Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 349: Không xứng làm người

Bịch!

Nhìn Phương Lệ trong nháy mắt ngã xuống đất, mắt mở trừng trừng chết không nhắm mắt, Phương Vận như bị sét đánh, ngơ ra đó đầu óc trống rỗng.

Rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, bi thương vọt tới: "Anh ơi!"

Sau khi nâng Phương Lệ lên, cô bắt đầu liều mạng lắc hắn ta, hoàn toàn không chấp nhận được sự thật người anh từ nhỏ hết mực cưng chiều mình đã mất mạng.

"Anh, anh mau tỉnh, tỉnh lại! Anh nhìn em đi, em là Vận Nhi, là Vận Nhi từ nhỏ anh thương yêu nhất này! Anh nhìn em!"

Một lát sau, thấy Phương Lệ không có chút động tĩnh nào, không còn thở nữa thì giọng cô mới dần dần yếu đi.

Sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu, phẫn hận nhìn về phía Lương Siêu.

"Vì sao! Trước đó rõ ràng anh đã hứa sẽ tha cho anh tôi một mạng! Vì sao không giữ lời!"

"Hứ." Tiêu Thi Nhã nghe không vô, xùy một tiếng sms nói: "Mỹ nữ, cô ăn nói thật không có đạo lý, trước đó tôi tận mắt nhìn thấy là anh của cô tự muốn chết, không trách được..."

"Cô ngậm miệng! Chuyện này không liên quan đến cô!"

Phương Vận rống một tiếng về hướng Tiêu Thi Nhã, lại nhìn về phía Lương Siêu thương tâm ép hỏi: "Nói cho tôi, vì sao!"

Lương Siêu nhíu nhíu mày, thứ âm hiểm như Phương Lệ giết thì giết thôi, hắn không có tâm tình giải thích nhiều.

Nhưng Phương Vận vẫn luôn ép hỏi, hắn vẫn mở miệng nói: "Hắn chém một đao lên người em tôi, làm đến nay em tôi không biết sống chết thế nào, cô nói hắn có nên chết hay không?"

Nghe xong, Phương Vận giật mình rồi khẽ gật đầu một cái.

"Đúng, anh ấy làm em gái anh bị thương, anh ấy đáng chết... Nhưng anh lại giết anh ấy! Anh nói xem có phải đối với tôi anh cũng đáng chết o!"

Tiêu Thi Nhã nheo mắt lại, vung tay ngọc lên, trong lòng bàn tay hiện ra một đóa hoa sen màu tím, mỗi một cánh hoa đều lóe ra tia sắc lạnh mãnh liệt, mang đến cho người ta cảm giác sắc bén hơn lưỡi dao.

Lương Siêu liếc một cái đã đoán ra cô muốn làm gì, lập tức xuống vai cô rồi lắc đầu.

Thấy thế, Tiêu Thi Nhã trợn trắng mắt lên rồi thu chiêu, rời đi cùng Lương Siêu.

Mà trước khi ra khỏi tầng hầm, Lương Siêu không quay đầu lại mà nói: "Nếu muốn báo thù thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, nhưng tôi khuyên cô nên bỏ suy nghĩ này đi. Nói thật, tôi không hi vọng cô sẽ bị éo vào vòng xoáy này, huống chi cô cũng không có thực lực kia."

"Không có thực lực..." Phương Vận lẩm bẩm một lúc rồi bắt đầu ôm lấy thi thể Phương Lệ buồn bã bật cười.

"Đúng vậy… Anh là Y Thánh nổi tiếng Đế Kinh, kỳ tài võ đạo có thể chém giết cả thủ tịch Phương gia tôi cung phụng, mà tôi chỉ là một cô gái yếu ớt thôi..."

"Anh, thật xin lỗi, có lẽ Vận Nhi thật sự không cách nào giúp anh báo món nợ máu này."

"Hức hức..."

Nửa giờ sau, Phương Vận còn đang không ngừng khẽ nấc, Phương Vân Sơn nghe tin cũng chạy tới.

Nhưng sau khi nhìn thấy xác con trai mình, ông ta không những không thương tâm, ngược lại còn sợ hãi, cứ nói mãi là sợ Lương Siêu lại đến trả thù, diệt cả nhà Phương gia.

Phương Vận rất im lặng, cũng càng ngày càng bực bội.

Nhưng cô vẫn nói khẽ: "Cha yên tâm đi, Lương Siêu sẽ không diệt cả nhà Phương gia."

"Ai... Con gái, không thể nói như vậy được! Thằng Lương Siêu kia rất hung tàn, trước đó không phải Tả Gia đã bị hắn diệt môn sao! Hơn nữa cha nghe nói Tả Khiêm còn là bạn nối khố của hắn nữa!"

Sau khi nói thầm them hai câu, ông ta đột nhiên đổi tầm nhìn về phía Phương Vận, vội vàng nói: "Con gái, dung mạo con xinh xắn như thế, Lương Siêu kia nhất định có ý với con. Như vầy đi, đêm nay con đi tìm hắn, trao thân cho hắn! Hơn nữa còn không cần danh phận gì! Như vậy chẳng những có thể bảo đảm sau này Phương gia bình yên, Hơn nữa con còn có thể được như ý nguyện! Chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao!"

Phương Vận nghe hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ kinh ngạc mà nhìn Phương Vân Sơn: "Hắn giết con trai cha mà cha còn bảo con làm tình nhân của hắn? Phương Vân Sơn, đầu óc cha bị lừa đá hả! Cha, đừng nói là làm cha, ông thật sự không xứng làm người!"
Chương 350: Phương Vân hắc hóa

Sau khi bị con gái mắng mỏ một hồi, Phương Vân Sơn nhất thời không kìm chế được cơn tức giận, ông ta tức giận tát cô ấy một cái thật mạnh.

"Mày đứng đây tỏ ra cao quý với tao làm gì, giả bộ cái rắm!"

"Mày tưởng rằng tao không biết cái tâm tư nho nhỏ của mày hay sao? Mày thích thằng nhãi Lương Siêu này từ lâu rồi đúng không? Mày đã muốn ngủ với nó từ lâu rồi phải không?"

"Bây giờ ông đây thành toàn cho mày mà mày lại giả vờ giả vịt hả?"

Phương Vân che mặt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác cực kỳ chán ghét.

Mặc dù từ nhỏ cô ấy không quá gần gũi với Phương Vân Sơn nhưng cô ấy vẫn luôn tôn trọng ba mình.

Thế nhưng cô ấy lại không ngờ ba mình lại là người hèn hạ và vô liêm sỉ đến mức như vậy!

"Ba thật lố bịch."

Sau khi lạnh giọng nói xong mấy câu, Phương Vân đứng dậy rồi đỡ lấy Phương Lệ run rẩy chậm rãi đi từng bước: "Tuy rằng anh trai hung ác nham hiểm nhưng anh ấy vẫn có khí phách."

"Anh ấy còn tốt hơn nhiều so với ba!"

"Hỗ láo!"

Phương Vân Sơn tiếp tục mắng chửi, ông ta bước tới rồi đá Phương Vân ngã xuống đất.

"Tao nói cho mày biết! Nếu như đêm nay mày không rời khỏi đây thì cho dù tao có phải trói, cũng phải bắt mày ra khỏi đây!"

"Ông đây với Phương gia cưng chiều mày suốt 20 năm nay, bây giờ là lúc mày phải cống hiến vì gia tộc!"

"Lại còn dám nói tao không bằng anh trai của mày? Nếu như để nó làm chủ Phương gia thì hiện tại nhất định Phương gia đã bị diệt sạch rồi!"

Sau khi mắng chửi xong, sự tức giận và ức chế bị kìm nén của Phương Vân Sơn bùng phát. Và rồi ông ta lấy Phương Lệ, một người đã chết làm đối tượng trút giận.

Ông ta bước tới đá mạnh vào người anh ta, tức giận chửi bới: "Tất cả đều là tại thằng nghịch tử này! Thằng khốn!"

"Một mình chết cũng chẳng sao, lại còn liên lụy đến..."

"Ba điên rồi!"

Phương Vân hét lên và đẩy ông ta ra nhưng sau đó cô ấy bị tát mạnh đến nỗi ngã xuống đất và bị chảy máu mũi.

Vào lúc này, mắt cô ấy đỏ hoe!

Như thể bị mất trí, cô ấy đột nhiên đứng dậy với con dao và đi về phía trước như ma xui quỷ khiến.

"Giết ông ta, giết ông ta đi..."

Vào khoảnh khắc tiếp theo.

"Phụt!"

Ánh sáng chợt lóe, Phương Vân giơ thanh đao lên rồi đâm xuống!

Cô ấy đâm từ phía sau Phương Vân Sơn, cô ấy thực sự muốn chặt đầu ông ta!

"Leng keng..."

Máu bắn tung tóe khắp mặt mới khiến Phương Vân trong nháy mắt tỉnh lại, con dao vừa đâm xong liền rơi xuống đất.

Vào lúc này, một tràng cười nham hiểm đột nhiên truyền đến. Sau đó một đám sương mù đen len lỏi vào tầng hầm. Sau khi sương mù đen tan đi, một người thần bí mặc áo choàng đen lặng lẽ xuất hiện.

Không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ có thể nhìn đại khái người đó cao khoảng hai thước, vóc người cao lớn nhưng rất gầy.

Phương Vân giật mình, thân thể run rẩy.

"Ông, ông là ai?"

Người đàn ông mặc đồ đen không trả lời câu hỏi của cô ấy. Hắn ta rời mắt khỏi đầu của Phương Vân Sơn và gật đầu với vẻ hài lòng.

"Cô gái à, cô làm tốt lắm."

"Thật không ngờ ở Phương gia lại có thể sinh ra hạt giống tốt như cô. Người tôi để mắt tới là anh trai của cô, hiện tại xem ra cô còn tốt hơn cả anh trai mình."

"Có lẽ hiện tại cô không còn lưu luyến gì Phương gia nữa. Đi theo tôi đi, tôi có thể cho cô sức mạnh để báo thù, thế nào?"

"Báo thù?"

Người áo đen gật đầu: "Đúng, báo thù."

"Mặc dù anh cô có thủ đoạn giết người nhưng dù sao cậu ta vẫn rất chiều chuộng cô. Chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho cậu ta sao?"

Dường như lời nói của người đàn ông mặc đen có một sức mạnh ma thuật khiến cho Phương Vân vô thức gật đầu.

"Đúng, tôi muốn..."

"Báo thù."

Thế nhưng nghĩ tới sự chênh lệch quá lớn giữa mình và Lương Siêu, sắc mặt Phương Vân tái nhợt.

Thấy vậy, người đàn ông mặc áo đen biết cô ấy đang lo lắng. Hắn ta lập tức duỗi một ngón tay ra.

"Chậm nhất là một tháng, tôi có thể cho cô sức mạnh báo thù."

Phương Vân chậm rãi gật đầu không chút do dự.

"Được, tôi đi với ông."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 351: Ý tôi đã quyết!

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sau khi tin Vạn Khôi chết truyền đến Vạn Thú tông, tất cả mọi người trên dưới tông môn đã hoàn toàn phẫn nộ, bọn họ đồng loạt tuyên bố muốn Lương Siêu nợ máu trả bằng máu!

Cũng vì thế họ đã công khai hạ lệnh truy sát trong giới võ đạo!

Đồng thời tuyên bố, người nào có thể đoạt mạng Lương Siêu chắc chắn sẽ có bảo vật hậu tạ!

Mà ở Đế Kinh bên này, sau khi Lương Siêu biết được tin tức này cũng đứng ngồi không yên.

Em gái của ông đây vẫn còn trong tay các người, ông đây chưa giết tới cửa sơn môn các người quậy một trận long trời lở đất thì thôi đi, giờ các người còn cmn muốn giết ông đây trước sao?

Được!

Đã như thế thì liều mạng một lần đi, xem ai mới là người chết trước!

Vừa hô lên một tiếng, lúc này Miller đứng lên chuẩn bị xuất phát, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười khát máu.

Bởi vì mấy ngày nay bị Lương Siêu quản thúc, không cho hút máu của người vô tội, khiến cho cả người gã đều ngứa ngáy hết lên, hiện tại thì tốt rồi, rốt cục cũng có thể ăn no một bữa nữa.

Mấy người Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan và Cung Vũ đều sắp xếp từ chối hết công việc trong tay, một mực ở lại trong nhà với Lương Siêu, chỉ sợ hắn quá kích động.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nếu không phải có mấy người liên tục khuyên bảo, chỉ sợ đêm qua Lương Siêu đã giết tới Vạn Thú Tông.

Hiện tại thấy cơn giận của hắn lại dâng lên, quyết tâm muốn cứng rắn đối đầu với kẻ thù thì mấy cô lại bắt đầu khuyên nhủ.

"Lương Siêu, càng là những lúc như thế này anh càng không thể kích động, phải bình tĩnh, dù sao Nghiên Nghiên vẫn còn ở trong tay đối phương, nếu anh hành động quá khích như vậy, lỡ như..."

"Không có lỡ như."

"Nếu tôi chỉ ở nhà không làm gì hết, Nghiên Nghiên sẽ gặp phải nguy hiểm hơn nữa."

"Đối phó với đám man rợ kia, chỉ có thể làm cho bọn họ đau đớn, sợ hãi, tàn phế, thậm chí triệt để tiêu diệt hết! Chỉ như thế bọn họ mới không dám động vào Nghiên Nghiên."

"Vậy không bằng đi nhờ Võ Minh ra mặt thương lượng thay anh đi? Dù sao thì Vạn Thú Tông cũng phải cho Võ Minh chút mặt mũi chứ?"

Cách này, lúc trước Lương Siêu đã nghĩ tới.

Nhưng mà với tính tình của hắn, khó như thế nào cũng không thể cầu xin nhờ vả người khác.

Huống hồ hắn cũng không nuốt không trôi cục tức này được, cái chết của Vạn Khôi vẫn không thể nào bình ổn lửa giận trong lòng hắn.

"Các cô đừng khuyên nữa, ý tôi đã quyết."

Nói xong, hắn lại nhìn mấy cô gái một cái, đưa tay xẹt qua khuôn mặt trơn bóng, xinh đẹp của các cô, nói: "Yên tâm, dù không có các cô nhắc nhở, tôi cũng sẽ không để cho mình xảy ra chuyện."

Mấy cô gái nghe vậy, tuy vẫn còn lo lắng vô cùng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Nếu người đàn ông của mình đã hạ quyết tâm, quyết định như vậy thì các cô làm người phụ nữ của hắn cũng chỉ có thể ủng hộ hắn vô điều kiện, cầu nguyện cho hắn...

Trước khi đi, Lương Siêu lại nhìn về phía Thượng Quan Nguyệt.

Nha đầu này cũng là người duy nhất hắn không yên tâm.

Trước sau đã trải qua ba lần bị mai phục, hơn nữa lần sau càng mãnh liệt hơn lần trước, rất khó nói những ninja của vương quốc Sakura phái tới sẽ không sử dụng ám chiêu gì nữa.

Cả hắn và Miller đều không ở bên cạnh, an toàn của cô nên để ai bảo vệ?

Cũng đâu thể mang theo mấy nha đầu này bên người đâu?

Thượng Quan Nguyệt thấy vẻ mặt sầu não của hắn, nhún vai cười cười, nói: "Không cần lo lắng cho tôi, cùng lắm thì về chỗ rách nát của Võ Minh ở vài ngày."

"Nhưng mà như trước kia tôi đã nói, tôi rất phiền chán chỗ rách nát kia, lần này vì không để anh phân tâm tôi mới miễn cưỡng qua đó ở vài ngày, anh không được để tôi úy khuất quá lâu đâu đó!"

"Nhớ về sớm một chút đi đón tôi, nghe thấy không?"

Lương Siêu ngẩn ra, sau đó cười cười gật đầu.

"Được."

Cùng lúc đó ở nhà cổ Tiêu gia.

Người lúc trước chuyên mặc quần áo thiên hướng gợi cảm, ở nhà thì thích mặc áo ngủ bằng lụa như Tiêu Thi Nhã, lúc này đang ngồi trước bàn trang điểm.

Tóc búi cao, mặc lên mình một bộ trang phục mạnh mẽ, thay một đôi giày phong cách cổ điển cực kỳ tinh xảo.

Đợi sau khi trang điểm xong, cô đã thành công biến thành một cô gái cool ngầu, giữa hai hàng lông mày còn lộ ra một cỗ khí chất hiên ngang, mặc cho ai nhìn thấy đều muốn giơ ngón tay cái lên, hét lớn một tiếng.

Kẹt!

Đợi cô đi ra khỏi phòng, bác Tô đang làm việc nhà thấy bộ trang phục này của cô thì hơi kinh hãi.

"Tiểu thư, cô đang định đi đánh nhau với ai sao?"

"Không phải đi đánh nhau."

Tiêu Thi Nhã lắc đầu, vung quạt trong tay, nói: "Hiện tại tên kia đã đủ tư cách rồi."

"Cho nên có một số việc, cũng nên để cho hắn biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
V
Vugia29 Tháng mười hai, 2022 20:21
Thấy xem bói phong lưu ko ra tiếp hã ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK