Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Lương Nghiên gặp nguy hiểm

Chẳng mấy chốc, Mộ Khuynh Tuyết và Hạ Tử Yên lập tức ra khỏi bếp.

Nhìn thấy bọn họ, Vạn Khôi lập tức nhếch miệng cười đầy vẻ tà ác, nói: “Nghe nói vận may của Lương Siêu không tồi, xem ra bây giờ quả thật là như vậy!”

“Hai vị mỹ nữ có hứng thú đi dạo với tôi không?”

Sau khi nghe xong lời này, sắc mặt của hai cô gái trở nên lạnh lùng.

Sau khi nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý tách nhau ra. Hạ Tử Yên lao tới tấn công Vạn Khôi còn Mộ Khuynh Tuyết lao tới chỗ Lương Nghiên để đưa cô bé đi trước.

“Bụp!”



“Bụp bụp! Bụp…”

Hạ Tử Yên và Vạn Khôi đánh nhau một hồi nhưng không một ai chiếm ưu thế.

“Tên biến thái này là một tu luyện giả! Khuynh Tuyết mau tới giúp tôi!”

Nghe vậy, Mộ Khuynh Tuyết lập tức lao tới. Đường kiếm của cô ấy có góc độ khá xảo quyệt đâm thẳng về phía trái tim của Vạn Khôi!

“Ấy…”

Vạn Khôi nở nụ cười. Hắn ta vung tay một cái, dễ dàng bắt được đường kiếm của Mộ Khuynh Tuyết. Thậm chí, hắn ta còn sờ mó bàn tay của cô ấy.

“Chậc chậc, mềm mại quá!”

“Mỹ nhân à, làn da của cô thật mềm mại. Nếu tôi đoán không nhầm thì cô vẫn là người chưa có kinh nghiệm đúng không?”

“Tôi nghe nói cô mới ở bên cạnh Lương Siêu chưa được bao lâu, có phải phương diện nào đó của hắn không được tốt lắm đúng không? Bằng không hắn đã không ở bên cạnh cô đến tận bây giờ nhỉ?”

“Anh!”

Hạ Tử Yên tức giận. Sau khi quát một tiếng, những ngọn lửa màu tím bùng lên xung quanh người cô. Sau khi thoát khỏi sự kiểm soát của đối thủ, cô chĩa thẳng kiếm và đâm về phía Vạn Khôi!

Lần này, Vạn Khôi nghiêm túc hơn.

Đầu tiên hắn ta lùi lại hai bước, sau đó xông lên và chĩa nắm đấm khiến cho Hạ Tử Yên giật mình lùi lại 10 bước.

Thế nhưng hắn ta cũng không mừng vội. Hắn ta nắm chặt tay, nhìn vết bỏng trên tay thì híp mắt lại, sau đó khẽ thở dài: “Thật không ngờ lại có thể gặp mỹ nữ trời sinh.”

“Mỹ nhân à, ngọn lửa tuyệt đẹp của cô thật lợi hại!”

“Điếc không sợ súng!”

夏紫烟从一侧再度攻来,宗师境的实力彻底施展开,可万傀不想再继续玩下去了,只一拳便将其轰得吐血倒飞出去!

Hạ Tử Yên lại tiếp tục tấn công. Sức mạnh của một cao thủ được bộc lộ hết sức nhưng Vạn Khôi lại không muốn chơi đùa tiếp nữa.

Thấy Mộ Khuynh Tuyết lại muốn xông tới, Vạn Khôi phất ống tay áo. Một con rắn nhỏ từ trong bay ra!

Khi nó lao tới trước mặt Mộ Khuynh Tuyết, nó cao khoảng 10m và phun ra một ngụm sương độc màu nâu xám. Mộ Khuynh Tuyết trúng phải sương độc lập tức mất hết sức chiến đấu, mềm nhũn ngã xuống đất…

Ngay sau đó, con rắn lập tức quay lại và nhìn thấy Lương Nghiên đang trốn trong góc.

Nhìn thấy nó bò tới, Lương Nghiên sợ tới mức không khóc nổi, toàn thân run rẩy liên tục…

“Nghiên Nghiên!”

“Anh, anh mau thả con bé ra! Con bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Anh muốn làm gì chúng tôi cũng được!”

Nghe vậy, Vạn Khôi nở nụ cười, lắc đầu nói: “Không đúng, con bé không phải là một đứa trẻ bình thường.”

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nâng niu em gái này như bảo bối.”

Nhìn thấy nụ cười biến thái của hắn ta, nếu như Lương Nghiên mà rơi vào tay hắn ta thì hậu quả chắc chắn sẽ còn kinh khủng hơn nhiều so với rơi vào tay bọn buôn người!

Hạ Tử Yên nghiến răng đứng dậy lần nữa xông tới. Tuy nhiên cô còn chưa đụng được tới góc áo của Vạn Khôi thì đã bị đá bay.

“Chị dâu Tử Yên!”

Trông thấy Hạ Tử Yên phun ra vài ngụm máu, Lương Nghiên kêu lên và bắt đầu vùng vẫy. Thế nhưng càng vùng vẫy thì con rắn lại càng quấn chặt lấy cô bé.

Thấy vậy, sắc mặt của Vạn Khôi trở nên lạnh lùng. Hắn ta xông tới tát cho con rắn một phát và mắng: “Buông ra cho tao! Cô gái này còn quý giá hơn cả mày đấy!”

“Nếu như con bé bị làm sao thì tao sẽ nướng mày lên ăn!”

Sau khi nghe xong, hai cô gái không thể hiểu nổi rốt cuộc tên này định làm gì.

Mộ Khuynh Tuyết lập tức hỏi: “Anh, anh rốt cuộc là ai!”

“Nếu như anh dám động vào con bé thì anh trai con bé nhất định sẽ không tha cho anh đâu! Mà anh cũng không có khả năng đắc tội với anh trai của con bé đâu!”

“Ha…”

“Mỹ nhân à, ý cô là Lương Siêu?”

Vạn Khôi cười nói: “Đợi hắn quay lại, nhờ cô chuyển lời giúp tôi.”

“Nói rằng coi như vì em gái nên tôi sẽ không động vào người phụ nữ của hắn. Nếu không với tính cách của bản thiếu gia, hai mỹ nhân các người đã bị lột sạch quần áo ném lên giường rồi.”

“Ha ha ha…”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 342: Thương lượng chút đi, tôi có thể đầu hàng được không?

Sau tràng cười, Vạn Khôi và con rắn khổng lồ quấn lấy Lương Nghiên rời đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Yên và Mộ Khuynh Tuyết tái nhợt. Bọn họ muốn đuổi theo ra ngoài nhưng một người bị sương độc làm cho tê liệt, đau đầu dữ dội, vật lộn một lúc thì ngất đi.

Lần trước vừa bị Ngọc Thiên Bá đánh trọng thương còn hiện tại lại bị trúng 1 cước của Vạn Khôi, Hạ Tử Yên vừa mới bò ra được khỏi cửa thì lại phun một ngụm máu rồi ngất đi…

Vào buổi tối cùng ngày, sau khi Cung Vũ, Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan cùng nhau trở lại, bọn họ nhìn thấy Hạ Tử Yên nằm ngoài cửa, miệng đầy máu còn Mộ Khuynh Tuyết thì bất tỉnh. Bọn họ sợ hãi tới mức vội vàng đưa hai cô gái tới bệnh viện, sau đó liền gọi điện thoại cho Lương Siêu.

Gọi điện thoại muốn cháy máy mà không thấy ai bắt máy, các cô thấp thỏm lo lắng.

Mặc dù vết thương của hai cô gái không tới mức tử vong nhưng sự biến mất của Lương Nghiên lại là điểm chí mạng!

Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Khuynh Tuyết và Hạ Tử Yên tỉnh lại, bọn họ nói rằng Lương Nghiên đã bị một tên biến thái bắt đi. Sau khi nghe xong, trái tim của các cô gái như vọt ra khỏi họng tới nơi!

Là người thân ruột thịt duy nhất còn lại trên đời này của Lương Siêu, vị trí của Lương Nghiên trong lòng hắn chắc chắn không thể nghi ngờ.

Nếu như Lương Siêu biết tin thì cơn thịnh nộ của hắn chắc chắn sẽ làm đảo lộn toàn bộ đế kinh!

“Khuynh Tuyết, Tử Yên, hai người nghĩ kỹ lại xem ai là người bắt Lương Nghiên đi?”

“Đúng vậy, mục đích của đối phương khi bắt Nghiên Nghiên đi là gì?”

Hạ Tử Nghiên lắc đầu. Còn Mộ Khuynh Tuyết sau khi suy nghĩ một hồi, cô ấy nói: “Hình như người kia tự xưng là thiếu tông chủ, có vẻ như anh ta đến từ một môn phái nào đó.”

“Hơn nữa, có vẻ như đối phương còn có năng lực khống chế dã thú.”

“Đúng!”

Hạ Tử Yên vội gật đầu, nói: “Hắn ta có thể điều khiển một con rắn trông rất cổ quái! Tôi có thể cảm nhận được từ hơi thở của con rắn đó, đoán chừng sức chiến đấu của nó có thể sánh ngang với cao thủ cảnh giới Thiên Tượng!”

Các cô gái nhìn nhau rồi lại tiếp tục gọi cho Lương Siêu nhưng hắn không nghe máy.

Cuối cùng, bọn họ nghe từ Khương Nhu thì biết rằng hắn đang bế quan nên không nghe máy được. Điều này lại càng khiến cho các cô gái lo lắng hơn.

“Đừng quá hoảng loạn.”

“Bây giờ tôi sẽ phái toàn bộ người của Cổ Hiên Trai tỏa đi khắp nơi tìm tung tích của Nghiên Nghiên.”

Mấy cô gái đều gật đầu đồng ý, đó là cách duy nhất mà bọn họ có thể làm được bây giờ.

Vào buổi tối cùng ngày, tại Kim Lân Trì ở trụ sở Vũ Minh.

Một tiếng “bùm” vang lên, một cột nước phóng thẳng lên trời. Sau đó, một bóng người lao ra từ cột nước rồi đáp xuống bờ.

Đó chính là Lương Siêu.

Chỉ có hắn biết được lợi ích từ việc tu luyện suốt 2 ngày ở Kim Lân trì.

Trên thực tế, sau khi sắp hoàn thành khảo nghiệm, hắn có thể lợi dụng sức mạnh của Kim Lân để đột phá trong lần tới và ngưng tụ ra một viên Kim Đan để trở thành một cao thủ Kim Đan chân chính. Thế nhưng cuối cùng, hắn do dự một hồi, lựa chọn từ bỏ.

Biến toàn bộ sức mạnh của Kim Lân thành sức mạnh của riêng mình để Kim Đan trong đan điền của hắn trở nên vững chắc hơn. Mà đường hoa văn trên đó ngày càng thần bí, ánh vàng dày đặc tỏa ra xung quanh cũng trở nên mờ ảo hơn và quý giá hơn.

“Ra ngoài rồi?”

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới. Lương Siêu quay đầu lại thì nhìn thấy Chung Kình. Trên người gã ta đeo súng bạc, mặc đồ trắng nhìn hắn chằm chằm.

“Mẹ kiếp, suýt hù chết bản ông đây rồi!”

“Sau này có thể đánh tiếng trước khi nói chuyện được không? Bằng không người khác còn tưởng là ma đấy.”

Chung Kình không trả lời. Khẩu súng sau lưng gã ta rời khỏi lưng và rơi vào tay gã ta.

Mũi súng chĩa thẳng về phía trước, hừng hực khí thế chiến đấu…

“Biết ngay là anh lại tới Kim Lân trì mà. Tôi đã chờ anh ở đây nửa ngày rồi, tôi muốn hỏi anh một chút…”

“Chiến thêm một trận nữa đi.”

“Vẫn muốn đánh tiếp hả?”

Lương Siêu trợn tròn mắt, lập tức giơ hai tay ra hiệu đầu hàng.

Lần trước hắn bị tên này lừa đánh một trận tử chiến, hiện tại hắn không hiểu lý do đánh nhau tiếp là gì.

“Ừm, chúng ta thương lượng chút đi, tôi muốn đầu hàng được không?”

“Tôi không muốn làm chỉ huy phi tham mưu. Nếu như anh muốn vị trí này thì chỉ cần người trong Vũ Minh đồng ý là được.”

Chung Kình cau mày, nheo mắt nói: “Anh sợ à?”

“Anh nhát gan như vậy, sao có thể khiến Khuynh Thành hạnh phúc được?”

“Tên nhát gan!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 343: Đại La Thần Thương phiên bản cao cấp!

Sắc mặt Lương Siêu khẽ biến, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Muốn đánh nhau cứ nói đi, đừng nói về phụ nữ nữa được không?"

"Hừ, cái gì? Muốn chạy trốn?"

Chung Kình hừ lạnh một tiếng: "Hay là sau khi một thời gian làm việc với tư cách là Chỉ huy phi tham mưu, mày cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được gánh nặng lớn như vậy rồi? Vậy thì tao cần phải cảnh cáo mày."

"Vị trí này, không phải mày nói có thể nhường là có thể nhường!"

"Mày có biết trước kia Chỉ huy phi tham mưu là anh hùng dạng gì không? Bọn họ đã dùng chính máu của mình để luyện nên địa vị tôn quý này, không đến lượt mày coi nó như một món đồ chơi mà nhường đi nhường lại!"

Lương Siêu: "..."

Vừa rồi còn mở miệng nói về phụ nữ, giờ lại bắt đầu nói đạo lí.

"Tao hỏi mày một lần cuối cùng, mày dám đánh với tao một trận không!"

"Trận chiến này không phải là vì đoạt lấy vị trí Chỉ huy phi tham mưu, mà là dùng mày để chứng minh con đường luyện Kim Đan của tao!"

Bùm!

Lời nói vừa dứt, một cỗ khí thế bá đạo từ trên người Chung Kình, bộc phát ra như một trận gió!

Dùng Bán Bộ Kim Đan kỳ đấu với Lương Siêu, huyết chiến với hắn, không biết sẽ mạnh hơn hắn bao nhiêu, điều này nhất thời làm Lương Siêu có chút ngứa ngáy.

Đối phương đã chính thức đột phá đến Kim Đan kỳ, nhưng gã ta cũng không phải cảnh giới Thiên Tượng.

Mà là một người có năng lực đánh chết cường giả Kim Đan kỳ, Huyền Vũ Giả bán bộ Kim Đan kỳ cực kỳ biến thái!

"Chậc….chậc..."

"Khí thế của cậu bây giờ, ngược lại cũng có chút thú vị…?"

"Tự nhiên nghĩ tới cảnh so tài lúc trước, cũng chống đỡ được ít nhỉ?"

Nghe vậy, Chung Kình híp mắt, lập tức lao về phía trước như một con Giao Long, không nói một lời nào, ngọn thương màu bạc có chút kích động run lên, mũi thương giống như miệng rồng há rộng, tựa hồ muốn nuốt chửng Lương Siêu!

"Hừ, muốn đánh thì đánh!"

Trong khi Lương Siêu quát to một tiếng, thủ ấn của gã ta bắt đầu thay đổi nhanh như chớp.

"Vô Cực luân hồi thuật, Bát quái luân bàn!"

"Ùm..."

Ngay khi khởi động Bát quái luân bàn, một đạo ánh sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt gã ta, ngọn thương của Chung Kình vẫn bất khuất, tàn nhẫn đâm thẳng vào tâm của nó.

"Đi cho tao, phá!"

"Bùm!"

Một loạt tiếng nổ vang lên, nhưng Bát quái luân bàn kia bắt đầu chậm rãi quay tròn, không bị nhát thương vừa rồi của gã phá vỡ.

Ngược lại, gã ta đột nhiên phát hiện sức mạnh khủng khiếp trong nhát thương của mình dường như đang bị Bát quái luân bàn kia dùng một loại phương thức rất cổ quái huyền ảo lặng lẽ hóa giải......

Dù sao thì Chung Kình cũng không thể so sánh với Ngọc Thiên Bá trước đó, thấy một thương không thể phá vỡ, gã ta nhanh chóng xuất kích thêm nhát nữa, ngay lập tức thi triển ra một bộ thương pháp cực kỳ bá đạo.

Khi ánh thương lập lòe, mũi thương lập tức biến thành hàng ngàn ngôi sao sáng màu bạc, bắn phá Bát quái luân bàn!

"Oanh!"

"Bùm.. bùm..bùm! Rầm…rầm…rầm...."

Chỉ trong vài giây, Bát quái luân bàn đã phải chịu gần một nghìn đòn tấn công nặng nề!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Thấy vậy, trong lòng Lương Siêu có chút run lên, thầm nói một câu buồn cười, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển huyền khí, ngón tay chỉ lên trời, lệnh cho Kim Lân Trì trên không kéo mây đen đến, sấm sét bao phủ!

Khoảnh khắc tiếp theo.

"Đùng!"

Buông cây trường thương màu bạc ra khỏi tay, gã ta lao thẳng như Du Long, khiến cho Bát quái luân bàn vốn chịu tổn thương nặng nề lập tức vỡ vụn tan tành!

Lương Siêu cũng đã chuẩn bị từ lâu, sau khi giơ ngón tay cái lên với Chung Kình, khẩu khí lạnh lùng nói, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân hướng về phía ngọn thương màu bạc đang lao thẳng đến, mượn lực của cán thương nhảy lên vài mét.

"Vô Lượng Lôi Pháp, Đại Tu Di Lôi Trụ!"

"Đi!"

"Ùm...bùm!"

Trong nháy mắt, một cái trụ sấm sét khổng lồ to lớn không gì sánh được rơi xuống, Lương Siêu đứng giữa không trung vững vàng nhấc nó lên, trong nháy mắt đưa nó lên đỉnh đầu.

Thấy động tác này, trong mắt Chung Kình nhất thời lóe ra tinh quang, sau khi cười lớn một tiếng thì vung vẩy ngón tay, trường thương màu bạc phóng thẳng lên trời!

Chỉ trong hai ba nhịp thở, ở độ cao trăm mét, nó đã biến thành một trường thương khổng lồ không thua kém gì cái cột trụ sấm sét kia...

Mà dưới sự khống chế của Chung Kình, mũi thương chậm rãi di chuyển, xiên vào Lương Siêu bên dưới.

"Thuật này, là một thuật mới mà tao đã ngộ ra trong lúc đột phá Kim Đan kỳ. Kết hợp sức mạnh của ngân thương với Đại La Thần Thương, mày có thể coi nó là một phiên bản cao cấp của Đại La Thần Thương."
Chương 344: Một chiêu chế địch!

Nghe vậy, trên dù mặt Lương Siêu không để lộ, nhưng trong lòng cũng thầm khen một tiếng.

Chung Kình này không hổ là nhân tài kiệt xuất trong đám thanh niên Võ Minh!

Điểm huyền diệu của thuật này không chỉ ở chỗ gã ta kết hợp uy lực của Ngân Thương và Đại La thần thương lúc trước, mà còn ddo lần trước Đại La thần thương ngưng tụ ở sau lưng, mà lần này lại ngay trên không trung.

Khi rơi xuống có thêm quán tính nên gia tăng lực trùng kích, có thể khiến uy năng của thuật này tăng lên tối thiểu gấp đôi!

Muốn làm được đến bước này, không phải người tài năng kiệt xuất thì làm không được.

"Rơi!"

Chung Kình rống xong một chữ thì Đại La thần thương đã khóa chặt khí tức của Lương Siêu rồi ngang nhiên đập xuống!

Mà trong tay Lương Siêu có Lôi Trụ, cũng không sợ mà tung ra một đòn nện thẳng vào Thương Ảnh khổng lồ đang ầm ầm giáng xuống kia...

Trong nhất thời, cát bay đá chạy, mây đen quay cuồng trên không trung, mà sau khi giằng co vài giây, kết quả lại là Lôi Trụ và Thương Ảnh kia cùng vỡ vụn.

Lương Siêu vững vàng đáp xuống đất, mà Chung Kình cũng cầm lại cán Ngân Thương kia, vẫn đánh ngang tay.

Nhưng so với một trận chiến trước đó, hai người đều không chật vật, ai cũng còn không ít dư lực.

"Ừm, chiêu này được. Hơn nữa còn có không gian phát triển, anh cứ không ngừng cố gắng, nghiên cứu luyện tập thêm đi, tôi đi trước đây."

Lương Siêu nói muốn đi, Chung Kình nghe vậy thì hơi sững sờ.

Cảm giác này sao giống như mình được sư phụ chỉ dạy vậy?

Rất nhanh gã ta đã kịp phản ứng, thằng ranh này đang chiếm lợi của mình!

Gã ta lập tức xê dịch bước chân, thân thể chớp động chặn lại đường đi của Lương Siêu, lại nhấc Ngân Thương trong tay lên lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn: "Thắng bại chưa phân, anh không đi được."

"Thắng bại?" Lương Siêu cà lơ phất phơ mà cười lắc đầu và nói: "Tôi đã sớm nói tôi nhận thua, là anh thắng mà? Huống chi thắng bại cũng không quan trọng như vậy đúng không? Mở lòng là được rồi, anh nói đúng không?"

Khóe miệng Chung Kình hơi giật giật, có thể nói hình tượng của Lương Siêu hoàn toàn phá vỡ nhận thức trước nay của gã về võ giả!

Mở lòng là được?

Con mẹ nó anh nghĩ đang chơi đồ hàng à?

Mà đúng lúc này, Khương Nhu nghe thấy động tĩnh thì vội vàng chạy tới, gấp gáp nói: "Lương Siêu, anh đã xuất quan còn ở đó làm gì? Mau về thăm nhà một chút đi!"

"Về nhà?"

Lương Siêu sững sờ, nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Khương Nhu thì trong lòng lập tức lộp bộp, sinh ra dự cảm không ổn, vội vàng hỏi: "Là con nhóc Thượng Quan Vân kia lại xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải." Khương Nhu lắc đầu, nói: "Là, là em của anh xảy ra chuyện, nghe chị Tử Yên nói, con bé bị người ta bắt đi..."

Trong lòng Lương Siêu vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì đột nhiên căng thẳng lại, vẻ mặt lập tức âm trầm xuống.

Hắn lại lấy điện thoại ra nhìn qua, đã có mấy trăm cuộc gọi nhỡ, tin nhắn và đoạn chat, nhìn thấy những tin tức đó, tim hắn đã triệt để chìm đến đáy cốc.

Hoàn toàn không còn tâm tư ở lại nữa, hắn vội vã muốn đi.

Nhưng Chung Kình lại không nể mặt mà tiếp tục cản hắn, bướng bỉnh nói: "Tôi đã nói rồi, trước khi phân ra thắng bại thì anh không được đi."

Soạt!

Ánh mắt Lương Siêu đanh lại, hai mắt đột nhiên hiện ra tia đỏ!

Khương Nhu vội nói: "Chung Kình sư huynh, xin mau nhường đường! Trong nhà Lương Siêu thật sự có chuyện!"

Mà câu trả lời của Chung Kình vẫn rất gọn gàng dứt khoát, chỉ hai chữ, không được.

"Oanh!"

Lần này, Lương Siêu không còn dáng vẻ cười đùa tí tửng như trước đó, hoàn toàn không có ý định nói nhảm với gã, hắn không nói một chữ, Huyền khí trong cơ thể lại được vận lên, phun trào mãnh liệt!

Cảm nhận được trạng thái và uy thế Lương Siêu bộc phát ra vào thời khắc này, Chung Kình cảm thấy rất hưng phấn, bắt đầu cười lên ha hả.

"Tốt! Để tôi xem khi anh nổi giận thì có thể thực lực như thế nào!"

"Như anh mong muốn." Lương Siêu lạnh giọng mở miệng, sau một khắc đã thấy hắn chậm rãi đưa tay, bỗng nhiên vung lên về hướng Kim Lân Trì bên cạnh!

"Ô ô ô!"

Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, làn nước ánh vàng lập lòe trong Kim Lân Trì sôi trào, sau đó một vòi rồng đã phá hồ lao ra!

Nước trong Kim Lân Trì có mật độ cực lớn, sức nặng cũng rất cao!

Mà giờ khắc này lại có vẻ cực kì ngoan ngoãn dưới sự khống chế của Lương Siêu.

Cái vòi rồng kia đang điên cuồng gào thét cuộn tròn, khi đạt tới đường kính khoảng mấy chục mét thì ngừng lại, sau khi Lương Siêu điểm một ngón tay ra thì nó hóa thành một Thủy Long chân chính, giương nanh múa vuốt ngang nhiên lao về hướng Chung Kình đối diện!

Từ chuẩn bị đến ra chiêu, chỉ cần đến ba bốn giây ngắn ngủi...

Tốc độ nhanh đến mức khiến Chung Kình không kịp ứng phó.

Lợi dụng nguyên tố nước, ngoài ra còn có nước trong Kim Lân Trì gia trì, uy năng của nó đã không kém gì Đại Tu Di Lôi Trụ trước đó!

Một Đại Tu Di Lôi Trụ có thể lao nhanh cấp tốc, có thể nhìn ra mức độ kinh khủng của nó.

Chung Kình đành tốc hành lui lại để tranh thủ chút thời gian chuẩn bị cho mình, lập tức toàn lực ra tay, thương ra như rồng!

Ánh thương hình rồng và Thủy Long kia ngang nhiên đối đầu, cái trước kiên trì không đến ba giây đã bị đánh bại!

Mà ngay khi Thủy Long vọt tới trước mặt Chung Kình, nhấc trảo muốn chụp chết gã thì động tác lại đột nhiên khựng lại, khi nó quay đầu trở lại Kim Lân Trì thì Lương Siêu đã xuất hiện trước mặt Chung Kình.

Hắn đột nhiên ra tay nắm cổ gã rồi dùng sức ném văng ra mấy chục mét như vứt rác rưởi...

"Cút cho tôi!"
Chương 345: Hai cao thủ Nguyên Anh Kỳ có là gì!

Sau khi Chung Kình rơi xuống đất lại "Bộp bộp" lùi về phía sau vài bước mới đứng vững, cả người nhìn có vẻ có chút chật vật.

Sau đó gã ta lại ngẩng đầu nhìn lên đã không thấy bóng dáng Lương Siêu đâu nữa.

Gã hơi giật mình một chút lại bật cười, thầm nói nói: "Như vậy mới đúng chứ."

"Chỉ mong Khuynh Thành không nhìn lầm người, hắn thật sự có khả năng loại bỏ những khó khăn, mang hạnh phúc đến cho cô ấy."

Bên ngoài trụ sở Võ Minh.

Lương Siêu vừa đi ra liền gặp Tiêu Thi Nhã lái xe tới, nhưng mà giờ phút này hắn hoàn toàn không có tâm tư chào hỏi đối phương mà trực tiếp chui vào trong xe.

"Đưa tôi về nhà, mau!"

Tiêu Thi Nhã: "..."

Về đường nào?

Hắn không nhận ra tôi là người ngoài sao?

Nhưng mà nhìn hai mắt Lương Siêu đỏ ngầu, một thân sát khí ngút trời, Tiêu Thi Nhã cũng không tiện bới móc gì nữa, bất đắc dĩ hỏi: "Chở anh đi thì được rồi đó, nhưng dù sao cũng phải nói cho tôi biết nhà anh ở đâu chứ?"

Lương Siêu báo ra địa chỉ xong liền mở điện thoại lên xem.

Nhìn những tin nhắn mấy cô gái gửi tới, sau khi đại não tích hợp tất cả thông tin trên đó lại liền xác định được mục tiêu.

Có thể ngự thú, vả lại còn biết vị trí biệt thự nhà mình.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Chín mươi chín phần trăm là người của Vạn Thú Tông!

Hơn nữa trong đó sẽ không thể thiếu sự thúc đẩy của tên Phương Lệ xảo trá kia được!

"Đúng rồi, tiền chia ra lần này tôi đã chuyển vào chiếc thẻ đen Centurion* kia của anh rồi, anh thử đoán xem sẽ có bao nhiêu? Tuyệt đối anh sẽ bất ngờ nha.”

(Thẻ Centurion là dạng thẻ thanh toán quốc tế được phát hành bởi American Express của Mỹ. Đây là loại thẻ được nhiều nhà giàu trên thế giới lựa chọn.)

"Không có hứng thú."

Lương Siêu lạnh lùng đáp lại, Tiêu Thi Nhã thầm nói một tiếng không thú vị.

Một lát sau, cô ấy lại thăm dò hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Bộ dạng của anh trông thật là đáng sợ."

"Em gái tôi bị người ta bắt đi."

Tiêu Thi Nhã nhướng mày, thầm nghĩ một tiếng khó trách.

"Trước đừng nóng vội, chỉ là bị bắt đi mà thôi, vẫn còn cơ hội cứu về, đã điều tra ra được là ai làm chưa?"

"Vạn Thú Tông."

"Cái gì? Thật sự là họ?”

"Như vậy có chút phiền phức, nhưng mà đang yên đang lành bọn họ bắt em gái của anh làm cái gì? Anh có trêu chọc gì đến bọn họ à?"

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Thi Nhã, Lương Siêu híp mắt lại, hỏi: "Dường như cô rất hiểu rõ về Vạn Thú Tông này?"

"A, cũng không tính là rất hiểu, tôi cũng chưa từng gặp qua bọn họ, chỉ giới hạn ở nghe nói qua mà thôi."

"Vậy thì tông môn bọn họ ở nơi nào chắc hẳn là cô biết đúng không?"

"Biết."

Tiêu Thi Nhã gật gật đầu, sau đó lại có chút kinh ngạc nhìn lướt qua Lương Siêu: "Này, không lẽ anh định trực tiếp giết tới cửa tông môn người ta đó chứ?”

"Vậy thì tôi phải nhắc nhở anh một tiếng, thực lực của Vạn Thú tông cũng không hề kém cỏi, nhất là vị Thái thượng trưởng lão quanh năm bế quan của bọn họ, người ngoài chỉ biết thực lực của ông ta có thể so sánh với cao thủ Nguyên Anh Kỳ, nhưng không biết thật ra hắn còn có một con hung thú bản mệnh, thực lực cũng sánh ngang với Nguyên Anh Kỳ."

Lương Siêu nghe vậy, vẫn thờ ơ.

Hai cao thủ Nguyên Anh kỳ?

Rất mạnh, nhưng có thể làm được gì?!

Bất kể là kẻ nào dám đả thương một sợi lông của em gái hắn thôi, cho dù là ông trời, thì hắn cũng dám đứng lên lật đổ ngay lập tức!

"Cô chỉ cần nói cho tôi biết, tông môn Vạn Thú tông ở đâu là được, những thứ khác không cần cô quan tâm."

Hơi do dự một chút, Tiêu Thi Nhã liền nói ra bị trí tông môn của bọn họ.

Sau đó thấy Lương Siêu lại im lặng nữa, Tiêu Thi Nhã lắc đầu thầm than một tiếng, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên khó nắm bắt, không biết đang cân nhắc chuyện gì.

2 tiếng sau.

Lương Siêu đã trở lại biệt thự, sau khi biết bên Mộ Khuynh Tuyết đã phái người đi tìm hai ngày rồi vẫn không có kết quả, dưới cơn tức giận, hắn thật sự rất muốn trực tiếp tới trước cửa sơn môn của Vạn thú tông giết!

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Vận gọi tới.

Sau bắt máy, đối phương vẫn chậm chạp không nói lời nào, Lương Siêu liền biết chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên hệ với Phương Lệ, đồng thời hắn cũng hiểu được Phương Vận đang kiên dè điều gì.

Lúc này hắn mới lên tiếng: "Mau gửi tin tức của em gái tôi cho tôi, tôi có thể đáp ứng cô, tha cho anh trai cô một lần nữa."

Phương Vận nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: "Em ấy đang ở trong một biệt thự ở Tây Sơn, tôi sẽ gửi địa chỉ biệt thự gửi cho anh."

"Lương Siêu, tôi biết anh tôi vẫn luôn quá đáng, nhưng, nhưng mà tôi hy vọng anh có thể tuân thủ giao ước, tha thứ..."

"Tít tít..."

Lời còn chưa dứt, Lương Siêu đã cúp điện thoại, không nói hai lời liền xông thẳng ra ngoài, để Tiêu Thi Nhã cấp tốc chở hắn chạy tới địa chỉ mà Phương Vận gửi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK