Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Còn đánh nữa không?

"Là tàn ảnh!"

Không biết là ai đột nhiên hô to một câu, đám người tập trung nhìn lại, liền thấy Lương Siêu vừa rồi bị chém thành hai khúc đã tiêu tán, mà chân thân của Lương Siêu đã xuất hiện sau lưng Thẩm Động như một bóng ma!

Có thể nhanh đến mức để lại một tàn ảnh ngay vị trí ban đầu, chứng tỏ tốc độ này nhanh hơn Thẩm Động một chút.

Cảm nhận được sau người truyền đến một luồng gió, vẻ mặt của Thẩm Động không thay đổi, cổ tay gã ta rung lên, Huyết Phủ trực tiếp đảo ngược lại chặn sau lưng mình, ngăn cản một quyền cấp tốc đánh tới của Lương Siêu.

Keng!

Âm thanh chói tai tựa như tiếng chuông vang lên, Lương Siêu chỉ cảm thấy nắm đấm của mình hơi tê tê, mà Thẩm Động chỉ bị đánh ngã về phía trước hai bước mà thôi.

Hắn nhíu mày nhìn Huyết Phủ của gã ta, thầm nói pháp khí này thật mạnh, mạnh hơn chuôi Tử Vân kiếm lúc trước Bạch Vân Hi xem như bảo bối không biết mấy trăm lần!

Rất nhanh Thẩm Động đã xoay người lại tấn công về hướng Lương Siêu, trong chớp mắt đã múa ra ánh búa đầy trời, sức công phá của mỗi một ánh búa đều không thể khinh thường!

Thấy thế, Lương Siêu liên tục kết thủ ấn, trong khoảnh khắc đã ngưng luyện ra một kim ấn kim sắc rực rỡ có kích thước như một cái đỉnh khổng lồ, hai tay nắm chặt kim ấn bắt đầu triển khai đối công mãnh liệt với Thẩm Động!

Một giây, hai giây, ba giây... Mười giây!

Khi thế công của hai người càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng kịch liệt, ánh búa Thẩm Động múa ra càng ít, mà trên kim ấn Huyền khí của Lương Siêu cũng càng ngày càng nhiều vết rách.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lại trôi qua mấy giây, ánh mắt Thẩm Động đột nhiên đanh lại. Mỗi một ánh búa múa ra trước đó đều dung nhập vào Huyết Phủ trong tay, từng ám văn hiện ra trên Huyết Phủ kia lập tức sáng bừng lên ánh sáng đỏ!

"Phá!"

Một búa bổ nghiêng xuống, khiến kim ấn trong tay Lương Siêu "Đùng!" một tiếng mà sụp đổ!

Mà Lương Siêu cũng lùi nhanh về sau mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân thể, khiến toàn trường lập tức vang lên một tràng ồn ào thổn thức.

Thẩm Động người ta còn chưa xuất lực thì thằng nhãi này đã sắp không được rồi?

"Lương Siêu!" Hai cô gái Hạ Tử Yên, Khương Nhu lo âu quát to một tiếng, Thẩm Nham thấy thế thì hết sức khó chịu.

"Nhu Nhu, tối nay thằng nhãi kia không chết cũng tàn phế, cũng không đáng để em lo lắng như vậy, chắc em cũng biết tâm ý của anh đối với em, chỉ cần em hứa đi cùng anh thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì!"

"Được!" Ngoài dự đoán của hắn ta là Khương Nhu lập tức gật gật đầu, gấp gáp nói: "Vậy bây giờ anh lập tức bảo anh của mình dừng tay! Tiếp tục đánh nữa có lẽ sẽ chết người!"

Khóe miệng Thẩm Nham giật giật một cái, trong lòng càng tức giận.

"Vì an nguy của thằng nhãi kia mà em có thể giao bản thân ra như vậy sao? !"

"Ai nha, anh mau bảo anh mình dừng tay đi!"

"Không được."

Thẩm Nham lắc đầu từ chối, nói: "Một khi anh trai ra tay thì không ai bảo ngừng được, hiện tại thằng nhãi kia đã rơi xuống hạ phong, anh thấy có lẽ sẽ bị anh trai trực tiếp chém giết!"

"Anh!" Khương Nhu trợn trừng mắt hạnh, trên mặt tràn đầy tức giận.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Động lại thừa cơ mà xông lên đánh sáp lá cà với Lương Siêu, cô cũng lười phản ứng Thẩm Nham, hai tay nắm chặt đưa lên che ngực, trái tim cũng đập loạn nhịp cả lên.

Đùng!

Keng keng keng!

Oanh...

Trong hai ba phút ngắn ngủi, Lương Siêu trước đó nhìn như rơi xuống hạ phong lại tay không tấc sắt mà đánh trên trăm chiêu với Thẩm Động!

Hai người đều lựa phương thức cận chiến, Huyết Phủ cương mãnh vô địch, quyền kình cũng bá đạo vô song! Lại thêm Cửu Tự Chân Ngôn vẫn luôn lượn lờ quanh người Lương Siêu, trong nhất thời đã trực tiếp kéo căng hiệu quả thị giác!

Vẻ đẹp của bạo lực được song song trình diễn dưới thế công của cả hai người...

"Trước đó nghe trưởng lão nói, người tu luyện Đạo Môn Huyền khí am hiểu nhất không phải là thuật pháp sao? Nhưng tại sao thằng nhãi ngoại lai này cũng am hiểu phương diện vật lộn cận chiến như thế?"

"Ừm, lần này Thẩm Động đã gặp được đối thủ, chỉ sợ trận chiến này sẽ trực tiếp được ghi nhận vào sổ tay đối chiến kinh điển do Võ Minh ta cất giữ."

"..."

Đám người nghị luận ầm ĩ, lại một truyền mười, mười truyền trăm, đa số đệ tử Hổ Đường, Long Đường đều chạy đến vây xem, thậm chí còn có không ít chấp sự và một số trưởng lão.

Nhìn hai người đã đánh đến hồi gay cấn, cho dù là mấy vị trưởng lão ở đây cũng không ai mở miệng khuyên can, họ nhìn theo bóng Lương Siêu với tâm tư khác nhau.

Lại qua tầm mười giây, khí thế của Thẩm Động lại tăng lên lần nữa, một búa đánh thẳng đến!

"Chấn!"

Thấy thế, quyền bên phải của Lương Siêu bỗng nắm chặt, Cửu Tự Chân Ngôn quanh người và hơn phân nửa Huyền khí trong cơ thể cũng điên cuồng vận chuyển!

"Cửu Huyền Quyền Ý!" Hắn quát lớn một tiếng, một quyền hoàn toàn trực diện đánh tới!

Keng!

Lại một tiếng kim loại va chạm vang lên, Lương Siêu không nhúc nhích tí nào, mà chuôi Huyết Phủ trong tay Thẩm Động lại bắt đầu điên cuồng rung động dưới một quyền vừa rồi.

Mỗi khi rung động một chút có nghĩa là một luồng sức mạnh ngầm ngưng thực đến biến thái đã bộc phát.

Cuối cùng sau khi liên tục rung động tám lần, Thẩm Động vẫn luôn cố nén nắm chặt Huyết Phủ cũng chịu không nổi, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng cách lùi nhanh lại để giảm lực!

Gã ta liên tục lùi lại khoảng mười bước, đạp nát không biết mấy trăm khối gạch đá xanh mới ổn xuống tới.

Thẩm Động chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn hai tay đã tràn đầy máu tươi và vết nứt, ánh mắt gã đã hoàn toàn thay đổi.

Cùng lúc đó, Lương Siêu thả lỏng một tay ra phía sau, mặt không đỏ hơi thở không gấp, giống như không có chút áp lực nào đối với cuộc đối công luân phiên cường độ cao lúc nãy, hắn còn lạnh nhạt mở miệng: "Còn đánh nữa không?"
Chương 217: Sấm sét đến!

Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Động tùy ý lau vết máu trên lòng bàn tay, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lương Siêu:

“Một cú đấm…thật sự bá đạo đấy nhỉ?!”

Nói xong, Thẩm Động vung tay một cách thô bạo, và ném chiếc rìu máu trong tay lên giữa không trung, cuối cùng khiến nó nằm ngang ở khoảng không phía trên đỉnh đầu gã ta vài thước.

Nhìn thấy tình cảnh này mấy thành viên của Long Đường đang bâu xung quanh xem cuộc chiến cũng phải lộ ra vẻ hứng thú vô cùng, tinh thần cũng bắt đầu lấy lại bừng bừng:

“Cái tên điên này hóa điên triệt để rồi.”

Một giây tiếp theo, Thẩm Động chậm chậm nói: "Lương Siêu, mày quả nhiên là đối thủ xứng đáng của tao."

"Kế tiếp đây tao sẽ chỉ phóng ra ba cây rìu, nếu mày có thể tiếp được hết thì Thẩm Động tao đây tự nhận thua, còn em trai tao cũng sẽ tùy mày xử trí. Mày còn dám đánh nữa không!"

Vì cuộc đấu với Thẩm Động khi trước đã khiến Lương Siêu nảy sinh vài phần hứng thú với cái tên trước mặt này.

Không những thế gã ta cũng có tu vi Thiên Tượng cấp trung giống mình nữa, hơn nữa người có thể chiến đấu với hắn ở cấp độ này, thật sự là rất hiếm thấy, cho nên hắn thực sự cũng muốn đi sâu tìm tòi nghiên cứu xem cực hạn cấp độ đối với gã ra rốt cuộc là ở đâu.

“Được thôi!”

“Khiến cho đối phương thua một cách tâm phục khẩu phục là tính chất vốn có của việc cọ sát so tài.”

Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xếp bằng xuống, thủ ấn không ngừng chuyển động, từng đợt huyền khí thuần khiết mạnh mẽ bắt đầu từ trong cơ thể hắn phóng thích ba lần liên tiếp!

Cái khí thế này khiến cho nhiều người xung quanh biến sắc, sau đó không khỏi lùi lại vài bước, như thể chỉ sợ nhỡ đâu mình bị dính phải nó.

“Ha ha!”

“Được!”

Thẩm Động nhìn thấy cảnh này thì cười như điên, sau đó trong lúc thủ ấn của gã ta bắt đầu biến ảo, lưỡi rìu của hai chiếc rìu máu vẫn luôn nằm ngang ở khoảng không phía trên đỉnh đầu của gã ta đột nhiên bắt đầu kéo giống như Long Đài Đầu.

Thân rìu khẽ rung lên, ánh sáng đỏ lập lòe tỏa ra nhanh chóng tụ lại một thế!

"Từ lúc tao tu luyện cho đến nay, thứ làm tao tự hào nhất ba chiếc rìu này, vì vậy tao đặt tên cho chúng là..."

“Vấn Thiên.”

Lời vừa buông xuống, chỉ nghe thấy rìu máu kia đột nhiên truyền đến một tiếng đinh tai nhức óc, lưỡi rìu đã đỏ như máu, sau khi Thẩm Động kết ra một đạo thủ ấn mạnh mẽ, mang theo một lực Thiên Địa Chi Thế cùng huyền khí hùng hậu huyền khí, rìu máu chém xuống một cách ngang ngược!

“Vấn Thiên, chiêu thức đầu tiên, phá núi!”

Rầm!

Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng rìu màu máu dài mấy mét xuyên thủng bầu trời đêm, dùng lực như phá núi đập về phía Lương Siêu!

Thế nhưng vẻ mặt của Lương Siêu vẫn không thay đổi, mà huyền khí trước đó đã được phun ra từ trong cơ thể đã bắt đầu cấp tốc ngưng tụ quanh thân hắn.

“Chuông Bất Động Minh Vương, ngưng tụ!”

Cuối cùng, huyền lực khơi dậy Thiên Địa Chi Thế, trái đất, hóa thành quang ảnh hình dạng chiếc chuông lơ lửng bên trên rồi bảo vệ Lương Siêu ở bên trong khu vực quang ảnh của nó.

Trên thân chuông khắc vô số văn tự, đang chậm rãi xoay tròn ở trên chuông và tỏa ra một cỗ khí tức cổ xưa trầm tĩnh mà đơn thuần.

Bên ngoài, Thẩm Nhạn nhìn thấy thế hừ lạnh một tiếng, mắng: “Chiêu thức phá sơn này của anh trai ngay cả một ngọn núi nhỏ cũng chẽ đôi được, chứ đừng nói là cái chuông vớ vẩn của tên họ Lương này!”

"Dám coi thường anh trai của tao sao? Hắn đang muốn chết à?!"

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói xong, một cái rìu nhanh chóng hung hăng bổ xuống quang ảnh chuông cổ màu vàng nhạt quanh người Lương Siêu, cú chém bắn ra từng tia lửa!

Nhưng cuối cùng cũng phải bắn ra theo ánh sáng của chuông, chiếc rìu phát ra một tiếng “bùm!” rồi nát thành những mảnh vụn, rồi biến thành hư vô…

Khóe miệng Thẩm Nhan giật giật, trong lúc những người xung quanh còn chưa kịp cười nhạo hắn ta thì Thẩm Động lại bắt đầu thủ ấn biến ảo, sau đó chiếc rìu thứ hai cũng phóng ra mạnh bạo xé toạc không khí.

“Vấn Thiên, chiêu thức thứ hai, toái không!"

Chỉ thấy chiếc rìu máu bắt đầu ở giữa không trung chặt xuống rất nhanh, chỉ trong thời gian ba hoặc hai giây, hàng chục chiếc rìu lần lượt bổ xuống quang ảnh của chiếc chuông vàng kia!

Uỳnh!

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Công kích luân phiên mấy lần liền nhưng cuối cùng giống như giã tràng xe cát biển đông vậy, nhưng công kích đều dường như hoàn toàn tan biến theo từng vòng xoay của chuông vàng.

Rìu thứ hai vẫn không đả thương được gì!

Nhưng sau đó Lương Siêu đứng dậy, hắn chủ động khua tay tản ra quang ảnh xung quanh miệng chuông vàng, gương mặt của hắn lúc này vẫn không có chút sợ hãi mà nhìn Thẩm Đông với chiến ý đã đạt đến đỉnh điểm cười nói: "Hiện tại, tao có thể cho mày một cơ hội để nhận thua cho đỡ nhục”

“Còn muốn đánh tiếp sao?"

Đỡ nhục sao?

Thẩm Động ngẩn ra, chợt khẽ cười một tiếng chậm rãi lắc đầu.

"Chỉ cần tao có thể đánh một cách hết mình thì cho dù cuối cùng mày thật sự đánh bại tao khiến cho máu nhuốm mặt sân thì đã sao chứ? Thể diện từ trước tới nay đối với tao mà nói là thứ không đáng tiền nhất.”

Lương Siêu: "..."

Bây giờ hắn đã phần nào hiểu được tại sao người này lại có được cái tên là Điên Phủ rồi. Cái phong cách chiến đấu kiểu không quan tâm đến vinh nhục này của gã ta đúng thật sự là thằng điên mà…

“Đánh…”

Nói xong, cước bộc của Thẩm Động mạnh mẽ dậm mạnh trên mặt đất rồi nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt chuôi rìu máu, đồng thời chiếc rìu máu như hồi sinh lại vậy, xung quanh có những vòng cung tia chớp!

Những người có mặt ở đây không được mấy mống từng nhìn thấy chiêu thức này, nhưng những người ở Long Đường đã từng tận mắt chứng kiến nó thì trên mặt đều dâng lên một nỗi sợ hãi cùng chết lặng.

Tên thế rìu này là Kinh Lôi.

Xét về sức mạnh của nó thật sự là y như cái tên, thế lực như sấm sét!

Những cao thủ cảnh giới Thiên Tượng cấp cuối bị chết dưới thế rìu này đã vượt quá hai con số!

"Vấn Thiên chiêu thức thứ 3, Kinh Lôi!"

Lời hô vừa dứt, cơ thể của tên Thẩm Động kia như thể hợp vào thành một với rìu máu của mình, gã ta chém vào Lương Siêu với một sức mạnh của sấm sét!

"Cẩn thận, Lương Siêu!"

“Đứng đực ra đấy làm gì, sức phòng ngự của chiêu thức lúc nãy không phải là rất tốt hay sao! Mau dùng nó đi!”

Nhìn thấy vậy, hai cô gái Hạ Tử Yên và Khương Nhu bắt đầu la hét nhắc nhở với sự quan tâm trên khuôn mặt.

Cùng với đó là sự ghen tị trong lòng Thẩm Nhạn lại trỗi dậy, khuôn mặt của hắn ta bỗng đen đi trong chốc lát:

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

"Làm gì cũng vô dụng thôi!"

“Chiêu này của anh tôi tuyệt đối vô địch với những người cùng đẳng cấp! Trong số huyền vũ giả tu luyện cảnh giới Thiên Tượng cấp 1, ngoài cái tên biến thái ở Long Đường kia ra chưa từng nghe qua ai có thể kháng cự chiêu đó mà không bị thương!"

"Tiểu tử họ Lương lần này không chết thì cũng tàn phế!"

"Câm ngay cái mồm quạ nhà anh vào đi!"

Ngay cả bản tính hiền lành nhu thuận của Khương Nhu lúc này cũng không khỏi nhếch miệng chửi rủa, sau đó cô dùng khuôn mặt đầy căng thẳng nhìn về phía Lương Siêu đang trong vòng chiến đấu, giờ phút này Lương Siêu hiên ngang như một khẩu súng vậy.

Chứng kiến Thẩm Động đang liên tiếp công kích đến năm lần bảy lượt, cùng với khí thế là đang chiến một trận chiến sinh tử mà không có bất kỳ hữu ý trao đổi võ công cọ sát lẫn nhau gì cả cũng thật sự kích lên ngọn lửa giận trong lòng hắn.

“Kinh Lôi ư?”

“Thôi thì đành vậy, tối nay, Lương mỗ đây sẽ để cho mày có thể thực sự nghiền ngẫm thế nào là Kinh Lôi.”

Nói xong, Lương Siêu một tay chỉ lên trời, toàn thân huyền khí không tự chủ được phun ra ngoài. Trong nháy mắt sức mạnh của thiên địa chi lực khuấy động quảng trường phía tây.

Vù vù!

Trong chốc lát, gió nổi lên, trong bầu trời đêm dày đặc như mực mơ hồ có tiếng sấm sét nổi lên.

“Sấm sét đến!”
Chương 218: Anh đang cảnh cáo tôi sao?

Ầm ầm!

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, sau đó thì nhìn thấy những tia sét to bằng cánh tay xé toạc bầu trời đen ngòm!

“Chưởng tâm lôi pháp, ngũ lôi trụ!”

Lương Siêu quát to một tiếng, những tia sét điên cuồng giáng xuống, dung hợp với nhau và cuối cùng biến thành năm cột sấm sét vây Thẩm Động ở bên trong!

Tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm, bọn họ chưa từng nhìn thấy kiểu thuật pháp này bao giờ!

Ngay cả một số trưởng lão có mặt ở đây cũng bắt đầu thở dài và suy đoán về lai lịch và sư phụ của Lương Siêu.

“Thả tôi ra!”

Thẩm Động điên cuồng lùi về phía sau, gã ta cùng với huyết rìu trong tay điên cuồng công kích những cột sấm sét kia. Sự liều mạng của gã ta khiến cho thực lực hai bên ngang nhau.

Tuy nhiên khoảng 2-3 phút sau, gã ta vẫn không phá được 5 cột sấm sét này để ra ngoài.

Thấy vậy, Lương Siêu không còn kiên nhẫn để tiếp tục chơi với gã ta. Hắn bắt đầu thay đổi động tác!

“Hóa kiếm!”

Dưới sự khống chế của hắn, 5 cột sấm sét bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh. Ngay sau đó, một trong năm cột sấm sét phóng lên như tên lửa và dừng ngay ở trên đầu của Thẩm Động và hóa thành một vật thể màu vàng nhạt, xung quanh nó là những kiếm quang có sấm sét lưu chuyển!

Xôn xao!

Mọi người đứng xem ồ lên và đều bị sốc!

Như này cũng được ư?

Uy lực của lôi kiếm kia hình như còn mạnh hơn cả sự liều mạng của Thẩm Động!

Dường như mạnh hơn không ít!

“Hiện tại còn muốn chiến nữa không?”

“Chiến!”

Thẩm Động gào to một tiếng, giờ phút này trong lòng gã ta chỉ có 1 cây rìu. Mà huyết rìu kia dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng gã ta nên không chút sợ hãi nâng lên!

Nó chủ động tổng tấn công về phía kiếm quang!

Thấy vậy, trong lòng Lương Siêu nảy sinh sự kính trọng đối với Thẩm Động!

Người này vô cùng say mê võ đạo nên rất khát khao đối với chiến đấu. Ở gã ta, hắn thấy đây là một trong số những người mạnh mẽ và cuồng nhiệt nhất trong thế hệ này.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Lương Siêu sẽ nương tay với gã ta. Trái lại, hắn phải dùng hết sức mình để đánh bại và nghiền nát gã ta! Làm như vậy mới thể hiện sự tôn trọng của hắn với gã ta!

“Chém!”

Ánh mắt của Lương Siêu sáng như đuốc, hắn vung kiếm đầy mạnh mẽ!

Ầm ầm ầm!

Trong tiếng sấm nổ vang kinh thiên động địa, kiếm quang lôi nhắm thẳng vào Thẩm Động đang vung rìu chém với tốc độ ánh sáng!

Ầm!

Vào khoảnh khắc kiếm và rìu va chạm với nhau, chiếc huyết rìu kia vẫn luôn chiến đấu hết sức nên đã nâng uy lực và sức mạnh lên đỉnh điểm nhưng trước luồng kiếm khí sấm sét đầy hung hãn đó, nó vẫn run nhè nhẹ…

Năm giây sau.

Năm giây trôi qua, Thẩm Động vốn đang nhắm mặt lại mở mắt ra. Gã ta kêu lên một tiếng đầy đau đớn và phun ra một ngụm máu!

“Anh!”

Hai mắt Thẩm Nham đẫm lệ hét lớn, trên mặt tràn ngập sự tức giận cùng với lo lắng, thậm chí còn có một chút tự trách cùng với sự sợ hãi đối với Lương Siêu…

Có thể bức người anh trai giống như chiến thần trong lòng hắn ta tới mức này cũng đủ để thấy đó là một nhân vật tàn nhẫn tới mức nào!

“Hiện tại còn muốn chiến nữa không?”

Lương Siêu mở miệng quát 1 tiếng, thế nhưng đáp án của Thẩm Động vẫn giống như trước.

“Chiến!”

Mà ngay khi Thẩm Động cao giọng hét lên lần nữa, gã ta định đứng lên chuẩn bị chiến một lần nữa thì kiếm quang trong tay Lương Siêu đang đè lên huyết rìu giáng xuống một lần nữa!

Ầm!

Cứ như vậy, Thẩm Động ở giữa không trung bị ép xuống mặt đất. Đầu gối của gã ta chôn sâu giữa đống đất đá còn nửa thân trên đã bị kiếm khí đập nát. Ngực, sau lưng và cánh tay đều bị gãy nát, thậm chí ở trên cổ cũng đầy vết kiếm và vết cháy sém…

Trông vô cùng thê thảm!

Cho đến lúc này, trận chiến đã phân định được thắng bại.

Thế nhưng Thẩm Động vẫn cắn răng không có ý nhận thua. Những thành viên của Long đường có mặt ở đó đều hiểu rất rõ gã ta, bọn họ lắc đầu thở dài.

Tên điên này đúng là không chết không ngừng…

Đúng là khiến cho người ta phải nhức đầu!

Chỉ mong thằng nhãi kia nương tay không làm chết người.

Chẳng mấy chốc, những trưởng lão có mặt ở đây cũng không chịu nổi. Với tính cách của Thẩm Động, nếu như thật sự bị đối phương giết chết thì đó chính là tổn thất to lớn đối với Vũ Minh.

Ngay lúc mấy trưởng lão định ra tay, Lương Siêu đúng lúc dừng tay lại.

Sau khi kiếm quang sấm sét biến mất, những đám mây đen trên bầu trời tản đi. Huyết rìu trong tay Thẩm Động rơi xuống, bản thân gã ta phun một ngụm máu, trước mắt dần tối sầm lại.

Cuối cùng sau khi liếc nhìn Lương Siêu một lần, gã ta không chịu nổi nữa liền ngất đi…

Trước khi gã ta ngất đi, gã ta nhớ tới một câu mà Lăng Vũ từng nói.

Nếu như chọc vào phải người này thì rìu của gã ta cũng không phát điên nổi.

Hiện tại nghĩ lại, câu này của Lăng trưởng lão rất chuẩn xác…

“Phù…”

Lương Siêu thở phào một hơi. Hai người Hạ Tử Yên và Khương Nhu cũng lập tức đi tới, trên mặt đầy sự quan tâm với hắn.

“Lương Siêu, anh không sao chứ?”

“Anh có bị thương chỗ nào không?”

“Ặc, trông anh có giống như bị thương chỗ nào không?”

Lương Siêu mỉm cười hỏi, sau đó hắn chuyển mắt sang Thẩm Nham đang bổ nhào về phía Thẩm Động.

Thẩm Nham đón lấy ánh mắt của hắn, mặc dù trong lòng có chút oán hận nhưng vẫn không thể nhịn được mà run rẩy toàn thân khiến cho mọi người phá lên cười.

“Đừng lo.”

“Anh của cậu đã gánh chịu thay cậu rồi nên tôi sẽ không làm gì cậu nhưng sau này nên làm như thế này thì tôi hy vọng cậu biết rõ.”

Sau khi nói xong, hắn từ chối lời mời ở lại của các trưởng lão và đưa Hạ Tử Yên đi với lý do hắn bị thương nặng.

Khương Nhu đi trước dẫn đường thì thấy một thanh niên vạm vỡ với khẩu súng bạc đang dựa vào cổng chặn đường đi của Lương Siêu.

Sau khi nhìn rõ đối phương, Khương Nhu ngây người nhìn chằm chằm, sau đó cười hỏi: “Chung Kình sư huynh? Không phải anh đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài sao?”

Thanh niên ngẩng đầu cười nói với Khương Nhu: “Hoàn thành nhiệm vụ xong thì trở về là đương nhiên.”

“Lăng trưởng lão có khỏe không?”

“Ừm, ông ấy rất khỏe!”

Khương Nhu vốn định nói rằng Lăng Siêu đã chữa trị cho Lăng Vũ nhưng Chung Kình chỉ “ồ” lên một tiếng, sau đó không cho cô cơ hội nói thêm nữa. Hắn ta nhìn sang Lương Siêu với ánh mắt sắc bén.

“Vừa rồi khi nhìn thấy anh chiến một trận với Thẩm điên khiến cho tôi rất phấn khích.”

Lương Siêu nhún vai cười nói: “Anh đứng chặn cửa thế nào chắc không chỉ đơn giản muốn khen tôi đâu nhỉ? Nếu đúng là như vậy thì anh thật rảnh rỗi.”

“Nói thẳng ra đi, anh muốn gì?”

Chung Kình nhếch miệng cười, hắn ta cảm nhận được cơ thể đối phương đang ầm thẩm huy động huyền khí: “Đừng hiểu lầm, tôi không muốn đánh nhau với anh mà chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút.”

“Anh với Diệp Khuynh Thành không hợp nhau đâu cho nên…”

“Sau này, anh hãy cách xa cô ấy ra, không được xuất hiện bên cạnh cô ấy nữa, đã hiểu chưa?”

Nghe vậy, Lương Siêu không khỏi nhíu mày.

“Anh đang cảnh cáo tôi sao?”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 219: Cuộc thi đấu giữa các Trung Y

"Được."

"Nếu như anh muốn hiểu theo cách đó, cũng có thể."

Anh?

Lương Siêu lại mỉm cười, nghĩ rằng Diệp Khuynh Thành là một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh, không ngờ rằng trong giới võ thuật cũng có người ngưỡng mộ, sự quyến rũ này thực sự rất mạnh mẽ.

Mà trực giác của hắn nói cho bản thân biết, thực lực của người trước mắt này, dường như so với tên Thẩm Động trước kia còn mạnh hơn!

"Tuy rằng tôi rất không thích giọng điệu cùng với thái độ của anh, nhưng không thể không nói anh đã hiểu lầm tôi rồi, tôi và Diệp Khuynh Thành không hề có bất kỳ mối quan hệ nào, vô cùng trong sạch."

"Trong sạch?"

Chung Kình cau mày, khịt mũi hỏi: "Vậy thì anh giải thích như thế nào về những tin đồn giữa anh và Diệp Khuynh Thành đang lan truyền trên Internet?"

"Hứ."

"Anh còn nói đó là một tin đồn, vậy tôi giải thích cái rắm ấy…."

Sau khi nói xong, hắn phớt lờ gã ta và cõng Hạ Tử Yên đi thoáng qua anh ta.

Chung Kình do dự một lúc, không tiếp tục ngăn cản hắn, nói mà không quay đầu lại: "Tôi hy vọng điều anh nói là sự thật, quan hệ giữa anh và Diệp Khuynh Thành chỉ là một vụ xì căng đan."

"Nhưng nếu để tôi phát hiện anh thật sự có tình cảm với Diệp Khuynh Thành, tôi lại đến tìm anh. Đến lúc đó, anh sẽ không dễ dàng như ngày hôm nay đánh bại Thẩm Phong Tử."

Khương Nhu nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp bất đắc dĩ nhếch môi, nhìn hai người đang rời đi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trên đường về nhà, Lương Siêu than thở một hồi.

"Người vừa rồi là ai?"

"Sao lại có cảm giác như bị bệnh thần kinh vậy?"

Hạ Tử Yên: "..."

Chàng trai trước mặt có lẽ là người duy nhất dám gọi thanh niên đó là kẻ tâm thần.

"Tôi chưa từng gặp qua hắn, nhưng nghe Khương Nhu xưng hô với anh ta như vậy, người đó hẳn là tên điên thực lực mạnh nhất của Long Đường, Bá Thương Chung Kình."

"Có rất nhiều truyền thuyết về tên điên này bên trong Tổng Bộ Vũ Minh. Thẩm Động cũng từng đánh nhau với gã ta, nhưng kết quả cuối cùng cũng giống như đêm nay. Anh ta bị đánh trọng thương và bất tỉnh."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Cho nên anh đừng khiêu khích tên điên kia thì tốt hơn, nhưng hình như có chút không được a, a... thật sự là phiền toái."

"Tại sao không thể?"

Hạ Tử Yên nhìn hắn chằm chằm: "Tại sao hả, bởi vì thông qua phân tích dữ liệu, có khả năng cao cuối cùng Diệp Khuynh Thành sẽ được anh chấp nhận, và sau đó ... khụ!"

"Khụ khụ khụ. . ."

Thấy Hạ Tử Yên ho dữ dội, môi và sắc mặt có chút tái nhợt, Lương Siêu vội vàng giơ tay ngăn cản.

"Đừng nói nữa, được không?"

"Còn có, nếu hiện tại cô là bệnh nhân, lần này tôi sẽ không tính toán với cô nữa, sau này lại tái phạm tôi cũng sẽ không lên tiếng, mà dùng gia pháp hầu hạ cô!"

"Gia pháp?"

Hạ Tử Yên chậm rãi đi tới gần, khiêu khích nhìn hắn: "Vậy bây giờ anh còn không tới, muốn trừng phạt tôi như thế nào? Bà cô đây không sợ."

Cô vừa dứt lời, tài xế liền mất tập trung, xém chút nữa tông vào cột điện may mắn anh ta bẻ lái tránh né.

"A…aaa…aaa……"

"Dọa, làm tôi sợ muốn chết."

"Đôi bạn trẻ các người có thể đừng thể hiện tình cảm trước mặt một người đàn ông đã độc thân ba mươi năm như tôi được không? Muốn tán tỉnh hay chửi bới nhau thì về nhà mà làm đi! Đánh nhau cũng chả ai thèm quan tâm đâu!"

Lương Siêu, Hạ Tử Yên: "..."

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Hạ Tử Yên ăn bữa sáng do Lương Siêu cẩn thận làm cho, rồi nói: "Này, mặc dù hầu hết vết thương trên cơ thể tôi đều là vết thương ngoài da, nhưng anh vẫn phải chữa trị cho tôi một cách thật cẩn thận."

"Nếu không sau này có để lại sẹo, người xui xẻo không ai khác chính là anh đó."

Lương Siêu nghe vậy liền trợn tròn con mắt, nhưng ngẫm lại thật đúng là có đạo lý!

Cho nên hắn cũng không thèm để ý tới bữa ăn nữa, mặc quần áo vào vội vàng ra ngoài, đi đến phố Trung Y lớn nhất Đế Kinh mua một ít dược liệu về trị liệu cho Hạ Tử Yên.

Đồng thời, một cuộc thi đấu Trung Y cũng đang diễn ra sôi nổi trên con phố Trung Y này.

Cuộc thi đấu Trung Y lần này chỉ giới hạn trong khu vực Đế Kinh, những người có tư cách tham gia cuộc thi đấu đều là những lão Trung Y nổi tiếng lâu đời ở Đế Kinh.

Mỗi người trong số họ đều cũng có nhiều danh hiệu khác nhau như thầy thuốc, thần y tái thế, v.v thanh danh đều rất tốt đẹp

Vì tạo thế chủ động trong cuộc thi đấu Trung Y này nên từ vài ngày trước, mà vừa Bình Minh đường phố đã đông nghẹt bệnh nhân!

Và trong số những bệnh nhân này phần lớn là bệnh nan y, không có tiền đến những bệnh viện Tây Y lớn để chữa trị, họ muốn đến đây để thử vận may xem có được các Trung Y này khám bệnh miễn phí hay không?

Quy tắc thi đấu cũng rất đơn giản, mỗi trung y đều chọn ra một bệnh nhân ngay tại chỗ cho riêng mình, ai chọn bệnh nhân có tình trạng phức tạp và nghiêm trọng hơn và có thể bị người tài giỏi hơn giễu cợt. Và để tăng thêm phần màu sắc cho cuộc thi đấu này, ngoài các loại dược liệu quý hiếm do các y quán nổi tiếng cung cấp ra, một danh hiệu y thánh được giới Trung Y ở Đế Kinh công nhận cũng được đưa ra, làm phần thưởng người chiến thắng cuối cùng.

Kết quả là, sau khi đến Lương Siêu cũng không thể chen vào!

Một lúc sau, liền biến mất trong dòng người mênh mông, Tả Đồ đi bên phải, liều mạng chen chúc hơn một giờ mới đến y quán tương đối lớn ở gần nhất.

Đang định mua thuốc, nhưng đã thấy tất cả những tiểu nhị trong y quán đều đang đeo khẩu trang, vẻ mặt ghê tởm mà xua đuổi những bệnh nhân ở đây, thậm chí còn có người cầm gậy như thể là đuổi chó hoang, đánh đập những bệnh nhân đó...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK