Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230: Tôi sẽ không trị bệnh cho ông ta

Sau khi ngắt điện thoại, Vương Tiểu Niên híp mắt và ngẫm nghĩ về điều gì đó, sau đó anh ta cười đầy nguy hiểm.

“Mộ Đình Phong, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

“Lương Siêu, để tôi xem anh có thể chống lại được bao nhiêu người theo đuổi Khuynh Thành. Muốn đấu với tôi sao, tôi sẽ chơi chết anh!”

Sau đó, hắn ta lập tức đi gọi 3 cuộc điện thoại.

“Về chuyện mập mờ trước đây giữa Lương Siêu và Diệp Khuynh Thành, chụp được càng nhiều bức ảnh tình cảm càng tốt. Nhớ kỹ tình cảm càng mãnh liệt thì càng kích thích!”

“Nhớ phải giao cho tôi trước đêm nay, tôi nhất định phải đốt cháy hoàn toàn ngọn lửa Mộ Đình Phong này! Phải nhanh chóng dụ vị cung phụng mạnh nhất của Mộ gia ra tay.”

“Đến lúc đó, cho dù không giết được tên họ Lương kia thì chỉ cần khiến cho hắn tàn phế thôi là được.”

Người ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy cũng hơi do dự, hắn ta chần chờ không trả lời khiến cho sắc mặt của Vương Tiểu Niên tối sầm lại.

“Tai của cậu bị nhét lông à?”

“Không nghe rõ chuyện tôi phân phó sao!”

“Tôi đã nghe rõ ạ nhưng thưa cậu chủ, nhân lúc sự việc còn chưa trở nên quá nghiêm trọng, ngài nên dừng tay lại. Ngài chỉ đứng sau Vương tổng nên chúng tôi cũng đành phải mạo hiểm theo…”

“Hơn nữa, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Đừng có ấp úng, có gì nói thẳng đi!”

Đối phương khẽ thở dài nói: “Vốn dĩ Vương tổng không muốn chúng tôi nói với ngài vì sợ ảnh hưởng tới việc kinh doanh của công ty nhưng thật ra sức khỏe hiện tại của ngài ấy không được tốt.”

“Theo như các bác sĩ riêng của Vương gia, Vương tổng đang mắc bệnh nan y và căn bệnh ngày càng nặng hơn theo thời gian…”

“Cái gì?”

Vương Tiểu Niên sợ hãi: “Không phải ba của tôi đang dưỡng bệnh sao? Sao lại có thể…”

“Haizz, gọi là dưỡng bệnh nhưng thật ra có tới bệnh viện cũng không chữa được nữa. Trước đây đã cấp cứu vài lần, bây giờ mới tỉnh lại.”

“Nếu như Vương tổng biết ngài sử dụng những thủ đoạn này để trút ân oán cá nhân, thậm chí còn đắc tội với Diệp Khuynh Thành và tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, có lẽ ngài ấy sẽ tức chết…”

“Nói láo!”

Vương Tiểu Niên tức giận mắng: “Tôi làm gì cần anh dạy sao? Anh chỉ là một tên làm thuê cho Vương gia mà thôi, tôi bảo thế nào thì anh phải làm như thế!”

“Nếu như bây giờ anh không làm thì cuốn xéo đi, còn một đống người sẵn sàng ngoan ngoãn nghe lời làm việc cho tôi!”

“Chuyện này…”

Đối phương hoàn toàn bất đắc dĩ.

Gặp phải người không hiểu chuyện như vậy phải làm sao đây?

Vì để giữ bát cơm của mình nên hắn ta đành phải gật đầu.

Chiều hôm sau.

Vì danh hiệu Thánh y của Lương Siêu đã lan ra khắp trong giới Trung y của thành phố nên có vô số bệnh nhân đến khám bệnh không dứt.

Trương Ngọc Đường tốn rất công sức mới tìm được nơi Lương Siêu sống. Ông ta đích thân mời hắn đến Kim Ngọc đường của mình để chẩn bệnh.

Sau khi ông ta giải thích nguyên do, Lương Siêu cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên khi biết có rất nhiều bệnh nhân đang giằng co giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết liều mạng đi tìm hắn.

Người làm y có trách nhiệm cứu sống người bệnh.

Không thể đùn đẩy, cũng không thể trốn tránh.

Hơn nữa, hắn cũng rất khâm phục y đức của Trương Ngọc Đường nên đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ nhiều.

Từ 4 giờ chiều đến 9 giờ tối, trong suốt 5 tiếng Lương Siêu ở Kim Ngọc Đường, hắn chưa từng nghỉ ngơi một chút nào. Cũng may mà không có quá nhiều bệnh nhân cần phải dùng huyền khí để châm, hầu hết chỉ cần sử dụng 1 đơn thuốc là có thể giải quyết được.

Mộ Khuynh Tuyết ở nhà biết hắn làm việc vất vả nên cô đặc biệt hầm món súp vịt và mang đến cho Lương Siêu.

Cùng lúc đó.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, sau khi Trương Ngọc Đường vừa châm cứu cho một người đàn ông trung niên sắp gần đất xa trời, ông ta đang định rời đi thì bị người đàn ông trung niên túm lấy.

“Ông Trương, chúng ta quen biết nhau đã lâu nên cũng được coi như là bạn bè đúng không?”

“Vậy ông có thể nói thẳng cho tôi biết hiện tại ngài Vương còn lại bao nhiêu thời gian không?”

Sắc mặt của Trương Ngọc Đường trầm xuống, suy nghĩ một chút thì nói thật: “Ngắn nhất là 1 tuần còn lâu nhất thì nửa tháng.”

Nghe vậy, tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng Vương Mặc vẫn có chút sợ hãi.

Sự sợ hãi đối với cái chết!

Cứ nghĩ bản thân là ông ta trùm giải trí trong nước với số tài sản lên đến hơn chục tỷ, trước kia liều mạng làm việc còn chưa kịp hưởng thụ đã phải ra đi!

Càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn bã.

Có điều đúng lúc này, Trương Ngọc Đường chợt nảy ra ý nghĩ, đối mắt ông ta sáng lên và nói: “Nếu như có một người sẵn sàng giúp đỡ thì có lẽ tình trạng của Vương tổng sẽ được giải quyết.”

Hả?

Nghe vậy, Vương Mặc vô cùng kinh ngạc như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ông ta vội vàng hỏi: “Ông Trương, ông nói người đó là ai? Hiện tại đang ở đâu?”

“Hai người trước đã xuất hiện một vị thiên tài trong ngành y, hiện tại người đó đang ở y quán của tôi.”

“Vậy y thuật của người đó so với ngài ra sao?”

“Ha ha, tôi không thể so với người đó được, giống như trăng sáng so với sao ấy, chênh lệch một trời một vực.”

“Mới mấy ngày trước, tôi đã tận mắt chứng kiến rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nan y đều đã tốt hơn nhiều dưới bàn tay của hắn. Chỉ có 1 từ dùng để miêu tả y thuật của người này.”

“Tuyệt!”

Chỉ trong phút chốc, Vương Mặc cảm thất ngọn lửa trong lòng mình được thắp lại. Sau đó, dưới sự khẩn cầu của ông ta, Trương Ngọc Đường đã đưa ông ta tới Kim Ngọc Đường.

Thấy ông ta định bỏ tiền ra chen hàng thì Trương Ngọc Đường vội ngăn lại: “Quy tắc của Lương thánh y rất nghiêm ngặt, nghiêm cấm chen hàng.”

“Được được, tôi sẽ xếp hàng theo quy định.”

Vương Mặc liên tục gật đầu, phải đợi khoảng 1 tiếng sau mới đến lượt ông ta. Trương Ngọc Đường trịnh trọng giới thiệu.

“Tiểu Lương, vị này chính là chủ tịch của truyền thông Thiên Ngu, Vương Mặc.”

“Ông ấy với tôi có chút giao tình nên làm phiền cậu hãy khám chữa kỹ lưỡng cho ông ấy.”

Chủ tịch của truyền thông Thiên Ngu?

Đó không phải là ba của Vương Tiểu Niên sao?

Lương Siêu có chút kinh ngạc còn Mộ Khuynh Tuyết ở bên cạnh thì nheo mắt và cười lạnh một tiếng. Khi cô đang định lên tiếng đuổi khách thì bị hắn ngăn lại.

Trông thấy vẻ mặt cung kính của Vương Mặc, hắn mời ông ta ngồi xuống rồi chẩn mạch.

5 phút sau.

Lương Siêu buông tay ra, Trương Ngọc Đường vội hỏi: “Tiểu Lương, sao rồi? Nếu như cậu ra tay thì ông ấy sống thêm được bao lâu nữa?”

“Nếu như tôi ra tay thì ông ấy sẽ khỏi hẳn, không có vấn đề gì cả.”

Lương Siêu lên tiếng.

Nghe vậy, Vương Mặc mừng thầm trong lòng. Thế nhưng ông ta còn chưa kịp vui mừng quá 3 giây thì đã bị tạt một chậu nước lạnh.

“Ông Trương, lần này tôi không thể nể mặt ông được rồi.”

“Tôi sẽ không trị bệnh cho ông ta.”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 231: Lời tiên tri

Vương Mặc sửng sốt trong giây lát, sau khi suy nghĩ một lúc rồi ông ta giả vờ minh bạch, sau đó đưa cho Lương Siêu một tấm séc trị giá 10 triệu.

"Lương thần y, quy tắc Vương tiên sinh tôi vẫn hiểu, chỉ cần ngài nguyện ý ra tay chuyện vặt vãnh như vậy cũng coi như phí đăng ký, sau này còn có thể cảm tạ thêm."

Thấy vậy, Trương Ngọc Đường vỗ trán rồi thầm nghĩ điều gì đó tồi tệ.

Mặc dù đã lâu không tiếp xúc với Lương Siêu, nhưng có thể thấy rõ Lương Siêu không phải là kẻ hám danh lợi như Hoa Văn Xương nói trước đó, tiền bạc đối với loại người này không chỉ vô dụng mà còn thậm chí có thể bị coi là một sự sỉ nhục hoặc là phản tác dụng.

Quản nhiên là như vậy, Lương Siêu chỉ lướt nhìn qua tấm phiếu séc đó rồi cười chế nhạo.

"Ah……"

"Vương tổng thực sự rất giàu có và quyền lực, kỹ năng diễn xuất của ông ở trên mạng cũng rất tốt. Ông thực sự là một nhân vật lớn trong ngành giải trí trong nước."

"Kĩ năng diễn xuất?"

Vương Mặc nghe xong trong đầu liền hỗn loạn, cũng nghe ra trong lời nói của đối phương có hàm ý gì, vì vậy không khỏi nhíu mày một cái.

"Lương thần y, ngài đang nói cái gì? Sao Vương tiên sinh tôi nghe không hiểu?"

"Chắc giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó rồi?"

"Tôi tên là Lương Siêu, là vị hôn phu của tôi là Cung Vũ."

Lương Siêu nhàn nhạt nói: "Tôi nói như vậy, có thể giúp Vương tiên sinh nghĩ ra cái gì đó?"

Vương Mặc suy nghĩ một chút, sau đó đồng tử co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc chỉ vào Lương Siêu: "Ngài, ngài chính là Lương Siêu, người mà ở Nam Tứ Xuyên làm sỉ nhục con trai của tôi?"

"Chà, là tôi."

Trương Ngọc Đường là người ngoài cuộc không biết có chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bất an của Vương Mặc, anh ta có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, sợ rằng chuyện đó không nhỏ.

"Vương tiên sinh, tính tình và phong cách của Lương Thần Y tôi rất hiểu rõ, cho nên chắc chắn sẽ không vô cớ mà đắc tội với người khác. Ngài..."

"Trương tiên sinh, ngài không cần nhiều lời, tôi hiểu ý của ngài."

Nói xong, Vương Mặc đứng dậy, hướng về phía Lương Siêu mà cúi đầu thật sâu rồi nói: "Lương thần y, trước kia chuyện gì xảy ra, tôi đại khái có thể hiểu được, lỗi đều tại đứa con trai bất tài của tôi."

"Sau khi nó được đưa về, tôi không chỉ khiển trách nặng nề mà còn cách chức mọi chức vụ của nó ở Truyền thông Thiên Ngu, điều này giống như là giấu anh ta đi hoàn toàn, đồng thời nhiều lần ra lệnh anh ta không được phép báo thù hay đi gây sự nữa." "Nếu như ngài vẫn cảm thấy như vậy còn chưa đủ, hiện tại Vương tiên sinh tôi có thể gọi thằng nhãi đó tới đây, để nó mặt đối mặt với ngài mà xin lỗi, nếu như vậy, ngươi cảm thấy chuyện này có thể lật lại được không?"

Lương Siêu nhướng mày nhìn chằm chằm Vương Mặc một lúc, sau khi xác định rằng ông ta không diễn kịch với mình, hắn nói: "Con trai út của ông đã hiểu sự tình, không cần đến xin lỗi. "

"Trọng điểm là con trai lớn của ông, ông thật sự không biết anh ta đã làm chuyện gì sao?"

"Ý của ngươi là Tiểu Niệm?"

Vương Mặc ngơ ngác lắc đầu: "Nó lại làm cái gì?"

"Ông, một nhân vật lớn trong làng giải trí, ông không đọc tin tức nhảm sao?"

Vương Mặc lại lắc đầu: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở bệnh viện tiếp nhận điều trị, đêm qua vừa tỉnh dậy nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì."

Vừa nói, ông vừa mở điện thoại ra

Khi nhìn thấy những tin đồn giữa Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu xuất hiện trên hầu hết các phương tiện truyền thông và nền tảng xã hội, thậm chí cả một số tài khoản xã hội, da đầu tôi như muốn nổ tung!

"Cái này, cái này là. . ."

"Đúng rồi."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lương Siêu gật đầu: "Những thứ này đều là con trai cả quý giá của ông tung lên."

"Nhân tiện, anh ta cũng làm giả một số hình ảnh thân mật giữa tôi và Diệp Khuynh Thành, anh ta không dám công khai chúng. Nên anh ta nên gửi chúng cho tất cả những người theo đuổi Diệp Khuynh Thành một cách bí mật."

"Đại thiếu gia Mộ gia là một trong số họ, hôm nay cậu ta còn mời tôi uống cà phê. Tôi không biết sau này sẽ có bao nhiêu rắc rối ập đến với tôi. Có lẽ cuối cùng tôi sẽ bị con trai cả của ông dùng thủ đoạn chơi đến chết."

"Vương tổng, ông đã nói về khoản này, thì Lương Siêu tôi nên giải quyết với ai?"

“Cái này cái này……”

"Khục…khục!"

Vương Mặc không nói nên lời, sau đó ông ấy tức giận đến mức bắt đầu ho dữ dội.

"Cái này, tên nghịch tử này!"

"Đây là nó muốn làm tôi tức chết mà! Nó muốn đem Vương gia tôi hủy diệt!"

Sau khi hét lên một cách giận dữ đến khàn giọng, Vương Mặc run rẩy bấm số điện thoại của Vương Tiểu Niên và nói: "Lương Thần Y, ngài, ngài yên tâm."

"Cho dù cuối cùng ngài vẫn không định ra tay chẩn bệnh trị liệu cho Vương gia tôi, chuyện này Vương gia tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích! Mãi cho đến ngài hài lòng mới thôi!"

Phải mất một lúc lâu trước khi cuộc gọi được kết nối.

Nhưng ngay khi Vương Mặc mở miệng, còn chưa kịp chửi mắng, trong micrô đã truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Vương Tiểu Niên.

"Ba, xảy ra, xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Tối nay tôi đã sắp xếp một cuộc đua xe cho Đại thiếu gia Mộ gia, nhưng ai có thể ngờ rằng Mộ Đình Phong không nghe lời khuyên, cố ý làm càn!"

"Để cho tay đua chạy với tốc độ nhanh, về phần anh ta mang theo một nữ diễn viên trải qua khoảng thời gian vui vẻ ở phía sau xe! Cuối cùng, cuối cùng..."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho tao biết đi!" Vương Mặc lo lắng kêu lên.

Vương Tiểu Niên vẻ mặt đau khổ, run rẩy nói: "Cuối cùng tay đua mất tập trung, xe đâm thẳng vào vách núi, tay đua cùng nữ diễn viên chết ngay tại chỗ. Về phần Mộ Đại thiếu, anh ta. . . "

"Dựa theo chẩn đoán sơ bộ của bác sĩ, tứ chi đã hoàn toàn bị đứt lìa, nội tạng xuất huyết nhiều nơi, mù cả hai mắt. Sau đó, ngay cả gốc rễ của con cháu cũng bị triệt tiêu..." "Hiện tại đang cấp cứu, nhưng nghe nói phần trăm sống sót, không, không đến 10%..."

Vương Mặc: "..."

Thảm đến như vậy sao?

Bởi vì ông ta đã bật chế độ rảnh tay, nên Lương Siêu có thể nghe thấy kết cục bi thảm của Mộ Đình Phong, lắc đầu và cười thầm trong lòng.

Có vẻ như tôi đã tiên tri đúng.

Chỉ có điều là cảnh tượng thê thảm này thực sự vượt quá sức mong đợi của tôi.

Thật sự tốt hơn là trực tiếp chết đi ...

"Tốt……"

"Xem ra nghiệp chướng của cái tên Mộ Gia này, thật sự là quá nhiều."
Chương 232: Bàn giao

"Cha!"

"Mộ gia rất cưng dòng độc đinh là Mộ Đình Phong, nếu để bọn họ biết Mộ Đình Phong là, là xảy ra chuyện khi đi với con thì chắc chắn sẽ không bỏ qua..."

"Nói nhảm!"

Vương Mặc tức giận đến mắng to, đâu chỉ không buông tha cho Vương Tiểu Niên, lấy tính tình của vị gia chủ Mộ gia kia thì sợ là sẽ sẽ nổi giận trực tiếp lật ngược toàn bộ Vương gia!

"Cha, hiện tại con, con nên làm cái gì? Nên làm sao đây..."

Làm sao bây giờ?

Ông đây biết thì đỡ rồi!

Ông ta lại nhìn Lương Siêu một chút, Vương Mặc cố nén lửa giận lại, trầm giọng mà nói: "Bây giờ tôi đang ở Kim Ngọc Đường phố Trung y, cậu tranh thủ lăn tới đây cho tôi!"

"Lập tức, lập tức!"

"Đúng đúng, con, con hiện tại lăn qua!"

Cúp điện thoại, Vương Mặc lại chắp tay với Lương Siêu, nói: "Lương y thánh, hiện tại ngài cũng biết, Vương gia tôi sẽ có đại họa lâm đầu. Chẳng qua ngài yên tâm, tôi nhất định giao ra câu trả lời trước đó đã nói, đứa con trai không biết cố gắng của tôi đã gây nên tổn thất danh dự cho ngài và Diệp đổng sự, tôi sẽ cố gắng cứu vãn giúp ngài!"

"Có thể cứu vãn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, con một số chuyện đã xảy ra thực sự không giải quyết được, tôi chỉ đành nói tiếng xin lỗi ngài."

Nói xong, ông ta còn muốn uốn gối quỳ xuống, Lương Siêu thấy vậy không khỏi có chút xúc động.

Thành ý của người này cũng đủ, cách đối nhân xử thế mạnh hơn con của ông ta không biết bao nhiêu lần.

Thế là ngay lúc đầu gối ông ta chạm đất, Lương Siêu đã tiến lên nâng dậy rồi nói: "Ông gọi Vương Tiểu Niên tới không phải là muốn có câu trả lời ngay trước mặt tôi sao, được."

"Chỉ cần câu trả lời có thể làm tôi hài lòng thì tôi sẽ không xen vào đại họa của Vương gia, nhưng bệnh của ông thì tôi có thể phụ trách tới cùng."

Vương Mặc nghe vậy thì rất vui mừng, liên tục gật đầu nói lời cảm ơn.

Cùng lúc đó, Vương Tiểu Niên đang hoang mang lo sợ phi tốc chạy tới đường Trung Y, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Anh ta sợ, sợ Vương Mặc vốn ngày tháng không còn nhiều nghe thấy mình xông ra tai họa thì sẽ trực tiếp tức chết, càng sợ sáng sớm ngày mai gia chủ Mộ gia thủ đoạn độc ác biết được tin tức này thì sẽ lên cơn nóng giận trực tiếp san bằng Vương gia, bắt mình đền mạng cho con trai độc nhất của ông ta!

Nên làm cái gì?

Vương Tiểu Niên sợ hãi cực hạn, dịch não bắt đầu phi tốc chuyển động, không bao lâu sau đột nhiên nghĩ đến một người.

Lương Siêu!

Trước khi đua xe, anh ta có nghe Mộ Đình Phong nói Lương Siêu từng bảo gần đây anh ta sẽ gặp phải tai nạn xe cộ!

"Đúng rồi! Con mẹ nó sao mình lại quên mất chuyện này kia chứ? Mộ đại thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ sắp chết cũng do bị thằng nhãi họ Lương kia trù ẻo! Không có liên quan gì đến mình hết?"

Trong lòng nghĩ như vậy, tinh thần của Vương Tiểu Niên dần ổn định lại, âm hiểm cười rồi bắt đầu gọi một cú điện thoại.

Sau hai mươi phút, Vương Tiểu Niên vô cùng lo lắng chạy đến Kim Ngọc Đường, lập tức xông vào nói: "Cha, con đã nghĩ ra cách giải quyết! Lần này con có thể họa thủy đông dẫn, đổ hết tội lên đầu Lương Siêu kia! Cứ nói là hắn nguyền rủa Mộ đại thiếu gia mới gây nên vụ tai nạn đêm nay!"

Vương Tiểu Niên càng nói càng đắc ý, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt càng âm tầm của Vương Mặc và ánh mắt cổ quái của Trương Ngọc Đường nhìn về phía anh ta.

"Con đã lần lượt gọi điện thoại cho người của bộ phận truyền thông tập đoàn chúng ta, để bọn họ chạy về tập đoàn tăng ca, cố hết sức tung ra tin Lương Siêu dùng một loại tà thuật để đánh tiểu nhân, nguyền rủa! Dẫn đến Mộ Đình Phong gặp phải tai nạn xe! Cha thấy thế nào?"

Thế nào?

Thời khắc này Vương Mặc tức giận đến nói không ra lời, toàn thân bắt đầu khẽ run lên.

"A..."

"Tuyệt, thật sự rất tuyệt."

Đúng lúc này, Lương Siêu vẫn luôn đưa lưng về phía Vương Tiểu Niên chậm rãi xoay người, cười như không cười mà nhìn Vương Tiểu Niên, khóe miệng còn hiện ra một đường cong lạnh như băng.

"Vương đại thiếu gia dù đại họa lâm đầu cũng vẫn không quên đầy tôi vào chỗ chết, anh thật là một thiên tài."

"Lương Siêu?! Anh, sao anh lại ở chỗ này!"

Vương Tiểu Niên lập tức giật nảy, sau đó Vương Mặc tiện tay quơ lấy một cái gạt tàn thuốc đập mạnh lên trán anh ta!

Đùng!

"A!" Vương Tiểu Niên kêu thảm một tiếng, che lấy cái trán không ngừng chảy máu mà đầu váng mắt hoa.

Mà còn không đợi anh ta kịp phản ứng, Vương Mặc lại nắm chặt cái gạt tàn thuốc thủy tinh mà điên cuồng đập vào người anh ta!

"Á! Cha, cha ngài đừng đánh! Có gì từ từ thương lượng! Con..."

"Thương lượng cái rắm!" Vương Mặc căm phẫn mắng to: "Tao, đời trước rốt cục tao tạo nghiệt gì mà sinh ra thứ súc sinh như mày!"

"Quỳ, quỳ xuống cho tao!"

Vương Tiểu Niên nghe vậy thì vội vàng quỳ xuống trước Vương Mặc, lại lập tức bị ăn một bạt tai.

"Quỳ tao làm gì!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Phải quỳ bác sĩ Lương! Dập đầu nhận lỗi với bác sĩ Lương!"

Trong đầu Vương Tiểu Niên lập tức hiện đầy dấu chấm hỏi, vội vàng đứng lên: "Cha, cha điên rồi sao? Dựa vào cái gì con phải quỳ hắn?"

Đùng!

Vương Mặc lại dùng cái gạt tàn thuốc hung ác nện lên trán anh ta một cái: "Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào cậu ấy là người mà mày không thể trêu vào! Dựa vào cậu ấy có thể cứu mạng thằng cha già của mày!"

Vương Tiểu Niên: "..."

Trong lúc anh ta còn hắn do dự, Vương Mặc đã cầm một cây gậy qua đập hết sức vào đầu gối anh ta!

Phải biết Vương Mặc có xuất thân từ quân nhân, sức lực cũng không nhỏ, dưới một cú đánh toàn lực đó, dù là cây gỗ kia cũng "Đùng!" một cái bị bẻ gãy!

Về phần Vương Tiểu Niên...

Trong tiếng kêu gào thê thảm, hai cái xương đùi của anh ta đều bị đánh gãy, trực tiếp quỳ gối trước mặt Lương Siêu, nằm trên đất cũng không đứng lên nổi, Mộ Khuynh Tuyết đứng một bên cũng nhíu mày.

"Này." Sau khi gọi khẽ một tiếng, Mộ Khuynh Tuyết nhỏ giọng nói: "Vương Mặc này cũng không diễn kịch, anh như vậy cũng được rồi."

Lương Siêu nghe vậy thì không nói gì, mà Vương Mặc thấy hắn còn không tỏ thái độ thì biết rõ câu trả lời mình đưa ra còn chưa đủ.

Nếu cả hai cái đùi đều không đủ, vậy...

Vương Mặc hít sâu một hơi, nói: "Vương Tiểu Niên, từ hôm nay tôi chính thức trục xuất cậu ra khỏi gia tộc, cũng cắt đứt quan hệ cha con với cậu! Vương gia không có thứ tai họa tâm thuật bất chính như cậu!"

"Không!"

Vương Tiểu Niên nghe vậy thì trên cổ nổi gân xanh hét lớn lên tiếng, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng, sau đó giống như nằm rạp trên mặt đất triệt để ngất đi như một con chó chết.

Thấy thế, Vương Mặc cố nén đau lòng không đi nhìn Vương Tiểu Niên, lại chắp tay với Lương Siêu.

"Lương y thánh, hiện giờ tôi lập tức sắp xếp người, hủy bỏ tất vả tin tức xấu có liên quan đến ngài và Diệp đổng sự đã công bố trước đó, ngày mai tôi sẽ tự mình ra mặt, xin lỗi và đính chính cho ngài và Diệp đổng sự."

"Ừm."

Lương Siêu gật gật đầu, lập tức dùng tay ra hiệu mời Vương Mặc, để ông ta nằm thẳng xuống rồi bắt đầu châm cứu.

Cùng lúc đó, trong Bệnh Viện Đệ Nhất Đế Kinh, bên ngoài phòng giám hộ phòng chấn thương nghiêm trọng ICU, gia chủ Mộ gia Mộ Vân Thao và một đám dòng chính Mộ gia đều tụ tập ở đây, nhíu mày nhăn trán, trên mặt không ít người còn mang theo chút sợ hãi nhàn nhạt...

May mắn trong bất hạnh chính là Mộ Đình Phong mới được đưa ra từ phòng cấp cứu, tạm thời giữ được một mạng, nhưng bởi vì nội tạng xuất huyết nhiều, gần như hoại tử, nếu như không có nguồn thận, lá gan, phổi, thậm chí... Trái tim thích hợp thì rất nguy hiểm.

Giờ phút này, bọn họ đang nghe theo lời đề nghị của bác sĩ, tìm xem có các loại nội tạng phù hợp cho Mộ Đình Phong trong kho máu và tế bào của gia tộc Mộ thị hay không.
Chương 233: Chủ mẫu gặp nạn

Lúc này, mọi người có mặt trên hành lang đều đang cùng lo lắng về một vấn đề, nếu như nội tạng của ai đó trong số họ có thể phù hợp với cỡ của Mộ Đình Phong thì họ sẽ phải đối mặt với số phận bi thảm như thế nào?

Nhìn khuôn mặt u ám như băng của Mu Yuntao, những người khác cũng càng lúc càng cảm thấy và nhột tim và sợ hãi, cuối cùng trong số họ có một cô gái không thể đứng vững nổi nữa định xoay người bỏ đi, nhưng chưa đi được hai bước, một ông già có cơ thể béo ụ đi chân trần đã cười ha hả mà ngăn cản cô ta lại.

“Tứ tiểu thư, gia chủ đã ra lệnh từ trước đó, không ai được phép rời khỏi địa điểm này cho đến khi có kết quả xét nghiệm của bệnh viện."

"Tôi, tôi muốn đi vệ sinh."

"Ồ, dễ thôi."

Nói xong, ông già đi chân trần kia liền sai người mang một cái ống nhổ ném xuống đất, cười nửa miệng nhìn cô gái: “Mời tiểu thư chịu khó chút, giải quyết vấn đề ngay tại đây đi?”

Cô gái vẻ mặt xấu hổ, nhưng bởi vì đối phương là cung phụng đứng đầu của Mộ gia, nên không dám mảy may tỏ ra thái độ bất kính, cô ta chỉ đành oán hận ngồi trở lại.

Cũng không biết qua bao lâu, một người mặc áo blouse trắng chạy tới, Mộ Vân Thao thấy thế hai mắt híp một cái, vội vã đứng lên gấp giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

“Có kết quả gì chưa?"

"Có rồi."

Người mặc áo blouse trắng gật đầu, Mộ Vân Thao lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta lại bình tĩnh ngồi xuống, thản nhiên nói: "Bác sĩ Dương, vậy anh cứ trực tiếp nói xem là ai đi.”

Nói xong ông ta lập tức liếc mắt nhìn mọi người xung quanh có mặt ở đây một vòng và nói: "Bất kể ai được gọi tiếp theo đây, tôi hy vọng người đó sẽ biết thức thời chút và chủ động đi cùng bác sĩ Dương."

“Nếu vậy đến lúc nằm xuống bổn gia chủ ta sẽ xử lý thỏa đáng hậu sự cho các người, nhưng đến lúc đó còn dám làm trò gì không phải thì, hừ, kẻ xui xẻo không phải chỉ có một mình người đó thôi đâu, mà tất cả các chi ngành của người đó đều sẽ bị liên lụy!"

Nghe xong điều này, tất cả mọi người bắt đầu run lên, trên trán đổ mồ hôi, nhìn chăm chú vào bác sĩ Dương.

"Haizz..." Bác sĩ Dương nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài, sau khi đọc báo cáo kiểm tra, nói: "Mộ Khuynh Tuyết là ai?? Bây giờ có thể theo tôi vào trong?"

Mộ Khuynh Tuyết ư?

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi: "Con bé đó không phải đã bị trục xuất lâu rồi sao? Hình như lần trước còn bị Miller nhìn trúng nữa đó?”

“Đúng đấy, có điều tôi nghe nói rằng cuối cùng không biết vì sao mà đại sư Miller lại không giết cô ấy và cũng không hút máu luôn."

“Vậy không phải là càng hay sao, vừa hay có thể dùng mạng quèn của cô ta để đổi lấy mạng sống của thiếu gia chúng ta."

“…”

"Phủ..."

Mộ Vân Thao cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức hạ lệnh đem Mộ Khuynh Tuyết nhanh chóng đưa tới đây!

"Hồ đại sư, việc này liên quan đến tính mạng của con tôi, tuyệt không được có nửa điểm sai sót nào, nên làm phiền ngài đi một chuyến mang cô gái kia về được không?"

"Được."

Hồ Thiên Trì mỉm cười gật đầu, vỗ bụng định rời đi, nhưng Miller có mặt ở đó ngay lập tức lao tới trước mặt ông ta rồi chặn lại, sau đó gương mặt căng lại hét lớn một tiếng:

“Khoan đã!”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Bây giờ Lương Siêu đã là chủ nhân của gã rồi, với quan hệ hiện giờ của Mộ Khuynh Tuyết với Lương Siêu thì chẳng khác gì chủ mẫu của mình.

Nhìn thấy chủ mẫu của mình sắp gặp nạn, làm sao gã có thể đứng yên được.

"Này... "

"Mày chỉ là cái thằng tây ngoài cuộc thì xen vào chuyện này làm gì? Tránh ra!"

Miller cau mày nhìn Mộ Vân Thao, sau khi suy nghĩ một chút, liền nói: "Gia chủ này, Mộ Khuynh Tuyết là người phụ nữ tôi thích, và tôi đã xem cô ấy là người của mình rồi ..."

Nhưng chưa đợi gã nói xong, Mộ Vân Thao đã ngắt lời gã, xua tay và nói: “Miller đại sư à, sau này tôi nhất định sẽ tìm thêm mấy người đẹp không kém gì con nhỏ đó tặng cho ngài.”

“Bây giờ, mời tránh đường trước đi.”

“Gia chủ à, ông nhất định phải ra tay với Mộ Khuynh Tuyết sao?”

“Vậy nếu tôi nói, tôi muốn bảo vệ cô ấy đến chết thì sao?”

Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Miller trong sự kinh ngạc. Thật sự không bao giờ ngờ rằng Miller đại sư, một người bình thường cực kỳ khát máu, lại dám đối đầu với người đứng đầu gia đình vì một đứa con gái bị bỏ rơi kia!

Nhưng dù vậy, thái độ của Mộ Vân Thao vẫn rất kiên quyết. Bởi vì đây là chuyện liên quan đến tính mạng của đứa con trai duy nhất của mình nên ông ta cũng không nói gì mà chỉ im lặng quay lưng lại.

Hồ Thiên Trì thấy thế lập tức hiểu ý, sau khi cười nhếch miệng với Miller một cái, ông ta lập tức tát cho Miller một cái.

"Hừ!"

"Đây đếch thèm sợ nhé!”

Miller liếm liếm môi dưới, đột nhiên bắt đầu giơ lên cánh tay đỏ sẫm tiếp đòn ông ta, trong nháy mắt liền tung cho đối phương một chưởng!

Bùm!

Sau cú đánh đó, Hồ Thiên Trì vẫn đứng đứng yên tại chỗ. Nhưng Miller ngược lại đã phải lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào đối phương với vẻ mặt căm uất nhưng lại không thể làm gì được mà trơ mắt nhìn ông ta rời đi.

"Tên béo chết tiệt này .. ."

"Một ngày nào đó, tôi sẽ nuốt chửng ông đến không còn một mẩu xương!"

Miller thề trong lòng, sau đó phớt lờ Mộ vân Thao đang bắt đầu an ủi gã bằng mấy lời ngon ngọt, mà chỉ hừ lạnh một cái rồi bỏ đi.

Bởi vì gã còn phải báo tin này lại cho Lương Siêu càng sớm càng tốt, để hắn có thể chuẩn bị trước.

Nửa giờ sau, Lương Siêu liền nhận được cuộc gọi từ Miller. Lúc đầu, hắn hơi ngạc nhiên. Bởi vì hắn đã không liên lạc với gã này một thời gian kể từ khi hắn thu nhận gã rồi coi như người hầu của mình.

Ấn nút nghe trên điện thoại xong, hắn còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy đầu dây bên kia hét lớn một câu: "Chủ nhân, chủ mẫu gặp nạn rồi!"

“Gần đây ngài nhất định đừng để chủ mấu thỏ mặt ra ngoài đường, bởi vì cung phụng đứng đầu Mộ gia có sức mạnh cực lớn, ông ta là cao thủ cấp 1 Kim Đan đó.”

"Hả?"

Lương Siêu nhướng mày: "Nói cái gì vậy, lung ta lung tung chả hiểu gì, chủ mẫu của ông giờ nhiều quá rồi, rốt cuộc ai mới là người gặp chuyện chứ?”

Miller sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới bên cạnh Lương Siêu quả thực có rất nhiều phụ nữ, gã nhanh chóng giải thích cặn kẽ những gì đã xảy ra trong bệnh viện. Sau khi nghe xong, Lương Siêu không khỏi nhìn ra ngoài sảnh Kim Ngọc Đường, Mộ Khuynh Tuyết cũng đang nghe điện thoại ngoài đó, nhìn bóng lưng duyên dáng dần dần run lên của cô, hắn không khỏi thở dài một hơi, không thể không nói, số phận của người phụ nữ này thật sự có chút cay đắng...
Chương 234: Nếu thế thì giết đi

Một lúc sau, Lương Siêu đi ra khỏi Kim Ngọc Đường rồi đi đến chỗ Mộ Khuynh Tuyết đang ngồi ở một góc và vỗ vai cô.

Mộ Khuynh Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, cô mím môi, lau khóe mắt rồi gượng cười nói: “Anh đã châm xong cho Vương Mặc kia rồi sao? Anh có muốn về nhà không?”

“Được rồi, về nhà thôi.”

“Ừm, anh cứ về trước đi. Cách phố Trung y không xa có một công viên nhỏ có cảnh đêm rất đẹp nên em muốn tới đó đi dạo một chút.”

“A…”

Lương Siêu lắc đầu cười nói: “Anh thấy không phải em muốn đi dạo thư giãn mà là chờ anh đi rồi không từ mà biệt rời đi đúng không?”

Nghe vậy, Mộ Khuynh Tuyết sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lương Siêu.

“Em còn không muốn nói thật sao? Còn muốn tiếp tục giả bộ ư?”

“Bắt đầu từ khi nào mà em lại bắt đầu trở nên như vậy? Khí chất mê người trước kia của em đâu rồi? Muốn khóc thì cứ khóc ra thôi!”

“Anh, anh biết hết rồi sao?”

“Ừm, em quên rằng vị quỷ hút máu kia của Mộ gia đang làm việc cho anh sao? Vừa rồi gã ta gọi điện tới nói hết mọi chuyện với anh rồi.”

“Hu hu!”

Nhất thời Mộ Khuynh Tuyết không thể nhịn được, cô liền nhào vào trong ngực Lương Siêu và bắt đầu khóc lớn!

Cho dù trước đây cô có quyến rũ hay xinh đẹp như thế nào thì giờ phút này, cô cũng khóc giống như một đứa trẻ. Cô cũng chỉ là một cô bé đáng thương, chịu nhiều ấm ức ở bên ngoài nhưng lại không có cha mẹ là chỗ dựa…

Thấy vậy, Lương Siêu khẽ vỗ sau lưng cô an ủi. Chờ đến khi cô ổn định lại tâm trạng của mình một chút thì mới khẽ hỏi: “Mộ gia lại giở trò cũ sao?”

“Vâng.”

Mộ Khuynh Tuyết hung hăng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này bọn họ còn lợi hại hơn, uy hiếp em nếu như trong vòng 1 ngày không trở về Mộ gia thì sẽ…”

“Bọn họ không những đốt bài vị của cha mẹ em rồi vứt tro cốt của cha mẹ đến nơi hoang dã mà còn phái cung phụng của Mộ gia đuổi tận giết tuyệt những người bạn xung quanh em nữa!”

“Ồ.”

Lương Siêu gật đầu, thủ đoạn của Mộ gia đều nằm trong dự đoán của hắn.

“Nghe nói tất cả chuyện này đều do gia chủ của Mộ gia, Mộ Vân Thao ra lệnh đúng không?”

Mộ Khuynh Tuyết yên lặng gật đầu, Lương Siêu lập tức cười khẽ nói: “Tuy rằng cha mẹ đều đã chết, sư phụ lại không thể ở ngay bên cạnh làm chỗ dựa cho em nhưng em vẫn còn có anh ở đây.”

“Em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây thì Mộ gia sẽ không động vào được một sợi tóc của em đâu.”

Sau khi nghe lời này, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng sau đó cô lại cảm thấy lo lắng.

“Em rất cảm kích lòng tốt của anh nhưng vị thủ tịch cung phụng kia của Mộ gia chính là cường giả Kim đan sơ cấp, anh không phải là đối thủ của ông ta đâu.”

“Em không cần lo chuyện này.”

Nói xong, Lương Siêu vươn vai: “Vốn dĩ anh chỉ muốn đòi công đạo từ Mộ gia giúp em nhưng xem ra hiện tại Mộ gia không còn thuốc chữa nữa rồi.”

“Nếu đã thế thì…”

“Giết sạch đi.”

Mộ Khuynh Tuyết: “…”

Nếu như không phải thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lương Siêu thì cô nhất định còn tưởng rằng người này đang đùa với mình.

Một Mộ gia khổng lồ như thế dựa vào việc hấp thu tiền tài từ Cổ Hiên Trai nên số tài sản đã lên tới hàng chục tỷ!

Ngoài ra bọn họ còn có rất nhiều người quen là ông trùm của các giới với thực lực cực mạnh!

Hơn nữa, bọn họ còn có cao thủ Kim Đan như Hồ Thiên Trì sẵn sàng cống hiến vì gia tộc!

Một mình Lăng Siêu có thể giết được cả gia tộc sao?

Không phải hắn nói đùa đấy chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Mộ Khuynh Tuyết, Lương Siêu nhún vai trêu ghẹo: “Em đừng nhìn anh như thế, mặc dù em đã tiếp xúc cùng với anh một khoảng thời gian nhưng thực lực của anh vượt xa so với tưởng tượng của em đấy.”

Mặc dù hiện tại tâm trạng của Mộ Khuynh Tuyết không được tốt nhưng thấy dáng vẻ hiện tại của hắn cũng khiến cho cô cảm thấy vui hơn hẳn, cô nhịn không được ôm lấy cánh tay hắn.

“Được, nếu như anh thật sự diệt được Mộ gia thì đến lúc đó, cho dù anh có thế nào thì em cũng sẵn sàng hy sinh tính mạng vì anh.”

“Anh, như vậy có được không?”

Thấy Mộ Khuynh Tuyết phục hồi dáng vẻ quyến rũ như xưa, tuy ngoài mặt Lương Siêu không biểu hiện gì nhưng toàn thân lại nổi da gà!

Ngay sau đó, Mộ Khuynh Tuyết dùng tất chân của mình quàng lên cổ Lương Siêu, sau đó hai tay nắm lấy thắt lưng của hắn…

Cuối cùng, Lương Siêu không chịu nổi trước một loạt sự công kịc điên cuồng như thế này nên hắn vội vã rời đi và đương nhiên là không quên kéo Mộ Khuynh Tuyết đi cùng.

Sau khi về đến nhà, nhìn thấy Mộ Khuynh Tuyết đi lên, Lương Siêu lập tức ôm lấy eo của cô rồi ném lên giường tròn lớn trong phòng.

“Mấy ngày nữa, em ở nhà cho anh, tất cả mọi chuyện đều có anh lo hết rồi.”

“Vâng.”

Mộ Khuynh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu. Khi cô đang định cởi quần áo thì nghe thấy tiếng đóng cửa. Sau khi mỉm cười, trên mặt lại lộ vẻ khổ sở cùng vướng bận…

So với việc lo lắng linh hồn cha mẹ đã chết, cô lại càng lo lắng cho Lương Siêu hơn.

Cô lo rằng vì bảo vệ mình, giúp mình mà hắn gặp nguy hiểm tính mạng!

“Cha, mẹ…”

“Trong lòng con gái hiện giờ rất loạn, lỡ như Lương Siêu xảy ra chuyện gì không may…”

“Con gái thật sự không biết nên làm gì tiếp bây giờ. Cầu xin cha mẹ trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho Lương Siêu luôn luôn bình an, gặp dữ hóa lành…”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK