Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Vị hôn thê thứ ba

"Lương đại nhân, chúng tôi biết ngài lợi hại, nhưng ngài lợi dụng người khác đang gặp khó khăn là không đúng cho lắm?"

"Tử Yên là cháu gái phó phân bộ của chúng ta, Hạ tiên sinh trong ba vị phó phân bộ là có tính tình tệ nhất, nếu để cho ông ta biết ngài đối xử cháu gái của ông ta như vậy..."

"Nói bậy bạ gì đó?"

Lương Siêu liếc nhìn những thành viên đó, đột nhiên trong tay phải của hắn xuất hiện vài cây châm, và ngay lập tức đâm vào huyệt Thiên Trung, Linh Khư, Thần Phong và các huyệt đạo khác trên cơ thể của Tử Yên.

Khoảng nửa giờ sau.

Hạ Tử Yên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

Và lần đầu tiên cô tỉnh dậy lại, cô thấy Lương Siêu đang cười toe toét với cô.

Cảm nhận được cảm giác kỳ lạ từ đùi và ngực truyền đến, sau đó nhìn động tác của Lương Siêu lúc này và chiếc áo nịt ngực ren màu đen bị ném cách đó không xa của cô ...

"Á…. á…a!"

Sau khi dùng hết sức hét lên, Tử Yên vung tay lên tát vào mặt Lương Siêu.

"Lưu manh!"

"Anh, anh đã làm gì tôi!"

Thấy anh rể bị đánh, Liễu Băng Loan lập tức ra tay giúp đỡ.

"Này!"

"Cô vẫn còn vô lý à, cô gái?"

"Nếu không phải anh rể của tôi dùng châm cứu cô, có lẽ bây giờ cô đã chết rồi!"

"Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, anh rể tôi còn có thể làm gì được cô chứ?"

Khi Tử Yên nghe những lời đó, lập tức suy nghĩ cảm thấy cũng có lý, nhưng cô ta vẫn nhìn Lương Siêu một cách hung hãn.

Dù phải cứu mình như thế này đi nữa thì ít nhất cũng nên tránh mặt mọi người trước khi cứu đúng không?

Bây giờ thì tốt rồi, nếu trước mặt nhiều người như vậy mà cởi trần, sau này mặt mũi còn để ở đâu được nữa?

"Anh, anh tránh ra, tránh xa tôi ra."

Nói đến đây, Hạ Tử Yên đang muốn vội vàng đứng dậy muốn trở về phòng thay quần áo, lại bị Lương Siêu giữ lại.

"Cô còn chưa thể cử động."

"Trong cơ thể cô vẫn còn độc, hiện tại cần phải tống hết ra ngoài, kẻo… kế tiếp đây tôi cần phải đắc tội tiếp với cô, đừng để ý."

Vừa nói xong, dưới ánh mắt hoàn toàn không nói nên lời của mọi người, hắn lập tức vỗ vào ngực của Hạ Tử Yên.

Hạ Tử Yên vô cùng tức giận, nhưng sau đó cổ họng lại ngọt ngào, phun ra một ngụm máu đen tanh hôi thối cùng một tiếng "Nôn ọe!", toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một ông lão xông tới, chính là Hạ Tam Hải đang xông tới.

Khi nhìn thấy cảnh Lương Siêu đang đè lên người Hạ Tử Yên, vừa xoa dầu vừa tát cháu gái mình đến hộc máu, ông ấy đã vô cùng tức giận!

"Thằng khốn nạn!"

"Cháu gái của tao mà mày cũng dám giở trò đồi bại, tao thấy mày đang chán sống!"

Nói xong, Hạ Tam Hải nhanh chóng bước đi, một chưởng cực nhanh liền hung hăng đá Lương Siêu một cái!

Thấy vậy, mọi người vội vàng tránh ra, là người có tính tình nóng nảy nhất trong ba phó phân bộ, nếu nổi khùng lên có thể sẽ liên lụy đến người vô tội, không bằng nhanh chóng chạy đi.

Cảm nhận được sau lưng có một cỗ âm thanh xé gió vang lên, Lương Siêu cau mày, lập tức xoay người lại tát Hạ Tam Hải một cái.

"Đá, đá, đá!"

Vẻ mặt Hạ Tam Hải kinh ngạc lập tức lùi lại ba bước, sau đó nhìn Lương Siêu đang đứng yên tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định.

"Ông nội, ông nội..."

"Ông đã hiểu lầm hắn rồi, vừa rồi chẳng qua là châm cứu cho con thôi, mà cái tát vừa rồi chẳng qua là vì trong cơ thể cháu vẫn còn sót lại độc tố mà thôi."

"Cứu cháu?"

Hạ Tam Hải nhướng mày, nhưng ông ấy vẫn miễn cưỡng cho qua mà hừ một tiếng.

"Vậy cũng không được!"

"Tử Yên, cháu đã có vị hôn phu rồi, cho dù thằng nhãi này cứu con, cũng không thể cứ như vậy mà lợi dụng con! Sau này ông nội biết giải thích như thế nào với vị hôn phu của cháu chứ?"

"Nhất định phải chặt đứt tay của thằng nhãi nãy đã đụng vào người của cháu "

Lương Siêu: "..."

"Hứ!"

Liễu Băng Loan xem không hiểu, mới hừ một tiếng :"Có vị hôn phu rồi cũng tốt? Anh rể cũng có vị hôn thê!"

"Không chỉ hơn một, mà tổng cộng chín! Ông cảm thấy anh rể của tôi có thèm khát đến mức lợi dụng cháu gái của ông không?"

"Có chín vị hôn thê?"

Sau khi nghe những lời đó, biểu cảm trên mặt Hạ Tam Hải lập tức đông cứng lại.

Liễu Băng Khanh cũng không hiểu cách xử lý sự việc của hắn, cô ta cũng không muốn ở lại lâu hơn, quay người lên lầu nói: "Lương Siêu, theo tôi lên lầu chúng ta nghỉ ngơi đi."

"Lương Siêu?"

Nghe thấy cái tên này, con ngươi của Hạ Tam Hải lập tức co rụt lại!

"Chín vị hôn thê. . ."

"Lương Siêu!"

Sau khi có chút thất thần mà lẩm bẩm vài câu với chính mình, sắc mặt của Hạ Tam Hải lập tức trở nên cực kỳ kích động, ông ấy nhanh chóng ngăn Lương Siêu lại và nắm lấy cánh tay của hắn

Trong đôi mắt kia không còn một tia tức giận nào nữa, mà thay vào đó là nhìn chằm chằm vào Lương Siêu như nhìn bảo vật quý hiếm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Cháu rể bảo bối của ông, ông, ông đã chờ cháu rất lâu rồi!"

Tất cả mọi người: "..."

Đây là có phải là truyền thuyết thay đổi vẻ mặt với tốc độ ánh sáng, phải không?

Cháu rể?

Lương Siêu nghe thấy lời này thì vô cùng sững sờ, vội vàng đẩy ông ấy ra, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách nhất định với ông ấy, nhìn ông ấy như thể đang nhìn một kẻ tâm thần.

Ngay sau đó, sắc mặt Hạ Tử Yên cũng có chút cổ quái, nhẹ giọng nói: "Ông nội, ông, ông đừng nói bậy."

"Chỉ là trùng tên mà thôi. Trên đời làm gì có việc trùng hợp như vậy chứ?"

"Ông không nói bậy! Không thể sai được!"

"Tử Yên, hắn là vị hôn phu của cháu!"

"Dừng lại!"

Lương Siêu vội vàng làm động tác tạm dừng, kích thích quá lớn, so với lúc trước kêu gào muốn chặt đứt cánh tay của hắn còn kích thích lớn hơn!

"Lão tiên sinh, khả năng xuống dốc năng lực thật là lợi hại, cháu bội phục."

"Mặc dù cháu có chín vị hôn thê, mỗi người đều có tên và họ khác nhau, nhưng không có ai tên là Hạ Tử Yên."

"Ai nha!"

Hạ Tam Hải gấp đến độ lại vỗ đùi hai lần: "Tử Yên nguyên danh là Hạ Hàm! Bởi vì hai năm trước có vị đại sự nói không nên dùng nước đặt tên cho nó, cho nên ông mới đổi tên lại!"

Lương Siêu ngay lập tức há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.

Không sai.

Trong tám bức hôn thư còn lại của hắn, quả nhiên có một vị hôn thê tên là Hạ Hàm...

Mọi người thấy hắn như vậy, trong lòng cơ bản đều nắm chắc!

Vẻ mặt Hạ Tử Yên khẽ co giật, thần sắc phức tạp.

Nếu như là trước đây, sau khi nhìn thấy vị hôn phu của mình, cô nhất định sẽ không chút do dự mà buông tha cho anh ta, nhưng bây giờ...

Nhớ lại thái độ bá đạo của Lương Siêu khi hắn chiến đấu với Lỗ Trì, hắn quyến rũ biết nhường nào khi hắn dùng châm để giải độc cho mình, thành thật mà nói, cô thực sự đã rung động ...

"Ừm?"

"Tiểu Lương, sao cánh tay của cháu lại bị thương? Đây là..."

"Bị trúng độc?"

Lúc này Hạ Tam Hải mới chú ý tới cánh tay của Lương Siêu hơn phân nửa đã biến thành màu xanh đậm, vẻ mặt cứng đờ.

"Là Lỗ Trì làm cháu bị thương?"

"Ừm."

Lương Siêu gật đầu và nói: "Không cẩn thận bị cắn một phát, nhưng Cổ Vương bẩm sinh của ông ta cũng đã bị cháu tiêu diệt, nguyên khí của ông ấy đã bị tổn hại rất nhiều. Trong một thời gian dài ông ấy sẽ không thể gây rắc rối thêm được nữa."

"Gì?!"

"Cháu thực sự đã giết chết Cổ Vương bẩm sinh của ông ấy!"

Hạ Tam Hải lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó vẻ mặt lại khôi phục bình thường, ông ta cười khổ nói: "Đúng vậy, nếu cháu là đồ đệ của lão tiền bối kia, Lỗ Trì gặp được cháu chỉ có thể coi là xui xẻo."

"Vậy cháu bị trúng độc này..."

"Không có gì đáng ngái, hai ngày nữa sẽ không sao."

Hạ Tam Hải gật gật đầu, rồi nháy mắt với Tử Yên, người vẫn còn vẻ mặt bối rối.

"Tử Yên, mau dìu Tiểu Lương trở về phòng."

"Tiểu Lương bị thương, đêm nay cháu ở trong phòng chăm sóc cho hắn, cháu cũng nên sớm làm tròn nghĩa vụ của một người vợ đi."
Chương 77: Giết sạch tất cả?

"Soạt!" Gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Yên lập tức đỏ lên, xấu hổ hung hăng trừng Hạ Tam Hải một cái.

"Ông!"

"Ông, ông nói bậy bạ gì vậy! Cái gì mà bổn phận người vợ, cháu, cháu và anh ta chỉ mới quen biết có một ngày mà thôi."

"Hừ, cô cũng biết rõ ràng đấy." Liễu Băng Loan lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay Lương Siêu, nói: "Chị tôi cũng là vị hôn thê của anh rể, tính theo thứ tự thì vị trí vợ cả do chị tôi ngồi rồi."

Hả?

Đúng thế!

Lương Siêu nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng chắp tay với Hạ Tam Hải.

"Hạ Lão, quả thật là như vậy."

"Trên cơ bản tôi và Băng Khanh đã định ra chuyện hôn sự, chỉ thiếu đăng ký kết hôn và lo liệu hôn lễ, cho nên e là vị trí vợ cả không thể để lại cho cháu gái cưng của ông rồi."

Liễu Băng Khanh giật mình, lập tức cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nói vậy là chính thức tiếp nhận mình sao?

Ngay sau đó Lương Siêu lại nói: "Hạ Lão, không sai, tôi có thể chấp nhận từ hôn."

"Hiện giờ nhiều thanh niên tài giỏi như vậy, tôi tin rằng sẽ có người chưa có hôn ước hơn nữa còn thích hợp với cháu gái cưng của ông."

Nghe xong lời này, Liễu Băng Khanh mới nhận ra thì ra vừa rồi tên này chỉ lấy mình làm bia đỡ đạn!

Cô ấy không khỏi hận đến thầm cắn răng ngà, thầm mắng một tiếng chết bầm.

"Từ hôn?" Hạ Tam Hải nghe vậy thì sững sờ, ngăn lại: "Tiểu Siêu, cháu đừng đùa kiểu này với ông, ông cao tuổi tim không được tốt, không chịu được kích động đâu."

"Còn chuyện có làm vợ cả không thì chỉ là hư danh thôi, quan tâm nó làm gì?"

"Cháu có vợ cả, vậy cứ để Tử Yên làm vợ lẻ đi, nếu cháu đã có vợ lẻ, để Tử Yên làm vợ bé cũng được, hay là người tình bên ngoài cũng được."

Lương Siêu: "..."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Vậy cũng được?

"Ha ha, Tiểu Siêu cứ việc yên tâm, ông vốn là người rất khai sáng, không kén chọn."

Đám người: "..."

Khai sáng?

Hình như trong cả phân bộ Võ Minh Trấn Giang thì người bảo thủ nhất là ông thì phải?

Ngày thường còn không cho phép cháu gái nhà mình nắm tay đàn ông, sao hiện tại đến lượt Lương Siêu thì hoàn toàn thay đổi rồi?

"Tử Yên, đừng đứng ngơ ra như vậy!"

"Tranh thủ đỡ Tiểu Siêu trở về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai chúng ta lại về Trấn Giang."

Vừa nghĩ tới ông bảo mình làm vợ bé người ta mà còn vui vẻ như vậy, Hạ Tử Yên cực kỳ tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.

Nói cho cùng Lương Siêu bị thương cũng là vì mình, hơn nữa hiện tại cô cũng rất hiếu kỳ về Lương Siêu, muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu hắn cũng không tệ.

Thấy Hạ Tử Yên đi về hướng mình, Lương Siêu lập tức cảm nhận được sau lưng có hai ánh mắt tràn đầy sắc lạnh đã khóa chặt mình, vội vàng xua xua tay.

"Đừng, tôi quen ở một mình, không cần ai chiếu cố, cái kia..."

"Giày vò một đêm, chắc tất cả mọi người đã mệt rồi, tranh thủ tự tìm một gian phòng tắm rửa rồi ngủ đi, tôi rút lui trước."

Nói xong thì hắn lập tức trốn lên lầu.

Sau đó, ánh mắt ba cô gái Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan, Hạ Tử Yên lập tức đan vào nhau, bầu không khí trong đại sảnh cũng trở nên vô cùng quái dị...

Trâu Lâm vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò vui thấy thế thì không khỏi cảm thấy đau đầu thay Lương Siêu, khẽ thở dài một tiếng.

"Ai... Sức cuốn hút của Lương đại sư thật lớn."

"Chỉ có điều, ba người phụ nữ đã là một sân khấu, chín người... Sau này phải sống thế nào đây?"

...

Trấn Giang, biệt thự Long gia, trong một căn phòng bí mật, một người đàn ông trung niên vội vàng đi đến, nhìn thấy mặt Lỗ Trì tái nhợt như tờ, khóe miệng ứa máu thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Lỗ đại sư, ngài làm sao vậy?"

Lỗ Trì lộ ra vẻ mặt hung ác nham hiểm, cắn răng rít lên: "Cổ Vương bản mệnh của tôi bị diệt rồi."

"Cái gì?!"

"Ai làm? Chẳng lẽ là cao tầng Võ Minh phái cường giả tới?"

"Không phải."

"Là một người trẻ tuổi, cũng là người phá tro cốt âm huyết của tôi lần trước."

Người trung niên nghe vậy thì trong lòng lại trầm xuống. Ông ta cũng biết thực lực của Lỗ Trì mạnh bao nhiêu, thế mà lại thua trong tay một người trẻ tuổi, vậy người kia mạnh đến cỡ nào? Tiềm lực biến thái bao nhiêu?

"Hừ, yên tâm, hắn cũng trúng cổ độc bản mệnh của lão hủ, trong vòng ba ngày sẽ phải chết, cho nên không cần lo ngại, mặt khác..."

Tiếng nói đột nhiên thay đổi, trên mặt Lỗ Trì đột nhiên hiện ra vẻ điên cuồng biến thái.

"Lão hủ không thích phân bộ Võ Minh ở Trấn Giang, từ bộ chủ phân bộ tới thành viên bình thường, lần này lão hủ muốn giết sạch tất cả bọn chúng!"

Vẻ mặt người trung niên thay đổi, đau khổ nói: "Lỗ đại sư, lúc ngài mạnh nhất cũng phải kiêng kỵ phân bộ Võ Minh ba phần, huống chi hiện tại ngài đã..."

"Tôi tĩnh dưỡng nửa tháng là khoẻ, mặt khác, tôi đã thông báo cho hai vị sư huynh, mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến."

"Chờ chúng tôi liên thủ tiêu diệt phân bộ Võ Minh Trấn Giang, đến lúc đó có ba người bọn tôi cùng làm chỗ dựa cho Long gia, Long gia sẽ không còn đối thủ ở Trấn Giang, an tâm làm vua một cõi là được."

Nghe xong, hai mắt người trung niên tỏa sáng, liên tục gật đầu chắp tay cảm ơn.

"Như vậy thì đa tạ Lỗ đại sư! Đến lúc đó Long gia nhất định sẽ báo ân! Sau này cứ giao hết mọi thứ mà ngài và hai vị sư huynh cần để luyện cổ cho Long gia!"

Hôm sau.

Hạ Tam Hải đang muốn đi đâu đó thì Lương Siêu khoát tay một cái và nói: "Hạ Lão đi trước đi, tôi còn phải nán lại nơi này hai ngày, em gái tôi và hai chị em Băng Khanh, Băng Loan muốn ngâm suối nước nóng hai ngày."

"Tắm suối nước nóng?"

"Vậy thì tốt quá!"

"Tử Yên, trước đó không phải cháu luôn bảo muốn tắm suối nước nóng à, vừa vặn cùng ngâm hai ngày ở đây đi, thôi ông cũng không đi, ở lại tán gẫu trò chuyện với Tiểu Siêu luôn."

Hạ Tử Yên: "? ? ?"

Cháu nói muốn ngâm suối nước nóng khi nào? Trước đó còn từng nói không thích nhất chính là tắm suối nước nóng...

Lương Siêu cũng không còn gì để nói, biết ông lão này sợ mình chạy, muốn liều mạng níu kéo đến cùng...

Nhức đầu, thật nhức đầu!

Buổi sáng.

Các cô gái bọn Liễu Băng Khanh dẫn Lương Nghiên cùng đi tắm suối nước nóng, Lương Siêu nhàn nhã đi dạo trong vườn thuốc, câu được câu không mà trò chuyện với Hạ Tam Hải.

Khi nói đến Lỗ Trì, Hạ Tam Hải lập tức bày ra khuôn mặt hung ác.

"Chờ lần này trở về phải tranh thủ sắp xếp người đi tìm kiếm ma đầu kia ở đâu, bây giờ hắn hổ xuống đồng bằng, nguyên khí tổn hao nhiều, chính là thời cơ tốt để tiêu diệt."

Lương Siêu gật gật đầu và nói: "Trước đó tôi nghe Trâu Lâm nói, hình như Lỗ Trì này có liên quan đến một gia tộc họ Long? Có thể cùng trừng trị bọn chúng một lúc hay không?"

"Dù sao tôi đoán gia tộc có liên quan đến cổ sư âm độc cũng không có bao nhiêu người tốt."

"Chuyện này... Cũng không quá hiện thực." Hạ Tam Hải lắc đầu, nói: "Long gia kia có lực ảnh hưởng rất lớn ở Trấn Giang, nghe nói phía sau còn có cường giả trấn giữ"

"Hơn nữa chuyện Long gia và Lỗ Trì có liên quan cũng chỉ là truyền miệng, cũng không có chứng minh thực tế nào, không có khả năng chỉ dựa vào lời nói một phía của một cô bé mà động đến bọn họ."

Lương Siêu cười cười, cũng không nói gì thêm nữa.

Đêm khuya.

Đêm lạnh như nước, Lương Siêu một thân một mình ngồi trước một mảnh đất trống của vườn thuốc, lại móc ra mảnh ngọc bội kia, ngẩn ngơ ngắm nhìn xuất thần.

Không biết trôi qua bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng.

"Nhìn tập trung vậy, ngọc bội kia có lai lịch gì?"

"Tín vật đính ước à?"

Lương Siêu ngẩng đầu nhìn Liễu Băng Khanh một cái, chậm rãi lắc đầu, không còn sự thoải mái không bị trói buộc ngày thường nữa, ánh mắt hắn vô cùng thâm thúy, trong đó còn lộ ra mấy phần âm trầm.
Chương 78: Lập tức cắt bỏ?

"Không."

"Đây là vật cha mẹ tôi để lại, cũng được xem như di vật duy nhất của họ."

Liễu Băng Khanh khẽ há miệng, sửng sốt một chút rồi nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không biết cha mẹ anh đã..."

"Không có gì."

Lương Siêu hít sâu một hơi rồi lắc đầu, lại trầm mặc lần nữa.

Thấy thế, Liễu Băng Khanh ngồi xuống, quay đầu nâng má lẳng lặng nhìn Lương Siêu, trước đó ấn tượng của cô đối với Lương Siêu là cực kì thoải mái, chuyện có động trời đến mấy cũng có thể lạnh nhạt ứng phó.

Nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện, thì ra người đàn ông này còn có một mặt khác.

Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, cứ như sớm đã từng bị máu và lửa thử thách, trước đó có lẽ hắn đã trải qua không ít chuyện xưa?

Nghĩ đi nghĩ lại, lòng hiếu kỳ của Liễu Băng Khanh cũng triệt để bị đốt lên, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu như bị đè nén trong lòng, không ngại nói ra quá khứ của anh xem?"

"Tôi chỉ lẳng lặng làm một người lắng nghe, được không?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mới đầu tất nhiên Lương Siêu không muốn nói, sợ nói ra sẽ khiến vết thương vốn chưa khép lại trong lòng mình lại bị vỡ ra, nhưng nhịn một lát lại cảm thấy càng bị đè nén, sau đó hắn từ từ mở miệng, giọng nói hơi trầm thấp, khàn khàn.

Xuất thân hào môn, có tuổi thơ khó quên, là một thanh niên tài giỏi, còn được cha mẹ yêu thương, em gái sùng bái. Nhưng tất cả những thứ này đều bị huỷ diệt trong ngọn lửa vô danh xưa kia...

Liễu Băng Khanh thật sự là một người lắng nghe rất tốt, cả quá trình luôn im lặng, không nói một lời, nhưng vẻ mặt vẫn luôn rất đặc sắc.

Cô thật sự không nghĩ tới, một người ngày thường nhìn lạnh nhạt thoải mái mà phía sau lại gánh chịu gánh nặng như vậy...

Thù sâu như biển!

Hắn kể từ sỉ nhục diệt môn đến học nghệ, lại từ học nghệ, nói đến xuống núi từ hôn.

Vì sao, chẳng qua là muốn biết chân tướng năm đó, lấy lại công bằng đến muộn vì cha mẹ đã qua đời, vì gia tộc đã bị huỷ diệt!

Tuy nhắc lại chuyện xưa, nhưng trong mắt Lương Siêu cũng không nhịn được trở nên hơi ướt át, đến cuối cùng hai hàng nước mắt im lặng trượt xuống theo gương mặt, một cảm giác chán nản ủ rũ mãnh liệt xông lên đầu.

Mí mắt càng ngày càng nặng, không bao lâu sau hắn đã ngã lên đùi Liễu Băng Khanh mà ngủ thật say.

“Trong năm năm mà lại học được tài năng người khác dùng năm đời cũng chưa chắc đã nắm được.”

"Anh... Nhất định rất vất vả đúng không?"

Liễu Băng Khanh thì thầm, vẻ mặt đầy đau lòng.

Sáng sớm, Lương Siêu thức dậy thì đã không thấy Liễu Băng Khanh đâu, đứng dậy vừa duỗi lưng một cái liền phát giác túi quần mình phình lên, hình như có thứ gì đó.

Móc ra xem xét, đó là phần hôn thư năm đó ông già kia để lại ở Liễu gia!

Trừ nó ra thì còn có một phong thư, chữ viết xinh xắn, là của Liễu Băng Khanh.

"Đã giao hôn thư cho anh, anh có thể an tâm đến Trấn Giang huỷ hôn ước thứ ba, hi vọng anh có thể sớm ngày tập hợp đủ bảy phần hôn ước còn lại, điều tra rõ chân tướng năm đó."

"Còn tôi, tôi sẽ luôn chờ anh ở Thiên Hải, nếu như anh thực sự không thích tôi, anh cũng không cần có gánh nặng trong lòng, cứ gửi phần hôn ước năm đó cha tôi ký qua bưu điện cho tôi là được, vậy thì duyên phận của chúng ta cũng kết thúc tại đây."

"Để tránh xấu hổ, sau này cũng không cần gặp lại."

"..."

Xem hết, Lương Siêu đứng sững sờ ở nơi đó một lúc lâu, sau đó mới thở thật dài một tiếng.

Cùng lúc đó, trên đường trở về Thiên Hải, Liễu Băng Loan bĩu môi lộ ra vẻ mặt không vui, luôn miệng quở trách Liễu Băng Khanh.

"Chị, rốt cuộc chị suy nghĩ cái gì vậy?"

"Anh rể ưu tú như vậy, đằng sau còn có nhiều vị hôn thê đang chờ, chúng ta càng nên đi theo anh ấy mới đúng chứ!"

"Hơn nữa chị còn trộm phần hôn thư từ chỗ của cha giao cho anh ấy! Lỡ sau này anh rể không chịu trách nhiệm thì phải xử lý thế nào?"

Liễu Băng Khanh vừa lái xe, vừa lắc đầu và nói: "Lương Siêu cũng không phải con nít, có chủ ý của mình."

"Về phần hôn thư, em thật sự cảm thấy có thể vĩnh viễn giữ chân Lương Siêu bằng những thứ này sao?"

"Cho dù có thể vĩnh viễn giữ được người của anh ấy, vậy trái tim anh ấy thì sao?"

Vừa nói xong, điện thoại của Liễu Băng Khanh lại vang lên, cô vội vàng dừng xe móc điện thoại ra xem xét, là Lương Siêu gửi tin nhắn tới.

"Băng Khanh, cám ơn em."

"Đợi đến khi tất cả kết thúc, đến lúc đó nếu chị em các em còn có ý với anh thì Lương Siêu này nhất định sẽ không phụ các em."

Xem hết, Liễu Băng Khanh nhoẻn miệng cười, muốn trả lời lại một tin nhắn, nhưng nhắn rồi lại xoá, xoá lại nhắn rất lâu cũng không đáp lại được câu nào.

Cuối cùng vẫn là Liễu Băng Loan nhanh tay, trực tiếp giành lấy điện thoại để trả lời.

"Coi như anh có lương tâm, nhớ phải thường xuyên nhắn tin!"

...

Buổi sáng, khoảng hơn mười một giờ, Lương Siêu dẫn Lương Nghiên đi theo hai ông cháu Hạ Tam Hải, Hạ Tử Yên vào Trấn Giang, vốn muốn nhắc lại chuyện từ hôn, nhưng Hạ Tam Hải hoàn toàn không chịu phản ứng đến hắn.

Ông ta trừ hỏi han ân cần một lúc thì chính là điên cuồng tạo cơ hội cho cháu gái cưng của mình, làm Lương Siêu cảm thấy thật bất đắc dĩ, trong lòng thầm mắng ông lão này không hổ là từng được ông già kia chỉ điểm.

Tính cách láu cá này không khác gì ông già kia!

"Tiểu Siêu, sao ông thấy độc trên cánh tay của cháu càng ngày càng nặng vậy?"

Hạ Tam Hải đột nhiên nhíu mày lại, hôm qua cánh tay Lương Siêu chỉ có màu xanh đậm, bây giờ đã thành màu đen.

"Tử Yên, cháu mau dẫn Tiểu Siêu đến bệnh viện Khang Nhân, cái này không phải trò đùa, không thể kéo dài tiếp nữa."

"Được."

Hạ Tử Yên gật gật đầu, Lương Siêu lại lập tức xua tay: "Hạ Lão, thật sự không cần thiết, tự tôi đi là được."

"Được, cháu cũng đừng cậy mạnh, bệnh viện Khang Nhân được coi là bệnh viện tư nhân tốt nhất Trấn Giang, nói thế nào cháu cũng nên đi xử lý trước để tránh không hỏng."

"Ông biết cháu là thầy thuốc, nhưng cũng có một câu gọi là ‘Bác sĩ không tự chữa cho mình’."

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hạ Tam Hải, Lương Siêu bất đắc dĩ đành cùng Hạ Tử Yên đi một lần.

Về phần Lương Nghiên, có lẽ là vì đột nhiên tách ra với hai chị em Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan nên trên đường cô bé vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Hạ Tam Hải cũng nhìn ra, trực tiếp ôm lấy cô bé đi ra sân chơi.

Bệnh viện Khang Nhân.

Sau khi đến nơi này, Hạ Tử Yên rất quen thuộc mà dẫn Lương Siêu đi vào một văn phòng.

"Anh chờ một lát trước, một người bạn thân của tôi là chuyên gia ngoại khoa nổi danh nhất chỗ này, tôi đã bắt chuyện với cô ấy, đợi phẫu thuật xong sẽ lập tức tới thăm anh."

"Hả..."

"Thật ra, không cần làm như vậy."

"Đã nghiêm trọng như vậy còn không cần? Anh không cậy mạnh có chết không?"

Tuy ngoài miệng Hạ Tử Yên không nói lời ngon ngọt, nhưng trên mặt lại tràn đầy lo lắng, khẩn trương, thỉnh thoảng còn hỏi rốt cuộc Lương Siêu có đau hay không, bảo hắn đau thì cứ kêu ra, không cần cố nén giả vờ như kiên cường.

Lương Siêu đành không ngừng lắc đầu, lại lấy kim châm ra châm cứu cho mình.

Nửa giờ sau, một mỹ nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng, dáng người cao gầy đẩy cửa tiến đến, Lương Siêu cũng vừa lấy kim châm xuống.

"Phỉ Nhi, cậu cũng đã đến rồi."

"Tranh thủ khám cho anh ấy đi."

Hàn Phỉ nhếch miệng cười cười, cũng không nói thêm cái gì, khẽ gật đầu rồi ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận quan sát cánh tay và vết thương đã triệt để biến thành màu đen của Lương Siêu, mà Lương Siêu rảnh quá nên nhàm chán quan sát cô ta.

Trên gương mặt tinh xảo trái xoan không có chút tì vết, môi mỏng răng trắng, trán ngọc mày ngài.

"Ừm, lại là một cực phẩm."

Ngay khi trong lòng Lương Siêu có kết luận thì Hàn Phỉ cũng có kết quả, cô ta tiếc nuối lắc đầu với Hạ Tử Yên, nói: "Tình hình không tốt lắm, sợ là cánh tay của vị hôn phu của cậu không giữ được."

"Phải lập tức cắt bỏ."
Chương 79: Sẽ chết người

"Cái gì?"

"Sao lại nghiêm trọng như vậy!"

Hạ Tử Yên giật nảy mình, gấp gáp hỏi: "Phỉ Nhi cậu suy nghĩ cẩn thận thêm một chút, thật sự không có cách nào khác sao?"

Hàn Phỉ lại than nhẹ lắc đầu: "Độc của anh ta đã ngấm sâu tận xương tủy, đã kéo dài thật lâu đúng không? Huống chi độc tính rất mạnh, rất kỳ quái."

"Nói thật, cho dù vừa trúng độc đã đưa tới, tớ cũng không có cách nào giải quyết, cho nên đề nghị lập tức làm phẫu thuật cắt bỏ, tối thiểu còn có thể giữ được một mạng."

Lương Siêu: "? ? ?"

Mỹ nữ, có cần khoa trương như vậy sao?

Mà Hạ Tử Yên cũng rất quả quyết, khi Lương Siêu còn oán thầm trong lòng thì cô ấy đã đưa ra quyết định thay hắn.

"Tốt, vậy thì làm nhanh đi!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Phỉ Nhi cậu phải mổ chính mới được, người khác làm thì tớ không yên lòng."

"Ừm, đây là tất nhiên."

Hàn Phỉ đáp lại rồi lôi Lương Siêu đi, Lương Siêu thấy cô ta muốn làm thật, rốt cục cũng không nhịn được mà lên tiếng.

"Đừng đừng, tôi không làm."

"Mỹ nữ, không phải tôi xem thường Tây y của các người, chuyện nhỏ như cái rắm mà cũng phải động dao, làm giải phẫu, nơi nào hỏng thì cắt nơi đó, thậm chí chỗ không hỏng cũng phải cắt, quá không có kỹ thuật."

Hàn Phỉ giật mình, ấn tượng đầu tiên đối với Lương Siêu lập tức giảm xuống không ít. Đã trúng độc sâu như vậy, có nguy hiểm đến tính mạng vào bất cứ lúc nào mà còn bảo là chuyện nhỏ như cái rắm?

Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh đột nhiên truyền vào từ ngoài cửa.

"Ha ha..."

"Anh bạn này, tuy tôi rất hiểu tâm tình không muốn cắt chi, e ngại đau đớn của anh, nhưng anh chửi bới Tây y như vậy không hợp lý"

Nghe tiếng nhìn lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục hàng hiệu, bên ngoài còn phủ thêm một cái áo khoác trắng đi đến.

Anh ta nhìn chừng ba mươi, trên tay còn cầm một phần giấy chứng nhận và một cái cúp, đầu tiên là cao ngạo mà liếc Lương Siêu một cái, sau đó lại tràn đầy yêu thương nhìn về phía Hàn Phỉ.

"Phỉ Nhi, anh đã trở về."

"Đây là giải thưởng anh lấy được trong lần xuất ngoại này, tuy không phải giải thưởng lớn gì, chỉ là giải cống hiến y học thanh niên kiệt xuất, nhưng cũng có còn hơn không."

"Tặng cho em, làm kỷ niệm cũng được."

Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, nhưng lại không có ý nhận lấy giấy chứng nhận vài cái cúp.

"Tạ Bác, anh quá khiêm tốn."

"Giải cống hiến y học thanh niên kiệt xuất luôn được coi là giải Nobel trong lĩnh vực của chúng ta, cũng không phải nhỏ, lần này anh trở về thì có lẽ viện trưởng sẽ trực tiếp nâng anh lên làm phó viện trưởng."

Sau đó cô ta vừa cười vừa giới thiệu cho Hạ Tử Yên: "Trước mắt người này là chủ nhiệm của phòng trọng chứng trong bệnh viện tụi tớ, nếu bàn về y thuật thì cao hơn cả tớ nữa."

Tạ Bác vui vẻ cười cười, hiển nhiên cực kì hưởng thụ trước lời nhận xét của Hàn Phỉ.

"Lợi hại như vậy?!" Hạ Tử Yên vội vàng nói: "Phỉ Nhi, vậy mời anh ta xem giúp Lương Siêu một chút đi, nói không chừng anh ta có cách thì sao?"

Hạ Tử Yên vừa nói xong, còn không đợi Hàn Phỉ mở miệng thì Tạ Bác đã ngồi xuống, nhìn kỹ cánh tay và vết thương đã tối đen của Lương Siêu.

Mà làm Lương Siêu câm nín là, tên này nhìn thì nhìn đi, sao lại vừa nhìn rồi thỉnh thoảng nhận xét hai câu, còn khoe khoang một vài thuật ngữ Tây y mà mình hoàn toàn nghe không hiểu.

Đến cuối cùng hắn nghe đau cả đầu, trong lòng không ngừng nói thầm.

Đại ca, anh đang xem bệnh cho tôi, hay là lợi dụng tôi để tăng độ tồn tại trước mặt hai vị mỹ nữ vậy?

Một lát sau, Tạ Bác lắc đầu.

"Ai..."

"Loại độc này tên là kịch độc Maleferro, nếu như vừa trúng độc đưa tới chỗ tôi thì còn có cách, nhưng bây giờ, chỉ có thể lập tức cắt bỏ như Phỉ Nhi đã nói."

"Hay rồi, lại một người muốn chặt tay mình" Lương Siêu câm nín, thấy Tạ Bác muốn dẫn mình đi vào phòng giải phẫu, còn muốn đích thân cầm dao thì vội vàng đẩy anh ta ra.

"Dừng lại đi."

"Chút chuyện nhỏ này thật sự không cần động dao, vài phút là xử lý xong rồi."

"Việc nhỏ?"

"Vài phút?"

Tạ Bác xem thường cười một tiếng: "Anh bạn, anh cũng là bác sĩ?"

"Tôi học Trung y."

"Trung y?"

"Anh đang nói đùa với tôi đây à? Bây giờ trung y còn có thể chữa bệnh? Trị cảm cúm còn quá sức, huống chi là loại vết thương nhiễm độc cực kỳ nghiêm trọng như anh?"

Nghe xong, lại nhìn thấy vẻ mặt xem thường, mỉa mai của đối phương, Lương Siêu cảm thấy thật khó chịu.

"Mau cất đi bộ dạng không thấy qua việc đời của anh đi, không cảm thấy mất mặt à?"

"Còn nữa, vừa rồi anh nói độc Male quỷ quái gì đó? Vì thể hiện học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi của mình trước mặt mỹ nữ, còn cố ý tạo ra danh từ mới, anh thật là người tài."

Soạt!

Tâm tư bị một câu nói toạc ra, sắc mặt Tạ Bác lập tức thay đổi, hung ác nhìn chằm chằm Lương Siêu mấy giây rồi trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

"Được, nếu anh đã không chịu trách nhiệm về sinh mệnh của mình, vậy mời lập tức rời đi, về nhà chờ chết đi!"

"Đừng nóng vội, chờ tôi lấy độc trong cánh tay ra liền đi."

Cái quái gì vậy?

Lấy ra?

Tạ Bác lập tức cười mỉa mai: "Phỉ Nhi, thấy không, đây chính là Trung y, không thể nói lý như thế đấy!"

"Lấy độc ra à, chẳng phải là ép mủ ra đó chứ?"

"Hôm nay tôi nói thẳng ngay ở đây, nếu như anh có thể chữa khỏi cho mình mà không cần cắt chi thì tôi uống hết máu độc anh ép ra cũng không thành vấn đề!"

"Cái gì?" Lương Siêu lập tức bị tên này làm giật nảy mình: "Anh làm vậy cũng ác quá."

"Sẽ chết người."

"Không sao, không cần anh chịu trách nhiệm!"

"Nhưng nếu anh không chữa được, vậy anh phải lập tức xin lỗi tôi và thừa nhận Trung y là rác rưởi."

"Ai..."

"Sống rất thật tốt mà, sao lại phải tự tìm đường chết."

Lương Siêu vừa than nhẹ nói thầm, vừa nâng cánh tay phải bị thương lên, đồng thời ngón giữa và ngón trỏ tay trái khép lại hóa thành đường thẳng, bắt đầu điều động Huyền khí trong cơ thể hội tụ tới.

Trước đó hắn đã thông qua châm cứu mà dồn lại và khoá chặt tất cả độc tố trong cánh tay, hiện tại càng đơn giản, chỉ cần ép hết chúng chảy ra là được.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, xẹt xẹt!

Hai ngón tay của Lương Siêu bỗng cắt qua một cái, lập tức để lại một vết cắt thật sâu trên cánh tay phải, Hạ Tử Yên thấy thế thì trái tim siết chặt lại.

Tạ Bác cười nhạo một tiếng, đang muốn mượn cơ hội mỉa mai hỏi có phải Lương Siêu có khuynh hướng tự mình hại mình không, còn không đợi há miệng thì một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Chỉ thấy máu đen tự động chảy ra từ vết thương trên tay Lương Siêu, róc rách như nước chảy!

Cùng lúc đó, màu đen trước đó trên cánh tay phải của Lương Siêu cũng rút đi với tốc độ kinh người...

Hai ba phút sau, máu chảy ra từ vết cắt đã thành màu đỏ tươi bình thường, mà cả cánh tay phải cũng khôi phục như cũ, căn bản không nhìn ra có dấu hiệu trúng độc nào!

Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ lập tức trừng lớn mắt, nhất là người sau, cô ta hiểu biết về Tây y nên nhận ra chuyện này không hợp lẽ thường đến mức nào!

Trong lĩnh vực Tây y, đây tuyệt đối là một kỳ tích được ghi vào sách giáo khoa!

Nhưng chuyện này lại quá bình thường đối với Lương Siêu...

"Y thuật thật thần kỳ." Thẩm Phỉ than nhẹ một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sùng bái, Tạ Bác đứng bên cạnh lập tức ghen ghét dữ dội.

"Hừ!"

"Chẳng qua là một vài mánh khoé ngụy khoa học không ra gì thôi, chẳng thể truyền thụ rộng rãi nổi."

Lương Siêu nhướng mày kiếm lên.

Cái tên này còn hăng quá nhỉ?

Lúc đầu hắn còn không muốn so đo, nhưng cái tên này nhất định phải chủ động đưa mặt lên, hắn còn có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể vả thôi chứ sao.
Chương 80: Định giành công việc?

“Bác sĩ Tạ Bác đúng không?”

“Đừng vội, lúc nãy anh vừa nói gì nhỉ?”

“Nếu như tôi có thể chữa khỏi thì anh sẽ uống máu độc ngay đúng không?”

Nói xong, Lương Siêu chỉ xuống mặt đất và cười nói: “Những người làm Trung y như chúng tôi đều chú trọng sự khoan dung độ lượng. Như vậy đi, anh không cần uống hết toàn bộ chỗ này mà chỉ cần liếm thử một chút là được.”

“Xin mời.”

Tạ Bác nhìn lướt qua vũng máu đen trên mặt đất mới phát hiện ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà gạch lát trên sàn nhà đã bị ăn mòn.

Độc tính rất mạnh…

Cho dù chỉ liếm một chút thôi cũng đã đủ mất mạng rồi!

Vài phút sau.

Nhìn thấy sắc mặt của Tạ Bác ngày càng khó coi mà vẫn chưa có bất kỳ hành động nào, Lương Siêu cười nhạo: “Anh nói rằng anh đã ngoài 30 và cũng đã đạt được giải thưởng gì đó, lẽ nào lời nói vừa rồi không tính ư?”

“Cho dù anh thật sự không có dũng khí nói lại lời đó thì cũng nên nói lời xin lỗi đối với Trung y chứ?”

“Thế nhưng anh ngay cả một câu cũng không nói được, cái đức hạnh này của anh mà cũng muốn theo đuổi phụ nữ ư?”

Những gì Lương Siêu nói khiến cho mặt mũi Tạ Bác đỏ bùng, anh ta chỉ vào Lương Siêu đầy giận dữ.

“Cậu!”

Anh ta đang định nói thêm vài câu thì phát hiện ra Hàn Phỉ đang cau mày nhìn, thậm chí trên gương mặt xinh đẹp còn lộ ra vẻ chán ghét…

Biểu hiện trên mặt của Hạ Tử Yên còn rõ hơn, thậm chí cô còn mắng mỏ với vẻ khinh thường.

“Phỉ Nhi, loại đàn ông dám đánh cược mà lại không chịu nhận thua này mới chính là ghê tởm nhất. Không đúng, loại người này căn bản không phải là đàn ông, sau này cậu nên tránh xa anh ta ra.”

“Ừm.”

Hàn Phỉ khẽ gật đầu đồng ý khiến cho Tạ Bác cảm thấy trái tim nhỏ bé này của mình bị đánh một đòn trí mạng!

Anh ta không còn mặt mũi nào ở lại nữa nên đành chật vật rời đi.

Trước khi đi, anh ta còn chỉ vào Lương Siêu và nói với vẻ oán giận: “Thằng nhãi, tôi nhớ kỹ cậu rồi! Tôi sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu!”

“Chỉ cần tôi ở đây thì cậu sẽ không thể ở lại giới y học Trấn Giang đâu!”

“Xì.”

Lương Siêu hờ hững nhún vai, thầm nghĩ người anh em này đúng là nghĩ nhiều.

Giới y học Trấn Giang ư?

Cho dù một nơi nhỏ bé đổ nát như thế có quỳ xuống mời hắn thì hắn cũng không thèm đến đó đâu.

Sau đó, Lương Siêu đi mượn một ít băng gạc, cồn i-ốt các thứ rồi xử lý vết thương. Sau khi xong xuôi, hắn đang định rời đi thì bị Hàn Phỉ ngăn lại.

Cô ấy khẽ vén sợi tóc lòa xòa trên trán, dịu dàng nói: “Ngài Lương, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, mong ngài có thể đồng ý.”

Hạ Tử Yên ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn mắt: “Phỉ Nhi, cậu không cần phải khách khí với anh ta vậy đâu. Nếu như cậu muốn anh ta làm gì thì cứ nói.”

“Còn nữa, không cần phải gọi ngài này ngài kia đâu, cứ gọi thẳng anh ta là Lương Siêu là được rồi.”

Hàn Phỉ cười nói: “Là thế này, bệnh viện của chúng tôi có khu chăm sóc đặc biệt và những người nằm ở trong đó đều mắc bệnh nan y.”

“Nếu như Trung y thần kỳ như vậy, tôi muốn mời anh tới bệnh viện của chúng tôi vài ngày để điều trị cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y đó. Không biết anh có đồng ý không?”

Sợ Lương Siêu không đồng ý, Hàn Phỉ vội nói thêm: “Về mặt tiền lương cùng với phí tư vấn, anh không cần lo lắng. Có thể vào được bệnh viện của chúng tôi đều thuộc tầng lớp thượng lưu nên bọn họ chắc chắn sẽ đưa ra cho anh một mức giá thỏa đáng.”

Hạ Tử Yên xua tay: “Haizz, có tiền hay không cũng không sao cả. Để tớ bảo anh ta tới đó khám bệnh thử 3 ngày để xem hiệu quả ra sao đã.”

Lương Siêu thờ ơ nhìn Hạ Tử Yên.

“Này cô, tôi với cô thân nhau lắm sao?”

“À…”

Hạ Tử Yên trợn tròn mắt, cười lạnh nói: “Hừ, đối với một người học y như anh, chữa bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của anh nên tôi đồng ý trước hộ anh cũng không có vấn đề gì chứ?”

Lương Siêu nói: “Nếu như cô có thể từ hôn với tôi và đưa tờ hôn thư trong tay ông nội của cô đến cho tôi thì không thành vấn đề.”

“Hả?”

“Từ, từ hôn?”

Hàn Phỉ há hốc miệng vì kinh ngạc.

Với tư cách là bạn thân, cô ấy từng nghe Hạ Tử Yên nói muốn từ hôn đến đau cả tai nhưng dường hiện tại nội dung của vở kịch bị đảo lộn thì phải, cô ấy thành người bị từ hôn ư?

Hơn nữa sau khi đối phương đưa ra đề nghị từ hôn, có vẻ như Hạ Tử Yên lộ vẻ không muốn thì phải…

Đây có phải là Hạ Tử Yên mà cô ấy quen không, một người luôn ủng hộ quyền tự do yêu đương, kiên quyết chống đối lại hôn nhân sắp đặt đây sao?

Một tiếng sau.

Khi Lương Siêu tới Hạ gia, thấy Hạ Tam Hải vẫn chưa đưa Lương Nghiên quay lại, trong lòng hắn liền có ý tưởng và nhìn về phía Hạ Tử Yên.

“Hạ tiểu thư, cô có muốn vào phòng ông nội ăn trộm tờ hôn thư kia ra không?”

“Chỉ cần lấy được hôn thư thì tôi sẽ lập tức rời đi ngay còn cô sẽ được tự do từ nay trở về sau. Cô thấy sao?”

Hạ Tử Yên nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút oán hận.

“Anh đừng mơ, ông nội tôi lúc nào cũng mang tờ hôn thư đó theo người nên không thể trộm được đâu.”

Lương Siêu còn có thể nói gì đây?

Chỉ một chữ, tuyệt!

Khi hoàng hôn buông xuống.

Sau khi đi chơi cả ngày về, Lương Nghiên vội ôm lấy đùi Luoeng Siêu và ngẩng đầu lên bĩu môi đáng thương hắn.

“Anh, em ngủ ở đây được không?”

“Chị dâu cả với chị dâu thứ 2 đều không ở đây, Nghiên Nghiên muốn chơi với chị dâu thứ 3…”

Lương Siêu: “???”

Bản thân hắn còn đang suy nghĩ làm sao để hủy bỏ hôn ước, không ngờ cô nhóc này còn sắp xếp thứ tự xong rồi?

Sau khi nhìn thấy Hạ Tam Hải đứng ở bên cạnh cười vô cùng đắc ý, không cần hỏi cũng biết nhất định là do ông già kia xúi giục!

“Ông Hạ, sau này không cần phiền ông đưa em gái tôi đi chơi nữa đâu, tôi sợ ông dạy hư con bé mất.”

“Được rồi, tôi còn một đống việc ở bên phân bộ Vũ Minh cần phải xử lý. Sau này cứ để chị dâu thứ 3 đưa Nghiên Nghiên đi chơi là được, có được không Nghiên Nghiên?”

“Được ạ!”

Lương Siêu: “…”

Hôm sau, tại bệnh viện Khang Nhân.

Bởi vì Hàn Phỉ đã bắt đầu làm công tác tư tưởng cho các bệnh nhân thuộc khu chăm sóc đặc biệt từ hôm qua nên có không ít người đã xếp hàng ở bên ngoài văn phòng từ sáng sớm vì tin tưởng Hàn Phỉ.

Lương Siêu vừa mới tới đã sứt đầu mẻ trán vì đám đông.

“Người bệnh này đã ung thư phổi giai đoạn cuối rồi nhưng không sao cả, sau khi chữa xong thì nhớ kiêng rượu.”

“Ngày thường, chắc ông hay đi tầm hoa vấn liễu* lắm phải không? Bệnh AIDS của ông đã nặng lắm rồi. Sau khi chữa khỏi xong thì hãy yên tĩnh ở nhà đi, già rồi còn muốn làm được gì chứ?”

*Tầm hoa vấn liễu: ý chỉ chơi gái

“Ông bị…nhiễm trùng đường tiểu? Thậm chí còn cắt bỏ một bên thận rồi sao?”

“Haizz, căn bệnh bẩm sinh của ông đã quá nặng rồi. Mặc dù lần này tôi có thể chữa khỏi cho ông nhưng đoán chừng ông chỉ có thể sống thêm hai mươi mấy năm nữa thôi.”

“Đừng lo, bệnh dại của con cô mới ở giai đoạn đầu thôi. Sau khi tiêm xong, tôi sẽ kê đơn thuốc. Sau đó, cô về nhà hãy cho con uống thì sẽ có hiệu quả ngay thôi.”

“...”

5 giờ chiều.

Tạ Bác rời khỏi bệnh viện một ngày. Khi anh ta trên đường đi kiểm tra phòng bệnh thì nghe thấy vài y tá đang xì xào bàn tán. Sau khi hỏi thăm, anh ta mới biết được Lương Siêu đã tới bệnh viện khám bệnh!

“Tên khốn này!”

“Dám tới tranh công việc của tôi sao?”

Nhưng khi anh ta tức giận đùng đùng tới văn phòng của Hàn Phỉ thì phát hiện ra trong đó chỉ có hai người Lương Siêu và Hàn Phỉ.

“Ha ha ha!”

“Tên họ Lương kia, cảm giác ăn không ngồi rồi có thích không? Tốt nhất là cậu mau cút khỏi đây đi, đây không phải là nơi cậu có thể chơi đùa được đâu!”

Nghe vậy, Hàn Phỉ nhìn anh ta với ánh mắt cổ quái như nhìn thấy quỷ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK