Lương Siêu: “…”
“Này cô, cô suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Tôi chỉ muốn hỏi là gần đây cô có kết thù với ai không hoặc là có người đưa cô đi đâu không?”
“Đưa tôi đi ư?”
“Đưa tới đâu? Anh đang nói về cái gì vậy?”
Nghe thấy dường như có vẻ Mộ Khuynh Tuyết không biết gì, Lương Siêu không khỏi nhíu mày rồi nói: “Thôi quên đi, dù sao gần đây cô ra ngoài nên cẩn thận một chút.”
Nói xong, hắn nói tất cả chuyện xảy ra lúc sáng cho Mộ Khuynh Tuyết.
“Võ Thiên Tích?”
Mộ Khuynh Tuyết cười nói: “Tôi với ông ta chưa từng động chạm gì tới nhau nên ông ta làm gì có lý do gì đến tìm tôi?”
“Cái này thì tôi không rõ nhưng nghe từ cách nói chuyện của ông ta, có vẻ như ông ta làm việc cho người khác.”
“Ồ?”
Mộ Khuynh Tuyết tiếp tục suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra gần đây mình đắc tội với ai.
“Được rồi, anh cũng không cần lo lắng quá đâu. Thật ra người nên lo là anh mới đúng, Võ Thiên Tích là trưởng bộ của 1 phân bộ Vũ Minh. Nếu như anh dám phế ông ta thì e rằng Vũ Minh sẽ tới hỏi thăm sớm thôi.”
“Không sao đâu.”
“Nếu như có người đến báo thù cho tên họ Võ kia, tôi đánh thắng được thì sẽ đánh còn không thì bỏ chạy.”
Nói xong, Lương Siêu ngắt điện thoại.
Mộ Khuynh Tuyết bĩu môi nhưng nghĩ đến chuyện hơn nửa đêm mà Lương Siêu vẫn gọi điện thoại tới quan tâm mình, trong lòng vẫn có chút vui mừng.
“Tiểu Tuyết.”
Lúc này, Lê Uyển đột nhiên đi xuống tầng cười nói: “Vừa rồi con gọi điện thoại cho Tiểu Siêu hả? Như vậy là đúng rồi, các con còn trẻ nên nói chuyện với nhau nhiều một chút.”
“Sư phụ, người hiểu lầm rồi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mộ Khuynh Tuyết vội vã giải thích rồi nói về chuyện liên quan tới Võ Thiên Tích.
“Hửm?”
“Tiểu Siêu dám phế tên Võ Thiên Tích kia ư?”
“Hừm, thực lực đúng là không tệ, cũng không bôi nhọ thanh danh của sư phụ hắn.”
Mộ Khuynh Tuyết nói: “Sư phụ, người lại còn khen hắn nữa. Hắn làm việc liều lĩnh như thế e rằng sẽ gây họa vì dù sao Vũ Minh…”
“Hừ!”
Lê Uyển đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ngắt lời Mộ Khuynh Tuyết: “Sợ gì chứ? Nếu như Tiểu Siêu bại lộ thân phận thì cho dù Vũ Minh có muốn động vào hắn thì cũng phải cân nhắc kỹ càng.”
Nghe thấy vậy, trong mắt Mộ Khuynh Tuyết tràn ngập vẻ tò mò.
Dựa theo lời nói của sư phụ, cái tên ngày thường làm việc tùy tiện, phóng túng kia là người có địa vị sao?
Hơn nữa thân phận này còn rất cao?
Tính tò mò của Mộ Khuynh Tuyết nổi lên, cô ấy đang định nói chuyện để tìm hiểu thêm thì đột nhiên Lê Uyển xoay người đi lên tầng, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
“Nếu như Vũ Minh dám phái mấy tên ngu ngốc tới đây, e rằng bọn họ chưa từng nghe tới thân phận của Tiểu Siêu. Để đề phòng, mình sẽ phải tính toán thay cho Tiểu Siêu mới được.”
Quay về phòng.
Suu khi suy nghĩ một hồi, Lê Uyển gọi một cuộc điện thoại.
Cùng lúc đó.
Trong một căn tứ hợp viện ở thủ đô.
Có một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Sư phụ, có người gọi điện thoại đến tìm người, người có nghe không ạ?”
“Ai vậy?”
Cô gái ở ngoài cửa lắc đầu rồi nhìn di động và nói: “Con không biết, chỉ thấy người đó tên là Lê Uyển.”
Một lúc sau, ông lão mở cửa ra, lấy điện thoại di động, ấn nút nghe và cười đầy sảng khoái.
“Ha ha, tiểu sư muội, nửa đêm nửa hôm lại đột nhiên liên lạc với ta vậy? Chắc hẳn là không vì nhớ sư huynh đúng không?”
Nghe vậy, Lê Uyển hừ lạnh đầy vẻ khinh thường.
“Nếu như ta không có việc thì gọi điện làm gì?”
“Nói ngắn gọn là gần đây huynh tranh thủ thời gian tới Xuyên Nam đi, đã có cách giải quyết căn bệnh của huynh rồi.”
Nghe thế, con ngươi trong mắt ông lão co rút lại.
Mấy năm trước, ông ta từng giao chiến một cao thủ ninja của đất nước hoa anh đào 1 ngày 1 đêm. Tuy rằng cuối cùng đã giành chiến thắng nhưng cũng bị ám chiêu của gã ta làm cho bị thương. Từ đó để lại bệnh kín trong người.
Vì thế mà ông ta không ngừng đi tìm các danh y trên toàn thế giới nhưng bọn họ đều bất lực trước căn bệnh kín này. Và cũng chính vì điều này không những khiến cho tu vi của ông ta không thể gia tăng mà thậm chí còn có chiều hướng tụt lùi trong suốt thời gian vừa qua!
“Tiểu sư muội không đùa ta đấy chứ?”
“Dù sao bệnh kín này của ta cũng không tầm thường…”
“Xì.”
Lê Uyển cười khinh thường nói: “Ngay cả hỏa chi hỗn độc trong cơ thể ta còn sắp được chữa khỏi, vậy thì bệnh kín của huynh có là gì chứ?”
“Cái gì?”
Ông lão vô cùng kinh ngạc, ông ta biết rất rõ hỏa chi hỗn độc trong cơ thể của Lê Uyển khó giải tới mức nào, về cơ bản là nằm nhà chờ chết, nên nó còn nghiêm trọng hơn bệnh kín của ông ta một chút.
Không ngờ vậy mà còn chữa được ư?
“Ngay cả cổ vương Thủ Tịch Y của Vũ Minh còn chưa có bản lĩnh tới trình độ này! Sư muội mau nói cho ta biết, rốt cuộc là ai có năng lực khủng như vậy?”
Lê Uyển mở miệng nói ra 4 chữ.
“Đệ tử Thiên Huyền.”
Nghe vậy, ông lão ngơ ngác. Sau khi hít một hơi thật sâu thì không nói gì nữa mà lập tức ngắt điện thoại và vẫy tay với cô gái mặc váy vàng vẫn luôn đứng ngoài cửa.
“Nhu Nhi, con mau đi đặt cho sư phụ vé máy bay tới Xuyên Nam vào ngày mai đi!”
“À đúng rồi, con đi cùng với sư phụ luôn đi.”
“A?”
Khương Nhu kinh ngạc, có chút khó xử nói: “Sư phụ, ngày mai phó minh chủ muốn tìm người để bàn chuyện quan trọng, người xem có thể sắp xếp thời gian tới Xuyên Nam muộn một chút được không?”
“Không được!”
Ông lão dứt khoát nói: “Có chuyện gì quan trọng bằng mạng sống của ta chứ? Bỏ qua tất đi!”
“Nếu như ai dám ngăn ông đây đi khám bệnh thì ta liền đánh mông hắn đến nở hoa!”
Nghe vậy , hai chân Khương Nhu mềm nhũn và cũng không dám nói gì nữa. Sau khi trả lời xong, cô ta vội vàng rời đi đặt vé máy bay tới Xuyên Nam vào ngày mai.
Sáng sớm hôm sau.
“Reng reng reng…”
Mộ Khuynh Tuyết còn đang say giấc ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vì cứ tưởng đó là Lương Siêu nên cô ấy đã nghe điện thoại mà không cần mở mắt nhìn xem đó là ai.
“Alo.”
“Lương đại thiếu gia, tôi nói này, thời gian anh gọi điện thoại cho người khác không thể bình thường hơn được sao? Không phải đêm khuya thì cũng là sáng sớm, như vậy rất khiến người ta tốn sức đấy.”
“Hừ.”
“Cái đồ xui xẻo này, không ngờ cuộc sống của chị khi bị đày tới Xuyên Nam mấy năm nay cũng khá tốt nhỉ, mấy tên đàn ông bị chết do chị chắc cũng không ít đâu nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc qua điện thoại, Mộ Khuynh Tuyết lập tức mở mắt ra, cơn buồn ngủ tan biến.
Sau khi cắn môi im lặng một hồi, cô ấy mới mở miệng.
“Mộ Liên Y, cái đồ tiện nhân xấu xa này, cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
“Xem ra da mặt của cô vẫn dày y như trước nhỉ!”
Chương 157: Ma cà rồng phương tây
Trước đây, mặc dù Mộ gia biết Mộ Khuynh Tuyết có mị thể trời sinh nhưng bởi vì địa vị của bố mẹ cô ấy rất cao nên không ai dám động vào cô ấy. Ngoài ra, tài năng của Mộ Khuynh Tuyết rất xuất chúng, vì thế đám con cháu cùng lứa với cô ấy ở Mộ gia đều không có ai có địa vị cao hơn cô ấy.
Khi đó cô ba Mộ Liên Y của Mộ gia vẫn luôn là chị em tốt của cô ấy chứ không hề cao ngạo như bây giờ, suốt ngày vây quanh cô ấy nói đủ thứ chuyện, nói trắng ra là chẳng khác nào một người hầu nhỏ.
Thế nhưng kể từ khi bố mẹ của cô ấy chết bởi tai nạn giao thông thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Chính vì người chị em tốt Mộ Liên Y này, cô ta lợi dụng làm ầm lên về mị thể trời sinh của Mộ Khuynh Tuyết, nói đó là điềm xấu, là sao chổi và đề xuất với toàn bộ gia tộc hãy trục xuất Mộ Khuynh Tuyết khỏi Mộ gia!
Lời đề xuất này vừa nói ra đã có không ít người của Mộ gia đồng ý.
Cuối cùng, các thành viên cấp cao của Mộ gia đã quyết định rằng vì nể tình bố mẹ Mộ Khuynh Tuyết đã từng đóng góp rất nhiều cho Mộ gia nên họ vẫn giữ lại tư cách là người Mộ gia và chỉ trục xuất cô ấy khỏi dòng chính.
Đồng thời, bọn họ cũng cho cô ấy một đặc ân đó là tới Xuyên Nam và phụ trách công việc kinh doanh của Cổ Hiên Trai.
Tuy nhiên người sáng suốt đều nhìn ra đến Xuyên Nam chủ trì một phân bộ của Cổ Hiên Trai nghe có vẻ là đặc ân nhưng thật ra chính là lưu đày.
Hơn nữa, hàng năm Mộ gia đều đặt ra nhiệm vụ kiếm nguồn lợi nhuận cao ngất trời cho cô ấy.
Nếu như năm nào mà lợi nhuận không đạt tiêu chuẩn thì sẽ trục xuất cô ấy ra khỏi gia tộc ngay lập tức!
Nhớ lại đoạn quá khứ đau buồn này, Mộ Khuynh Tuyết lại cảm thấy răng mình ngứa ngáy.
Thế nhưng Mộ Liên Y thì khác, nghe thấy Mộ Khuynh Tuyết mắng mình như vậy, cô ta không những không giận mà còn cười.
“Chị Khuynh Tuyết à, xem ra trong lòng chị vẫn còn canh cánh vụ việc năm đó nhỉ?”
“Nói thừa!”
Mộ Khuynh Tuyết tức giận mắng: “Đừng gọi tôi là chị, nghe mà thấy tởm!”
“Những năm này, nếu như không phải tôi đều nỗ lực cố gắng mỗi ngày thì bản thân đã bị trục xuất khỏi Mộ gia từ lâu rồi! Tất cả những thứ này đều là do cô ban tặng!”
“ y da, chị đừng nói vậy mà.”
“Từ khi bố mẹ chị còn sống, số người muốn đuổi cả nhà chị ra ngoài không chỉ có mình em đâu.”
“Tuy rằng hiện tại em cũng không hiểu vì sao gia tộc đối xử tệ bạc với chị như thế mà chị vẫn không chủ động rời đi nhưng cũng chẳng sao cả, em có tin tốt muốn nói, chị có muốn nghe không?”
“Có gì nói luôn đi!”
“Hừ, chuyện này không tiện nói qua điện thoại. Chị ra ngoài đi, em sẽ đợi chị ở quán cà phê gần nhà.”
“Tôi không có hứng thú.”
Mộ Khuynh Tuyết lạnh lùng nói: “Chỉ cần nhìn thấy cô là tôi nhịn không được muốn giết người.”
“Ha ha…”
“Yên tâm đi chị Khuynh Tuyết, chị sẽ không giết em đâu, trừ khi chị không muốn quay lại gia tộc.”
Nghe thấy vậy, Mộ Khuynh Tuyết kinh ngạc.
“Quay về gia tộc?”
“Cô có ý gì?”
“Có nghĩa là hiện tại chị có cơ hội quay trở về gia tộc nhưng mà không biết chị có thể nắm chắc được hay không.”
“Em sẽ chờ chị ở quán cà phê gần nhà nha, chỉ có nửa tiếng thôi đấy.”
Nói xong, Mộ Liên Y ngắt điện thoại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sau khi nhíu mày suy nghĩ một hồi, Mộ Khuynh Tuyết vội vàng rời khỏi giường và đi thay quần áo rồi tới quán cà phê.
20 phút sau.
Tại quán cà phê Thụy Tân.
Thấy Mộ Khuynh Tuyết đi tới với bộ dáng tóc tai bù xù, Mộ Liên Y vẫy tay.
“Chị Khuynh Tuyết, còn chưa trang điểm mà chị đã tới đây rồi sao? Xem ra chị thật sự xem trọng cơ hội lần này đấy nhỉ?”
“Cô bớt nói nhảm đi.”
Mộ Khuynh Tuyết lạnh lùng nói thẳng: “Tôi không có tâm trạng ôn chuyện với tiện nhân như cô đâu. Bây giờ cô mau nói đi, cơ hội như thế nào.”
Mộ Liên Y nở nụ cười nói: “Gần đây Mộ Gia đã thuê được được một đại sư vô cùng mạnh mẽ. Sau khi người đó nghe nói chị có mị thể trời sinh thì cảm thấy rất hứng thú với chị.”
“Cảm thấy hứng thú với mị thể trời sinh ư?”
Mộ Khuynh Tuyết cau mày, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ tên đó không biết mị độc của tôi lợi hại tới mức nào sao? Hay là tên đó ngại mình sống lâu quá?”
“Ha ha…Đương nhiên là không phải rồi.”
Nhấp một ngụm cà phê, Mộ Liên Y nghiêng mình về phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười chế giễu: “Chị Khuynh Tuyết à, không biết chị đã từng nghe nói tới…”
“Quỷ hút máu của phương tây chưa?”
Nhất thời con ngươi của Mộ Khuynh Tuyết co rút lại, cô ấy nhìn chằm chằm Mộ Liên Y vì không biết cô ta có ý gì.
Cô ấy cũng được coi như là người trong giới võ đạo nên đương nhiên cũng đã từng nghe về quỷ hút máu. Đây là một nhóm người có dòng máu và năng lực đặc biệt của phương tây. Nghe đồn rằng họ đi ra ngoài vào ban đêm và sống bằng cách hút máu nên bản chất của bọn họ vô cùng tàn ác và khát máu.
Vì vậy bọn họ vẫn luôn được liệt vào danh sách cấm kỵ trong giới võ đạo Viêm Hạ giống như những cổ sư chuyên đi làm việc ác khắp nơi. Hơn nữa, so với cổ sư, kết cục của người chết dưới tay quỷ hút máu còn thảm hơn. Không chỉ bị mất máu mà thân thể còn bị teo tóp già nua. Nghe nói ngay cả linh hồn sau khi chết cũng không còn nên không thể đi vào luân hồi. Người chết sẽ tiếp tục lang thang dưới hình dạng cô hồn dã quỷ, cho đến khi tan biến trong không khí và biến mất hoàn toàn.
“Lẽ nào cô định nói cho tôi biết người đại sư mà Mộ gia mời về là một quỷ hút máu ư?”
“Đúng.”
“Mộ gia bị điên rồi sao!”
“Bọn họ có biết rằng điều này vô cùng nguy hiểm không!”
“Đừng kích động thế chứ.”
Mộ Liên Y tựa lưng vào chiếc ghế sô pha và nói: “Nghe vị đại sư kia nói rằng càng hút được máu cấp độ càng cao thì tu vi và thực lực sẽ càng tăng mạnh, thậm chí còn có thêm nhiều năng lực mới.”
“Về phần mị độc trời sinh của chị, đối với những người đàn ông khác chính là độc nhưng nó lại là một loại thuốc bổ quý hiếm đối với người đó.”
“Vị đại sư đó còn nói chỉ cần người sở hữu mị thể trời sinh tình nguyện dâng máu và linh hồn thì hắn ta sẽ tiến tới trở thành ma cà rồng cấp cao.”
“Đến lúc đó, chẳng những thực lực tăng vọt mà còn có thể sống dưới ánh mặt trời như người bình thường, như vậy sẽ chẳng có ai phát hiện ra hắn ta là ma cà rồng.”
“Tôi tự nguyện dâng máu ư?”
“Và cả linh hồn?”
Mộ Khuynh Tuyết cười nói: “Này, đây có phải là cơ hội quay trở về gia tộc mà cô nói lúc trước không?”
“Đúng vậy.”
Mộ Liên Y gật đầu, nụ cười trên gương mặt cũng càng đậm hơn.
“Để cho bài vị của chị quay trở về dòng chính của Mộ gia cũng là một acsch quay trở về gia tộc nhỉ.”
“Đúng không?”
Chương 158: Mộ Khuynh Tuyết hận
"Mộ gia... thật sự tốt với tôi lắm." Mộ Khuynh Tuyết âm trầm cắn răng, lập tức nhìn xem Mộ Liên Y mà lạnh giọng hỏi: "Cô cảm thấy tôi sẽ chấp nhận?"
"Cho dù tôi thật sự quên mình vì người, cũng không ngốc đến mức lấy mạng, thâm chí cả linh hồn của mình để giúp một gia tộc lạnh nhạt như Mộ gia."
Mộ Liên Y không e dè mà cười cười, nói: "Tôi cảm thấy chị sẽ chấp nhận."
"A..."
"Vậy xem ra thứ người như cô không chỉ đê tiện vô sỉ, hơn nữa còn rất ngu ngốc."
Nói xong, Mộ Khuynh Tuyết đứng dậy muốn đi, nhưng Mộ Liên Y lại đột nhiên lấy điện thoại ra rồi mở album ảnh, cho cô ấy xem một tấm hình.
Đó là một tấm ảnh chụp linh vị, mà bối cảnh là ở từ đường dòng chính Mộ gia.
Linh vị của vợ chồng Mộ Lôi, Tôn Tuyết Mai.
Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì bước chân lập tức khựng lại, ánh mắt không dời ra được.
Đây là linh vị của cha mẹ đã khuất.
"Chị Khuynh Tuyết, chị cẩn thận nhìn một chút đi."
"Cha mẹ chị luôn được cung phụng trong từ đường dòng chính Mộ gia, cả ngày hưởng thụ hương hỏa tế bái, tin chắc bọn họ trên thiên đường cũng rất dễ chịu."
"Mà chị làm đứa con hiếu thuận của họ, chắc không đành lòng quấy rầy cuộc sống thoải mái đó đâu nhỉ?"
"Cô có ý tứ gì!"
"Ha ha ha... Ý của tôi còn chưa đủ rõ à? Nếu chị ngoan ngoãn nghe lời, cam tâm tình nguyện cống hiến mình cho đại sư Miller thì linh vị cả nhà các người sẽ luôn được cung phụng trong từ đường."
"Nhưng nếu chị vì tư lợi mà tham sống sợ chết, chẳng những chị sẽ bị triệt để trục xuất khỏi gia tộc, mà cả linh vị cha mẹ chị cũng bị ném ra đường."
"Tro cốt của cha mẹ chị cũng bị hất ra nơi hoang dã, cho dù chết cũng không được an bình, chậc chậc... Mùi vị đó, có lẽ không dễ chịu đâu đúng không?"
"Cô!" Mộ Khuynh Tuyết triệt để tức giận, một chưởng đánh nát bàn cà phê thành từng mảnh, lập tức thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc.
"Cô ơi." Hai nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, nói: "Cô cố ý pha hư tài sản tiệm chúng tôi, cần..."
"Cút!" Mộ Khuynh Tuyết quát mắng một tiếng, móc ra hai mươi tờ tiền đỏ từ trong túi rồi vứt xuống đất, hai nhân viên thấy thế cũng không dám chọc cô ấy, vội nhặt tiền lên rồi rời đi.
"Mộ Liên Y, cô có còn là người hay không? !"
"Cha mẹ tôi là chú hai, thím hai ruột của cô! Rốt cuộc gia đình chúng tôi đắc tội gì cô mà cô lại muốn trả thù như thế! Cha mẹ tôi đã chết nhiều năm mà cô còn không buông tha!"
"Ai..." Mộ Liên Y ra vẻ mà khẽ thở dài một cái, nói: "Chị Khuynh Tuyết, chị kích động như vậy cũng vô dụng, hơn nữa ý kiến ép buộc chị làm vậy cũng không phải tôi đưa ra."
"Tôi chỉ là một người chạy chân thôi."
"Cô! Cô là thứ tiện nhân vô sỉ bỉ ổi! Tôi thấy là cô đố kị lúc trước nhà chúng tôi có danh tiếng quá lớn, ép cho cả nhà cô không ngẩng đầu lên được, hiện tại mới..."
"Im ngay!" Mộ Liên Y hét lớn một tiếng, còn tiến lên tát một cái thật mạnh vào mặt Mộ Khuynh Tuyết.
Trên gương mặt xinh đẹp của ả cũng không còn vẻ nghiền ngẫm và trêu tức trước đó, đã mang đầy một mảnh sương lạnh.
"Mộ Khuynh Tuyết, tôi mở miệng gọi một tiếng chị Khuynh Tuyết thì chị thật sự nghĩ là mình vẫn còn lớn hơn tôi một bậc như trước kia à?"
"Phi! Cũng không nhìn xem bây giờ mình là thứ gì, bây giờ đối với gia tộc thì chị chỉ là một đứa con rơi, kẻ đáng thương có thể hy sinh vào bất cứ lúc nào thôi!"
"Còn dám gọi tôi là tiện nhân? Nghĩ mình lớn lắm đúng không?"
Mộ Khuynh Tuyết ngồi bệt trên ghế, cảm nhận được cơn đau rát trên mặt, nước mắt im lặng chảy xuống.
Giờ phút này, cô càng hận hơn, hận Mị Thể trời sinh của mình, càng hận mình được sinh ra trong một gia tộc lạnh nhạt, vô tình như thế.
Thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, Mộ Liên Y trợn mắt lên cười mỉa một tiếng, bưng ly cà phê còn chưa uống xong đi đến trước mặt cô, sau đó chậm rãi đổ cà phê xuống đầu cô.
Ả vừa đổ, vừa đắc ý cười nói: "Tóm lại, tôi đã gửi lời xong, tôi cũng chỉ cho chị con đường để đi."
"Rốt cuộc là muốn dùng sự bình an của cha mẹ chị dưới chính suối để đổi lấy cuộc sống như chó nhà có tang của mình trên thế gian, hay là ngoan ngoãn chấp nhận số phận, phối hợp mà hầu hạ vị đại sư kia."
"Tự chị chọn đi."
Đổ cà phê xong, Mộ Liên Y lại cười khanh khách hai tiếng, vừa ném ly cà phê qua một bên, phủi tay muốn đi thì ở cổng lại truyền đến một tiếng cười khẽ: "Vừa ăn hiếp người ta xong là muốn đi, hình như không tốt lắm đúng không?"
Nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, Mộ Liên Y thấy một thanh niên mặc bộ quần áo đơn giản gọn gàng đi đến, không khỏi nhíu mày.
"Anh là ai?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Biết tôi là ai không? Chuyện của tiểu thư đây mà anh cũng dám chỏ mũi vào?"
Lương Siêu đi tới nghe vậy thì chỉ chỉ Mộ Khuynh Tuyết đã bị xối ướt như chuột lột, nói: "Trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, tôi tên là Lương Siêu, là bạn của cô ấy."
"Câu hỏi thứ hai, tôi không biết cô là ai."
"Câu hỏi thứ ba..."
Nói đến đây, Lương Siêu quét mắt nhìn một ly cà phê vừa pha xong còn nóng hổi ở bàn bên cạnh, hắn vẫy tay về hướng nó rồi trực tiếp hút nó tới tay.
Thủ đoạn cách không lấy vật này khiến Mộ Liên Y hơi kinh hãi.
Ngay sau đó, còn không đợi ả lấy lại tinh thần thì Lương Siêu đã trực tiếp giội cà phê nóng hổi lên mặt ả!
"A!" Mộ Liên Y lập tức che mặt kêu to.
Sau một lúc, thấy cả khuôn mặt Mộ Liên Y bị bỏng đỏ như đít khỉ bộ, Lương Siêu cười cười, nói: "Câu hỏi thứ ba, hiện tại cô biết đáp án rồi chưa?"
"Anh! Lương Siêu, tôi nghe qua tên của anh! Là thằng bồ mà Mộ Khuynh Tuyết mới quyến rũ được, người phế bỏ Võ Thiên Tích chính là anh!"
Lương Siêu không có phản ứng cô ả, mà ngồi xuống bên cạnh Mộ Khuynh Tuyết, nhìn cô vẫn một mang dáng vẻ thất hồn lạc phách kia thì trêu chọc cười một tiếng.
"Không đến mức vậy chứ? Dù sao cô cũng là một Huyền Võ Giả, lại bị một người bình thường ức hiếp thành như vậy? Cái này có hơi mất mặt đấy."
"Hơn nữa đây cũng không phải phong cách của cô, đúng không?"
Mộ Khuynh Tuyết vẫn chưa phản ứng, cúi đầu kinh ngạc nhìn mặt đất, Lương Siêu thấy thế thì nhíu mày.
Lúc này, Mộ Liên Y lại bắt đầu chửi rủa: "Trước đó tôi vốn không có ý đối đầu với anh, anh lại không biết tốt xấu chủ động chọc đến tôi! Anh vốn đã trêu chọc Võ Minh, lại chọc tới Mộ gia! Anh muốn chết không có chỗ chôn đúng không!"
Lương Siêu nghe vậy thì liếc ả một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng có nói nhảm với tôi những chuyện đó, nếu ai làm bạn của tôi khó chịu, vậy tôi phải khiến kẻ đó thoải mái đến lên trời."
"Đây chính là đạo của tôi."
Sau đó hắn lại ra hiệu chỉ chỉ mặt đất với Mộ Liên Y, tiếp tục nói: "Hiện tại, quỳ xuống nói xin lỗi trước đi, còn sau đó phải trừng phạt cô thế nào thì bạn của tôi quyết định."
"Muốn tôi quỳ xuống trước thứ sao chổi này sao? Anh..."
"A!"
Nói còn chưa dứt lời, Mộ Liên Y lại hét lên một tiếng, một áp lực cực mạnh đột nhiên tác động lên người, ép cho ả trực tiếp quỳ xuống.
Lương Siêu trực tiếp mang mộ bình nước sôi nóng hổi ở quầy đến, đứng bên cạnh Mộ Liên Y, nghiêng bình nước nhắm vào đầu ả.
"Nếu không muốn cảm nhận sự thoải mái nước sôi đổ lên đầu thì lập tức nói xin lỗi."
Chương 159: Chỉ là bạn thôi sao?
Mộ Liên Y ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn bình nước treo trên đầu mình, lập tức không dám nói gì.
"Xin lỗi đi." Lương Siêu lại nói một câu, Mộ Liên Y thấy hắn bưng ấm nước có dấu hiệu nghiêng xuống thì bị dọa vội vàng nói: "Tôi, tôi sai!"
"Chị Khuynh Tuyết, tôi không nên nói chuyện với chị như vậy, không nên uy hiếp, không nên đe dọa chị, nhưng, nhưng tôi chỉ truyền lời mà thôi, chị tha thứ cho tôi đi..."
Đợi ả nói xong một tràng, Lương Siêu thấy Mộ Khuynh Tuyết còn không lấy lại tinh thần thì hỏi: "Hài lòng không, cô nói một câu đi chứ? Nếu không, tôi biểu diễn cho cô xem nước sôi đổ đầu?"
"A! Đừng!" Mộ Liên Y bị dọa đến kêu to, nếu nước sôi thật sự đổ xuống, ả có thể sống sót, có bị nát mặt không thì chưa nói đến, nhưng da đầu và tóc chắc chắn sẽ không chịu nổi!
Thế là ả vội vàng quỳ bò qua, ôm chặt lấy đùi Mộ Khuynh Tuyết, run giọng cầu khẩn: "Chị Khuynh Tuyết, tôi sai rồi! Tôi xin chỉ bảo anh ta bỏ qua cho tôi đi..."
"Chị, chị nghĩ lại quan hệ của chúng ta khi còn bé, tôi vẫn luôn..."
"Có liêm sỉ một chút được không?" Mộ Khuynh Tuyết đột nhiên mở miệng, một chân đá văng ả ra, trên mặt tràn đầy ghét bỏ.
"Lần này kẻ ra chiêu ác độc ép tôi đi vào khuôn khổ là ai?" Mộ Liên Y lập tức nghẹn lời, bắt đầu ấp a ấp úng.
"Hoặc có thể nói, chủ mưu sau màn năm đó tạo ra vụ kia tai nạn xe, làm hại cha mẹ tôi mất mạng là ai?"
"Cái này..."
Mộ Liên Y bị dọa đến khẽ run rẩy, Lương Siêu thấy ả hoàn toàn không có ý nói ra thì cười nói: "Không muốn nói phải không? Vậy tôi phải rót cả bình nước sôi vào miệng cô. Đến lúc đó, sợ là cả đời cô cũng không nói được."
"Đừng! Chị Khuynh Tuyết, tôi, không phải tôi không nói, là thật sự không dám..."
"Vụ tai nạn xe lúc trước liên quan đến quá nhiều thứ, nếu tôi nói ra thì sẽ bị chém thành muôn mảnh, chết không có chỗ chôn..."
Soạt!
Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, hai mắt cũng nheo lại. Thật ra vừa rồi cô nhắc tới vụ tai nạn xe cũng chỉ thăm dò mà thôi, cô chỉ hoài nghi vụ tai nạn năm đó là ngoài ý muốn hay do kẻ nào làm ra, luôn không thể xác định, nhưng bây giờ cô đã chắc chắn cha mẹ mình không phải chết do tai nạn, mà là mưu sát!
Vậy là đã đủ.
Còn rốt cuộc chủ mưu sau màn là ai, cũng không quá quan trọng đối với cô.
"Tốt..."
"Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."
"Được được, tôi lập tức đi." Mộ Liên Y vội vàng bò dậy trốn đi, mà khi chạy đến cổng quán cà phê thì đột nhiên quay đầu, vừa oán độc vừa căm phẫn mắng to; "Thứ sao chổi, lần này mày phải suy nghĩ cho kỹ càng nên làm thế nào!"
"Đêm nay, Miller đại sư sẽ đến! Tao sẽ gửi địa chỉ cho mày, đến cùng có đi hay không thì tự mày lo liệu!"
Lương Siêu nghe vậy thì nhíu mày, lại nhìn Mộ Khuynh Tuyết, phát hiện sắc mặt của cô trở nên càng phức tạp.
Tự giễu, không cam lòng, oán hận... Nhưng càng nhiều vẫn là đau khổ.
Ấn tượng trước đó trong lòng Lương Siêu về Mộ Khuynh Tuyết vẫn luôn là dạng ngự tỷ (1) cực phẩm, quyến rũ, cực kỳ gợi cảm, quả thực như hai người hoàn toàn khác biệt so với hiện tại.
(1) Những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, tính cách mạnh mẽ dứt khoát
"Cái kia..."
Hắn hông biết nên an ủi như thế nào, Mộ Khuynh Tuyết chợt ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn: "Có thể mượn bả vai anh dựa vào một chút không?"
"Được." Lương Siêu vội vàng ngồi xuống, mặc cho cô dựa tới, không bao lâu sau đã cảm thấy nửa tay áo đều bị nước mắt của cô thấm ướt.
Qua một hồi lâu, cảm thấy cảm xúc của cô dần dần bình phục, Lương Siêu mới nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi cô gái kia tìm cô là muốn làm chuyện gì?"
"Miller đại sư mà cuối cùng cô ta nhắc tới lại là người nào? Sao nghe giống như tên ngoại quốc thế?"
"Tôi, tôi cũng không biết..." Mộ Khuynh Tuyết lắc đầu, thấy Lương Siêu còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi thì duỗi một ngón tay ra chặn môi hắn lại: "Hứa với tôi, đừng hỏi nữa được không?"
Lương Siêu bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Vậy cô muốn trò chuyện cái gì? Tôi nói chuyện phiếm giải buồn với cô?"
Mộ Khuynh Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Sao anh lại tìm đến nơi này?"
"Ôi, đừng nhắc tới nữa, trước đó sư nương gọi điện thoại cho tôi, bảo hôm nay có một bệnh nhân muốn tôi xem bệnh giúp, tôi muốn tới tìm người một chuyến trước, thuận tiện lại châm cứu cho người một lần."
"Không ngờ đến đi ngang qua nơi này thì thấy cô bị người ta khi dễ, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, tôi cũng không thể làm như không nhìn thấy đúng không? Đương nhiên phải tiến đến giúp cô trút giận."
"Bạn bè." Mộ Khuynh Tuyết thì thầm một câu, nhẹ giọng mà hỏi: "Chúng tôi thật sự chỉ là bạn sao?"
"A?" Lương Siêu trừng mắt nhìn, giả bộ không nghe rõ, Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì cười lắc đầu, cũng không có tiếp tục gặn hỏi.
"Không có gì. Chỉ là bạn cũng không tệ. Được rồi, không phải anh muốn đi tìm sư phụ à, anh đi đi, một mình tôi ra ngoài giải sầu là được."
Lương Siêu vốn định an ủi cô thêm một hồi, nhưng Mộ Khuynh Tuyết nói xong thì đứng dậy bỏ đi, vẫn không quên lộ ra một nụ cười quyến rũ, cứ như khôi phục lại như trước.
"Yên tâm đi, tuy người ta là một cô gái yếu ớt, nhưng cũng không yếu như anh nghĩ đâu."
"Đi đi."
Khi đi ra khỏi quán cà phê, một trận lạnh gió thổi vào mặt, thân thể Mộ Khuynh Tuyết run lên một cái, nước mắt nóng hổi lại trượt xuống gương mặt.
Mà đúng lúc này điện thoại lại vang lên, mở ra nhìn là Mộ Liên Y gửi một tin nhắn tới
"Thứ sao chổi, đêm nay Miller đại sư sẽ đến, làm chị em ngày xưa của chị, tôi có thể cho chị thời gian một ngày để suy xét, đêm mai là kỳ hạn sau cùng của chị"
"Nếu như muốn bảo đảm an bình của cha mẹ chị dưới suối vàng, muốn bảo đảm sau khi chết được tiến vào từ đường Mộ gia thì phải đến khách sạn Đế Vân, tầng 8 phòng số 866 tìm tôi."
Xem hết, Mộ Khuynh Tuyết tự giễu cười một tiếng.
"Có lẽ, tôi thật sự là một người chẳng lành trời sinh, nếu như thế, tôi không thể để càng nhiều người bị liên luỵ."
"Sư phụ, Lương Siêu, nguyện sau này các người có thể mạnh khỏe..."
"Cha, mẹ, thật xin lỗi."
"Con vô dụng, cho dù biết hai người chết thảm oan ức, cũng không thể đòi lại công bằng cho cha mẹ, con chỉ có thể lấy mạng mình, bảo đảm cho cha mẹ an bình dưới chín suối."
"Thật, thật xin lỗi..."
Chương 160: Lão lưu manh này thật đê tiện
Giữa trưa, Lương Siêu lại châm cứu cho Lê Uyển một lần, cảm nhận được dao động Huyền khí càng mạnh trong cơ thể Lê Uyển thì vội nịnh hót: "Sư nương, trạng thái đỉnh cao trước đó của người hẳn có tu vi đỉnh cao cảnh giới Thiên Tượng đúng không? Thật là lợi hại."
"Ha ha, cái này cũng coi là lợi hại?" Lê Uyển cười cười, nói: "Một lát nữa dẫn con gặp người lợi hại hơn ta nhiều, chẳng qua hắn sẽ có chút ý kiến với con, đến lúc đó nếu nói lời không xuôi tai thì con ráng chịu một chút."
"Có ý kiến với con? Không thể nào?" Lương Siêu không hiểu, hoài nghi hỏi: "Không phải người nói người này là sư huynh của người sao? Chắc không biết con mới đúng?"
"Không biết con thật, nhưng lại quen sư phụ con."
"Sư huynh lúc còn trẻ đã từng theo đuổi ta, đáng tiếc, cuối cùng thua trong tay sư phụ con, còn bị sư phụ con làm tổn thương tự tôn, hơn nữa bị thương..."
"Rất ác độc." Nghe xong, khóe miệng Lương Siêu giật giật một cái.
Náo loạn nửa ngày, thì ra bệnh nhân lát nữa mình phải xem bệnh là tình địch của ông già à?
Hơn nữa nghe miêu tả của Lê Uyển thì tu vi cảnh giới của vị sư huynh này cực cao, lỡ đối phương trút giận lên mình thì chẳng phải mình chết rất oan?
Nhìn ra lo lắng của hắn, Lê Uyển lại cười cười, vỗ bả vai hắn rồi trấn an: "Yên tâm đi, có sư nương đi theo bên cạnh con, anh ta sẽ không làm quá mức. Nhiều lắm là nói hai câu bực dọc, đến lúc đó con ráng chịu một chút là được."
"Được." Lương Siêu cười nhẹ gật gật đầu, trong lòng lại lôi ông già Thiên Huyền kia ra mắng một trận.
Giành phụ nữ với đối phương thì thôi đi, cướp đến tay rồi còn cần gì huỷ tự tôn của người ta? Con mẹ nó đánh người ta bị thương, ác như vậy!
Thể hiện năng lực của mình à? Kết quả người chịu khổ chịu tội vẫn là tôi!
Sau một giờ, Lương Siêu thấp thỏm mà cùng Lê Uyển đi đến khách sạn mà sư huynh của bà đang ở.
Vừa vào phòng đã nghe được một tiếng cười to sang sảng điếc tai. Ngay sau đó, một ông lão râu tóc bạc trắng, thân thể cường tráng kiện đi nhanh tới, lập tức cho Lê Uyển một cái ôm chầm
"Sư muội, lâu như vậy rồi mà vẻ đẹp của muội vẫn không giảm, ngược lại còn càng quyến rũ! Còn có mùi thơm cơ thể của muội nữa, thật là không thay đổi chút nào, vẫn khiến lão hủ trầm mê..."
Lương Siêu đứng một bên, nhìn ông già hơi nhắm mắt, hưởng thụ mà ngửi ngửi mùi thơm trên người Lê Uyển, trong lòng không khỏi oán thầm.
Lão lưu manh này thật là đê tiện, xem ra lúc trước ông già đả kích tự tôn của ông ta cũng không phải không có đạo lý.
"Này, huynh cũng vừa phải thôi." Lê Uyển một mặt không nói đem hắn đẩy ra, hừ mắng: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đứng đắn như lúc còn trẻ, không sợ lại bị Thiên Huyền đánh tới tự bế à"
"Hừ, không phải muội nói lão tiện nam kia đã ngủm củ tỏi rồi sao, ta còn sợ hắn cái gì?"
Nói xong, ông lão lại nhìn về phía Lương Siêu, bắt đầu cẩn thận dò xét, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, vừa xoa xoa cái cằm, vừa nói: "Tốt, thằng nhãi này chính là đệ tử của lão tiện nam kia? Không tệ nha, tuổi còn trẻ mà tu vi đã đến Thiên Tượng."
"Thiên phú này còn mạnh hơn so lão tiện nam mấy phần, tương lai có hi vọng."
Lão tiện nam...
Nghe thấy xưng hô này, Lương Siêu nhíu mày lại, có chút khó chịu. Tuy hắn thừa nhận đúng là ông già Thiên Huyền kia rất đê tiện, bằng không cũng sẽ không bày ra trò chín phần hôn thư này để để tra tấn mình. Nhưng dù sao cũng là ân sư truyền nghề của mình, ngày thường hai sư đồ nói giỡn với nhau, tùy ý bôi nhọ cũng không có vấn đề gì.
Có điều nếu đổi thành người khác thì không được.
Chuyện này giống như con nhà mình muốn đánh, muốn mắng thế nào cũng không có vấn đề gì, nhưng người khác động đến một đầu ngón tay của của nó cũng không được.
Thế là Lương Siêu lập tức nghiêm nghị nhìn về phía ông lão kia.
"Nghe nói ông là cố nhân của sư nương, tôi tôn kính gọi ông một tiếng tiền bối, xưng hô trước đó của tiền bối đối với gia sư không quá phù hợp, có ý nhục mạ, mong rằng ông đổi lại đi."
"Ồ?" Ông lão nghe vậy thì trêu tức cười một tiếng, nói: "Nếu ta không muốn đổi thì sao nào? Một hậu bối như cậu thì có thể làm gì được ta?"
"Đúng, hiện tại tôi không làm gì được ông." Lương Siêu gật đầu chấp nhận, nhưng hai mắt vẫn không chớp mà nhìn chằm chằm ông ta, tiếp tục nói: "Nhưng trước đó ông cũng đã nói, tương lai của tôi có hi vọng, thiên phú còn cao hơn gia sư một chút."
"Nếu năm đó gia sư có thể đánh ông đến tự bế, tương lai tôi cũng có thể đánh ông tới không thể tự gánh vác."
"Huống chi lấy vết thương ngầm bây giờ của ông, chỉ sợ ba năm năm sau cũng không cần tôi ra tay thì ông đã co quắp trên giường, chắc hẳn trong lòng ông cũng biết rõ chuyện này hơn ai khác đúng không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nói xong, Lương Siêu lại chắp tay với Lê Uyển đầy bất đắc dĩ đang đứng một bên.
"Sư nương, ông ta làm nhục gia sư, đệ tử không trị được vết thương cũ của ông ta, cáo từ."
Nói xong, hắn quay đầu bỏ đi.
Lê Uyển thấy thế thì muốn nói gì đó, ông lão đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thân hình vốn có vẻ hơi còng lập tức đứng thẳng lên, lại phóng ra một luồng uy áp Huyền khí cực mạnh!
Uy áp kia chỉ nhằm vào Lương Siêu, đè ép từ bốn phương tám hướng về hướng hắn!
Bước chân Lương Siêu dừng lại, cả người không cách nào động đậy, cảm giác đè nén đột nhiên ập đến khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, suýt đã phun ra máu!
"Lăng Vũ, huynh điên rồi!" Lê Uyển lập tức tức giận, quát chói tai một tiếng muốn ngăn ông ta lại, Lăng Vũ lại giơ tay lên về hướng bà, cũng phóng ra một uy áp khiến bà không cách nào động đậy.
"Ha... Sư muội chớ hoảng sợ, thằng nhãi này dám trực diện uy hiếp lão hủ như thế, có dũng khí, nhưng cốt khí thì phải xem có được bao nhiêu."
"Nhãi ranh, nếu như không kiên trì nổi thì quỳ xuống đi, lão hủ sẽ thu khí tức lại, khuyên cậu một câu, tuyệt đối đừng ráng chống đỡ, rất dễ bị nội thương."
Lương Siêu cắn răng, thầm mắng rồi bắt đầu điên cuồng vận chuyển toàn bộ Huyền khí, ráng chống đỡ đứng thẳng lên, còn chậm rãi bước từng bước về phía trước.
"Ồ? Còn dám khiêu khích ta?" Lăng Vũ kinh ngạc cười một tiếng, lập tức quát nhẹ, uy áp Huyền khí tác động lên người Lương Siêu bắt đầu tăng mạnh!
Lương Siêu lảo đảo, dưới áp lực như núi đó, đầu gối hắn cũng bắt đầu chậm rãi cong lại. Dù vậy, hắn vẫn ráng chống đỡ, hai chân khẽ run một chút rồi đứng thẳng.
Đối phương nhục mạ sư phụ mình, mình còn phải quỳ xuống trước đối phương?
Con mẹ nó đừng có mơ!
Đi ăn rắm đi!
Nhưng cái giá hắn cưỡng ép chống đỡ chính là xương cốt toàn thân bắt đầu phát ra một loạt tiếng nổ "Lốp bốp..." như rang đậu!
Toàn thân trên dưới lóe ra hào quang màu vàng óng, giờ phút này hào quanh đã nồng đậm tới cực điểm, hóa thành ánh sáng kim hoàng thuần khiết, hai mắt vằn vện tia máu, mang một màu đỏ ké.
Toàn thân run rẩy kịch liệt, dáng vẻ như một con thú hung ác nhắm vào người mà cắn xé.
"Mẹ nó... Lão bất tử này tuyệt đối đã thành công ngưng kết ra Kim Đan, tu vi hẳn đã đạt tới... đỉnh cao cảnh giới Kim Đan!" Lương Siêu thầm mắng một trận trong lòng, đồng thời có chút bất lực. Thiên Tượng và Kim Đan cách biệt tận một cảnh giới lớn!
Nếu không phải công pháp mình tu tập khiến thân xác tương đối mạnh thì sợ là cả người đã sớm bị đè nát thành một luồng sương máu dưới uy áp gần bảy phần trăm mà lúc này đối phương phóng thích ra...