Mục lục
Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy bộ dáng nghe lời của cậu, Xích Linh cũng không tiện nói thêm gì, đem chuyện người Nhã Đạt Đế quốc vừa nãy tỉ mỉ nói lại một lần cho cậu, Sa Nặc Nhân nghe rất nghiêm túc, cũng hiểu ý tứ của Xích Linh, lập tức gật đầu nói: "Không thành vấn đề, em có thể đi."

Từ lâu cậu đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn phần còn lại của chiến đấu khải trang một chút, binh khí tác chiến mạnh mẽ như vậy, hấp dẫn cậu rất nhiều.

Xích Linh đem một cái chíp đưa cho Sa Nặc Nhân, "Trong này là chú giải bộ phận A07 phiên dịch ra, thời diểm đó, em có thể đưa cho bọn họ."

Sa Nặc Nhân nhận lấy, "Được... Không phải toàn bộ sao?"

Xích Linh nói: "Không phải, nếu như đưa toàn bộ cho bọn họ, bọn họ trở về có thể chuyên tâm nghiên cứu chiến đấu khải trang, chỉ cho bọn họ một nửa, khiến bọn họ có kiến thức nửa vời, như hiểu mà không hiểu, còn phí chút thời gian với văn tự, như thế, chính là tranh thủ nhiều thời gian hơn cho chúng ta. Chúng ta cần thời gian này."

Sa Nặc Nhân trầm mặc, cậu không nghĩ tới những thứ cong cong nhiễu nhiễu đó, chẳng qua cậu cảm thấy, Karni thật lòng đối xử với mình, cậu lại khiến bọn họ tốn nhiều thời gian hơn, rất không tử tế.

Xích Linh đương nhiên biết rõ ý nghĩ của cậu, sờ sờ tóc Sa Nặc Nhân, "Có gánh nặng khác, coi như đưa cho bọn họ, cũng chưa chắc bọn họ có thể nghiên cứu ra được, cuối cùng còn phải tìm đến chúng ta hỗ trợ, đương nhiên, vào lúc ấy, phỏng chừng chúng ta đã chế tạo được chiến đấu khải trang, cho nên lúc này, là do em quyết định giúp hắn như thế nào."

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Ừm."

Hôm nay Sa Nặc Nhân không thể đi, Xích Linh xác định thời gian vào ngày thứ hai.

Cơm tối vẫn là đưa vào trong phòng, Xích Linh tự mình hầu hạ cậu ăn cơm. Lần đầu tiên được hầu hạ, Sa Nặc Nhân còn có chút không quen, được hầu hạ nhiều hơn, dần dần cũng thành thói quen.

Trước khi ngủ, cậu muốn đi vệ sinh, giãy dụa ngồi dậy, đụng tới địa phương khó có thể mở miệng nào đó, Sa Nặc Nhân đau đến trực tiếp ngã về trên giường. Xích Linh ở trên ghế salon xử lý công vụ, nghe thấy động tĩnh nhìn sang, liền nhìn thấy Sa Nặc Nhân nằm lỳ trên giường, ngọ nguậy muốn xuống giường.

"Làm sao vậy?" Xích Linh đi tới.

Sa Nặc Nhân một mặt thẹn thùng, nín hồi lâu mới nói: "Em... Muốn đi vệ sinh."

Xích Linh không nói hai lời, khom lưng đem người ôm lên, nhanh chân đi về phía phòng vệ sinh, cẩn thận đem người thả xuống đất, "Có thể đứng vững không?"

"... Có thể." Coi như không thể cũng phải nói có thể, nếu không không biết Xích Linh còn làm ra chuyện gì nữa.

Sa Nặc Nhân đỡ lấy cái bệ chắc chắn bên cạnh, hai chân thẳng run lên, có thể thấy được cậu bị tàn phá thảm đến thế nào! Thật vất vả đứng vững, quay đầu lại thấy anh còn chưa có đi ra ngoài, bối rối.

Xích Linh thấy cậu không động, nhíu mày nói: "Muốn tôi giúp em?"

"Không cần!" Sa Nặc Nhân xù lông, "Anh đi ra ngoài!"

Xích Linh bất đắc dĩ nói: "Còn có cài gì mà thẹn thùng, tối hôm qua không phải đã thấy hết rồi sao? Hơn nữa còn..."

"A -----!! Anh đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài!" Sa Nặc Nhân quả thực muốn điên, đừng đề cập đến chuyện tối hôm qua với cậu!!

Xích Linh không thể làm gì khác đành đóng cửa đi ra ngoài, đứng ở cửa chờ, chờ Sa Nặc Nhân giải quyết xong, lại đi vào đem người ôm trở về giường.

Đêm nay cuối cùng Sa Nặc Nhân cũng coi như đàng hoàng, coi như cậu có nghĩ đến việc khơi dậy tinh thần lực cho anh, cũng là hữu tâm vô lực(1), huống hồ cậu cũng có chút sợ... Thật ra rất đau a!

(1): có lòng nhưng không có sức

Thời gian hẹn gặp mặt là vào buổi sáng, nơi mà người Nhã Đạt Đế quốc chọn là ở khách sạn bọn họ ở, chính là gian phòng Karni ở.

Thời điểm Sa Nặc Nhân xuống giường, chân vẫn có chút nhuyễn, sau đó tức giận trừng mắt nhìn về phía đầu sỏ gây tội.

Xích Linh cũng cảm thấy khi đó mình mất khống chế, mới có thể đem bảo bối của anh chơi đùa đến không xuống được giường, thấy Sa Nặc Nhân trừng mình, vội hỏi: "Lần sau sẽ không, là lỗi của tôi."

Ý tứ của Xích Linh, trực tiếp đem người ôm vào xe, nhưng là Sa Nặc Nhân nói cái gì cũng không đồng ý, cậu cũng không phải tàn phế, gióng trống khua chiêng như vậy ra khỏi vương cung, người nào lại không biết cậu bị thương bởi vì XXOO, cậu sau này làm sao gặp người đây!

Thời điểm đoàn người đi tới khách sạn, người Nhã Đạt Đế quốc đã chờ ở cửa quán rượu.

Karni thấy sắc mặt Sa Nặc Nhân quả thực không tốt lắm, hơn nữa hành động chầm chậm, giống như ông cụ mấy chục tuổi, đầu tiên là cảm thấy kỳ quái, thấy Xích Linh ở xung quanh cậu săn sóc bảo hộ, trong nháy mắt liền hiểu, hóa ra là chuyện đó. Nhìn không ra, Vương tử ngày thường lãnh đạm băng sơn, trên giường lại dũng mãnh như vậy, đem Sa Nặc Nhân lăn lộn như vậy.

Ánh mắt Karni quá mức trực tiếp, suy nghĩ trong lòng đều hiện lên trên mặt, điều này làm cho Sa Nặc Nhân một trận nóng mặt, quả thực hận đến mức muốn kiếm một cái khe nứt chui vào.

Một đám người lấy tốc độ của Sa Nặc Nhân, chậm rãi đi về phía thang máy, thật vất vả vào được phòng, Sa Nặc Nhân đem chíp đưa cho Karni, Karni nhận lấy liền đưa cho vị chính khách kia. Những người khác đều lùi ra bên ngoài cửa, Xích Linh chờ trong gian phòng đối diện.

Thấy người đã đi, Karni mới lôi kéo Sa Nặc Nhân ngồi xuống trên giường mềm mại, "Tân hôn cảm giác thế nào?"

Karni một bộ biểu tình "chúng ta là bạn thân, muốn ngươi chia sẻ một chút tâm đắc", khiến Sa Nặc Nhân rất bất đắc dĩ.

"Đừng tám chuyện nữa, nhanh xem bạch thạch đi, thân thể ta không tốt, chờ tốt hơn sẽ chậm rãi cùng ngươi nói chuyện." Sa Nặc Nhân thúc giục.

Tuy rằng Karni rất muốn Sa Nặc Nhân chơi cùng với hắn, nhưng nhìn bộ dáng sống dở chết dở của cậu, khẳng định là không thể.

Lấy ra phiến đá, dùng tinh thần lực mở ra, Sa Nặc Nhân không nói câu nào, quan sát hết sức chuyên chú, lo lắng trạng thái thân thể không tốt, sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào đó, thậm chí cậu còn điều động ý thức lực để ghi nhớ, nhất định không được để xảy ra vấn đề, phải ghi nhớ toàn bộ lại mới được.

Nội dung bên trong bạch thạch, Karni đã xem qua vô số lần, lúc mới bắt đầu, hắn còn muốn thử nói chuyện cùng Sa Nặc Nhân, ánh mắt Sa Nặc Nhân lom lom nhìn chằm chằm bản thiết kế, cũng không để ý đến hắn, cuối cùng Karni chỉ có thể phẫn nộ ngừng miệng, bồi tiếp cậu cùng xem.

Rất nhanh, liền xem xong bản thiết kế hoàn chỉnh của chiến đấu khải trang, cậu đem những thứ quan sát được khắc sâu vào trong đầu, đến một dấu chấm câu nhỏ cũng không buông tha. Sa nặc nhâ đứng dậy cáo từ, Karni lôi kéo cậu, không qua tình nguyện thả người.

Sa Nặc Nhân nói: "Mấy ngày nữa, ta mời người tới vương cung chơi, hiện tại ta muốn trở về nghỉ ngơi."

Karni nháy mắt một cái, "Lẽ nào Xích Linh để ngươi đến xem một lần như vậy liền đi? Cơ hội hiếm có như vậy, hắn còn không buông tha, nói đi, các ngươi có pháp bảo gì?"

Sa Nặc Nhân cười nói: "Ngươi đây là muốn soát người sao? Có muốn ta tháo khuy áo ra cho ngươi xem một chút hay không?"

Karni nghi ngờ nhìn cậu, bởi vì Sa Nặc Nhân là bằng hữu của hắn, còn là Vương tử phi Huyền Minh tinh vực, bọn họ không tiện kiểm tra, bất quá ở cửa có đặt máy dò cảm biến, chỉ cần trên người cậu có thiết bị điện tử, máy dò cảm biến sẽ vang. Sa Nặc Nhân vì tránh hiềm nghi, lúc tiến vào, đến quang não cũng tháo ra đưa cho Xích Linh bảo quản, Karni thực sự không nghĩ ra Xích Linh còn có hậu chiêu gì, lẽ nào thật sự chỉ là để Sa Nặc Nhân đến "quan sát" một lần?

"Được, đừng suy nghĩ, ảnh chỉ nói ta tận lực nhớ kỹ ít thứ trở lại, ta muốn nhanh trở về ghi chép lại, nếu không lát nữa sẽ quên." Sa Nặc Nhân nói là sự thật, chỉ có điều "nhớ kỹ ít thứ trở lại" này, không phải là loại tùy tiện ghi lại Karni biết kia, mà là thông qua bản thiết kế phác thảo đã được người "phục chế" trước đó!

Sa Nặc Nhân cũng đã nói như vậy, Karni cũng không tiện tiếp tục giữ người lại, mở cửa, thả người đi, Xích Linh đi ra đón người, mang theo Sa Nặc Nhân trở về.

Vừa lên xe huyền phù, Sa Nặc Nhân liền cầm tập giấy đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, bắt đầu chuyên tâm vẽ bản thiết kế, tài xế lái xe rất vững vàng, trực tiếp lái vào vương cung. Sợ quấy rầy đến dòng suy nghĩ của Sa Nặc Nhân, Xích Linh liền để xe huyền phù đứng giữa không trung, không có hạ xuống.

Ngày đó, vương cung ra vào không ít người, đều nhìn thấy cảnh này. Một chiếc xe huyền phù dừng trên không trung, bất động, không biết có phải xe đã xảy ra vấn đề hay không, nếu không bình thường ai sẽ làm như vậy, hơn nữa chiếc xe này ngừng lại đã lâu, từ giữa trưa cho tới tận đêm khuya, lúc trời tối đen lại, bên trong xe huyền phú có ánh đèn sáng lên, hiển nhiên là có người ở bên trong.

Chuyện kỳ quái như vậy, liền kinh động đến Diễm Vương cùng Diễm Vương phi, Diễm Vương tự mình gọi qua quang não của Xích Linh, anh tiếp nhận nhưng không nói lời nào, cũng làm cái thủ thế cấm khẩu, để phụ thân đừng nói chuyện, thuận tiện dịch ống kính qua, để Diễm Vương nhìn thấy chuyện Sa Nặc Nhân đang làm. Diễm Vương chỉ nhìn thấy Sa Nặc Nhân ở trên giấy viết viết vẽ vời gì đó, phi thường chuyên tâm, không biết cậu đang làm gì. Nếu không phải xe gặp sự cố, ông cũng không hỏi tới.

Thẳng đến đêm khuya, Sa Nặc Nhân mới để bút xuống, chậm rãi xoay người, để lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Xong, đều đã ghi chép xuống."

Sa Nặc Nhân giống như hiến vật quý, ôm một xấp giấy dày cộp giao cho Xích Linh. Xích Linh đem người ôm lấy, đau lòng hôn cậu một cái, vốn đã không thoải mái, còn để cậu nhọc lòng đến làm chuyện như vậy, Xích Linh cảm thấy rất băn khoăn, "Cám ơn em, bảo bối."

Ngay lúc này, bụng Sa Nặc Nhân kêu rột rột hai tiếng, Sa Nặc Nhân lập tức ủ rũ nói, "Thật đói ~~"

Xích Linh lộ ra một nụ cười sủng nịnh, "Tôi đã bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn ngon, chúng ta trở lại."

"Ừm." Sa Nặc Nhân không khỏi cao hứng.

Hai người cùng nhau vào cửa, thấy Diễm Vương cùng Diễm Vương phi đang chờ ở phòng khách, không khỏi sững sờ.

Diễm Vương nghiêm túc nói: "Các ngươi cơm nước xong đến thư phòng đi."

Xích Linh ứng tiếng, mang theo Sa Nặc Nhân tới phòng ăn. Sa Nặc Nhân đói bụng đến lợi hại, lang thôn hổ yết(2) ăn không ít, Xích Linh vẫn luôn nhắc nhở cậu ăn từ từ, đừng ăn quá nhiều, buổi tối ăn quá nhiều không tốt.

(2): ăn như hùm như sói

Chờ hai người giải quyết xong bữa tối, mới tới thư phòng tìm Diễm Vương, Diễm Vương phi cũng ở đó.

Diễm Vương nói: "Nói một chút, ngày hôm nay làm cái gì vậy? Huyền phù ở giữa không trung, cơ hồ khiến tất cả mọi người đều chú ý tới các ngươi."

Sa Nặc Nhân nói: "Xin lỗi, là Xích Linh không muốn quấy rầy đến con..."

Xích Linh nắm chặt tay Sa Nặc Nhân, đi lên phía trước nói: "Có chuyện, vẫn luôn không có nói cho hai người biết. Tam hoàn tử Nhã Đạt Đế quốc Karni, ở bên trong di tích cổ tìm được một phiến bạch thạch, phiến đá kia cần dùng tinh thần lực mở ra, bên trong có bản thiết kế cùng phương pháp chế tạo một loại binh khí kiểu mới, loại binh khí này gọi là chiến đấu khải trang, nếu như có thể chế ra, sức chiến đấu nó mang lại không thể tưởng tượng được. Nhã Đạt Đế quốc coi nó như trân bảo, chỉ tiếc, bọn họ nghiên cứu không ra văn tự của nền văn minh trong di tích cổ, xem không hiểu trong bản thiết kế binh khí kiểu mới nói cái gì, nhưng chúng ta lại có chú giải văn tự của văn minh kia, ta dùng chú giải văn minh cổ, trao đổi với bọn họ cơ hội một lần thưởng thức, bọn họ chỉ định Sa Nặc Nhân đến xem."

Xích Linh hoàn toàn không cho phu phu Diễm Vương thời gian cân nhắc, trực tiếp đem mọi chuyện nói ra, khiến hai người chấn động đến mức nửa ngày chưa hoàn hồn lại.

Thời điểm họ phản ứng lại, sắc mặt Diễm Vương dị thường ngưng trọng, ông cơ hồ có thể tưởng tượng được, hậu quả khi Nhã Đạt Đế quốc chế tạo ra được loại chiến đấu khải trang này.

"Chỉ thưởng thức thì có ích lợi gì, nếu như loại chiến đấu khải trang này lợi hại đúng như lời ngươi nói, để Nhã Đạt Đế quốc có được, kia Tinh Diệu Đế quốc sau này sẽ rất khó đặt chân tại Đại Uyển Toàn Tí!" Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, cư nhiên đến bây giờ Diễm Vương mới biết, ông sao có thể không vội!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK