Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346: Vu Linh thể

Dưới tầng hầm của một căn biệt thự tại Tây Sơn.

Lương Nghiên bị hôn mê nằm trên một chiếc giường còn Vạn Khôi ngồi bên cạnh giường và nhìn cô như thể đang nhìn một bảo vật quý giá.

Sau khi bắt được cô, vốn dĩ Vạn Khôi định dùng dòng máu linh thể của cô để phá vỡ vu phép trong cơ thể.

Tuy nhiên vì nhất thời tò mò nên hắn ta đã sử dụng bí pháp của Vạn Thú tông để dò xét xem linh thể của cô gái này là gì.

Việc thăm dò này mất hơn một ngày trời.

Kết quả cuối cùng khiến hắn ta phải choáng váng.

Cô gái này thực sự là vu linh thể bẩm sinh!

Tuy linh thể này hiếm thấy nhưng cũng phân ra mạnh yếu.

Hơn nữa, vu linh thể này lại còn là loại linh thể mạnh nhất so với hỏa linh thể, lôi linh thể và một số linh thể nguyên tố tự nhiên khác!

Những người sở hữu loại linh thể này sẽ nhận được sẵn vu phép sau khi thức tỉnh.

Bọn họ có thể tự học vu phép mà không cần người dạy!

Không chỉ trực tiếp nhảy vọt từ người thường lên cảnh giới Thiên Tượng mà họ còn có thể dễ dàng tiến lên cấp độ cực cao nhờ có dòng máu vu linh cực hiếm này!

Tuy Vạn Thú tông nổi danh với khả năng ngự thú độc đáo nhưng người trong thiên hạ lại không hề biết rằng phương pháp ngự thú này chỉ là một nhánh nhỏ và cao thủ thực sự về ngự thú là vu sư.

Vì vậy, tầm quan trọng của cô gái nhỏ này với vu linh thể đối với Vạn Thú tông là chuyện hiển nhiên.

Sự tồn tại của cô chính là cơ hội tuyệt vời để đưa Vạn Thú tông lên một tầm cao mới và trở thành tông môn siêu cấp!

Trong khoảng thời gian tìm cách phá vỡ vu phép trong cơ thể, Vạn Khôi không dám có ý nghĩ chơi đùa với phụ nữ. Hay nói cách khác, hắn ta không muốn tổn hại một cọng lông tóc của bảo bối Lương Nghiên.

Và những gì hắn ta đang làm khiến cho Phương Lệ rất lo lắng.

Anh ta đã nghĩ rất nhiều cách chỉ để Vạn Khôi hủy hoại Lương Nghiên nhằm tạo ra mâu thuẫn giữa Lương Siêu với Vạn Thú tông, sau đó mượn tay Vạn Thú tông tiêu diệt Lương Siêu!

Nhưng hiện tại chuyện gì đang diễn ra?

Chưa nói việc hủy hoại Luong Nghiên, hắn ta thậm chí còn không động đến một giọt máu của cô bé!

Hơn nữa, đêm qua anh ta chỉ vô tình đụng phải Lương Nghiên thôi đã bị Vạn Khôi tát cho một phát!

Một lúc sau, anh ta không chỉ thấy Vạn Khôi nhìn Lương Nghiên một cách chăm chú mà hắn ta còn cẩn thận đắp chăn cho cô bé. Điều này đã khiến cho Phương Lệ không thể chịu đựng được nữa.

"Thiếu tông chủ, rốt cuộc ngài có ý gì?"

"Ngài mau dùng máu của cô ta để phá giải vu phép trong người! Sau đó..."

Bốp!

Vạn Khôi vung tay tát anh ta một phát, mắng: "Ngươi thì biết cái gì! Cô gái này là bảo bối của tông môn! Cho dù ngươi có muốn động vào người thì cũng không phải bây giờ!"

"Hơn nữa, cho dù bản thiếu gia có hành động gì, làm gì đến lượt ngươi đánh giá?"

"Cút!"

Phương Lệ: "..."

Đồ tàn bạo!

Hoàn toàn chẳng nói đạo lý gì cả!

Trong khi tâm trạng sụp đổ, Phương Lệ đi nghe điện thoại.

"Alo, có gì mau nói đi."

Cơn giận trong lòng vẫn chưa tan, Phương Vân nói: "Anh trai, em đã nói cho Lương Siêu biết vị trí của biệt thự Tây Sơn rồi. Hắn sẽ nhanh chóng tới đó thôi."

"Anh còn không mau đi đi. Đợi khi nào hắn bớt giận thì anh hãy..."

"Sao cơ?"

Phương Lệ hét lớn một tiếng cắt đứt lời nói của cô ấy, trên trán toát mồ hôi lạnh!

Nếu như Lương Siêu đến và nhìn thấy em gái của mình vẫn bình anh vô sự thì cùng lắm là đánh Vạn Khôi!

Thậm chí sau đó Vạn Khôi nói vài câu giảng hòa rồi Lương Siêu đưa được người đi thì khả năng phía sau sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa!

Thế chẳng khác nào anh ta tốn công vô ích hay sao?

Trong lúc anh ta còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở ngoài cửa.

Anh ta biết Lương Siêu đã tới.

Trong lúc tuyệt vọng, vì không muốn kế hoạch thất bại, ánh mắt của Phương Lệ đột nhiên trở nên sắc bén. Anh ta đột nhiên rút thanh đao mà Vạn Khôi hay đeo bên hông ra!

Vào lúc Vạn Khôi mất cảnh giác. anh ta sẽ đâm thẳng vào tim Lương Siêu!

Cùng lúc đó, cửa tầng hầm bị nổ tung.

Lương Siêu vừa mới xông vào đã nhìn thấy một màn máu me. Chỉ trong nháy mắt, con ngươi đỏ ngầu như máu!

"Không!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 347: Hỗn đấu

"Thằng khốn!"

Cùng lúc với tiếng hét của Lương Siêu vang lên, đôi mắt của Vạn Khôi trong nháy mắt đỏ lên, một chưởng đánh bay Phương Lệ!

Trong chớp mắt, Lương Siêu đã lao đến bên cạnh Lương Nghiên, rút trường kiếm ra, lập tức phong ấn nhiều điểm mạch trong cơ thể cô bé, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bé, hắn cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.

Không, trái tim đó đã tan vỡ rồi!

Cha mẹ mất sớm, nếu em gái cũng chết sớm, như vậy có chết cũng không còn mặt mũi nào gặp lại cha mẹ ở dưới Tửu Tuyền!

Hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, "Cạch..." một tiếng, sau đó hắn nhìn về phía hai người Vạn Khôi và Phương Lệ, trong nháy mắt sát khí nồng đậm tràn ngập toàn bộ tầng hầm!

Lúc này, Tiêu Thi Nhã người đưa Lương Siêu đến, cũng đi theo.

Khi nhìn thấy Lương Nghiên đã trở thành nửa huyết nhân, nội tâm bắt đầu rùng mình, trực giác nhạy bén nói cho cô ta biết, chuyện bỏ qua sẽ không bao giờ có khả năng.

Thậm chí, tình trạng này sẽ tiếp tục lớn dần và có thể sẽ vuột khỏi tầm tay!

"Hừ, một cô bé đáng yêu như vậy mà hai lão già các người cũng dám làm chuyện như vậy sao! Thật xấu hổ!"

Tiêu Thi Nhã chửi một tiếng, Phương Lệ quay lại, chỉ về phía Vạn Khôi.

Sau đó ông ta ôm quyền nói: "Thiếu Tông chủ, trước giờ tôi luôn nghe theo mệnh lệnh của người, người không thể bỏ mặc tôi như vậy được!"

Ánh mắt Vạn Khôi sắc bén, ông ta cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra tâm tư của Phương Lệ được?

Nhưng ông ta còn chưa kịp giải thích, một trận gió đã thổi vào mặt, Lương Siêu thi triển một quyền như sấm mà đánh tới.

Tốc độ quá nhanh khiến ông ta không có khả năng đánh trả, đành phải giơ tay lên đỡ, nhưng ông ta đã đánh giá quá thấp uy lực quyền này của Lương Siêu.

Đùng!

Trong giây lát, Vạn Khôi có cảm giác như bị một chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ cao đâm trực diện, bị đập bay về phía sau, xương ở hai cánh tay gần như nát vụn!

Cảm giác đau nhức không nói nên lời khiến đôi mắt của Vạn Khôi đỏ lên.

Từ nhỏ đến giờ ông ta chưa từng chịu tổn thất lớn như vậy, nhất thời cũng không thèm giải thích, liền bày ra tư thế tuyệt vọng, triệu hồi hung thú bổn mệnh ra!

Con rắn nhỏ màu nâu xám lớn nhanh như thổi, trong nháy mắt đã trở thành một con rắn khổng lồ dài hơn mười thước, bề dày bằng hai thùng nước!

Hướng về Lương Siêu mà phun ra lưỡi rắn, gào lên, miệng khổng lồ, thân hình và đuôi rắn đều biến thành vũ khí cực kỳ lợi hại, một trận đại chiến nổ ra giữa người và rắn!

"Bùm!"

"Bùm….bùm…bùm..bùm…bùm… bùm..."

Một lúc sau, mặc dù con cự xà có sức mạnh tương đương với một võ giả Kim Đan trung kỳ, nhưng nó đã bị Lương Siêu, người gần như mất trí, áp chế hoàn toàn!

Trên thân con rắn xuất hiện nhiều vết sẹo và máu chảy...

Thấy vậy, vẻ mặt của Vạn Khôi chuyển từ tức giận sang kinh ngạc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Đã sớm nghe nói sức chiến đấu của Lương Siêu rất mạnh, hắn có khả năng chiến đấu vượt cấp, ngày hôm nay đã được chứng kiến.

Lúc này, một số trưởng lão của Vạn Thú Tông nghe thấy động tĩnh liền chạy xuống, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Vạn Khôi cùng với cự xà của ông ta, đang định xông vào trận chiến để trợ giúp, nhưng lại bị Vạn Khôi ngăn lại.

"Nơi này có tôi chống đỡ, các người mau đem tiểu nha đầu kia về tông môn, nhớ kỹ, nhất định phải mang con bé về tông môn chữa trị, nhất định phải cứu được!"

Các trưởng lão nghe vậy liền sửng sốt, nhưng vẫn lập tức đưa ra quyết định, gật đầu.

Nhưng ngay khi vài người chuẩn bị ra tay, một hư ảnh lóe lên, Tiêu Thi Nhã đã xuất hiện bên cạnh Lương Nghiên như một bóng ma, bàn tay ngọc khẽ nâng lên, một đóa sen tím với vô số cánh hoa từ từ hiện ra từ lòng bàn tay của cô ta.

Xung quanh đài sen cũng tỏa ra ánh sáng tím dày đặc, trông vô cùng cao quý và bí ẩn, khiến thân hình những trưởng lão kia phải trì trệ.

"Đừng tự giễu nữa, mau cút."

Lúc những trưởng lão nghe thấy những lời này, khuôn mặt của họ lập tức tối xầm xuống.

Sau đó họ không thèm nói gì về võ đức nữa, tất cả những trưởng lão đều đồng loạt triệu hồi ra hung thú bổn mạng, bắt đầu chiến đấu với Tiêu Thi Nhã.

Sau một lúc.

Một trưởng lão đã nhìn thấy thời cơ bằng trước ngưỡng thất vọng, lão đã bẫy được Tiêu Thi Nhã khựng lại vài giây, nhưng cũng phải trả giá bằng mạng sống của chính mình và một vị trưởng lão khác.

Và chỉ trong vài giây đó, hung thú bổn mạng Miêu Ưng của vị trưởng lão khác kêu lên một tiếng, tìm thấy vị trí thuận lợi, lập tức sà xuống và tóm lấy Lương Nghiên bằng móng vuốt đại bàng của mình, trực tiếp bay đi...
Chương 348 Cược anh sống không quá ba giây!

"Dừng lại!"

Lương Siêu lập tức dâng trào lửa giận, một quyền đánh bay con rắn khổng lồ kia rồi muốn đuổi tới, nhưng lập tức có một vị trưởng lão xông lên trước ôm chặt lấy hắn.

Không cầu làm bị thương đối phương, chỉ muốn có thể níu chân hắn mà thôi!

Hiển nhiên, nhìn thấy Vạn Khôi liều mạng như vậy, hiển nhiên mấy trưởng lão đã ý thức được tầm quan trọng của Lương Nghiên, có chết cũng muốn cản Lương Siêu lại!

"Bành!"

"Bành bành bành! Bành bành..."

Sau mấy chưởng liên tiếp, trưởng lão kia trực tiếp bị chụp chết tươi.

Mà lúc Lương Siêu lại muốn đuổi theo, con rắn lớn của Vạn Khôi cũng đã đến, hơi cong lên với tốc độ cực nhanh, cuốn chặt lấy Lương Siêu từng vòng từng vòng một.

"A!"

"Đi chết đi!"

Huyền khí trong cơ thể Lương Siêu đột nhiên bộc phát, trên dưới toàn thân lóe lên ánh sáng lưu ly bóng loáng, đồng thời Huyền khí màu vàng nhạt trước kia lại đột nhiên hóa thành vàng rực!

Mà dưới lực xung kích tại mang tính bùng nổ của hắn, con rắn kia đột nhiên gào thét một tiếng rồi trực tiếp nổ thành vô số mảnh thịt nát, hóa thành một mảnh sương máu...

"Phốc!"

Hung thú bản mệnh chiến tử, Vạn Khôi lập tức bị ảnh hưởng, hắn ta ọc máu ra, Phương Lệ trốn ở nơi hẻo lánh thấy thế thì thầm hô đã nghiền.

Mối thù giữa Lương Siêu và Vạn Thú Tông coi như đã triệt để hết tháo bỏ.

Giải quyết hết những chúng xong, thân thể Lương Siêu lóe lên lập tức xông ra biệt thự, nhưng lại không tìm được tung tích của con cú mèo trước đó, con mẹ nó còn không thấy được cả sợi lông!

Mà khi tâm tình của hắn phiền muộn, bực tức cực độ, trong tầng hầm đột nhiên truyền ra tiếng quát của Vạn Khôi.

"Họ Lương! Mày, mày dám chém hung thú bản mệnh của tao! Bản thiếu tông chủ nhất định phải tự tay giết mày!"

Thở nhẹ một hơi, trông Lương Siêu có vẻ trấn định hơn vừa rồi không ít, cảm xúc như cũng đã triệt để ổn định lại.

Nhưng vào thời khắc trở lại biệt thự, bọn người Tiêu Thi Nhã đã cảm nhận được sát khí càng đậm, cho dù quanh mình không gió vẫn cảm thấy lạnh thấu xương...

"Bắt em gái tao, lại sai người tổn thương mạng nó, giờ còn buông lời muốn giết tao? Vạn Thú Tông tụi mày cũng thật bá đạo."

Giống như không nghe ra sát ý rét lạnh trong lời nói của Lương Siêu, Vạn Khôi cười lạnh rồi nói: "Ngày đó lúc bắt em mày, tao đã nương tay với đám đàn bà của mày, không đụng vào một đầu ngón tay của chúng. Nhưng mày không những không mang ơn, cảm tạ tao cho mày mặt mũi, còn dám đuổi tới làm hòng chuyện tốt của tao! Còn hung thú bản mệnh của bản thiếu gia! Chỉ sai lầm này thôi thì mày đã phải chết!"

Nghe xong, Lương Siêu khẽ rung lên, sau đó liên tục cười giận dữ!

Tiêu Thi Nhã nhíu chặt mày lại rồi lắc đầu, thầm nói cmn Vạn Khôi nàyđã bị đánh tàn phế còn dám sĩ diện làm ra vẻ, thật sự cảm thấy Lương Siêu không dám giết hắn ta giọt?

Mà ngay một giây sau….

"Ông!"

Lương Siêu di chuyển nhanh như chớp đến trước mặt Vạn Khôi, tay cong thành trảo trực tiếp bóp lấy cổ hắn ta rồi từ từ nhấc lên.

"Kẽo kẹt..."

Bàn tay chậm rãi phát lực, rất nhanh đã khiến sắc mặt Vạn Khôi đỏ lên, nói chuyện cực kỳ khó khăn.

Phương Lệ đứng gần đó sáng bừng mắt dán mắt nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng thì luôn mặc niệm: "Giết hắn, giết hắn! Mau giết hắn!"

Nhưng ngay khi Lương Siêu muốn ra tay thật thì Tiêu Thi Nhã lại mở miệng.

"Anh phải nghĩ lại, hắn ta là nhất mạch đơn truyền của Vạn Thú Tông, nếu anh giết hắn thì sẽ kết tử thù với Vạn Thú Tông, đến lúc đó họ sẽ truy sát anh đến chân trời góc biển. Cho dù anh là chỉ huy sứ ngoài biên chế của Võ Minh cũng không có tác dụng gì lớn trước mặt bọn họ."

Nghe xong, Vạn Khôi lập tức khàn khàn cười ha hả, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người biết hàng. Trong nhất thời, hắn ta cảm thấy Lương Siêu tuyệt đối không dám mạo hiểm xử lý mình, lập tức quay lại bắt đầu tiếp tục khiêu khích.

"Họ Lương, em gái mày thật là bảo bối! Sau này mày không còn cơ hội gặp nó nữa đâu, bản thiếu gia đã nghĩ kỹ, lần này về Vạn Thú Tông sẽ lập tức cưới nó làm vợ, a không, là nạp nó làm phi!"

"Sau đó tiếp tục lôi từng chút từng chút sức mạnh vu linh thể ra từ cơ thể nó vào thân thể tao, mày đoán tao sẽ tiến hành quá trình này bằng cách nào?"

Tiêu Thi Nhã: "..."

Chắc tên mọi rợ não tàn này còn không biết tính tình của Lương Siêu!

"Ha ha, ha ha ha!"

Ngay vào chớp mắt tiếp theo….

"Răng rắc!" Một tiếng vang trầm đục trôi qua, tiếng cười của Vạn Khôi cũng theo đó im bặt, hắn ta trợn to mắt nhìn chằm chằm Lương Siêu, không chỉ chết không nhắm mắt, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc và mờ mịt khó hiểu, dường như còn chưa hiểu rốt cuộc Lương Siêu lấy can đảm đâu mà dám giết mình?

"Ha ha!" Ngay sau đó, Phương Lệ tỉnh táo lại cũng bắt đầu cười to lên!

"Thành công, thành công rồi!" Hắn ta như điên dại mà nói: "Họ Lương, mày giết Vạn Khôi thì chắc chắn cũng phải chết! Mày chỉ dựa vào thiên phú và một hộ vệ Nguyên Anh kỳ thì không có khả năng chống lại sự hùng mạnh của Vạn Thú Tông! Đến lúc đó tao nhất định phải tận mắt nhìn mày chết thảm như thế nào!"

Tiêu Thi Nhã: "..."

Năm nào cũng có não tàn, nhưng năm nay đặc biệt nhiều!

Lương Siêu người ta đang giận dữ, cả Thiếu tông chủ Vạn Thú Tông cũng dám trực tiếp xử lý, anh tính làm gì?

Chỉ là một tiểu lâu la thôi, tiểu thư này cược anh sống không quá ba giây!

Tiêu Thi Nhã vừa nói thầm một tiếng thì một giây sau, Lương Siêu đã giơ ngón tay lên, ngưng tụ ra một thanh kiếm chân hỏa.

Hai giây sau, ánh kiếm run lên, mũi kiếm bay thẳng về hướng Phương Lệ.

Đợi ba giây sau, Phương Vận đột nhiên chạy đến kêu lên sợ hãi!

"Đừng! Lương Siêu anh đã hứa với tôi! Tôi xin anh tha cho anh tôi một mạng! Tôi có thể đền mạng thay anh ấy! Cầu..."

"Vụt!"

Lần này, kiếm chân hỏa kia lại không dừng lại vì lời cầu khẩn của Phương Vận, nó trực tiếp kéo theo một cái đuôi lửa phá tan hư không lao đi, đâm thủng thân thể Phương Lệ...

Phương Lệ lập tức bỏ mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK