"Thật tốt, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay!"
"Lâm Lâm, chờ một chút trước." Dương Thi Vũ giữ chặt Trâu Lâm, cô ấy nhìn ra sắc mặt Lương Siêu có chút không đúng, lập tức hỏi: "Ngài Lương, anh cảm thấy cách của đại sư có thể thực hiện được không?"
Hứa Tiến khó chịu nói: "Đại tiểu thư đừng hỏi ý kiến của hắn, cho dù hỏi hắn cũng không hiểu, trực tiếp làm theo lời lão hủ nói, đảm bảo không có sai sót."
Lương Siêu cười lạnh một tiếng, nheo măt lại nhìn chằm chằm Hứa Tiến.
"Lão già mất nết, nếu tôi đoán không sai thì trước khi đến ông đã nhận một khoản tiền dơ bẩn của người khác đúng không?"
"Cậu nói cái gì! Đừng có đứng đây nói bậy bạ chó má!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mặt Hứa Tiến đỏ ửng, rõ ràng có chút chột dạ, ngoài mạnh trong yếu mà quát lên: "Họ Lương tôi cảnh cáo cậu, còn dám bôi dọ danh dự của lão hủ thì nhất định không tha cho cậu!"
"Danh dự con khỉ!" Lương Siêu tức giận mắng: "Bộ bản thân ông không tự biết mình là thứ gì à? Người ta mời ông tới tiêu tai, ông lại đặc biệt chuốc họa cho người ta, chuyện buồn nôn như vậy cũng có thể làm ra mà ông còn nói danh dự với tôi? Tôi khinh!"
"Cái đó gọi là cơm chín cắm hương, vạn quỷ đến nếm."
"Ông đừng nói cho tôi biết đường đường là một đại sư Huyền Thuật mà cả cái này cũng chưa từng nghe qua."
Soạt!
Hứa Tiến biến sắc, trong lòng trầm xuống. Mẹ nó, thằng ranh này thật sự có chút đạo hạnh.
Dương Thi Vũ lập tức nhíu chặt mày, Trâu Lâm vội vàng hỏi: "Ngài Lương, lời này có ý gì?"
"Đơn giản mà nói, gạo chín cắm hương xem như một loại nghi thức chiêu quỷ dẫn quái, nếu thật sự làm theo lời lão già chết tiệt này bảo thì không những không thể diệt trừ được mấy thứ bẩn thỉu bám theo cô, ngược lại còn càng làm mọi chuyện hỏng bét."
"Nếu như cô còn tiếp tục ở lại nơi này thì không bao nhiêu ngày nữa, sợ là cô sẽ mất luôn cả mạng."
"A?"
Trâu Lâm bị dọa đến mức gương mặt xinh đẹp tái đi, mà khi Dương Thi Vũ nhìn thấy vẻ mặt tối sầm lại của Hứa Tiến thì lập tức tin lời Lương Siêu nói hơn phân nửa.
"Từ đại sư, đến cùng là chuyện gì!"
"Ông không giải thích câu nào với tôi à?"
Da mặt Hứa Tiến run lên, bày ra dáng vẻ chết cũng không thừa nhận.
"Hừ, đại tiểu thư thà tin một thằng oát con cũng không tin lão hủ sao?"
"Được rồi, nếu thằng nhãi này thật sự có bản lĩnh thì cô cứ bảo hắn tìm ra mấy thứ bẩn thỉu đó đi."
Thấy Dương Thi Vũ đưa mắt nhìn sang, Lương Siêu cười nhạt một tiếng: "Chuyện này thì có đáng gì?"
Hắn đi ra đại sảnh, đến phía dưới một bức tường nằm ở cuối hướng Tây trong trang viên, chỉ chỉ tấm gạch trên đất.
"Mấy thứ bẩn thỉu ngay ở chỗ này."
"Nhìn từ vết tích bị cật ra của những tấm gạch đó thì mấy thứ bẩn thỉu kia đã bị bỏ vào mấy ngày gần đây."
Nói, Lương Siêu lại tìm đến một cái cuốc rồi đào lên hai lần, lập tức móc ra một cái bình gốm bị bịt kín từ bên trong.
Dương Thi Vũ nhìn thứ này cũng không khủng bố mấy thì cả gan tiến lên cẩn thận mở bình gốm ra, đầu tiên là ngửi được một thứ mùi lạ, tiếp theo liền thấy bên trong chứa đầy bột phấn màu đỏ sậm.
"Đây là thứ gì?"
"Tro cốt."
"Còn từng bị người ta dùng âm huyết của người chết luyện chế qua, xem như vật đại hung."
Lương Siêu vừa nói xong thì Dương Thi Vũ đã hét lên một tiếng "A!" rồi vội lui hai bước, giận dữ quay đầu căm tức trừng Hứa Tiến.
"Hứa Tiến!"
"Bây giờ ông còn gì để nói!"
"Dương gia tôi vẫn luôn coi ông như khách quý, nhưng ông lại ăn cây táo rào cây sung, nhận tiền đen của người khác hại bạn của tôi! Lương tâm của ông bị chó ăn rồi sao!"
Lúc này sắc mặt Hứa Tiến đã trầm đến đáy cốc, hận không thể trực tiếp xé xác Lương Siêu ra!
Nếu không phải thằng nhãi này làm rối thì sao ông ta lại chật vật như vậy?
"Đại tiểu thư, nghe lão hủ khuyên một lời."
"Chuyện này cô không nên nhúng tay vào nữa, bạn của cô đắc tội người không nên đắc tội, không ai cứu được cô ta, hơn nữa người tạo ra bình tro cốt âm huyết này là một nhân vật cực kỳ lợi hại."
"Nếu như để người đó biết cô cứ cố nhúng tay vàp, đến lúc đó không chỉ là cô, sợ là toàn bộ Dương gia cũng bị liên luỵ."
"Phì!" Lương Siêu thực sự nhịn không được, cười nhạo nói: "Ngôn luận chó má gì vậy? Hại người thì cứ nói hại người đi, còn ăn nói đường hoàng như thế làm gì?"
"Tôi cảm thấy nếu kéo cái mặt mo của ông xuống thì có thể làm ra một bộ thuốc cao da chó thật dày."
"Khốn nạn!" Hứa Tiến đỏ mặt tức giận mắng một tiếng, từ khi vào đời đến nay, ông ta luôn được người ta coi là khách quý, có lần nào chịu nhục nhã như vậy?
"Thằng nhãi, nể mặt đại tiểu thư, mày trực tiếp tự sát đi."
"Nếu để rơi vào tay tao thì tao đảm bảo mày sẽ chết rất đau khổ!"
"A..."
"Xem ra ông không chỉ là lão già mất nết, con mẹ nó còn là thứ thùng rỗng kêu to."
Thấy Lương Siêu còn mạnh miệng, Hứa Tiến cười giận dữ xong rồi gật mạnh đầu một cái, hai tay lập tức giơ ra, quanh người có sương đen phun trào.
Rất nhanh, một con rắn đen cao mười mấy mét, lớn bằng cánh tay đột nhiên xuất hiện rồi quấn quanh người ông ta. Dương Thi Vũ, Trâu Lâm thấy thế thì mặt mày trắng bệch, nổi hết da gà.
"Hứa Tiến, ông muốn làm gì!"
"Chẳng lẽ ông thật sự dám hại mạng người à!"
"Đại tiểu thư thật là ngây thơ, đối với tôi mà nói, giết người đã sớm không phải chuyện gì lạ, huống chi nơi này đằng trước không có thôn xóm, đằng sau không có quán tiệm, ai biết được kia chứ?"
"Tôi biết!" Dương Thi Vũ nghiêm nghị nói: "Bây giờ dừng tay còn kịp, nếu như ông dám làm tổn thương một cọng tóc gáy của ngài Lương thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!"
"À?" Hứa Tiến cười như không cười mà nhìn Dương Thi Vũ, ánh mắt lướt khắp thân thể yểu điệu của cô ấy một lượt.
Nhìn bộ dạng càng ngày càng không kiêng kỵ của ông ta, toàn thân Dương Thi Vũ cảm thấy thật khó chịu, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
"Ông, ông nhìn cái gì!"
"Khà khà... Đương nhiên là nhìn thân thể của đại tiểu thư, nói thật, lão hủ đã thèm muốn thân thể này thật lâu, hôm nay dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp hưởng thụ thỏa thích một phen!"
"Chờ chơi đủ rồi, chơi chán rồi, lại chơi chết cô rồi tế luyện cho đại bảo bối của tôi, ha ha ha!"
"Ông!"
"Ông vô sỉ!"
Tiếng mắng phẫn nộ của Dương Thi Vũ vang lên, Hứa Tiến lại chỉ xuống Trâu Lâm.
"Cả ngài Trấn Giang Long mà mày cũng dám đắc tội, đáng đời có kết quả này!"
"Chờ lão hủ giải quyết hai người bọn chúng trước rồi trực tiếp bắt mày tới cho ngài Long xử lý."
Nghe xong, Trâu Lâm bị dọa đến toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy cánh tay Dương Thi Vũ: "Thi Vũ, bây giờ chúng ta nên làm gì? Ông ta, ông ta..."
Làm sao bây giờ?
Một cô gái yếu ớt như Dương Thi Vũ làm sao biết nên làm gì, lúc này đành phải nhìn về phía Lương Siêu xin giúp đỡ.
"Ngài Lương, hiện tại tôi nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô dụng, ngài xem có cách nào dẫn chúng tôi chạy thoát khỏi tay lão cẩu này không?”
"Nếu được thì Thi Vũ nhất định sẽ có hậu tạ."
"Còn tôi nữa! Tôi cũng sẽ hậu tạ!"
Trâu Lâm vội vàng nói, nhìn dáng vẻ cấp bách kia thì dù hiện tại Lương Siêu nói muốn cô ta lấy thân báo đáp, cô cũng không chút do dự gật đầu chấp nhận!
Đương nhiên, Lương Siêu không phải loại người như vậy, hắn liếc nhìn hai cô gái một cái rồi cười ha ha.
"Trốn?"
"Vì sao phải trốn?"
"Con chó già này đã buồn nôn, âm độc như vậy, logic bình thường không phải là giết lão trước, sau đó tôi lại thoải mái rời đi à?"
Giết trước rồi lại rời đi?
Khóe miệng hai cô gái giật giật, sao các cô không muốn chứ!
Nhưng anh có bản lĩnh này hay sao?
Chương 52: Thằng nhãi họ Lương đã trở lại
“Cái thứ ngông cuồng!”
“Đánh chết cho tôi!”
Sau khi Hứa Tiến quát một tiếng, Dương Thi Vũ và Trâu Lâm nhìn thấy một con rắn sương đen khổng lồ cao hơn mười mét trong màn sương đen lao về phía Lương Siêu!
Sự tấn công đó quả thực nằm ngoài tầm nhận thức của con người!
Thế nhưng Lương Siêu vẫn giữ được sự bình tĩnh, huyền khí lưu chuyển bên trong cơ thể tạo ra một tầng ánh sáng mỏng màu vàng bên ngoài cơ thể.
“Hửm?”
Thấy vậy, Hứa Tiến vô cùng kinh ngạc nhưng ông ta lập tức phá lên cười khi thấy con rắn sương đen khổng lồ của mình nhanh chóng bao phủ Lương Siêu.
“Thằng nhãi, tôi đã phải mất ba mươi năm mới luyện chế ra được đại bảo bối này, nó cực kỳ hung ác!”
“Sau khi bị nó bao phủ, cho dù cậu có dùng bao nhiêu thủ đoạn thì chắc chắn sẽ bị ăn mòn thành nước và trở thành chất dinh dưỡng của nó chỉ trong vài giây!”
Sau đó, Hứa Tiến liên tục tạo ra các đạo kết ấn bằng tay khiến cho con rắn sương đen quay cuồng dữ dội. Ngay cả Dương Thi Vũ và Trâu Lâm nhìn thấy cũng tái nhợt cả mặt. Chỗ dựa duy nhất của hai người là Lương Siêu cũng đã chết, vậy bọn họ phải làm sao đây…
Giờ phút này, bọn họ không dám suy nghĩ thêm nữa. Lúc này, Hứa Tiến xoay người lại, ông ta không còn để ý tới người tới người cho rằng đã chết là Lương Siêu nữa mà chuyển mắt nhìn về phía Dương Thi Vũ. Khóe miệng khẽ nhếch lộ ra vẻ nham hiểm.
“Khà khà…”
“Đại tiểu thư, lão già này đoán chừng hiện tại ngài vẫn là một cô bé non nớt đúng không? Rốt cuộc ngài đang mặc size bao nhiêu vậy?”
“Cup A hay cup B?”
“Tôi khuyên cô hãy ngoan ngoãn để lão già này tự mình thăm dò một lần. Có như vậy, lát nữa lão già này sẽ để cho cô chết một cách thoải mái nhất.”
“Ông, ông đừng qua đây!”
Dương Thi Vũ run rẩy hét lên, cô ấy hét lên đầy tuyệt vọng khi nhìn thấy Hứa Tiến đi về phía mình với vẻ phấn khích.
Tuy nhiên đúng lúc này.
“Chậc…Thật không nhìn ra lão già này khá tây đấy, lại còn biết cả cup nữa cơ.”
“Có điều ông mù à? Nhìn lướt qua thế mà ông cũng không đoán được? Rõ ràng người ta là cup C!”
“Lại còn A hay B hả? Như vậy chẳng khác nào sỉ nhục Dương tiểu thư cả.”
Nghe thấy tiếng cười nhạo truyền ra từ chỗ con rắn sương đen khổng lồ, cả ba người đều vô cùng sửng sốt. Ngay sau đó, Dương Thi Vũ và Trâu Lâm hét lên đầy mừng rỡ.
“Anh Lương!”
“Anh, anh vẫn chưa chết sao?”
Hứa Tiến đột nhiên quay người lại và thấy Lương Siêu bước ra khỏi chỗ con rắn sương đen khổng lồ của mình. Hắn chậm rãi đi ra giống như đang dạo chơi trong vườn hoa, không bị thương một cọng lông tóc nào!
“Này, sao có thể được chứ?”
“Bất cứ người nào bị đại bảo bối của tôi cuốn lấy sẽ không thoát khỏi cái chết! Làm sao mà cậu…”
“Đại bảo bối?”
“Ông đang nói đến nó sao?”
Lương Siêu giơ ngón tay về phía con rắn sương đen, sau đó búng tay một phát.
“Phá!”
Vừa dứt lời, một tiếng nổ “Ầm” vang lên!
Con rắn sương đen lập tức lộ ra vẻ thống khổ, ngay sau đó nó ngẩng đầu kêu lên một tiếng đầy thảm thiết rồi biến mất trong ánh sáng màu vàng!
Sắc mặt của Hứa Tiến tái nhợt, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ…
Ông tập tức quay đầu bỏ chạy mà không hề do dự!
Tuy nhiên ông ta còn chưa chạy được bao xa, Lương Siêu đã tạo một đạo kiếm quang sắc bén xuyên thẳng qua thân thể ông ta.
“Phụt!”
Hứa Tiến phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất, ông ta quay đầu lại nhìn Lương Siêu với vẻ không cam lòng.
“Cậu, cậu lại dám đắc tội ngài Long cùng với vị cao nhân kia nữa, sớm muộn gì cậu cũng phải chết thôi!”
Nói xong, ông ta trút hơi thở cuối cùng.
“Phù…”
Lúc này, cả Dương Thi Vũ với Trâu Lâm mới thở phào nhẹ nhõm nhưng hai chân thì mềm nhũn.
“Anh Lương, cám ơn lòng tốt của anh, Trâu Lâm nhất định sẽ báo đáp.”
“Chỉ là cái lọ này…”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Lương Siêu cười cười, sau đó kết ấn tạo ra mấy ngọn lửa nhỏ bắn ra.
Mấy ngọn lửa kia rơi vào trong lọ lập tức bốc cháy dữ dội, thậm chí còn có thế nghe thấy thanh âm rít gào khiến cho Trâu Lâm sợ hãi gật đầu liên tục.
“Đúng! Đây chính là giọng nói lúc trước!”
Chỉ vài giây sau, tro cốt ở bên trong bình đã bị thiêu rụi hoàn toàn và mọi thứ yên lặng trở lại.
Khi ánh nắng chiếu vào, dường như cả trang viên trở nên sáng sủa rực rỡ chỉ trong nháy mắt khiến cho toàn thân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sương mù lúc nãy cũng bị quét sạch.
Trâu Lâm liên tục nói lời cảm ơn còn Lương Siêu liên tục xua tay.
“Trâu tiểu thư, tôi cũng là nhận được lời ủy thác từ người khác nên cô không cần khách sáo như vậy đâu.”
“Đúng rồi, tôi nghe Dương tiểu thư nói rằng bên cạnh trang viên của cô có một vườn thuốc rất lớn, tôi có thể qua đó xem được không?”
“Không thành vấn đề!”
Trâu Lâm hoàn toàn đồng ý, đích thân dẫn đường và thậm chí còn hứa rằng Lương Siêu muốn lấy bao nhiêu dược liệu tùy thích và lời hứa này có giá trị vĩnh viễn.
Vừa đi tới vườn thuốc, Lương Siêu vô cùng kinh ngạc. Vườn thuốc này được bao quanh bởi núi và sông, vị trí địa lý rất đẹp, đây đúng là một nơi có phong thủy hiếm có khó tìm! Chẳng trách nơi này chứa nhiều dược liệu quý hiếm đến thế.
Trong khi Lương Siêu vừa đi vừa nhìn, Trâu Lâm ở một bên giới thiệu với hắn. Gần nghìn mẫu đất ở đây đều là tài sản của gia đình cô ấy, ở chỗ sâu nhất của vườn thuốc có một con suối được đặt tên là Long tuyền vì chất lượng nước tuyệt vời với tác dụng thư giãn cơ bắp và hoạt huyết thần kỳ.
Thế nhưng cách đây không lâu, Long gia ở Trấn Giang nhìn trúng mảnh đất này nên muốn mua lại từ Trâu Lâm với giá rẻ. Tuy nhiên vì bị từ chối, chỉ trong vòng 1 tháng sau đó, tập đoàn Trâu thị đã bị phá sản.
“Lúc đầu, ông nội và bố mẹ của tôi để lại gia tài cho tôi mà tôi lại khiến cho nó trở nên điêu tàn như thế. Tôi cho rằng chỉ cần rời khỏi Trấn Giang và chuyển đến trang viên này thì Long gia không còn gây sự nữa.”
“Nhưng bây giờ xem ra có vẻ như bọn họ không định buông tha cho tôi, thậm chí còn nặng tay hơn…”
“Ặc.”
Lương Siêu gãi đầu, nghe qua có vẻ như Long gia thật sự rất đáng ghét.
Thế nhưng hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này bởi vì hắn còn phải xử lý 8 bà vợ nữa nên hắn thật sự rất vội…
Sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng Lương Siêu đã tìm thấy một ngọn U Linh Thảo. Hơn nữa, phẩm chất và bề ngoài đều đáp ứng được yêu cầu của hắn nên trong lòng hắn rất vui mừng. Đương nhiên ngoại trừ U Linh Thảo, hắn còn tìm được không ít các dược liệu quý hiếm khác để chuẩn bị dự phòng cho bất cứ tình huống nào sau này.
Sau khi xong việc, Lương Siêu ở lại một đêm theo lời mời nồng nhiệt của Trâu Lâm.
Thật ra…
Chủ yếu vẫn là vì vườn thuốc kia, trong đó thật sự có rất nhiều thứ tốt!
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng hẳn, Lương Siêu và DƯơng Thi Vũ đã lên đường về nhà.
“Anh Lương, lần này anh lấy nhiều dược liệu quý hiếm như vậy. Nếu như không có chỗ nào để cất giữ thì có có thể cất ở Cổ Hiên Trai của chúng tôi. Cổ HIên Trai có hàng nghìn cửa hàng trên toàn quốc nên anh đi tới đâu cũng có thể dùng được.”
Suy nghĩ một lúc, Lương Siêu cũng gật đầu đồng ý.
Những dược liệu này thật sự rất quý hiếm, nếu như hắn tự mình giữ tất thì e rằng không bao lâu nữa sẽ bị hỏng hết.
9 giờ sáng, tại phố cổ của Thiên Hải thị.
Có một người đàn ông vạm vỡ với khuôn mặt đầy sẹo đang ăn hoành thánh tại một hàng ăn sáng. Khi anh ta nhìn thấy Dương Thi Vũ và Lương Siêu cùng nhau xuống xe thì trợn trừng mắt nhìn!
Uầy!
Đây không phải là thằng nhãi mà Cửu Gia vừa treo thưởng rất lớn hay sao?
Cơ hội phát tài tới rồi!
Sau khi kết nối được điện thoại, trong lòng anh ta không kìm chế được sự phấn khích:
“Cửu Gia, thằng nhóc họ Lương kia đã quay trở lại rồi!”
“Hắn đang ở Cổ Hiên Trai của phố cổ!”
Chương 53: Lặng lẽ xem màn trình diễn của mấy người
Cổ Hiên Trai.
Sau khi mời Lương Siêu tiến vào, Dương Thi Vũ đích thân đăng ký thẻ VIP kim cương đen hàng đầu cho hắn và nói: “Anh Lương, với tấm thẻ này, anh sẽ được giảm giá một nửa trong những lần mua hàng tới ở cửa hàng của chúng tôi.”
“Hơn nữa, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ tổ chức các buổi đấu giá và thông tin về các vật phẩm trong các buổi đấu giá này sẽ được gửi trước cho các thành viên có thẻ VIP kim cương đen được ưu tiên chọn trước.”
“Ồ? Cũng khá tốt nhỉ.”
Dương Thi Vũ vuốt tóc, cười nói: “Vậy anh cho tôi wechat nhé? Trước mỗi buổi đấu giá, tôi sẽ gửi trước thông tin cho anh.”
“Ừm…”
Thấy Lương Siêu vò đầu bứt tai, Dương Thi Vũ hơi thất vọng.
“Chẳng lẽ không tiện sao?”
“Không phải là không tiện mà là hiện tại tôi không có wechat.”
Kể từ 5 năm trước, hắn đã xóa bỏ toàn bỏ weibo, số điện thoại di động…, cắt bỏ mọi liên lạc với thế giới bên ngoài để tập trung học nghệ. Cho nên số hiện tại mà hắn đang dùng là số mà ông già đưa cho hắn.
Bởi vì trông thấy điện thoại di động của hắn cũng khá cũ nên Dương Thi Vũ cũng không mấy ngạc nhiên khi hắn không có wechat.
“Vậy đơn giản thôi, anh cứ đăng ký một cái tài khoản rồi chúng ta thêm nhau là được.”
Sau đó, Dương Thi Vũ còn phái người đi mua một chiếc điện thoại di động mới nhất trên thị trường. Sau khi đổi thẻ cho Lương Siêu, cô ấy đăng ký tài khoản wechat và thêm bạn bè với hắn.
Thấy mình vinh dự trở thành người bạn đầu tiên của Lương Siêu, trong lòng cô ấy có chút mừng thầm.
Tuy nhiên còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đã có một đám người hùng hổ xông vào. Kẻ đứng đầu chính là Diệp Cửu và Phùng Luân. Thấy Phùng Luân mang theo nhiều người như vậy lại còn mời được cả hoàng đế ngầm của Thiên Hải là Diệp Cửu, nhất thời sắc mặt của Dương Thi Vũ chợt đông cứng lại.
“Các người muốn làm gì, đây không phải là nơi để các người có thể diễu võ dương oai.”
“Ha!”
Lần này, Phùng Luân không hề cho cô ta một chút mặt nào nào, gã ta nói: “Dương Thi Vũ, tôi không quan tâm cô có cái gì với thằng nhóc này. Tôi khuyên cô tốt nhất là nên thức thời!”
Diệp Cửu thản nhiên nói: “Tuy Dương gia rất mạnh nhưng dù sao cũng không phải là gia tộc bản địa ở Thiên Hải.”
“Nếu như Dương tiểu thư kiên trì bảo vệ thằng nhóc này, vậy thì chi nhánh Cổ Hiên Trai ở Thiên Hải ngày hôm nay sẽ bị đập nát.”
Dương Thi Vũ đang định mở miệng thì bị Lương Siêu ngăn lại.
“Chỉ dẫn theo có vài người mà cũng dám tới khiêu khích tôi, xem ra lần trước mấy người còn chưa nhận đủ giáo huấn nên lần này tiếp tục tới đây chịu đòn phải không?”
Nghe vậy, Diệp Cửu hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết cậu lợi hại rồi nhưng cậu cứ yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ không để cho cậu phải thất vọng đâu.”
Bộp bộp!
Sau khi vỗ tay hai phát, chỉ trong chớp mắt đã có một đoàn người sóng vai nhau bước vào.
5, 10, 20,…
40, 80!
Khoảng 80 người!
Mỗi người đều có thân hình cường tráng, ánh mắt như muốn giết người đến nơi và đa số đều là người nước ngoài nên có thể nói là ngập tràn khí thế.
Nhìn thấy đội hình do mình tạo ra, Diệp Cửu cười đắc ý.
80 người này đều là sát thủ được ông ta thuê từ Liên minh sát thủ với số tiền cực lớn, khoảng hơn 1000 vạn!
Nhìn thấy sắc mặt Dương Thi Vũ tái nhợt, Phùng Luân lập tức mỉm cười và vỗ tay.
Bộp bộp!
Nhất thời lại có thêm 50 người tiến vào, tất cả đều có xuất thân từ Liên minh sát thủ như 80 người trước đó.
Tổng cộng có khoảng 130 người!
Số người đứng lấp đầy đại sảnh!
Tuy bọn họ đều là sự tồn tại thấp nhất trong Liên minh sát thủ nhưng dù sao cũng đều là sát thủ cả nên có thể dễ dàng lấy 1 địch 10.
Vẻ mặt của Dương Thi Vũ lại càng khó coi hơn, mặc dù hiện tại cô ấy rất tự tin với thực lực của Lương Siêu nhưng bây giờ… Có đến hơn 100 sát thủ, cho dù Lương Siêu có mạnh tới mức nào thì cũng chỉ có 1 mình.
Thấy Lương Siêu yên lặng không nói, cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước nữa nên Phùng Luân còn tưởng là hắn đang sợ, vì thế gã ta cười ha hả.
“Tên họ Lương kia, đã biết sợ chưa?”
“Vô dụng thôi! Hôm nay ngay cả cơ hội cầu xin cậu cũng không có, chúng tôi đã phải trả một cái giá đắt như vậy chính là vì muốn băm cậu thành trăm mảnh!”
Lương Siêu: “…”
“Có lẽ anh đang hiểu lầm rồi.”
“Chỉ là tôi đang đứng yên xem hai người biểu diễn mà thôi, mấy trăm người này là thủ đoạn cuối cùng của hai người rồi ư?”
“Không còn gì khác nữa sao?”
Không còn gì khác…
Dương Thi Vũ cười khổ trong lòng, cô ấy thầm nghĩ Lương Siêu này đúng là không sợ chết!
Phùng Luân nhìn Diệp Cửu: “Cửu Gia, thằng nhãi này chết đến nơi rồi mà còn giả vờ, bây giờ tôi nên làm gì đây?”
Diệp Cửu không nói gì mà chỉ phất tay.
Ngay lập tức, tất cả 80 sát thủ mà ông ta đưa đến đều di chuyển. Thấy vậy, Phùng Luân cũng nở nụ cười và phất tay.
“Lên!”
“Mau băm vằm thằng nhãi này cho tôi!”
Nhất thời, hơn trăm tên sát thủ cùng nhau ra tay, cảnh tượng này đúng là kinh khủng.
Lương Siêu di chuyển, huyền khí bên trong cơ thể bắt đầu dâng trào.
Sự thật chứng minh rằng Lương Siêu đang ở trong tình cảnh vô cùng đáng sợ.
Một quyền tung ra đấm bay tên lao tới trước mặt hắn!
“A!”
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, ít nhất có mười mấy người bị đánh bay như thế!
Khi nhìn thấy màn này, hơn trăm người còn lại đứng ngơ ngác tại chỗ… Nhưng sau đó bọn họ vẫn cắn răng lao lên vì sự thúc giục của Diệp Cửu và Phùng Luân.
Lương Siêu nhếch miệng cười, ngay sau đó hắn sử dụng huyền khí và lao thẳng về phía đám người.
Tuy hắn trông gầy nhưng khí thế lại như hổ trong bầy cừu, mỗi một quyền có thể đánh bay 5-10 người!
“A!”
“A a!”
“Au!”
“...”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, đòn tấn công của Lương Siêu cũng ngày càng dữ dội hơn.
Chỉ trong vòng 5 phút, trong số 130 sát thủ thì 120 người đã bị phế còn 10 kẻ trốn thoát. 10 người kia may mắn trốn thoát được là vì bọn họ đứng ở phía sau và không cần chiến đấu. Khi tận mắt chứng kiến sức chiến đấu khủng bố của Lương Siêu, bọn họ lập tức quay đầu bỏ trốn…
Nhìn thấy Lương Siêu đứng giữa sân với hai cánh tay dính đầy máu, bắp chân của Diệp Cửu không tự chủ được run lên. Mấy chục năm qua, ông ta chưa từng cảm thấy hoảng sợ đến thế!
Thấy Lương Siêu đi về phía mình, Diệp Cửu vô thức muốn chạy nhưng thân thể già nua của ông ta làm sao có thể chạy nhanh được? Ông ta lập tức bị Lương Siêu đá cho một cú ngã lăn xuống mặt đất.
“Đừng, đừng giết tôi!”
“Tất cả đều là chủ ý của Phùng Luân!”
Đúng rồi.
Thằng nhãi Phùng Luân kia đâu?
Lúc này, Diệp Cửu mới phản ứng lại nhưng tên khốn Phùng Luân kia đã bỏ chạy cách xa cả trăm mét: “Cửu Gia, ngài cố chịu đựng nhé!”
“Tôi tới Liễu gia tìm Từ đại sư cứu ngài!”
Diệp Cửu: “…”
“Anh ta nói đến Từ đại sư là Từ Xuyên phải không?”
Lương Siêu nhíu mày hỏi: “Sao Từ Xuyên lại ở Liễu gia?”
“Cậu, cậu không biết sao?”
Diệp Cửu nhìn Lương Siêu với vẻ kinh ngạc, ông ta vội nói: “Ngày hôm qua, Từ đại sư đã ra tối hậu thư cho Liễu gia, yêu cầu bọn họ hôm nay phải giao nộp cậu. Nếu không ông ta, ông ta sẽ…”
“Sẽ làm sao?”
“Nói!”
Diệp Cửu bị dọa sợ, run rẩy nói: “Từ đại sư sẽ, sẽ diệt sạch toàn bộ Liễu gia!”
Chương 54: Để mạng của ông lại
Ầm!
Hai mắt của Lương Siêu đỏ ngầu, tràn ngập sự tức giận!
Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn có ấn tượng rất tốt đối với Liễu gia.
Nhất là đối với Liễu Huy Hoàng, có thể nói là hết lòng hết dạ. Mặc dù bị người ta ép buộc như vậy nhưng Liễu gia không hề gọi điện thoại cho hắn!
Phần nhân tình này cũng đủ để Lương Siêu quý trọng.
Nếu như toàn gia thật sự bị diệt môn vì hắn thì e rằng hắn sẽ sống trong sự áy náy cả đời mất.
Huống chi em gái của hắn vẫn còn đang ở Liễu gia!
Nếu như Từ Xuyên vẫn không tìm thấy hắn thì rất có khả năng Lương Nghiên sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của ông ta!
Sau khi đá bay Diệp Cửu, Lương Siêu vội vã chạy về Liễu gia.
“Anh Lương, chờ chút đã!”
Dương Thi Vũ vội gọi hắn lại: “Nơi này cách biệt thự Liễu gia cũng khá xa, để tôi lái xe đưa anh qua đó.”
“Cũng được.”
Sau khi lên xe, Lương Siêu không ngừng thúc giục Dương Thi Vũ đạp ga, trong lòng hắn nóng như lửa đốt.
Chỉ mong tất cả mọi việc vẫn còn kịp…
Cùng lúc đó, tại biệt thự Liễu gia.
Từ Xuyên ngồi ở cửa với vẻ mặt hung ác. Ông ta nhìn đám người Liễu Huy Hoàng trong đại sảnh và lạnh lùng hỏi: “Thời hạn một ngày đã hết rồi, thằng nhãi họ Lương kia đâu?”
“Tôi không biết.”
Ngay khi Liễu Huy Hoàng vừa bình tĩnh nói xong, chỉ thấy Từ Xuyên vung tay lên, tiếng gió lướt qua đánh bay Liễu Huy Hoàng bay xa vài mét, đập thẳng vào bàn ăn rồi ngã xuống mặt đất.
“Bốp!”
“Lão Liễu!”
Thấy vậy, Liễu Băng Loan, Hồ Tuyết Liên cùng với những người khác vội hét lên và chạy tới đỡ Liễu Huy Hoàng dậy.
“Ông, ông là cái đồ khốn khiếp!”
“Nhà chúng ta đang sống tốt như thế, ông thật sự chỉ vì một người ngoài mà hủy hoại gia đình chúng ta sao!”
“Ông mau đi gọi điện thoại cho thằng nhóc họ Lương kia quay về đi!”
“Không được!”
Liễu Huy Hoàng gầm lên một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nếu như trước đây không nhờ có sư phụ của Tiểu Siêu thì làm sao có Liễu Huy Hoàng của tôi ngày hôm nay? Lại càng không có Liễu gia của hiện tại!”
“Bây giờ Tiểu Siêu gặp chuyện, chẳng lẽ chúng ta vì bảo vệ bản thân mình mà đẩy nó vào hố lửa sao? Đây chẳng khác nào hành vi của súc sinh cả!”
“Cho dù hôm nay Liễu gia của tôi có bị diệt sạch thì tôi cũng sẽ không liên lạc với Tiểu Siêu! Huống chi tôi cũng không tin một người như nó lại dám…”
“Đồ cứng đầu!”
Từ Xuyên ngắt lời ông và vung tay lên đầy thô bạo.
Liễu Huy Hoàng lại bị đánh bay ra ngoài, đập vào tường và ngã xuống đất. Lần này, ông phun một ngụm máu.
Bộp!
Bộp bộp bộp!
Bộp bộp…
Cứ như vậy, không đếm nổi ông đã bị đánh bay bao nhiêu lần. Cuối cùng, Liễu Huy Hoàng nằm rạp trên mặt đất như một con chó, đừng nói là đứng lên, ngay cả sức lực để mở mắt còn không có…
Mặc dù vậy, Từ Xuyên vẫn không buông tha cho Liễu Huy Hoàng. Cuối cùng, Hồ Tuyết Liên không thể chịu nổi được nữa.
“Dừng tay!”
“Tôi, để tôi đi gọi điện thoại cho thằng nhóc họ Lương kia bảo cậu ta trở về!”
Lúc này Từ Xuyên mới dừng tay lại và lạnh lùng cười với bà ta.
“Nếu như bà thức thời từ sớm như vậy thì chồng của bà cũng sẽ không bị tôi đánh đến mức mất nửa cái mạng như thế.”
“Gọi điện thoại đi, tôi cho Liễu gia các người một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần gọi được thằng nhãi họ Lương kia về thì tôi có thể tha cho Liễu gia một mạng.”
Sau đó, Hồ Tuyết Liên giật lấy điện thoại di động của Liễu Băng Loan. Ngay khi tìm được số của Lương Siêu, bà ta lập tức bấm số gọi.
Thế nhưng hệ thống lập tức thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy, vui lòng thử lại sau…
Bà ta gọi liên tiếp mười mấy cuộc nhưng cuộc nào cũng y như vậy…
Toàn bộ Liễu gia sẽ bị diệt môn mất.
“Tên khốn kiếp này!”
“Tên này bỏ chạy đã đành, sao còn tắt cả điện thoại di động thế! Hắn muốn toàn bộ Liễu gia bị diệt sạch hay sao!”
“...”
Nhất thời, tiếng mắng chửi của mọi người ở Liễu gia với Lương Siêu không ngừng vang lên. Lương Nghiên đứng ở một bên nghe thấy khóc nức nở: “Anh của cháu không hề bỏ chạy!”
“Chị dâu, anh trai, anh trai sẽ không bỏ rơi em đâu! Có đúng không ạ?”
“Oa oa…”
Liễu Băng Khanh không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vai an ủi Lương Nghiên, trong lòng cô cũng rất khó chịu đối với hành động lần này của Lương Siêu.
Gây họa xong thì bỏ trốn, di động không gọi được, thậm chí còn chẳng quan tâm tới sự sống chết của em gái!
Trước đó cô còn có vài phần kính trọng với hắn, không ngờ bản thân mình lại có mắt như mù. Xem ra mắt nhìn đàn ông của cô thật sự rất kém.
Đúng lúc này, ánh mắt của Từ Xuyên chuyển qua thân thể mềm mại của Liễu Băng Khanh.
“Cô chính là vợ chưa cưới của thằng nhãi kia đúng không?”
“Còn đứa con gái phía sau cô chính là em gái của hắn phải không?”
“Tốt, tốt lắm.”
Từ Xuyên gật gật đầu và đi về phía hai người.
“Nếu như thằng nhóc kia đã nhát gan như thế, tôi không tìm được hắn, vậy thì tôi chỉ có thể giết hai người trước thôi!”
“Coi như tôi đòi trước một chút tiền lãi vậy!”
Nói xong, tất cả mọi người ở Liễu gia đều kinh ngạc.
Ngay sau đó, Từ Xuyên chuẩn bị ra tay.
Ông ta ra tay với tốc độ nhanh như chớp, lao về phía Liễu Băng Khanh!
Trước đó, ông ta chỉ mới vung tay áo thôi mà đã tra tấn Liễu Huy Hoàng thành bộ dạng như một con chó. Nếu hiện giờ một chưởng này là thật thì chẳng phải thân thể yếu ớt này của Liễu Băng Khanh sẽ chết ngay tức khắc hay sao?
Tuy nhiên khi lòng bàn tay của Từ Xuyên chỉ còn cách cái trán của Liễu Băng Khanh khoảng 1 thước.
“Dừng tay!”
“Nếu như ông dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ nghiền ông thành tro!”
Từ Xuyên chợt dừng lại, Liễu Băng Khanh cũng mở mắt ra. Gió lớn ập tới khiến mái tóc dài của cô tung bay, sau đó cô thấy cửa biệt thự đổ xuống.
Cô trông thấy một người thanh niên với đôi mắt đỏ ngầu cùng với khuôn mặt đằng đằng sát khí đang đứng trước cửa.
Đúng là Lương Siêu!
“Anh!”
“Em biết anh chắc chắn sẽ quay về mà!” Lương Nghiên kích động hô to.
“Chị, anh ta đã trở lại rồi!”
Liễu Băng Loan kêu lên với vẻ mặt phức tạp còn Liễu Băng Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt có chút oán hận, tức giận hỏi: “Nếu anh đã bỏ chạy còn quay về đây làm gì?”
Lương Siêu khẽ giật mình, sau đó lắc lắc hộp gỗ trong tay.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi ra ngoài là vì muốn tìm cho cô một ít dược liệu quý hiếm. Hôm nay mới trở về và nghe được chuyện, tôi thật lòng xin lỗi.”
Tìm dược liệu cho cô ư?
Nghe vậy, Liễu Băng Khanh ngơ ngác. Chẳng lẽ cô trách lầm hắn sao?
Ngay sau đó, dường như trong lòng cô có một luồng điện xẹt qua khiến cô dường như cảm nhận được điều gì đó đã bị phủ bụi từ lâu…
Tình cảm.
“Vừa nãy, chúng tôi đã gọi điện thoại cho anh không biết bao nhiêu cuộc, sao anh không nghe một cuộc nào là sao?” Liễu Băng Loan tức giận hỏi.
Lương Siêu lấy điện thoại di động ra: “Tôi vừa mới đổi điện thoại, điện thoại bị hết pin.”
Nói xong, hắn nhìn sang Hồ Tuyết Liên đang ôm Liễu Huy Hoàng miệng đầy máu đang ngất xỉu. Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng nhìn về phía Từ Xuyên, nhất thời nhiệt độ bên trong đại sảnh giảm đi nhiều.
“Ông làm?”
Từ Xuyên hừ giọng nói: “Là do ông ta cố chấp, tự mình đi tìm cái chết. Tôi giữ lại cho ông ta nửa cái mạng là may lắm rồi.”
“Ồ.”
Lương Siêu lạnh lùng gật đầu nói: “Nếu đã vậy thì hôm nay ông…”
“Để mạng lại đây đi.”
Chương 55: Hôn mê lần hai
"Đồ không biết sống chết là gì!”
“Đợi lát nữa mày chỉ còn một hơi thở, tao muốn xem miệng của mày có còn cứng như vậy không!”
“Rầm!”
Nói xong, Từ Xuyên dậm chân, cả người lao về phía Lương Siêu như một quả đạn đại bác.
Hai người Liễu Băng Khanh và Lương Nghiên lại bắt đầu cảm thấy trái tim mình phấn chấn.
Cùng lúc đó, Phùng Khôn người đã bỏ chạy trước đó, xuất hiện từ hư không và bắt đầu hét lên để cổ vũ cho Từ Xuyên.
“Từ đại sư!"
"Thằng nhóc này rất lợi hại, đừng nương tay! Dùng toàn lực đánh chết hắn đi!"
Sau một khắc, nhìn thấy Từ Xuyên lao tới, thân thể Lương Siêu đột nhiên chìm xuống,
Tụ khí, xuất quyền.
Trong "Bùm!" Sau một âm thanh như bị bóp nghẹt, hai người đang đấm nhau tách ra ngay lập tức. Nói chính xác hơn, Từ Xuyên bị đẩy về phía sau vài bước, và khuôn mặt của ông ta đầy vẻ kinh ngạc sau khi ổn định cơ thể.
Vừa rồi tuy ông ta không dùng tất cả sức mạnh của mình, nhưng chắc chắn cũng đã sử dụng 70% sức mạnh của mình!
Nhưng bên kia thì?
Hắn thậm chí không dùng tí sức mạnh của mình, đó chỉ là một cú đấm tùy tiện.
So sánh như vậy, cao thấp có thể biết được.
Sau khi thu lại quyền, Lương Siêu cũng có hơi kinh ngạc.
Hắn đã từng chiến đấu với Từ Thiên trước đó, và mặc dù hắn đoán rằng Từ Xuyên lẽ ra cũng đã chính thức trở thành người huyền vũ, nhưng cảm thấy rằng ông ta nhiều nhất chỉ mới bước vào cảnh giới Hậu Thiên thôi.
Nhưng cú đấm vừa rồi rõ ràng là ở cảnh giới Tiên Thiên tiêu chuẩn.
"Mày, mày không phải là đạt được cảnh giới Hậu Thiên thôi sao?!”
Từ xuyên trầm mặt quát lên, Lương Siêu nghe vậy cười nhạt.
"Ai nói cho ông biết tôi mới là cảnh giới Tiên Thiên?"
“Có điều là ông nghĩ tôi tuổi còn trẻ nên phỏng chừng vậy thôi, mấy năm nay ông vẫn tự hào xưng cao thủ đệ nhất của Thiên Hải này, cứ xưng vậy một thời gian dài nên không biết mình mang họ gì rồi đúng không?”
“Đến sức mạnh thực sự của đối thủ cũng không biết, mà lại đoán chừng thôi, nếu đoán chừng sai thì hay chết người lắm đấy.”
“Mày!”
“Cho dù mày đã đạt tới cảnh Tiên Thiên! Thì lão già này hôm nay cũng phải giết chết mày!”
“Hừ!”
Từ xuyên vừa gầm lên một tiếng, chợt thân thể như như gió lốc bắt đầu điên cuồng xoay tròn, so với khí thế lần trước mạnh hơn rất nhiều, bắt đầu công kích về phía Lương Siêu.
Bên ngoài biệt thự, Phùng Luân vô cùng sợ hãi, cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh của Tử Xuyên, nhưng thầm cầu nguyện, hy vọng rằng Từ Xuyên sẽ thực hiện một kì tích mà giết chết tên họ Lương đó!
Như vậy cho xong chuyện.
Bây giờ khi thấy bị tấn công, Lương Siêu cũng không dây dưa được với ông ta nữa.
Sau khi di chuyển cổ một chút, hắn giơ nắm đấm lên một cách thô bạo.
Dưới sự vận chuyển của huyền khí, ngoài cú đấm bắt đầu phủ một tầng ánh sáng bảo vệ màu vàng kim, chủ động đánh trực diện!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Khi hai người đến gần, hai mắt Từ Xuyên đột nhiên trợn lên khi nhìn thấy tầng bảo vệ vàng nhạt trên nắm đấm của đối phương!
Còn chưa kịp phản ứng, hai nắm đấm lại đụng vào nhau.
Nhưng lần này, thất bại của Từ Xuyên thậm chí còn tàn khốc hơn, đứt hết gân cốt....
“A!” Một tiếng hét thảm vang lên, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, Từ Xuyên bị đánh văng ra ngoài, cuối cùng ngã mạnh xuống đất, sắc mặt tái nhợt, máu tươi phun ra!
Bộ dạng đó nếu nói giây tiếp theo sẽ chết bất đắc kỳ tử là không ngoa chút nào, độ thảm so với Liễu Huy Hoàng còn gấp hơn mười lần!
"Ừng ực.."
Liễu Băng Loan hung hăng nuốt nước miếng một cá, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm lão đại tràn đầy vẻ huy hoàng.
Cô không gọi hắn là Lương Siêu nữa mà trực tiếp đổi thành anh rể!
"Anh rể của em..."
"Anh mạnh như vậy sao?"
“Chị à, chị thật là có phúc, bây giờ em bắt đầu ghen tị với chị rồi đây! Làm sao bây giờ?”
Lương Siêu mặc kệ mọi người, chậm rãi đi tới Từ Xuyên, nhìn thấy vẻ mặt ông ta khiếp sợ, hắn liền ngồi xổm xuống nắm cổ ông ta: "Huyền, huyền khí ngưng hình…”
“Mày, mày không phải là cảnh giới Tiên Thiên, mà là Tông Sư…”
Sau khi nói vài câu bằng giọng như muỗi kêu, ông ta lại phun ra một ngụm máu nữa rồi ngất đi.
Lương Siêu đang định giết ông ta thì Liễu Băng Khanh đột nhiên nói.
“Thôi được rồi, ông ta đã bị anh đánh cho phế rồi, chuyện này chúng ta hãy kết thúc đi."
"Từ Xuyên là cao thủ số một Thiên Hải nhiều năm, mạng lưới quan hệ của ông ta rất phức tạp, nghe nói ông ta còn là thành viên của hiệp hội võ thuật nào đó. Hiệp hội võ thuật này rất mạnh.”
"Nếu anh thực sự giết ông ta, tôi sợ anh sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho mình."
"Hả?"
Lương Siêu sửng sốt một lúc, sau đó quay lại cười liếc nhìn Liễu Băng Khanh một cái, hắn lại lộ ra nụ cười giễu cợt bất cần đời thường ngày.
"Hôm nay mặt trời thật sự mọc từ đằng tây sa?”
“Người đẹp băng lãnh như cô mà cũng có thể quan tâm tới tôi sao, xem ra bệnh tình của cô chuyển biến tốt rồi hả?”
Liễu Băng Khanh nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, cố gắng tiết chế: "Anh nghĩ nhiều rồi."
“Tôi chỉ không muốn nhìn thấy Liễu gia bị anh liên lụy thôi.”
Liễu Băng Loan thấy vậy không khỏi bĩu môi.
Cái gì vậy chứ?
Rõ ràng là quan tâm mà còn không chịu thừa nhận, cứ ôm khư khư thế này, coi chừng anh rể sẽ bị người đẹp khác cướp mất
"Được rồi."
"Nếu cô đã cầu xin cho ông ta, vậy thì tôi sẽ tha cho ông ta một mạng chó vậy."
Nói xong, Lương Siêu đứng dậy và đá ông ta ra khỏi biệt thự bằng một cú đá,.
Tên Phùng Luân trước đó hô hoán rất phấn khích, đang tính chạy lại tính sổ với hắn khi thấy cảnh này thì chạy ra khỏi biệt thự, anh ta đã biến mất không thấy tung tích.
Ngay cả Lương Siêu đều không thể không thừa nhận rằng Phùng Luân, mặc dù anh ta việc thành thì ít việc bại thì nhiều, có thể nói rằng anh ta chẳng làm được trò trống gì, nhưng anh ta nếu xét ở phương diện thi chạy với dầu ở lòng bàn chân thì nhất định là một đối thủ tài năng!
Trở lại biệt thự, Lương Siêu vội vàng đặt Liễu Huy Hoàng lên giường, kiểm tra mạch của ông ấy trước, thở dài một hơi.
“Ông Liễu thế nào? Có chữa được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hồ Tuyết Liên, Lương Siêu mỉm cười.
Hắn nhẹ giọng trấn an: "Dì đừng lo lắng, bác Liễu chỉ bị một chút nội thương sau cú đánh, nội tạng không có tổn thương."
"Vấn đề nhỏ, một lát nữa chú sẽ tỉnh."
Lương Siêu trước tiên châm cho ông vài châm, sau đó vỗ vào lưng ông.
"Phốc!"
Một ngụm máu đen phun ra, Liễu Huy Hoàng thở ra một hơi dài và từ từ tỉnh dậy.
"Tiểu, Tiểu Siêu?"
“Cậu sao lại ở đây, mau mau…”
“Bác Liễu không cần phải lo lắng, từ xuyên đã bị cháu giải quyết xong, phải chịu cái giá thương tích nghiêm trọng.”
“Đúng đó cha, lão già Từ Xuyên đó đã bị anh rể của con thủ tiêu!"
Liễu Băng Loan vừa nói vừa nhảy múa, miêu tả chi tiết màn trình diễn dũng cảm của Lương Siêu khi đó.
Nghe vậy, trái tim nơm nớp lo sợ của Liễu Huy Hoàng lúc này mới triệt để buông xuống.
Sau đó ông ấy nhìn Lương Siêu, càng nhìn càng thấy hài lòng! Có con rể giỏi như vậy thì lo gì chuyện gia đình không hưng thịnh?
Một lát sau.
Bị Liễu Huy Hoàng nhìn tới phát ngại, thấy ông ấy đang định nói gì đó, Lương Siêu vội vàng đứng dậy: "Bác Lưu, cháu phải trở về bốc thuốc cho Băng Khanh, nếu chậm trễ, dược hiệu sẽ bị giảm sút, à thì bác nghỉ ngơi đi, cháo xin đi trước một bước, tạm biệt.”
Nhìn Lương Siêu xin về giống như trốn vậy, Liễu Huy Hoàng lắc đầu cười khổ một trận.
Sau đó ông ấy lại nhìn Liễu Băng Khanh, nhìn biểu cảm của cô thay đổi liên tục thì trong lòng ông cũng sáng tỏ.
Xem ra không cần lần đề hôn tiếp theo nữa, vì con gái ông đã bị hớp hồn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lương Siêu vừa mới làm ra một viên đan dược, Liễu Băng Loan liền gọi đến: "Anh rể, không hay rồi!"
“Anh mau tới đây đi! Chị gái tôi lại ngất xỉu rồi! Và lần này tình hình còn tệ hơn trước!"