Vương Tiểu Lỗi vội vàng đi qua, đưa điện thoại di động cho Lương Siêu.
"Alo."
"Nghe nói cậu muốn nói chuyện với tôi?"
"Đúng."
Ở đầu dây bên kia, dù sắc mặt Vương Tiểu Niên đã vô cùng âm trầm, nhưng vẫn tận lực duy trì ngữ khí tương đối bình thản, nói: "Lương Siêu đúng không? Tuổi còn trẻ mà có bản lĩnh như vậy, quả thật rất khó có được. ”
"Không biết cậu có hứng thú về việc làm cung phụng cho nhà họ Vương chúng tôi không, nếu như cảm thấy hứng thú thì dễ nói chuyện rồi."
Mọi người nghe vậy, đều âm thầm chậc lưỡi.
Đối phương ức hiếp em trai ruột của mình đến mức này rồi mà còn muốn mời chào đối phương.
Chỉ riêng phần phong thái này đã bỏ xa Vương Tiểu Lỗi.
"Không có hứng thú."
Lương Siêu nói thẳng, Vương Tiểu Niên cũng không cảm thấy việc này ngoài ý muốn, lúc này lại nói: "Được, vậy cậu có thể đàm phán điều kiện.”
"Chỉ cần cậu buông tha cho em trai tôi lần này, điều kiện gì cũng tùy cậu."
"Được."
Lương Siêu nhếch miệng cười: "Đúng lúc gần đây tôi cũng đang nghĩ làm sao để kiếm thêm chút tiền, không cần nhiều lắm, 100 vạn thế nào?”
"100 vạn?"
Lông mày Vương Tiểu Niên không khỏi nhướng lên, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là thủ đoạn đối phương dùng để lăng mạ Vương Tiểu Lỗi sao?
"A..."
"Cho dù em trai anh có phế vật đến đâu, thì vẫn là thiếu gia của một đại gia tộc, chỉ có 100 vạn mà anh cũng dám thảo hiệp nữa ? Nghe rõ này, tôi muốn 100 vạn.”
Ồ!
Mọi người lập tức đồng loạt ồ lên!
100 triệu...
Tên này là muốn móc túi sạch toàn bộ nhà họ Vương sao?
Thật có gan để mở miệng nói mà!
Ngay cả việc Vương Tiểu Niên đã sớm chuẩn bị tâm lý cũng bị sửng sốt một hồi lâu không nói nên lời, đã qua một hồi lâu mới lạnh giọng nói: "Cậu đùa sao, đùa không vui chút nào cả.”
"Vậy để tôi ra giá đi, 2000 vạn."
"Đưa tài khoản của cậu cho tôi, chỉ cần cậu thả em trai tôi ra, 2000 vạn đó lập tức chuyển đến tài khoản của cậu."
Mọi người nghe vậy đều thầm gật đầu.
2000 vạn cũng không phải con số nhỏ.
Nhưng ngay sau đó.
"Phụt."
"Keo kiệt."
Sau khi cười nhạo một tiếng, Lương Siêu trực tiếp cúp điện thoại trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người ở đây.
Xem thường!
Rất nhanh, Vương Tiểu Niên lại gửi tới một video, trực tiếp đem giá cả, hoặc nâng giá tiền chuộc lên tới 5000 vạn!
Nhưng Lương Siêu đâu?
Vẫn cũng không mang theo suy nghĩ cân nhắc một chút, cũng không thèm để ý đến Vương Tiểu Niên nữa, để điện thoại lên một cái bàn, hướng camera về phía Vương Tiểu Lỗi còn đang ở trên sàn nhảy.
"Múa thoát y, làm nhanh lên."
Vương Tiểu Lỗi hoàn toàn choáng váng, lúc trước anh ta đã cảm thấy mình rất mạnh mẽ, cứng rắn như trâu bò, nhưng gặp phải tên trước mắt này mới phát hiện mình còn không bằng một cọng lông của người ta...
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Cậu, cậu đang muốn trở thành kẻ thù không đội trời với Vương gia tôi sao!*
Thấy Vương Tiểu Lỗi còn dám nói nhảm, hai mắt Lương Siêu híp lại, bên trong còn hiện lên một tia hung hăng cùng sát ý gần như hóa thành thực chất, làm Vương Tiểu Lỗi sợ tới mức bắt đầu run rẩy.
"Anh múa, tôi sẽ cho anh một con đường sống." "Còn không, tôi sẽ trực tiếp giết chết anh, nếu anh còn hoài nghi về dũng khí và thủ đoạn của tôi thì có thể thử một chút, kịch bản này có phải rất thú vị hay không?"
"Tôi..."
Vương Tiểu Lỗi nghẹn lời, nói thật là anh ta không dám thử!
Tên trước mắt này quá điên rồi, quả thực đúng là một tên điên chính hiệu!
Mà người điên sẽ làm việc không có logic, chỉ dựa vào sở thích!
"Anh còn ba giây, nếu như ba giây sau anh còn không nhảy sẽ bị ta coi là anh lựa chọn đặt cược vào cuộc đời của anh.*
"Ba."
"Hai."
Nghe Lương Siêu đã đếm xong hai tiếng, trái tim mọi người đã bắt đầu đập thình thịch, cảm giác hiện tại của bọn họ chỉ có thể dùng hai chữ kích thích để hình dung!
Mà lúc này Vương Tiểu Niên đang ở trước màn hình điện thoại di động, sau khi bị uy lực dụ dỗ một hồi lại phát hiện cũng không có hiệu quả gì, vội vàng liên tiếp đập mạnh lên bàn.
“Tiểu Lỗi!”
"Em ra ngoài là đại diện cho Vương gia chúng ta! Thể diện gia tộc không thể vứt bỏ! Nhảy em không đồng ý nhảy! ”
“Tin tưởng anh, hắn sẽ không dám đâu!”
"Một."
Vương Tiểu Niên bên kia vừa dứt lời, Lương Siêu bên này cũng đếm xong ba tiếng.
Vương Tiểu Lỗi còn chưa có động tác gì, đã thấy Lương Siêu đứng dậy sải bước đi về phía mình.
Ánh mắt lãnh khốc đó.
Vẻ mặt hờ hững đó.
Còn có khí thế đằng đằng sát khí đó!
Vương Tiểu Lỗi lập tức bị dọa đến mức tè ra quần, rốt cuộc cũng không để ý đến những chuyện khác nữa, vừa bắt đầu điên cuồng cởi quần áo vừa gấp gáp cầu xin tha thứ.
"Tôi múa!"
"Tôi chọn múa!"
Trước video, Vương Tiểu Niên thấy thế lại hung hăng đấm một quyền vào mặt bàn, trực tiếp cúp máy.
Sau đó, đầu tiên là ra lệnh cho thư ký của mình, phải trong thời gian ngắn nhất thu thập đầy đủ tin tức về Lương Siêu, còn suốt đêm đối với tất cả cung phụng Vương gia ra toàn bộ sát lệnh!
Tất cả giết Lương Siêu, không tiếc bất cứ giá nào!
Về phần Cung Vũ, yêu cầu hoàn toàn đem cô đưa ra khỏi giới giải trí, toàn bộ netizen phong sát!
Một phút sau.
Thần kinh Vương Tiểu Lỗi tựa hồ đều có chút chết lặng, mặc dù đã cởi sạch toàn bộ quần áo, nhưng vẫn giống như một con heo tẩy lông nhảy qua nhảy lại.
Dưới kích thích tinh thần cực lớn, dường như đã không còn liêm sỉ nữa…
Thấy thế, Lương Siêu lại nhìn lướt qua, đám người bắt đầu có chút hứng thú với màn trình diễn bên trên, cười cười sau đó ôm Cung Vũ xoay người rời khỏi hiện trường.
......
Bên ngoài khách sạn Đế Vân.
Thấy Cung Vũ ở trận mát xa vừa rồi, cùng với tác dụng của mấy cây kim châm tình hình đã chuyển biến tốt hơn một chút, Lương Siêu ngược lại cũng không còn nóng nảy như trước nữa.
Nhưng nhìn Cung Vũ còn đang không ngừng nôn rượu ra ngoài, nhíu chặt mày với vẻ mặt thống khổ, Lương Siêu lại có chút đau lòng.
Khách sạn Địa Khố.
Lương Siêu vừa xuống thang máy, liền nhìn thấy một người quen đang đi tới.
"Lương thần y?"
“Mẹ kiếp, nữ thần Cung Vũ!
Nhất thời Đệ nhất paparazzi Chu Vĩ trợn tròn mắt nhìn Cung Vũ trong lòng Lương Siêu, chỉ vào Lương Siêu với vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Lương thần y, lúc trước anh không phải nói muốn cùng nữ thần Cung Vũ từ hôn sao? ”
"Làm thế nào điều này ... Đã ôm rồi sao? Còn khiến con người ta biến thành bộ dạng như thế này? ”
"Không phải ta tò mò, về phần chuyện hồi hôn nói lúc trước..."
"Xem xét lại, xem xét lại đi."
Chu Vĩ vừa nghe, lập tức lộ ra một nụ cười mà đàn ông đều hiểu.
"Khà khà..."
"Hiểu, hiểu mà."
Mẹ kiếp?
Sao tiếng cười này lại khó nghe như vậy?
Lương Siêu nhíu nhíu mày, tuy nói hắn đã sớm nhận thức được sự hèn mọn bỉ ổi của Chu Vĩ, nhưng tiếng cười này nghe không chỉ hèn mọn, còn có vài phần…
Kỳ quặc.
Dưới sự nghi ngờ, lại còn nhìn chằm chằm, trong nháy mắt Lương liền nhận thấy được chỗ không thích hợp.
Lúc này Chu Vĩ, ấn đường tối đen, mắt không sáng, sắc mặt vừa âm u vừa trắng bệch.
Lương Siêu nắm lấy cổ tay anh ta bắt đầu bắt mạch, sau khi cảm giác được tình trạng thân thể của anh ta, liền phát hiện nguyên khí của anh ta bị hao tổn, thể lực suy bại.
Tất cả những biểu hiện này đều là dấu hiệu điển hình của việc có quỷ trên người!
Chương 172: Cái chết của Đường Khả Hân
"Lương thần y, thế nào rồi?”
“Đừng nói chuyện.”
Lương Siêu lắc đầu, suy nghĩ một chút, hai ngón tay lập tức hợp lại thành một kiếm chỉ nhanh như tia chớp điểm vào nơi mi tâm của Chu Vĩ.
Ngay sau đó bắt đầu chạm vào giữa hai lông mày của anh ta, vuốt tới vuốt lui, vẽ ra một lá bùa trừ tà định thân đơn giản, vừa vẽ vừa nói: "Muộn như vậy rồi, anh còn ở đây làm gì?"
Chu Vĩ lắc lắc chiếc máy ảnh mini trong tay và cười khổ nói: "Tôi vừa nhận được tình báo, theo thông tin, cổ đông Thiên Ngu media truyền thông Vương Tiểu Lỗi đã đến đây hôm nay."
"Nhưng lại bị một kẻ đáng sợ đánh cho, nói là vũ đạo xấu hổ gì cũng nhảy, một tin tức lớn như vậy, đương nhiên tôi không thể bỏ qua.”
“À, vậy anh tới chậm rồi.”
“Cuộc vui đó đã kết thúc rồi, đã có hàng trăm người lấy được tin rồi, không bao lâu nữa video biểu diễn trực tiếp của Vương Tiểu Lôi sẽ được tung ra."
“Hả?”
Chu Vĩ sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được liền trợn to mắt nhìn Lương Siêu.
“Lương thần y à, người đánh đập bạo ngược cậu hai nhà họ Vương chẳng lẽ là ngài ư?"
“Ừ, là tôi đấy."
Sau khi ừ một tiếng, Lương Siêu lại lắc đầu: "Nhưng những thứ này đã không quan trọng nữa, ngài hiện tại nên lo lắng mình thì tốt hơn."
“Lo lắng cho mình á?"
"Tôi thì có chuyện gì chứ? Hiện giờ cảm thấy tốt vô cùng nha.”
Bị quỷ nhập mà vấn bảo cảm thấy tốt được sao?
Hơn nữa Lương Siêu đã nhận định rồi, Chu Vĩ đã bị một linh hồn cực kỳ hung ác con tiếp cận!
May mắn thay anh ta đã gặp được mình, nếu không, đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng của cuộc đời anh ta.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nếu muốn sống sót, đừng hỏi nữa, đi theo tôi."
Chu Vĩ trề miệng một cái, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Lương Siêu, anh ta vẫn ngoan ngoãn không nói gì, chỉ gật đầu đi theo Lương Siêu lên xe.
Vừa lên xe trong gương chiếu hậu liền nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình, môi cũng bắt đầu biến thành màu đen tím bầm, lúc này anh ta mới bắt đầu hoảng sợ.
“Á Đù!”
“Đây là..."
"Đừng nói chuyện, im lặng."
Lương Siêu làm ra động tác im lặng, mặc dù giúp anh ta tạm thời phong ấn tà khí hung hồn trong cơ thể, nhưng không muốn kinh động nó thì vẫn nên im lặng thì tốt hơn.
Nửa giờ sau.
Sau khi đưa Cung Vũ trở lại nhà của Cung, Lương Siêu lại dùng kim châm chữa trị cho cô, và sau khi dặn dò Cung Bình, hắn lại chạy ra khỏi nhà của Cung và quay trở lại xe.
Đi tới cách đó khoảng mười cây số, ở vùng ngoại ô, Lương Siêu dừng xe lại, nhìn Chu Vĩ ngồi ở ghế sau, lúc này anh ta đã rơi vào trạng thái hôn mê hôn mê, cau mày thật chặt cả người co quắp.
“Phù…”
Thở nhẹ ra một hơi thở, Lương Siêu kéo Chu Vĩ ra ngoài xe, trực tiếp ném xuống đất.
"Là mày tự đi ra hay tao động thủ đánh văng mày ra ngoài?”
Chu Vĩ co giật dữ dội hơn, như thể đang biểu lộ sự bất mãn mãnh liệt với lời nói của Lương Siêu.
Thấy vậy, Lương Siêu gật đầu và không nói nữa, cầm một cây châm kim vàng đi tới. Vừa định ghim chân cho Chu Vĩ mọt châm, Chu Vĩ đột nhiên mở mắt ra, phát ra một tiếng gào thét không giống tiếng người dựng lên thẳng tắp đứng dậy, một móng vuốt chộp lấy cổ Lương Siêu!
Còn dám chủ động tấn công à?
Lương Siêu thầm chửi thề, và trong khi tránh đòn tấn công của Chu Vĩ, toàn thân lình lóe lên rồi đi ra sau lưng Chu Vĩ trong nháy mắt, và dùng một ngón tay điểm vào trên huyệt Thần Đạo của anh ta.
"A!"
Sau khi ngẩng đầu và hét lên, Chu Vĩ đột nhiên mạnh mẽ quay lại và một quyền đấm thẳng mặt Lương Siêu.
Nhưng ở phương diện tốc độ, anh ta chậm hơn nửa nhịp, còn chưa kịp đánh trúng Lương Siêu, Lương Siêu điểm vào giữa lông mày của anh ta, đồng thời, một tay khác đơn thủ kết ấn, ngưng tụ ra một đạo ánh sáng vàng nhẹ quang phù, trực tiếp bắn vào trong cơ thể Chu Vĩ
"A a a a!”
Sau khi rên rỉ hai lần, đôi mắt của Chu Vĩ đột nhiên mất đi ánh sáng, và sau khi ngã thẳng xuống đất, một linh hồn hơi hư ảo nhưng màu đỏ dữ dội lao ra khỏi cơ thể anh ta!
Đù má?!
Khi nhìn rõ đạo sự xuất hiện của linh hồn hung dữ này, Lương Siêu lại chửi thề một lần nữa.
Đó không ai khác chính là Đường Khả Hân, một trong bốn nữ diễn viên trẻ đã nổi tiếng như Cung Vũ hồi đó.
"Ha..."
"Thảo nào oán khí nặng như vậy, hung ác với tôi cỡ đó tưởng ai, thì ra là cô."
"Chẳng lẽ sau khi cô bị tôi chỉnh cho thân bại danh liệt xong, một thời gian không chịu không nổi mà tự sát đó chứ? Vậy thì tội của tôi thật sự có chút lớn nha."
"Lương Siêu!"
Đường Khả Hân quát lên chói tai: “Thằng chó má khốn nạn nhà mày, tuy không phải tao tự sát nhưng những gì ngày hôm nay cũng đều do mày ban cho cả!”
"Dù sao tao cũng đã như này rồi, coi như hôm nay cho dù tao bị tan thành tro bụi, vĩnh viễn không siêu sinh thì tao cũng muốn mày…”
“Không được chết đàng hoàng!"
"Yaaaa!"
Sau khi hét lên xong, Đường Khả Hân treo lơ lửng trên không trung hung khí lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới.
Đối với cái này, vẻ mặt Lương Siêu thấy chẳng đáng động thủ.
Có điều ngay từ đầu, hắn cũng không có nghiêm túc với Đường Khả Hân, cứ xoay vần cùng hắn để xem xem hung hồn cô ta có oán hận sâu đậm tới mức nào, rốt cuộc có bản lĩnh lớn ra sao.
Hắn muốn xem xem cô ta, một linh hồn xấu xa với oán khí nặng nề như vậy, rốt cuộc đến từ đâu.
Một giờ sau.
Linh hồn hung ác Đường Khả Hân kia dường như đã mệt mỏi, hơn nữa cô ta cũng đã nhìn ra Lương Siêu đang chơi khăm mình, vì vậy cô ta đột nhiên há to miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh dài màu đỏ tươi.
"Hả?"
"Đây là..."
Lương Siêu nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức cứng đờ, giao thiệp với đối phương một hồi, sau khi triệt để nhận ra năng lực mới của cô ta, rốt cuộc cũng phản ứng lại.
"Ma cà rồng phương Tây?"
Nghe thấy lời này, động tác của Đường Khả Hân cứng đờ, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.
Hối hận, ảo não, không cam lòng, oán độc...
"Chết đi!"
Vẻ mặt Lương Siêu cứng đờ, hắn hơi híp mắt, sau đó hung hăng giậm chân, thân thể kịch liệt chấn động!
Cả người kim quang hiện ra, đồng thời còn có ngày càng nhiều đạo phù mang ý nghĩa thần bí hiện ra từ trong cơ thể của hắn và quanh quẩn quanh lượn lờ.
“Vô Cực Đạo Điển, Vãng Sinh Phù Chú!”
Mà linh hồn hung dữ của Đường Khả Hân lúc này đang tiếp cận Lương Siêu thì không thể cử động chút nào được nữa, chỉ thấy đám đạo phù tất cả đều như xiềng xích khóa chặt cô ta một cách chắc chắn.
"Đốt!"
Lương Siêu chốt hạ một chữ, chặt chẽ khóa trụ những đạo phù quanh cô ta sau đó bị đốt bởi Tam Muội Chân Hỏa, đốt cháy tận lõi.
Cô ta hét lên liên tục, hồn thể cũng bắt đầu trở nên càng hư ảo...
Lúc này, linh hồn hung hãn của Đường Khả Hân đã không còn bất kỳ năng lực phản kháng nào, chỉ có thể chờ nó bị tan thành mây khói.
Nhưng cuối cùng, Lương Siêu vẫn thu tay lại, chậm rãi nói.
"Cô..."
“Cô bị chết trong tay quỷ hút máu ở phương Tây sao?”
Chương 173: Nghe nói, anh đang tìm tôi?
Sau khi nghe điều này, đôi mắt linh hồn hung dữ Đường Khả Hân cứng lại, và ngay lập tức bắt đầu chống cự dữ dội.
Thấy cô ta không còn hung hãn như trước, Lương Siêu ấn pháp nới lỏng lực buộc xiềng xích của đạo bùa trên người cô ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn hung hãn Đường Khả Hân đã thực sự quỳ xuống giữa không trung.
"Lương Siêu!"
"Cầu xin anh, giúp tôi báo thù!"
Sau khi biết được năng lực kinh thiên của Lương Siêu, cô ta đã biết mình và đối phương hoàn toàn không phải đối thủ.
Nếu vậy, có thể mượn tay đối phương tiêu diệt thủ phạm đã giết cô ta, vậy cũng đáng!
"Kẻ đã giết tôi là một ma cà rồng!"
"Một ma cà rồng xấu xí, kinh khủng!"
Quá trình hút máu và giết chóc của Miller, cũng như nơi ở của Miller, đã được Đường Khả Hân kể lại một cách chi tiết và tường tận.
Lương Siêu nghe xong, trong lòng có chút chùng xuống, ma cà rồng trước đây chỉ hoạt động ở phương Tây, người đã đi khắp đại lục Viêm Hạ như hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây, chỉ nghe Thiên Huyền trước đó đã đề cập vài lần.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Không ngờ rằng, loại sinh vật bẩn thỉu và tàn nhẫn này lại ló đầu ở Viêm Hạ!
Không cần hỏi cũng biết rằng hắn nhất định không nín nhịn điều này!
"Lương Siêu, miễn là anh có thể giúp tôi báo thù, hiện tại tôi có thể thề! Nếu như còn có kiếp sau, tôi sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ anh!"
Lương Siêu than nhẹ một tiếng lắc đầu, nói: “Linh hồn của cô bị ô nhiễm quá mức nghiêm trọng, kiếp sau sợ là vô vọng thôi, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để siêu độ cho cô, chỉ vậy mà thôi.”
"Về phần mối thù của cô, yên tâm, thứ ác độc dơ dáy như ma cà rồng, Lương mỗ nếu gặp được đương nhiên sẽ không tha, để mặc hắn làm hại nhân gian."
“Huống hồ, hắn còn đang nhắm vào tôi.”
Nói xong, sau khi tạo thêm vài thủ ấn, tất cả đạo bùa đều hóa thành từng vòng chân hỏa, thanh tẩy linh hồn hung ác của Đường Khả Hân. Đồng thời, cô ta cũng bị đốt cháy thành hư vô.
Nhìn lại thấy Chu Vĩ vẫn còn hôn mê, sau khi cho anh ta hai cây kim châm cứu, anh ta từ từ tỉnh lại, anh ta ngơ ngác nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lương Siêu trước mặt đang nhìn chằm chằm vào mình, anh ta đột nhiên rùng mình một cái, nhanh chóng thu người lại: "Bác sĩ Lương, anh, anh còn có sở thích này sao?”
"Tôi hiểu rằng anh không muốn bị phát hiện chuyện này, nhưng nơi này quá vắng vẻ rồi, phải không? Buổi tối thật đáng sợ đó...Anh nên tìm được một khách sạn có sự riêng tư thì tốt hơn."
Lương Siêu đoạn đầu không hiểu ý của Chu Vĩ nói là gì, nhưng khi nghe thấy đoạn sau, vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi thành lạnh lẽo độc ác.
Đặc biệt là nhìn thấy vẻ ỡm ờ của Chu Vĩ còn có vẻ muốn phối hợp với hắn, tức mình một tát mạnh mẽ giáng sau ót anh ta.
“Nhưng gì đã xảy ra trước đó anh không nhớ gì cả đúng không?”
“Hả?”
"Trước..."
Nhìn anh ta vò đầu bứt tai, bộ dạng thực sự như không nhớ nổi cái gì, Lương Siêu cũng lười phản ứng anh ta, dù sao hắn vẫn còn có việc phải làm.
Trực tiếp để anh ta một mình ở nơi hoang dã này, một mình lái xe đi.
"Này!"
"Lương thần y, dừng lại đi mà! Sau khi xong việc của mình rồi anh lại tàn nhẫn bỏ mặc người ta ở nơi hoang dã này sao?!
"..."
Trở lại khách sạn Đế Vân.
Vào lúc này, bất luận các cô gái ở quầy lễ tân, hay các nhân viên bảo vệ hay nhân viên phục vụ của khách sạn, tất cả đều nhiệt liệt thảo luận về những gì đã xảy ra trong sảnh tiệc trước đó.
"Vị hôn phu của mỹ nữ Cung Vũ đừng có đẹp trai vậy chứ!"
“Đúng đúng, thật là một người đàn ông tốt, một người đàn ông thật sự! Vì báo thù cho người phụ nữ của mình, cái gì mà cậu hai Vương gia, hay cái gì mà cậu cả Vương gia đều bị ngược cho lên bờ xuống ruộng!”
“Đàn ông như vậy mới gọi là đàn ông chứ! Ôi không được! Tôi không thể tiếp tục nghĩ về anh ấy nữa. Nếu nghĩ tôi lại càng muốn sinh cho anh ấy một đứa con!"
"..."
Các nhân viên bảo vệ cũng thảo luận một lúc.
"Thân thủ của anh Lương thực sự tuyệt vời. Nếu tôi có thể có một nửa thân thủ của người ta, thì tiểu Phương ở thôn chúng tôi đã sớm quỳ xuống từ lâu để xin tôi kết hôn với cô ấy rồi."
Đang lúc nói hăng say vui vẻ, họ lại thấy Lương Siêu bước vào.
Tất cả mọi người đều có chút sững sờ, cảm giác đó so với nhìn thấy một ngôi sao lớn còn kích thích hơn nhiều!
Đi tới trước sân khấu, Lương Siêu đầu tiên là cười sau đó tao nhã lễ phép hỏi: “Người đẹp, có thể nói cho tôi biết phòng tổng thống 866 ở tầng 8 là ai thuê được không?"
Cô gái đáng yêu ở quầy lễ tân bị hỏi giật mình, theo bản năng mở trang hệ thống ra kiểm tra, nói: "Là do một cô nương tên là Mộ Liên Y thuê ạ."
"Cô ấy đến từ Mộ gia Đế Kinh,. Cô ấy đã thuê phòng bằng thẻ kim cương của khách sạn chúng tôi. Vừa hay lúc đó tôi là người tiếp đón cô ấy, hình như cô ấy thuê phòng cho một người đàn ông."
“Người đàn ông kia thân hình cao lớn, nhưng khoác áo choàng, quần áo kỳ quái, hoàn toàn không thấy rõ mặt, nhưng từ giọng nói của anh ấy, đoán được anh ấy hẳn là người nước ngoài."
Người đẹp ở quầy lễ tân nói chuyện rất chi tiết, có thể nói rằng cô ấy biết tất cả mọi thứ, Lương Siêu nhướng mày, sau khi cảm ơn cô ấy, hắn bước vào thang máy.
Hắn chỉ nghĩ rằng ma cà rồng phương Tây khi ở Viêm Hạ sẽ rất bất tiện, nhưng được ở trong một khách sạn sang trọng như vậy chắc là có ai đó đã giúp đỡ, nên bây giờ hắn nghĩ đến việc hỏi xem ai có liên quan dây dưa với ma cà rồng đó.
Không ngờ rằng lại là Mộ Liên Y.
Nhớ lại những gì đã xảy ra giữa Mộ Khuynh Tuyết, Mộ Liên Y trong quán cà phê vào ban ngày, Lương Siêu dường như hiểu mọi thứ ngay lập tức.
“Tiểu Mỹ!”
Lúc này, một cô gái khác xinh xắn cùng làm ở quầy lễ tân thấp giọng khiển trách nói: “Mọi thông tin của khách ở khách sạn chúng ta đều được bảo mật, khách hàng dùng thẻ kim cương thì thông tin lại càng tuyệt mật hơn! Vậy mà cô…”
“Ai ya, chuyện nhỏ ấy mà?”
Người đẹp tên tiểu Mỹ nháy nháy mắt, khuôn mặt vẫn còn đầy vẻ mê trai nói: "Mới vừa rồi cô có nghe thấy anh Lương gọi tôi là mỹ nữ không?"
“Chỉ nhiêu đấy thì cho dù tôi bị xào lên như con mực thì cũng đáng!”
Tầng 8, ngoài phòng tổng thống 886.
Lương Siêu gõ vài cái lên cửa xong không có tiếng trả lời, lại gõ tiếp một hồi, cuối cùng trong phòng cũng có người đáp lại, có một giọng nói khàn khàn không kiên nhẫn vang lên:
"Ai?"
“Cút đi ngay!”
Lương Siêu nghe vậy cười: "Nghe nói, anh đang tìm tôi?”
"Hiện tại tôi đã chủ động đi tới cửa, cô có gan thì mở cửa ra hay không lại là chuyện của cô rồi."
Chương 174: Bất Động Minh Vương Ấn
"Cạch cạch..."
Miller rất nhanh mở cửa ra, sau khi nhìn chằm chằm Lương Siêu ngoài cửa một hồi, cười xòe hai tay ra.
"Anh là ai? Tôi hình như không biết anh."
“Anh biết tôi hay không, không quan trọng, miễn là tôi biết anh."
"Tôi chỉ không biết liệu lát nữa tôi nên gọi anh là Miller hay ma cà rồng đây?”
Roẹt,
Thần sắc Miller thay đổi, ánh mắt gã ta trở nên hung dữ, móng sắc hiện ra lập tức chộp trước mặt Lương Siêu!
Với tu vi hiện tại của gã ta mà nói, danh tính của gã ta là bí mật hàng đầu ở Viêm Hạ, nếu sự thật lan ra, sẽ dẫn tới không ít cao thủ ở Viêm Hạ chặn lại và giết chết.
Vì vậy, bất kể người này là ai, thì cũng đều phải chết!
Lương Siêu Thấy vậy, hắn không chút do dự chỉ một ngón ra điểm một cái, điểm ngay trên lòng bàn tay của Miller, và một ngón tay bắn thẳng vào lòng bàn tay gã ta.
"A!"
Miller đau nhức kêu lên đau đớn, nắm chặt tay lui lại mấy bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lương Siêu
"Huyền Vũ giả?"
“Cao thủ cấp Thiên Tượng?”
Lương Siêu không tiếp lời, chỉ là quét mắt nhìn màu máu đen đặc chảy ra từ tay gã ta.
“Quả nhiên là ma cà rồng, ngay cả máu trong người cũng bẩn thỉu như vậy, cái mùi này.. ."
“Khiến người ta buồn nôn.”
Vừa nói, hắn vừa huơ huơ tay trước mũi vài cái, Miller nhìn thấy bộ dạng đó lập tức nổi giận, lập tức biến thành một con quái vật gớm ghiếc với khuôn mặt trắng bệch, răng nanh, môi đỏ thắm dữ!"
"Người Viêm Hạ ngu dốt!"
"Máu ma cà rồng là dòng máu cao quý và mạnh mẽ nhất trên thế giới này! Tao sẽ sớm để cho mày hiểu rõ điểm này!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nói xong, chỉ thấy Miller ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, hai mắt lóe lên màu đỏ, cả người trải qua một lần biến hóa lớn, y phục của gã hoàn toàn rách nát, lưng cong sâu, toàn thân bao phủ một tầng lông xám, trên tay có móng vuốt cực kỳ sắc bén! Bộ dáng kia, hắn quả thực giống như một con sói biết đi!
“Hóa sói!"
Lại thêm một tiếng quát to vang lên, Miller khí thế tăng mạnh mẽ lần thứ hai điên cuồng tấn công Lương Siêu, trong khi vung móng vuốt ngay cả không khí cũng bị cắt, để lại những mảnh dư ảnh.
Lương Siêu nâng cao tinh thần một chút và có phán đoán sơ bộ về sức mạnh của Miller vào lúc này.
"Người này vẫn nên là một ma cà rồng trung cấp. Lực đạo và thực lực tổng hợp chắc tương đương với Huyền Vũ Giả ở giai đoạn giữa của cảnh giới Thiên Tượng cấp trung.”
Lương Siêu thầm nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, bởi vì gã ta sở hữu khả năng ma cà rồng độc nhất vô nhị mà lại còn có năng lực hóa sói kỳ lạ như vậy, cho nên so với những cao thủ cảnh trung kì Thiên Tượng bình thường mà nói thì mạnh hơn một chút so.
Nhưng anh chàng này lại xui xẻo khi gặp phải Lương Siêu.
Sau một khắc.
"Bụp! " một tiếng vang lên, Lương Siêu một quyền thẳng hướng Miller, một quyền này tràn đầy cuồn cuộn khí thế uy nghiêm cùng hùng vĩ, Miller lại bị đẩy lùi, móng vuốt sắc bén tỏa ra ánh kim nhất thời có chút run rẩy.
“Mày là người trong môn đạo ở Viêm Hạ?”
Trong tiếng kêu của gã đã có một cỗ kinh hãi, ma cà rồng truyền thừa có thể nói có rất nhiều ưu thế so với đại đa số Huyền Vũ Giả bình thường, nhưng đối mặt Huyền Vũ Giả tu đạo thì thật sự là khá lạnh người…
Thứ đạo pháp thiên biến vạn hóa, huyền diệu khó giải thích tuyệt đối có thể coi là khắc tinh của dòng dõi ma cà rồng bọ gã!
Điểm này được ghi rõ ràng trong giáo điều của dòng dõi ma cà rồng...
"Anh là ai!"
Miller lại lớn tiếng hỏi, muốn kiểm tra một chút.
Nếu đối phương chỉ là tu luyện qua một loại công pháp đến từ đạo môn, pháp của Đạo giáo, nhưng không khiến gã ta sợ hãi với những thuật pháp đạo môn đó, như vậy thì bản thân cũng không phải là không có khả năng chiến đấu.
"Mộ Khuynh Tuyết, cái tên này mày hẳn là rất quen thuộc đúng chứ?"
"Tao là bạn của cô ấy, Lương Siêu."
"Tao hôm nay tới đây thứ nhất là dẹp yên chuyện cho bạn mình, thứ hai chính là diệt con sâu làm rầu nồi canh là mày.”
Nói xong, chỉ thấy Lương Siêu vung kiếm chỉ của mình lên.
“Ong ong!”
Không khí kịch liệt chấn động truyền đến một tiếng vo ve, một thanh cổ xưa thần bí kiếm tỏa ra chói mắt ánh vàng nhạt khắc vô số phù văn trong nháy mắt thành hình ở trên đầu Lương Siêu!
Miller hoàn toàn chết lặng trước mũi kiếm.
Sự thực chứng minh, đối phương không chỉ biết các phép thuật trong môn đạo, mà lại còn rất tinh thông!
Trong đầu gã trong nháy hiện ra giáo điều bổn tộc, phàm là gặp phải Huyền Vũ Giả tinh thông đạo môn thuật pháp trong Viêm Hạ như vậy, phải lập tức bỏ chạy ngay!
Chạy thoát được một mạng mới coi là thắng!
"Rống!"
Sau khi gầm lên, Miller điên cuồng vung mạnh mấy thủ móng lên không trung, sau khi đánh ra vài móng vuốt đen xì lập tức xoay người muốn chui qua cửa sổ chạy trốn!
Kiếm chỉ của Lương Siêu vung lên lần hai, dễ dàng phá vỡ những dấu móng mà gã ta đã tạo ra.
“Đoàng!”
Nghe phía sau kịch liệt vang lên tiếng phá không khí, Miller dựng tóc gáy, ước gì có thêm hai chân!
Và khoảnh khắc gã ta phá ra cửa sổ, đang muốn lao ra ngoài, mới vừa thả lỏng một chút trái tim lại trực tiếp dâng lên cổ họng!
“Bất Động Minh Vương Ấn, trấn áp!”
Chỉ thấy, một đạo thủ ấn lớn huyền khí màu vàng nhạt từ không trung giáng xuống áp xuống người mình, đến mức gã nằm trên mặt đất như một con chó ăn cứt. Trong lòng một mảnh tro nguội...
Chương 175: Thu phục Miller
"Lang Hóa Chi Lực!”
Miller đã thúc tiến sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng cũng chỉ chặn được quang ấn huyền khí hung hãn đang giáng xuống một cách khó khăn. Toàn thân gã ta không thể cựa quậy.
Mà thanh kiếm quang ở đằng sau đang từ từ đâm về phía hướng gã ta, khiến gã ta như ngửi thấy mùi tử khí nồng nặc, mỗi giây trôi qua, cảm giác sợ hãi trong lòng gã ta lại tăng lên theo cấp số nhân!
Muốn thoát cũng không thoát nổi nữa rồi, phải làm sao đây?
Miller lập tức phải đưa ra quyết định.
"Tôi, tôi xin đầu hàng!"
"Chỉ cần ngài không giết tôi, tôi thậm chí có thể nhận ngài làm chủ nhân!"
"Xin lỗi, tao không có hứng thú thu nhận cái tên đầy tớ bẩn thỉu như mày, làm vậy thật sự không biết giấu mặt đi đâu cho hết.”
Nói xong, Lương Siêu vẫn điều khiển thanh kiếm quang huyền khí kia từ từ đâm về phía gã ta, dọa cho Miller hoảng sợ hét lên: "Tôi, tôi có thể nói cho ngài biết một bí mật!"
"Một bí mật lớn!"
Hử?
Nghe thấy điều này, Lương Siêu không thể không điều khiển cho tốc độ của thanh kiếm quang chậm lại chút.
"Thật ra, tôi không phải là ma cà rồng duy nhất lẻn vào Viêm Hạ, chúng tôi cũng còn, còn có một kế hoạch rất rõ ràng cụ thể nữa."
"Kế hoạch gì?"
"Có bao nhiêu ma cà rồng lẻn vào Viêm Hạ của tao, và họ có sức mạnh đến cấp độ nào?”
“Cái này…”
Miller ấp úng khựng không nói thêm nhiều nữa, gã ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào kiếm quang đang sắp kề đến trán mình, dụng ý này đã rất rõ ràng rồi.
Muốn lấy thông tin từ tôi cũng được thôi.
Nhưng cũng phải cho tôi… chút ân huệ, ít nhất… là nên tha mạng cho tôi đi chứ?
Lương Siêu sao lại không hiểu ý gã ta chứ, sau khi hắn cười một cái, thủ ấn lại thay đổi mạnh mẽ.
Bùm!
Ngay lập tức, phù văn trên thanh kiếm huyền khí kia lại tuôn ra một phiến ánh sáng lửa, khiến cho cả thanh kiếm đều dấy lên một mảng Tam Muội Chân Hỏa!
Tam Muội Chân Hỏa thực sự là khắc tinh của mọi ác linh. Ma cà rồng nhìn thấy đương nhiên cũng sợ sun vòi Miller càng thêm sợ hãi hét lên kinh hoàng.
“Mày phải hiểu rõ, hiện tại mày không có tư cách để mặc cả với tao. Về phần có tha mạng được cho mày hay không đều phải dựa vào giá trị tin tức của mày đưa ra có giá trị bao nhiêu cái đã, hiểu không?”
Miller làm sao dám không hiểu, gã ta gật đầu như gà mổ thóc.
"Tôi nói, tôi nói!"
"Tôi chỉ biết có hơn 20 ma cà rồng đã lẻn vào Viêm Hạ. Xét về cấp độ sức mạnh, tôi gần như là cấp độ yếu nhất trong số họ."
“Còn có hơn mười ma cà rồng cấp cao và cả…”
“Một vị thủ lĩnh cấp bậc quỷ vương.”
"Quỷ vương?"
Lương Siêu nhíu chặt mày, trước đó hắn nghe Thiên Huyền nói qua, quỷ vương về cơ bản là sự tồn tại mạnh nhất trong ma cà rồng, thực lực của thậm chí có thể sánh ngang với cường giả cấp Nguyên Anh.
Vậy thì vấn đề này thực sự hơi lớn rồi đây.
Hắn lại chờ Miller, chờ gã ta nôn tiếp chuyện.
Miller lại nuốt hai ngụm nước miếng sau đó trầm ngâm một lát rồi nói: “Cái đó à thì, chúng tôi tới viêm hạ, chủ yếu là theo dõi một số Huyền Vũ Giả có thể chất đặc thù ở Viêm Hạ.”
“Bởi vì chúng tôi phát hiện, hút máu của mấy Huyền Vũ Giả có thể chất đặc biệt này có thể tăng tốc độ tu luyện lên rất nhiều."
“Cái đồ bỏ nhà Mộ gia kia cũng là một ví dụ, chỉ cần tôi hút hết máu trên người cô ta, ngay lập tức liền có thể tăng cấp bậc lên thành ma cà rồng cấp cao."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Mày đang nói Mộ Khuynh Tuyết sao?”
"Cô ấy cũng là có thể chất đặc biệt?"
"Đúng vậy."
Miller gật đầu, nói: "Tôi nghe nói từ Mộ Liên Y nói, ngài, ngài không phải là bạn của Mộ Khuynh Tuyết đó sao? Ngài không biết chuyện cô ta có cơ thể mị hoặc trời sinh sao?”
“Cơ thể mị hoặc trời sinh?”
Lương Siêu nghe vậy ngẩn ra, lập tức tin lời Miller nói.
Trước đó hắn đã tự hỏi tại sao Mộ Khuynh Tuyết lại quyến rũ như vậy, lại hoàn toàn không giả vờ giống những người khác, mà điều đó như xuất phát từ tận xương cốt ra.
Hóa ra đầu đuôi một hồi lại là cơ thể mị hoặc do trời sinh.
"Lương đại sư, tôi, tôi đã nói hết toàn bộ những điều mình biết ra rồi, cầu xin ngài, tha cho tôi một mạng đi được không?”
Nói xong, thấy biểu cảm của Lương Siêu vẫn không có chút gợn sóng biến hóa nào hết, gã ta sợ tới mức vắt óc suy nghĩ mà đầu nhanh chóng quay mòng mòng, sau đó lại nhanh chóng lên tiếng nói: “Lương đại sư, tôi, tôi còn hữu dụng mà!"
“Có thể thấy rằng ngài vô cùng ghét bỏ giống nòi ma cà rồng bọn tôi, tôi có thể làm gian tế cho ngài, sẽ kịp thời nói hết hành tung của những con ma cà rồng khác cho ngài!”
“Hở?”
Lương Siêu sau khi nghe xong nhíu mày, cũng cảm thấy đề nghị này âu cũng không tệ.
Sau đó hắn vung tay lên ngay tức khắc, trước tiên làm tiêu tán Bất Động Minh Vương Ấn kia đã, sau khi giảm bớt áp lực cho Miller xong liền nói: "Vậy thì tao làm sao có thể tin tưởng mày được?"
"Nếu lần này thả mày đi, mày chạy về được lại gọi tới cả đám ma cà rồng khác, thậm chí chiêu gọi cả ma vương, như vậy tao đây không phải bị thiệt sao?”
Miller giật giật khóe miệng, thầm nghĩ tên nhóc này thật là khó chơi mà!
Cuối cùng gã ta cũng là bị ép đến không còn cách nào, đành phải hung hăng cắn chặt răng cố cắn ngón tay, vẽ ra một đồ án rất đặc biệt trên mặt đất, sau đó dùng lòng bàn tay ấn lên trên.
“Lương đại sư, tôi lấy danh dự của dòng dõi ma cà rồng và tính mạng của tôi ra thề..."
“Con mẹ nó chớ!”
Lương Siêu thầm chửi rủa, đúng là bẩn thỉu, cái dòng dõi ma cà rồng ti tiện mà có vinh dự cái rắm ấy?
Về phần thề hay gì đó thì lại càng không đáng tin.
Sau khi thanh kiếm quang huyền khí kia tiêu tán đi, lúc này hắn điểm lên chỗ mi tâm gã ta, vẽ ra một đạo quang văn màu kim nhạt đặc biệt.
Miller không có cảm giác gì, ngơ ngác nhìn Lương Siêu. "Lương đại sư, ngài là ..."
"Đang làm gì với tôi vậy?"
“Phệ Môn Ấn, loại thủ pháp đạo môn này mày từng nghe nói chưa?”
Miller lắc đầu, nhưng sau một khắc, Lương Siêu lại kết ra một cái thủ ấn xong, gã ta liền hiểu ngay lập tức.
Chỉ cảm thấy một trận đau nhức trái tim, như thể có ai đó đang điên cuồng xé nát tim mình vậy. Quả thực thống khổ, sống không bằng chết!
“Lương, Lương đại sư!”
"Mau dừng lại! Tôi hiểu rồi!"
"Ngài yên tâm, tôi, tôi nhất định trung thành và tận tâm đối với ngài! Tuyệt đối không dám hai lòng!"
“Ừ, được.”
"Đã như vậy, tao sẽ cho mày một cơ hội để tận trung cống hiến.”
"Mặt khác, mày có thể tiếp tục ở lại Mục gia làm thận phận cung phụng, thân phận của mày còn có tác dụng đối với tao, ngày sau cứ nghe theo lời triệu gọi của tao là được.”
"Được, được tôi sẽ nghe lời ngài."