Sa Nặc Nhân và Xích Linh cũng không biết chuyện này, bọn họ lúc này đã lên xe huyền phù, đang chạy tới Vương cung Gambra.
Sa Nặc Nhân rõ ràng dụng ý của Xích Linh, ở trước công chúng làm ra động tác thân mật, đơn giản chính là để mở đường cho chuyện kết hôn.
Một đoàn xe đi đến trước vương cung, người hầu tiến tới mở cổng, Xích Linh kéo Sa Nặc Nhân xuống xe, nhìn tòa kiến trúc hùng vĩ trước mắt, Sa Nặc Nhân lại bắt đầu khẩn trương lên.
Xích Linh trước hết để người mang Thư Nhai vào trước, Sa Nặc Nhân không tha nhìn Thư Nhai rời đi.
"Hôm nay là ngày đi gặp phụ thân cùng mỗ phụ của tôi, không tiện để Thư Nhai ra mặt, chờ có cơ hội, tôi sẽ đơn độc đem Thư Nhai giới thiệu với bọn họ." Xích Linh nói.
Kỳ thực Sa Nặc Nhân muốn nói, Thư Nhai là người nhà của cậu, có y ở lại, có lẽ chính mình cũng sẽ an tâm hơn một chút, bất quá nhìn người đã đi xa, cũng đành phải thôi.
Bọn họ tới đây, quản gia đã đợi ở cửa, nhìn thấy bọn họ, khom lưng hành lễ, "Điện hạ, hoan nghênh trở về. Chào ngài, Sa thiếu gia."
Xích Linh gật đầu, mặt không hề có chút cảm xúc đi vào bên trong.
Sa Nặc Nhân nở nụ cười, "Chào ngài."
Vương cung rất lớn, một đường đi tới, gặp phải không ít người hầu, thời điểm bọn họ nhìn thấy Xích Linh, đều sẽ dừng lại hành lễ. Xích Linh đối với chuyện này đã tập mãi thành quen, mặt không có cảm xúc tiếp tục đi vào bên trong, mãi đến tận đại điện ở giữa, bước chân của anh mới chậm lại, trên ghế salon ở giữa cung điện đã ngồi hai người trung niên, một cao lớn uy vũ, đường nét thô ráp, cả người bá khí trắc lậu; người còn lại vóc dáng gầy gò, dung mạo tuấn dật, khí chất ôn nhã, hai người yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, hình ảnh này có một sự hài hòa không nói ra được.
Hai người đối với Sa Nặc Nhân cũng không phải xa lạ gì, thời điểm cậu đứng trên đài thi đấu thế gia, bọn họ chính là an vị trên đài cao. Bọn họ cũng đồng dạng đã gặp qua Sa Nặc Nhân, khi đó ở trên đài thi đấu, thiếu niên không sợ trời không sợ đất, giờ khắc này lại có vẻ thực co quắp.
Hai người đi đến gần đó, Diễm Vương cùng Diễm Vương phi đều rất kinh ngạc, nhìn về phía nhi tử của chính mình, ngược lại nhất thời là đã quên mất người con dâu tương lai này.
Diễm Vương sau khi kinh ngạc, liền trực tiếp hỏi, "Sức chiến đấu của ngươi tăng lên?"
"Đúng, phụ thân." Xích Linh trả lời rất công thức.
"Vậy thương thế của ngươi..." Diễm Vương dừng lại, liếc nhìn người hầu trong điện, "Các người đi ra ngoài đi."
Đám người hầu theo lệnh, đều lùi ra ngoài điện.
Diễm Vương phi hoàn hồn, biểu tình nhu hòa, "Nặc Nhân, đến, ngồi xuống nói."
Sa Nặc Nhân theo tiếng, đi tới trước ghế salon, ngồi xuống.
Diễm Vương phi thấy cậu có chút sốt sắng, đem trà đã được chuẩn bị kỹ càng từ lâu đẩy đến trước mặt cậu, "Trên đường khổ cực, uống chút trà đi."
"Cảm tạ." Sa Nặc Nhân không nghĩ tới người thanh đạm như Diễm Vương phi, lại là người ôn hòa như thế.
Xích Linh cũng đi theo, ngồi ở bên cạnh bảo bối của mình.
Diễm Vương không còn tâm tư để ý mấy chuyện này, toàn bộ lực chú ý của ông đều đặt ở chuyện sức chiến đấu của nhi tử tăng cao, tiếp tục nói: "Thương thế của ngươi như thế nào?"
Xích Linh nói: "Trên cơ bản đã khỏi."
Diễm Vương cùng Diễm Vương phi lần thứ hai khiếp sợ, nhi tử mới mấy tháng không gặp, bệnh nhiều năm cư nhiên đã tốt rồi?!
Diễm Vương phi có chút vội vàng hỏi: "Là dược tề gì hữu hiệu như vậy?"
Xích Linh liếc mắt nhìn bảo bối của mình một cái, Sa Nặc Nhân hiểu ý, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình dược tề, "Phóng xạ Xích Linh nhiễm phải là một loại cao duy phóng xạ, đây là dược tề Bách Phúc Tuyết, chuyên trị liệu các loại bệnh biến do phóng xạ."
Diễm Vương phi tiếp nhận Bách Phúc Tuyết, dược tề trong bình chính là chất lỏng trong suốt vô sắc, không giống như bình thường là màu xanh lam hoặc màu lam nhạt, này cũng khiến ông nhớ tới Hợp Nguyên Tề màu đỏ trước kia, không biết dược tính của bình dược tề này là bao nhiêu.
Diễm Vương biểu tình nghiêm túc nhìn Sa Nặc Nhân, "Ngươi có biết ngươi chế được loại dược tề này, sẽ gây ra hậu quả gì không?"
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Xích Linh một chút, vào giờ phút này, cậu cư nhiên còn không cảm thấy khẩn trương như trước, câu hỏi của Diễm Vương cùng Diễm Vương phi, cậu đều có thể bình tĩnh trả lời.
"Con biết, trước đó Xích Linh đã nói với con." Sa Nặc Nhân nghiêm túc nói.
"Vậy ngươi dùng loại thuốc này như thế nào?" Thời điểm Diễm Vương nghiêm túc, phi thường có lực chấn nhiếp, bất quá Diễm Vương cũng không có phóng thích đấu khí áp bách Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân mỉm cười nói: "Con chế tác Bách Phúc Tuyết, là vì trị bệnh cho Xích Linh, chưa hề nghĩ tới dùng nó cho mục đích khác, nếu như Xích Linh có nhu cầu gì, con sẽ dốc toàn lực giúp đỡ anh."
Xích Linh câu lên khóe môi, có chút hơi đắc ý nhìn về phía phụ thân, xem, đây chính là bảo bối của nhà ta.
Diễm Vương trừng mắt nhìn nhi tử đang đắc ý, cùng Diễm Vương phi trao đổi ánh mắt, hai người ngoài mặt bình tĩnh, kỳ thực trong tâm đã thành sóng to gió lớn.
Diễm Vương đè xuống thứ đang dâng trào trong lòng, hỏi: "Sức chiến đấu của ngươi hiện tại đang ở cấp mấy?"
Xích Linh: "Đỉnh cấp 4, mấy ngày nữa có thể tiến vào cấp năm."
Phu phu Diễm Vương lần thứ hai bị chấn động không nhẹ, này cũng tăng lên quá nhanh đi? Mấy tháng ngắn ngủi, cư nhiên tăng lên hai cấp?!
Sắc mặt Diễm Vương trầm xuống, "Ngươi dùng Tụ Khí Tề?"
Xích Linh nói: "Đúng."
Diễm Vương tức giận nói: "Ngươi dùng biện pháp tăng cao sức chiến đấu như thế, có nghĩ tới hậu quả hay không? Dùng càng nhiều, tạp chất trong kinh mạch càng nhiều, đợi đến khi tạp chất làm bế tắc kinh mạch, đấu khí không thông, thời điểm ảnh hưởng đến sức chiến đấu, lúc đó ngươi phải làm sao?"
Xích Linh từ trong không gian lấy ra một bình Tụ Khí Tề, "Phụ thân, ngài có thể thử bình Tụ Khí Tề này xem."
Diễm Vương trách mắng, "Không cần, ta sẽ không dùng những thứ này phá hủy chính mình."
Xích Linh nói: "Đây là Tụ Khí Tề Nặc Nặc chế tác, độ tinh khiết 100%, không pha bất cứ tạp chất gì, cho nên ta mới dám dùng như vậy."
Diễm Vương cùng Diễm Vương phi lần thứ hai nhìn về phía Sa Nặc Nhân, kinh ngạc ẩn trong mắt không thể giấu được.
Xích Linh thấy thế, cố ý nói: "Ngài thật sự không muốn thử?"
Diễm Vương bị nhi tử chọc tức đến đau phổi, đoạt lấy Tụ Khí Tề, ngửa đầu rót vào trong miệng.
Dược tề vào miệng, thanh mát nguội lạnh, mới vừa nuốt xuống, cũng cảm giác được một luống đấu khí tinh khiết, lan tỏa ra khắp tứ chi bách hải. Kinh ngạc của Diễm Vương không giấu được, xác thực không có tạp chất, hơn nữa dược tính của bình dược tề này phỏng chừng cũng không thấp, sức chiến đấu của ông đã ở đỉnh cấp 7, mọi người đều biết, sức chiến đấu càng cao, đấu khí cần càng nhiều, cho nên đẳng cấp càng cao, càng khó tiến cấp hơn, ông không dùng Tụ Khí Tề, ngoại trừ hiện tại nó đã vô dụng với ông, thì ông còn sợ tạp chất bên trong Tụ Khí Tề sẽ gây bế tắc kinh mạch. Chỉ là bình Tụ Khí Tề này, vẻn vẹn một bình, đã khiến ông cảm thấy đấu khí của mình tăng lên một chút, tuy rằng rất ít, nhưng quả thực có tăng lên một chút.
Diễm Vương thần sắc phức tạp nhìn Sa Nặc Nhân, Sa gia đời đời là cơ giáp thế gia, không nghĩ tới lại ra được một cái dược sư lợi hại như vậy, thật hoài nghi có phải người nhà họ Vân đều đầu thai đến Sa gia rồi không.
Sa Nặc Nhân không chắc Diễm Vương có hiểu ý tứ của mình hay không, "Bình dược tề này có tác dụng không? Đây là căn cứ tình huống của Xích Linh mà chế tác, dược tính chỉ có 27 đan tư, nếu như ngài cần, dược tính còn có thể cao hơn một chút."
Diễm Vương trợn mắt lên, cái gì gọi là chỉ có 27 đan tư?! Dược sư suốt đời theo đuổi, chính là chế ra cực phẩm dược tề vô hạn tiếp cận với 20 đan tư, Sa Nặc Nhân tùy tùy tiện tiện lấy ra một bình dược tề cũng vượt qua cái cực hạn không có cách đánh vỡ được kia, lại còn vẫn là có thể cao hơn một chút nữa?!
Diễm Vương sau khi hết khiếp sợ, lại nghĩ đến một vấn đề, "Ngươi cố ý chế dược tính thấp xuống?"
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, hiện tại có tụ khí lồng, tuy rằng vẫn chưa có dùng thử, nhưng chế ra thượng phẩm cùng cực phẩm dược tề cũng không hẳn là khó khăn, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Vâng, lúc trước kinh mạch của Xích Linh bị hao tổn, vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, không thích hợp dùng dược tề có dược tính quá mạnh mẽ, cho nên cần phải hạ thấp dược tính, cũng uống Thâm Hải U Lam lâu dài để điều trị."
Phu phu Diễm Vương lại có điểm rầu rĩ, Thâm Hải U Lam cũng không phải dễ kiếm như vậy, Công Ngọc gia đem giá cả nâng lên rất cao, nếu như vấn đề chỉ là giá cả cao thì thôi, mấu chốt là bọn họ căn bản không muốn bán, đây mới là vấn đề, muốn uống lâu dài, quả thực tương đối khó khăn.
Sa Nặc Nhân không biết suy nghĩ của phu phu Diễm Vương, mà là đột nhiên nghĩ đến, trước đó hỏi Xích Linh có cần mang lễ vật hay không, Xích Linh nói không cần, người đến là được rồi. Bây giờ suy nghĩ một chút, không bằng đưa cho bọn họ một gốc Thâm Hải U Lam đi, vừa để chế dược, nhìn cũng đẹp. Lặng lẽ đem ý thức lực thò vào trong không gian của Pidgey, suy tư nên đưa gốc nào mới được, nhìn tới nhìn lui, vẫn là gốc màu đỏ rực kia là đẹp mắt nhất, hình dạng của nó như một gốc cổ tùng, hơn nữa còn là một lần tử khỏa. Trên khay trà trước mắt, đột nhiên xuất hiện một cái bể cá lớn, khiến ba người ở đây đều sững sờ.
Xích Linh cũng không có chút không rõ, anh nhận thức được đây là Thâm Hải U Lam, cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy, không nghĩ tới lớn như vậy.
"Em chuyển cái này ra đây làm gì?" Xích Linh không rõ.
Sa Nặc Nhân mỉm cười nói: "Đây là lễ vật đưa cho Diễm Vương cùng Diễm Vương phi, hi vọng hai người sẽ thích."
Diễm Vương phi liếc nhìn gốc cây sáng rực như vậy, tạo hình giống như một bồn cảnh cổ thụ, từ rễ cây đến cành lá, tất cả đều cùng một màu, giống như một gốc cây được điêu khắc tinh tế bằng khối cổ ngọc đỏ rực, phi thường đẹp đẽ, chính là cái bể cá này... Có chút khó coi.
Bởi vì khoảng thời gian này hối hả ngược xuôi, bể cá dài và cao năm mươi cen-ti-met này, đối với Thâm Hải U Lam hiện tại mà nói, có hơi nhỏ, mẫu khỏa Thâm Hải U Lam đã sớm được Sa Nặc Nhân chuyển qua hồ nước trong không gian, tử khỏa này, Sa Nặc Nhân cũng quên không có để ý đến, vẫn luôn không có thời gian quan tâm đến bọn chúng.
Sa Nặc Nhân có chút ngượng ngùng, gãi đầu một cái, "Cái vại hình con cá này có chút không được đẹp mắt, đổi một cái bể cá khác, nhất định nhìn sẽ đẹp hơn rất nhiều."
Diễm Vương phi ôn hòa nói: "Cảm tạ, chúng ta rất thích."
Diễm Vương đối với thực vật không có cảm giác, cũng không có phát biểu cái nhìn của ông.
Xích Linh thấy phụ thân thờ ơ không động lòng, liền muốn kích thích ông một chút, "Nặc Nặc, em còn chưa nói cho bọn họ biết đây là cái gì đâu?"
Sa Nặc Nhân vội vàng nói: "Này, đây chính là Thâm Hải U Lam, hi vọng hai người sẽ thích."
"Thâm Hải U Lam? Thực tài chín sao?" Diễm Vương lập tức hỏi.
Xích Linh lại bắt đầu đắc ý, Diễm Vương trừng anh, Diễm Vương phi quả thực bất đắc dĩ, cha con hai người này thật sự không thể sống chung hòa bình.