"Là mày!"
“Là mày và cả chị tao giết chết con của tao và chị Ngọc, người đáng phải chết chính là các người, tao phải khiến lũ mày đền mạng.”
Ánh mắt Lương Siêu lại lóe lên một sự lạnh lẽo, hắn ngay lập tức hét lớn.
“Minh Ngoan Bất Linh!"
Sau khi thân thể hắn chấn động, một cỗ huyền lực vô hình bộc phát, trực tiếp đem Diệp Tiêu đánh bay ra, khi cậu ta bị ngã mạnh xuống đất, sắc mặt liền đỏ bừng, tiếp theo bị phun ra một ngụm máu tươi!
"Đến tận giờ này mà cậu còn có mặt mũi đùn đẩy mọi sự sang chúng tôi sao?”
"Chuyện này dù nhắm mắt tôi cũng đoán ra được là rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đều do cậu lợi dụng danh nghĩa của tình yêu mà tán tỉnh bông đùa với thư ký Tôn, bắt cô ấy phải đồng ý công kích tôi và chị ngươi, thầm động tay động chân vào xe của chị cậu.”
“Mà thư ký Tôn vì muốn giúp cho âm mưu của cậu thành công mà cô ấy thậm chí còn liều mạng lên xe với chị gái cậu!”
"Còn nữa, cậu nói rằng tôi và chị gái an cậu đáng chết? Đầu óc cậu toàn bã đậu à?”
“Chị gái của cậu ngày đêm làm việc không quản sáng đêm, vô cùng chăm chỉ, thậm chí phải trả giá bằng việc bản thân mình bị suy kiệt, đó là vì ai chứ?"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
“Một người phụ nữ phải gánh trên lưng cả tập đoàn Nhuận Tinh của Diệp gia, cho dù phải chịu bao nhiêu tủi hờn cay đắng cũng phải loại bỏ tất cả những nguy cơ tiềm ẩn trong và ngoài tập đoàn, làm vậy là vì ai chứ?!"
“Hai nữa cô ấy từng nói qua với tôi rồi, chờ sau khi thuốc mới được công bố, khi tập đoàn được tiến vào thời kì phát triển nhanh chóng và hùng hậu, thì cô ấy sẽ lùi về sau và nâng đỡ cậu lên vị trí ấy, để cậu có thể ngồi hưởng thụ, ngồi mát ăn bát vàng, không cần phải vất vả như cô ấy nữa."
“Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Những điều cô ấy làm để đổi lại cái gì đây?”
Vừa nói, thân ảnh của Lương Siêu lóe lên trước mặt Diệp Tiêu, hung hăng đá cậu ta một cước!
"Trả lời tôi, cô ấy đổi được cái gì?!”
“Là do cậu lần nào cũng hiểu lầm chị mình, thậm chí còn có ý đồ giết chị, đúng không?”
“Đến chị em máu mủ ruột già với nhau mà cậu còn nhẫn tâm xuống tay được, mau trả lời tôi đi, bây giờ cậu có còn là người không? Có mà còn không bằng loại cầm thú!”
“Bụp!”
Lại một cước, Diệp Tiêu lại bị đá bay, cậu ta phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Khuynh Thành không nhìn nổi nữa, cô vội vàng chạy tới đỡ cậu ta dậy, nhìn Lương Siêu trách móc:
"Anh làm gì vậy!"
“Đã giao kèo bảo đại khái thôi mà, sao lại xuống tay mạnh thế?”
Lương Siêu đanh mặt lại nhìn vào Diệp Tiêu bên cạnh tiếp tục lăng nhục nói:
"Thấy chưa? Mở mắt chó ra nhìn cho rõ!"
"Đây là chị gái của cậu đó, vừa rồi còn suýt nữa bị cậu giết, nhưng cô ấy vẫn quan tâm đến sự an toàn của cậu, một người chị không muốn em mình bị thương quá nặng.”
"Là một người em ruột, cậu thấy có lỗi với cô ấy không? Trả lời tôi đi!"
"Anh, anh..."
Diệp Tiêu hoàn toàn rối tung lên, cậu ta ôm đầu sưng tấy, sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt ân cần của Diệp Khuynh Thành.
Cậu ta đang định nói nhưng Diệp Khuynh Thành đã lên tiếng trước:
"Tiểu Tiêu à, tại sao em muốn giết chị chứ? Em có thể trực tiếp nói với chị nếu em không hài lòng với chị, tại sao em đột nhiên lại muốn giết chị? Em làm vậy vì phản đối việc chị và Lương Siêu ở bên cạnh nhau sao?”
“Không phải!”
“Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Diệp Tiêu không nói nên lời, cuối cùng là Lương Siêu giúp cậu ta nói ra:
"Cậu ta đã bị người khác mê hoặc, nếu tôi đoán không lầm thì người mê hoặc kia hẳn là Phương Lệ thì phải?”
“Phương Lệ sao?”
Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành tràn đầy vẻ kinh ngạc, giống như cô không thể ngờ được sẽ là người đó.
Lương Siêu nhìn thấy Diệp Tiêu vẫn cúi gằm mặt xuống, ánh mắt cậu ta thay đổi khiến hắn có chút bối rối, hắn liền lấy điện thoại di động ra mở một đoạn ghi âm.
Đoạn ghi âm này còn là do hắn lén ghi lại khi Phương Lệ đến tìm mình, không ngờ nó lại phát huy tác dụng vào lúc này.
Khi đoạn ghi âm được phát ra, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đột nhiên trở nên tái nhợt, chân răng của cô bắt đầu ngứa ngáy vì tức giận.
Sau khi Diệp Tiêu chết lặng sững sờ một lúc, cậu ta lập tức ngẩng đầu lên và gầm lên.
Giờ cậu ta nhận ra mình lại ngu ngốc đến thế, và tội ác đáng ghê tởm mà cậu ta đã phạm phải.
Ngay lập tức, cậu ta "phịch" một tiếng quỳ xuống và dập đầu với Diệp Khuynh Thành đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn cái vẻ giống như muốn dập đầu cho tới chết.
“Đừng mà em!”
Diệp Khuynh Thành cả kinh, Lương Siêu cũng không muốn dừng lại, ta còn cảm thấy loại ngu xuẩn này sống thật lãng phí không khí, cứ đập đầu chết quách đi cho xong.
Nhưng Diệp Khuynh Thành bên này thì kinh sợ tột độ, cô không đành lòng, cô chạy lại nắm vai ngăn cản cậu ta.
Chương 314: Giết Phương gia!
"Đừng ngăn cản em"
"Tôi, tôi không còn mặt mũi nào đối mặt với chị nữa, em chỉ muốn chết! Cho em chết đi!"
"Cậu đã từng là kẻ ngốc, vậy tại sao cậu không đóng vai kẻ hèn nhát một lần nữa?"
"Chỉ cần cậu còn một chút lương tâm thì việc cậu cần làm bây giờ không phải là chết mà là dùng phần đời còn lại để chuộc tội!"
"Chuộc tội cho chị gái của cậu và người nhà thư ký Tôn!"
Lời nói của Lương Siêu như đánh thức kẻ nằm mộng. Sau khi lau sạch vết máu trên khóe miệng, Diệp Tiêu cúi đầu trước Lương Siêu và Diệp Khuynh Thành, sau đó chậm rãi đi đến bên Tôn Ngọc và ôm lấy cô ta.
Một lúc sau khi xe cứu thương đến, cậu ta nói với Diệp Khuynh Thành: "Chị ơi, chị hãy giúp em lo tang lễ cho chị Ngọc. Chị hãy khắc lên bia mộ của chị ấy là vợ của Diệp Tiêu."
Nói xong, cậu ta đứng dậy rời đi.
"Tiểu Tiêu, em định đi đâu?"
Diệp Tiêu chỉ nói mà không qua đầu lại: "Em sẽ giết Phương Lệ để báo thù cho chị Ngọc, tên khốn đạo đức giả đó!"
"Em..."
Diệp Khuynh Thành còn chưa nói xong, Lương Siêu đã đi tới chỗ Diệp Tiêu và đè vai giữ cậu ta lại, nói: "Nếu muốn giết Phương Lệ thì cậu còn chưa đủ thực lực."
"Hãy làm những gì cậu nên làm còn tôi sẽ xử lý phần còn lại."
Nói xong, dưới ánh mắt mê mang của Diệp Tiêu, Lương Siêu biến mất khỏi tầm mắt của cậu ta. Cậu ta hét lớn: "Anh rể, hãy cẩn thận!"
Một tiếng sau, dựa theo vị trí mà Diệp Khuynh Thành gửi, Lương Siêu đã tới bên ngoài biệt thự Phương gia.
Nhìn thấy trước mặt mình có mười mấy vệ sĩ, hắn nhẹ giọng nói: "Hiện tại tâm trạng của tôi đang rất không tốt, tốt nhất là mấy người mau cút sang một bên!"
Thế nhưng những tên vệ sĩ đó không nghe theo, bọn họ xông lên phía trước. Lương Siêu cũng không có ý định nương tay. Sau khi giết chết hơn chục người, hắn đá tung cửa biệt thự.
Lúc này, Phương Lệ và ba của anh ta đang ngồi trong phòng khách thảo luận về các vấn đề. Khi nhìn thấy Lương Siêu, mặt của bọn họ tối sầm lại. Và tiếp đó khi nhìn thấy thân thể nhuốm đầy máu của Lương Siêu, Phương Lệ cười lạnh một tiếng.
"Hừ, tôi biết ngay Diệp Tiêu là phế vật mà."
"Quả nhiên, một mình cậu ta không giết được anh nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh, hẳn là cũng chịu đựng không ít nhỉ? Diệp Khuynh Thành đâu?"
"Cô ta chết rồi sao?"
Xoẹt!
Lương Siêu tức giận lao về phía Phương Lệ với sát khi đằng đằng!
Nhưng ngay sau đó có hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn và công kích hắn.
Chỉ trong nháy mắt hai lão giả giật mình lùi lại, không thể không ngăn cản thế công của Lương Siêu.
"Huyền khí Đạo gia thật tinh thuần!"
Ngay lúc hai người thốt lên kinh ngạc, Lương Siêu lại xông tới và kích phát bí thuật luyện thể mạnh hết mức. Toàn thân hắn tỏa sáng lấp lánh, mỗi một đòn đánh ra có uy lực sánh ngang với cường giả kỳ Kim Đan!
Sau trận chiến đãm máu với Chung Kình, sức mạnh của hắn đã có bước tiến nhảy vọt.
Sau khi tấn công liên tục hàng chục chiêu, hai lão giả kỳ Kim Đan đã cạn kiệt toàn bộ sức lực và dần rơi vào thế bất lợi.
Cuối cùng, Lương Siêu thúc giục Cửu Tự Chân Ngôn khiến cho sức mạnh một quyền của hắn càng thêm mạnh hơn. Sau vài lần công kích mạnh mẽ, hai lão giả đã bị tiêu diệt!
Tất nhiên hắn cũng phải trả giá tương ứng cho việc thách đấu và chiến thắng bằng cách vượt cấp. Hắn chống lại đòn phản công cuối cùng của một trong hai lão giả, bị thương tới mức hộc máu.
Trước đây anh ta chỉ nghe noi sức chiến đấu của Lương Siêu cực kỳ mạnh, vậy mà hắn lại có thể đánh thắng Chung Kình và hai lão giả kỳ Kim Đan. Xem ra lời đồn là sự thật.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã mất đi hai cung phụng kỳ Kim Đan!
"Tên tùy tùng kỳ Nguyên Anh của anh đâu? Sao không thấy anh ta?"
"Giết anh, chỉ cần một mình tôi là đủ."
Sau khi nghe xong, hai cha con Phương Lệ và Phương Vân Sơn nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng.
"Xin Lăng đại nhân hãy xuất thủ giết thằng nhãi này!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 315: Như thế này đã đủ chưa?
"Tốt……"
Phương Vân Sơn vừa dứt lời, một tiếng thở dài nhẹ từ trên lầu truyền xuống.
Một ông lão đi dép lê, mặc áo ngủ chậm rãi đi xuống lầu, vừa duỗi eo bẻ cổ vừa lẩm bẩm: "Vừa thức dậy lại có người muốn động thủ, thật phiền phức."
Thấy vậy, Phương Vân Sơn mỉm cười, vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.
"Chàng trai, cậu muốn một mình diệt toàn bộ Phương gia sao? Còn quá yếu!"
"Nhà họ Tả chết tiệt đó còn lâu mới có thể so sánh với Nhà họ Phương của chúng tôi. Chắc là do tùy tùng Nguyên Anh Kỳ của cậu nghe thấy hung danh của Vạn Thú Tông sợ tới mức không dám tới, vì vậy cậu là một thanh niên ngu dốt mà tới đây.”
"Hừ, lúc trước Lệ nhi từng cho cậu lựa chọn, nhưng cậu lại không trân trọng, hôm nay cậu chắc chắn phải chết ở chỗ này!"
Lương Siêu nghe những lời này liền nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Vân Sơn: "Ông cũng có liên quan đến chuyện Khuynh Thành à?"
"Khịt!"
"Ngay từ khi cha của tiểu cô nương đó còn sống, tôi chỉ muốn một ngụm nuốt chửng tài sản của gia tộc ông ta, nhưng bản lĩnh của tiểu cô nương kia có vài phần nằm ngoài dự liệu của tôi."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nói cho tôi biết, tôi có phần không?"
"Chết tiệt!"
Sau khi tiếng hét rơi xuống, Lương Siêu nhanh chóng lao về phía Phương Vân Sơn đó!
Cùng lúc đó, ông lão mặc áo ngủ trên cầu thang đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lại thì đã ở bên cạnh Phương Vân Sơn, một tay đẩy ông ta sang một bên, tay kia vỗ nhẹ vào người Lương Siêu.
Mặc dù chỉ vỗ nhẹ, nhưng sức mạnh trong đó lại khiến trái tim Lương Siêu run lên, mạnh hơn hai ông già vừa rồi rất nhiều!
Thực lực Kim Đan kỳ tuyệt đối!
Và nó không phải là sơ kỳ, nó phải là trung kỳ hoặc hậu kỳ!
Bùm!
Sau khi tiếng nổ vang lên, Lương Siêu chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ ập tới, đột nhiên cả người lui về phía sau, mãi cho đến khi lùi về phía bức tường cách đó khoảng mười mét, nguồn sức mạnh đó mới tiêu biến.
"Đúng là không tệ."
"Có thể phát huy chiến lực Thiên Tượng Cảnh ra như vậy, quả nhiên là nhân tài trẻ tuổi."
"Tôi có thể cho cậu một cơ hội gia nhập Vạn Thú Tông của tôi, thề cả đời phụng sự Vạn Thú Tông tôi, tôi sẽ tha mạng cho cậu."
"Vậy sao?"
Khẽ ho nhẹ một tiếng, Lương Siêu lập tức ngẩng đầu lên rồi cười to, khinh thường nói: "Vạn Thú Tông? Rất mạnh sao? Vạn Thú Tông có thể so với Vũ Minh sao?"
"Vũ Minh?"
Sắc mặt Phương Lệ khẽ thay đổi, Lãng Ninh lập tức nhướng mày, hiện tại trong thế giới võ đạo Viêm Hạ, có lẽ không có môn phái nào dám vỗ ngực nói mình giỏi hơn Vũ Minh cả.
Nghi ngờ hỏi: "Ý cậu là gì? Đừng nói cậu là..."
"Anh đoán không sai, tôi là người của Vũ Minh."
"Cậu nói cái gì? Cậu có chứng cớ gì không?"
Vút!
Lương Siêu ném ngọc bài hình rồng tượng trưng cho thân phận của mình đi, Lãng Ninh liền bắt lấy để xem, nhất thời vẻ mặt kinh hãi!
"Cái này, cái này là. . ."
"Chỉ huy phi tham mưu?!"
"Hừ, ông cũng biết xem hàng đó, vậy có đủ chứng minh thân phận của tôi không?"
Thấy Lãng Ninh không nói nên lời, lộ ra vẻ do dự, trong nội tâm Phương Lệ liền quýnh lên, anh ta không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy để giết Lương Siêu, lập tức nói: "Lãng đại nhân yên tâm!"
"Chỉ là một chỉ huy phi tham mưu, giết hắn thì sẽ bị giết sao, cùng lắm giết hắn liền trực tiếp trở về Vạn Thú Tông, tôi không tin Vũ Minh chỉ vì hắn mà quy trách nhiệm cho ngài."
"Câm miệng!"
"Cậu biết cái gì mà nói!"
Lãng Ninh lập tức nói: "Phi tham mưu ngang hàng với trưởng lão cấp hai ở Vũ Minh! Địa vị so với Hình Phạt trưởng lão, cũng không tệ chút nào! Cậu cho rằng Vũ Minh có bắt tôi phải chịu trách nhiệm không!"
Nhất thời Phương Lệ sửng sốt, anh ta không thề biết phi tham mưu trưởng lợi hại như vậy!
Nhưng vẫn là không cam lòng, anh ta lại nói: "Lãng đại sư, Thiếu Tông Chủ..."
"Được rồi!"
Vẻ mặt Lãng Ninh khó chịu mà ngắt lời anh ta, lười nghe tiếng bíp bíp của anh ta, ném ngọc bài hình rồng trả lại cho Lương Siêu, sau đó phất tay ra hiệu cho hắn có thể đi, nhất quyết không tái phạm nữa.
Nhưng mà, Lương Siêu lại không muốn làm như vậy, thân hình lập tức lóe lên, lại một lần nữa hướng về phái Phương Lệ, hai cha con Phương Vân Sơn vội vàng xông lên, lại bị Lãng Ninh ngăn lại.
"Người trẻ tuổi, đừng quá phận."
"Tha cho cậu một cái mạng, không có nghĩa là cậu có thể tùy ý làm hại cha con nhà họ Phương, Phương gia đối với Vạn Thú Tông vẫn rất hữu dụng."
"Ngăn cản tôi sao? Tôi và ông cùng nhau giết chung một chỗ vậy!"