Nghe Lăng Vũ đã thay đổi xưng hô dành cho Thiên Huyền, Lương Siêu cười cười, cũng chắp tay với ông ta, tôn kính gọi một tiếng Lăng Lão.
Lê Uyển hừ lạnh một tiếng rồi không so đo nữa, chỉ đưa mắt dò hỏi Lương Siêu.
"Tiểu Siêu, bây giờ con còn chịu xem bệnh cho cái tên già mà không đứng đắn này không? Không muốn thì chúng ta lập tức đi, yên lặng chờ ba năm năm sau tên già mất nết này co quắp trên giường không động đậy."
"Móa, sư muội, không cần hung ác như thế đó chứ?"
Nhìn dáng vẻ khoe mẽ của Lăng Vũ, Lương Siêu không khỏi cười một tiếng, dùng tay ra hiệu mời, bảo ông ta nằm xuống giường rồi bắt đầu bắt mạch.
Rất nhanh, hắn nhíu nhíu mày.
Lăng Vũ thấy thế thì cười hỏi: "Ranh con, làm sao vậy?"
"Trước đó sư nương của cậu bảo cậu ghê gớm lắm, nói cậu có thể trị hết Hỗn Độc tích tụ nhiều năm trong cơ thế cô ấy, vết thương của ta cũng không tính là gì đúng không?"
"Ừm, thật sự có thể trị." Lương Siêu gật gật đầu trấn an ông ta trước, sau đó lại thay đổi câu chuyện: "Chỉ là, vết thương của ông chủ yếu bắt nguồn từ một loại độc rất kì lạ."
"Loại độc này trước đó tôi chưa bao giờ thấy qua, nhưng nếu đoán không sai thì nó đến từ giới Ninja của nước Hoa Anh Đào đúng không?"
"Ha ha, nói không sai chút nào!" Lăng Vũ khen ngợi gật đầu, hững hờ nói: "Mấy năm trước, giới Ninja nước Hoa Anh Đào lại muốn gây chuyện, phái không ít cường giả lẻn vào Viêm Hạ."
"Lão hủ đánh với một Thần Nhẫn trong đó một ngày một đêm, cuối cùng hôi coi thường nên bị tên âm hiểm kia đánh lén, trúng Nhẫn độc đặc thù của tên kia."
"Thần Nhẫn..." Lương Siêu cười khổ, loại ninja cấp bậc kia đã coi như mạnh nhất trong giới Ninja nước Hoa Anh Đào, chiến lực không thua kém cường giả cấp Nguyên Anh trong giới võ đạo Viêm Hạ bao nhiêu!
"Sau đó thì sao? Thần Nhẫn kia trốn về nước Hoa Anh Đào rồi?"
"Trốn?" Lăng Vũ cười nhạo một tiếng, lập tức nhìn Khương Nhu đứng hầu bên giường.
"Bởi vì hảo hán không đề cập tới chuyện năm đó, ta nói ra thì không có ý nghĩa, Tiểu Nhu, con nói cho thằng nhãi này đi."
"Vâng." Khương Nhu cười đáp, nói: "Cuối cùng Thần Nhẫn kia chết trong tay sư phụ tôi, nghe nói còn bị băm thành tám khúc, cuối cùng ngâm trong Formalin trong bị làm thành tiêu bản."
Lương Siêu: "..."
Quả nhiên, có tư cách làm tình địch của ông già Thiên Huyền đều con mẹ nó không phải đèn cạn dầu, cũng là một kẻ hung ác!
Một lát sau, Lương Siêu bắt đầu châm cứu cho Lăng Vũ.
Mà có kinh nghiệm châm cứu cho Lê Uyển trước đó nên có thể nói hắn thi triển ra Cửu Thiên Vô Cực Châm Quyết đã thuận buồm xuôi gió.
Cùng lúc đó, Đế Kinh, tổng bộ Võ Minh.
Một ông lão, hai người trung niên rời khỏi đại sảnh nhiệm vụ, lại đi tới một quảng trường nhỏ.
Nhìn những người trẻ tuổi đang tu luyện kia, ông lão tiến lên một bước, nói với giọng oang oang: "Chúng ta vừa nhận một nhiệm vụ, nói là bộ chủ phân bộ Xuyên Nam bị một người trẻ tuổi ngông cuồng phế tu vi, còn gãy gãy tứ chi."
"Ngày mai chúng ta sẽ tiến đến Xuyên Nam, chém giết người trẻ tuổi ngông cuồng kia để bảo vệ uy nghiêm của Võ Minh."
"Theo tình báo, thanh niên kia mới vào Thiên Tượng, nhưng bên cạnh còn có một người đàn bà cảnh giới Thiên Tượng hỗ trợ."
"Độ khó nhiệm vụ, cấp thấp, nếu có người nào muốn đi theo kiếm chút công lao thì hiện tại có thể báo danh, chúng tôi sẽ chọn a người ưu tú từ trong đó."
Nghe xong, tất cả mọi người nhao nhao mở mắt ra, rất hứng thú với chuyện này, lập tức bắt đầu tấp nập báo danh.
Nhưng cuối cùng, sau khi một thanh niên áo trắng đứng lên, những người khác lập tức hành quân lặng lẽ, hậm hực ngậm miệng lại. Thanh niên áo trắng này vừa gia nhập tổng bộ hôm qua, nhưng vừa đến đã không nói hai lời lợi dụng thực lực cực mạnh quét ngang hơn chín phần lực lượng ở đây!
Phải biết là trong quảng trường này, tất cả đều là người nổi bật thế hệ trẻ được tổng bộ Võ Minh bồi dưỡng trọng điểm.
Thiếu niên tông sư như rau cải trắng ở đây, vớ một phát là một nắm lớn!
Nhưng tu vi của thanh niên áo trắng này đã đạt tới trung kỳ cảnh giới Thiên Tượng!
"Ai, biến thái này cũng muốn giành một ngụm canh thịt như thế với chúng ra, quả thực không có thiên lý!"
"Anh nói chuyện buồn cười, đâu ra thiên lý chứ? Có lẽ chỉ có những tên biến thái Long Đường mới có khả năng sánh vai với thực lực của người này."
"Ừm, đúng vậy, quân tinh duệ trong Hổ Đường cũng không sánh bằng nổi, đã đánh không lại, vậy không tranh với hắn là được chứ gì."
"..."
Ông lão kia thấy thế, không khỏi bắt đầu tò mò đánh giá thanh niên áo trắng kia, lập tức gật gật đầu.
"Ừm, ngươi rất không tệ, có muốn làm đệ tử của lão hủ không?"
Nghe xong, đám người nhao nhao ném ánh mắt hâm mộ về hướng thanh niên áo trắng kia.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mà thanh niên áo trắng kia cũng rất biết điều, lập tức quỳ xuống hành lễ bái sư, khiến ông lão kia thỏa mãn cười ha hả.
"Tốt, tốt! Sau này con chính là đệ tử cuối cùng của Hoàng Uy này!"
"Đứng lên đi, báo ra tên của con."
Thanh niên áo trắng nghe lời đứng lên, ngẩng đầu nhếch miệng cười một tiếng.
"Đệ tử họ Bạch, tên Vân Hi, là con trai của bộ chủ phân bộ Võ Minh Trấn Giang, Bạch Thiên Nam."
"Bạch Vân Hi?" Ông lão gật gật đầu: "Ừm, cái tên rất hay, xuất thân cũng tốt, vậy để con tùy ý chọn mấy người trong Hổ Đường, ngày mai cùng theo đội lên đường đi."
"Vâng, đệ tử tuân lệnh sư phụ."
Đợi ông lão và hai người trung niên kia đi rồi Bạch Vân Hi chậm rãi ngẩng đầu, liếm liếm bờ môi có vẻ hơi đỏ của mình, lại lộ ra ý cười cực kỳ khát máu.
"Lương Siêu... Chỉ sợ mày nghĩ nát óc cũng không ngờ lần trả thù này của tao lại đến nhanh như vậy?"
"Ngày mai gặp mặt, tao..."
"Thật sự rất chờ mong đấy."
Sau một giờ, Lương Siêu châm cứu xong lại kê một toa thuốc, chuẩn bị đến tiệm thuốc bốc, mà Lăng Vũ lại đuổi Khương Nhu ra ngoài để cô đi cùng Lương Siêu.
Đợi hai người rời đi, ông ta lại nhướng đôi mày trắng lên, nhìn về phía Lê Uyển.
"Sư muội, tên đệ tử mà lão già Thiên Huyền kia thu thật sự có chút khó lường... Muội không có ý định nói gì với sư huynh sao?"
"Nói cái gì?"
Thấy Lê Uyển còn giả vờ ngây ngốc với mình, Lăng Vũ gấp đến độ vỗ trán.
"Tất nhiên là phù văn ở mi tâm của thằng nhãi kia! Vừa rồi ta chỉ nhìn hai lần nên không thấy rõ, nhưng cũng biết nó có nghĩa là gì, chỉ có người có được Tiên Thiên Linh Thể thì trong cơ thể mới có loại phù văn đặc thù này!"
"Tiên Thiên Linh Thể được biết đến tổng cộng có tám loại, rốt cục thằng nhãi kia là loại nào?"
Chương 163: Không sống nổi qua đêm nay
"Không biết."
Lê Uyển lắc đầu nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta không có lừa huynh."
"Lúc trước Tiểu Siêu châm cứu cho ta, mặc dù ta có cảm giác lực rất mạnh, nhưng ta cũng giống như huynh, chỉ cảm nhận được hắn là Tiên Thiên Linh Thể, nhưng không nhìn ra được là cái gì."
"Về điểm này, ta nghĩ Tiểu Siêu chính bản thân hắn cũng không biết về chuyện này, bởi vì linh thể của hắn dường như đang ở trạng thái phong ấn, hơn nữa đây hẳn là chữ viết của Thiên Huyền."
"Ừm."
Lăng Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: "Làm cho lão già Thiên Huyền đó coi trọng hắn như vậy, không tiếc công sức phong ấn thể chất thằng nhãi này, cũng không muốn cho thiên hạ nhìn thấy, chậc chậc chậc chậc..."
"Hiện tại ta thật sự càng ngày càng tò mò, Linh Thể của thằng nhãi này đến tột cùng cường hãn như thế nào."
Lê Uyển trừng mắt với ông ta, nói: "Tò mò cũng vô ích, ta cảnh cáo huynh, nếu ta phát hiện được chuyện huynh đã làm gì với Tiểu Siêu để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, đừng trách ta ân đoạn nghĩa tuyệt với huynh!"
Lăng Vũ: "..."
"Sư muội, bộ dạng che chở cút muội, thật sự để cho ta hoài nghi thằng nhãi kia có tình cảm với Thiên Huyền nhà muội..."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Lê Uyển vào lúc đó, Lăng Vũ thực sự không có dũng khí để nói những lời tiếp theo, ông ta gãi đầu rồi cười lạnh.
"Đùa thôi, đừng nghiêm túc quá chứ."
"Nhưng phải nói rằng, với tài năng của đứa trẻ này và điều kiện bẩm sinh đặc biệt như vậy, thành tựu trong tương lai của nó là vô cùng lớn, ít nhất là trên lão già Thiên Huyền đó."
"Nói không chừng, sau này hắn sẽ trở thành cường giả hàng đầu ở Giang Lăng, giống như trụ cột của đất nước. Nếu hắn có thể gia tăng nhập vào Vũ Minh, chỉ sợ rằng ba hoặc năm sau người đứng đầu ở Long Điện mới có thể cạnh tranh với hắn."
"Vũ Minh?"
Lê Uyển chế nhạo và nói: "Ta khuyên huynh nên từ bỏ ý định này, theo ta được biết, Tiểu Siêu có chính kiến rất mạnh mẽ đối với Vũ Minh của huynh."
"Chính kiến?"
"Hắn còn có chính kiến gì nữa?"
Ngay lập tức, Lê Uyển nói ngắn gọn về mối quan hệ trước đây với Vũ Thiên.
Khi biết rằng Vũ Thiên có thể đã đưa chuyện này đến tổng bộ Vũ Minh, nói không chừng mấy hôm nữa người của tổng bộ Vũ Minh có thể sẽ đến làm khó Lương Siêu, Lăng Vũ ngay lập tức đập bàn.
"Dám!"
"Gần đây tôi đang ở thành phố Xuyên Nam! Để xem ai to gan đụng vào người trẻ tuổi tài hoa mà lão tử tôi nhìn trúng, ai dám tới, ta đánh vào mông người đó thành tám cánh hoa!"
"Còn người đứng đầu phân bộ Nam Tứ Xuyên thì sao, rõ ràng là sẽ lấn lướt, cho dù không coi thường cũng bị phế truất, đây chẳng phải là đáng tội sao?"
"Bị phế truất cũng không sao, nhưng ngươi dám đắc tội Tiểu Siêu? Kẻ ác khởi kiện trước, chính là ném ta ra khỏi Vũ Minh!"
"Chỉ cần ta nhìn thấy gã ta, nhất định ta sẽ phải đánh gã ta!"
...
Hiệu thuốc gần khách sạn nhất.
Lương Siêu và Khương Nhu đến đây, người ở phía trước liền đưa ra một danh sách dài các thành phần thuốc.
Còn không đợi người bán thuốc lấy thuốc xong, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh.
"Lương Siêu?"
Lương Siêu quay đầu lại, và thấy một người phụ nữ đeo kính râm đang nhìn hắn chằm chằm.
"Anh thật sự khốn kiếp!"
Nghe thấy giọng nói chua ngoa ác ý của cô ta, Lương Siêu lập tức gọi cô ra ngoài, không tự chủ được cười toe toét.
"Đường Khả Hân?"
"Bây giờ cô, là một con chuột bị mọi người la hét và đánh đập còn dám ra đường? Xem ra cô định phẫu thuật thẩm mỹ hay uống thuốc trợ tim sao?"
"Anh!"
Thấy đối phương còn bộ dạng tức giận, Đường Khả Hân không khỏi thở dốc, nhưng cô ta đã kìm chế được, không có ra tay.
Vài ngày trước, khi rất nhiều tài liệu đen của cô ta bị lộ ra ngoài, không chỉ sự nghiệp của cô ta bị hủy hoại hoàn toàn mà còn thu hút rất nhiều lời chỉ trích từ toàn bộ cộng đồng mạng!
Lúc này muốn lộ ra bộ mặt thật, chỉ sợ không bao lâu nữa trứng thối, lá rau thối các loại sẽ thật sự bay tới.
"Tên họ Lương, anh đang chờ tôi!"
"Sau đêm nay, tôi muốn anh trả nợ cho tôi bao gồm cả gốc lẫn lãi! Tôi muốn anh cùng cả nhà chết không có chỗ chôn!"
"Ah……"
Lương Siêu thản nhiên lắc đầu, nhìn Đường Khả Hân một hồi, lại không khỏi nhíu mày nói: "Tuy rằng không biết cô từ đâu mà tự tin như vậy, nhưng tôi sợ cô sẽ không sống nổi qua đêm nay."
Đường Khả Hân khịt mũi, nói cái gì đó mà không giải thích được, sau đó vội vàng cầm lấy thuốc xoay người rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Khương Nhu ở bên cạnh tò mò chớp mắt, hoài nghi hỏi: "Người phụ nữ vừa rồi là kẻ thù của anh sao?"
"Không phải."
Lương Siêu mỉm cười lắc đầu, một ngôi sao dựa vào việc bán thân để trở thành người nổi tiếng còn chưa đủ tư cách để trở thành kẻ thù của hắn.
“Vậy ý anh là gì khi anh nói cô ấy sẽ không sống nổi qua đêm nay?”
"Trán……"
Trầm ngâm một hồi, Lương Siêu lại nói: “Tôi đột nhiên phát hiện sắc mặt vừa rồi của cô không được tốt lắm, hơn nữa bị huyết quang tai ương bao phủ, nếu không có ngoài việc gì ngoài ý muốn, nhiều nhất là vài giờ nữa cô ta chết bất đắc kỳ tử."
"Cái gì?!"
Khương Nhu sửng sốt, rồi nghi ngờ nhìn Lương Siêu.
"Anh còn biết xem bói sao?"
"Không quá thành thạo, chỉ biết sơ sơ."
"Chậc, tôi không tin, nhất định là đang nói dối."
Lương Siêu nhún nhún vai, cũng không thèm giải thích nữa.
Sau khi lấy thuốc, trên đường trở về, hắn và Khương Nhu bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Anh đều ở bên cạnh Lăng lão gia sao?"
"Vâng, tôi là một đứa trẻ mồ côi. Tôi đã học và tu luyện cùng với sư phụ của mình từ khi còn nhỏ."
"Tu luyện từ nhỏ?"
"Vậy tu vi của anh. . . bề ngoài nhìn như không quá mạnh?"
Sau khi nghe điều này, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Nhu sụp đổ và cô ấy nhìn Lương Siêu một cách khó khăn.
Tôi năm nay vừa tròn mười tám tuổi, đã là Đại Sư cảnh hậu kỳ, cho nên ở tổng bộ Vũ Minh nơi tụ trung thiên tài, cũng có thể coi là một tồn tại vô cùng chói mắt.
Nhưng khi đến miệng của tên này, lại trở thành người không quá mạnh sao?
Thực sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều biến thái như mình sao?
Thấy mình nói nhảm chết người, Lương Siêu cười lạnh không nói nữa, sau khi trở về tự mình bốc thuốc pha chế cho Lăng Vũ, làm xong công việc của mình thì trời cũng đã tối hẳn.
Đồng thời, khách sạn Đế Vân
Trên tầng 8, trong phòng tổng thống 866.
Một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang nhấm nháp rượu vang đỏ trong khi nhìn Đường Khả Hân đang mặc một bộ đồ lưới trước mặt anh ta.
Thỉnh thoảng anh ta sẽ khịt mũi hai lần, ngửi được mùi thơm đặc trưng từ trên người Đường Khả Hân tỏa ra, híp mắt cười gật đầu, có vẻ khá hài lòng.
Chương 164: Tiệc rượu
Thấy vậy, Mộ Liên Y đang ngồi bên cạnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và nở một nụ cười nịnh nọt.
"Miller đại sư, người phụ nữ này trước đây là một ngôi sao, tuy rằng gần đây danh tiếng của cô ấy đã bị hủy hoại, nhưng sắc đẹp của cô ấy không tệ, hơn nữa tôi còn để cô ấy ngâm mình trong bồn tắm dược liệu rất lâu, tôi nghĩ anh sẽ rất thích mùi trên cơ thể của cô ấy ."
"Ừm."
"Cô rất có tâm."
Miller gật đầu, sau đó đưa tay vỗ nhẹ vào người Mộ Liên Y, khiến Mộ Liên Y không tự chủ được mà run lên, toàn thân đều cảm thấy ớn lạnh.
"Yên tâm đi, lần này trở lại Mộ gia, ích lợi của cô sẽ không thiếu, nhưng mà. . . "
Cuộc nói chuyện vừa chuyển, Mộ Liên Y vội vàng đứng dậy nói: "Yên tâm đi, tối mai tôi đảm bảo sẽ thỏa mãn anh, về phần đêm nay ngươi trước tiên lợi dụng cô ta kiếm sống, tùy tiện chơi đùa một chút. "
Vừa nói xong, anh ta vừa liếc nhìn Đường Khả Hân, trong mắt tràn đầy sự châm chọc và thương hại.
Miller gật đầu, sau đó vẫy tay của mình hướng về phía Đường Khả Hân.
"Đến đây."
Thân thể mềm mại của Đường Khả Hân run lên, sau đó cô ta nghiến răng, lập tức quỳ xuống.
"Cầu xin xhủ nhân, làm chủ cho tôi!"
"Từ nay về sau, tôi sẽ dùng sức để hầu hạ anh, chỉ hy vọng anh có thể giết chết tên Lương Siêu kia, tốt nhất là đem toàn bộ gia tộc của hắn giết chết!"
Miller nhướng mày, có chút không hài lòng.
Thấy vậy, Mộ Liên Y vội vàng nói: "Đại nhân, Lương Siêu mà cô ấy nhắc tới có chút quan hệ không rõ ràng với Mộ Khuynh Tuyết, luôn phản đối việc Mục Khuynh Tuyết hiến thân cho ngài."
"Đúng rồi, tôi nghe nói nữ nghệ sĩ này đã bị hủy hoại trong tay của Lương Siêu, và cha đỡ đầu của nữ nghệ sĩ này, Đào Khiêm mà ngài gặp lúc ban ngày, cũng bị Lương Siêu hành hạ đến thống khổ."
"Ồ?"
"Cho nên, cái thằng nhãi Lương Siêu này, thật đúng là phiền toái."
"Không chỉ là đáng ghét, quả thật còn rất đáng hận!"
Đường Khả Hân nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó Mộ Liên Y cũng hùa theo nói: "Đêm nay ngài cảm thấy hài lòng, nếu muốn thả lỏng gân cốt trước khi trở về Đế đô, có thể nhân tiện chăm sóc hắn."
"Ừm."
"Không vấn đề gì."
Thấy Miller đáp lại bằng một nụ cười toe toét, Mộ Liên Y và Đường Khả Hân thở phào nhẹ nhõm một lúc, sau đó người sau luồn lách và quyến rũ chui vào vòng tay Miller.
"Ha ha ha ha!"
"Được rồi, một nữ nhân mê hoặc như cô, trong máu có mùi quyến rũ, cô quả nhiên là người mà tôi thích nhất!"
Thấy vậy, Mộ Liên Y thức hời mà rời khỏi ghế.
Và ngay khi cô tắt đèn, cô nghe thấy tiếng rên và tiếng hét của Đường Khả Hân.
Trong phòng riêng, Đường Khả Hân nhận thấy dung mạo của Miller đã hoàn toàn thay đổi, sắc mặt tái nhợt, răng nanh nhe ra, đôi môi đỏ tươi như máu, ánh mắt càng thêm hung ác, giống như ác ma!
"Đại nhân, anh. . ."
Răng rắc… răng rắc!
Miller cắn mạnh một cái vào cổ Đường Khả Hân, lúc này Mộ Liên Y đã đóng cửa lại, không nghe thấy động tĩnh gì nữa, cô ta lắc đầu cười nhạo một tiếng rồi gọi điện thoại cho Đào Khiêm.
"Đào tiên sinh, con gái ngoan của ông, rất được Miller đại sư thích, Miller sư phụ cũng đáp ứng yêu cầu của cô, lần này Lương Siêu chết chắc."
Đào Khiêm, người đang nóng lòng chờ đợi tin tức, sau khi nghe tin xong liền cảm thấy được nhấc bổng lên!
"Cảm ơn, tam tiểu thư!"
Đồng thời.
Cũng ở trong phòng tiệc lớn trên tầng ba của khách sạn Đế Vân
Vào lúc này, một bữa tiệc được tổ chức đặc biệt cho ông chủ trẻ tuổi của công ty giải trí thiên Ngu đang diễn ra tại đây.
"Vương tổng, cảm ơn lần này truyền thông Thiên Vũ bỏ ra một số tiền lớn mua tài sản của tôi, cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi nâng ly lên chúc mừng ngài trước."
Vương Tiểu Lỗi nhìn người đàn ông trung niên đang bưng ly rượu đi tới mà mỉm cười, sau khi cụng ly với anh ta chỉ thản nhiên nhấp một ngụm rượu, đối phương lại trực tiếp uống cạn ly.
"Vương tổng."
Lúc này, một nữ diễn viên trang điểm đậm, dung mạo lộng lẫy đi giày cao gót bước tới, nâng ly cười nói: “Mặc dù công ty cũ của chúng ta Thất Tinh đã trở thành dĩ vãng, nhưng tôi cũng muốn đại diện cho Thất Tinh của chúng tôi. Kính ngài một ly."
"Từ giờ trở đi, chúng ta nghệ sĩ Thất Tinh đều sẽ ở dưới trướng của ngài hết, ngài cần phải chiếu cố bọn tôi nhiều hơn chút, cũng không được thiên vị người này hơn người kia."
Thấy vậy, Vương Tiểu Lỗi không nâng ly.
Một lúc sau, minh tinh kia vẫn cầm ly rượu không khỏi có chút xấu hổ, gượng cười nói: “Nhìn tôi này, tôi thật sự đã quên hết quy tắc rồi.”
"Mời Vương thiếu gia, có lẽ tôi nên uống cạn trước.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vừa nói, cô ra vừa ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Nhưng thay vì nâng cốc chúc mừng, Vương Tiểu Lỗi vẫn chế nhạo khinh thường.
"Cô là cái gì, dám dùng mặt của cô nâng ly chúc rượu của tôi?"
"Cô nhìn xem, trên người của cô toàn là phấn trang điểm, trang điểm cùng phấn phủ này đều đủ cho cô ăn cơm bình thường à?"
"Còn có, cơ thể chỉ cao khoảng 1,6 mét, cho dù mang thêm đôi guốc co vẫn cao không tới 1,8 mét, chẳng lẽ là sợ người khác không biết bản thân mình thật sự thấp sao?"
"Với vẻ đẹp này của cô, làm thế nào mà cô dám đại diện cho các nghệ sĩ của công ty cô? Cô đang cố ý ghê tởm bản thiếu gia tôi? Bản thiếu gia hiện đang nghi ngờ tính chính xác của mình khi quyết định thu mua Thất Tinh của cô."
Nữ diễn viên bị mắng thậm tệ đến mức ấp úng không nói được lời nào.
Cựu giám đốc của Thất Tinh cũng toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy cảnh này và vội vàng đẩy nữ diễn viên ra.
"Sao còn đứng đó? Cút đi!"
"Tôn Bình đâu? Tôn Bình! Cút ra đây ngay!"
Tôn Bình vừa trốn vào một góc rồi sợ tới mức chạy nhanh tới, còn chưa kịp nói với vẻ mặt cay đắng thì đã bị lão chủ cũ của Thất Tinh tát cho một bạt tai.
"Lúc trước tôi nói với cô như thế nào? Cung Vũ đâu?"
"Người đâu!"
"Tôi đây..."
Tôn Bình che mặt, vội vàng giải thích: "Cẩm tổng, Vương thiếu gia, hai người các ngươi yên tâm, tôi và Cung Vũ đã bàn bạc với nhau rồi, nhưng là cô. . . "
Lời còn chưa dứt, cửa phòng tiệc đã bị đẩy ra.
Một người phụ nữ với thân trên là áo phông trắng, nửa dưới là quần jean, đi một đôi giày thể thao màu trắng bước lên sân khấu, mặc dù ăn mặc giản dị thanh lịch, không hề phù hợp với buổi tiếp đãi rượu lần này nhưng ngược lại cô lập tức trở thành tâm điểm của khán giả, thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người nhất.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cô là một trong Tứ Tiểu Hoa Đán mới được đại đa số cư dân mạng ca ngợi là nữ thần quốc dân, cũng là mỹ nữ được ông chủ trẻ tuổi của Thiên Vũ Vương Tiểu Lôi sủng ái nhất. .
Cung Vũ.
Chương 165: Liên tiếp từ chối
Mà sau khi nhìn thấy bộ trang phục này của Cung Vũ, Tôn Bình vốn đầy bụng uất ức đã hoàn toàn tức giận.
Lại trộm nhìn thoáng qua sắc mặt cựu Giám đốc Thất Tinh cũng đã trở nên xanh mét thì không quan tâm gì nữa, vừa sải bước đi qua vừa quát mắng thành tiếng.
"Cung Vũ, cô bị điếc hay là cô cố ý đấy!"
"Lúc trước tôi gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, dặn đi dặn lại cô phải mặc váy đuôi cá lộ vai, phối hợp với giày cao gót thủy tinh màu bạc sáng!"
"Còn kêu cô bôi son môi Dior màu 756, xịt nước hoa dòng Encounter rồi sửa soạn chỉnh tề lại hết đi, kết quả cô lại ăn mặc như vậy?"
Đối mặt với những lời trách móc liên tiếp của Tôn Bình, Cung Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Mặc cái gì là tự do của tôi, tôi là chủ nhân của cô, chứ không phải là con rối của cô, hơn nữa tôi cũng không có ý muốn lấy lòng người khác."
"Cho nên, mời cô giữ miệng mình sạch sẽ một chút."
Cách đó không xa, Vương Tiểu Lỗi cười cười, thầm nghĩ một tiếng thú vị.
Lại nhìn Cung Vũ giờ phút này, thanh lệ thoát tục, quả thực không giống mấy người phụ nữ bình thường, mà giống như tiên nữ hạ phàm, để lộ ra từng cỗ tiên khí từ trong xương tủy.
Phụ nữ, anh ta đã chơi qua không ít người.
Nhưng phần lớn chỉ là chơi đù tìm chút mới mẻ mà thôi, nhưng phụ nữ như Cung Vũ, lại làm cho anh ta có một loại xúc động muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương.
Trong lúc nhất thời, Vương Tiểu Lỗi lại cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch đã lâu không xuất hiện!
Hơn nữa anh ta đã sớm nghe nói, Cung Vũ không quay cảnh không hôn môi, thậm chí ngay cả chuyện ôm người khác phái cũng quyết đoán cự tuyệt, từ những điều này anh ta kết luận chắc chắc trước giờ Cung Vũ chưa từng tiếp xúc gần gũi với bất kì người đàn ông nào khác!
Hiện giờ gặp được kiểu phụ nữ biết giữ mình như vậy quả thực còn hiếm hơn so với gặp gấu trúc, cho nên nói Cung Vũ cũng miễn cưỡng đủ tư cách trở thành bạn gái của mình đi.
Về phần cuối cùng có nên cưới về nhà hay không còn phải thử qua, dạy dỗ qua, tổng hợp xem xét lại mới có thể kết luận.
Chưa gì mà trong lòng Vương Tiểu Lỗi bắt đầu tính toán vè tương lai của hai người.
"Mặt khác."
Cung Vũ tiếp tục nói: "Còn có một chuyện tôi đã sớm muốn thông báo cho cô biết, hiện tại cô chính thức bị sa thải, sau này giữa cô và tôi cũng không có một chút quan hệ nào nữa.”
"Cái gì?"
Tôn Bình bị lời Cung Vũ nói oanh tạc đến sửng sốt, giận quá hóa cười một tiếng, nhưng tay thì theo bản năng muốn giáng một cái vào mặt Cung Vũ!
Bốp bốp!
Khoảnh khắc tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Tôn Bình lại đột nhiên cảm giác sống lưng phát lạnh.
Quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng động thì chỉ thấy Vương Tiểu Lỗi đang âm trầm nhìn chằm chằm mình, lạnh giọng mở miệng: "Cô thích tát người khác lắm phải không?”
"Dạ?"
"Không, không phải đâu Vương thiếu, tôi đang vì ngài..."
"Người đâu!"
Không đợi cô ta nói xong, Vương Tiểu Lỗi đột nhiên hét lớn một tiếng, hai người đàn ông mặc âu phục dáng người cường tráng lập tức đẩy cửa xông vào.
Cuối cùng dưới ánh mắt ra hiệu của Vương Tiểu Lỗi, một người mạnh mẽ đè chặt Tôn Bình lại, một người khác thì điên cuồng tát vào mặt cô ta, vả lại mỗi một cái tát đều là lấy đà từ rất xa rồi trút xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Rất nhanh, khuôn mặt Tôn Bình đã bị quất sưng thành đầu heo, cuối cùng vẫn là Cung Vũ thấy không đành lòng nên đã mở miệng xin tha giúp cô ta, khi này hai người đàn ông kia mới chịu dừng tay, sau đó kéo cô ta ra ngoài y như kéo xác chó chết ra.
Kế đó, Vương Tiểu Lỗi cười cười chủ động bưng một chén rượu đi tới trước mặt Cung Vũ.
"Cung Vũ tiểu thư, vết thương trên mặt cô không nghiêm trọng chứ?"
Thấy đối phương đưa tay tới muốn sờ mặt mình, Cung Vũ vội vàng lùi một bước, lịch sự lắc đầu.
"Không có gì đáng ngại, cám ơn Vương tổng quan tâm."
Vương Tiểu Lỗi sờ hụt nhưng cũng không tức giận, cười thu tay lại nói: "Gọi Vương tổng thì xa cách quá, sau này cô cứ gọi tôi là anh Vương, hoặc là Tiểu Lỗi đều được.”
Xôn xao!
Mọi người nghe vậy thì thầm ồ lên!
Vương Tiểu Lỗi nói như vậy đã biểu đạt tâm ý rất rõ ràng.
Anh ta đã coi trọng Cung Vũ rồi!
Hơn nữa còn có chủ động theo đuổi cô ấy!
Thân là thiếu đông gia của truyền thông Thiên Ngu, Vương đại thiếu gia luôn là người rất đào hoa, nhưng từ trước đến nay đều chỉ có phụ nữ đuổi theo anh ta, chưa bao giờ thấy anh ta chủ động đuổi theo phụ nữ đâu?
Cung Vũ này thật là tốt số!
Cựu Giám đốc Thất Tinh thấy Cung Vũ còn ngây ngốc không nói lời nào thì vội vàng nháy mắt với cô, nhanh nhảu nói: "Cung Vũ, mau chào hỏi, kính rượu cho Vương thiếu đi!"
Cung Vũ nghe vậy thì hơi gật đầu, khẽ kêu một tiếng anh Vương, sau đó lại bưng ly rượu lên cụng một cái với ly rượu của Vương Tiểu Lỗi, rồi uống một hơi cạn sạch hết rượu trong ly.
"Ha ha, được lắm."
"Xem ra nữ thần Cung Vũ của chúng ta không chỉ có giá trị nhan sắc cao mà tửu lượng cũng không thấp đâu."
Vương Tiểu Lỗi khen ngợi, cũng uống cạn ly rượu, sau đó phất phất tay ý bảo tiếp tục tiệc rượu, anh ta thì vẫn luôn đứng bên cạnh Cung Vũ, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Đầu tiên là trò chuyện về mấy chuyện tài nguyên trong giới, có thể thấy được Cung Vũ không chút hứng thú với chuyện này lắm, chỉ trả lời một hai câu ứng phó cho qua.
"Mẹ nó, cô gái này không quan tâm thật hay là đang giả bộ bổn thiếu gia đấy?"
Trong lòng Vương Tiểu Lỗi thầm nghĩ, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Gần đây truyền thông Thiên Ngu chúng tôi đang xây dựng kế hoạch đào tạo siêu sao, giúp đỡ các nữ minh tinh đã có danh tiếng thu hút nhiều sự quan tâm hơn, đưa họ trở thành siêu cấp siêu sao.”
"Bổn thiếu gia cảm thấy, cô là người rất thích hợp."
Nếu cô không quan tâm đến tài nguyên trong giới thì ít nhất, là một nữ idol nổi tiếng, cô cũng nên quan tâm đến lượng fan hâm mộ chứ?
Nhưng rất nhanh, Vương Tiểu Lỗi lại phải thất vọng.
"Cám ơn anh Vương đã xem trọng."
"Nhưng mà tôi cũng mới vào giới giải trí không lâu, còn rất thiếu sót trong phương diện diễn xuất, cho nên tôi vẫn hy vọng sau này có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc rèn luyện diễn xuất."
Mẹ kiếp?
Cô là minh tinh lưu lượng, vốn có thể dựa vào mặt dựa vào bán mông để nổi tiếng nhanh chóng, mắc gì phải dựa vào khả năng diễn xuất chứ?
Có giỡn không vậy?
Tuy nói có chút hoài nghi lời nói của Cung Vũ có thật lòng hay không, nhưng Vương Tiểu Lỗi vẫn nhẫn nại, nói hùa theo ý cô nói: "Được, không thành vấn đề.”
"Vậy tôi cũng quen biết không ít đạo diễn nổi tiếng, khi nào cần có thể nhờ họ sắp xếp ít vai diễn cho cô, tự mình giảng dạy, chờ sau khi cô thật sự trở thành diễn viên phái thực lực, tôi sẽ toàn lực đưa cô đi Hollywood."
"Thế nào?"
Vậy đã đủ làm cô động tâm rồi chứ?
Nhưng nhìn lại Cung Vũ, trên mặt cô ấy vẫn duy trì một nụ cười chuyên nghiệp: "Cảm ơn anh Vương lần nữa, nhưng chuyện sau này, để sau này nói sau đi.”
Vương Tiểu Lỗi: "..."
Nếu cô là nữ minh tinh bình thường thì anh ta đã sớm tát một cái cho tỉnh rồi đấy!
Nhưng đối mặt với gương mặt xinh đẹp thoát tục của Cung Vũ, gương mặt thuần khiết của khách nhân anh ta thật sự không xuống tay được, chỉ đành nhịn xuống, nâng ly.
"Nào, cạn ly."
Nói xong, liền ngửa đầu uống hết ly rượu, nhưng lúc này Cung Vũ lại lộ vẻ khó xử che miệng ly.
"Xin lỗi anh Vương, em thật sự uống hết nổi rồi, không thể uống nữa."
Nghe vậy, Vương Tiểu Lỗi bị sặc đến mức xém chút phun hết ngụm rượu vừa uống ra ngoài!
Nhưng mà trong lòng vẫn cố gắng giải thích thay Cung Vũ, tửu lượng kém, là phụ nữ tốt!
Sau đó anh ta nhìn lướt qua dòng người qua lại tấp nập không biết xấu hổ, mỉm cười đưa tay về phía Cung Vũ: "Cung Vũ tiểu thư, có thể nể mặt nhảy một điệu với tôi không?”
"Cái này..."
Cung Vũ vẫn bày vẻ khó xử, áy náy nói: "Xin lỗi anh Vương, tôi đã có vị hôn phu rồi, cho nên..."
"Không tiện khiêu vũ với những người khác giới khác."