Làm sao cậu ta không muốn giở tính được, nhưng mà quan hệ đàm phán hiện giờ vốn không tính là bình đẳng, phải thuận theo dỗ dành đối phương, làm sao có thể đè giá cả xuống được?
Mà vấn đề này, lập tức Lương Siêu cho cậu ta đáp án.
Hắn lấy ra bản hợp đồng Diệp Khuynh Thành đã in, vỗ lên trước bàn Khổng Học Lễ, nói: "Nói thẳng đi, giá hợp đồng 10 triệu, có ý kiến gì không?"
Khổng Học Lễ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lương Siêu như nhìn một kẻ ngốc.
"Anh đang đùa với tôi sao?"
"Chưa nói tới lúc trước các người và tập đoàn Phương thị đã bàn bạc định giá 10 triệu, thì hiện tại dù đưa giá 30 triệu với tập đoàn chúng tôi cũng là chuyện không thể!"
"Nếu các người muốn nói thẳng, được, trước đó tôi đã cố ý đi xin chỉ thị của Cung Bản tiên sinh, ngài ấy đã lên tiếng, dưới 50 triệu thì không bàn bạc gì nữa."
"Ngoại trừ điều kiện 50 triệu, các người còn phải nhường ra bốn phần lãi thuần* từ thuốc mới." (là lợi nhuận chưa trừ thuế…, lợi nhuận công ty thực sự thu được sau thuế là lãi ròng)
Cái gì?!
Diệp Tiêu đang giãy dụa, nghe vậy thì lập tức hoảng sợ!
Đây đúng là một cuộc đàm phán hoang đường mà!
Mà đối phương còn chưa dừng ở đây, sau khi châm một điếu xì gà liền rít hai ngụm, tiếp tục nói: "Ngoài ra, chúng tôi còn muốn Dược phẩm Nhuận Tinh chuyển nhượng hai phần cổ phần của tập đoàn cho chúng tôi.”
"Bổ sung một chút, là chuyển nhượng không trả tiền."
Này!
Diệp Tiêu không thể nhịn được nữa, rốt cục cũng bộc lộ tính khí thực sự, trực tiếp đập bàn, xưng hô với Khổng Học Lễ trực tiếp từ Khổng quản lý biến thành tên họ Khổng kia.
"Tên họ Khổng kia, ông khinh người quá đáng!"
"Chỉ vì mấy phương án tuyên truyền quảng bá nho nhỏ mà ông muốn chúng tôi giao hết căn cơ tài sản ra? Ông bị điên sao?"
"A..."
"Diệp thiếu, đừng vội."
"Nếu các người không đáp ứng được mấy điều kiện này, có tin tập đoàn Thánh Tây chúng tôi chỉ cần động ngón tay một cái là có thể làm cho Dược phẩm Nhuận Tinh các người hoàn toàn thân bại danh liệt không?"
"Cuối cùng, kết quả của cậu và chị gái cậu có thể còn thảm hơn các giám đốc điều hành của những công ty trước đây dám đối đầu với chúng tôi."
"Đừng tưởng rằng tôi đang đùa giỡn, tôi..."
Lời còn chưa dứt, Lương Siêu đã giật điếu xì gà đang ngậm trên miệng của ông ta xuống.
Ở trước mặt ông đây cũng dám ra vẻ?
Đã vậy không ra tay thì coi sao được?
"Xem ra, ông rất thích xì gà?"
"Có tin tôi cho ông nuốt luôn điếu xì gà đang cháy này vào bụng luôn không? Tận hưởng cảm giác dạ dày bị đốt cháy?”
"Đừng tưởng rằng tôi đang đùa, chuyện này đối với tôi mà nói rất dễ dàng."
"Baka!"
Ninja vương quốc Sakura để râu dê bên cạnh tức giận quát một tiếng, tính tình nóng nảy, "Roẹt!" một tiếng, thanh kiếm dài bên hông đã ra khỏi vỏ.
"Có người nào dám uy hiếp tập đoàn Thánh Tây? Chịu chết đi!"
Khổng Học Lễ nghe vậy không còn sợ hãi nữa, bắt chéo chân ngồi thoải mái
"Nhóc con, vị này chính là đại sư đao thuật nổi danh của vương quốc Sakura chúng tôi, Keiichi Sato tiên sinh."
Vương quốc Sakura của chúng tôi?
Ánh mắt Lương Siêu lập tức chuyển lạnh, cảm giác chán ghét đối với người sính ngoại, ngay cả tổ tông nhà mình cũng quên!
"Nghe nói, Diệp gia có một vị cung phụng, hình như gọi là Bộ gì gì đó? Lúc trước hắn ta đi du lịch ở vương quốc Sakura đã từng giao chiến một trận với Keiichi Sato tiên sinh đây."
"Kết quả cuối cùng, thảm bại."
Diệp Tiêu lại lần nữa cả kinh, không nghĩ tới ngay cả Bộ Hạo cũng từng là bại tướng dưới tay đối phương!
Nghe Khổng Học Lễ khoe khoang, Keiichi Sato cũng đắc ý cười, chậm rãi nâng kiếm dài trong tay chỉ thẳng vào Lương Siêu.
"Tên nhãi Viêm Hạ quốc, hiện tại tôi cho cậu hai lựa chọn."
"Một, ngoan ngoãn ký kết hợp đồng chúng tôi chuẩn bị."
"Hai, cậu tự mình đến thử thanh đao này của tôi có đủ nhanh hay không đi, cậu có thể lựa chọn sẽ từ bỏ phần nào trên người mình."
Này!
Ánh mắt Lương Siêu lập tức trở nên sắc bén, không quen với tiểu bí đỏ* này nữa, bước chân dẫm tới phía trước, cả người lóe lên một cái liền vọt tới phía trước!
(Main chơi chữ, tiểu bí đỏ tiếng hán là tiểu oa qua, trong đó oa là người Nhật trong tiếng Hán)
"Hừ, muốn chết!"
Nhìn Lương Siêu trước mắt, bày ra tư thế công kích không hề có quy tắc, Keiichi Sato cũng không nhiều lời, chém một kiếm về phía cánh tay hắn!
"Anh rể cẩn thận!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Diệp Tiêu đứng canh trơ mắt nhìn một kiếm kia chém đến cánh tay Lương Siêu, kinh hãi kêu lên, mà ngay khi cậu ta nghĩ Lương Siêu sắp bị chém trúng, máu văng đầy đất rồi trở thành người cụt tay.
"Ồ..."
Keiichi Sato nhìn bóng người Lương Siêu mới đó lại biến mất không tiếng động.
Cùng lúc đó, một tiếng cười lạnh cũng đột nhiên vang lên sau lưng Keiichi Sato.
"Đại sư đao thuật của vương quốc Sakura chỉ có vậy thôi sao?"
"Không ổn!"
Keiichi Sato lập tức ý thức được không ổn, nhanh chóng phản ứng, xoay người muốn quét ngang một đao.
Nhưng khi ông ta vừa mới nghĩ vậy, động tác của thân thể chưa kịp làm theo, thì Lương Siêu đã đánh ra một quyền, trực tiếp xuyên thủng ngực bên phải…
"Phốc!"
Keiichi Sato lập tức trợn to mắt, một ngụm máu tươi trực tiếp phun lên mặt Khổng Học Lễ đang ngồi đối diện, làm ông ta dọa tới mức trực tiếp ngã lên dưới đất, run rẩy...
Sau đó Lương Siêu thu một quyền kia lại, tùy ý vung vẩy vết máu dính trên cánh tay, quay lại nhìn về phía ông ta.
"Hiện tại, có thể nói chuyện rồi chứ?"