa tàn phế, một tên là Kim Đan trung kỳ, đối đầu với một cao thủ bùng nổ khí tức mãnh liệt ngang với cấp bậc Nguyên Anh kỳ thì còn đánh thế nào?

Sau đó ba phút, tiếng kêu rên và tiếng xin tha không dứt bên tai. Đợi tất cả an tĩnh lại thì hai người đã như chó chết nằm rạp trên mặt đất, không còn nhúc nhích...
Chương 353: Vạn Thú tông mau ra lĩnh án tử đi!

Sau khi Mễ Lặc lên xe, gã vỗ tay và cười toe toét với Lương Siêu: "Chủ nhân, đã xong rồi ạ."

"Tôi đã tiêm huyết độc vào cơ thể của hai lão già kia khiến cho một nửa tu vi của bọn họ bị hủy bỏ, thực lực của bọn họ cũng bị lùi ngược về cảnh giới Thiên Tượng. Sau này cho dù có giải trừ được huyết độc, cả đời này bọn họ cũng sẽ không thể đột phá được nữa."

"Ừm."

Lương Siêu gật đầu, bài học này không quá nhẹ cũng không quá nặng, rất vừa phải.

Sau khi nghe xong, Diệp Khuynh Thành sửng sốt một hồi. Trong lòng cô ta thầm than hai lão già kia đến thật không đúng lúc, kết cục như vậy chỉ có thể thừa nhận bản thân xui xẻo mà thôi.

Suốt cả chặng đường, không ai nói lời nào.

Nửa ngày trôi qua, sắc trời dần tối, cuối cùng Diệp Khuynh Thành cũng đã tới thành Huy Sơn.

Lúc này, Lương Siêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sau đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Hắn hỏi: "Khuynh Thành, chắc hẳn cô rất ít tiếp xúc với giới võ đạo phải không?"

"Nếu như chưa từng có tranh chấp gì với Vạn Thú tông, làm sao cô biết được cửa vào đó ở đâu?"

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Khuynh Thành có chút mất tự nhiên.

Sau đó, cô ta chỉ đơn giản trả lời: "Tôi chỉ nghe mọi người nói thôi."

"Ồ."

Lương Siêu gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa. Thủ tịch cung phụng của Diệp gia cũng có thực lực ở Kim Đan kỳ cho nên việc biết về Vạn Thú tông và nói với Diệp Khuynh Thành cũng là chuyện bình thường.

Hai tiếng sau, Diệp Khuynh Thành đã lái xe đến chân núi. Lương Siêu xuống xe và vẫy tay với cô ta.

"Cô quay về đi, xong việc tôi sẽ về sau."

Nói xong, hắn và Mễ Lặc quay người rơi đi. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã biến mất trong màn đêm dày đặc.

Bên trong xe, mặc dù bề ngoài Diệp Khuynh Thành tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đôi bàn tay ngọc ngà run rẩy nắm chặt vô lăng. Có thể thấy lúc này cô ta đang căng thẳng đến mức nào.

Cuối cùng, sau một hồi dằn vặt, cô ta xuống xe rồi chạy theo lên núi.

Tuy nhiên chưa đi được bao xa, cô ta đã nghe thấy tiếng gào rống rung chuyển núi rừng.

"Lương Siêu tới bái núi!"

"Vạn Thú tông mau ra lĩnh án tử đi!"

Vào khoảnh khắc tiếp theo.

"Gào gào!"

Tiếng gầm của hàng vạn con thú vang vọng khiến cho toàn bộ Vạn Thú tông giống như một con quái thú khổng lồ thức dậy!

Đầu tiên, vài con hổ kim giáp xuất hiện nhe nanh trợn mắt gầm lên vài tiếng rồi xông lên.

Thế nhưng bọn chúng không có cơ hội đến gần Lương Siêu bởi vì Mễ Lặc đã chắn trước bọn chúng.

"Thưa ngài, làm sao chúng ta có thể đối phó với loại động vật vô hồn này?"

Lương Siêu không cần suy nghĩ mà nói thẳng một chữ.

"Giết."

"Tuân lệnh."

Vừa dứt lời, Mễ Lặc tùy tiện búng tay một cái, mấy con hổ kim giáp đang lao tới lập tức nổ tung thành sương máu.

Sau đó, hàng trăm đệ tử của tông môn khi nghe được tin tức đã lao ra ngoài. Khi đối mặt với Lương Siêu và Mễ Lặc trước cổng núi, trong lòng họ có những suy nghĩ khác nhau.

Một trong số họ ngưỡng mộ sự can đảm của Lương Siêu và thầm ủng hộ hắn. Một số khác thì sợ hãi danh tiếng của Lương Siêu nên không dám động đậy, thậm chí còn không dám lên tiếng giống như những người khác.

Đương nhiên cũng không thể thiếu những thành phần đệ tử bắt đầu la mắng. Bọn họ cho rằng chửi mắng càng to thì lại càng có cơ hội được những người cấp cao trong tông môn tán thưởng, từ đó thu được chút lợi ích.

Còn có loại người tàn nhẫn hơn đó là bọn họ chẳng nói chẳng rằng triệu hồi hung thú, liên thủ với nhau giết chết Lương Siêu!

Mắng chửi có tác dụng gì?

Còn chẳng bằng cứ hành động!

Mặc dù những đệ tử kia biết rằng một mình không phải là đối thủ của Lương Siêu nhưng nếu như bọn họ liên thủ lại với nhau, liều mạng khiến cho Lương Siêu bị trọng thương một chút thôi, nhất định sẽ được tông môn khen thưởng!

Mặc dù phải đối mặt với mười mấy đệ tử dũng mãnh xông lên cùng với hung thú nhưng Lương Siêu chẳng hề có động tác gì, thậm chí hắn chỉ cụp mi xuống, không buồn nhìn bọn họ.

Thấy vậy, Mễ Lặc liếm đôi môi đỏ tươi, tiến lên vài bước rồi giậm mạnh chân xuống đất!

Ầm!

Một vũng máu đỏ sẫm được tạo ngay dưới chân của hơn chục đệ tử và hung thú của bọn họ khiến cho bọn họ không thể di chuyển.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 354: Giết!

Huyết trì rất nhanh bắt đầu có những chuyển động. Đến lúc này, những đệ tử cả gan liều mạng mới biết được sợ hãi là như thế nào!

Dũng khí ban nãy như thể bị đàn chó ăn sạch. Tất cả tham vọng hay là tính toán đều bay sạch. Chỉ trong giây lát, tất cả bọn họ đều chùn bước, bắt đầu gào khóc kêu la, cầu xin sự tha thứ.

"Lương Siêu, à không, ngài Lương, Lương đại hiệp! Chúng tôi biết sai rồi! Xin hãy tha mạng!"

"Lúc trước, tôi, tôi bị Vạn Thú tông ép buộc. Hiện tại tôi nguyện ý rời khỏi Vạn Thú tông! Van cầu ngài hãy giơ cao đánh khẽ với chúng tôi!"

"Xin Lương thiếu đừng hiểu lầm! Vừa rồi tôi chỉ vội vàng chạy tới đây, tôi không có ý định làm gì ngài! Là bởi vì thời tiết quá lạnh mà ngài lại không mặc nhiều cho nên tôi muốn lột da hung thú của mình để giúp ngài giữ ấm!"

"..."

"Hừ, một đám bất tài vô dụng, còn chẳng bằng đám hung thú lúc nãy."

Vẻ khinh thường trên mặt Mễ Lặc càng nhiều hơn, gã quay đầu cười nhìn Lương Siêu.

"Chủ thượng."

"Chúng ta đối phó với mấy tên đệ tử nhát gan này như thế nào đây?"

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mười mấy đệ tử, câu trả lời của Lương Siêu vẫn như cũ.

"Giết."

Vừa dứt lời, Mễ Lặc đã lập tức chắp tay lại. Huyết trì phun ra máu tươi nhấn chìm hơn chục đệ tử cùng hung thú của họ chỉ trong vòng 3-5 giây.

Không còn mẩu xương!

"Hít..."

Ngay khi linh khí của Vạn Thú tông bị Lương Siêu áp chế hoàn toàn, một số trưởng lão có tu vi Kim Đan cũng lao ra ngoài.

"Thằng nhãi Lương Siêu!"

"Chúng ta còn đang lo không tìm được mày, không ngờ mày lại dám tới tận cửa tìm cái chết!"

"Giết đệ tử của tông môn, giết thiếu tông chủ của chúng ta. Nhất định hôm nay mày phải để mạng lại nơi này! Bọn tao sẽ lột da rút xương treo ngoài cửa tông môn để răn đe những kẻ ngông cuồng trong giới võ đạo!"

"..."

Lương Siêu ngoáy tai.

"Đường đường là trưởng lão mà lại nói nhảm như đám chuột chù ngoài chợ. Lương Siêu tôi tới đây để hỏi tội chứ không phải để cãi cọ."

"Mày!"

Mấy vị trưởng lão bị chọc tức đến đỏ bừng mặt nhưng dù như vậy, bọn họ vẫn chưa dám làm gì. Trên gương mặt bọn họ tràn ngập sự lo lắng, hết nhìn trái lại nhìn phải như thể mong chờ điều gì đó.

Thấy vậy, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Hắn nở nụ cười.

"Các người sợ cái gì?"

"Sợ tôi lấy thân phận chỉ huy phi tham mưu dẫn người của Vũ Minh đến đây sao? Vậy thì các người không cần phải lo lắng."

"Chuyện này là chuyện riêng của Lương gia, không có ai khác nhúng tay vào. Chỉ có hai bên chúng ta thôi."

Nghe xong, trong lòng những trưởng lão kia như có tảng đá lớn rơi xuống. Sau khi nhìn nhau, bọn họ triệu hồi hung thú của mình rồi cùng nhau tiến lên công kích!

Cùng lúc đó, đại trưởng lão của tông môn hạ lệnh: "Thuộc hạ của hắn là cao thủ Nguyên Anh, phân ra 5 người đi đối phó với hắn ta!"

"Không cần giết người, chỉ cần quấn lấy đối phương là được. Còn 2 người còn lại đi bắt thằng nhãi họ Lương kia!"

"Được!"

Chẳng mấy chốc, bảy vị trưởng lão đã chia thành hai phe. Thế nhưng 5 người sau khi chiến đấu với Mễ Lặc, bọn họ cảm thấy rất áp lực, còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng!

Đánh giáp lá cà, cho dù 5 người bọn họ có liên thủ cũng sẽ bị áp chế đến chết!

Còn hai vị trưởng lão Kim Đan sơ kỳ tách ra cũng không quá dễ chịu. Cho dù liên thủ với cả hung thú cũng không có cách nào áp chế được Lương Siêu, nói chi là hạ gục hắn.

Một lúc sau, toàn thân Mễ Lặc đỏ rực như máu. Gã hạ thủ ấn tạo ra 5 con huyết lang từ huyết khí của bản thân. Chỉ trong nháy mắt, bốn con huyết lang đã khống chế chặt chẽ bốn trưởng lão.

Còn vị đại trưởng lão kia, ỷ vào hung thú bản mệnh của mình là một con đại bàng. Sau khi bị huyết lang táp một phát vào ngực, ông ta nhảy vội lên lưng con đại bàng rồi chuồn mất.

"Chủ thượng."

"Bốn lão già này xử lý thế nào?"

Ngay khi Mễ Lặc vừa hỏi, Lương Siêu thọc tay vào miệng một con hung thú giống sư tử xé phăng nó ra làm đôi!

Màn mưa máu rời khắp bầu trời, toàn thân Lương Siêu ướt đẫm toàn máu. Sự hung dữ và sát khí của bản thân hắn hoàn toàn bùng phát. Hắn liếc nhìn Mễ Lặc rồi quát lớn.

"Giết!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK