"Phịch!"
m thanh Sato Keiichi ngã xuống đất vang lên, vết thương trên ngực phải vẫn đang rỉ máu khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi, cảnh tượng này khiến Khổng Học Lễ sợ đến mức nói không nên lời.
Sửng sốt một lúc, nhìn Sato Keiichi che vết thương đứng dậy rồi ông ta mới lại hỏi: "Sato đại sư, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
Sato Keiichi lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Lương Siêu, tức giận nói: "Người Viêm Hạ các người thật sự là một đám khỉ không có võ đức*! Chỉ dám ra tay đánh lén!" (*nôm na là đạo đức của người luyện võ)
Đánh lén?
Lương Siêu cười lạnh một tiếng, vừa rồi khi hắn dùng một quyền xuyên thủng lồng ngực tên này, hắn đã đại khái hiểu rõ được thực lực và tu vi của ông ta.
Ông ta cùng lắm chỉ là Ninja cấp Thượng nhẫn, sức chiến đấu chỉ ngang với Kim Đan kỳ sơ kỳ, hơn nữa còn là một Kim Đan kỳ sơ kỳ cực kỳ bình thường.
Người như vậy còn cần hắn đánh lén sao?
"Đồ dưa lùn, nói tới nói lui thì ông đang lo tốc độ của tôi quá nhanh làm ông không có cả cơ hội rút kiếm đúng không?"
"Được rồi, giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội sử dụng kiếm."
Nói xong, Lương Siêu đứng im tại chỗ, đưa một tay ra sau lưng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chiến đấu bằng một tay?
Thấy vậy Diệp Tiêu có chút lo lắng, cậu ta nhắc nhở: "Anh rể, Bộ đại sư cũng từng bại trận dưới tay ông ta đấy. Anh..."
"Không sao."
Lương Siêu cười lạnh lắc đầu, cử chỉ khinh thường khiến Sato Keiichi cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, hai tay cầm trường kiếm bắt đầu tập trung sức lực.
Bây giờ ông đã có cơ hội chủ động sử dụng kiếm, đương nhiên phải nỗ lực dùng một đòn giết chết đối thủ rồi!
Khổng Học Lễ cũng có suy nghĩ tương tự, sau khi cảm nhận được sức mạnh của SaTo Keiichi đang từ từ giải phóng ra, ông ta lập tức đứng thẳng dậy, không còn sợ hãi như trước nữa.
"Sato đại sư, giết hắn đi!"
"Vừa hay có thể dùng mạng sống của thằng nhãi này để chấn nhiếp Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, buộc họ phải ký vào bản hiệp ước của mình đưa ra!"
Sato Keiichi chậm rãi gật đầu, sau đó ông ta nhắm mắt lại, tay nắm chặt thanh trường kiếm đang "ong..ong..." rung động, kiếm khí tỏa ra bốn phía!
Ngay giây tiếp theo.
"Vèo!"
Một tiếng xé gió cực kỳ sắc bén vang lên, Sato Keiichi xuất kiếm trong nháy mắt, trường kiếm trong tay lập tức hóa thành tia sét màu bạc bay thẳng về phía cổ của Lương Siêu!
"Chết đi!"
Diệp Tiêu bị thanh trường kiếm sắc bén đó làm kinh hãi, nhưng mà tốc độ của thanh kiếm đó quá nhanh, căn bản là cậu ta không có thời gian mở miệng nhắc nhở Lương Siêu.
Đúng lúc này, Lương Siêu vẫn luôn âm thầm tích lũy sức mạnh nãy giờ đột nhiên giơ tay lên.
Sau đó họ liền nhìn thấy bàn tay phải của hắn lóe lên ánh sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc hoàn hảo không chút tì vết, đã vậy còn lộ ra một cảm giác vô cùng rắn chắc không thể phá vỡ được.
"Keng!"
Một âm thanh kim loại va chạm vang lên, âm thanh đó trong trẻo đến mức có chút chói tai.
Ngay sau đó, Diệp Tiêu và Khổng Học lập tức nhìn thấy nhát kiếm Sato Keiichi vừa chém ra đã bị Lương Siêu dùng tay không giữ chặt lại, chặt đến mức thanh kiếm đó không còn di chuyển đi đâu được nữa!
Chỗ giao nhau giữa trường kiếm và bàn tay bị va chạm mạnh đến mức lóe lên cả tia lửa, nhưng lòng bàn tay mang ánh sáng ngọc lưu ly của Lương Siêu vẫn không hề bị tổn thương!
Một đòn tay không bắt kiếm hết sức hoàn hảo!
Chẳng bao lâu sau, Sato Keiichi đã bắt đầu luống cuống. Ông ta cố gồng hết sức nhưng không phải để làm tổn thương kẻ thù mà là để rút lại kiếm của mình, thế nhưng tay đối phương siết còn chặt hơn cả kìm sắt, ông ta gồng đỏ cả mặt nhưng vẫn không rút lại được thanh kiếm đó!
Lúc này, tiếng cười mỉa mai của Lương Siêu lại vang lên.
"Hả... Chỉ có vậy thôi sao?"
"Nghe nói ông đã từng đánh bại Bộ Hạo à? Thật hay giả vậy?"
“Cho dù đó là thật thì đó cũng là chuyện từ mấy thập kỷ trước rồi đúng không?”
Cũng không trách được tại sao Lương Siêu lại hỏi vấn đề này, tu vi hiện tại của Bộ Hạo đã là hậu kỳ Kim Đan kỳ, muốn treo lên đánh mười tên Sato Keiichi cũng là điều hết sức dễ dàng!
Hơn nữa quả thực là trận chiến giữa Bộ Hạo và Sato Keiichi đã diễn ra hơn mười năm trước.
Thời gian mười năm này hoàn toàn đủ để thực lực của hai người xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lương Siêu không thèm chơi đùa với ông ta nữa, sau khi buông tay ra trực tiếp tán mạnh vào mặt Sato Keiichi khiến ông ta bay khỏi ghế lô.
"Nhớ kỹ, sau này trong cuộc đàm phán giữa người Viêm Hạ với nhau, người Vương Quốc Sakura các người không có tư cách can thiệp vào."
"Cút."
"Anh rể, bá đạo quá!"
Diệp Tiêu hưng phấn khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ chẳng trách sao một người đẹp tuyệt vời như chị gái mình lại bị Lương Siêu mê hoặc, vừa đẹp trai vừa ngầu như vậy, nếu cậu ta là phụ nữ thì nói không chừng đã lột sạch leo thẳng lên giường của hắn rồi!
Chương 385: Tổ tiên các ngươi đều mất mặt!
Mà ngay lúc Diệp Tiêu đang hưng phấn quên hết sự đời, thì bỗng nhiên lại có biến hóa xảy ra!
“Vèo!”
Sato Keiichi ở ngoài ghế lô thẹn quá hóa giận bất ngờ phóng thanh kiếm trong tay về phía tim của Diệp Tiêu!
Nếu đã không đánh bại được Lương Siêu thì chém chết tên Diệp Tiêu ác mồm này trước đã!
Vù!
Lương Siêu nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức cứng đờ.
Bây giờ hắn đã hiểu như thế nào là không có võ đức rồi.
Lương Siêu nhanh chóng tốc biến đến trước mặt Diệp Tiêu, sau khi dùng tay không bắt được chuôi kiếm đang bay tới hắn lập tức phi ra hai cây kim châm ra ngăn cản Sato Keiichi tiếp tục hành động nữa, cuối cùng hắn trở tay ném thanh kiếm đó trở về.
Bay đi với tốc độ khủng khiếp tạo ra những tia lửa thanh kiếm đó trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể Sato Keiichi, khiến hai mắt ông ta trợn to rồi không cam lòng mà ngã khuỵu xuống đất…
Khổng Học Lễ thấy thế càng hoảng sợ hơn, một kiếm này tàn nhẫn hơn cú đấm vừa rồi rất nhiều.
Ông ta run rẩy bước tới, đưa tay chạm vào động mạch cổ của Sato Keiichi, có điều chạm vào xong ông ta lập tức sợ đến mức rụt tay lại nhanh như chớp.
Sato Keiichi chết thật rồi!
“A!”
Khổng Học Lễ sợ hãi hét toáng lên, lúc này ông ta đã không còn giữ được vẻ uy nghiêm như ban nãy nữa, đưa tay chỉ vào Lương Siêu mà lắp bắp sợ hãi.
"Giết, giết người rồi!"
"Sato đại sư chính là kiếm thuật đại sư của Vương quốc Sakura. Lần này ông ta đến Viêm Hạ với tư cách trao đổi võ đạo. Cậu, cậu thật dám giết... "
"Kiếm thuật đại sư chó má gì, ông ta rõ ràng chỉ là một trái dưa lùn* của Vương quốc Sakura mà thôi, muốn giết cứ giết, có gì mà không dám?" (*ý là đang chế nhạo người Vương quốc Sakura lùn, vì đa phần dưa thường dài và thon)
Khổng Học Lễ: "..."
Có gì mà không dám?
Câu hỏi này thực sự làm ông ta á khẩu không biết nên trả lời thế nào.
Hình như...
Thật sự là không có gì mà không dám.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Trước đây ông ta cũng loáng thoáng nghe được giới Ninja của Vương Quốc Sakura và giới võ đạo của Viêm Hạ quốc có xích mích gì đó.
Hầu như các Ninja có thực lực mạnh của Vương Quốc Sakura không dám đặt lên lãnh thổ của Viêm Hạ quốc.
Nghe nói, chuyện này là vì mấy năm trước giữa Vương Quốc Sakura và Viêm Hạ quốc có nổ ra một hồi đại chiến võ thuật, trong trận chiến đó, Ninja trong giới Ninja đã thất bại thảm hại, bị đánh gục triệt để…
Ngay giây tiếp theo.
Ngay khi Khổng Học Lễ vẫn còn ngẩn người, Lương Siêu đã kéo ông ta trở về ghế lô.
"Xử xong quả dưa lùn kia rồi, kế tiếp đã đến lúc chúng ta nói chuyện đàm phán."
Nói xong hắn trực tiếp banh miệng Khổng Học Lễ ra rồi nhét điếu xì gà đang cháy từ cổ họng vào thẳng vào bụng ông ta!
Cảm giác kia, thật sự chỉ có thể dùng từ cực ‘cay’ để hình dung!
“Ưm!”
Khổng Học Lễ lập tức đặt tay lên cổ họng bỏng rát gần như không phát âm được nữa của mình, miệng há lớn, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau đớn.
Nỗi đau này có thể nói là thấu tận tim gan, đau đớn vô cùng…
“Thân là người Viêm Hạ quốc lại nhờ một tên dưa lùn của Vương quốc Sakura đến che chở?”
“Mặt mũi của ông vứt đi đâu rồi?"
Nói xong, Lương Siêu cầm bản hợp đồng mình mang đến vỗ lên mặt bàn trước mặt Khổng Học Lễ, ngắn gọn hỏi.
“Ký không?”
Khổng Học Lễ sắc mặt đau khổ không thôi, ông ta biết rõ hậu quả nếu ông ký vào bản hợp đồng này là gì.
“Cái này, cái này thực sự không thể ký được…”
“Chỉ cần tôi ký vào đây, sau này tôi sẽ không thể tồn tại được trong Tập đoàn Thông tay nữa. Thương lượng lại đi, tôi tin rằng chúng ta có thể... Ô ô!"
Lương Siêu không muốn nghe ông ta nói nhảm nữa, trực tiếp banh miệng ông ta ra một lần nữa.
"Aizz..."
"Rõ ràng là người Viêm Hạ nhưng ông cứ nhất quyết muốn phát triển trong tập đoàn do người Sakura điều hành đến như vậy sao?"
"Mặt mũi ông vứt đâu rồi?"
"Không chỉ mặt mũi của ông mà cả mặt mũi của tổ tiên ông cũng bị ông làm nhục hết rồi!"
Diệp Tiêu thấy vậy thì phối hợp châm điếu xì gà đưa tới.
“Anh rể, đây này!”
Ngay sau đó, lại một điếu xì gà đang cháy nữa được tống thẳng vào bụng Khổng Học Lễ.
"Ối! Ah!"
Khổng Học Lễ lại bắt đầu tỏ ra đau đớn, giọng nói cực kỳ khàn khàn gầm gù không ngừng. Còn sắc mặt Lương Siêu thì vẫn bình tĩnh như thường, giơ ngón tay lên gõ nhẹ vào bản hợp đồng.
“Bây giờ, ông có ký không?”
Trước mặt ác ma đáng sợ này, Khổng Học Lễ thực sự không dám lắc đầu nữa, thậm chí là đến dũng khí để từ chối cũng còn.
Mà sau khi nhìn thấy Diệp Tiêu cười khẩy châm thêm một điếu xì gà khác thì Khổng Học Lễ không dám chần chừ nữa, liên tục gật đầu như gà mổ thóc: "Ký, tôi ký!"
Trước mặt ác ma có thể nhẹ nhàng giết chết một kiếm thuật đại sư Vương quốc Sakura thì cái mạng của ông ta thật sự không tính là gì cả.
Giữa bát cơm và mạng sống, thì mạng sống vẫn là cái quan trọng hơn!