Oanh!
Một câu nói nhẹ nhàng lại như một quả bom ầm ầm nổ vang trong đầu Lương Siêu!
Sau một khắc, hắn như trở lại biển lửa lúc trước, trở lại đoạn ký ức đầy máu và lửa, nước mắt và thù hận, đau đớn thê lương đến mức ăn sâu vào xương tuỷ...
Cha mẹ và toàn bộ Lương gia mà Lương Nghiên vẫn luôn nhớ mong, bây giờ đã không còn tồn tại, chỉ có điều vì con bé được cha mẹ đưa ra ngoài trước khi Lương gia hủy diệt hai ngày nên đến nay còn chưa biết mà thôi.
"Anh, anh ơi?" Thấy Lương Siêu mất tập trung, Lương Nghiên nhẹ nhàng lay lay hắn.
"Chúng ta về Đế Kinh đi, Nghiên Nghiên nhớ nhà, càng nhớ cha mẹ..."
"Haiz..." Lương Siêu hít sâu một hơi, cố đè nén đau khổ không ngừng tuôn ra trong lòng, lộ ra một nụ cười rất miễn cưỡng, khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của Lương Nghiên và nói: "Nghiên Nghiên ngoan, cha mẹ có rất nhiều chuyện phải xử lý, đã ra nước ngoài rồi."
"A?"
"Vậy khi nào cha mẹ trở về? Đã lâu rồi em không gặp họ..."
"Chắc là... Nhanh thôi." Lương Siêu thuận miệng nói cho qua chuyện, lập tức ôm lấy Lương Nghiên vội vàng đổi chủ đề: "Cha mẹ không ở bên cạnh, còn không phải có anh rồi sao?"
"Trước khi cha mẹ trở về, anh dẫn em đi khắp trong nước chơi cho đã một lần, ngày mai chúng ta xuất phát đến Thiên Hải, nơi đó thú vị lắm đấy."
Dù sao con nít vẫn rất dễ dụ, rất nhanh Lương Nghiên đã bị chọc cho cười khanh khách không ngừng, nắm chặt cánh tay Lương Siêu.
"Anh ơi, có anh ở bên cạnh thật tốt!"
"Vậy anh sẽ luôn ở bên cạnh Nghiên Nghiên đúng không?"
Lương Siêu chân thành gật đầu: "Ừ, đúng vậy!"
"Nếu như Nghiên Nghiên nhà ta lớn lên lấy chồng còn không chê anh phiền, vậy anh sẽ luôn ở bên em cả đời."
"Được!"
"Nghiên Nghiên nhất định không bao giờ ngại anh phiền! Chúng ta móc ngoéo đi!"
Lương Siêu rất phối hợp mà móc ngón tay với cô, giống như mấy năm trước vậy.
"Móc ngoéo giao hẹn."
"Một trăm năm, không cho phép nuốt lời, ai nuốt lời là con chó ghẻ!"
Đêm khuya, bên ngoài biệt thự.
Lương Siêu ngồi trên bậc thang, từ trước đến nay hắn không hút thuốc, nhưng lúc này lại châm một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, rít hơi này tới hơi kia, hi vọng có thể dùng cách này để giải toả buồn bực và thù hận trong lòng.
"Cha, mẹ, lúc trước rốt cục là ai hại hai người?"
"Đến cùng là ai diệt Lương gia chúng ta?"
"Nhất định cha mẹ đã biết cái gì đó, bằng không cũng không tốn sức để Nghiên Nghiên ra khỏi Đế Kinh, làm nó mạo hiểm lưu lạc đầu đường trước vài ngày như vậy."
"Nhưng nếu cha mẹ biết thì vì sao chưa từng đề cập với mình nửa câu?"
Thì thầm vài tiếng, Lương Siêu lại móc ra một khối ngọc bội rồi ngắm nhìn, đây là thứ duy nhất mà cha mẹ giao cho hắn trước khi xảy ra chuyện.
Mà sư phụ không chỉ một lần dặn dò hắn, nhất định phải giữ gìn khối ngọc bội này kỹ bên người, tuyệt không thể tuỳ tiện cho ai xem.
Điều này càng khiến hắn khẳng định, khối ngọc bội này nhất định có rất nhiều bí mật, nói không chừng có liên quan đến cái chết của cha mẹ và sự diệt vong của Lương gia!
Nhưng trước đó dù hắn quấn lấy thế nào thì ông già cũng không nhắc đến dù chỉ là nửa chữ, vì chuyện này, không biết hắn đã cãi nhau lớn tiếng với ông già biết bao nhiêu lần.
"Ai..."
Lương Siêu nhìn thêm một hồi rồi cất ngọc bội đi, thầm thở dài và nói: "Xem ra vẫn phải nhanh chóng huỷ bỏ tám hôn ước còn lại, thu hồi tám phần hôn thư."
"Đến lúc đó, ông già cũng không có cớ để giấu diếm nữa."
Hắn đứng lên vỗ vỗ mông, đang muốn đi về dọn dẹp hành lý, nhưng một chiếc xe đột nhiên dừng tại trước biệt thự.
Cửa xe mở ra, Tần Liên mặc một bộ váy ngắn hở rốn đi xuống.
Lương Siêu quay đầu nhìn lại, máu mũi suýt đã phun ra ngoài!
Lúc này là hơn nửa đêm, một đại mỹ nữ độc thân ăn mặc nóng bỏng như thế mà tìm đến mình...
Muốn chơi trò gì đây?
"Cái kia, cô làm gì..." Lời còn chưa nói hết, Tần Liên đã mở miệng yếu ớt cắt ngang lời nói của hắn: "Ngày mai, có phải anh sẽ đến Thiên Hải thành hôn với thiên kim của Liễu gia không?"
Thành hôn cái đinh gì?
Rõ ràng tôi đi từ hôn.
Chẳng qua hắn không cần thiết nói quá nhiều với cô, cho nên chỉ gật gật đầu đáp lại một câu.
Tần Liên thấy thế thì hơi cúi đầu xuống, môi đỏ khẽ nhấp, lập tức chậm rãi bước đến trước mặt Lương Siêu.
"Tôi biết, dựa vào số tiền dược liệu trước đó tôi trả giúp anh, không đủ để anh bỏ qua cho Tần gia, cho nên tối nay tôi đặc biệt đến để cảm ơn."
"Cũng không có gì để cho anh, chỉ có thân thể của tôi, hai mươi tám năm nay cũng coi như sạch sẽ, chưa từng bị người đàn ông nào chạm qua, nếu, nếu như anh không chê..."
Nói đến đây, Tần Liên ngẩng đầu nhìn Lương Siêu, trên gương mặt xinh đẹp là một mảnh đỏ ửng, tiếng nói của cô nhỏ như ruồi muỗi: "Đêm nay, anh có thể có được tôi."
Con mẹ nó?!
Lương Siêu đang ngây ngốc thì đối phương đã dựa sát tới, mỹ nhận đột nhiên lại sà vào ngực, còn ngửi được chút mùi hương thơm ngát sau khi tắm, cảm giác kia...
Thật sự là thoải mái không thể nói nên lời!
Chẳng qua thoải mái thì thoải mái, hắn cũng không thể tùy tiện giao lần đầu tiên của mình ra như vậy đúng không? Thế là hắn vội vàng nắm lấy vai Tần Liên rồi đẩy cô ra.
Tần Liên còn tưởng rằng hắn sợ sau này mình ỷ lại vào hắn, cười tự giễu và nói: "Yên tâm, tôi cũng không ngốc đến mức bắt anh phải chịu trách nhiệm, qua tối nay, tôi sẽ rời khỏi Tần gia ra ngoài bươn trải, sợ là hai chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau."
"Hả..."
"Vậy càng không cần, thật sự không cần như vậy."
"Thời gian không còn sớm, cô mau về đi, tôi mệt quá phải đi ngủ đây."
Nói xong, Lương Siêu kéo cô xuống rồi vội vàng vọt vào biệt thự, để lại một mình Tần Liên hỗn độn trong gió.
Mệt quá phải đi ngủ?
Chẳng lẽ ngủ mình không thích hơn đi ngủ sao?
Nếu thật sự không có hứng thú với mình, vậy cuối cùng cần gì trêu chọc mà chụp mông mình một cái?
Sau đó Tần Liên vô ý thức mà sờ mông, đột nhiên phát hiện trong túi quần như có thứ gì đó, lấy ra nhìn thì đó là một toa thuốc.
"Vốn muốn ngày mai đưa cho cô, tối nay cô tới cũng đỡ cho tôi đi một chuyến, bốc và sắc thuốc theo toa, một tháng sau đảm bảo cô sẽ không bị bà dì làm bối rối nữa."
Nghe lầu hai biệt thự truyền tới tiếng động, Tần Liên nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng như bị điện giật!
Cuối cùng cô hung hăng trừng cửa sổ một cái rồi mới lên xe rời đi.
Sáng sớm, Trần Tam Tỉnh đích thân đưa hai anh em Lương Siêu đến nhà ga, họ ngồi trên tàu cao tốc không đến hai giờ đã đến Thiên Hải.
Nhưng vừa ra khỏi nhà ga đã nhìn thấy mười vệ sĩ mặc đồ đen đứng thành một hàng, còn lôi kéo một tấm biểu ngữ cực kì bắt mắt!
Nhiệt liệt chúc mừng con rễ Lương Siêu về nhà!
Toàn thể thành viên trên dưới Liễu gia chào mừng ngài đến!
Khoa trương hơn chính là bên cạnh mười vệ sĩ này còn có mười mấy mỹ nữ mặc đồ vũ đạo xinh đẹp đang khiêu vũ tập thể!
Mức độ thu hút thật sự quá dữ dội!
"Anh ơi." Lương Nghiên chớp đôi mắt to linh động, hiếu kì hỏi: "Bọn họ đang hoan nghênh anh sao? Anh ghê gớm quá!"
"Trên biểu ngữ ghi anh là con rể của nhà bọn họ? Vậy em..."
"Có phải em đã có chị dâu rồi không?"
Lương Nghiên vừa nói xong thì tám chiếc Maybach cùng một màu chậm rãi chạy tới, Liễu Huy Hoàng bước xuống từ chiếc xe thứ hai, lập tức nhìn thấy Lương Siêu, sau đó nhiệt tình ngoắc tay với hắn.
"Ai..." Lương Siêu thở dài một tiếng, đau cả đầu.
Hôm qua sau khi buổi tiệc kết thúc, hắn vẫn luôn cố gắng trốn tránh Liễu Huy Hoàng, thật sự không nghĩ đến ông ta lại bày ra chuyện như thế!
Xem ra cái gì đến cũng phải đến, chung quy vẫn không tránh được...
Chương 27: Thật ra tôi tới từ hôn
"Con rể cưng!"
"Nơi này! Mau tới đây!"
Liễu Huy Hoàng tươi cười kêu gọi, không còn chút khí thế của tỷ phú giàu có nhất thành phố.
Lương Siêu kéo Lương Nghiên bất đắc dĩ đi qua, ngượng ngùng cười lên tiếng chào hỏi.
"Ừm? Đây là em gái của con sao?"
"Dáng dấp thật xinh đẹp, trước đó nghe nói bị thương không nhẹ, không ngờ mấy ngày ngắn ngủi như thế mà đã được chữa khỏi, con rể thật sự quá lợi hại!"
"Mau về nhà với cha, hôm nay cha cố ý bảo Băng Khanh bỏ tất cả công việc xuống, ở nhà chờ con đấy."
"Không được đâu bác Liễu, cháu mới tới Thiên Hải, còn chưa có chỗ đặt chân, chờ cháu và em gái đi tìm khách sạn trước..."
"Gì chứ!"
"Đã về nhà mình còn tìm khách sạn cái gì? Làm vậy là làm mất mặt cha! Trực tiếp về nhà ở!"
"Trong nhà lớn lắm, đủ ở mà, hơn nữa phòng của Băng Khanh cũng sớm được cha sắp xếp thành phòng tân hôn rồi"
Cái gì?
Đây là thao tác khủng bố gì vậy?
Theo lời ông ta nói thì còn chưa gặp mặt đã khuyến khích mình ở chung với con gái ông ta rồi?
Không chỉ ở chung, còn muốn cùng phòng?
Điều này khiến Lương Siêu không khỏi nói thầm trong lòng, không phải con gái ông ta là nữ khủng long eo thô chân ngắn, mông lớn mặt tròn không gả ra được đó chứ?
Nhìn lại ánh mắt cực nóng như đang nhìn chằm chằm con mồi của Liễu Huy Hoàng, Lương Siêu càng cảm thấy khả năng này rất lớn!
"Còn ngơ ra làm gì? Đi thôi, lên xe với cha!"
"Đừng đừng!" Lương Siêu bị dọa vội vàng xua tay: "Bác Liễu, thật sự không cần khách sáo như thế!"
"Con người cháu tương đối sợ người lạ, cho nên phải tìm kiếm nơi khác ở lại trước, chuyện hôn ước thì sáng ngày mai cháu sẽ tự đến nhà bàn bạc, được không?"
Thấy Lương Siêu kiên trì, huống chi vừa đến Thiên Hải cũng không sợ hắn chạy, Liễu Huy Hoàng không cưỡng ép, lại bảo người ta lấy ra một chuỗi chìa khoá rồi đưa cho Lương Siêu.
"Con rể, đây là chìa khoá phòng cưới mà cha sớm đã chuẩn bị cho vợ chồng trẻ các con, con trực tiếp vào ở để làm quen, thấy có cái gì không hài lòng thì cứ việc nói, cha..."
"Không cần đâu bác Liễu, nhưng con thật sự có chỗ ở rồi, không làm phiền."
Nói xong, Lương Siêu ôm lấy Lương Nghiên mà co giò lên cổ bỏ chạy, mấy giây sau đã biến mất, những vệ sĩ kia thấy thế thì bĩu môi nói thầm.
"Hừ, ông Liễu nể mặt hắn như vậy mà con không chịu nhận, thật sự là không biết tốt xấu!"
"Tôi thấy hắn đang giả vờ thanh cao, hiện tại không chừng trong lòng đang rất đắc ý đấy."
"Thật là thứ không biết xấu hổ, đại tiểu thư gả cho hắn như một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu, đáng tiếc."
Liễu Huy Hoàng nghe xong thì sầm mặt lại, quay đầu lạnh lùng trừng những vệ sĩ nói nhỏ hăng nhất.
"Con rể tôi là rồng trong loài người, các người có thể hiểu được cảnh giới đó hay sao?"
"Hiện tại lập tức đến phòng tài vụ kết toán tiền lương, sau đó cuốn gói xéo đi!"
...
Nghĩ đến sẽ không ở lại Thiên Hải lâu, hủy hôn xong nhiều nhất là dẫn Nghiên Nghiên chơi hai ngày rồi đi, cho nên Lương Siêu tìm một khách sạn một sao.
Nhưng vừa vào phòng thì Lương Nghiên đã lập tức cằn nhằn.
"Anh ơi, nơi này lạnh như băng không ấm chút nào cả."
"Không có cả phòng bếp, anh cũng không thể làm đồ ăn ngon cho em ăn, không có chút cảm giác ở nhà gì hết, Nghiên Nghiên không thích nơi này."
Lương Siêu cười cười, hỏi: "Vậy em thích ở đâu?"
"Vẫn là căn nhà trước đó tốt hơn, vừa lớn vừa rộng, giống như căn nhà của chúng ta ở Đế Kinh."
"Biệt thự?"
"Nhưng chúng ta chỉ ở lại Thiên Hải có mấy ngày, không cần thiết mua thêm một biệt thự đúng không?"
Lương Nghiên nhíu mày một cái, bĩu môi ra.
"Được rồi..."
"Vậy ở tạm nơi này trước đi, cho dù ăn thức ăn bên ngoài xấu bụng, tâm tình không tốt cũng không sao, Nghiên Nghiên sẽ rất kiên cường."
"Hả..."
Nhìn thấy cô bé rầu rĩ không vui, Lương Siêu cười khổ lắc đầu, đi qua bế con bé lên.
"Anh ơi, anh muốn ôm em đi đâu?"
"Đi xem biệt thự đi, chọn một cái mà em thích để mua."
"A!" Lương Nghiên lập tức hoan hô, hôn Lương Siêu cái chốc: "Anh là tuyệt nhất!"
"Em biết anh thương Nghiên Nghiên nhất mà!"
Nhưng đi dạo đến trưa cũng không có biệt thự nào làm Lương Nghiên hài lòng, cứ nhất quyết muốn tìm một biệt thự giống như đúc cái trước kia ở Đế Kinh, làm Lương Siêu sắp sầu muốn chết.
Không có cách nào, họ chỉ có thể tạm thời ở lại khách sạn trước một đêm, Lương Siêu bảo tiếp tân đưa tới một cái ipad để Lương Nghiên dạo trên trang web nhà đất xem trước.
Sáng sớm hôm sau, Lương Siêu đánh thức Lương Nghiên còn buồn ngủ: "Nghiên Nghiên, anh ra ngoài làm chút chuyện, rất nhanh sẽ trở lại, em ngoan ngoãn ở lại phòng đợi anh, không được đi đâu cả, ai gõ cửa cũng đừng mở."
Nghe xong lời này, con bé lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Dạ dạ!"
"Anh yên tâm đi! Mau đi cưới chị dâu vào cửa đi! Về sau Nghiên Nghiên muốn ngủ với chị dâu!"
Lương Siêu bị con bé chọc cho vui lên, cười mắng một tiếng tiểu quỷ thông minh.
Biệt thự của Liễu gia.
Lương Siêu vừa vào cửa thì chừng mười người ngồi trong phòng khách lập tức an tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó cả đám đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
"Cậu chính là Lương Siêu?" Một người đàn bà lên tiếng trước, nhìn bà ta ngồi trên vị trí nữ chủ nhân nhà này, chắc chính là mẹ của Liễu Băng Khanh.
"Đúng vậy, là cháu, chào bác gái." Lương Siêu khách sáo gật đầu chào hỏi.
"Hừ, miệng cũng rất ngọt."
"Chẳng qua cậu muốn dựa vào lời ngon tiếng ngọt mà lừa gạt con gái của tôi thì tôi khuyên cậu đừng mơ mộng nữa."
"Không sai." Một mỹ nữ mười tám mười chín tuổi lập tức tiếp lời: "Hiện tại một nửa chuyện làm ăn của nhà chúng tôi đều do chị tôi xử lý, người muốn lấy chị kiếm lợi không có một ngàn cũng có tám trăm, còn chưa tới phiên hạng nghèo hèn như anh."
Nghèo hèn?
Đây không phải là người đầu tiên đánh giá mình như vậy, Lương Siêu thật buồn bực, cho dù mình ăn mặc kém một chút, nhưng cũng không đến nỗi để lại ấn tượng đầu tiên cho người ta kém cỏi như thế mới đúng?
Dù sao nhan sắc của tôi cũng cao lắm mà!
Ngay sau đó, những người khác cũng nhao nhao mở miệng: "Cậu xem cậu đang mặc thứ quỷ gì? Quả thực vừa quê mùa vừa xấu xí!"
"Theo tôi thì người có phong cách ăn mặc kém thì những mặt khác cũng chẳng ra làm sao, không biết lúc trước bác cả nghĩ thế nào mà lại tìm cho Băng Khanh tên đàn ông hỏng bét như cậu nữa."
"..."
"Làm càn!" Một tiếng quát lạnh truyền đến, khi nhìn thấy Liễu Huy Hoàng sầm mặt đi xuống lầu, cả phòng khách lập tức im lặng lại.
"Lời tôi nói trước đó với các người như gió thoảng bên tai hay sao?"
"Không ai được nói chuyện với Lương Siêu như vậy! Nếu không thì cút khỏi nhà này cho tôi!"
"Mẹ!" Mỹ nữ lập tức nháy mắt với Hồ Tuyết Liên, trong những người ở đây chỉ có bà ta dám trả lời Liễu Huy Hoàng hai câu.
"Ông hung dữ cái gì?"
"Băng Khanh là con gái của tôi, nó gả cho ai thì tôi cũng có quyền lên tiếng!"
"Ông dùng một hôn ước chết tiệt lúc trước mà muốn giao con gái ra ngoài? Thời buổi này ai còn chơi trò đính hôn? Đều là tự do yêu đương!"
Lương Siêu âm thầm gật đầu, thầm nghĩ lời này thật sự quá đúng ý hắn.
"Nói tóm lại một câu, con gái chắc chắn không nhìn trúng thằng nhóc này, ông nghĩ cách đuổi nó đi đi!"
"Bà!"
Thấy Liễu Huy Hoàng muốn nổi giận, Lương Siêu tranh thủ đưa tay bảo dừng.
"Các vị, tôi nghĩ mọi người đều hiểu lầm ý của tôi rồi."
"Thật ra tôi tới để từ hôn."
Chương 28: Sống thử nửa tháng
Soạt!
Ánh mắt mọi người lại tập trung lên người Lương Siêu, đều cảm thấy khó tin.
Liễu Huy Hoàng còn tưởng là Lương Siêu nhất thời nói lẫy, sau khi trừng bọn người Hồ Tuyết Liên, Liễu Băng Loan một cái thì vội vàng nói lời hay: "Tiểu Mặc, con không cần để những lời họ nói trước đó trong lòng, hiện tại cái nhà này vẫn là cha làm chủ."
Lương Siêu cười khổ và nói: "Bác, cháu không giận, mà thật sự cảm thấy bác gái nói rất có lý."
"Hiện tại là thời buổi tự do yêu đương, hai tụi cháu chưa gặp mặt lấy một lần, cơ sở tình cảm hoàn toàn là số không, nếu cưỡng ép ở bên nhau thì chỉ sợ sẽ không hạnh phúc."
"Hơn nữa con gái của bác lại tài giỏi như vậy, còn trẻ đã thay bác lo liệu một nửa gia nghiệp, cháu cũng không xứng với cô ấy."
Bọn người Hồ Tuyết Liên, Liễu Băng Loan nghe vậy, trong nhất thời cũng thấy Lương Siêu thuận mắt hơn một chút.
Tuy đi ra từ trong hốc núi, nhưng cũng coi như thành thật, tự mình hiểu lấy.
Nhưng lời này vào tai Liễu Huy Hoàng thì hoàn toàn là đang từ chối!
Không xứng?
Nếu nói không xứng thì cũng con gái của ông ta không xứng với người ta!
Là đệ tử đắc ý mà lão thần tiên nắm tay dạy dỗ ra, đừng nhìn hiện tại hắn vừa học thành tài xuống núi, chưa bộc lộ tài năng, nhưng thành tựu tương lai tuyệt đối sẽ không bị giới hạn!
Không nhân lúc này mau chóng kết hôn, chẳng lẽ còn đợi người ta công thành danh toại rồi lại tiếp cận à?
Khi đó người ta còn nhận mình là cái đinh gì?
"Tiểu Mặc, những vấn đề con nói đều không thành vấn đề!"
"Không phải cơ sở tình cảm sao, hiện tại có thể bồi dưỡng! Chờ bồi dưỡng xong các con đi đăng ký kết hôn cũng được!"
"Băng Khanh đâu?"
"Không phải tôi đã bảo nó buông công việc xuống, hai ngày này chờ ở nhà sao? Người đâu!"
Liễu Băng Loan nhếch miệng: "Vốn đã ở nhà chờ, nhưng hôm qua người nào đó thất hẹn không đến, mà hôm nay công ty có hội nghị quan trọng đột xuất nên chị ra ngoài rồi."
"Càn quấy!" Liễu Huy Hoàng tức giận đến vỗ mạnh xuống bàn, chỉ vào Liễu Băng Loan mà nói với giọng ra lệnh: "Bây giờ con gọi điện thoại cho chị con, bảo nó lập tức trở về!"
"Cha, chị nói chuyện này rất quan trọng, lỡ như..."
"Quan trọng đến đâu cũng không được!"
"Cho dù tập đoàn Thiên Đạt muốn phá sản, cũng phải bảo nó lập tức trở về! Để Tiểu Mặc người ta chờ ở chỗ này lâu như vậy còn thể thống gì!"
Đám người: "..."
Liễu Băng Khanh không phải là nhặt ngoài đường đó chứ?
Ngược lại Lương Siêu càng giống con ruột!
Ông ta tốt với hắn đến mức không hợp lẽ thường!
"Hả..."
Lương Siêu cũng thấy hơi ngại, vội vàng lấy phần hôn ước với Liễu Băng Khanh ra, nghĩ thầm nếu thật sự chờ Liễu Băng Khanh trở về thì chuyện này sẽ càng khó giải quyết.
"Bác Liễu, nếu con gái bác đã bận rộn như vậy thì đừng làm phiền cô ấy, cháu đã mang phần hôn thư lúc trước bác ký đến, bác chỉ cần đưa phần của sư phụ đã ký cho cháu, hôn sự giữa hai bên coi như bị hủy bỏ."
"Tốt tốt tốt!"
"Cuối cùng chị tôi có thể lấy lại tự do!" Liễu Băng Loan vui mừng vỗ tay bảo hay, nhưng rất nhanh đã bị Liễu Huy Hoàng trừng mắt, đành hậm hực im lặng.
"Ông trừng con mình làm gì?"
"Cậu ta muốn hủy thì hủy thôi, người đến nhà chúng ta cầu hôn mỗi ngày nhiều như vậy, ông còn sợ..."
"Ngậm miệng!"
"Cách nhìn của đàn bà!"
Liễu Huy Hoàng mắng, nhưng nhìn ra Lương Siêu đã quyết tâm muốn hủy hôn, nhất thời cũng có chút khó khăn, chẳng qua nói thế nào cũng không thể chấp nhận.
Cuối cùng đôi mắt ông ta xoay tròn, nói: "Tiểu Mặc, hai đứa còn chưa gặp mặt mà đã từ hôn, không khỏi quá qua loa."
"Như vậy đi, không phải hiện tại người trẻ tuổi đều lưu hành sống thử sao? Vậy hai đứa cũng thử một lần đi!"
"Cũng không cần quá lâu, chỉ nửa tháng, đến lúc đó mặc kệ Băng Khanh có cảm giác với con hay không, chỉ cần con có cảm giác với nó, vậy thì cha lập tức tổ chức hôn lễ!"
Lương Siêu vô ý thức mà hỏi: "Vậy nếu cháu không có cảm giác với con gái bác thì sao?"
Lời này vừa nói ra, lập tức lại bị điên cuồng mắng nhiếc.
"Phi!"
"Làm sao đồ nhà quê như anh lại không có cảm giác với chị tôi? Trừ phi anh bị mù!"
"Hừ, đi ra từ hốc núi đúng là chưa thấy qua việc đời, dựa vào dung mạo con gái tôi, chỉ cần cậu nhìn một cái đã bị mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả mình là ai cũng không biết!"
"..."
"Được rồi!" Liễu Huy Hoàng lại nhíu mày khiển trách đám người một tiếng, nói: "Nếu như đến lúc đó con không có cảm giác với Băng Khanh, vậy chúng ta bàn lại chuyện từ hôn, được chứ?"
Lúc này nếu vẫn không chịu thì thật sự quá không nể mặt. Huống chi chỉ là nửa tháng mà thôi, coi như dẫn Nghiên Nghiên đi du lịch ở Thiên Hải.
Thế là Lương Siêu gật gật đầu: "Vâng, vậy làm theo ý bác Liễu đi."
"Tốt!"
Liễu Huy Hoàng tạm thời nhẹ nhàng thở ra, sau đó muốn gọi điện thoại cho Liễu Băng Khanh bảo cô trở về, Liễu Băng Loan thấy thế thì đột nhiên nói: "Cha, không bằng con dẫn anh ta đến công ty tìm chị?"
"Thuận tiện để anh ta xem hoàn cảnh làm việc ngày thường của chị, cũng coi một loại tìm hiểu."
"Cũng tốt."
"Vậy các con đi ngay đi, cha cảnh cáo con đừng giở trò gì trong chuyện này, nếu không cha không tha cho con!"
"Ai nha biết rồi!"
Sau khi đáp lại một tiếng, Liễu Băng Loan không buồn đổi quần áo đã dẫn Lương Siêu đi đến tổng bộ tập đoàn Thiên Đạt.
Đầu tiên cô ta dẫn hắn đi lòng vòng trong cao ốc tập đoàn rất hiện đại hoá, vốn cho rằng đối phương sẽ giống như Hai Lúa mới lên thành phố, sờ cái này ngó cái kia, làm ra không ít trò cười, để cô ta giải trí một chút.
Không ngờ trong cả quá trình tên này vẫn hết sức lạnh nhạt, cứ như đi dạo trong hoa viên nhà mình!
Điều này không khỏi làm Liễu Băng Loan âm thầm ảo não.
"Nhất định tên này đang ra vẻ trấn định!"
Tầng cao nhất, bên ngoài hội nghị cấp cao.
Khi dẫn Lương Siêu đến nơi này, Liễu Băng Loan chỉ xuống một cô gái mặc đồ công sở đang đứng trước màn hình chiếu.
"A, nhìn thấy không, đó là chị tôi."
Lương Siêu liếc nhìn một cái, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Nhìn ra cô ta cao chừng 1m74, đôi chân dài bước tới bước lui, quả thực chính là loại hình lý tưởng của thẳng nam!
Còn có gương mặt trái xoan, mày liễu, miệng nhỏ màu hồng nhạt và chiếc cổ thiên nga thon dài đặc trưng kia...
Lương Siêu không thể không thừa nhận, lo lắng trước đó của mình thật dư thừa!
Đây quả thực là mặt trái ngược của nữ khủng long, là đại mỹ nhân cực phẩm!
Hơn nữa cho dù cách một tấm kính cũng có thể cảm nhận được khí chất lạnh lẽo của cô, đây còn là mỹ nhân lạnh giá!
"Này..."
"Nhìn đến mắt trợn tròn à? Có phải chị tôi là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp không?" Liễu Băng Loan dương dương đắc ý mà nói, nhưng lúc này Lương Siêu lại đột nhiên nhíu mày lại.
Sau một khắc, khi nhìn thấy Liễu Băng Khanh đột nhiên lảo đảo, sắp ngã xuống đất thì Lương Siêu vội vàng đá tung cửa vọt vào.
Vai trầm xuống, xoay người.
Hắn lập tức ôm chặt lấy cô!
"Anh là ai?"
"Thả tôi ra!"
Liễu Băng Khanh nhíu mày quát nhẹ, giãy dụa muốn đứng lên, Lương Siêu lại đè chặt bờ vai của cô lại.
"Đừng nhúc nhích, tôi học trung y."
Lúc nãy hắn đã nhìn ra Liễu Băng Khanh có chút không thích hợp, bây giờ tiếp xúc với thân thể lạnh như băng của cô thì trực tiếp xác định suy đoán của mình, sau đó đưa tay nắm cổ tay của cô bắt đầu cẩn thận xem bệnh.
"Khụ..."
"Tôi chỉ hơi cảm mạo, anh mau buông ra..."
"Không." Lương Siêu nặng nề lắc đầu.
Mấy giây sau, hắn nghiêm túc nói: "Mỹ nữ, cô có bệnh."
"Cần phải trị."
Chương 29: Rối loạn tâm thần
Liễu Băng Khanh cau mày, người này không chỉ khinh bạc cô mà còn nói cô bị bệnh nữa chứ?
Đây rốt cuộc là kiểu người gì vậy!
“Này! Anh là ai? Mau buông Liễu tổng ra!”
“Nhìn quần áo mà cậu ta mặc xem, không phải là nhân viên bảo vệ mới được tuyển dụng của tập đoàn chúng ta hay sao? Không ngờ cậu ta lại dám chiếm tiện nghi của Liễu tổng, đúng là to gan!”
“...”
Liễu Băng Loan vội vàng chạy vào và nói to với đám đông.
“Đừng cãi nhau nữa! Anh ấy là chồng chưa cưới của chị gái tôi!”
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng. Tất cả quản lý cấp cao đều trừng mắt, há hốc mồm nhìn Lương Siêu.
Liễu Băng Khanh cũng kinh ngạc, hết nhìn người đàn ông đang ôm mình rồi lại nhìn sang Liễu Băng Loan.
“Băng Loan, em nói linh tinh gì đấy?”
“Anh ta…”
Liễu Băng Loan gật đầu: “Anh ta chính là Lương Siêu mà trước đây bố hay nhắc tới.”
“Khụ khụ!”
Liễu Băng Khanh kinh ngạc tới mức ho khan 2 tiếng, sắc mặt của cô cũng càng trở nên tái nhợt.
“Này! Anh mau buông tay ra!”
“Cho dù anh có thèm muốn vẻ đẹp của chị gái tôi thì cũng không thể biểu hiện trắng trợn như vậy chứ? Đồ biến thái!”
Lương Siêu nhất thời không nói nên lời, bản thân hắn làm việc tốt không được khen ngợi đã đành lại còn bị mắng nữa.
Lẽ phải ở đâu chứ?
“Tôi đang cứu chị của cô, bệnh của cô ấy vô cùng nghiêm trọng.”
“Anh nói linh tinh!”
“Ngoại trừ cơ thể hơi yếu ớt, chị gái tôi vẫn luôn bình thường! Anh rõ ràng là…”
Còn chưa dứt lời, Liễu Băng Loan đã thấy Liễu Băng Khanh ngất xỉu!
“Chị!”
“Chị làm sao vậy? Chị đừng làm em sợ!”
“Đừng nói nữa!”
Nói xong, Lương Siêu bế Liễu Băng Khanh lên: “Cô mau đi lấy xe tới đây, cứu người quan trọng hơn!”
“A…Được được!”
Liễu Băng Loan vừa hoang mang vừa lo sợ nên chỉ có thể nghe Lương Siêu bảo gì làm nấy.
Sau khi lên xe, Liễu Băng Loan vẫn luôn liếc nhìn kính chiếu hậu thì thấy Lương Siêu ngồi ở hàng ghế sau đang dùng châm đâm vào người chị mình, hơn nữa lại còn sờ soạng lung tung khiến cho cô ta lo lắng tới mức hét lên.
“Này!”
“Anh đang làm gì chị tôi đấy!”
“Cái tên biến thái này! Mau dừng tay!”
Lương Siêu: “…”
“Này cô gái, nếu như tôi thật sự là tên biến thái thì hiện tại tôi lột sạch quần áo của chị cô rồi làm thì chẳng phải tiện hơn sao, lại còn vẽ vời như thế này làm gì?”
“Cô chưa từng nghe nói cách châm cứu của Trung y bao giờ sao? Tôi đang cứu chị của cô đấy! Nếu như không muốn chị cô gặp chuyện thì mau im miệng lại.”
Nghe Lương Siêu nói một hồi rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc không có vẻ giả vờ của hắn, khí thế của Liễu Băng Loan cũng yếu đi vì biết mình trách lầm hắn.
“Vậy bây giờ có cần tới bệnh viện gần đây nhất không?”
“Không cần, về thẳng nhà luôn đi.”
“Bệnh viện bình thường không chữa trị được bệnh của chị cô đâu.”
40 phút sau.
Lương Siêu đưa Liễu Băng Khanh trở về biệt thự Liễu gia, Liễu Huy Hoàng thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ.
“Tiểu Siêu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bác Liễu, cháu cần một căn phòng yên tĩnh để sơ cứu cho cô ấy. Trong thời gian này, không một ai được phép quấy rầy.”
“Được!”
“Mau lên tầng cùng bố, tới phòng tân hôn của các con!”
Lương Siêu cảm thấy kỳ quái, phòng tân hôn lại biến thành phòng cấp cứu. Đây là lần đầu tiên hắn có trải nghiệm kỳ lạ như vậy.
Sau khi đưa Lương Siêu tới phòng tân hôn ở tầng 2, Liễu Huy Hoàng khẽ đóng cửa phòng lại rồi rời đi. Hồ Tuyết Liên cùng với những người khác đứng bên ngoài bắt đầu phàn nàn.
“Thằng nhóc đó biết y thuật gì chứ? Trông còn trẻ như thế, e rằng ngay cả chứng chỉ hành nghề cũng không có. Ông yên tâm giao con gái của chúng ta cho nó sao?”
“Bà thì biết cái gì?”
“Nếu bàn về y thuật thì chắc chắn Tiểu Siêu còn giỏi hơn những chuyên gia, giáo sư ở bệnh viện gấp nhiều lần!”
“Bác, làm như vậy cũng không ổn đâu ạ.”
“Băng Khanh vẫn còn là cô gái trong trắng, nếu như chuyện ở cùng phòng với một người đàn ông xa lạ bị truyền ra ngoài thì không hay đâu ạ.”
“Đúng vậy, lẽ nào người làm bố như ông lại yên tâm để cho con gái của chúng ta ở một mình trong phòng với thằng nhóc kia hay sao? Con gái của chúng ta vô cùng xinh đẹp, ông không sợ thằng nhóc kia…”
“Bà nói bậy bạ gì đấy? Đúng là nông cạn.”
Liễu Huy Hoàng trừng mắt nhìn Hồ Tuyết Liên: “Tiểu Siêu chính là đồ đệ của lão thần tiên năm đó cho nên nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề gì!”
“Hơn nữa, sớm muộn gì Liễu Băng Khanh cũng trở thành người phụ nữ của cậu ta. Ở thời này, cầm đèn chạy trước ô tô cũng chẳng có gì là lạ.”
Hồ Tuyết Liên, Liễu Băng Loan: “…”
Mọi người: “…”
Ôi trời ơi, đây chính là bố đẻ đấy!
Nửa tiếng sau.
Cuối cùng, mọi người nhìn thấy Lương Siêu nghiêm mặt đi ra.
“Tiểu Siêu, sao rồi?”
“Dạ, tạm thời tình trạng của cô ấy đã ổn định. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm.”
“Xì.”
Liễu Tường bĩu môi cười: “Tạm thời không gặp nguy hiểm ư? Tình trạng của Băng Khanh làm gì nguy hiểm như cậu nói, tôi thấy cậu nhân cơ hội này muốn diễn kịch trước mặt chúng tôi phải không?”
Lương Siêu không để ý tới anh ta, thấy mọi người đều đang nghi ngờ, chỉ có một mình Liễu Huy Hoàng là có vẻ mặt trốn tránh.
“Bác Liễu, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút được không?”
“À, được.”
Sau khi đi vào phòng làm việc, đợi Liễu Huy Hoàng đóng cửa lại, Lương Siêu đã hỏi ngay: “Có lẽ bác biết một chút về bệnh tình của Liễu Băng Khanh đúng không ạ?”
“Chuyện này, haizzz…”
Liễu Huy Hoàng lắc đầu thở dài: “Tiểu Siêu, nói vậy xem ra con cũng đã nhìn ra rồi nên bố cũng không giấu con nữa.”
“Từ nhỏ đến lớn, Băng Khanh vẫn luôn rất khỏe mạnh nhưng kể từ khi đi du học về vào 2 năm trước, trong một lần kiểm tra sức khỏe, con bé mắc chứng bệnh ghét đàn ông.”
“Bố từng hỏi con bé rốt cuộc ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng con bé không chịu nói. Hơn nữa, bệnh này nói ra cũng có chút xấu hổ nên bố vẫn chưa từng nói với ai cả.”
Bệnh ghét đàn ông…
Khóe miệng Lương Siêu khẽ co rút. Chẳng trách trước đây Liễu Huy Hoàng nói rằng cứ sống thử với nhau nửa tháng xem Liễu Băng Khanh có cảm giác với hắn không. Mắc loại bệnh mà có cảm giác với người khác giới mới là lạ đấy!
Đúng là lão cáo già gian xảo!
Sợ Lương Siêu sẽ ghét bỏ nên Liễu Huy Hoàng vội nói: “Tiểu Siêu à, con đừng quá để ý. Bố từng hỏi qua rồi, đây cũng chỉ là một loại bệnh tâm lý mà thôi, không có gì to tát cả.”
“Không ảnh hưởng tới chuyện lập gia đình, lại càng không ảnh hưởng tới chuyện sinh em bé nên con…”
Lương Siêu vội ngắt lời ông ta, hắn nghiêm túc nói: “Bác Liễu, bác nghĩ quá đơn giản rồi.”
“Theo chẩn đoán của cháu, có lẽ Liễu Băng Khanh đã mắc chứng bệnh ghét đàn ông từ mấy năm trước nhưng hiện tại căn bệnh đã dần phát triển thành một dạng rối loạn tâm thần hiếm gặp rồi.”
“Rối loạn tâm thần? Đó là cái gì?”
“Nó tương tự như hội chứng rối loạn cảm xúc được đề cập trong y học phương Tây nhưng nó còn nghiêm trọng hơn cả loại này.”
“Hiện nay Tây y vẫn chưa có cách nào chữa khỏi căn bệnh này. Nếu như để nó phát triển đến tận cùng thì tất cả cảm xúc của bệnh nhân sẽ biến mất hoàn toàn, hoặc là phát điên hoặc là quá uất ức đến mức tử vong.”
“Cái gì?”
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Huy Hoàng đã bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng nắm lấy tay của Lương Siêu.
“Tiểu Siêu, con nhất định phải cứu lấy Băng Khanh!”
“Thưa bác, bác đừng lo. Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Phòng tân hôn.
Lương Siêu vẫn luôn ở trong căn phòng. Khi Liễu Băng Khanh tỉnh dậy nhìn thấy hắn, toàn thân trở nên căng thẳng và nhìn hắn với vẻ đầy chán ghét và cảnh giác. Thấy vậy, hắn chỉ đành lắc đầu cười khổ.
“Này cô, chắc chắn cô biết rất rõ tình trạng của bản thân nên chắc hẳn cô rất để ý hôn ước giữa hai chúng ta. Vì thế tôi muốn cùng cô thương lượng một chút.”
“Tôi giúp cô trị bệnh còn cô từ hôn giúp tôi được không?”
Chương 30: Không được đổi ý
“Cái gì?”
“Anh muốn từ hôn?”
Liễu Băng Khanh cảm thấy rất ngạc nhiên vì suốt hai ngày nay, cô vẫn luôn rất lo lắng về chuyện bị Liễu Huy Hoàng ép kết hôn nhưng cô không ngờ chồng chưa cưới của mình lại có cùng suy nghĩ với mình.
“Đúng.”
Lương Siêu gật đầu, hắn nói ngắn gọn về kết quả của cuộc trò chuyện với Liễu Huy Hoàng đó là chuyện sống thử trong vòng nửa tháng.
Nghe thấy vậy, Liễu Băng Khanh trầm ngâm.
Cô vẫn hiểu rất rõ tính cách của bố mình, trước đó ông ấy vẫn luôn có thái độ rất cứng rắn, thậm chí còn lấy mối quan hệ bố con ra uy hiếp nhưng bây giờ lùi lại một bước lớn như cũng chính là giới hạn của ông ấy rồi.
“Được.”
“Tôi đồng ý.”
“Tôi cũng sẽ phối hợp trị liệu với anh nhưng anh phải đồng ý trước với tôi 3 điều.”
Liễu Băng Khanh lạnh lùng nói: “Thứ nhất, trong thời gian sống thử, anh không được phép sống ở nhà tôi, thậm chí là nghĩ đến chuyện xấu xa khi ở chung 1 phòng với tôi cũng không được.”
“Không thành vấn đề.”
Lương Siêu vui vẻ đồng ý.
“Thứ 2, anh không được phép lấy cớ chữa bệnh cho tôi mà lại có những tiếp xúc thân thể với tôi.”
“Ặc…”
Lương Siêu hơi do dự, điểm này có chút khó khăn. Thật ra hắn không hề muốn chiếm tiện nghi của cô mà là bệnh của cô cần phải châm cứu kết hợp với xoa bóp, thậm chí còn phải dùng huyền khí của bản thân để giúp cô đả thông kinh mạch cho nên việc tiếp xúc thân thể là không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên xét theo triệu chứng bệnh hiện tại của cô ta cũng không quá nghiêm trọng, cùng là là mất đi cảm xúc hân hoan, vui vẻ và yêu đời. Có thể dùng phương pháp thời xưa như bắt mạch qua sợi tơ để tạm thời ứng phó nên hắn cũng gật đầu đồng ý.
“Có thể.”
“Thứ 3, tôi không thể trì hoãn công việc bình thường vì anh cho nên sẽ không thể ở cùng với anh cả ngày được.”
“Cho nên hai chúng ta chỉ có thể tiếp xúc với nhau khi cùng đi mua sắm thôi còn về phần bố tôi, hai người chúng ta sẽ hỗ trợ lẫn nhau.”
Bốp!
Lương Siêu vỗ tay bốp một cái, ba điều này vừa hay hợp ý hắn!
“Được!”
“Tôi sẽ làm y như vậy!”
Nói xong, Lương Siêu đứng dậy rời đi, bỏ lại Liễu Băng Khanh còn đang ngơ ngác.
Sao người này lại trông vui vẻ thế? Cho dù anh ta muốn từ hôn thật nhưng dù sao cô cũng là tuyệt sắc giai nhân, anh ta cũng không cần tránh như tránh tà vậy chứ?
Đúng là một tên đáng ghét!
Trở về khách sạn.
Khi thấy Lương Siêu trở về, Lương Nghiên đang xem TV liền nhảy cẫng lên và chạy như bay qua chỗ Lương Siêu.
“Anh!”
“Em đã tìm được nhà rồi! Anh xem này!”
Mở máy tính bảng ra, Lương Siêu nhìn thấy một căn biệt thự khá giống ngôi nhà trước đây tại thủ đô nhưng diện tích lại nhỏ hơn nhiều. Trong số các căn biệt thự, giá bán của nó gần như là rẻ nhất, không quá đắt hay quá rẻ, vừa tròn 1000 vạn.
“Anh, anh có tiền mua không?”
“Không mua được cũng không sao, chúng ta cứ ở khách sạn là được rồi. Em thấy ở đây cũng rất tốt.”
“Em nói gì vậy?”
Lương Siêu yêu chiều sờ cái mũi nhỏ của Lương Nghiên, cũng may mà hắn đã nhận được 1000 vạn từ Kim Hùng trước đó, nếu không chuyện mua nhà này sẽ không thành được.
“Có chứ!”
“Nghiên Nghiên nhà chúng ta thích gì, nhất định phải dùng tiền mua mới được!”
Thấy vẫn còn sớm, hai anh vội vàng ăn xong rồi đi thẳng tới chỗ bán nhà. Lúc đầu không có ai để ý tới bọn họ, thậm chí còn có người tưởng bọn họ đến lấy cà phê miễn phí nên đuổi thẳng ra ngoài. Mãi cho đến khi Lương Siêu quẹt thẻ đầy đủ, đám người bán hàng mới bắt đầu bưng trà rót nước, tiếp đãi như người nhà.
Không, là thượng đế.
Mặc dù thượng đế này mua nhà xong lại trở thành kẻ nghèo hèn.
Sau khi đến căn biệt thự mới, Lương Nghiên bắt đầu đi tham quan, chạy tới chạy lui như một tinh linh nhỏ.
“Nghiên Nghiên, em có thích không?”
“Ừm, em thích lắm!”
“Em có thấy vui không?”
“Rất vui ạ!”
“Có điều nếu như có thêm 2 bộ quần áo mới thì em sẽ càng vui hơn ạ! Anh, em mặc chiếc áo sơ mi trắng này của anh trông như mặc váy ấy.”
“Ặc.”
Lương Siêu vỗ trán nghĩ thầm, con gái ở tuổi này rất thích ăn diện.
“Là do anh không tốt, khiến cho Nghiên Nghiên phải chịu ủy khuất rồi.”
“Đi thôi.”
“Anh đưa em đi mua quần áo.”
“Yeah!”
Lương Nghiên cười vui vẻ, ngay sau đó hai anh em đi tới một trung tâm mua sắm lớn.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ ‘trực thuộc tập đoàn Khương thị ở bên ngoài trung tâm mua sắm, Lương Siêu quyết tâm cùng với Lương Nghiên nghênh ngang đi vào.
Sau khi lang thang khắp trung tâm thương mại khoảng nửa tiếng, ngoại trừ một vài ánh mắt mỉa mai từ những người qua đường, Lương Nghiên vẫn chưa chọn được 1 bộ quần áo nào. Chính xác mà nói, cô bé vẫn chưa đi vào 1 cửa hàng nào.
Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè và né tránh ánh mắt người khác của Lương Nghiên, Lương Siêu cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn biết kể từ sau khi trải qua những năm tháng bị tra tấn, Lương Nghiên đã ngày càng trở nên tự ti và không thể chịu nổi những ánh mắt kì dị như đang nhìn quái vật của người khác.
“Mình phải mau giúp con bé ăn diện mới được.”
Nghĩ thầm trong lòng như vậy, khi đi tới cửa hàng thời trang dành cho trẻ em của Dior, hắn lập tức dừng lại. Hắn nhớ rõ đây là nhãn hàng mà Lương Nghiên yêu thích nhất cho nên hắn liền kéo cô bé đi vào.
Lúc đầu, Lương Nghiên vẫn còn hơi rụt rè nhưng khi nhìn thấy những bộ quần áo vô cùng xinh đẹp, cô bé bắt đầu thả lỏng và kéo Lương Siêu đi lựa chọn.
“Anh, bộ này trông đáng yêu quá.”
“Còn cả bộ kia nữa, nếu như mặc vào thì trông sẽ giống tiên nữ!”
“...”
Sau khi chọn lựa một lúc, Lương Nghiên ngẩng đầu lên nở nụ cười với Lương Siêu.
“Anh, ở đây có nhiều quần áo đẹp quá. Nghiên Nghiên nhìn đến hoa cả mắt, phải làm sao bây giờ?”
“Đơn giản thôi, vậy chúng ta sẽ mua tất.”
“Hì hì…”
Lương Nghiên cười vui vẻ, trong lúc vô ý nhìn thấy một bộ quần áo ở nơi sâu nhất của cửa hàng, cô bé vội chạy tới đó như bị ma nhập.
“Oa!”
“Anh, bộ quần áo này đẹp quá! Ngay cả cúc áo cũng sáng bóng, nhất định đây là bộ đẹp nhất trong cửa hàng!”
Lương Siêu nhìn thấy bộ quần áo được trong tủ kính, nhất thời hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn không ngờ một bộ quần áo của trẻ em có thể làm ra được như thế này, quả thực trông nó y như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn lập tức nhìn về phía nhân viên bán hàng đang đứng cạnh tủ kính: “Cô lấy bộ quần áo này ra được không, chúng tôi muốn lấy bộ này.”
Nhân viên bán hàng liếc nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, sau đó liền quay mặt đi như thể không nghe thấy.
Chẳng lẽ hắn nói không rõ sao?
Vì thế, Lương Siêu tiếp tục nói to hơn: “Tôi muốn mua bộ quần áo trẻ em trong tủ kính này, phiền cô đóng gói cho tôi.”
Thế nhưng người nhân viên bán hàng kia vẫn tỏ vẻ không nhìn thấy, không thèm nhìn hắn.
Đúng lúc này.
“A?”
“Bộ quần áo trẻ em này đẹp quá, mau lấy cho tôi, quẹt thẻ đi.”
Một giọng nữ vang lên, nhân viên bán hàng vội vàng đi tới đón tiếp như nhìn thấy mẹ. Cô ta cúi người dùng hai tay nhận lấy thẻ ngân hàng: “Vâng thưa phu nhân, ánh mắt của ngài thật tốt!”
Lương Siêu: “…”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng của Lương Nghiên, hắn nhẹ giọng an ủi hai câu rồi bước tới ngăn cản người nhân viên bán hàng đang chuẩn bị quẹt thẻ để thực hiện giao dịch.
“Khi mua đồ nên chú ý thứ tự đến trước sau. Rõ ràng là tôi muốn mua bộ quần áo đó trước, cô làm như vậy có thích hợp không?”
“Hả?”
“Anh muốn bộ này sao?”
Nhân viên bán hàng chớp mắt với vẻ vô tội: “Tôi không nghe thấy anh nói nên không phát hiện ra.”
Ôi trời?
Giờ còn có cả điếc với mù chọn lọc ư?
Không phải nhân viên bán hàng bây giờ đều như thế chứ?