Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 370: Vầng hào quang của thẻ đen

Nghe vậy, mỹ nữ trang điểm đậm sửng sốt, sau đó trên gương mặt tràn ngập sự xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kim Ngọc Đình, bây giờ anh nhớ ra rồi chứ?"

Lương Siêu lập tức nhớ ra rằng khi hắn còn học trung học, sáng nào cô gái này cũng mang bữa sáng tới biệt thự của hắn. Cứ thế, hắn đã nhận được bữa sáng suốt nửa năm.

Vì lý do này, lúc đầu hắn cũng thực sự muốn đến với cô gái này nhưng cuối cùng mới thấy cô nàng này thật sự không hề ngồi yên.

Ngoài việc ngày nào cũng mang bữa sáng đến cho hắn, cô ta cũng mang bữa trưa đến cho một tên khác ngoài trường học, thậm chí đến buổi tối còn lẻn vào khách sạn cùng với một ông chủ nhỏ...

Vì vậy, ấn tượng của hắn về cô ta cũng có thể được coi là khá sâu sắc.

"Tôi nhớ ra rồi."

Lương Siêu gãi đầu cười nói: "Xin lỗi, cô trang điểm đậm quá, dung mạo thay đổi cũng không ít. Chắc hẳn đây gọi là sự thay đổi của con gái tuổi 18 phải không?"

Tuy ngoài miệng hắn nói chuyện lịch sự như vậy nhưng trong lòng lại thầm phỉ nhổ.

Sự thay đổi của con gái tuổi 18 cái rắm. Nhìn qua gương mặt trông y như phẫu thuật thẩm mỹ, ai mà biết được đã sử dụng bao nhiêu axit hyaluronic...

Thoạt nhìn qua hai bên ngực đều độn nhân tạo cả. Chỉ một từ thôi.

Giả!

"Hừ, không cần phải nịnh hót. Trước đây tôi đã từng đi hỏi thăm rồi, Lương gia các người đều đã chết hết. Rốt cuộc anh là kẻ giả mạo từ đâu chui ra?"

Xoẹt!

Nụ cười trên gương mặt Lương Siêu lập tức biến mất, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Con mụ này vẫn lắm miệng y như xưa!

"Cho dù anh có may mắn sống sót, hiện tại cũng chỉ là một cậu ấm thất thế, vậy mà ai cũng cất nhắc anh. Chỉ là một tên đốn mạt mà cũng dám cướp xe của tôi?"

"Lại còn không biết xấu hổ nói bồi thường thiệt hại? Anh học được kỹ năng giả vờ từ khi nào thế?"

Thấy sắc mặt Lương Siêu tối sầm lại, Kim Ngọc Đình cảm thấy rất đắc ý.

Trong lòng cô ta thầm nói: Năm đó anh dám từ chối tôi, ngày hôm nay tôi nhất định sẽ trả thù! Sỉ nhục anh thật nặng!

"Trước kia anh không thèm để ý tới tôi. Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!"

"Tôi không rảnh ở đây nói nhảm với cô. Cô cứ ra giá đi, cô muốn bồi thường bao nhiêu?"

Sau khi nghe xong, những nhân viên bán hàng xung quanh đều bắt đầu cười nhạo. Trên mặt Kim Ngọc Đình lộ ra vẻ khinh thường nói: "Nói dối không ngượng mồm"

"Lại còn bảo tôi ra giá nữa chứ?"

"Được, vậy tôi cũng phối hợp với anh. Vì chúng ta là bạn học cũ nên anh có thể bồi thường cho tôi khoảng 300-500 nghìn tệ là được. Anh có lấy ra được không?"

Sau khi nói xong, cô ta còn tưởng Lương Siêu sẽ tìm lý do nhưng không ngờ đối phương lại rất thoải mái.

"Được chứ."

Vừa dứt lời, hắn lấy tấm thẻ mà Tiêu Thi Nhã đưa cho hắn trước đó.

Lúc trước hắn thấy tấm thẻ này bắt mắt hơn nên chuyển hết tiền vào đây. Cũng không biết trong thẻ có bao nhiêu nhưng chắc mua mấy chiếc xe chỉ là chuyện nhỏ.

"Quẹt thẻ đi, bây giờ tôi sẽ chuyển cho cô luôn."

Ngay khi thấy tấm thẻ đen được đưa ra, một số nhân viên bán xe có mặt đều sững sờ. Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu tượng centurion trên thẻ đen một hồi, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.

Trời ơi!

Đây là...

Thẻ đen centurion?

Thẻ này trên thế giới chỉ có 500 cái và ở Trung Quốc chỉ có khoảng chục cái.

Số tiền gửi trong thẻ này tối thiểu là 100 triệu tệ!

Những người sở hữu tấm thẻ này không phú cũng quý!

Hơn nữa, phía trên cũng đã ban hành văn bản rằng những người sở hữu thẻ đen Centurion phải được phục vụ theo tiêu chuẩn cao nhất!

Nhất thời, ánh mắt của những nhân viên bán hàng nhìn Lương Siêu đã thay đổi.

Bọn họ lập tức ngắt lời của Kim Ngọc Đình, cung kính nói với Lương Siêu: "Thưa ngài, ngài có thể để chúng tôi xác minh thông tin trên tấm thẻ này được không ạ?"

"Được."

Lương Siêu lập tức đưa thẻ cho họ, Kim Ngọc Đình cau mày với vẻ không vui.

"Mấy người đang làm cái quái gì thế?"

"Chỉ là một tấm thẻ rách nát mà thôi, cần gì phải kiểm tra?"

Tấm thẻ rách nát?

Một số nhân viên bán xe hơi liếc nhìn Kim Ngọc Đình với vẻ kỳ lạ, thầm nguyền rủa trong lòng đúng là ngu dốt nhưng bọn họ không nói thẳng ra mặt.

Trước khi xác nhận được tấm thẻ này có phải của người kia không thì cô gái mất não này vẫn là kim chủ, không thể đắc tội.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 371: Tổ tông thật sự, là vị thiếu gia này

Mấy phút sau.

Mọi người vây quanh chỗ máy tính một lúc liền tra ra tin tức của chủ nhân chiếc thẻ đen này, ảnh chủ nhân trên máy giống nhau như đúc với Lương Siêu, mà số dư còn lại trong thẻ......

Năm tỷ tám ngàn tám trăm bảy mươi chín vạn!

Nhìn một chuỗi con số thật dài kia, rồi lại nhìn một thân quần áo bẩn bẩn của Lương Siêu, mọi người triệt để há hốc mồm.

"Này, các người xong chưa?"

"Không biết có cái gì có thể tra, hắn chính là bạn học cùng trường cấp 3 với tôi, tôi biết rất rõ về hắn, do gia đình sa sút, bây giờ mới trở thành dân lao động bình thường đấy!"

"Cô câm miệng!"

Lúc này một nhân viên bán hàng quát to một tiếng, nghiêm mặt nói: "Từ giờ trở đi, nếu như cô còn nói năng lỗ mãng gì với vị tiên sinh này, chúng tôi sẽ lập tức gọi bảo vệ đuổi cô đi đấy!"

"Cái gì?"

Đột nhiên Kim Ngọc Đình bị nhân viên bán hàng trở mặt mắng đến ngây người: "Các người… Các người dám nói chuyện với tôi như vậy à!"

"Có phải đã quên lúc nãy mấy người mới phục vụ tôi như phục vụ tổ tông như thế nào rồi không!"

Tổ tông?

Mấy nhân viên bán hàng nhao nhao lắc đầu, xì mũi coi thường Kim Ngọc Đình.

Tổ tông bây giờ chính là vị thiếu gia tên Lương Siêu này mới đúng!

Ở trước mặt hắn, người đàn bà thúi chỉ cầm một cái thẻ vàng bình thường như vậy thì tính là cái rắm gì?

Không đúng, phải nói tới cái rắm cũng không bằng!

Chẳng muốn đôi co với Kim Ngọc Đình nữa, mọi người lập tức vây quanh Lương Siêu, người thì rót cà phê, người thì xoa bóp vai, hết sức ân cần phục vụ.

Trong đó còn có hai nữ nhân viên bán hàng cố gắng hạ thấp thân thể, đưa tới trước mặt Lương Siêu, dường như chỉ sợ phong cảnh nơi ngực áo kia lộ không đủ nhiều.

"Lương tiên sinh tôn kính, ngài muốn chiếc Mercedes này đúng không? Giờ chúng tôi làm thủ tục cho ngài nhé."

Trở mặt tốc độ ánh sáng?

Lương Siêu cười cười, thầm nghĩ Tiêu Thi Nhã đúng là thú vị, chuẩn bị cho mình tấm thẻ này thật trâu bò.

"Xe này tôi chuẩn bị tặng cho bạn gái, có thể giao đến chỗ bạn gái tôi luôn được không?"

"Không thành vấn đề!"

Mấy người liên tục gật đầu, ân cần nói: "Hôm nay ngài lái xe của ngài đi trước, ngày mai chúng tôi sẽ phái chuyên gia đến giao chiếc xe này đến chỗ bạn gái ngài."

"Này, mấy người có ý gì!"

Kim Ngọc Đình không nhịn được nữa, nhưng mà cô ta cũng nhìn ra cái thẻ đen kia không tầm thường, nên bắt đầu lấy chuyện mình đã đặt cọc ra nói.

"Các người muốn lấn át khách hàng đúng không? Tôi cũng không phải người dễ khi dễ! Cái tiền đặt cọc kia..."

"Ồn ào quá."

Một nữ nhân viên bán hàng lập tức liếc cô ta một cái, không nể mặt mà khua tay nói: "Chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng, trả lại gấp đôi số tiền cho cô."

"Đi, cầm 20 vạn đưa cho cô ta, để cô ta đi nhanh lên."

"Được."

Lúc này có một người chạy tới két sắt đựng tiền lấy ra 20 vạn tiền mặt, sau đó ném hòm tiền đến trước mặt Kim Ngọc Đình, nói: "Tranh thủ thời gian, kiểm lại cái rồi đi đi."

Kim Ngọc Đình: "......"

Tình cảnh này làm cô ta cảm thấy mình như là ăn mày bị người ta dùng tiền tùy ý đuổi đi...

Lương Siêu từ đầu đến cuối vẫn không thèm liếc nhìn cô ta thêm cái nào, vừa vui vẻ vỗ vỗ chiếc Mercedes kia, vừa nói: "Bớt được khoản tiền bồi thường, không tồi."

"Anh!"

Kim Ngọc Đình hung ác cắn răng, oán hận gật gật đầu, nói: "Được lắm, họ Lương kia, phần sỉ nhục hôm nay tôi nhớ kỹ, anh chờ đó cho tôi!"

"Bây giờ tôi cũng không phải là một nữ sinh cấp 3, mà anh tùy ý điều khiển như trước nữa!"

Quăng lại một câu cay nghiệt, Kim Ngọc Đình không ở lại tìm khó chịu nữa, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Vài phút sau.

Hoàn thành xong thủ tục, salon xe liền phái một chuyên gia lái Mercedes chạy đến biệt thự của Lương Siêu trước, còn Lương Siêu sẽ đến địa điểm tiếp theo.

Cửa hàng Porsche.

Lương Siêu vừa mới đi vào, liền để mắt tới một chiếc Pame.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Nhân viên, tôi muốn mua chiếc Pame này."

Vừa dứt lời, đám người đang vây quanh Kim Ngọc Đình liền nhìn lại.

Nhìn thấy Kim Ngọc Đình, mày kiếm của Lương Siêu cũng không khỏi nhảy lên, Miller thì thấy mấy người này đang đàm phán giá cả với Kim Ngọc Đình thì nở một nụ cười trêu tức...

"Chậc chậc..."

"Không phải cô ta cũng muốn mua chiếc Pame này đấy chứ?"

"Đúng vậy."

Một người nhân viên bán hàng gật gật đầu, lại nói: "Hơn nữa chiếc Pame này, chỉ còn một chiếc này."

"Ah, thật là trùng hợp."

Lương Siêu gật gật đầu, lập tức móc ra cái thẻ đen centurion quơ quơ.

"Tôi muốn nó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK