Vương Ninh vội ngẩng đầu lên thì thấy Lương Siêu đang mỉm cười với ông ta, toàn thân không hề bị thương một chút nào.
“Này, chuyện này sao có thể!”
Ông ta rất tự tin với một quyền lúc nãy của mình, cho dù đối thủ có đạt tới cảnh giới đại sư thì cũng bị nội thương do một chưởng này gây ra.
Thế nhưng kết quả thì sao?
Thằng nhãi đỡ được 1 quyền của ông ta mà không hề bị thương một tí nào!
“Chỉ bằng mấy quyền như thế này mà ông cũng dám xưng là Thiết Quyền ư?”
“Nghe tôi này, cái tên Thảo Kê quyền phù hợp với ông hơn đấy.”
“Cậu!”
Vương Ninh giận dữ hét lên, ngay khi vừa thu quyền lại thì ngay lập tức tung ra quyền tiếp theo và lần này ông ta sử dụng đến 8 phần sức mạnh!
Tuy nhiên lần này Lương Siêu cũng không quá coi trọng, hắn bước nhẹ về phía trước rồi đột nhiên giơ tay, thân hình vững vàng đón lấy quyền thứ 2 của Vương Ninh.
Đồng thời, vẻ chế giễu trên gương mặt cũng đậm hơn.
“Ông như này mà cũng dám xưng Thiết Quyền ư?”
“Người khác gọi ông là Đại sư Quyền Thuật mà ông không thấy ngại hay sao?”
Người chưa từng đỏ mặt như Vương Ninh, bây giờ thật sự đỏ mặt, mặt đỏ như đít khỉ.
Sau đó, ông ta theo bản năng muốn tung cú quyền tiếp theo nhưng dù có cố gắng như thế nào cũng không thể rút nắm đấm ra khỏi bàn tay cứng như sắt đó.
Trông thấy khuôn mặt già nua ngày càng đỏ hơn, Lương Siêu lắc đầu buông tay ra còn Vương Ninh lùi về phía sau mấy bước theo quán tính.
Khi ông ta vừa mới ổn định thân hình, Lương Siêu đã vọt tới tung quyền tới ngay trước mặt ông ta, chỉ còn cách không đến 5cm…
Rõ ràng là hắn đã nương tay. Nếu không e rằng hiện tại Vương Ninh đã bị đối phương đấm cho nát mặt rồi!
“Ông còn muốn đánh nữa không?”
“Đánh!”
Vương Ninh tiếp tục lùi về phía sau mấy bước, lúc này có thể nói là ông ta dốc toàn lực cho một kích này!
Khí thế tăng cao, sức lực cũng tăng mạnh!
Lương Siêu cau mày.
“Được thôi, nếu như ông còn chưa hết hy vọng thì tôi sẽ để ông chứng kiến tận mắt thế nào mới gọi là một quyền chân chính!”
Nói xong, hắn thay đổi sắc mặt và cấp tốc vận chuyển huyền khí bên trong cơ thể, đồng thời đánh một quyền về phía Vương Ninh!
Quyền của hai người chỉ trong nháy mắt đã va vào nhau tạo nên tiếng “bang bang”, một lúc sau thì không còn động tĩnh gì nữa.
Cả hai đứng đối diện nhau đều không nhúc nhích.
Lương Siêu vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng mang theo sự giễu cợt.
Tuy nhiên ngược lại, sắc mặt của Vương Ninh lại thay đổi mạnh, khuôn mặt kịch liệt run rẩy, khóe miệng không ngừng co giật như thể đang âm thầm chịu đựng sự thống khổ.
Ngay sau đó, Lương Siêu nhẹ nhàng thu hồi nắm đấm lại. Cùng lúc đó, con ngươi của Vương Ninh đột nhiên co rút lại, hai chân mềm nhũn và khụy xuống, sau đó phun một ngụm máu.
Trong mắt ông ta còn lộ vẻ sợ hãi!
Trước đó, ông ta đã cảm nhận được một quyền của Lương Siêu bá đạo tới mức nào. Nó đang điên cuồng phá hủy xương cốt, kinh mạch, thậm chí là cả nội tạng của ông ta!
Thế nhưng cuối cùng, sau khi đánh gãy xương cánh tay, hắn lại thu hồi nắm đấm hung hãn bá đạo kia.
Có thể tự do khống chế lực nắm đấm một cách tự do như vậy, đây là cảnh giới chỉ có người nào có quyền thuật thâm hậu mới có thể đạt được!
“Như thế nào mới gọi là quyền?”
Lương Siêu chậm rãi nói: “Tập trung sức mạnh toàn thân vào 1 quyền rồi bộc phát ra ngoài cũng coi như đủ tư cách.”
“Dựa vào quyền thế của riêng mình, sức mạnh của 1 quyền này mới có thể thăng hoa, sức lực phát ra mới càng mạnh. Nếu như ông làm được từng bước như thế thì có thể tiến bộ dần lên.”
“Thế nhưng ông vẫn còn chưa được tính là đủ tư cách, quyền nào đánh ra cũng mềm nhũn như thế mà cũng tự xưng là Thiết Quyền?”
Nói xong, Lương Siêu cười lắc đầu. Hắn không có hứng thú chơi đùa cùng với ông ta nên xoay người rời đi.
Ánh mắt của Vương Ninh dường như có chút thay đổi như thể ông ta đã quên sự đau đớn trên cánh tay và tiêu hóa những lời mà Lương Siêu vừa nói.
Cuối cùng, ông ta tựa hồ ý thức ra được gì đó, hai mắt sáng ngời và kêu lên đầy kích động.
“Lương đại sư, xin dừng bước!”
“Trước đó, tôi có mắt như mù nên đã đắc tội với ngài, mong Lương đại sư tha lỗi cho tôi!”
“Xin, xin Lương đại sư hãy dạy cho tôi!”
“Dạy ông?”
Lương Siêu quay đầu cười với ông ta, giễu cợt nói: “Nếu như tôi dạy ông xong, lỡ như ông ra tay với tôi trong buổi hôn lễ của đồ đệ yêu quý của ông thì sao? Ông thấy tôi rảnh lắm hả?”
“A?”
Vương Ninh nhất thời không hiểu. Mãi đến khi Lương Siêu đã đi xa đến mức không thấy bóng dáng nữa thì ông ta mới phản ứng lại.
Chuyện ầm ĩ xảy ra mất nửa ngày. Trước tiên, Giang Hồng gọi điện cho ông ta khóc lóc ỉ ôi nói rằng người đánh cô ta đến mức hỏng mặt chính là Lương Siêu!
“Đứa nghịch đồ này!”
“Người như Lương đại sư mà cũng dám đắc tội, lại còn muốn đặc biệt mời đến góp vui cho hôn lễ? Thiếu chút nữa đã biến thành tang lễ đến nơi rồi!”
Ngày hôm sau.
Sau khi dưỡng thương ở Giang Lăng một thời gian, cuối cùng hội trưởng của Thương hội Thiên Hải Khương Bách Đào đã bình phục. Việc đầu tiên mà ông ta làm khi trở về đó là bảo đứa con trai Khương Văn Hiên mở tiệc chiêu đãi Lương Siêu.
Trên bàn cơm, Lương Nghiên sử dụng cả hai tay để ăn. Cái miệng nhỏ nhắn ăn liên tục không ngừng đầy vui vẻ còn Khương Văn Hiên và Lương Siêu vừa uống rượu vừa trò chuyện.
“Lương thần y, vốn dĩ bố tôi cũng muốn tới nhưng tạm thời bên Thương hội đang có việc khẩn cấp nên với tư cách là hội trưởng, ông ấy không thể tới đây được. Xin thứ lỗi cho tôi vì buổi tiếp đãi chưa được chu đáo.”
“Không sao đâu, đều là bạn bè với nhau cả mà, không cần phải khách sáo như vậy.”
Nghe vậy, Khương Văn Hiên gãi đầu mỉm cười hỏi: “Lương thần y, trước đó tôi nghe Liễu Huy Hoàng nói cậu là con rể của ông ấy hả? Vậy hiện tại cậu đã kết hôn cùng với con gái của ông ấy chưa?”
“Rốt cuộc cậu có quan hệ như thế nào với Liễu gia?”
“Ặc, một người đàn ông như cậu sao lại nhiều chuyện như vậy?”
Khương Văn Hiên cười gượng nói: “Thật ra tôi không phải là người nhiều chuyện đâu. Có điều 2 hôm trước, có một người phụ nữ điên đột nhiên tới Thương hội Thiên Hải. Cô ta chẳng nói chẳng rằng muốn chi 5 tỷ nhân dân tệ, muốn chúng tôi giúp cô ta tiêu diệt tập đoàn Thiên Đạt của Liễu gia.”
“Haizz, không biết rốt cuộc người phụ nữ này gặp phải chuyện gì, hận Liễu gia tới mức nào. Bố của tôi vì chuyện này cho nên hôm nay mới phải mở cuộc họp.”
Vừa nghe xong, Lương Siêu đã hiểu ra Giang Hồng đúng là không chịu buông tha.
“Nói thật, đa số thành viên trong Thương hội đều động lòng với chuyện này vì dù sao đây cũng là chuyện tốt, một mũi tên trúng hai đích.”
Nghe vậy, Lương Siêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói đại khái về chuyện xảy ra giữa hắn và Giang Hồng.
Sau khi biết được Giang Hồng muốn đối phó với Lương Siêu, Khương Văn Hiên liền bày tỏ thái đổ ngay lập tức.
“Lương thần y, cậu cứ yên tâm. Không phải cậu muốn diễn một màn kịch lớn ở buổi hôn lễ của người phụ nữ điên đó sao? Tôi nhất định sẽ dốc sức phối hợp với bố tôi!”
Nói xong, anh ta lập tức đi gọi điện thoại cho Khương Bách Đào.
Cùng lúc đó.
Sau khi nhận được điện thoại, nét mặt của Khương Bách Đào lập tức thay đổi, ông ta gật gật đầu.
Sau khi ngắt điện thoại, ông ta vỗ bàn ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói ngay 1 câu.
“Nếu như ai dám nhận lợi ích từ chỗ người phụ nữ điên kia và giúp cô ta làm chuyện đó thì chính là muốn đối đầu với Khương gia tôi!”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, sau đó có người khó hiểu hỏi: “Hội trưởng Khương, tôi nhớ ngài với Liễu Huy Hoàng từng có chút thù cũ nho nhỏ mà phải không?”
“Ngài không muốn báo thù này sao?”
“Tất cả cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi, để ý tới làm gì chứ?”
“Từ giờ trở đi, tôi và lão Liễu chính là bạn bè, tập đoàn Khương thị của tôi sẽ hợp tác với tập đoàn địa sản Thiên Đạt. Công việc hiện tại chỉ có thế thôi, các người hãy tự về suy ngẫm đi.”
Chỉ trong nháy mắt, 2 ngày đã trôi qua.
Sáng sớm, dường như toàn bộ Thiên Hải trở nên nhộn nhịp hẳn lên, hôn lễ thế kỷ giữa Giang Hồng và Bạch Hạo cũng bắt đầu diễn ra…
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 67: Con đê tiện trời sinh!
Bây giờ nhà hàng thế kỷ Thiên Hải đã được Giang Hồng bao trọn, khắp nơi giăng đèn kết hoa, hết sức vui tươi.
Trong sảnh tiệc xa hoa lầu ba được sắp xếp thành hiện trường hôn lễ, Giang Hồng mặc một bộ áo cưới được đặt may đang đứng trên đài, rất giống một cô công chúa cao quý.
Dưới đài người đến người đi, người người nhốn nháo, gần như đều là nhân vật nổi tiếng, ông lớn của các giới.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Không chỉ như vậy, cả phóng viên của đài truyền hình Thiên Hải và các toà soạn lớn có sức ảnh hưởng cũng trình diện, đứng trong các ngõ ngách chuẩn bị ghi hình, lập tức kéo cuộc hôn lễ này lên đến độ cao chưa từng có trước đó!
Nói đây là hôn lễ cao cấp nhất từ trước tới nay của Thiên Hải cũng không đủ.
Bạch Hạo đứng bên cạnh Giang Hồng, vừa nhìn mọi người dưới đài, vừa do dự nói: "Hồng Hồng, hôm nay là ngày vui của mình, lát nữa nếu Liễu Băng Khanh thật sự dám đến, chúng ta cũng đừng chơi cô ta khó coi quá được không?"
"Sao thế?"
"Đau lòng à?"
Giang Hồng lập tức lạnh giọng, khiến Bạch Hạo run lên một cái, nghĩ đến hai ngày trước Giang Hồng tra tấn mình không ra hình người, anh ta vội vàng lắc đầu.
"Không không không!"
"Trong tim anh chỉ có mình em, sao lại đau lòng thay cho con khốn kia chứ?"
"Anh, anh chỉ không muốn phá hư việc vui của hai ta vì con khốn kia."
"Hừ!" Giang Hồng tức giận hừ một tiếng, nói: "Lần này tôi bỏ ra nhiều như vậy, bao gồm cả hôn lễ này, cũng chỉ có một mục đích!"
"Chính là để con khốn họ Liễu kia và cả nhà nó cùng thân bại danh liệt!"
"Còn thằng ăn bám mà con khốn kia tìm đến nữa! Tôi muốn hắn sống không bằng chết!"
Nói xong, cô ta lại nghiêng đầu sang trừng mắt cảnh cáo Bạch Hạo một cái.
"Anh còn dám nói nhảm một câu thì coi chừng ngày mai bà đây bỏ anh, để thứ trông thì ngon mà không dùng được như anh lưu lạc đầu đường, làm ăn mày cả đời này!"
Bạch Hạo lại giật mình, vội vàng ngậm miệng.
Qua chừng một phút, Liễu Băng Khanh kéo cánh tay Lương Siêu song song bước vào, trai tài gái sắc, trong nháy mắt đã thu hút không ít ánh mắt, Giang Hồng thấy thế thì trong lòng càng thêm đố kị!
Đang muốn xuống đài đi tìm bọn họ thì đúng lúc một đám người nhao nhao lên đài chúc phúc. Tất cả đều là một số nhân vật lớn trong giới kinh doanh Thiên Hải, dẫn đầu rõ ràng là hội trưởng thương hội Thiên Hải, Khương Bách Đào.
"Giang tiểu thư, chúc mừng chúc mừng."
"Ha ha, chúc cô Giang, anh Bạch trăm năm tốt hợp, sớm sinh quý tử!"
"…"
Giang Hồng cám ơn từng người, lập tức nhìn về phía Khương Bách Đào mà cười hỏi: "Khương hội trưởng, không biết các người thảo luận chuyện liên quan tới tôi trước đó như thế nào rồi?"
"Ha ha!" Khương Bách Đào cười to hai tiếng, còn giơ ngón tay cái lên với Giang Hồng.
"Giang tiểu thư không hổ là xuất thân hào môn tỉnh thành, vừa ra tay đã hết sức xa xỉ!"
"Chuyện liên quan tới cô cơ bản không thành vấn đề, chỉ là Giang tiểu thư vẫn luôn ăn không mà chưa hứa hẹn, không để chúng tôi nhìn thấy lợi ích thật sự, trong lòng chúng tôi không nắm chắc."
Giang Hồng nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, lập tức đáp lại.
"Được!"
"Có câu nói này của Khương hội trưởng thì tôi đã cảm thấy yên tâm, hiện tại tôi lập tức bảo người chuyển năm mươi tỷ vào tài khoản công ty các vị!"
"Nhưng lát nữa còn phải làm phiền các vị phối hợp với tôi, không thành vấn đề chứ?"
"Đó là tất nhiên!" Bọn người Khương Bách Đào cười chấp nhận, thấy thế, Giang Hồng nhìn về phía Liễu Băng Khanh, Lương Siêu dưới đài, ánh mắt trở nên vô cùng độc ác.
"Cẩu nam nữ!"
"Hôm nay tao phải triệt để hủy diệt tụi mày!"
Lại qua một lát, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Sau khi cô dâu chú rễ là Giang Hồng, Bạch Hạo đứng trên đài, một MC đang muốn nói một đoạn lời dạo đầu thì Giang Hồng đột nhiên đoạt lấy microphone, Liễu Băng Khanh thấy thế cũng không khỏi cứng đờ.
Nhìn điệu bộ của Giang Hồng liền biết cô ta chuẩn bị muốn tung ra đòn sát thủ.
Lương Siêu cười nhìn cô ấy một cái rồi khẽ bóp tay cô: "Cứ yên tâm đi, lát nữa cô không cần làm gì, cũng không cần nói gì, cứ đứng xem kịch, cảm thấy hả giận là tốt rồi."
Liễu Băng Khanh điều chỉnh hô hấp, thấy Lương Siêu đưa mắt trấn an thì khẽ gật đầu, nhất thời cũng không khẩn trương như vậy.
Sau một khắc, Giang Hồng mở miệng: "Những người có mặt ở đây đều từng thấy qua việc đời, cũng từng tham gia không ít hôn lễ quy mô lớn, để các vị cảm nhận được cảm giác mới mẻ, tôi sẽ tự tiện chủ trương, thu xếp một tiết mục khác."
"Tiết mục đầu tiên, ngược tiểu tam!"
Xoạt!
Cả sảnh lập tức xôn xao, tiết mục này thật sự rất đặc biệt!
Ngay sau đó Giang Hồng tiếp tục nói: "Lúc trước khi tôi và người yêu đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì một con đàn bà thối không biết xấu hổ tìm mọi cách dụ dỗ chồng tôi, cả ngày làm điệu làm bộ ra vẻ mập mờ trước mặt chồng tôi."
"Mà con khốn ti tiện đó không phải là con nhà nghèo luôn muốn liều mạng leo lên cao, ngược lại là con nhà giàu từ nhỏ đã cơm ngon mặc đẹp."
"Vậy chỉ có một khả năng để giải thích, chính là con đàn bà này trời sinh đã hèn hạ!"
"Để chứng minh kết luận này, tôi còn cố ý tốn công thu gom video, chứng tỏ con đàn bà này cả ngày dụ dỗ đàn ông, sa đoạ ăn chơi, dang díu, làm loạn với đủ loại đàn ông."
"Khà..." Khương Văn Hiên ngồi bên cạnh Lương Siêu nghe vậy thì cười một tiếng: "Để làm xấu mặt Liễu mỹ nữ, con nhỏ điên này cố ý tìm người làm giả video, còn dùng kỹ thuật đổi mặt, cũng coi như nhọc lòng."
"Cái gì là kỹ thuật đổi mặt?" Liễu Băng Khanh không hiểu mà hỏi, Khương Văn Hiên giải thích: "À, là tìm một người phụ nữ làng chơi ăn ngủ với các loại đàn ông rồi quay video, lại đổi mặt cô ta thành cô."
"A?" Liễu Băng Khanh lập tức trợn mắt hạnh lên, làm vậy cũng được sao!
Lúc này "Vụt!" một tiếng, cô đứng bật dậy muốn xông lên đài ngăn cản Giang Hồng, lại bị Lương Siêu giữ chặt.
"Băng Khanh, bình tĩnh."
"Tôi còn bình tĩnh thế nào!"
"Một khi loại video này bị tung ra, sau này tôi còn làm người thế nào? Làm sao đặt chân ở Thiên Hải nữa?"
Liễu Băng Khanh đang sốt ruột thì màn ảnh lớn phía trước lóe lên, video đã bị phát sóng.
"A… A!"
Nghe từng đợt tiếng kêu rên, gương mặt xinh đẹp của Liễu Băng Khanh "Soạt!" một cái đỏ lên, không có dũng khí ngẩng đầu nhìn, Lương Siêu lại cười đẩy cô ấy.
"Không ngại nhìn một chút đi, sẽ có bất ngờ đó."
Liễu Băng Khanh ngẫm nghĩ, sau đó lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn lên. Khi thấy người phụ nữ trong video thì cô nghẹn họng nhìn trân trối, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Cái này. . . Tại sao lại như vậy?"
Người phụ nữ trong video không phải là mình, mà là Giang Hồng!
"Ha ha…" Khương Văn Hiên lại cười cười, nói: "Hai ngày trước tôi làm bộ làm quen với bà điên này, con ả uống say rồi nói hết kế hoạch trong hôn lễ hôm nay cho tôi biết."
"Cho nên tôi đã tìm người lén ra tay với video của cô ta rồi."
Cùng lúc đó, Giang Hồng trên đài đang hả giận mà nhìn Liễu Băng Khanh, nhưng rất nhanh đã phát hiện là lạ, không nhìn ra chút nổi giận nào Khanh trên mặt Liễu Băng.
Ngay sau đó, còn cảm nhận được không ít người ở đây đang nhìn mình một cách quái lạ, kỳ dị.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Giang Hồng có chút buồn bực, vô ý thức mà xoay người nhìn lại.
Khi thấy người phụ nữ đang bị một tên ăn mày bẩn thỉu đè ở dưới thân trong video là mình, cả người cô ta như bị sét đánh, lập tức ngơ người ra!
Ngay sau đó, cả sảnh truyền đến một tràng cười vang, Lương Siêu còn vỗ tay mà bảo tốt.
"Người phụ nữ này không phải là cô dâu sao!"
"Chậc chậc, nhìn đúng là hèn hạ thật, quả thực có thể gọi là con đê tiện trời sinh rồi!”
Chương 68: Cô dâu xấu xí nhất trong lịch sử, chứ còn gì nữa !
Lương Siêu vừa nói ra những lời này, mọi người lại bắt đầu cười rộ lên.
Tiết mục này không chỉ khác biệt mà còn vô cùng độc đáo, đối với tất cả mọi người ở đây, lễ cưới đáng nhớ nhất trong cuộc đời của bọn họ chắc hẳn là lễ cưới này!
Cô dâu thực sự đã cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của mọi người!
"Sao còn đứng đó, tranh thủ thời gian tắt đi!"
Giang Hồng kịp thời phản ứng lại rồi hét to, người chủ trì buổi lễ cũng nhanh chóng tắt video đi, trên mặt còn nở một nụ cười gượng gạo vô tội.
"Liễu Băng Khanh!"
"Cái con tiện nhân này! Chắc chắn mày đã âm thầm giở trò!"
Liễu Băng Khanh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy lãnh đạm nói: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, ác giả thì ác báo, câu này thật sự rất thích hợp với cô."
"Mày!"
Giang Hồng lại tức giận, sau đó hung hăng gật đầu đầy phẫn nộ và cười một trận: "Được! Liễu Băng Khanh, coi như mày lợi hại! Tao hy vọng mày vẫn còn dũng khí để đứng nói chuyện với tao sau khi xem tiết mục tiếp theo!"
"Một mình mày dám chơi tao, tao sẽ cho cả nhà mày đều bị liên lụy!"
Vừa nói xong, lập tức Giang Hồng nhìn về phía Khương Bách Đào và các lãnh đạo khác của Phòng Thương mại Thiên Hải dưới khán đài.
"Khương hội trưởng, tiếp theo đây phải nhờ ngài rồi!"
"Được."
Khương Bách Đào vui vẻ mà đáp lại, cùng với khoảng hơn chục nhà lãnh đạo từ phòng thương mại xuất hiện trên sân khấu.
Thấy vậy, khí thế của Giang Hồng đột nhiên dâng lên không ít, vẻ mặt cô ta đầy đắc ý và căm phẫn nhìn Liễu Băng Khanh.
"Con khốn nhà họ Liễu này, mày có biết Khương hội trưởng và những người khác lên sân khấu làm gì không?" "Nói cho mày biết, bọn họ sắp trước mặt những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp trong xã hội ở Thiên Hải tuyên bố rằng hơn chục công ty và các xí nghiệp của bọn họ sẽ liên thủ lại chèn ép tập đoàn địa sản Thiên Đạt của gia đình mày!"
"Trong vòng ba ngày tới, Liễu gia các người sẽ phá sản, thanh lý!"
Sau khi nghe tin này, những phóng viên ở đó lần lượt chĩa máy ảnh về phía sân khấu, đây lại là một quả dưa lớn khác sau thiên thần thấp bé vừa sinh ra vừa rồi!
Mà ban đầu Liễu Băng Khanh vẫn còn hơi hốt hoảng, dù sao thì giữa tập đoàn địa sản Thiên Đạt và tập đoàn Khương Thị của Khương Bách Đào trước đó thực sự đã xảy ra xung đột.
Vô ý thức lại liếc mắt nhìn Lương Siêu, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, trên môi mang theo nụ cười, trong lòng đang hoảng hốt mà không tự chủ được mà bình tĩnh lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tiếp theo đó.
Khương Bách Đào cầm micro lên, bước lên phía trước và nói: "Bây giờ, thay mặt cho toàn bộ phòng thương mại Thiên Hải, tôi chính thức tuyên bố rằng chúng tôi và tập đoàn địa sản Thiên Đạt sẽ thành lập liên minh với nhau để giúp giới thương nghiệp Thiên Hải ngày càng thịnh vượng!"
Giang Hồng, Bạch Hạo: "..."
Yêu cầu ông ta tổ chức sự kiện để tấn công!
Nhưng tại sao ông ta lại lập liên minh chống đối ngược lại?
"Khương hội trưởng! Ngài có ý gì!"
"Không biết?"
Khương Bách Đào mỉa mai liếc Giang Hồng, tiếp tục nói: "Được, vậy tôi sẽ tiếp tục tuyên bố chuyện thứ hai. Từ giờ trở đi, tập đoàn Giang Thị ở trấn Giang Long sẽ trở thành kẻ thù của Phòng thương mại Thiên Hải!"
"Nếu chúng ta đã là kẻ thù, trước đó kẻ thù đã đưa ra hồng bao lớn 5 tỷ nhân dân tệ thì đương nhiên sẽ phải tiếp nhận chứ . Giang tiểu thư, tôi nói vậy cô có hiểu không?"
Giang Hồng tức giận đến không nói nên lời, đôi môi kịch liệt run rẩy, khuôn mặt dù đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ vẫn còn hơi sưng đỏ, lúc này trông càng thêm dữ tợn dị thường!
Một vài phút trôi qua.
Dưới ánh đèn flash chiếu liên tục, Giang Hồng càng nghĩ ngày càng không hiểu nên bắt đầu nổi điên, mà gào hét: "Tại sao, tại sao?!"
"Tôi đã điều tra qua rồi! Cha của con Liễu tiện nhân kia rất thanh cao, sẽ không bao giờ gia nhập thương hội của các người! Hơn nữa, còn cùng rất nhiều người trong thương hội của người xảy ra mâu thuẫn! Tại sao các người..."
"Hừ, là bởi vì cô đắc tội người không nên đụng tới."
Khương Bách Đào lạnh lùng nói ngắt lời của cô ta, và nhìn Lương Siêu ở dưới khán đài.
Giang Hồng sửng sốt một chút, ý của Khương Bách Đào đã quá rõ ràng, bọn họ không tiếc khai chiến với Tập đoàn Giang thị còn mạnh hơn Tập đoàn địa sản Thiên Đạt rất nhiều, tất cả đều vì thằng nhãi này sao?
Theo ý kiến của cô ta, điều này thật sự không phải là vô lý!
"Ha ha ha ha!"
Đột nhiên Giang Hồng điên cuồng cười to: "Bởi vì thằng nhãi họ Lương này có chút năng lực, bởi vì hắn là Huyền Vũ giả mà tung hô lên tận trời cao sao? Một đám hồ đồ thiển cận!"
"Hôm nay, tôi cho các người mở mang tầm mắt! Sẽ cho các người xem thế nào là cao thủ thật sự!" "Chỉ là bởi vì thằng nhãi kia, hắn ở trước mặt sư phụ tôi một chiêu cũng không tránh được, không khác gì một con sâu bọ có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào!"
Vừa nói xong, Giang Hồng nhìn khắp khán đài một vòng mà cũng không thấy bóng dáng của sư phụ mình đâu, bèn nhíu mày muốn gọi điện thoại cho Vương Ninh.
Nhưng vào lúc này.
Cửa đại sảnh bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên vẻ mặt ủ rũ chậm rãi đi vào, chính là Vương Ninh.
Giang Hồng vui mừng khôn xiết, trong mắt lập tức hiện lên vẻ oán hận nồng đậm, chỉ vào Lương Siêu, Liễu Băng Khanh, Khương Bách Đào và những người khác giận dữ hét lên.
"Sư phụ!"
"Xin hãy giúp con giết tất cả những người này! Tất cả bọn họ đều đáng chết!"
Vương Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, đi dọc theo thảm đỏ đi về phía Giang Hồng trên sân khấu, cùng lúc đó, Giang Hồng ở trên khán đài chỉ về phía Lương Siêu, trên mặt càng thêm vẻ oán hận.
"Đặc biệt là thằng nhãi đó là đáng chết nhất!"
"Không, nó nên bị nghiền nát thành trăm mảnh vụn! Thiên Đao. . . "
Bốp..bốp!
Giang Hồng chưa kịp nói xong, Vương Ninh đã liên tiếp tát vào mặt cô ta hai cái khiến khuôn mặt chưa qua phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta hiện nguyên hình.
Cái đầu heo miệng thì méo, mắt xếch, lỗ mũi chảy máu, chắc chắn là cô dâu xấu nhất lịch sử chứ còn gì nữa!
"Đồ khốn kiếp!"
"Một nhân vật như Lương đại nhân, làm thế nào mà con có thể nói ra những lời xúc phạm ngài chứ?"
Giang Hồng lại chết lặng.
"Sư phụ, người, người đang nói cái gì?"
"Lương đại nhân từ đâu tới vậy? Lúc trước chính là tiểu tử này ăn nói lung tung, nói thiết quyền của ngài là nhảm nhí vô dụng, là phế quyền, có lẽ ngài sẽ không…"
"Ưm……"
Giang Hồng còn chưa nói xong, Vương Ninh đã lắc đầu thở dài một hơi.
"Đúng rồi."
"Trước mặt Lương đại sư, thiết quyền của tôi quả nhiên là thiết quyền vô dụng."
"Nói nó nhảm nhí là tâng bốc tôi thôi, nó chỉ đơn giản là ... tệ hơn cả nhảm nhí!"
Khi Giang Hồng nghe thấy những điều này, đôi mắt của cô ta lập tức mở to!
Nhất thời cả người ngây ngẩn ra.
Đây có còn là sư phụ tự cao tự đại trong mắt tôi nữa không?
Làm thế nào lại trở thành như thế này chứ?
Sau đó, Vương Ninh quay lại và cúi đầu cung kính với Lương Siêu dưới vô số máy ảnh.
"Lương đại nhân, đồ đệ của tôi có mắt mà không tròng nên mới đắc tội với ngài, thân là sư phụ, tôi phải có trách nhiệm xin lỗi."
Lương Siêu trông có vẻ thờ ơ và nói: "Đồ đệ của ông không chỉ xúc phạm tôi, mà còn nói rằng vị hôn thê của tôi sinh ra đã là thứ rẻ tiền đi quyến rũ đàn ông của cô ta, còn bịa đặt rất nhiều tai tiếng về vị hôn thê của tôi để hủy hoại thanh danh của cô ấy. Vừa rồi, còn kêu la muốn tiêu diệt tôi và cả nhà vị hôn thê của tôi nữa."
"Đồ đệ của ông còn khiến vị hôn thê của tôi mắc bệnh rất nặng, mấy năm qua phải sống trong thống khổ, suýt nữa thì chết."
"Những món nợ này phải được tính toán như thế nào?"
"Cái gì?!"
Trong nháy mắt Vương Ninh sợ đến toát mồ hôi lạnh, trước đó ông ta còn vì mối quan hệ sư phụ và đồ đệ, muốn xem có thể cứu Giang Hồng hay không.
Nhưng bây giờ đã không còn suy nghĩ đó nữa rồi.
Mối hận sâu như vậy, ông ta làm sao có thể bảo vệ được chứ?
Giờ phút này, ý nghĩ duy nhất của ông ta chính là mau chóng diệt trừ Giang Hồng, mối tai họa khủng khiếp này để phủi sạch mối quan hệ!
Nếu không cơn giận dữ của Lương đại nhân cũng sẽ cháy lên người ông ta, ông ta sẽ không thể gánh nổi được.
Sau khi bị đốt cháy thành tro sẽ không còn nơi nào để nói lý lẽ nữa!
Chương 69: Ngả bài, tôi có chín vị hôn thê!
Sau khi đôi mắt xoay chuyển mấy lần, Vương Ninh lại hung ác tát một cái vào mặt Giang Hồng.
Lần này xuống tay ác hơn, trực tiếp quất bay cô ta lên một cái bàn tròn dưới đài, làm cái bàn tan nát rồi hung hăng ngã xuống đất.
"Con nghiệp chướng này!"
"Nghe rõ ràng cho tôi, từ giờ trở đi tình cảm sư đồ chúng ta xem như triệt để đứt đoạn!"
"Còn nữa, sau này tôi và Giang gia các người không còn liên quan gì nữa!"
Nghe xong, Giang Hồng chỉ cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng "Đùng!", như bị sét đánh mà trở nên trống rỗng!
Sở dĩ gia tộc của cô ta leo lên được cấp bậc hiện giờ, đứng vững gót chân ở tỉnh thành Trấn Giang, tự cho mình là hào môn, phần lớn nguyên nhân cũng là vì có Vương Ninh chống đỡ!
Nếu để bên ngoài biết Vương Ninh và Giang gia đoạn tuyệt quan hệ, phía sau Giang gia không có lấy một đại sư võ đạo để dựa vào, vậy không ít hào môn Trấn Giang trước đó đã ngấp nghé Giang gia chắc chắn sẽ như chó điên nhào lên!
Không bao lâu nữa, Giang gia to lớn sẽ bị bọn họ chia cắt sạch sẽ!
Nghĩ được như vậy, trong lòng Giang Hồng mang đầy sợ hãi.
Nhìn lại Vương Ninh lúc này đã tiến đến trước mặt Lương Siêu, luôn miệng xin lỗi, cô ta ngốc đến mấy cũng hiểu ra, trong đầu đột nhiên quanh quẩn câu nói vừa rồi của Khương Bách Đào.
Mình đắc tội một người không thể trêu vào!
Tuy đến bây giờ cô ta cũng không biết Lương Siêu là thần thánh phương nào, nhưng có thể xác định là mình thật sự không thể trêu vào người này…
Nghĩ rõ điều này, những suy nghĩ rối loạn trước đó cũng biến mất, chỉ muốn xin Lương Siêu giơ cao đánh khẽ, tha cho mình và toàn bộ Giang gia một con đường sống!
Nếu không sau hôn lễ, cô ta cũng không thể về lại Giang gia, chỉ cần trở về thì người của Giang gia sẽ không chút do dự mà xé xác cô ra!
"Ngài Lương, Lương..."
"Trước đó là tôi có mắt không tròng, dùng mắt chó nhìn người nên đắc tội ngài! Xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này!"
Giang Hồng vừa nói vừa bò qua đám người giống như một con chó, bò đến trước mặt Lương Siêu, khóc thét mà dập đầu như giã tỏi, liên tục nói lời xin lỗi.
"Xin ngài, ngài, ngài cứ coi tôi như cái rắm mà thả cũng được! Hay ngài còn chưa hết giận thì có thể đánh tôi một trận! Chỉ cần ngài không còn so đo thì đánh nát mặt tôi cũng được!"
"..."
Lương Siêu cười lạnh một tiếng, không có hứng thú đánh cô ta, nhìn bộ dạng máu me mà liên tục la hét của con ả, hắn chạm vào còn ngại bẩn tay.
Hắn quay đầu nhìn Liễu Băng Khanh, cười một tiếng và hỏi: "Có hài lòng với vở kịch hôn lễ này không?"
Liễu Băng Khanh khẽ gật đầu cười, hoàn toàn hả giận.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Vậy cô định xử lý người phụ nữ này thế nào?"
Thấy Liễu Băng Khanh nhìn qua mình, Lương Siêu rất thờ ơ mà cười nhún vai: "Không cần nhìn tôi, cô cứ quyết định."
Nghe xong, Liễu Băng Khanh ngẫm nghĩ rồi thở ra một hơi, lộ ra một ý cười buông lỏng.
"Được rồi."
"Nên để quá khứ qua đi, chuyện này đã được giải quyết, còn Giang gia của cô ta sau này sẽ ra sao cũng không liên quan gì đến tôi, đều dựa vào tạo hóa của bọn họ đi."
Nghe được đáp án này, Lương Siêu cực kỳ vui mừng. Hắn biết, giờ khắc này Liễu Băng Khanh đã triệt để buông xuống, mà chút tức giận tích tụ còn lại trong lòng cô ta cũng đã triệt để tan đi.
"Băng Khanh!" Lúc này, Bạch Hạo cũng bò như một con chó tới.
Con mẹ nó, ngay cả nữ chủ tử của mình cũng bị đánh thành thế này, vậy anh ta càng phải làm chó, sợ Liễu Băng Khanh sẽ tìm mình tính nợ.
"Thật ra em vẫn luôn, luôn hiểu lầm anh!"
"Anh vẫn luôn yêu em, chỉ là con khốn Giang Hồng này quá ghê gớm, rất nhiều chuyện đều do ả ép anh làm! Anh cũng là người bị hại! Không tự làm chủ bản thân được..."
Đối với loại cặn bã này, Liễu Băng Khanh đã hoàn toàn không còn cảm giác, nhìn cũng chẳng muốn nhìn thêm một cái, đôi môi cô khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"
Hôn lễ kết thúc.
Đến sáng sớm hôm sau, hôn lễ như trò hề này bị đăng báo hàng loạt, cũng bị điên cuồng chia sẻ trên mạng, trên các trang xã hội lớn!
Giang gia Trấn Giang đã triệt để phát hoả, mà đồng thời cũng triệt để nguội lạnh...
Tám giờ sáng, Lương Siêu đầy cõi lòng mong đợi đi vào Liễu gia, tâm tình nhìn có vẻ rất tốt đẹp.
Trước đó hắn từng có lời hứa danh dự với Liễu Băng Khanh, mình trị bệnh cho cô thì cô phối hợp mình từ hôn. Bây giờ Liễu Băng Khanh đã được hắn triệt để chữa trị, vậy phần hôn ước thứ hai cũng đã được giải quyết rồi.
Biệt thự Liễu gia.
Lương Siêu và tất cả mọi người ngồi quanh một cái bàn tròn trong phòng khách lầu một, mà thái độ của mỗi người trong Liễu gia đối với hắn được khái quát bằng hai chữ: Thân thiết!
Cả Hồ Tuyết Liên cũng luôn miệng Tiểu Lương ơi, Tiểu Lương à.
Liễu Tường còn khoa trương hơn, trước kia chướng mắt Lương Siêu, một lòng ủng hộ từ hôn, nhưng bây giờ mở miệng là một tiếng em rể, thân thiết hơn bất cứ ai!
Lương Siêu cảm thấy không thích ứng, da gà da vịt nổi đầy người, sau một hồi vò đầu bứt tai rồi triệt để quyết tâm, hắn vươn tay về hướng Liễu Huy Hoàng.
"Bác Liễu, hiện tại có thể giao phần hôn thư trong tay bác cho cháu chưa?"
"A?" Liễu Huy Hoàng hơi sửng sốt một chút rồi lập tức vỗ đầu: "A a, nhìn trí nhớ của cha này!"
Lương Siêu nghe vậy thì thả lỏng mà cười một tiếng, ngay sau đó Liễu Huy Hoàng lại nói: "Tiểu Siêu, con và Băng Khanh đã sống thử một thời gian, hôn thư chắc chắn phải giao cho con, nhưng trước đó, có phải cha nên định ngày kết hôn trước, sau đó con và Băng Khanh lại đăng ký kết hôn?"
Ý bóng gió là nếu chưa triệt để định ngày mà giao hôn thư cho bây, lỡ bây chạy mất thì phải làm sao?
Ông đây cũng không ngốc!
Cái quái gì?
Ngày kết hơn? Đăng ký kết hôn?
Nụ cười trên mặt Lương Siêu lập tức cứng đờ, kịch bản này không đúng!
"Bác Liễu, đừng đùa cháu như vậy chứ?"
"Trước đó cháu đã nói, trong nửa tháng sống thử, nếu như cháu và Băng Khanh đều cảm thấy không hợp thì từ hôn, bác cũng là người có thân phận, không thể đổi ý đúng không?"
Liễu Huy Hoàng gật gật đầu: "Đúng, lúc trước cha có nói như vậy, cha cũng không đổi ý."
"Hôm qua cha còn hỏi Băng Khanh, nó nói trong khoảng thời gian ở bên cạnh con rất tốt."
Cái gì?
Lương Siêu ngây ngốc mà nhìn Liễu Băng Khanh, mà lúc này Liễu Băng Khanh hơi cúi đầu, gương mặt xinh đẹp hiện lên một vệt đỏ ửng hiếm thấy.
Lúc này, Liễu Huy Hoàng lại nhìn về phía Liễu Băng Khanh, cười hỏi: "Băng Khanh, con nói một câu ngay trước mặt Tiểu Siêu xem, con có muốn bỏ phần hôn ước này không?"
Liễu Băng Khanh lắc đầu.
"Không có suy nghĩ này, mấy ngày này con và anh ấy... Chung đụng coi như vui sướng."
"Huống chi phần hôn ước này là do bậc cha chú quyết định, chúng ta làm con cháu thì phải tôn trọng người lớn, cũng chỉ có thể thực hiện, còn nữa, em cũng chưa từng nói muốn hủy hôn."
Lương Siêu: "..."
Chị hai, bộ tính chơi tôi à?
"Ha ha ha!" Liễu Huy Hoàng thoải mái vỗ bàn, cười ha hả luôn miệng khen hay: "Vậy thì mau chọn ngày lành, làm nghi thức đính hôn trước rồi lại nói!"
Hồ Tuyết Liên: "Tôi đã chọn sẵn rồi, ba ngày sau chính là ngày tốt!"
Liễu Tường: "Dựa theo phép tắc, trước khi đính hôn có phải nên để Băng Khanh và Lương Siêu đi đăng ký trước không?"
Con mẹ nó!
Lương Siêu triệt để ngồi không yên, vội vàng đưa tay kêu dừng.
Hắn âm thầm cắn răng rồi sầm mặt lại, việc đã đến nước này thì chỉ có thể tung ra át chủ bài.
"Các vị, tôi ngả bài, thật ra tôi có chín vị hôn thê."
"Bất ngờ không? Ngoài ý muốn không?"
Chương 70: Rắc rối lớn của Trâu Lâm
Nói xong, hắn tưởng rằng mọi người sẽ ghét bỏ, lập tức lấy hôn thư ra từ hôn mình, không ngờ tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn mình.
"Thế nào?"
"Không tin?"
"Vậy các người tự mình xem đi."
Nói xong, hắn lấy tám phần hôn thư mang theo bên người ra chất đống lên bàn: "Ngoại trừ một phần lúc trước Giang Lăng đã từ hôn ra, tám phần còn lại đều ở chỗ này."
Liễu Băng Khanh nhìn một chút, cũng chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, về phần Liễu Huy Hoàng thì rất bình tĩnh gật đầu.
"Tôi đã nói rồi, dựa vào tính tình và bản lĩnh của vị đại sư kia, chắc chắn không chỉ chuẩn bị cho đồ đệ bảo bối của mình một phần hôn thư đơn giản như vậy được, nhưng giờ tôi mới biết là có chín phần."
"Ừm, tuy vẫn còn ít hơn so với tưởng tượng của tôi, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được."
Nghe xong, Lương Siêu lập tức trợn to mắt.
Chín phần hôn ước mà vẫn còn thấy ít sao?
Đây là lời người bình thường có thể nói ra à?
Mà điều càng làm cho hắn kinh ngạc hơn, không, phải nói là hoảng sợ còn ở phía sau, chỉ thấy Liễu Băng Loan nãy giờ vẫn không nói gì đang dùng hai mắt tỏa sáng nhìn tám phần hôn thư kia.
"Anh rể, nếu anh đã có nhiều vị hôn thê như vậy, chắc anh cũng không ngại có thêm một vị hôn thê nữa đâu ha?"
"Cái gì?"
"Cô, cô nói như vậy là có ý gì?"
Trong lòng Lương Siêu khẽ khựng lại, bất chợt sinh ra một dự cảm không tốt, chỉ nghe Liễu Băng Loan cười nói: "Em cũng anh, em cũng muốn gả cho anh!"
"Lúc trước em còn ngại tranh giành với chị mình cho nên vẫn luôn giấu giếm không dám nói, nhưng hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề đó nữa! Bởi vì cho dù không có em cũng có bảy người khác."
"Con! Con nói cái gì vậy!"
Hồ Tuyết Liên nhất thời xụ mặt xuống, răn dạy: "Hai người chính là chị em ruột thịt đó! Làm sao có thể lấy chung một chồng!"
"Ai da mẹ à, mẹ đừng suy nghĩ cứng nhắc như vậy được không, mẹ nghĩ đi, tính tình chị vốn đã nhẹ nhàng, không ganh đua, sau này ở chung với bảy người phụ nữ khác, bị ức hiếp thì phải làm sao?"
"Nhưng nếu thêm con vào thì khác, sau này hai chị em bọn con có thể chăm sóc lẫn nhau, tuyệt quá còn gì!"
Hửm?
Hồ Tuyết Liên nghe vậy thì cũng nghĩ lại, hình như cũng có lý, bà và Liễu Huy Hoàng liếc nhau một cái rồi gật gật đầu, đồng loạt nhìn về phía Liễu Băng Khanh.
"Băng Khanh, chuyện này con thấy thế nào?"
Liễu Băng Khanh sâu kín nhìn Liễu Băng Loan, hỏi: "Em xác định lần này không phải cảm xúc nhất thời, mà là nghiêm túc đúng không?"
“Ừm!”
Liễu Băng Loan giơ tay lên thề: "Vấn đề này em suy nghĩ từ lâu, từ khi biết đến anh rể, em nhìn tên đàn ông nào cũng thấy như con gà yếu, hoàn toàn không hứng thú nổi."
"Vẫn là ở bên cạnh anh rể vui vẻ hơn, về phần làm lớn hay làm nhỏ gì cũng không sao cả, chị, chị sẽ không giận em chứ?"
"Ai..."
Liễu Băng Khanh sâu kín thở dài, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lương Siêu khẽ gật đầu.
"Đã vậy thì... tùy em đi."
Mẹ kiếp!
Vậy cũng được sao?
Trong nháy mắt này, Lương Siêu chỉ cảm giác tam quan của mình sắp sụp đổ...
Mà hắn cũng đã hoàn toàn hiểu được, mặc kệ hắn có làm gì, cũng không thể nào khiến nhà họ Liễu hủy hôn với mình.
Vậy thì...
Vẫn nên nhanh chóng chuồn đi thì hơn.
Nhưng ngay lúc hắn giơ tay lôi kéo Lương Nghiên chuẩn bị chạy trốn thì Lương Nghiên lại cười hì hì nói: "Anh, đừng vội đi! Anh vẫn chưa quyết định ngày kết hôn mà!"
"Trước tiên cưới chị dâu và chị Băng Loan về trước, sau đó đi thu bảy chị khác về tay nữa! Như vậy sau này sẽ có rất nhiều chị dâu chơi cùng Nghiên Nghiên!"
Lương Siêu nhìn cô bé vui vẻ cười nói, không khỏi giật giật khóe miệng.
Em thì vui vẻ rồi, nhưng còn anh thì sao?
Nếu thật sự thu hết về nhà thì có tận chín người đó!
Chỉ sợ chưa kịp hưởng thụ bao lâu thì anh của em đã bị ép khô rồi!
"Tiểu Siêu, phúc tề nhân của cháu đến rồi đó! Còn do dự gì nữa chứ?"
Phúc tề nhân...
(Hồi xưa quan niệm người đàn ông cưới được nhiều vợ là người có phúc tề nhân)
Giờ phút này Lương Siêu thật sự chỉ muốn hỏi một câu: "Phúc khí này có thể chuyển nhượng không?"
Thấy hôm nay đã định là không thể từ hôn được, Lương Siêu chỉ có thể tìm cách trì hoãn, đưa tay xin tha, nói: "Cái kia… vấn đề này chúng ta tính lại sau đi được không?"
"Dù sao thời gian tôi và hai chị em Băng Khanh, Băng Loan ở chung quá ngắn, nói như thế nào cũng phải hiểu rõ đối phương hơn một chút mới tốt đúng không?"
"Được rồi."
Liễu Huy Hoàng suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, Liễu Băng Loan cười xấu xa vỗ vỗ tay: "Nếu anh muốn tiếp xúc nhiều, vậy anh rể cứ ở lại đi."
"Phòng tôi và phòng chị tùy anh chọn nha."
Lương Siêu nghe vậy, sợ tới mức liên tục xua tay, vẻ mặt chính trực nói: "Tôi không phải người tùy tiện."
"Thật đó!”
Hiện tại đã khó thoát thân, nói chi tới chuyện có phát sinh chuyện gì nữa thì cả đời này cũng đừng hòng hủy hôn.
Nhưng cuối cùng, dưới sự mời chào mãnh liệt và nhiệt tình của mọi người nhà họ Liễu, cộng thêm sự trợ giúp cực mạnh của Lương Nghiên, Lương Siêu vẫn phải chọn một gian phòng khách bình thường không có người ở để tạm thời ở lại.
Dù sao hắn cũng đã đáp ứng phân hội Thiên Hải, sẽ đại biểu bọn họ tham gia đại hội chi bộ trong tỉnh, cho nên cũng không sốt ruột rời đi.
Huống hồ trong một tháng sắp tới, hắn còn có thể tra xét tung tích của bảy vị hôn thê khác.
Bởi vì lúc trước hắn lật xem hôn thư, thì đau đớn phát hiện ngoại trừ hai bản hôn thư của Tần Nhược Đồng và Liễu Băng Khanh có địa chỉ rõ ràng thì bảy bản hôn thư khác đều không có ghi chú gì.
Làm cho Lương Siêu đau đầu hơn chính là, khi hắn gọi điện thoại cho lão đầu, hỏi thăm bảy vị hôn thê kia của mình ở đâu, lão đầu chỉ đơn giản trả lời một câu.
Người già, trí nhớ không tốt.
Quên rồi.
Lúc nghe được câu trả lời này xém chút nữa Lương Siêu đã bật ra câu chửi thề!
Lão già xấu xa này!
Buổi tối.
Đáp ứng yêu cầu mãnh liệt của Lương Nghiên và Liễu Băng Loan, Lương Siêu đã tự mình xuống bếp làm một bữa tiệc lớn, ai ăn vào cũng thấy ngon miệng.
Liễu Băng Khanh còn tuyên bố, sau này phòng bếp chính là địa bàn độc quyền của Lương Siêu, người khác không được tự ý bước vào.
Sau bữa ăn.
Đang định đi pha chút trà thì Liễu Băng Khanh đột nhiên ôm ngực kịch liệt ho khan một trận, Liễu Băng Loan thấy vậy nhíu mày, hỏi:
"Anh rể, không phải bệnh của chị em đã khỏi hẳn rồi sao? Tại sao trông sắc mặt của chị ấy còn tệ như vậy?"
"Vấn đề nhỏ thôi."
"Lúc trước bệnh quá lâu, giờ bệnh nặng đã khỏi cho nên máu huyết không kịp thích nghi, còn cần thời gian giảm sốc, nhưng mà tôi có biết một nơi rất thích hợp điều trị thân thể cho cô ấy."
Nơi đó chính là dãy núi Long Tuyền gần trang viên Trâu Lâm.
Lúc trước nghe Trâu Lâm nói, nước suối núi nơi đó có chất lượng nước cực tốt, có tác dụng giúp người ta thư giãn gân cốt, lưu thông máu huyết.
Ngay đêm đó Lương Siêu đã đi đến đó nhìn một chút, phát hiện chỗ đó là một suối nước nóng thuần tự nhiên rất hiếm gặp, nếu có thể ngâm mình ở đó một lát rất có ích đối với Liễu Băng Khanh.
"Anh à, anh định nói đến viện dưỡng lão sao?"
"Không phải."
Lương Siêu cười lắc đầu, vỗ đầu Lương Nghiên nói: "Là một điểm du lịch thiên nhiên, sáng anh sẽ dẫn mọi người đến đó ngâm suối nước nóng."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Bộp bộp!"
Lương Nghiên vui mừng vỗ tay, hai chị em Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan cũng rất vui vẻ, vô cùng chờ mong chuyến du lịch đầu tiên với Lương Siêu.
Sau đó Lương Siêu gọi điện thoại cho Dương Thi Vũ, lần trước cả đi cả về đều rất vội vàng, không chú ý tới vị trí cụ thể của trang viên Trâu Lâm, cho nên vẫn phải hỏi kĩ một chút.
Điện thoại kết nối rất nhanh, mà khi Dương Thi Vũ nghe Lương Siêu muốn đến trang viên Trâu Lâm lần nữa thì im lặng một hồi lâu mới nói: "Lâm tiên sinh, thời gian sắp tới anh không nên đến đó thì hơn."
"Tại sao?"
"Bởi vì gần đây Lâm Lâm lại gặp phải rất nhiều phiền phức, phiền phức cực kỳ lớn"
Mày kiếm của Lương Siêu khẽ nhướng lên: "Lớn là lớn bao nhiêu?"
Dương Thi Vũ lại trầm xuống.
"Liên quan đến sống chết."